Chương 202: Đó là tiếng của Thần Tuyết
Khi Mục Trọng Hạ vừa nói “em nhớ anh,” ngay lập tức được Tesir bế ngang lên. Muzai rống giận, giơ chân trước với tới Mục Trọng Hạ trong vòng tay Tesir. Tesir nhẹ nhàng đá Muzai, xoay người lại với Mục Trọng Hạ đang đỏ mặt trong lòng mình và tiến về phía lều. Amunda rất biết ý, không đi theo mà nhảy vào vòng tay a huynh đang tiến tới. Mục Trọng Hạ gần như chưa kịp chào hỏi Abiwo đang đến gần đã bị Tesir đưa vào lều.
Mọi người xung quanh đều hiểu Tesir đưa Mục đại sư vào lều làm gì. Lần trước Mục đại sư đến, Ưng Vương không vui, vì đó là khi trận chiến đang căng thẳng, Ưng Vương lo lắng cho sự an toàn của Mục đại sư. Lần này, khi họ chuẩn bị trở về, Ưng Vương đã yên tâm hơn, tất nhiên không còn cần phải lo lắng về an toàn của Mục đại sư nữa, có thể hoàn toàn thả lỏng.
Abiwo rời đi cùng với Muzai đang bực bội, còn cả Moxi và em trai mình. Tulashen hào phóng mời họ về lều của mình. Mục Trọng Hạ được Tesir bế vào lều, nhưng không hề kháng cự. Khi Tesir đặt cậu lên chăn da thú mềm mại và cởi áo choàng, Mục Trọng Hạ cũng giơ tay tháo các cúc áo của Tesir, trông thậm chí còn sốt ruột hơn cả Tesir.
Chẳng bao lâu, âm thanh “bạch bạch” đã vang lên trong lều. Mục Trọng Hạ đè chặt cả hai tay lên miệng, thân thể như chiếc thuyền nhỏ bị cuốn vào thác nước, bị cơn sóng đam mê do Tesir mang đến hất văng và xoay vòng tại chỗ.
Không có sự hồi hộp của trận chiến sắp diễn ra với những con thú hung dữ, cũng không nguy cơ tiềm tàng từ thú dữ khiến najia của mình gặp nguy hiểm. Vào lúc này, Tesir chỉ có một suy nghĩ: ôm chặt najia vào lòng, giải tỏa những khao khát mà hắn đã chịu đựng suốt ba tháng qua.
Ngay khi Mục Trọng Hạ không thể kiềm chế những tiếng r*n r* trào ra từ miệng mình, Tesir đột ngột rút ra khỏi cậu. Mục Trọng Hạ thậm chí còn chưa kịp hít thở thì những ngón tay thô ráp của Tesir đã đâm mạnh vào lối vào ẩm ướt của cậu rồi di chuyển điên cuồng. Mục Trọng Hạ kêu gào. Nhưng trước khi cậu kịp xuất tinh, Tesir đã rút tay ra và một lần nữa thúc vào dữ dội. Mục Trọng Hạ cảm thấy như mình sắp chết, như thể cậu sẽ chìm nghỉm trong những cơn sóng áp đảo mà Tesir mang đến.
Khi cơn bão cuối cùng cũng kết thúc, Mục Trọng Hạ nằm trên thân thể ẩm ướt của Tesir, hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần. Cậu cảm giác như cuộc gặp gỡ nhiệt huyết này đã cuốn mất một nửa linh hồn cậu, chỉ còn lại một cái xác không hồn. Bàn tay thô ráp của Tesir v**t v* tấm lưng tinh tế của Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ là một thợ cơ khí, bàn tay không mềm mại mà chai sạn, nhưng da cậu thực sự rất mịn màng. Những cơn gió mạnh của Yahan không hề làm cậu thô ráp đi, đó cũng là nhờ những năm tháng Tesir luôn chăm sóc cẩn thận khi ở bên cậu. Tesir sẽ không chăm sóc da mặt mình, nhưng không muốn da najia của mình bị khô vì những cơn gió ở Yahan hay bị cháy nắng bởi ánh mặt trời Yahan. Hắn biết Mục Trọng Hạ không bận tâm, nhưng hắn thì có.
Sau khi ân ái, Tesir ôm chặt Mục Trọng Hạ trong tay, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu, nhưng không nói gì cả. Hắn vốn không phải là người nói nhiều, và vào khoảnh khắc này, lại càng là vô thanh thắng hữu thanh. Cuộc chiến lớn cuối cùng cũng sắp kết thúc, và tất cả những gì hắn muốn là ôm najia của mình.
Sau một thời gian dài, Mục Trọng Hạ mới lấy lại tinh thần. Cậu khàn giọng hỏi: “Anh có bị thương không?”
Tesir: “… Chỉ là vết thương nhẹ.”
“Còn Abiwo? Cả Muzai, Moxi nữa?”
“Tất cả đều chỉ là thương nhẹ, chân sau của Moxi giờ đã tốt hơn rồi.”
Mục Trọng Hạ không thể tin là họ không có thương tích nào, vì vậy, cậu chấp nhận câu trả lời tất cả đều là thương nhẹ. Mục Trọng Hạ cũng biết hắn sẽ không nói hết cho mình, nhưng chờ khi về nhà, cậu sẽ bồi bổ cẩn thận cho hai cha con và hai nhóc mèo lớn.
Vô thức v**t v* cánh tay vững trãi của Tesir, Mục Trọng Hạ cảm thấy một nỗi buồn thoáng qua trong tim mình. Cậu nên nói luôn không? Hay đợi thêm một lúc nữa? Sau khi suy nghĩ rất lâu, Mục Trọng Hạ ngồi dậy khỏi vòng tay Tesir. Hắn chợt siết chặt tay quanh eo cậu: “Em làm gì vậy?”
Mục Trọng Hạ: “Em có chuyện muốn nói với anh, hãy mặc quần áo vào trước đã.”
Ánh mắt xanh băng của Tesir sâu hơn một chút, hắn đỡ Mục Trọng Hạ ngồi dậy.
Khi đã mặc quần áo xong, họ ngồi đối diện nhau. Mục Trọng Hạ nắm lấy một bàn tay của Tesir bằng cả hai tay, hít một hơi thật sâu, cậu nhìn vào mắt Tesir và nói: “Mỗ mụ… đã trở về trong vòng tay Thần Tuyết…”
Bàn tay Tesir bất ngờ nắm chặt khiến Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi đau. Mặc dù trên khuôn mặt hắn không có nhiều biểu cảm thừa thãi, nhưng vẻ kinh ngạc và buồn bã trong mắt là không thể che giấu. Mắt Mục Trọng Hạ vô thức đỏ lên: “Là sau khi em trở về…”
Mục Trọng Hạ đã kể chi tiết về sự việc liên quan đến cái chết của Baire cho Tesir, và suốt quá trình đó, Tesir vẫn im lặng. Sau khi Mục Trọng Hạ nói xong, cậu dừng một chút và bổ sung: “Em biết anh và Abiwo chắc chắn sẽ đến núi Thần Tuyết để tế bái mỗ mụ, em muốn cả nhà chúng ta cùng đi.”
Tesir thả tay Mục Trọng Hạ ra và kéo cậu ôm chặt vào lòng. Tesir không khóc, nhưng Mục Trọng Hạ hiểu được nỗi buồn trong trái tim hắn. Đối với hai anh em Tesir, Baire không chỉ là bà nội. Sau khi họ mất mẹ, Baire đã mang lại cho họ hơi ấm mà họ cần nhất từ gia đình, một hơi ấm mà ngay cả Mushka cũng không thể cho.
Trước khi Mục Trọng Hạ có thể kể cho Tesir về Baire, Abiwo đã biết chuyện của đạt mỗ từ em trai mình. Abiwo lập tức rơi nước mắt, Amunda cũng khóc.
Tesir không lập tức dẫn cả nhà đến núi Thần Tuyết. Phải đến sáu ngày sau, khi trận chiến mùa tuyết này được xác nhận là đã kết thúc và quân đội đang trở về bộ lạc, Tesir mới chọn 20 dũng sĩ từ Hùng Ưng Vệ và đưa Mục Trọng Hạ, Abiwo, Amunda, Muzai và Moxi đến núi Thần Tuyết. Mùa tuyết có thể đưa đến những cơn bão tuyết bất ngờ, mặc dù Mục Trọng Hạ nói cả nhà họ sẽ đi đến núi Thần Tuyết, nhưng để đảm bảo an toàn, Tesir vẫn cần mang theo người bảo vệ.
Chuyến đi diễn ra chậm hơn nhiều do bão tuyết. Khi họ đến chân núi Thần Tuyết thì đã bốn ngày trôi qua kể từ khi họ rời trại. Trong suốt hành trình này, Mục Trọng Hạ vẫn luôn ngồi trong xe, không bị cái lạnh ảnh hưởng. Mặc dù tâm trạng Tesir không tốt, nhưng hắn vẫn tỉ mỉ chăm sóc Mục Trọng Hạ. Ban đêm, họ nằm ôm nhau trong chiếc lều tạm, không ai nói một lời. Mục Trọng Hạ biết Tesir đau lòng, cậu lặng lẽ đồng hành cùng người đàn ông tuy có vẻ lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp ấy.
Tại chân núi Thần Tuyết, Tesir, Abiwo và Amunda nhẹ nhàng hát những bài hát từ biệt cổ xưa giữa gió tuyết. Tro của Baire được rắc ở đây, nay đã được chôn vùi dưới những bông tuyết của vùng đất mà bà yêu thương suốt cuộc đời. Đây là nơi an nghỉ cuối cùng của tất cả người Dimata. Đứng cạnh Tesir, Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi mơ màng. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Tesir hát. Thay vì một bài hát, nó giống như một bài thánh ca trầm bổng hơn. Giọng hát của Tesir không có vẻ bi thảm, nhưng Mục Trọng Hạ lại cảm thấy trái tim mình thắt lại, mũi cũng đau nhói.
Sau khi bày tỏ lòng kính trọng với mỗ mụ, Tesir và Abiwo quỳ một chân, ước nguyện trong lòng là sau khi trở về trong vòng tay Thần Tuyết, kiếp sau bà sẽ luôn hạnh phúc. Xong xuôi, Tesir đứng dậy, bế Mục Trọng Hạ lên và bước về phía chiếc xe ngựa đỗ ở xa. Abiwo cũng bế em trai mình. Tuyết rơi dày khiến những người chân ngắn khó di chuyển, làm vậy sẽ giúp họ đi nhanh hơn. Muzai và Moxi chạy lên phía trước, phủi phủi tuyết bám trên mình. Mục Trọng Hạ nhìn qua vai Tesir khi họ rời xa vùng đất nơi tro của Baire đã được rắc, và trong tai cậu, tiếng hát nhẹ nhàng dường như đang vang vọng trở lại. Đó có phải là tiếng của Thần Tuyết không?
Đại quân trở về bộ lạc, nhưng không thấy cả nhà Tesir. Ban đầu, mọi người trong bộ lạc còn rất sợ hãi, sau khi biết Tesir và Mục đại sư dẫn cả gia đình lên núi Thần Tuyết để cúng bái, mọi người mới yên tâm. Eden và Venice không biết Mục Trọng Hạ đã rời khỏi bộ lạc, chỉ có Taqilan biết cậu đã dẫn Amunda đi tìm Tesir, nhưng cô cũng không nói ra. Khi biết Mục Trọng Hạ lại một lần nữa ra tiền tuyến, lý do còn là để cùng Tesir lên núi Thần Tuyết, nhiều người không khỏi thở dài.
“Ôi, các người nói xem, sao Mục đại sư lại thích đàn ông chứ? Mục đại sư tài giỏi như vậy, không có con cái thì thật là tiếc quá. Nếu Mục đại sư thích phụ nữ, tôi sẵn sàng sinh con cho Mục đại sư.”
Trong ký túc xá, vài thợ cơ khí và pháp sư trẻ tuổi đang trò chuyện, đều là từ Venice. Sau khi một người nói xong, người khác đồng tình nói: “Đúng vậy, Mục đại sư không có hậu duệ thì thật là đáng tiếc. Mục đại sư có tài như vậy, con cái của ngài ấy chắc chắn cũng sẽ là những thợ cơ khí tài ba.”
Tuy nhiên, cũng có người phản đối: “Tình cảm của Mục đại sư và Ưng Vương Tesir rất tốt, sao có thể sinh con với người phụ nữ khác được. Mục đại sư không giống như những thợ cơ khí và pháp sư ở Eden đâu.”
“Nhưng Ưng Vương Tesir cũng có hai người con trai mà. Tại sao Ưng Vương Tesir lại có thể sinh con với phụ nữ, còn Mục đại sư thì không?”
Không ai nói gì nữa.
Thái Vân Châu bực bội đặt bút trong tay xuống: “Mục đại sư có muốn có con hay không là việc của ngài ấy. Chúng ta có là gì của Mục đại sư đâu mà có thể quyết định thay ngài ấy được?”
Thái Vân Châu vừa nói, mọi người lập tức im lặng. Sau khi Thái Vân Châu và Mục Trọng Hạ trở về từ lần đầu ra tiền tuyến, cô đã trở thành học trò được Đại sư Wuyunqi rất coi trọng. Vì điều này, không biết có bao nhiêu người hối hận đến xanh ruột. Thêm vào đó, mọi người cảm thấy Mục Trọng Hạ dường như cũng rất coi trọng Thái Vân Châu, thái độ của Tongxu, Uhagen và Mục Hi đối với Thái Vân Châu cũng tốt hơn hẳn so với người khác, vì vậy, mặc dù có người không phục, nhưng thật sự không ai dám phản đối, dù sao Thái Vân Châu cũng chắc chắn là người có thể ở lại.
Thái Vân Châu cũng không muốn căng thẳng với đồng bạn, cô hạ giọng: “Những lời này vốn không phải việc chúng ta nên nói. Nếu truyền ra ngoài, có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm hòa hợp giữa Mục đại sư và Ưng Vương Tesir, ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta với bộ lạc Zhailamu, các vị đại sư sẽ không vui đâu.”
Thợ cơ khí đầu tiên lên tiếng nghe vậy thì hoảng hốt, liền nói: “Tôi chỉ nói bừa thôi, thực ra tôi rất hâm mộ tình cảm giữa Mục đại sư và Ưng Vương Tesir.”
“Ừ ừ, tôi cũng vậy.”
Không ai nói cái gì mà tiếc nuối nữa, mọi người đều chân thành bày tỏ sự hâm mộ và chúc phúc đối với tình cảm sâu sắc của Mục đại sư và Ưng Vương Tesir.
Thái Vân Châu thầm lắc đầu, lại cầm bút lên. Nếu Mục đại sư muốn có hậu duệ, thì chắc chắn ngài ấy sẽ không ở lại Yahan, và sẽ không bao giờ từ chối ở một mình với những người phụ nữ độc thân. Cô nhận ra, Mục đại sư yêu Ưng Vương Tesir sâu sắc, không quan tâm đến việc mình có con hay không. Ưng Vương Tesir có hai con trai, nhưng đó cũng là chuyện trước khi gặp Mục đại sư. Hai người yêu nhau, sao người khác lại tự cho mình là đúng mà quyết định người ta nên làm gì hay không nên làm gì chứ?