Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 106

Chương 106: Dấu hiệu màu xám khói

Sau khi ở lều nhỏ được 8 ngày, Taqilan quay trở lại lều của Terra. Cô đi phía trước, Qingwa và Gu’an lần lượt đi theo nhau. Gu’an còn đỡ hơn chút, nhưng Qingwa lại vô cùng đau đớn. Mục Trọng Hạ tạm thời gác lại việc ở phòng luyện kim, chăm sóc hai cô gái đang trong giai đoạn yếu đuối.

Sau khi đưa bữa trưa cho hải nô của Taqilan và nhờ anh ta mang đến cho Taqilan, Mục Trọng Hạ đi đưa đồ ăn cho Qingwa và Gu’an. Khi cậu trở lại lều, Tongxu và Uhagen cũng quay lại. Hai người đang dọn cơm, Amunda thì đang bày biện những bộ đồ ăn. Nhìn thấy cậu, Uhagen hỏi: “Thầy, Qingwa và Gu’an có ổn không?”

Mục Trọng Hạ: “Họ đã ngâm chân bằng ngải cứu, cũng thấy dễ chịu hơn.” Dừng một chút, cậu nói tiếp: “Các cô gái cứ mỗi tháng sẽ cảm thấy không thoải mái vài ngày. Chờ khi họ đỡ hơn chút, tôi sẽ đến phòng luyện kim làm vài hộp điếu ngải để họ sử dụng hàng ngày.”

Uhagen gật đầu.

Sau khi sống trong khu ổ chuột của thành Hesara được hai năm, Uhagen cũng không phải không hiểu gì. Tongxu cũng là người trưởng thành, đương nhiên y cũng biết chút ít, dù sao trong gia tộc y cũng có rất nhiều phụ nữ, ít nhiều cũng sẽ nghe được chuyện này. Tongxu nhìn thầy, không nhịn được hỏi: “Thầy, người Dimata sẽ cho phụ nữ đang đến kỳ sống trong hang động. Có đúng không?”

Mục Trọng Hạ nhìn sang.

Mặt Tongxu hơi đỏ lên: “Tôi nghe được từ người trong phòng luyện kim.”

Uhagen xen vào giải thích: “Họ nhìn thấy những chiếc khấu bình an mà tôi và Tongxu đang đeo nên hỏi. Sau đó, họ nói phụ nữ Dimata hàng tháng sẽ phải đi đến hang bẩn. Lúc đó thầy đã nhất quyết không cho phép, cũng chính thầy đã đón Gu’an ra khỏi hang bẩn, nói chỉ cần đeo bình an kết vào thì sẽ không mang họa đến cho những người đàn ông trong nhà.”

Mục Trọng Hạ hỏi: “Vậy các anh cho rằng phụ nữ thời kỳ đó sẽ mang tai họa đến cho nam giới sao?”

Tongxu kịch liệt lắc đầu: “Đương nhiên là không!” Thậm chí y còn có vẻ hơi khó chịu.

Uhagen nói: “Khi tôi ở khu Haoran, hầu hết phụ nữ ở đó sẽ bị gia đình đuổi đi nơi khác trong thời kỳ này, kể cả những phụ nữ đã sinh con cũng sẽ bị gia đình cách ly. Họ nói là không sạch sẽ.”

Tongxu không thể tin được nhìn Uhagen: “Thế thì cũng thật ngu ngốc!”

Uhagen rất bình tĩnh: “Nhiều nơi lạc hậu ở Venice cũng có những phong tục thiếu hiểu biết như vậy. Ở quê tôi, nhiều nhà dân thường cũng có những quy định này.”

Tongxu lập tức nhìn sang thầy mình: “Thầy, vậy ở Eden thì sao?”

Mục Trọng Hạ lắc đầu: “Nơi nghèo nàn ở Eden thì tôi không biết, nhưng xung quanh tôi không có.”

Tongxu: “Xung quanh tôi cũng không có ai như thế cả!”

Uhagen: “Chỉ khi mọi người đọc sách và nhận ra đây là một tập tục xấu thì tình trạng này mới có thể từ từ thay đổi. Thầy ở đây mà có thể kiên quyết không để Gu’an đi vào hang bẩn, vốn đã chịu áp lực rồi. Nếu thầy không phải từ Eden đến, tôi không nghĩ những người trong bộ lạc sẽ cho phép thầy làm vậy.”

Mục Trọng Hạ: “Lúc đó, người trong bộ lạc thực sự phản đối. May mà Tesir sẵn sàng nghe lời tôi. Đó là lý do tại sao tôi bảo Tesir dựng một cái lều nhỏ cho Gu’an gần lều của Abiwo, còn làm cả khấu bình an. Người Dimata luôn sống một cuộc sống gần như biệt lập với thế giới, Yahan lại ở rất xa các quốc gia khác. Chúng ta không thể yêu cầu những người sống ở đây giống như những nơi văn minh của Venice và Eden được. Chẳng phải những thói quen xấu như thế này cũng tồn tại cả ở Venice sao? Điều chúng ta có thể làm bây giờ là bắt đầu từ chính mình, sau đó dần dần ảnh hưởng đến những người xung quanh, rồi dần dần lan rộng ra toàn bộ bộ lạc. Sau khi bộ lạc trao đổi với thế giới bên ngoài nhiều hơn, mọi người sẽ dần dần thay đổi quan điểm của mình.

Ít nhất bây giờ, mọi người đã chấp nhận việc Gu’an sẽ không đến hang bẩn. Lần này, khi Tesir và Abiwo trở về an toàn, mọi người sẽ hiểu là việc Gu’an không đi đến hang bẩn chẳng liên quan gì đến an toàn của và Tesir và Abiwo cả. Tôi tin là không lâu nữa, sẽ ngày càng có nhiều phụ nữ trong bộ lạc, ít nhất là những người phụ nữ trong lãnh địa thủ lĩnh, sẽ không đi đến đó nữa.”

Tongxu: “Thầy, tôi không ngại! Buổi tối tôi sẽ đi đưa cơm cho Gu’an và Qingwa! Ở nhà, khi chị gái, em gái và mẹ tôi không khỏe, tôi vẫn chăm sóc họ.”

Uhagen: “Tôi cũng không ngại.”

Mục Trọng Hạ: “Các anh nghĩ như vậy, tôi rất vui mừng. Nhưng bữa tối thì cứ để tôi. Dù sao các anh cũng độc thân. Nếu cứ đi, Gu’an và Qingwa nhất định sẽ ngại.”

Tongxu mím môi, nói: “Thầy, vậy tôi và Uhagen có thể làm gì?”

Mục Trọng Hạ: “Ở giai đoạn này, chúng ta cần luyện chế nhiều quặng hơn. Thứ nhất, nó sẽ nâng cao nhận thức và hiểu biết của các anh về vật liệu. Thứ hai, nó cũng sẽ giúp ích cho tôi. Bộ lạc rất thiếu vũ khí tốt, đặc biệt là vũ khí thuật pháp. Mỗi năm, trận chiến với dã thú cực kỳ tàn khốc. Tôi không quản được người khác, chỉ mong bộ lạc thứ ba có thể giảm bớt thương vong.”

Tongxu và Uhagen đều gật đầu, họ sẽ không lười biếng. Không nói tới Uhagen, nhưng kiến thức về vật liệu của Tongxu thực sự đã được cải thiện rất nhiều kể từ khi y theo học thầy mình.

Mục Trọng Hạ lại hỏi: “Các anh có biết loại thực vật chứa đường nào có thể chiết xuất ra đường chúng ta ăn không?”

Tongxu: “Có rau bilu, rễ mầm đường và kiều mạch ngọt. Eden chủ yếu sử dụng rau bilu, còn Venice chúng tôi thì sử dụng kiều mạch ngọt. Các nước Siam Chen và Hinchis chủ yếu sử dụng rễ mầm đường. Nghe nói rễ mầm đường có sản lượng cao nhất, ở chỗ những hải nô cũng có rất nhiều.”

Uhagen kinh ngạc: “Tongxu, cậu biết rất nhiều.”

Tongxu hơi ngượng ngùng, đáp: “Nhà tôi trồng kiều mạch ngọt để làm đường mà. Tôi cũng nghe chú tôi nói thôi.”

Mục Trọng Hạ và Uhagen đã hiểu, gia tộc Tongxu sở hữu một nhà máy đường và đồn điền gieo trồng, thường gọi là chủ nông trường. Mục Trọng Hạ hỏi: “Trong ba loại cây đường này, có cây nào mọc cao và có hình que không?”

Tongxu suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không. Rau bilu có lá to màu vàng và không cao. Rễ mầm đường được làm từ thân rễ để ép đường, và kiều mạch ngọt cũng không cao.” Tongxu giơ tay mô tả chút.

Mục Trọng Hạ gật đầu, nghĩ nếu có cơ hội, cậu vẫn muốn xem trong ba loại cây đường này cây nào có thể sản xuất ra đường nâu. Rồi cậu nói: “Tongxu, nếu về nhà, hãy nhờ người nhà giúp tôi lấy một ít hạt giống của ba loại đường này. Nếu có cả hiện vật thì càng tốt.”

Tongxu lập tức nói: “Thầy, tôi sẽ không về. Nhưng khi mùa ấm đến, tôi có thể nhờ người đưa tin về, bảo người nhà cử người mang đến.” Dù sao thì y cũng sẽ không rời khỏi thầy cho đến khi hoàn thành việc học của mình.

Mục Trọng Hạ không ép, chỉ nói: “Khi mùa ấm đến, mấy người Terra nhất định sẽ tới Venice, có thể giúp anh truyền tin.”

Tongxu: “Không thành vấn đề!”

Ăn trưa xong, Tongxu và Uhagen dọn dẹp rồi về nghỉ trưa. Mục Trọng Hạ bảo Amunda ngủ trưa, còn cậu đi tới chỗ Gu’an và Qingwa. Qingwa đã đưa bộ đồ ăn mà hai người ăn xong cho hải nô dọn dẹp. Qingwa vẫn rất đau, Mục Trọng Hạ chỉ có thể bảo cô uống thêm nước nóng, rồi bảo Gu’an hơ ngải cho cô lần nữa.

Sau khi ra khỏi lều, Mục Trọng Hạ đang định đi đến phòng luyện kim thì bị hải nô của Taqilan chặn lại, nói Taqilan đang tìm cậu. Mục Trọng Hạ cưỡi ngựa, được hải nô dẫn tới đó. Từng người trong số 10 hải nô đi theo họ đều rất cường tráng. Chính vì vậy, họ có thể chịu đựng được mùa tuyết ở Yahan dễ dàng hơn. Mục Trọng Hạ còn cho họ mỡ trăn. Hai hải nô của Zhuotan đã đi cùng cậu ta. Mục Trọng Hạ không quen dùng nô lệ, nhưng cũng không thể không cho người khác dùng nô lệ.

Đến lều của Terra, Mục Trọng Hạ phủi tuyết rơi trên người, gõ cửa rồi bước vào. Bên trong lều rất ấm áp, có năm máy sưởi đang bật. Taqilan không mặc quần áo quá dày, xét tổng thể thì trông cô vẫn ổn. Nhìn thấy cậu, Taqilan hỏi: “Qingwa và Gu’an có ổn không?”

Mục Trọng Hạ: “Gu’an không sao, nhưng Qingwa vẫn rất khó chịu, lát nữa Gu’an sẽ hơ ngải cho cô ấy. Tôi sẽ đến phòng luyện kim làm thêm mấy hộp, bình thường các cô cũng có thể hơ ngải để giữ ấm cơ thể.”

Taqilan: “Cảm ơn.” Sau đó cô đi đến bàn ngồi xuống và nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Mục Trọng Hạ thấy cô có vẻ nghiêm túc, cũng bước tới ngồi xuống.

Taqilan nhìn mái tóc xám khói của Mục Trọng Hạ một lát và hỏi cậu: “Cậu nói mình là trẻ mồ côi, nhưng cậu có biết cha mẹ mình là ai không?”

Mục Trọng Hạ khẽ cau mày .

Taqilan: “Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”

Mục Trọng Hạ: “Mẹ tôi đã chết sau khi sinh ra tôi. Bức ảnh duy nhất bà để lại cho tôi là ảnh chụp khi bà ôm đứa con mới sinh.” Cậu lấy mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, tháo ra, mở rồi đưa cho cô nhìn.

Taqilan cầm lấy mặt dây chuyền và nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhưng yếu đuối trong bức ảnh đính kèm bên trong, bà đang bế một đứa trẻ sơ sinh. Trên khuôn mặt người phụ nữ không có chút huyết sắc nào, nhưng trong mắt bà lại có sự tiếc nuối, buồn bã và hạnh phúc vì đứa trẻ đã ra đời an toàn. Taqilan trả lại mặt dây chuyền và hỏi: “Còn cha cậu thì sao?”

Mục Trọng Hạ đeo lại mặt dây chuyền và nói: “Tôi không biết. Theo lời Varus, mẹ tôi đã mang thai khi đến tìm bà ta. Cho đến khi mẹ tôi qua đời, bà chưa bao giờ nhắc đến cha tôi. Cho đến sau khi Varus lừa tôi từ học viện trở về, tôi mới biết mẹ tôi đã để lại cho tôi một di vật. Tôi không biết di vật là gì, vì mật mã của chiếc hộp thuật pháp đó rất phức tạp, đến giờ tôi còn chưa giải được. Tôi cũng không chắc trong đó có thông tin gì về cha tôi không.”

Taqilan hít một hơi thật sâu rồi nói: “Điều tiếp theo tôi muốn nói là, trước hết, tôi không chắc liệu nó có liên quan đến cậu hay không, nhưng tôi nghĩ có lẽ nên nói cho cậu biết.”

Mục Trọng Hạ: “Cô cứ nói.”

Taqilan: “Tôi đã ở Eden tám năm.”

Mục Trọng Hạ gật đầu.

“Trong tám năm đó, vì một số lý do, tôi đã quen được nhiều pháp sư và thợ cơ khí có thế lực ở Eden.”

Mục Trọng Hạ vẫn gật đầu.

Taqilan: “Có một thợ cơ khí cấp hình, ít nhất khi tôi rời Eden, ông ta vẫn là một thợ cơ khí cấp hình, tên là Zidesha. Ông ta xuất thân từ gia tộc Amai, một thế gia cơ khí ở Eden. Điểm đặc trưng nhất của người trong gia tộc đó là tóc màu xám khói.”

Đôi mắt Mục Trọng Hạ đột nhiên mở to.

Taqilan: “Những người đàn ông trong gia tộc Amai đều là những tay chơi có tiếng. Zidesha là người nổi tiếng nhất trong số họ. Tôi đã gặp ông ta nhiều lần, tất cả đều tại các bữa tiệc. Lần nào những người phụ nữ đi cùng ông ta cũng không giống nhau. Ở Eden, đối với một gia tộc như gia tộc Amai, bất kể là thế gia cơ khí hay thế gia thuật pháp, nam giới thường theo sự sắp xếp gia đình và có những người vợ phù hợp với địa vị của mình để đảm bảo sinh ra những đứa con đủ ưu tú, đồng thời những người đàn ông này sẽ có vô số nhân tình, lấy danh nghĩa là sinh ra càng nhiều đứa con ưu tú càng tốt cho gia tộc, nhưng thực chất, họ chỉ đang đùa giỡn với tình cảm của người khác một cách vô lương tâm. Phụ nữ trong những gia tộc này cũng không ngoại lệ. Họ có thiên phú thì cũng sẽ kết hôn với người đàn ông có thiên phú. Dù có thể sinh ra những đứa con ưu tú hay không thì họ cũng sẽ có rất nhiều tình nhân.

Rất nhiều thợ cơ khí và pháp sư tài năng nhưng xuất thân bình dân đều có thể dễ dàng trở thành công cụ sinh con hoặc sống phụ thuộc vào những gia tộc này nếu không có ai bảo vệ.”

Nói đến đây, Taqilan nói: “Cậu là trẻ mồ côi, cho nên thực ra cậu đến Yahan là an toàn nhất. Cậu tài giỏi như vậy, một khi bị gia tộc nào đó chú ý, trừ phi thầy cậu nguyện ý bảo vệ cậu, nếu không cậu chắc chắn sẽ bị một thế gia cơ khí nào đó khống chế. Nếu may mắn thì sẽ trở thành con rể của gia tộc đó; còn nếu không thì sẽ trở thành công cụ để họ điều khiển.”

Sắc mặt Mục Trọng Hạ rất xấu. Taqilan: “Màu tóc của cậu rất rõ ràng. Tôi đã gặp một số thợ cơ khí của gia tộc Amai. Đối với họ, một thợ cơ khí trong gia tộc Amai chính thống chắc chắn phải có mái tóc màu xám khói. Cậu có mái tóc mang tính biểu tượng và có năng khiếu về cơ khí như vậy, tôi nghi ngờ…”

Mục Trọng Hạ: “Cô nghi ngờ người đàn ông kia là Zidesha phải không?”

Taqilan: “Tôi không chắc, nhưng trong gia tộc Amai thì Zidesha là người có khả năng nhất. Nhưng xét theo độ tuổi thì có thể là ông ta, cũng có thể hoặc có thể là những người đàn ông khác trong gia tộc Amai. Zidesha có khá nhiều anh em cùng cha khác mẹ và vô số anh em họ.”

Mục Trọng Hạ mím chặt môi, cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Không phải cho chính mình, mà là cho Mục Tu.

Taqilan: “Tôi đã rời Eden hơn mười năm, mười năm này tôi chưa bao giờ trở lại. Eden là nơi đau buồn của tôi.”

Mục Trọng Hạ nhìn Taqilan, cô cười khổ: “Tôi vốn tưởng bản thân đã gặp được tình yêu…”

Taqilan còn chưa nói hết lời, nhưng Mục Trọng Hạ đã hiểu. Taqilan nói tiếp: “Tôi tưởng người đàn ông ấy yêu tôi sâu đậm. Gã xuất thân từ một thế gia thuật pháp ở Eden. Nhưng thực ra, gã đã có một người vợ mà gia đình sắp đặt, và tôi chỉ là một trong số rất nhiều người tình của gã.”

Mục Trọng Hạ khàn giọng: “Cho nên lần đầu tiên gặp, cô liền có thành kiến với tôi.”

Taqilan gật đầu: “Tôi ghét mọi thứ về Eden. Nếu có thể lựa chọn, tôi thà không bao giờ đến Eden, cho dù không đến đó, tôi sẽ không thể trở thành một pháp sư cấp thượng.”

Mục Trọng Hạ: “Tôi hiểu. Trước kia, tôi sẵn sàng đến Yahan không chỉ để thoát khỏi sự kiểm soát của Varus, mà còn để thoát khỏi sự kiểm soát của hiệp hội cơ khí sau này. Tôi không thể chấp nhận việc mình không thể có quyền tự chủ trong hôn nhân, đặc biệt là khi tôi chỉ thích nam giới.”

Taqilan: “Nếu cậu muốn xác định xem cha cậu có phải là người gia tộc Aimai hay không thì tôi có thể giúp.”

Mục Trọng Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cám ơn cô, tôi muốn đợi xem có thể mở hộp di vật kia, rồi mới quyết định có nên xác nhận hay không.”

Taqilan: “Nếu xác nhận cha cậu đúng là người của gia tộc Aimai thì sao?”

Mục Trọng Hạ hơi lạnh lùng: “Có phải hay không thì nhiều nhất cũng chỉ là để cho tôi hiểu rõ thân thế của mình. Tôi là trẻ mồ côi, vĩnh viễn sẽ như vậy.” Hắn sẽ không vì kẻ gọi là “cha” đột nhiên xuất hiện mà vui mừng khôn xiết, cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc vì không biết gốc gác của mình.

Taqilan: “Cậu nghĩ như vậy thì tốt quá. Những thế gia đó, tốt nhất cứ tránh càng xa họ càng tốt.”

Mục Trọng Hạ gật đầu với vẻ hiểu rõ. Cậu nghĩ, nếu Mục Tu còn sống, nhất định cũng sẽ ủng hộ quyết định của cậu.

Sau khi từ chỗ Taqilan trở về, tâm trạng Mục Trọng Hạ không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Cậu lấy di vật duy nhất mà Patrice để lại cho con trai mình là Mục Tu ra, ngón tay chạm vào những thuật pháp trận phức tạp trên hộp, cảm thấy bất an. Cậu không biết đây là phản ứng của linh hồn còn sót lại của Mục Tu, hay là sự bất an sâu sắc trong lòng cậu đối với người phụ nữ xinh đẹp đó, và cả cuộc đời ngắn ngủi của Mục Tu bị che phủ bởi cái bóng của một đứa con ngoài giá thú.

Các thuật pháp trận trên hộp rất phức tạp. Nếu muốn mở hộp thuật pháp này, cần phải tìm ra những nguyên tắc cơ khí sâu sắc ẩn giấu trong những thuật pháp trận đó. Patrice đã để lại chiếc hộp như vậy cho con trai mình để bảo vệ những thứ bên trong, hay chỉ muốn làm bước đệm để con trai bà đạt được một tâm nguyện nào đó trong tương lai?

Thấy Mục a phụ đã về, nhưng cứ cầm chiếc hộp thuật pháp mà không nói một lời, Amunda đặt cuốn sách xuống, đi đến chỗ Mục a phụ và im lặng đứng bên cậu. Mục Trọng Hạ hồi thần, giơ tay ôm lấy Amunda: “Mục a phụ không sao đâu.”

Amunda: “Mục a phụ đang nhớ a phụ sao?”

Mục Trọng Hạ: “…Đúng vậy, ta nhớ anh ấy, cũng nhớ Abiwo.”

Amunda liền ôm lại Mục a phụ.

Bình Luận (0)
Comment