Chương 203: Đậu mùa
Tesir đã đưa Mục Trọng Hạ an toàn trở về lãnh địa thủ lĩnh, Mushka cùng với nhiều người khác cuối cùng cũng yên tâm. Ngay khi Tesir trở về, hắn đã đi gặp thủ lĩnh, trong khi Mục Trọng Hạ đã nhờ Abiwo đi báo tin, mời gia đình Taqilan, gia đình Gu’an, cũng như Uhagen và Mục Hi tối mai sang ăn cơm, xem như một bữa tiệc gia đình.
Bên trong lều thủ lĩnh, Mushka không hỏi Tesir nhiều về chuyến xuất chinh này, vì những người trở về sớm như đám Tulasen đã báo cáo chi tiết. Hai cha con nói nhiều hơn về các sự kiện trong bộ lạc trong suốt ba tháng Tesir vắng mặt và cái chết của Baire. Mặc dù Tesir đã chứng kiến nhiều trận sinh tử, và đã tự mình đến chân núi Thần Tuyết, nhưng trái tim hắn vẫn cảm thấy buồn khi nhắc tới mỗ mụ. Không ai có thể nhanh chóng chấp nhận sự ra đi của một người thân yêu, đặc biệt là Tesir còn không có mặt trong bộ lạc vào thời điểm Baire qua đời, và hắn chỉ biết về cái chết của bà sau khi trận chiến kết thúc. Tesir hiểu tại sao a phụ lại chọn giấu điều này với hắn; hắn không trách ông, nhưng cũng không thể hết đau buồn nhanh như vậy được.
Mushka nói, “Vào ngày mỗ mụ con trở về trong vòng tay Thần Tuyết, gió tuyết rất nặng. Mục đại sư nhất quyết muốn tiễn bà. Cậu ấy đã đau lòng (và khóc) như Amunda.”
Tesir nghe hiểu ý a phụ mình. Nghĩ đến najia cũng buồn vì cái chết của mỗ mụ, nghĩ đến em đã đặc biệt đi ra tiền tuyến để cùng hắn đến núi Thần Tuyết, Tesir lại cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Vừa ra khỏi lều thủ lĩnh, Tesir đã bị kéo đi. Dù là những vấn đề của Hùng Ưng Vệ hay những việc trong bộ lạc, ngay cả khi Mushka là thủ lĩnh và Terra có mặt, Tesir vẫn sẽ bận rộn một thời gian sau khi trở về nhà sau ba tháng. Việc đầu tiên Mục Trọng Hạ làm khi trở về là tắm cho Muzai và Moxi. Đây là một việc siêu lớn. Hai chú mèo lớn đã làm ướt toàn bộ lều tắm, và thảm thấm nước trên sàn cũng đã phải thay năm lần. Sau khi tắm cho hai chú mèo lớn xong thì còn phải lau khô và chải lông cho chúng, Mục Trọng Hạ cũng đã phải tắm hai lần vì toát mồ hôi.
Sau khi đưa hai chú mèo lớn đã sạch sẽ ra ngoài, Mục Trọng Hạ đã ngâm bồn tắm nước ngải cứu để giảm bớt mệt mỏi và xua tan độ ẩm và lạnh. Lý do cậu không để Abiwo và Amunda tắm cho hai nhóc mèo lớn kia cũng vì cậu nghĩ chắc chắn hai đứa cũng sẽ ướt sũng. Nếu chỉ có Mục Trọng Hạ, cậu còn có thể ngâm mình trong bồn tắm; nhưng nếu Abiwo và Amunda có mặt, thì hai đứa sẽ lại phải về và tắm rửa lại, điều này sẽ rất bất tiện vì quần áo của hai đứa nhỏ đều đã ướt (vì mồ hôi).
Ngâm mình trong bồn tắm, Mục Trọng Hạ cũng uống một cốc sữa nóng—làm từ bột sữa—để phục hồi sức lực, và cậu không vội vàng ra ngoài. Hiển nhiên, những lúc này, ưu điểm của bồn tắm thuật pháp rất rõ ràng. Với chức năng duy trì nhiệt độ liên tục, cậu không phải lo nước sẽ nguội sau một thời gian dài, cũng không cần phải thêm nước nóng vào nữa.
Sau một khoảng thời gian ngâm mình dễ chịu và thư giãn, Mục Trọng Hạ đã trở lại lều. Mùi thơm của thức ăn bên trong rất đậm; ngay khi cậu bước vào, còn chưa cởi áo khoác và mũ, Mục Trọng Hạ đã mỉm cười. Ba cha con đang chuẩn bị bữa ăn.
“Anh về khi nào vậy?” Cậu hỏi Tesir.
Tesir trả lời, “Mới về thôi.”
Trong lúc xoa cái đầu lông mềm mượt đặc biệt của Muzai và Moxi, Mục Trọng Hạ đã cởi áo choàng của mình và đưa cho Abiwo vừa đưa tay ra nhận, cậu xắn tay áo lên và nói, “Chúng ta làm vài cái bánh trứng nhé, tự nhiên em muốn ăn.”
Abiwo nói, “Con sẽ đi lấy trứng.”
Bữa tối không phức tạp, nhưng kiểu gì cũng phải có thịt cá, cùng với rau củ trái cây mà Mục Trọng Hạ cần. Trong bữa ăn, Tesir mới nói, “Công tước Aura mời chúng ta ăn tối.”
Mục Trọng Hạ vô thức hỏi,“Sao lại mời nữa?”
Tesir nói, “Lại mời nữa?”
Mục Trọng Hạ đáp, “Lúc anh và Abiwo xuất chinh, ông ấy từng mời, nói là để thưởng cho các thợ cơ khí và pháp sư. Anh biết em không thích những bữa ăn xã giao này mà.”
Tesir nói, “Nếu em không muốn thì sẽ không đi.”
Mục Trọng Hạ nói, “Chúng ta vẫn nên đi thôi. Dù sao ông ấy cũng là Công tước Eden, sau này chúng ta sẽ cần hợp tác với ông ấy nhiều hơn. Nhưng giờ anh đã về, em có thể tập trung làm việc rồi. Khi anh không ở nhà, tâm trí em không bao giờ yên tĩnh.”
Tesir thích nghe điều này, hắn gần như vỗ ngực mình và hứa, “Mọi việc cứ để anh.”
Tuy nhiên, ngoài miệng Mục Trọng Hạ nói mình sẽ tập trung làm việc, nhưng trong lòng cũng nghĩ đến việc cần dành thời gian bên gia đình, cũng còn phải bồi bổ cho Tesir và Abiwo. Trước đây cậu không chú ý nhiều đến điều đó, nhưng sau khi chứng kiến thế nào là xuất chinh trong mùa tuyết Yahan, cậu thực sự bắt đầu lo lắng về sức khỏe của Tesir và Abiwo. Người Dimata rất mạnh mẽ, nhưng sau nhiều năm chiến đấu chống lại thú hoang, họ chắc chắn sẽ phải chịu những chấn thương khó thấy. Nhiều tiểu thuyết mà cậu đã đọc trong kiếp trước đều có đề cập đến điều này.
Sáng hôm sau, Mục Trọng Hạ bắt đầu nấu một bữa dược thiện. Hầu hết các loại thảo dược trong thế giới này đều xa lạ với cậu. Tuy nhiên, sau khi học pháp thuật trong một thời gian dài, cậu đã tham gia khóa học về y học thảo dược, bởi vì các pháp sư cần nấu thuốc và do đó cần hiểu về dược lý của thảo dược. Yahan là một nơi có nhiều loại thảo dược quý hiếm. Vì bộ lạc Zhailamu có nhiều kênh để kiếm tiền và buôn bán hàng hóa, nên hầu hết các loại thảo dược quý giá được thu hoạch mỗi năm đều được giữ lại cho bộ lạc. Dù dự trữ của bộ lạc, nhưng cả Tesir với tư cách là Ưng Vương và Mục Trọng Hạ đều có thể liên tục lấy những loại thảo dược này từ bộ lạc. Hiện tại, việc học pháp thuật của Mục Trọng Hạ vẫn chủ yếu tập trung vào các hình thức pháp thuật, và cậu chưa bắt đầu nghiên cứu hệ thống về nghề chế thuốc, nhưng đã lướt qua nhiều cuốn sách về dược lý thảo dược. Kết hợp với lý thuyết y học cổ truyền Trung Quốc mà cậu tự nghiên cứu sau khi bị bệnh ở kiếp trước, muốn nấu một bữa dược thiện cũng không thành vấn đề. Dù sao thì, bất kể có sử dụng nguyên liệu nào thì việc nấu gà hay sườn heo cũng sẽ không sai.
Amunda còn nhỏ và không thể ăn dược thiện; thay vào đó, cậu bé sẽ có canh gà thông thường. Hai chú mèo lớn đã có gà nướng thơm ngon không thêm muối. Dù không có muối, nhưng mùi hương thật sự hấp dẫn đến nỗi chúng không thể không quẩn quanh lò nướng, kêu ngao ngao háo hức chờ đợi gà chín. Hôm nay Mục Trọng Hạ không định làm việc. Đã đi xa nhiều ngày, cậu cần dọn dẹp lều và giặt giũ để chuẩn bị cho tiệc gia đình vào buổi tối.
Tesir, Abiwo và Amunda ra ngoài từ sáng sớm đều đã trở lại. Muzai và Moxi bị thương trên chiến trường, Moxi còn bị thương một chân sau. Mặc dù giờ thì không sao, nhưng Mục Trọng Hạ vẫn có kế hoạch bắt hai nhóc mèo lớn ở nhà vài ngày để hồi phục cho tốt. Những ma thú thường xuyên ra trận luôn có tuổi thọ ngắn, điều này khiến Mục Trọng Hạ lo lắng, đặc biệt là khi Muzai đã ở bên Tesir hơn mười năm. Tuổi thọ của ma thú có thể đạt tới 40 năm, nhưng do thường xuyên chiến đấu, nên chỉ sống đến 30 năm đã được xem là sống thọ.
Khi ba cha con trở về thì đã đến giờ ăn trưa. Hai chú mèo lớn đã đang gặm gà nướng rồi. Mục Trọng Hạ để ba người ăn canh (dược thiện) trước, cậu cũng có một bát. Đã trở về sau ba tháng chiến đấu, ngồi trong lều của mình và nhâm nhi bát canh do najia tự tay nấu, Tesir đã thực sự cảm nhận được hạnh phúc gia đình khi người một nhà ở bên nhau.
Mục Trọng Hạ luôn ăn ít, vì vậy bát canh của cậu cũng nhỏ. Khi ba cha con còn chưa ăn canh xong, cậu đã bắt đầu ăn bánh. Trong thời tiết lạnh,Mục Trọng Hạ thích ăn nhiều loại bánh kếp khác nhau.
Lúc này, Tesir và Abiwo gần như đồng thời dừng động tác húp canh. Mục Trọng Hạ liền biết chắc chắn là có người đến, hơn nữa tiếng bước chân còn rất vội vã. Amunda cũng đặt bát xuống. Quả nhiên, không lâu sau đã có người gõ cửa: “Tesir! Mục đại sư!”
Amunda vội ra mở cửa, bên ngoài là Terra. Tuy nhiên, anh không vào mà lùi lại hai bước và hô lớn, “Mục đại sư! Yehe bị đậu mùa! Taqilan tự nhốt mình và Hectorun trong lều! Làm ơn cứu họ! Cứu họ!”
Giọng Terra đã khàn khàn, mắt đỏ hoe.
Mục Trọng Hạ thậm chí còn chưa kịp phản ứng đậu mùa là gì thì Tesir đã lao ra cửa, tóm lấy Amunda và ném cậu bé vào trong, hét vào mặt Terra, “Anh muốn najia của tôi chết sao?”
Môi Terra run rẩy, anh đột nhiên khom người xuống, ôm đầu khóc lớn. Gió thổi vào lều khiến Mục Trọng Hạ rùng mình, mang theo cảm giác lạnh buốt, cũng vì lời nói của Tesir và phản ứng của Terra. Cậu cầm một chiếc áo choàng lên để quấn mình, đi đến cửa, và trước khi cậu kịp nói gì, Tesir quay lại quát lớn, “Vào đi!”
Mục Trọng Hạ nhanh chóng túm lấy tay Tesir, “Đừng lo lắng.” Cậu quay sang Terra, “Terra, chuyện gì đã xảy ra với Yehe? Có phải là bị ốm không? Tại sao Đại sư Taqilan lại tự nhốt mình và đứa trẻ trong lều?”
Tesir đẩy Mục Trọng Hạ trở lại lều, vẻ mặt nghiêm trọng, nói, “Nếu bị đậu mùa, có thể sẽ chết, và nhiều người khác cũng sẽ bị lây bệnh… Em phải ở trong lều và không được đi đâu cả. Anh và Terra sẽ cùng đi gặp thủ lĩnh.”
Mục Trọng Hạ sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, vội túm lấy Tesir từ phía sau: “Anh và Terra đeo khẩu trang vào. Bảo thủ lĩnh kiểm tra tất cả những người trong bộ lạc bị sốt không rõ nguyên nhân. Tìm một khu vực trống cách xa nơi ở của bộ lạc để dựng ngay một lều cách ly. Tất cả những ai bị sốt không rõ nguyên nhân và đã xác nhận là mắc bệnh đậu mùa phải được cách ly. Bất kỳ ai đã tiếp xúc với những người này cũng phải được cách ly để theo dõi! Thu thập tất cả các thùng rượu của bộ lạc và khử trùng toàn bộ khu dân cư, bao gồm cả lều. Lều có bệnh nhân phải được khử trùng kỹ lưỡng. Bảo mấy người Gasu chưng cất thêm rượu, chúng ta sẽ cần rất nhiều! Đốt hết quần áo của những người có triệu chứng và những người đã tiếp xúc…”
Mục Trọng Hạ nhanh chóng chia sẻ mọi thứ cậu nhớ về phòng chống dịch bệnh. Terra đang khom lưng trên mặt đất từ từ đứng dậy, đôi mắt tràn đầy hy vọng.
Sau khi nói với Tesir xong, Mục Trọng Hạ nhìn về phía Terra đang cố gắng chống đỡ: “Tôi sẽ đến, tôi đã chứng kiến tình huống này ở Eden và biết cách xử lý.”
Terra rơi nước mắt: “Cảm ơn, cảm ơn cậu…”
Tesir nắm chặt tay Mục Trọng Hạ, nhưng cuối cùng cũng không nói gì để ngăn cậu đi nữa.
Những ký ức về cuộc đời của Mục Tu đang dần phai nhạt trong tâm trí Mục Trọng Hạ, không biết là do linh hồn cậu đã hoàn toàn hòa nhập với cơ thể của Mục Tu hay là do Mục Tu cũng đã được tái sinh nên họ sẽ không có cùng ký ức. Mục Trọng Hạ không nhớ Mục Tu đã từng thấy cái gọi là bệnh đậu mùa ở Eden hay chưa, nhưng cậu chỉ có thể nói như vậy.
Cậu giục Tesir và Terra nhanh chóng tìm thủ lĩnh. Sau khi họ vội vã rời đi, cậu lập tức bảo Abiwo khử trùng nhà cửa và bảo hai đứa trẻ ngâm mình trong nước ngải cứu và thời gian này, nên tránh ra ngoài càng nhiều càng tốt. Lúc này, Mục Trọng Hạ không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm khi Gasu, Ersong và các bác sĩ trong lều chữ thập đỏ biết cách nấu rượu, và thế giới này còn có sẵn thuốc khử trùng bản địa. Bộ lạc Zhailamu giờ cũng không thiếu thốn, và Eden cùng Venice có lẽ cũng mang theo rất nhiều. Những lúc như thế này, cần phải khử trùng rộng rãi.
Mục Trọng Hạ đeo khẩu trang và chạy ra ngoài. Cậu liên lạc với Gu’an qua bộ đàm, thông báo cho cô về những gì đã xảy ra, dặn cô giữ bọn trẻ trong lều không ra ngoài, còn phải khử trùng lều. Cậu cũng liên lạc với Uhagen đang làm việc trong xưởng, chỉ thị cho tất cả các thợ cơ khí và pháp sư trong xưởng trở về ký túc xá ngay lập tức, cả Tongxu và Mục Hi cũng phải quay lại ngay lập tức. Ngoài ra, cậu còn dặn Uhagen thông báo cho các thợ cơ khí và pháp sư trong xưởng số 1 là mọi người phải lập tức khử trùng, cách ly và quan sát khi cần thiết.
Mục Trọng Hạ không biết bệnh đậu mùa là gì, cậu sợ là nó có thể là một căn bệnh giống như bệnh đậu mùa. Sau bốn năm ở lục địa Rodrigue, không hề có dịch bệnh nào xảy ra cả, và cậu đã gần như nghĩ thế giới này không có thứ gọi là dịch bệnh!
Tin tức về vụ việc đậu mùa đã lan truyền khắp bộ lạc, và trên đường đi, Mục Trọng Hạ thấy rất nhiều người trong bộ lạc hoảng loạn. Cậu dặn mọi người trở về nhà và chờ thông báo của thủ lĩnh, không được chạy lung tung. Vì tin tưởng Mục Trọng Hạ, những tộc nhân đang hoảng loạn đã ngoan ngoãn trở về, nhưng bầu không khí căng thẳng đã lan rộng khắp lãnh địa thủ lĩnh.
Mục Trọng Hạ đến bên ngoài lều của Taqilan, và quả nhiên, cửa đã bị khóa từ bên trong. Tiếng khóc của Yehe và Hectorun vọng ra từ trong lều. Mục Trọng Hạ gõ cửa: “Đại sư Taqilan, mở cửa đi, là tôi đây.”
Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị nhẹ nhàng thuyết phục Taqilan mở cửa, nhưng vừa hạ tay xuống, cánh cửa đã mở ra từ bên trong. Taqilan xuất hiện với khuôn mặt đẫm nước mắt, đưa tay ra nắm lấy cậu: “Hani Samer, mau cứu Yehe và Hectorun, cứu con tôi với…” Lúc này, Taqilan đã bật khóc.
Mục Trọng Hạ đẩy Taqilan vào trong lều và đóng cửa lại.
Bên trong lều, Yehe đã bất tỉnh vì sốt cao, trên mặt có bảy tám đốm đỏ nhỏ. Hectorun cũng đang khóc. Mục Trọng Hạ bước tới kiểm tra trán Hectorun, nhiệt độ của bé bình thường. Cậu cẩn thận quan sát những đốm trên mặt Yehe và nghe Taqilan khóc kể, “Trên người Yehe toàn là đốm. Đây là bệnh đậu mùa, tôi biết đã không còn hy vọng gì nữa… Tôi biết cả tôi và Hectorun đều không thể thoát được… Nhưng tôi… hani Samer, tôi không sợ chết, chỉ cần cứu bọn nhỏ, chúng vẫn còn nhỏ như vậy…”
Mục Trọng Hạ không tháo găng tay ra, và kiểm tra lại, phát hiện có rất nhiều đốm trên ngực và bụng Yehe, nhưng hầu như không có đốm nào trên tứ chi cả. Sau khi quan sát kỹ tình trạng của các đốm, cậu đã có một ý tưởng. Cái gọi là bệnh đậu mùa này, thực chất là bệnh thủy đậu.