Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 204

Chương 204: Tác động

Khi Mục Trọng Hạ còn là giáo viên, đã có hai hoặc ba đợt thủy đậu xảy ra ở trường. Căn bản là nếu có ai đó trong ký túc xá mắc thì nó sẽ lan ra toàn bộ ký túc xá, và sau đó lan rộng khắp khuôn viên. Tuy nhiên, nó thường không lan quá rộng, vì dù sao thì điều kiện y tế của kiếp trước cũng không thể có chuyện để xảy ra một đợt bùng phát lớn được. Hơn nữa, bản thân thủy đậu không phải là một bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng, có thể thấy qua việc tiêm vắc-xin thủy đậu không bắt buộc. Thường thì bác sĩ sẽ kê một ít thuốc, sau khi nghỉ ngơi và cách ly hai tuần ở nhà là sẽ ổn. Vào thời điểm đó, thậm chí cậu còn trêu các nam sinh trong lớp là đến tuổi này rồi mà sao vẫn có thể bị thủy đậu. Dù sao thì trong ấn tượng của mọi người, chỉ có trẻ em mới bị như vậy. Do đó, khi những đợt d*ch th** đậu xảy ra ở trường, nhà trường và học sinh đều không coi đó là một vấn đề quá nghiêm trọng.

Khi Mục Trọng Hạ thấy trạng thái ban đầu của Terra, phản ứng đầu tiên của cậu là bệnh đậu mùa, khi đó cậu rất hoảng sợ. Nhưng sau khi thấy đó là thủy đậu, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, khi thấy mọi người đều rất sợ hãi và hoảng loạn, cậu lại không dám đi đến kết luận. Cậu đến thăm Taqilan trước, cô vẫn đang khóc lóc.

Ngay khi vừa quay đầu lại, Taqilan đã nắm chặt tay Mục Trọng Hạ như thể nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng: “Samer, Yehe không sao chứ? Hectorun cũng sẽ không gặp nguy hiểm, đúng không?”

Mục Trọng Hạ vỗ nhẹ vào tay cô và nói: “Trước tiên, hãy nói cho tôi biết về trạng thái của bệnh đậu mùa, mọi thứ cô biết.”

Nghe Mục Trọng Hạ nói như vậy, ánh sáng hy vọng trong mắt Taqilan nhanh chóng tắt ngúm. Nước mắt cô trào ra, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh và kể cho Mục Trọng Hạ mọi thứ liên quan đến đậu mùa.

Khi Taqilan nói xong, Mục Trọng Hạ đã hiểu tại sao mọi người lại trông căng thẳng như vậy rồi. Tần suất bùng phát dịch bệnh trên lục địa Rodrigue rất thấp, nhưng khi một dịch bệnh xảy ra, ngay cả Eden với những điều kiện y tế tốt nhất cũng không thể thoát khỏi thiệt hại. Năm bệnh dịch nghiêm trọng nhất trên lục địa Rodrigue là đậu mùa, dịch xác chết, sốt xuân, ho ra máu và sốt rét não.

Năm loại dịch bệnh này cũng giống như những dịch bệnh nổi tiếng nhất của kiếp trước như bệnh đậu mùa và sốt rét, không dễ xảy ra, nhưng một khi xảy ra, tỷ lệ tử vong cực kỳ cao. Lục địa Rodrigue có dược lý kỳ diệu, nhưng đối mặt với năm loại dịch bệnh này, tất cả các loại thuốc đều không hiệu quả.

Trong suốt 19 năm sống ở Eden, Mục Tu đã chứng kiến một đợt bùng phát dịch bệnh, đó là sốt xuân. Lần đó, nó lây lan từ Siamchen, và quận Ailin thì khá xa. Các khu vực nhiễm bệnh chủ yếu tập trung ở phía nam Eden, gần Siamchen, và không tới quận Ailin được. Mục Tu nhớ rõ thời điểm đó, vì Varus cực kỳ lo lắng cho Luya. Tóm lại, cứ hễ nhắc đến bất kỳ một trong năm dịch bệnh này cũng đều mang lại cảm giác đáng sợ.

Đậu mùa, theo hiểu biết của Mục Trọng Hạ, là một bệnh truyền nhiễm tương tự như thủy đậu nhưng có khả năng lây lan mạnh hơn và tỷ lệ tử vong cao hơn, tác hại của thuỷ đậu cũng thấp hơn so với bệnh đậu mùa. Bệnh đậu mùa có thể xuất hiện ở bất kỳ quốc gia nào trên lục địa Rodrigue, và một khi nó xuất hiện ở một quốc gia, rất khó để các nước khác tránh thoát. Yahan, nhờ vào vị trí địa lý độc đáo và môi trường tương đối biệt lập, có tỷ lệ mắc bệnh khá thấp. Nhưng bây giờ, khi đậu mùa xuất hiện ở Yahan, vậy thì có thể tưởng tượng tình hình ở Eden, Venice, Siamchen và Hinchis. Virus dễ dàng lây lan hơn ở môi trường nhiệt độ cao, và Yahan hiện tại vẫn đang lạnh, trong khi bốn quốc gia còn lại đang trong mùa hè và thu với nhiệt độ cao…

Mục Trọng Hạ tin là mức độ nghiêm trọng của thủy đậu không cao như đậu mùa, vì từ lời Taqilan, cậu nghi ngờ tỷ lệ tử vong cao của bệnh dường như có liên quan đến các nhóm dân tộc trên lục địa Rodrigue hơn là chỉ đơn thuần do bệnh tật. Suy cho cùng, từ mô tả của Taqilan, các triệu chứng của bệnh thủy đậu không thể so sánh với bệnh đậu mùa. Hơn nữa, từ những nốt phát ban của Yehe, có vẻ như nó giống với bệnh thủy đậu mà Mục Trọng Hạ nhớ. Tuy nhiên, trong kiếp trước, ngay cả trong thời cổ đại, bệnh thủy đậu cũng không có tỷ lệ tử vong cao như vậy. Có lẽ trong thế giới này, mối nguy hiểm của bệnh thủy đậu đúng là cao như thế. Nhưng Mục Trọng Hạ vẫn có cảm giác bệnh thủy đậu không đáng sợ như bệnh đậu mùa.

Bệnh dịch xác chết là một đại dịch do một dịch bệnh động vật không xác định gây ra. Nó có thể do bò, cừu, gà, hoặc thậm chí chuột… Mục Trọng Hạ hiểu, nó như một loại dịch bệnh hỗn hợp tương tự như dịch hạch chuột hoặc cúm gia cầm truyền nhiễm và dịch tả lợn. So với bệnh thủy đậu, Mục Trọng Hạ tin là tác hại của bệnh dịch xác chết có thể còn đáng sợ hơn cả dịch hạch chuột. Tuy nhiên, Yahan không phải là khu vực bùng phát của bệnh dịch xác chết, có thể vì người Dimata từ lâu đã tương tác với nhiều loài thú hoang và dường như có sức đề kháng tự nhiên đối với dịch bệnh này. Đến nay, trong lịch sử của Yahan, chưa có ghi chép nào về bệnh dịch xác chết cả. Eden và Venice cũng biết việc này, và họ luôn muốn nghiên cứu sâu về lý do tại sao dân tộc Dimata lại dường như có khả năng miễn dịch với dịch bệnh này, chỉ là các nhà nghiên cứu từ cả hai nước hiện tại không thể tìm ra phương pháp nghiên cứu, và không ai có khả năng liên tục bắt giữ người Dimata để nghiên cứu họ cả.

Bệnh sốt xuân là một bệnh có xu hướng dễ xuất hiện hơn vào mùa xuân khi hoa nở. Biểu hiện của cơn sốt xuân, theo quan điểm của Mục Trọng Hạ, giống như sốt thương hàn. Trong thời cổ đại của kiếp trước, sốt thương hàn từng được ghi lại trong lịch sử. Sau này, “Thảo luận về Sốt Thương Hàn và Các Bệnh Khác” của Trương Trọng Cảnh đã cung cấp cho mọi người một cơ sở để điều trị sốt thương hàn và các phương pháp hiệu quả hơn. Tất nhiên, trong thời hiện đại, các phương tiện y tế đã trở nên tiến bộ và toàn diện hơn, sốt thương hàn không còn là một dịch bệnh đáng sợ nữa.

Bệnh ho ra máu là một căn bệnh dịch tễ phổi, liên tưởng đầu tiên của Mục Trọng Hạ là bệnh lao. Tuy nhiên, bệnh ho ra máu khởi phát nhanh chóng và còn dễ lây lan hơn. Đây là một loại bệnh dịch rất khổ sở. Từ khi bắt đầu ho ra máu đến khi tử vong, người bệnh phải chịu đựng ít nhất ba hoặc bốn tháng đau đớn. Bệnh ho ra máu có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, trong bất kỳ mùa nào, ở bất kỳ quốc gia nào. Mục Trọng Hạ nghe mà sợ, so với bệnh ho ra máu, bệnh đậu mùa và bệnh dịch xác chết có vẻ ít đáng sợ hơn. Tuy nhiên, Mục Trọng Hạ nhanh chóng nhận ra mình đã quá ngây thơ rồi.

Bệnh tiếp theo, sốt não, mới là thứ khiến Mục Trọng Hạ kinh sợ nhất. Sốt não chủ yếu xảy ra ở những vùng nóng. Đây là một căn bệnh do muỗi đốt gây ra dẫn đến hoại tử não, và bệnh nhân cuối cùng chết do chảy máu từ tất cả các lỗ mở, nó là một trong những căn bệnh dịch tễ đáng sợ nhất. Khả năng một người bị nhiễm bệnh này lây lan cho người khác là rất thấp, vì nguồn lây biến chính đến từ muỗi. Nghe thì có vẻ như sốt não dễ phòng ngừa hơn bốn căn bệnh trước, nhưng thực tế là, một khi những con muỗi có khả năng gây ra sốt não xuất hiện, số người nhiễm bệnh sẽ tiếp tục tăng cho đến khi tất cả những con muỗi này bị tiêu diệt. Ngay cả khi một người bọc mình từ đầu đến chân, cũng không đảm bảo tránh được hoàn toàn việc bị muỗi đốt. Ở những vùng nóng nhất phía nam Eden, nơi có những khu rừng lớn, luôn có người chết vì sốt não mỗi năm. Có thể nói sốt não đã gây ảnh hưởng lâu dài đến những vùng nóng của lục địa Rodrigue.

Nói một cách chính xác, sốt não không được phân loại là bệnh “dịch”. Tuy nhiên, vì những con muỗi lây lan sốt não không thể bị tiêu diệt nên nó cũng được coi là một căn bệnh dịch nghiêm trọng. Người ta nói quốc vương Eden không bao giờ thị sát ở những thành phố nóng nhất ở miền nam do sợ bị muỗi mang virus sốt não cắn.

Trong lịch sử, dịch bệnh xuất hiện ở Yahan nhiều lần nhất là đậu mùa, sốt xuân và bệnh ho ra máu. Trong ba căn bệnh dịch tễ này, sốt xuân có tỷ lệ mắc bệnh thấp nhất. Mục Trọng Hạ tin tưởng chắc chắn là do nhiệt độ thấp và mùa tuyết kéo dài của Yahan là lý do chính cho tỷ lệ mắc bệnh dịch nói chung thấp. Ngay cả khi sốt xuân có xu hướng xảy ra nhiều hơn trong mùa ấm, nhưng mùa ấm của Yahan chỉ kéo dài năm tháng. Chỉ cần họ có thể kiên nhẫn cho đến mùa tuyết, sốt xuân sẽ tự nhiên giảm đi. Người Dimata luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ với bệnh đậu mùa và bệnh ho ra máu, vì hai căn bệnh này cũng có thể lây lan nhanh chóng trong môi trường nhiệt độ thấp, và tốc độ lây lan thậm chí còn nhanh hơn so với các quốc gia khác. Nhưng bên cạnh đó, vì mùa tuyết của Yahan kéo dài nên mọi người thường ở trong nhà nhiều, khiến việc ngăn chặn dịch bệnh khi chúng xảy ra cũng dễ dàng hơn.

Sau khi tìm hiểu về các triệu chứng của bệnh đậu mùa, Mục Trọng Hạ cũng đã hiểu rõ về hơn cách triển khai. Cậu lấy giấy bút ra, vừa ghi chép vừa giải thích cho Taqilan. Vẻ bình tĩnh của Mục Trọng Hạ cũng ảnh hưởng đến Taqilan, dần dần làm dịu trái tim đang hoảng loạn của cô, đồng thời cũng củng cố lại một tia hy vọng trong cô.

Sau khi ghi chép mọi thứ và xem xét xem có thiếu sót gì không, Mục Trọng Hạ đã liên lạc với Tesir bằng bộ đàm, bảo hắn mang giấy bút đến. Vừa rồi cậu quá vội nên vẫn còn nhiều thứ chưa dặn hết. Nhìn lại những gì mình đã viết, Mục Trọng Hạ đã hướng dẫn Tesir ghi chú mọi thứ, trong khi Taqilan đã đeo khẩu trang và thay đồ. Khi Terra đến, cô đã đưa Hectorun cùng một túi quần áo và vật phẩm đã được khử trùng cho Terra. Hiện tại, Hectorun không có triệu chứng nhiễm bệnh, nhưng không thể đưa bé đến những lều khác được, mà phải để bé trong lều cách ly. Mục Trọng Hạ đã sắp xếp để ba cha con Tesir ở chung một chỗ, lều của Abiwo đã được khử trùng hoàn toàn, và Hectorun sẽ được chuyển sang đó, hải nô của Taqilan sẽ chăm sóc bé. Hectorun cũng phải được cai sữa trước, cũng may là bộ lạc đã có sữa bột.

Giờ Mục Trọng Hạ không thể rời khỏi chỗ Taqilan, Tesir cũng nhanh chóng tự mình mang quần áo và đồ dùng đến cho Mục Trọng Hạ. Hai người đứng cách nhau qua cửa sổ lưu phách, dùng bộ đàm nói với nhau vài câu. Sau khi Mục Trọng Hạ đảm bảo sẽ chăm sóc mình, Tesir mới rời đi.

Với những biện pháp điều trị và phòng ngừa đậu mùa chi tiết do Mục Trọng Hạ đề ra, tình trạng hỗn loạn của bộ lạc Zhailamu nhanh chóng được bình ổn. Terra và Tesir hiển nhiên sẽ là chỉ huy của cuộc chiến không khói súng này, còn Mục Trọng Hạ là tham mưu trưởng “điều khiển từ xa”.

Mushka cử người đến lãnh địa của Tả Hữu Tượng Vương và bốn bộ lạc khác. Bộ lạc Zhailamu đã xuất hiện đậu mùa, bốn bộ lạc còn lại cũng không an toàn. Bộ lạc Zhailamu còn có Mục Trọng Hạ trấn giữ, nếu bốn bộ lạc còn lại cũng xuất hiện đậu mùa, chắc chắn sẽ hỗn loạn. Đối với người Dimata vừa kết thúc cuộc chiến với thú hoang, đây không khác gì một cuộc khủng hoảng nghiêm trọng hơn cả thú triều.

Toàn bộ nam nữ trưởng thành trong bộ lạc, những người tạm thời không phải cách ly, đã bắt đầu hoạt động. Trên những bãi đất xa khu dân cư, những chiếc lều trại nhanh chóng được dựng lên. Toàn bộ bên trong và bên ngoài bộ lạc đều tràn ngập mùi thơm nồng của cây ngải cứu cháy, ngay cả gió lớn cũng không thể xua tan. Dưới ảnh hưởng của Mục Trọng Hạ, bộ lạc Zhailamu đã khai hoang nhiều đất trồng trọt mới để trồng ngải cứu. Những mảnh đất riêng mà Mục Trọng Hạ nhận được từ bộ lạc đã được trồng lương thực, trà, rau củ và cũng trồng rất nhiều ngải cứu. Mùa ấm này, bộ lạc đã thu hoạch được một lượng lớn ngải cứu, lần này bộ lạc Zhailamu đã mang tất cả ngải cứu, bông ngải, điếu ngải ra chuẩn bị cho cuộc chiến. Vào lúc này, vô số người đang cảm ơn Mục đại sư vì đã ngải cứu đến cho họ.

Những ai có điều kiện ở nhà thì xông ngải cứu để khử trùng, ngâm bồn ngải cứu. Những người không có điều kiện cũng cố gắng sáng tạo ra các điều kiện khử trùng. Gasu và Ersong dẫn đội y tế của bộ lạc đến lãnh địa của Tả Hữu Tượng Vương để hướng dẫn công tác phòng chống đậu mùa, một số người khác được phái đến bốn bộ lạc còn lại. Đậu mùa là một bệnh dịch có độ lây truyền và tỷ lệ tử vong cao đối với cư dân lục địa Rodrigue, không ai có thể đứng ngoài cuộc. Chỉ có một số ít thầy thuốc của bộ lạc Zhailamu mới biết chế tạo cồn, giờ đây bộ lạc Zhailamu cũng đã đưa kỹ thuật này ra. Nhưng việc chế tạo cồn cần phải sử dụng khoai lang hoặc lúa mạch, đó đều là những loại thực phẩm vô cùng quan trọng đối với người Dimata, dù là bộ lạc Zhailamu giàu có nhất cũng không thể sản xuất mà không tính toán chi phí được. May thay, dưới sự dẫn dắt của bộ lạc Zhailamu, bốn bộ lạc còn lại ít nhiều cũng đã trồng ngải cứu, trong tay họ cũng không thiếu thuốc khử trùng “nhập khẩu”.

Nhưng cồn lại có tính dễ cháy, sử dụng trong nhà thì không an toàn. Nếu có hydrogen peroxide hoặc dung dịch khử trùng 84 thì càng tốt. Nếu không thể dập tắt được dịch bệnh này trong thời gian ngắn, thì số lượng dung dịch khử trùng cần thiết cho toàn bộ Yahan sẽ còn lớn hơn nữa, chỉ dựa vào ngải cứu, cồn có thể chế tạo và thuốc khử trùng dự trữ của các bộ lạc thì vẫn sẽ không đủ. Mục Trọng Hạ biết công thức hóa học của hydrogen peroxide, dù sao thì kiến thức hóa học của cậu ở cấp ba vẫn chưa hoàn toàn trả lại cho thầy cô, nhưng cách chế tạo thì cậu hoàn toàn không biết, vì sau khi đi làm, cậu chỉ chủ yếu tiếp xúc với nông học. Còn về dung dịch khử trùng 84… Mục Trọng Hạ đưa cây ngải cứu trong tay cho Taqilan rồi lao vào bàn lấy bút. Taqilan thấy cậu như vậy cũng không lên tiếng làm phiền.

Mục Trọng Hạ vừa viết vừa vẽ trên giấy. Dung dịch khử trùng 84 là sử dụng clo để khử trùng. Vì dung dịch khử trùng 84 không thể được sử dụng cùng với chất làm sạch bồn cầu, điều này có thể thấy trên nhiều nền tảng như là một thông tin khoa học phổ cập, lý do là hai chất này kết hợp sẽ tạo ra khí clo độc hại. Vậy cái gì có chứa clo? Muối! Dù đây là lục địa Rodrigue, nhưng muối vẫn là cùng một loại chất mà cậu đã ăn trong kiếp trước!

Cậu lại nhớ lại, có một năm cũng gặp phải dịch bệnh nghiêm trọng, khẩu trang, dung dịch khử trùng, cồn đều thiếu hụt. Lúc đó, tất cả học sinh đều bị giữ lại trong trường, để giảm bớt sự căng thẳng về dung dịch khử trùng, các thầy cô ở khoa hóa học còn tổ chức tự chế tạo dung dịch khử trùng 84, cậu còn nghe thấy trong lúc bị giữ lại ở trường đó, quy trình là gì nhỉ…

Vừa cố gắng nghĩ lại, Mục Trọng Hạ vừa sử dụng cách viết trên giấy để giúp mình nhanh chóng hồi tưởng. Clo… muối… dung dịch khử trùng 84… clo… acid clo… đúng rồi! Thành phần chính của dung dịch khử trùng 84 là natri hypochlorite! Lúc đó có một thầy giáo trẻ ở khoa hóa còn trêu cậu, muối trong nhà đều được mang ra để chế tạo dung dịch khử trùng 84, đến nỗi trong nhà không còn muối để nấu ăn.

Đúng! Đối phương đã nói không còn muối! Còn nói dùng muối và bút chì, cùng với pin là có thể tự chế tạo dung dịch khử trùng 84, nhưng mùi vị thực sự là không dễ chịu, cảm giác như trên người toàn là mùi dung dịch khử trùng.

Mục Trọng Hạ chỉ cảm thấy bộ não của mình chưa bao giờ sáng suốt như vậy. Cầm bộ đàm, Mục Trọng Hạ gọi giật: “Mục Hi! Mục Hi có đó không! Còn cả Uhagen! Tongxu nữa!”

Rất nhanh.

“Anh, em đây!”

“Thầy, tôi đây!”

“Tôi đây!”

Mục Trọng Hạ: “Ba người chuẩn bị đầy đủ bảo hộ, giờ đi đến phòng làm việc của tôi, lấy chìa khóa từ Tesir, mang theo muối nhé…”

Mục Trọng Hạ đã giải thích từng bước cho ba người về quy trình chế tạo dung dịch khử trùng 84. Không có thời gian để giải thích nguyên lý với họ, chỉ nói cho họ cách sử dụng ruột bút than và nước muối để chế tạo dung dịch khử trùng 84. Trong đó, bước quan trọng nhất cần có dây điện và pin. Hai món này chỉ có trong phòng làm việc của Mục Trọng Hạ. Cậu không khỏi cảm ơn bản thân trước đây đã nhất định phải chế tạo súng điện, nếu không giờ cậu đi đâu tìm được những thứ pin cao cấp như vậy chứ.

“Nhớ, không được thêm muối vào nước nữa. Các cậu phải đeo khẩu trang, mở cửa sổ thông gió. Nếu thành công, nước khử trùng điện phân ra sẽ có màu vàng xanh. Còn nữa, nhớ kỹ, trong quá trình chế tạo nước khử trùng, tuyệt đối không được đánh lửa! Không được để ánh sáng mạnh chiếu vào! Chế tạo cạnh cửa sổ. Nhớ cả chưa!”

“Nhớ rồi!” Ba người đồng thanh.

“Vậy các cậu đi đi!”

Đặt bộ đàm xuống, Mục Trọng Hạ nhìn Taqilan: “Chúng ta tiếp tục thôi.”

Taqilan gật đầu, khoảnh khắc này, lòng cô tràn đầy hy vọng.

Lo pin không đủ dùng, Mục Trọng Hạ lại liên lạc với Tesir, bảo hắn tháo ra ít nhất 20 bộ pin từ súng điện đưa cho mấy người Mục Hi. Trong khi Mục Trọng Hạ liên lạc với Tesir, trong bộ lạc đã có người lần lượt xuất hiện triệu chứng sốt, đồng thời, trong phái đoàn Eden và Venice cũng đã bắt đầu có người sốt. Cuộc dịch bệnh mùa tuyết này đã đến rồi.

Lúc này, Mục Trọng Hạ không còn thời gian để suy nghĩ về việc dịch bệnh này đơn thuần xảy ra ở Yahan, hay là do người Eden và Venice đã mang virus đến nữa. Cậu giúp Taqilan chăm sóc Yehe, dùng bộ đàm giữ liên lạc với bên ngoài, hướng dẫn bộ lạc chống dịch. Tuyết rơi, không biết diễn biến và dịch bệnh này sẽ lan rộng như thế nào, khiến ai cũng hồi hộp.

Bình Luận (0)
Comment