Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 218

Chương 218: Thí nghiệm

Sau khi thu dọn mọi thứ, Mục Trọng Hạ liên lạc với Taqilan rồi đi đến lều Chữ thập đỏ mà không cho Tesir đi theo. Lúc đầu, Mục Trọng Hạ đã dặn Ersong và Gasu giữ vảy và máu của bệnh nhân đậu mùa trong rương lạnh thuật pháp của lều Chữ thập đỏ.

Taqilan đã tới rất nhanh. Ersong đang trực trong lều, còn Gasu ở nhà. Sau khi nhận được thông báo, cô đã đến rất nhanh, chỉ muộn hơn Taqilan một chút. Mọi người đều có mặt, Mục Trọng Hạ cũng không lãng phí thời gian nữa. Cậu trực tiếp nói với Ersong, Gasu và một số y tá trực trong lều về việc sử dụng phương pháp đậu mùa ở người để thử nghiệm khả năng miễn dịch với bệnh đậu mùa. Taqilan còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng những người khác nghe vậy đều giật bắn người. Điều này giống như một điều bí ẩn mà họ thậm chí còn không dám nghĩ tới. Có thể miễn nhiễm với bệnh đậu mùa sao? Chỉ bằng cách sử dụng vảy phát ban của bệnh nhân từng mắc?!

Vào thời cổ đại, phương pháp chữa bệnh đậu mùa an toàn và hiệu quả nhất là phương pháp ngâm nước. Nghiền vảy mụn tròn thành bột mịn và trộn với nước hoặc sữa mẹ. Sau đó trải một lớp bông mỏng mới, bọc vắc xin đậu mùa đã chuẩn bị, véo lại thành hình hạt chà là, buộc một sợi chỉ mỏng vào, nhét vào lỗ mũi và sau 12 giờ thì lấy ra. Nếu sốt và phát ban xuất hiện sau 7 ngày thì việc tiêm vắc-xin đã thành công.

Nghe Mục Trọng Hạ nói có vẻ không khó, nhưng tay mọi người đều run rẩy. Taqilan run lên vì phấn khích, những người khác thì run lên vì sợ hãi. Taqilan là người đầu tiên nói: “Tôi trước!”

Mục Trọng Hạ lắc đầu: “Đây chỉ là ý tưởng của tôi. Chúng ta còn chưa thử nghiệm, không thể tùy tiện được. Đại sư Taqilan, Tesir, Terra và tôi sẽ là nhóm người thử nghiệm đầu tiên. Tiêm chủng sẽ bắt đầu sau 5 ngày nữa. Trong 5 ngày này, mỗi người đều phải ăn hai loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng mỗi ngày, thịt, trứng, sữa, rau và trái cây, điều chỉnh thể trạng đến mức tốt nhất. Trong 5 ngày này, đại sư Taqilan sẽ giao Hectorun cho hải nô chăm sóc để đảm bảo bản thân ngủ đủ giấc.”

Taqilan phấn khích gật đầu.

Mục Trọng Hạ: “Vậy trước tiên, chúng ta sẽ chọn ra những vảy thích hợp để sử dụng để cất riêng, sau 5 ngày sẽ bắt đầu thí nghiệm.”

Gasu: “Mục đại sư, ngài cứ lựa chọn, chúng tôi sẽ hỗ trợ ngài.”

Không phải cô sợ bị nhiễm bệnh, mà là lời Mục đại sư nói khiến cô sốc đến mức tay run rẩy. Mục Trọng Hạ vốn định tự chọn nên đã nhờ Ersong và Gasu hỗ trợ. Taqilan cũng muốn giúp đỡ.

Ersong và Gasu đã dẫn các y tá của lều Chữ thập đỏ thu thập rất nhiều vảy đậu mùa. Họ lấy máu của hầu hết các bệnh nhân đậu mùa mà họ điều trị và ghi chép lại cẩn thận. Máu chỉ có thể sử dụng được sau khi lấy ra dưới kính hiển vi. Mục Trọng Hạ dặn dò Ersong và Gasu giữ riêng hộp thuật pháp đựng máu. Cậu dẫn theo Ersong, Gasu và Taqilan và chọn những vảy chất lượng tốt từ những vảy còn lại. Phần còn lại có kích thước nhỏ và màu tối thì bị đốt ngay tại chỗ.

Mục Trọng Hạ bận rộn đến tận chiều tối. Sau khi rời khỏi lều Chữ thập đỏ, cậu đi thẳng đến lều tắm và ném toàn bộ quần áo có mùi thuốc khử trùng nồng nặc cho Tesir đang đợi ở đó, bảo hắn đốt đi. Cậu tắm ngải cứu và thay quần áo rồi mới trở về lều của mình.

Không giống Mục Trọng Hạ trông có vẻ kiệt sức – dù sao thì hôm nay cậu cũng đã lao động chân tay rất vất vả – Taqilan vẫn tràn đầy năng lượng và phấn khích khi trở về nhà. Terra ở nhà chăm sóc bọn trẻ. Sau khi Taqilan trở về, cô tắm rửa và thay quần áo rồi mới vào lều.

Cô lệnh cho hải nô tới bế con trai mình tới lều của họ ăn ngủ. Khi không còn ai khác ở xung quanh, Taqilan mới nắm tay Terra và nói bằng giọng phấn khích: “Phương pháp tiêm vắc-xin đậu mùa mà Samer nói rất đơn giản!” Cô ấy giải thích phương pháp cho Terra, rồi nói thêm, “Samer nói cậu ấy sẽ làm một thí nghiệm trên chúng ta trong 5 ngày. Em, anh, cậu ấy và Tesir đều sẽ được tiêm vắc-xin. Trong 5 ngày này, chúng ta cần ăn ngủ nhiều hơn, uống thực phẩm bổ sung dinh dưỡng và điều chỉnh thể trạng sao cho tốt nhất.”

Terra nhíu mày: “Em và Mục đại sư cũng sẽ thí nghiệm sao?”

Taqilan không cười nữa, cô nói: “Em muốn đồng hành bên anh, nên đừng cố thuyết phục em.”

Mục Trung Hạ cũng nói như vậy với Tesir: “Em phải tự mình thử nghiệm thì mới biết được phương pháp này có khả thi hay không. Nếu thành công thì sẽ như thế nào, cảm giác ra sao. Chỉ hỏi cảm giác của anh thôi thì chưa đủ. Anh đừng cố thuyết phục em. Nếu anh không đồng ý, em cũng sẽ không đồng ý với anh.”

“Mục a phụ, thí nghiệm gì vậy?”

Abiwo trông khá bối rối và rất lo lắng vì vẻ mặt của a phụ quá nghiêm trọng. Amunda cũng nhìn chằm chằm vào hai người cha. Mục Trọng Hạ kể cho mọi người nghe về thí nghiệm “con người” mà họ sắp thực hiện trong năm ngày nữa. Dù sao thì cũng sẽ đến lúc không thể che giấu chuyện này được nữa. Abiwo lập tức nói: “Con cũng sẽ tham gia thí nghiệm!”

Trước khi Tesir nghiêm khắc từ chối, Mục Trọng Hạ đã nói: “Nếu thí nghiệm thực sự thành công, thì Amunda, Muzai và Moxi đều cần con chăm sóc. Đừng lo, nếu thực sự thành công, con chắc chắn sẽ không thể trốn thoát đâu.”

Sau khi Mục Trọng Hạ nói xong, Abiwo cũng không hỏi thêm gì nữa. Quả thực, theo lời Mục a phụ, nếu thật sự thành công, hai người cha sẽ mắc phải triệu chứng giống như bệnh mụn đậu mùa, đến lúc đó y chắc chắn sẽ phải chăm sóc gia đình.

Amunda thì không cần phải hỏi xem có tiêm vắc-xin hay không nữa. Lúc này, Abiwo có hơi ghen tị với em trai mình. Nếu lần này y mắc bệnh đậu mùa, y vẫn có thể chăm sóc hai người cha.

Nhóm người thử nghiệm đầu tiên là Mục Trọng Hạ, Tesir, Taqilan và Terra, và tất cả những người biết về nó đều được yêu cầu phải giữ bí mật tuyệt đối. Thí nghiệm được tiến hành tại chính căn phòng mà Mục Trọng Hạ đã chăm sóc Amunda.

Mục Trọng Hạ vẫn ổn, nhưng do bị ảnh hưởng bởi vô số lần tiêm chủng ở kiếp trước, cậu luôn cảm thấy mình sẽ không thành công. Nhưng dù sao thì phương pháp ngâm nước đã là một công nghệ rất tiên tiến của thời cổ đại rồi. Nếu thất bại thì họ sẽ tiếp tục nghiên cứu. Vắc-xin tiêm chủng chắc chắn sẽ ra đời, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ngay cả khi không có cậu, xu hướng phát triển của thế giới cũng sẽ đạt tới mức này.

Mục Trọng Hạ vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng Tesir, Terra và Taqilan đều vừa lo lắng vừa phấn khích. Mặc dù họ đã ăn uống đầy đủ trong năm ngày qua, nhưng tâm trí họ vẫn trong trạng thái “kích động” khó tả, điều đó đã ảnh hưởng trực tiếp đến giấc ngủ. Buổi tối khi ngủ, Mục Trọng Hạ có thể nhận thấy Tesir cứ trằn trọc trở mình. Mục Trọng Hạ cũng hiểu được tâm tình của hắn nên vòng tay qua eo hắn, giữ hắn lại, bảo hắn mau ngủ.

Đến ngày hẹn, Mục Trọng Hạ, Tesir, Terra và Taqilan tập trung tại phòng để kiểm tra. Ersong và Gasu đều đến, nhưng một số y tá khác biết về tình hình này thì không. Mục Trung Hạ, Ersong và Gasu đều được trang bị, đeo khẩu trang, kính bảo hộ, áo blouse trắng. Mục Trọng Hạ lấy một hộp vảy mụn trong rương lạnh ra. Trong lều có mùi cồn và thuốc khử trùng nồng nặc. Trước khi đến đây, lều đã được khử trùng nghiêm ngặt.

Mục Trọng Hạ đích thân bắt đầu nghiền, còn Gasu và Ersong thì vừa hỗ trợ vừa học hỏi. Mục Trọng Hạ cũng không có kinh nghiệm, nhưng mỗi thợ cơ khí đều phải có đôi tay vững vàng lại khéo léo. Mục Trọng Hạ nghiền 30 vảy mụn thành bột mịn trong cối đá đặc biệt. Gasu và Ersong chịu trách nhiệm trải tơ nhện vàng. Trên đại lục Rodrigue không có loại vật liệu nào gọi là vải bông, vì vậy cuối cùng, Mục Trọng Hạ đã chọn loại tơ nhện màu vàng có độ mịn gần giống với vải bông nhất này. Tơ của loài nhện tơ vàng có thể dùng để làm giấy lụa, đây là loại tơ nhện có giá trị kinh tế rất đặc biệt.

Chi phí mua giấy lụa trực tiếp rất cao. Khi bộ lạc Zhailamu ngày càng giàu có, họ bắt đầu mua trực tiếp nguyên liệu tơ nhện rồi chế biến thành giấy lụa mang về quê nhà. Giấy lụa đã qua xử lý không được bán ra bên ngoài mà chủ yếu lưu thông trong nội bộ Yahan. Mục Trọng Hạ cũng đã đề xuất phương án này. Quá trình chế biến tơ nhện thành giấy lụa không hề gặp khó khăn gì, cũng không gây ô nhiễm nước thải như làm giấy từ gỗ.

Mục Trọng Hạ không bắt đầu bằng việc thoa bột từ vảy mụn. Thay vào đó, cậu cầm tơ nhện mà Ersong và Gasu đã trải ra và cố nhào nó thành kích thước bằng một hạt chà là. Ersong thì quá lỏng, Gasu thì quá dày nên hiệu quả nhào thành viên tròn không tốt. Phải mất bảy tám lần, Ersong và Gasu mới đạt đến trình độ mà Mục Trọng Hạ cho là phù hợp.

Mục Trọng Hạ đã chọn sữa mẹ do Taqilan cung cấp. Taqilan tin là sữa mẹ sẽ hiệu quả hơn nước lọc nên cô nhất quyết dùng sữa mẹ, và Mục Trọng Hạ cũng làm theo. Trong thí nghiệm này, đã vài ngày Taqilan không thể cho bú, và đó cũng là cơ hội tốt để cai sữa cho Hectorun.

Là anh trai, Terra nhất quyết làm trước, Tesir cũng không tranh với anh. Đầu tiên, Mục Trọng Hạ nhỏ hai giọt sữa mẹ vào bột mụn, sau đó cảm thấy hơi đặc nên nhỏ thêm hai giọt nữa. Lần này độ nhớt có vẻ vừa phải, Mục Trung Hạ dùng thìa nhỏ giống như que ngoáy tai để múc từng ít một cây giống đậu (huyết thanh) lên tơ nhện đã trải rồi dàn đều. Sau khi múc hết ra, Mục Trọng Hạ cầm lên và cẩn thận cuộn lại thành kích thước bằng hạt táo. Ersong giúp quấn bằng một sợi chỉ mỏng. Mục Trọng Hạ vẫy tay với Terra.

Terra hít thở sâu hai lần, rồi không chút sợ hãi sải bước đến trước mặt Mục Trọng Hạ và ngồi xuống. Mục Trọng Hạ bảo anh ngửa đầu ra sau, nhét cuộn tơ nhện vào lỗ mũi bên trái của Terra, sau đó từ từ dùng một thanh nhỏ chọc vào.

“Cố gắng đừng hắt hơi nhé.”

Terra sau đó cố nhịn hắt hơi. Mục Trọng Hạ: “Vào phòng bệnh nằm đi.”

Terra hơi nghiêng đầu rồi nhanh chóng đi đến phòng bệnh đã được sắp xếp sẵn cho mình.

Gasu đã rửa sạch và lau khô bát nghiền, nhưng cô không dám lau bằng chất khử trùng vì sợ ảnh hưởng đến hiệu quả. Mục Trọng Hạ lại đổ thêm 30 vảy mụn nữa.

Trong lều của Đại công tước Aura, ông cau mày hỏi: “Mục Trọng Hạ, Taqilan, Terra và Tesir đã đến lều chữa bệnh? Còn có hai nữ bác sĩ của bộ lạc Zhailamu?”

Pang Wan: “Bọn họ vào từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ra.”

Lông mày Đại công tước Aura càng nhíu chặt hơn. Giờ đã là buổi chiều.

Pang Wan: “Người của chúng ta nhìn thấy hai vị bác sĩ, mỗi người đều mang theo một hộp thuật pháp.”

Mọi người đều biết đó là nơi dùng để cách ly trẻ em mắc bệnh đậu mùa. Chính vì biết rõ điều này nên Đại công tước Aura mới cảm thấy kỳ lạ.

Đại công tước Aura trầm ngâm, nói: “Ngươi cứ ở bên kia canh chừng, đợi bọn họ ra ngoài thì bảo Terra qua đây, nói với hắn là ta muốn bàn chuyện ra ngoài với hắn.”

Pang Wan: “Vâng.”

Đại công tước Aura giờ rất để ý từng hành động của Mục Trọng Hạ. Khi biết là cậu, Terra, Tesir và Taqilan lại đến phòng đó, đương nhiên ông muốn tìm hiểu xem họ định làm gì. Dù sao thì dịch đậu mùa đã qua rồi, Mục Trọng Hạ cũng không còn lý do gì để quay lại đó nữa. Giờ cậu nên đến phòng làm việc mới đúng.

Nhưng trong khi Đại công tước Aura đang chờ đợi thì có điều gì đó không ổn đã xảy ra. Bởi vì có nhiều thị vệ của lãnh địa thủ lĩnh bộ lạc Zhailamu đã đến canh giữ bên ngoài. Hôm đó còn có người giao đồ ăn. Nhưng thay vì giao đồ sống, họ lại giao đồ ăn chế biến sẵn. Những người trong lều sẽ mang hộp cơm vào, sau đó mang xô đựng nước bẩn và bồn cầu ra, thị vệ sẽ mang đi vệ sinh.

Ngày thứ ba, tình hình trong lều vẫn như cũ, Mục Trọng Hạ vẫn chưa ra ngoài. Đại công tước Aura không thể ngồi yên được nữa. Không chỉ Công tước Aura, mà một số người trong bộ lạc Zhailamu cũng cảm thấy bồn chồn.

Bình Luận (0)
Comment