Chương 219: Điều này có nghĩa là gì?
Trong lều thủ lĩnh, Tulasen, Khanbana và Suwangbi chặn đường thủ lĩnh Mushka và hỏi ông xem chuyện gì đang xảy ra với Terra và Tesir. Tại sao đã ba ngày trôi qua mà hai người vẫn còn ở trong lều cách ly của bộ lạc mà chưa ra ngoài? Đại sư Taqilan và Mục đại sư cũng vậy. Là căn lều đầu tiên được dựng lên sau khi dịch đậu mùa bùng phát để cách ly và chăm sóc bệnh nhân, bộ lạc vô thức coi đây là nơi cách ly những căn bệnh nguy hiểm. Ai ngờ, Tesir và Terra đã vào rồi không thấy ra còn chưa nói, ngay đến hai “bảo vật” của bộ lạc là đại sư Taqilan và Mục đại sư cũng vào rồi không ra! Đáng lo hơn nữa là Ersong và Gasu cũng đi theo họ! Nghĩ đến dịch đậu mùa vừa mới qua đi, các tộc nhân không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Mushka chắc chắn biết đám Tesir đang làm gì. Chính vì biết rõ nên ông càng không thể tiết lộ được. Thử tưởng tượng xem, một khi bộ lạc Zhailamu thực sự nắm vững phương pháp miễn dịch đậu mùa, lục địa Rodrigue chắc chắn sẽ phát cuồng. Bộ lạc Zhailamu không chỉ trở thành bộ lạc hùng mạnh nhất toàn bộ Yahan, mà chắc chắn sẽ còn trở thành tâm điểm chú ý ở lục địa Rodrigue. Với tư cách là thủ lĩnh, Mushka sẽ không muốn truyền bá phương pháp vốn là báu vật của bộ lạc Zhailamu này.
Mushka đưa ra lời giải thích mà Terra đã chuẩn bị cho ông: “Đại sư Taqilan có một số nghiên cứu cần sự hợp tác của Mục đại sư, Terra và Tesir. Ta không biết cụ thể là gì, nhưng có vẻ như liên quan đến thuốc, vì vậy Ersong và Gasu cũng sẽ hỗ trợ. Chúng ta không nên hỏi quá nhiều.”
Tulasen vẫn hơi lo lắng: “Nhưng tại sao Terra và Tesir lại gần như mất tích vậy? Tôi không thể liên lạc được với họ.”
Mushka: “Chuyện của đại sư Taqilan không thể tùy tiện hỏi thăm được. Cậu nên tránh xa ra.” Ông hạ giọng, “Bộ lạc hiện còn có người Eden và người Dirrot, và đội cận vệ của Đại công tước Aura đang ngày ngày theo dõi chúng ta.”
Tulasen, Suwangbi và Khanbana lập tức hiểu Mục đại sư và đại sư Taqilan nhất định đang nghiên cứu thứ gì đó mới mẻ và không thể để người Eden và người Dirrot phát hiện ra. Mục đích Tesir và Terra qua đó chắc cũng là để bảo vệ và ngăn chặn người nhìn trộm.
Sau đó, cả ba đều yên tâm rời khỏi lều thủ lĩnh. Tuy nhiên, họ không tách ra mà cùng nhau đi đến lều của Tulasen. Lần này, dịch đậu mùa không may đã lây nhiễm cho cả najia và con của Tulasen. Cũng may mà không có gì nguy hiểm. Nhưng nó đã để lại một chấn thương tâm lý nhất định cho Tulasen. Sau khi lệnh cách ly được dỡ bỏ, cha mẹ của Tulasen đã đưa đứa trẻ đi, vì họ muốn chăm sóc cháu mình thật tốt.
Ba người đàn ông ngồi xuống, sau khi najia của Tulasen bưng trà sữa lên thì cầm giỏ đựng kim chỉ đi ra ngoài, hiển nhiên là để lại không gian cho ba người đàn ông nói chuyện. Khanbana lên tiếng trước: “Tulasen, anh có muốn đi với Terra không?”
Tulasen uống hai ngụm trà sữa nóng rồi gật đầu nói: “Lần này, tất cả Hùng Ưng Vệ từng mắc bệnh đều sẽ đi theo. Tesir lo lắng cho sự an toàn của Terra, cho nên dũng sĩ của Hùng Ưng Vệ chúng tôi sẽ đi cùng bọn họ. Nhỡ tình hình ở Venice không tốt, Terra sẽ an toàn hơn.” Sau đó, anh ta thở dài, “Tôi hy vọng Venice ổn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc vận chuyển hàng hóa của chúng ta vào mùa ấm.”
Khanbana và Suwangbi đều gật đầu đồng ý với vẻ mặt nghiêm túc. Đây cũng là lý do chính khiến họ không phản đối khi thủ lĩnh quyết định cử người đến Venice để thăm dò tin tức. Hoạt động buôn bán hàng năm với Venice quyết định thu nhập của họ trong cả năm và sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc xuất chinh và cuộc sống của họ trong mùa tuyết.
Thực ra Khanbana và Suwangbi cũng muốn đi. Bây giờ là cuối mùa tuyết rồi, họ có ở lại bộ lạc cũng không còn tác dụng gì nữa. Nhưng vấn đề chính hiện nay là họ chưa hề mắc bệnh đậu mùa. Nếu dịch đậu mùa hoành hành bên ngoài mà hai người ra ngoài thì sẽ mắc bệnh.
Ba người trong lều đều có nỗi lo riêng. Nghĩ có thể dịch đậu mùa đang hoành hành bên ngoài, Tulasen không thể yên tâm chút nào, mặc dù anh ta có thể sẽ không bị nhiễm lại.
Khác với ba người đang rầu rĩ, trong lều các ly, Mục Trọng Hạ và Taqilan đang nghiên cứu kính hiển vi, trong khi Tesir và Terra đang học tập. Nếu Ersong và Gasu có mặt, mỗi người sẽ lấy một cái cối và nghiền nát vảy mụn, sau đó cho vảy đã nghiền vào các lọ thuốc đã qua sử dụng và đã khử trùng rồi đậy kín để bảo quản.
Bốn người đều chưa có người nào bị sốt nên Mục Trọng Hạ cũng không vội. Ngược lại, Taqilan lo lắng đến nỗi đêm không thể ngủ được. Khi Mục Trọng Hạ phát hiện ra, cậu đã nói với cô về chiếc kính hiển vi và lập tức chuyển hướng sự chú ý của cô. Terra và Tesir không muốn trả lời những câu hỏi của tộc nhân nên cả hai đều tắt bộ đàm. Mỗi buổi chiều, Mục Trọng Hạ và Taqilan chỉ mở máy liên lạc nội bộ hai tiếng. Đại sư Mengri và những người khác đã liên lạc với họ. Các thợ cơ khí và pháp sư đều háo hức bắt tay vào làm việc, nhưng Mục Trọng Hạ lại bảo họ cứ triển khai trước, cậu sẽ quay lại sau. Về phần nguyên nhân, cậu không nói, đại sư Mengri cũng không hỏi.
Nhưng khi hầu hết thợ cơ khí và pháp sư của Eden và Venice đều đã bắt đầu làm việc trở lại thì lại không thấy Mục Trọng Hạ đâu cả. Cậu vẫn “ẩn náu” trong lều cách ly không chịu ra ngoài, điều này tất nhiên đã thu hút sự chú ý của nhiều bên. Mục Trọng Hạ coi như không biết chuyện này. Dù sao thì cũng không ai có thể đột nhập vào để kiểm tra lý do.
Có tiếng gõ cửa, Terra và Tesir đang ngồi trên ghế đọc sách ở phòng khách cùng lúc nhìn lên. Ersong và Gasu không có ở đây. Terra đặt cuốn sách xuống và đi về phía cửa. Nhưng thay vì mở cửa, anh lại hỏi: “Ai thế? Có chuyện gì vậy?”
Hiển nhiên, người bên ngoài nhận ra giọng nói của anh nên đáp: “Terra, có người từ lãnh địa của Hữu Tượng Vương đến. Phu nhân Hách Nhiếp đã trở lại.”
Terra hơi nhíu mày nói: “Lang đầu Amu Yin có tới không?”
“Người dẫn đội chính là Lang đầu Amu Yin.”
Terra: “Tôi biết rồi.”
Mục Trọng Hạ và Taqilan đang nghiên cứu ở một căn phòng khác. Terra bước vào và nói với họ phu nhân Hách Nhiếp và Lang đầu Amu Yin đã đến. Taqilan lập tức có cảm giác giống Terra: “Sao mẫu thân em lại về vào lúc này nhỉ?”
Mục Trọng Hạ: “Tôi sẽ bảo Gu’an qua nói với phu nhân Hách Nhiếp là bây giờ cô không tiện gặp bà.”
Taqilan càng khó xử: “Bà nhất định sẽ muốn gặp tôi.”
Sau khi suy nghĩ, Mục Trọng Hạ nói: “Vậy cô viết thư cho phu nhân Hách Nhiếp nhé?”
Taqilan: “Được, giờ tôi sẽ viết.”
Taqilan viết thư cho phu nhân Hách Nhiếp, Mục Trọng Hạ liền ra ngoài. Tesir lập tức rót cho cậu một cốc trà sữa. Mục Trọng Hạ ngồi bên cạnh hắn nghỉ ngơi. Không biết tại sao phu nhân Hách Nhiếp lại trở về vào lúc này. Cậu mơ hồ cảm thấy bà trở về lúc này có thể là do có chuyện gì đó quan trọng ở Venice.
Cánh cửa mở và cả hai đồng loạt nhìn ra. Người đến là Ersong. Ersong cầm hộp thuốc đi vào và nói: “Mục đại sư, Mục Hi đại sư có gửi thư về, tôi tình cờ gặp người đưa thư.”
Sau khi Mục Trọng Hạ quyết định tiêm vắc-xin, cậu đã bảo Abiwo đưa Mục Hi đến bộ lạc Kelunda trước. Mục Hi không biết họ sẽ làm gì, ngay cả Uhagen cũng chỉ nghĩ là thầy sẽ “bí mật” nghiên cứu một loại vật phẩm thuật pháp mới nào đó với đại sư Taqilan.
Mục Trọng Hạ nghe vậy thì lập tức đứng dậy, vẻ mặt lo lắng. Nếu không phải chuyện cấp bách, Mục Hi sẽ không gửi thư cho cậu. Dịch bệnh vừa mới qua đi, cậu lo Mục Hi bên kia sẽ gặp rắc rối. Ersong lấy một phong bì trong ngực ra đưa cho Mục Trọng Hạ, cậu vội nhận lấy rồi nhanh chóng mở ra.
Tesir đứng sau Mục Trọng Hạ và đọc thư cùng cậu. Lúc đầu, Mục Trọng Hạ rất ngạc nhiên: “Duanwaqi vậy mà lại nhiễm bệnh! Tại sao không ai báo tin gì?”
Tesir không ngờ Duanwaqi lại bị nhiễm bệnh. Hắn đặt tay lên vai Mục Trọng Hạ rồi nói: “Mùa tuyết trước, gã từng bị thương nặng.”
Theo hiểu biết của Tesir, những người không đủ sức khỏe sẽ có khả năng bị nhiễm bệnh cao hơn. Mục Trọng Hạ cũng nghĩ có vẻ như đúng là như vậy. Vào thời điểm đó, vẫn còn cả bộ lạc thứ nhất và thứ hai, chính Gasu là người đã kể cho cậu nghe về điều đó. Lần đó, Tesir cũng đã đi hỗ trợ bộ lạc Kelunda.
Trong thư, đầu tiên Mục Hi nói sau khi đến bộ lạc Kelunda, cậu liền biết Duanwaqi cũng bị nhiễm bệnh, nhưng gã giấu Mục Hi. Khi Mục Hi đến, Duanwaqi vừa mới khỏi bệnh cách đó vài ngày và đã gầy đi rất nhiều. Không có ai chăm sóc cho Duanwaqi, trình độ y tế của bộ lạc Kelunda cũng không cao bằng bộ lạc Zhailamu, nên tỷ lệ tử vong của người trong bộ lạc cũng cao hơn nhiều so với bộ lạc Zhailamu. Những người bị bệnh cũng sụt ít nhất hai cân. Duanwaqi từng là một dũng sĩ mạnh mẽ như Tesir, nhưng khi Mục Hi gặp lần này, gã đã gầy đến mức má hóp lại.
Duanwaqi vừa mới được xuất viện. Sức khỏe gã không tốt mà nhà cửa thì bừa bộn, nên Mục Hi đã đi qua giúp gã dọn dẹp nhà cửa rồi chăm sóc gã. Cậu viết thư này để nhờ anh trai giúp đỡ tư vấn về cách chăm sóc một bệnh nhân vừa mới bình phục sau một căn bệnh nghiêm trọng. Từ thuốc men, tắm thuốc đến chế độ ăn uống, Mục Hi đều hỏi rất chi tiết.
Bức thư của Mục Hi dài tám trang, trong đó cậu ấy mô tả những gì mình đã chứng kiến ở lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc Kelunda. So ra thì bộ lạc Zhailamu thanh bình hơn nhiều và tinh thần của tộc nhân cũng tốt hơn nhiều. Sau khi đọc thư xong, Mục Trọng Hạ thở dài: “Xem ra chuyến đi Venice này là không thể tránh khỏi rồi.”
Nếu các hoạt động giao thương với thế giới bên ngoài không thể tiếp tục trong mùa ấm sắp tới thì một Yahan vừa trải qua một trận dịch bệnh sẽ gặp khó khăn trong tương lai. Bộ lạc Zhailamu hiện đã tiến bộ vượt bậc về nông nghiệp, chăm sóc y tế và kinh doanh. Nhưng ngay cả khi bộ lạc Zhailamu cố ý hỗ trợ, thì khoảng cách giữa bốn bộ lạc còn lại và bộ tộc Zhailamu cũng ngày càng lớn hơn. Bởi vì bộ lạc Zhailamu có Mục Trọng Hạ mang theo nhiều ý tưởng tiên tiến từ thế giới khác, lại có sự ủng hộ toàn diện của bộ lạc Zhailamu, nên khoảng cách như vậy là không thể tránh khỏi.
Mục Trọng Hạ cất thư đi rồi nói: “Em đi viết thư hồi âm.”
Về việc sau đó, bộ lạc Zhailamu sẽ đối xử với bốn bộ lạc còn lại như thế nào, Mục Trọng Hạ không có ý định nói thêm. Đây chính là điều mà các nhà lãnh đạo như Tesir, Terra và Mushka cần phải quyết định. Tất nhiên, cậu hy vọng toàn bộ Yahan sẽ ngày càng tốt hơn, nhưng suy xét từ góc độ của bộ lạc Zhailamu, họ cần tìm được sự cân bằng phù hợp giữa việc phát triển của riêng mình và tình anh em.
Hữu Tượng Vương đã cử người mang một lô hàng đến cho lãnh địa thủ lĩnh, và Amu Yin chịu trách nhiệm dẫn đoàn. Sau khi phu nhân Hách Nhiếp trở về cùng đoàn, nàng trở về lều của mình trước. Amu Yin thì họp với thủ lĩnh. Về đến bộ lạc, thị vệ của phu nhân Hách Nhiếp cũng hộ tống nàng về lều của mình. Những người không biết sự thật sẽ không nhận ra sự thân mật “không phù hợp” giữa nàng và Amu Yin.
Sau khi viết thư xong, Taqilan đã xông thư bằng thuốc khử trùng 84 rồi nhờ thị vệ bên ngoài lều chuyển cho mẹ mình. Ngay sau đó, Taqilan đã nhận được hồi âm. Lần này phu nhân Hách Nhiếp trở lại chính là vì chuyện ở Venice. Nàng cũng rất lo lắng cho tình hình ở Venice. Đồng thời, nếu khu Likuo xảy ra chuyện gì, hay nói thẳng ra là nếu đại tư Jitong xảy ra chuyện gì, phu nhân Hách Nhiếp phải có mặt để chỉ huy.
Trong thư, Taqilan nói cô và Terra sẽ dẫn đội trở về Venice, sau đó Terra sẽ đưa cô thẳng đến thành phố Tuyou. Sau khi nhận được hồi âm từ mẹ, Taqilan bật hệ thống liên lạc nội bộ.
“Mẫu thân, ngài hãy ở lại bộ lạc Zhailamu. Sau khi Terra và con hoàn thành công việc ở đây, chúng con sẽ lập tức lên đường trở về.”
Giọng nói kiên quyết của phu nhân Hách Nhiếp vang lên qua bộ đàm: “Con và Terra ở lại, ta sẽ về.”
Ngay khi Taqilan nghe vậy, cô đã hiểu ngay mẹ mình đang định làm gì. Mắt Taqilan cay xè, cô nói: “Mẫu thân, con và Terra nhất định sẽ chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo trước khi quay về. Mẫu thân ở lại giúp con chăm sóc Hectorun nhé.”
Bên kia, giọng nói nặng nề của phu nhân Hách Nhiếp lại vang lên: “Venice sẽ không thể thoát được. Con và Terra ở lại. Nếu anh trai con an toàn, ta sẽ quay lại ngay.”
Taqilan không nhịn được hỏi: “Mẫu thân trở về một mình sao? Vậy còn lang đầu Amu Yin?”
Phu nhân Hách Nhiếp: “Ông ấy ở lại.”
Taqilan nhíu mày.
Phu nhân Hách Nhiếp: “Ta và ông ta không có quan hệ gì cả.”
Ánh mắt Taqilan tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Điều này có nghĩa là gì?