Chương 169: Dưới bầu trời sao
Trước khi rời đi, Đại công tước Aura đã nói rất chắc chắn với Mục Trọng Hạ rằng, trước khi mùa tuyết ở Yahan đến, họ sẽ gửi một nhóm thợ cơ khí và pháp sư đến đây, số lượng không vượt quá 20 người như Mục Trọng Hạ đã quy định. Những người này đến chắc chắn sẽ ở lại bộ lạc Zhailamu, vì vậy, ngay sau khi phái đoàn Eden rời đi, Mushka đã ra lệnh dựng lều mới. Mushka đã phân chia một khu đất trống phía sau lãnh địa thủ lĩnh làm nơi ở tập trung cho các thợ cơ khí và pháp sư của Eden khi họ đến.
Số lượng thợ cơ khí và pháp sư không vượt quá 20 người, nhưng người đến chắc chắn không chỉ có số đó, vì vậy lều mới sẽ phải dựng không ít. Hơn nữa phía Terra lại cử người trở về trước để báo tin, Taqilan đã mang thai, vì vậy họ phải trở về trước, cùng với ba thợ cơ khí cấp thượng là Mengri, Wuyunqi và Baodu đã dẫn theo 30 sinh viên, Taqilan cũng dẫn theo 30 sinh viên học thuật pháp, còn mang theo mười mấy thầy thuốc của khu Likuo đến đây. Khi Mushka nhận được tin, đầu tiên là bị sốc, sau đó là vui mừng tột độ, rồi lại lo lắng. Nhiều thợ cơ khí, pháp sư như vậy, ông phải chăm sóc thật tốt, tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào, còn có ba thợ cơ khí cấp thương…!! Mushka ôm ngực, hạnh phúc đến mức không thể chịu nổi.
Khi biết Mengri, Wuyunqi và Baodu sắp đến Yahan, Mục Trọng Hạ cũng rất vui mừng, ngay lập tức bảo Mushka cử người đến bộ lạc Kelunda gửi tin cho Mục Hi, bảo cậu và Uhagen tính toán thời gian trở về. Ba vị đại sư sắp đến, hai người họ nhất định phải ra đón. Mushka lại nhanh chóng phân chia một khu vực để dựng lều mới cho nhóm người sắp đến. Đến nhiều thợ cơ khí, pháp sư như vậy, phòng luyện kim trong bộ lạc không còn đủ nhiều, cũng không đủ lớn. Lò gạch làm việc tăng ca để nung gạch, gạch trong phòng luyện kim cần phải dùng gạch xanh dày hơn, gạch bình thường không được. Không chỉ phải mở rộng, mà còn phải xây thêm vài phòng luyện kim, xưởng làm việc của thợ cơ khí, phòng làm việc của pháp sư… Mushka đã cử người gọi hai vị tượng vương đến giúp đỡ.
Khi bốn bộ lạc khác biết nhiều đại sư sắp đến bộ lạc Zhailamu như vậy thì đều gửi quà mừng. Quà mừng chính là các loại vật tư cần thiết cho mùa tuyết. Đây cũng là cách họ chào đón và tôn trọng các thợ cơ khí và pháp sư đến. Mushka không từ chối, sau khi bàn bạc với Mục Trọng Hạ, ông đã đồng ý cho bốn bộ lạc khác cử người đến bộ lạc Zhailamu học hỏi công nghệ luyện kim cơ bản nhất. Có thể nói, sự nhộn nhịp mà phái đoàn Eden mang đến còn không bằng không khí sôi động do hai nhóm thợ cơ khí và pháp sư sắp đến mang lại.
Trong rừng, Tesir dẫn theo các dũng sĩ đang truy đuổi một con cự ma tượng đực vừa mới trưởng thành. Những con cự ma tượng đực còn nhỏ sẽ không rời xa mẹ. Chỉ khi trưởng thành mới rời bỏ mẹ, bắt đầu cuộc sống độc lập của mình. Điều này hoàn toàn khác với những gì Mục Trọng Hạ từng hiểu về voi. Voi là động vật sống theo bầy đàn, chúng thường sống theo hình thức bầy đàn. Nhưng cự ma tượng đực thì khác. Mỗi con cự ma tượng đực trưởng thành đều có thể được coi như một pháo đài di động, kích thước như vậy cũng định nghĩa rằng chúng sẽ không sống theo bầy đàn được. Để bắt được cự ma tượng đực, phải chọn những con mới trưởng thành rời xa mẹ. Nếu cự ma tượng không chết trong chiến tranh, thì tuổi thọ bình thường có thể lên đến 30 tuổi. Nhưng vì cự ma tượng phải tham chiến trong hai năm, nên trong bộ lạc, con đực sống đến 20 tuổi cũng được coi là sống thọ rồi.
Con cự ma tượng đực này đã bị họ truy đuổi suốt ba ngày ba đêm, không có cơ hội dừng lại nghỉ ngơi, tìm thức ăn, tìm nước uống. Khi nó cực kỳ mệt mỏi, Tesir sẽ phát ra một âm thanh kỳ lạ nào đó, rồi ném thịt sống vào chỗ mà nó có thể phát hiện ra. Trong quá trình truy đuổi, không chỉ phải đảm bảo mọi người có thể thoát thân an toàn khi cự ma tượng nổi điên, mà còn phải nhanh chóng ra tay mạnh mẽ để đánh bại hoặc g**t ch*t những động vật nguy hiểm khác, làm mọi cách có thể để không có thương vong nào cho bên mình. Ưng vương là dũng sĩ dũng mãnh nhất của bộ lạc, là hùng ưng của Yahan, cũng là thuần thú sư giỏi nhất bộ lạc.
Cái bụng đói meo của cự ma tượng không chịu nổi cảm giác trống rỗng, nó đứng dậy theo hướng mùi thịt thơm ngào ngạt, tìm đến một miếng thịt đen của con bò đã được xử lý và bắt đầu ăn ngấu nghiến. Những dũng sĩ đang nấp trong bụi cỏ đều có vẻ mặt nghiêm túc, mắt sáng rực như lửa nhìn chằm chằm vào cự ma tượng đang cuốn lấy mồi qua chiếc vòi dài để nhai nuốt. Tesir đã đưa trường thương trong tay cho Tulasen bên cạnh, Tulasen nhìn hắn, siết chặt trường thương và lùi lại một bước.
Trong khoảnh khắc đó, tim Abiwo đập như trống, y cắn chặt răng, nếu không sẽ không kìm nổi mà phí công sức trong ba ngày vừa rồi. Tesir làm một dấu hiệu để mọi người lập tức lùi lại, sau đó hắn cúi người và lao đi với tốc độ cực nhanh về phía cự ma tượng.
Tất cả mọi người đều không mang theo ma thú đồng hành của mình. Quá trình thuần hóa cự ma tượng không thể mắc lỗi, bởi bản tính thú hoang của ma thú có thể sẽ khơi dậy bản chất hoang dã trong quá trình thuần hóa. Nhưng cũng chính bởi vì mọi người đều không mang theo ma thú, nên khi gặp phải nguy hiểm, tỷ lệ thương vong của họ và độ khó trong việc bắt giữ cự ma tượng cũng gia tăng.
Trong mắt Abiwo chỉ có a phụ đang lao về phía trước như một con sư tử. Cự ma tượng đang tìm kiếm thức ăn nghe thấy tiếng động từ xa tiến gần lại, đôi mắt khổng lồ của nó khẽ động, thấy con người không mời mà đến, nó bỏ món ăn trong miệng ra, phát ra tiếng gầm giận dữ để cảnh báo, hai chân trước đưa ra. Những chiếc ngà sắc nhọn của cự ma tượng sáng loáng, thân hình khổng lồ tiến thẳng về phía con người.
Dù cho ngà có sắc nhọn, Tesir vẫn không tránh né, một tay hắn nắm chắc một chiếc ngà lớn của cự ma tượng, cơ thể cũng nhảy lên cao. Abiwo thấy a phụ của mình bước trên ngà của cự ma tượng nhẹ nhàng như chim yến, rồi nắm lấy tai lớn của nó và trèo lên cơ thể con khổng lồ.
Các dũng sĩ đi cùng phát ra tiếng kêu “tịch tịch tịch” kỳ dị, rồi lao về phía cự ma tượng. Abiwo không theo kịp, hiện giờ y chưa đủ tư cách để bắt cự ma tượng, chỉ có thể ở lại khu vực an toàn đợi a phụ và các vị a thản thành công, hoặc thất bại.
Cự ma tượng đang gầm gừ, thân hình lao về phía cây cối bên cạnh, muốn hất văng người trên lưng xuống. Tesir trên lưng cự ma tượng vừa nhảy vừa chạy, miệng phát ra âm thanh đặc trưng của thuần thú sư. Những dũng sĩ khác có người đang dùng âm thanh làm cự ma tượng nhiễu loạn, có người cũng trèo lên ngà như Tesir, thẳng tiến về phía lưng nó.
Abiwo trong khu vực an toàn nhìn mà máu nóng dồn lên, hình tượng vĩ đại của a phụ trong lòng y càng trở nên rõ ràng, sinh động. Khi tất cả mọi người đã leo lên lưng cự ma tượng, những cử động giãy giụa của nó dần trở nên chậm chạp. Tesir quỳ trên đầu cự ma tượng, hai tay đặt lên đó, miệng lại phát ra âm thanh kỳ dị khác thường, cuối cùng, cự ma tượng đã bình tĩnh lại. Nó lắc lư cái đầu có phần choáng váng, vươn vòi lên lắc lắc, sau đó, chỉ yên lặng không động đậy nữa.
Hai tay Tesir vẫn đặt trên đầu cự ma tượng, giọng điệu trong miệng lại thay đổi. Vòi của cự ma tượng nhẹ nhàng lay động, từ từ bước tới chỗ mồi mà nó vừa ném ra chưa kịp ăn, quấn lấy mồi và bắt đầu thưởng thức. Giọng điệu biến mất, những dũng sĩ của bộ lạc Zhailamu trên lưng cự ma tượng phát ra tiếng hoan hô chiến thắng. Abiwo thò đầu ra khỏi khu vực an toàn: “A phụ!”
Tesir vẫy tay về phía y, Abiwo vui mừng chạy lại. Dưới mệnh lệnh của chủ nhân, cự ma tượng lại một lần nữa tạm dừng việc tìm kiếm thức ăn. Nó ngồi xuống, để Abiwo leo lên lưng. Khi vừa lên, y đã thấy vết thương đang chảy máu trên người a phụ, y lặng lẽ lấy thuốc trong túi ra. Tesir cũng không từ chối, sau khi uống thuốc, hắn ra lệnh cho cự ma tượng ăn hết mồi, họ có thể trở về bộ lạc rồi.
Cự ma tượng đã đói ba ngày, cần bổ sung một lượng lớn thức ăn. Nó dẫn mọi người ra khỏi rừng, tìm thấy những con ngựa chiến họ để lại bên ngoài rừng, Tesir đã ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ. Dựng lều xong, mọi người tìm nguồn nước để tắm rửa. Mùa ấm là thời điểm người Dimata thường xuyên tắm rửa, đến mùa tuyết, người Dimata ít khi tắm hơn, chỉ tối đa là lau người một chút. Nhưng ba cha con Tesir từ khi có Mục Trọng Hạ thì bất kể mùa ấm hay mùa tuyết đều tắm rửa rất thường xuyên.
Mọi người cởi hết quần áo nhảy xuống nước, Abiwo là người trẻ nhất trong số đó. Nhìn cơ thể cường tráng của a phụ và các a thản, Abiwo lại nhìn cơ thể mình, vẫn chưa đủ mạnh mẽ!
Lúc này, Tulasen đột nhiên lên tiếng: “Tesir, ai đã làm anh bị thương vậy?”
Mọi người theo hướng nhìn của anh ta, thấy trên ngực Tesir có vài vết cào rõ ràng. Nhìn tình trạng vết thương, có vẻ như vết cào lúc đó không nhẹ. Abiwo cũng nhìn thấy.
Tesir cúi đầu nhìn một cái, thản nhiên nói: “Tôi tự cào.”
Tự cào? Mọi người lập tức cảm thấy tò mò, ngay cả Abiwo cũng thắc mắc tại sao a phụ lại tự làm mình bị thương. Tesir thì chắc chắn không có ý định giải thích. Hắn hoàn toàn ngụp xuống nước, nín thở không ra nữa. Mọi người cũng hiểu rõ tính cách của hắn, nếu hắn đã không nói, thì không ai có thể hỏi thêm. Dưới nước, Tesir sờ lên ngực, đó là bằng chứng cho tình yêu của hắn và Trọng Hạ… Nghĩ đến vết thương mà hắn để lại trên vai Trọng Hạ, Tesir lại lặn sâu hơn.
Khi thành công bắt được cự ma tượng, tâm trạng mọi người cũng thoải mái hơn nhiều. Buổi tối, họ ăn thịt nướng, húp canh thịt, rồi pha một ấm trà cây tuyết, thật là thoải mái. Đến lúc nghỉ ngơi, Tesir lại lấy chăn da và áo choàng da lên lưng cự ma tượng. Cự ma tượng vừa được bắt, Tesir cần ở bên nó một thời gian, để nó thực sự chấp nhận mình là bạn của con người. Abiwo thấy a phụ mình đi, cũng lấy áo choàng da của mình và đi theo. Tesir không từ chối con trai, cho phép Abiwo lên lưng cự ma tượng.
Abiwo nằm trên lưng cự ma tượng, những ngôi sao trong đêm lấp lánh. Abiwo đột nhiên nghe a phụ nói: “Con nên có najia của riêng mình.”
Abiwo ngạc nhiên quay đầu nhìn a phụ đang nằm bên cạnh. Tesir không nói thêm gì nữa. Dũng sĩ là những người đàn ông mạnh mẽ nhất trong bộ lạc, nhưng cũng là người có cuộc sống nguy hiểm nhất. Mỗi lần ra trận vào mùa tuyết, rất có thể sẽ không trở về. Vì vậy, các dũng sĩ của bộ lạc thường kết hôn sớm, sinh con sớm. Nếu không phải Terra bị thương nặng, nếu không phải Nijiang ích kỷ, Terra cũng sẽ không chỉ có một cô con gái là Yehe, mà chắc chắn phải có một cậu con trai.
Abiwo không biết phải trả lời thế nào, những người phụ nữ trong bộ lạc luôn tỏ ra ân cần với y, nhưng y không có tâm trạng, tuy nhiên, y vẫn nói: “Con biết rồi.”
Tesir: “Phải tốt bụng, phải nghe lời Mục a phụ của con.”
Lần này, Abiwo nghiêm túc đáp: “Con biết rồi!”
Không biết có phải vì đêm nay quá đẹp, hay bầu không khí lúc này quá ấm áp, Abiwo không nhịn được hỏi: “A phụ, tại sao cha lại tự làm mình bị thương?”
Tesir nhìn lên bầu trời đêm, nói: “Để giữ Mục a phụ của con lại.”
Lần đầu tiên hắn chiếm hữu Trọng Hạ, bầu trời đêm cũng có nhiều sao như vậy.
Abiwo ngồi dậy, Tesir nhìn con trai, hiếm khi nói một câu ấm áp: “Hãy tìm một người mà con thích, và người đó cũng thích con.”
Trái tim Abiwo rung động, y ừm một tiếng.