Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 167

Chương 167: Ngứa ngáy không chịu nổi

Đối với đứa trẻ trong bụng, Taqilan và Terra đều rất cẩn thận. Nếu không phải là con của Gu’an còn quá nhỏ, có lẽ Taqilan đã muốn giữ Gu’an ở bên cạnh mình cho đến khi cô sinh con. Gu’an thì sẵn sàng về sớm để chăm sóc Taqilan, nhưng Taqilan vẫn khéo léo từ chối. Gu’an còn có Tongxu và con cái để chăm sóc, mà Tongxu lại là người không thể rời xa vợ. Không thể vì chuyện cô mang bầu mà làm rối lịch trình của Gu’an và Tongxu được.

Dù vẫn phải ở Kerkeruri để dưỡng thai, nhưng Taqilan đã bắt đầu chuẩn bị những thứ cần mang về Yahan. Terra và Tesir đã ra ngoài, Gu’an và Qize ở lại với Taqilan. Gu’an không biết a huynh đã đến, chỉ nghĩ Terra trở về vẫn còn bận rộn, nên tạm thời chưa thể ở bên Taqilan.

Trên đường từ Tuyou đến Kerkeruri, Laucadon ngày càng cảm thấy bứt rứt. Cơn ngứa ngáy ở phía dưới khiến gã cảm thấy khó chịu và hoảng loạn. Vẫn còn nửa ngày nữa mới đến thị trấn tiếp theo để nghỉ lại, gã đã không muốn đi nữa, gã cần lập tức đi tắm, rồi thay quần áo! Ngứa ngáy khó chịu, Laucadon lại yêu cầu dừng lại, gã cần nghỉ ngơi. Đội trưởng thị vệ đi cùng gã cố kiềm chế và nói: “Ngài Laucadon, chúng ta không thể chậm trễ trên đường nữa, nếu không thì sẽ không đến được thị trấn trước khi trời tối.” Sẽ phải cắm trại ngoài trời thôi!

Nhưng Laucadon giờ đang ngứa ngáy khó chịu, gã chỉ muốn lập tức cho tay vào quần gãi gãi. Gã không còn kiên nhẫn nữa, việc tối có ngủ cắm trại hay không không quan trọng, quan trọng là gã cần tắm rửa thay quần áo!

Đội trưởng không thể thuyết phục gã, đành phải từ bỏ. Đoàn xe đi vào một khu rừng bên đường, đội trưởng cử người đi tìm nguồn nước. Cuối cùng cũng tìm được, Laucadon khó chịu xuống xe, dẫn theo một tùy tùng đi. Những thị vệ hộ tống đều mang vẻ mặt bất lực, không trách được vì sao Geji Kuren lại ghét những thợ cơ khí và pháp sư đến từ Eden, thật sự quá khó phục vụ!

Hơi miễn cưỡng tắm rửa trong dòng suối, gãi gãi bằng nước cho đã, Laucadon lại khó chịu bước ra khỏi dòng nước, vừa lau khô người vừa nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình, trong lòng có một dự cảm rất không tốt. Từ bên trong đùi đến chỗ “c** nh*”, phát ban ngày càng nhiều và càng ngứa. Uống thuốc cũng không thấy khá hơn, Laucadon rất hoảng hốt.

Lau khô người xong, Laucadon còn chưa mặc xong quần áo, đã cuống cuồng c** đ* nhảy trở lại vào dòng suối. Lúc này, Laucadon cũng đã hiểu ra, cơ thể mình đang gặp vấn đề lớn! Giữa việc có thể “c** nh*” bị hỏng và đi tìm Taqilan, Laucadon quyết định chọn phương án đầu tiên, gã phải lập tức quay trở về Eden! Bây giờ không có gì quan trọng hơn việc “c** nh*” của gã bị hỏng!

Laucadon lập tức bảo tuỳ tùng gần đó đi báo cho đội trưởng thị vệ, gã muốn quay về Tuyou, rồi từ Tuyou trở về Eden, không gặp Taqilan nữa. Đội trưởng thị vệ suýt nữa đã chửi rủa. Đi một đoạn đường dài như vậy, đã gần đến nơi rồi, giờ lại không đi nữa!

Bây giờ Laucadon không quan tâm gì đến Taqilan, Zidsha hay Yahan nữa. Gã ngâm mình trong nước thêm một lần nữa, đùi thì bị gã cào rách, nếu không phải gãi “c** nh*” sẽ bị thương, thì Laucadon chắc chắn cũng đã làm cho nó bị thương tích đầy mình rồi.

Lên bờ, lau khô người, Laucadon nhanh chóng trở lại xe và ra lệnh quay đầu. Nhưng chưa đi được bao xa, Laucadon lại yêu cầu dừng lại, để ngâm nước. Ở trong nước thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, ra khỏi nước thì chỉ muốn làm một động tác duy nhất — gãi gãi gãi!

Khi đêm xuống, trong rừng có những thị vệ tuần tra, còn những người khác đã ngủ trong lều. Vì Laucadon liên tục ngâm nước dọc đường, mặc dù đã quay về, nhưng không đi được bao xa. Laucadon có một lều riêng, những người khác chen chúc ở ba lều khác. Laucadon ngủ không yên, khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng nhanh chóng lại bị ngứa ngáy đánh thức. Uống thuốc giải độc và thuốc bổ cũng chỉ giúp giảm bớt một chút. Laucadon thầm sợ hãi, ước gì mình có thể mọc ra một đôi cánh bay để về Eden, tìm bác sĩ giỏi nhất để khám bệnh cho mình.

Âm thanh côn trùng vào đêm tĩnh lặng khiến lòng người thêm bồn chồn. Laucadon nhắm mắt một chút, tỉnh dậy, gãi gãi, rồi lại nhắm mắt một chút, lại tỉnh dậy, lại gãi gãi.

Vài bóng đen lén lút di chuyển trong rừng, cúi thấp người để nhanh chóng vượt qua. Các thị vệ canh gác ngồi bên đống lửa, đang vật lộn với cơn buồn ngủ. “Vù vù” vài tiếng, có thứ gì đó phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng, mang theo cơn gió mạnh đập vào thái dương của họ, bốn thị vệ không kịp phản ứng đã ngã xuống.

Đôi ủng da dẫm lên đất hoang, dừng lại bên ngoài bốn lều, nhanh chóng xác định mục tiêu. Trong lều, Laucadon một tay để trong q**n l*t, nhắm mắt lại với vẻ mặt nhăn nhó, đã khuya lắm rồi, sau một ngày dài vật vã, Laucadon không thể chịu nổi nữa. Dù cho bên dưới ngứa ngáy khó chịu, nhưng cơ thể mệt mỏi vẫn khiến gã không thể kiên trì.

Lều bị người dùng dao găm rạch mở, một người lặng lẽ bước vào, tay to che miệng và mũi của Laucadon, tay kia nhấc gã lên, lôi gã ra ngoài.

Đứng bên ngoài lều, nhìn Amunda vui vẻ đi chiếc xe đạp thuật pháp trẻ em trên bãi đất trống, trên mặt cậu cũng nở một nụ cười vui vẻ. Con thích, thì người làm cha cũng sẽ thấy mãn nguyện. Trong lều không có nhiều người, đa số trẻ em và thanh niên đã đi tham dự lễ hội thần tuyết, bạn bè của Amunda cũng không có ai ở đây. Dù không thể tham gia ngay lúc này, nhưng Amunda cũng không thất vọng. Giờ có chiếc xe đạp thuật pháp trẻ em do Mục a phụ làm, cậu bé càng không cảm thấy buồn.

Từ xa, Abiwo đi xe đạp thuật pháp tiến lại, thấy anh trai đã về, Amunda dừng xe. Abiwo chạy thẳng đến trước mặt Mục Trọng Hạ, vẻ mặt vui mừng: “Mục a phụ, a phụ đã về.”

Mục Trọng Hạ ngạc nhiên: “A phụ con về rồi ư?! Giờ đang ở đâu?”

Abiwo: “Ở bên ngoài bộ lạc.”

Mặc dù xe đạp thuật pháp có thể chở người, nhưng thân hình của Tesir không thể ngồi vừa, hắn cũng không thể ngồi ở phía sau để con trai chở mình về. Mục Trọng Hạ đợi một lúc, thấy Tesir đi bộ trở về, tay còn cầm một chiếc túi da thú lớn. Đến gần Mục Trọng Hạ, Tesir cúi xuống hôn lên miệng cậu, rồi ôm cậu vào trong lều. Giống như một người chồng chỉ đi công tác vài ngày đã trở về nhà, dành cho vợ một nụ hôn chào hỏi, không có chút cảm giác gì là đã đi xa.

Abiwo và Amunda không vào theo, hai đứa trẻ đều không biết a phụ đi làm gì. Cửa vừa đóng lại, Mục Trọng Hạ liền vội vàng hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Tesir: “Terra đã xả giận, nên anh liền trở về.”

Mục Trọng Hạ: “Người, không chết chứ?”

Tesir: “Không chết.”

Vì người không chết, lại được Đại công tước Aura nói trước là sẽ không gây rắc rối cho Venice, nên Mục Trọng Hạ cũng không hỏi thêm, chuyển sang nói: “Vậy khi nào chúng ta đi lên núi tuyết?”

Tesir: “Ngày mai sẽ đi.”

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Tesir dẫn Mục Trọng Hạ, Abiwo và Amunda cùng mang hành lý lên đường đến lễ hội thần tuyết. Đây là lần đầu tiên Mục Trọng Hạ tham gia lễ hội thần tuyết kể từ khi đến Yahan, rất háo hức và tò mò. Amunda đi chiếc xe đạp thuật pháp trẻ em, Abiwo đi xe đạp thuật pháp, còn Mục Trọng Hạ ngồi trên ngựa do Tesir ôm đi. Ngựa chiến của Abiwo chở một phần hành lý, phía sau xe đạp của Amunda và Abiwo cũng buộc hành lý, Amunda mang không nhiều, vì xe của cậu bé nhỏ.

Lúc này, thời tiết hơi lạnh, Tesir quấn chặt Mục Trọng Hạ, không để gió lùa vào. Tốc độ của ngựa chiến rất nhanh, trước đây Mục Trọng Hạ không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng lần này Tesir để ngựa chạy nhanh, Abiwo và Amunda đi xe đạp lại bị tụt lại phía sau. Phải biết, chiếc xe đạp thuật pháp mà cậu làm không phải loại “chậm như rùa” như xe đạp điện ở kiếp trước đâu.

Tesir dẫn theo Mục Trọng Hạ đột ngột xuất hiện tại lễ hội Thần Tuyết, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Những người Dimata từ ba bộ lạc khác của Yahan không chỉ đơn thuần tò mò về vị thợ cơ khí này của bộ lạc Zhailamu, mà còn là sự ngưỡng mộ, tôn kính. Ngay khi Mục Trọng Hạ xuất hiện, tất cả người Dimata dưới chân núi tuyết đều bỏ công việc của mình, ngay cả những người trong lều cũng lập tức đi ra, chỉ để chiêm ngưỡng phong thái của Mục đại sư. Những người trong bộ lạc Zhailamu thì còn đỡ, nhưng các bộ lạc khác, đặc biệt là bộ lạc Kelunda và bộ lạc Haizit, từng người một đều hưng phấn gọi “Mục đại sư”, thậm chí có người còn quỳ xuống dập đầu trước Mục Trọng Hạ.

Mục Trọng Hạ ngồi trên ngựa, bản thân đã có lợi thế về chiều cao, trong khi đó, Tesir chỉ đơn giản là đeo kính râm cho cậu, mà không có ý định bế cậu xuống. Hắn một tay nắm dây cương, một tay ôm Mục Trọng Hạ, để cậu công khai nhận lấy lòng biết ơn từ những người dân chân chất sống trên mảnh đất này — những gì cậu đã làm, thật đáng giá.

Mục Trọng Hạ vừa xấu hổ vừa bối rối, muốn xuống nhưng bị Tesir ôm chặt. Ngày càng nhiều người quỳ xuống dập đầu trước Mục Trọng Hạ, cảm ơn cậu vì tất cả những gì cậu đã làm cho người Dimata. Mặc dù hai bộ lạc thứ nhất và thứ hai đã bị tàn phá một cách gián tiếp vì cậu, nhưng cuộc sống của bộ lạc Shanshuo và Ungtehu hiện tại không đến nỗi nào. Họ đã mua được vũ khí thuật pháp với giá rẻ từ bộ lạc Zhailamu để chống lại thú hoang, lại còn có thể nhờ vào bộ lạc Zhailamu để giao thương với thế giới bên ngoài, mặc dù số tiền kiếm được chắc chắn không bằng bộ lạc Zhailamu, nhưng so với trước đây thì họ đã kiếm được rất nhiều. Những tộc nhân bình thường của hai bộ lạc này, đặc biệt là những người đã nhận được lợi ích từ bộ lạc Zhailamu, đều rất biết ơn Mục Trọng Hạ. Ai cũng biết, sự thay đổi của Yahan hiện nay có liên quan mật thiết đến vị thợ cơ khí đến từ Eden này.

Sự yêu mến của người Dimata dành cho Mục Trọng Hạ khiến những người trong phái đoàn Eden có biểu cảm khác nhau, khuôn mặt khó coi nhất tự nhiên là của Zidsha và Nanonbar. Biểu cảm trên mặt Công tước Aura và hai vị hoàng tử thì không rõ ràng, nhưng không ai có vẻ không vui cả. Bầu không khí tại hiện trường dần hạ nhiệt khi Tesir cuối cùng cũng chịu bế Mục Trọng Hạ xuống ngựa, và bế cậu vào trong lều. Lúc này, không ít người đã chú ý đến Amunda — cùng chiếc xe nhỏ mà cậu bé đang đi.

Rất nhanh, Amunda bị những người bạn nhỏ của mình vây quanh. Hoàng tử Sulei sờ cằm: “Tôi nhất định phải nhờ Mục đại sư làm cho mình một chiếc xe thuật pháp.” Phải đặt hàng, đẹp đẽ, được đính đầy đá quý.

Từ xa, Mục Hi đang núp sau Duanwaqi nhìn anh trai xuống ngựa, có lẽ đã bị Tesir dẫn đi, cậu rất ngưỡng mộ, nói: “Anh trai thật sự rất được yêu thích ở Yahan…”

Duanwaqi chỉnh lại: “Mục đại sư không phải được yêu thích, mà là, được tôn kính. Cậu ấy là chim tuyết nhung mà Thần Tuyết ban cho Yahan chúng tôi.”

Rồi Duanwaqi quay người lại, nói một câu rất thần kỳ: “Em cũng vậy.”

Mục Hi lập tức đỏ mặt xấu hổ: “Không không, tôi không có, anh trai giỏi hơn nhiều.”

Duanwaqi nói ra những lời khiến cậu càng thêm đỏ mặt: “Trong lòng tôi, em chính là như vậy.”

Mục Hi đột nhiên không thể nhìn thẳng vào ánh mắt của Duanwaqi nữa, cậu cúi đầu: “Ờm, chúng ta, về thôi, một lát nữa, anh dẫn tôi đi gặp, anh tôi.”

Một tay Duanwaqi kẹp chặt vai Mục Hi, kéo cậu vào trong lều – hai người vẫn ở chung một cái lều.

Phía bên này, Mục Trọng Hạ cũng đã vào lều, cậu bỏ kính râm ra và phàn nàn: “Lần sau đừng như vậy nữa, em chịu không nổi đại lễ lớn vậy đâu.”

Tesir: “Ừ, lần sau sẽ không như vậy nữa, em muốn đi tắm không?”

Mục Trọng Hạ lập tức tỏ ra uể oải, nói: “Em muốn rửa mặt một chút, cũng hơi đói nữa.”

Tesir: “Chờ anh một chút.”

Mặc kệ Abiwo và Amunda đang làm gì hay đi đâu, Tesir đã đi lấy nước nóng. Muzai và Moxi tìm một chỗ nằm xuống, Mục Trọng Hạ lấy một hộp đồ hộp trong túi ra, mở ra cho chúng ăn lót dạ.

Tại thị trấn Cầu Đá, vài người Eden đã bị chặn lại. Dù đối phương có khẳng định thân phận của họ như thế nào và thậm chí còn đưa ra bằng chứng từ hiệp hội pháp sư Eden, nhưng người Dimata tại thị trấn Cầu Đá vẫn kiên quyết không cho họ vào. Không bộ lạc nào trong năm bộ lạc Yahan nói gần đây sẽ có người Eden tới, vì vậy, xin lỗi, các người không thể vào.

Những người này cuống cuồng lo lắng, nhưng không thể nào vượt qua được lính canh Dimata ở thị trấn Cầu Đá. Họ phải nói đủ kiểu, người Dimata mới đồng ý cử người tới bộ lạc Kelunda gần thị trấn Cầu Đá nhất để hỏi xem có thể cho họ vào không, nhưng gần đây là lễ hội thần tuyết, người có quyền quyết định ở bộ lạc Kelunda rất có thể cũng không có ở đó. Người Eden cũng chỉ có thể nhờ hỏi giúp thêm lần nữa, vì họ thực sự có việc gấp cần lập tức gặp đại công tước Aura và chủ tịch Zidsha hiện đang có mặt ở Yahan.

Bình Luận (0)
Comment