Chương 225: Bất tỉnh
Đã từ lâu, Mục Trọng Hạ không còn tin tưởng vào khả năng tiêm chủng lần này của mình sẽ thành công nữa. Cậu cũng định đợi cho đến khi Terra dẫn đội đến Venice thì mình sẽ tiêm lại. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, và dường như bất kỳ điều “lạ lùng” nào xảy ra với cậu đều không phải quá kỳ lạ. Các triệu chứng của cậu cuối cùng cũng xuất hiện vào ngày thứ 14 sau khi tiêm vắc-xin. Ban đêm, Mục Trọng Hạ vẫn ngủ bình thường. Sau khi Tesir có triệu chứng, hai người đã ngủ ở hai phòng riêng. Thực ra, Mục Trọng Hạ cho rằng không sao, nhưng Tesir vẫn nhất quyết làm vậy.
Như thường lệ, tối hôm trước, Mục Trọng Hạ trò chuyện với Tesir một lúc trước khi đi ngủ. Lúc này, Mục Trọng Hạ không hề cảm thấy khó chịu. Nhưng khi ngủ thiếp đi, cậu lại không thể dậy được. Cậu thậm chí còn không biết mình bắt đầu sốt từ khi nào vì đã ngất đi vì sốt.
Chính Tesir là người phát hiện ra cậu bị sốt. Abiwo bắt đầu xuất hiện triệu chứng. Đêm hôm trước, Mục Trọng Hạ còn nói với Tesir là sáng mai sẽ dậy sớm nấu cháo thuốc cho Abiwo, đồng thời cũng dậy sớm để xem Abiwo có bị phát ban không. Phát ban xuất hiện sau cơn sốt của Abiwo tiến triển chậm hơn đáng kể so với Tesir và Terra.
Ngày nào cũng chỉ nằm trong phòng nên Tesir không ngủ được nhiều vì không thấy mệt. Hắn thức dậy trước khi trời sáng, và vì Mục Trọng Hạ đã bảo hắn đi ngủ sớm nên hắn thức dậy còn sớm hơn thường lệ. Nhưng đến rạng sáng, Mục Trọng Hạ vẫn chưa đến, Tesir mới nhận ra có điều không ổn. Vào giờ này, thường thì Mục Trọng Hạ sẽ đi vệ sinh, sau đó cậu sẽ vào nằm bên cạnh hắn một lúc rồi dậy chuẩn bị bữa sáng. Hơn nữa, tối qua Mục Trọng Hạ còn nói sáng nay sẽ tới sớm. Nhưng Tesir lắng nghe rất lâu mà không nghe thấy tiếng bước chân của Mục Trọng Hạ. Tesir không thể nằm được nữa. Hắn không lo Mục Trọng Hạ xuất hiện triệu chứng, bởi vì mọi người trong lều đều tin chắc là việc tiêm vắc-xin của Mục Trọng Hạ đã thất bại. Hắn chỉ lo cậu quá mệt.
Khi Tesir vội vàng đẩy cửa phòng ngủ của Mục Trọng Hạ, hắn thấy cậu nằm nghiêng trên bục, thân trên gần như lăn ra ngoài. Tesir gọi lớn “Trọng Hạ” và chạy tới ôm cậu. Nhiệt độ cao từ bộ đồ ngủ của cậu gần như làm bỏng tay Tesir. Hắn lật Mục Trọng Hạ lại, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu và những vết phát ban chói mắt trên cổ. Vào lúc đó, Tesir sợ đến mức gần như vỡ gan.
Nghe thấy tiếng gọi lớn của Tesir, Terra và Taqilan vội vã chạy vào, Thiên Đoá cũng đi vào theo. Khi cả ba nhìn thấy tình trạng của Mục Trọng Hạ, tất cả đều sợ hãi và kinh ngạc đứng đó. Terra chạy đến trước bục, giơ tay ra, sau đó lập tức nhận ra không ổn nên vội hỏi: “Mục đại sư có triệu chứng rồi sao?”
Không cần chạm vào, Terra cũng biết Mục Trọng Hạ đang sốt.
Tesir bế cả chăn cả Mục Trọng Hạ lên rồi nói: “Cổ em ấy có phát ban.”
Phòng ngủ của Mục Trọng Hạ rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và chăn ga gối đệm. Về cơ bản thì cậu vẫn ở chỗ Tesir cả ngày. Taqilan nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh, còn an ủi hắn: “Tình hình của Samer có lẽ cũng giống như tôi thôi. Trước tiên cứ đưa cậu ấy về phòng anh đã.”
Tesir cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Hắn bế Mục Trọng Hạ bước nhanh ra khỏi phòng. Abiwo đứng ở cửa phòng trong tình trạng sốt cao.
“A phụ, Mục a phụ làm sao vậy? Xuất hiện triệu chứng phải không?”
Tesir giờ chẳng còn quan tâm đến Abiwo nữa, hắn nói với giọng căng thẳng: “Đúng, con về phòng nằm đi.”
Terra vội nói: “Abiwo, đi nằm đi, a thản sẽ mang cháo thuốc đến cho con ngay.”
Abiwo cũng biết bây giờ mình không thể giúp được gì nữa nên chỉ có thể lo lắng về phòng nằm. Lúc này, Tesir đặt Mục Trọng Hạ lên bục trong phòng mình, trong lòng vô cùng hối hận. Có lẽ Trọng Hạ đã bị sốt và mất ý thức rất nhanh nên không kịp báo cho hắn biết. Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Trọng Hạ, Tesir thật sự muốn tát mình hai cái.
Taqilan đặt tay lên trán Mục Trọng Hạ, vội nói: “Còn nóng hơn cả tôi lúc đó nữa. Không được, chúng ta phải hạ nhiệt ngay cho cậu ấy.”
Thiên Đoá đi vào, nói: “Các người chăm sóc Trọng Hạ đi, ta đi nấu cơm.”
Lúc này, không ai trong số Tesir, Terra và Taqilan khách khí với nàng. Taqilan thậm chí còn cảm thấy việc mẹ cô đến là điều đúng đắn. Cô cũng nhắc nhở: “Mẫu thân, đun thêm nước ngải cứu nữa nhé.”
Terra: “Tôi sẽ đi lấy ngải cứu, phu nhân không biết nó ở đâu.”
Taqilan bảo Terra và mẹ mình ra ngoài. Cô bảo Tesir thay quần áo cho Mục Trọng Hạ, bản thân thì đi lấy thuốc dinh dưỡng. Mục Trọng Hạ đã hoàn toàn bất tỉnh vì sốt, còn cảm thấy đầu óc như sắp sôi lên. Cậu thậm chí còn không cảm nhận được Tesir đã bế mình vào một căn phòng khác và thay quần áo cùng đồ ngủ cho mình.
Tesir đỡ Mục Trọng Hạ, Taqilan mở miệng cậu ra và đút cho cậu một lọ thuốc dinh dưỡng. Mục Trọng Hạ hoàn toàn không nuốt được. Vừa xoa cổ, Taqilan vừa từ từ đổ thuốc vào miệng cậu. Lượng thuốc không nhiều, nhưng dù vậy, vẫn có một nửa chảy ra từ khóe miệng cậu.
Taqilan đặt lọ thuốc vẫn còn một phần ba xuống và nói: “Không có tác dụng rồi. Tôi sẽ đi lấy ống tiêm.”
Terra mang theo một cái chậu tới và nói nhanh: “Tôi vừa lấy một chậu nước đá.”
Taqilan đi lấy ống tiêm, trong khi Terra giúp Tesir vắt khăn. Khi Taqilan sốt cao, ít nhất cô vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơn sốt của Mục Trọng Hạ lại nghiêm trọng hơn. Tesir thì đang tự trách mình, nghĩ lý do Mục Trọng Hạ sốt cao như vậy chắc chắn là do bị cảm lạnh vào ban đêm. Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, hắn thà để Trọng Hạ ở chung phòng với mình còn hơn!
Taqilan lấy ống tiêm ra, lại lấy thêm một lọ thuốc dinh dưỡng nữa và đổ chất lỏng vào ống tiêm. Tesir để Mục Trọng Hạ tựa đầu vào ngực mình. Hắn nhận mũi tiêm từ Taqilan và bảo Taqilan mở miệng Mục Trọng Hạ ra. Hắn ấn ống tiêm vào bên lưỡi của cậu, từ từ đưa thuốc vào miệng Mục Trọng Hạ. Tay còn lại của Taqilan cũng không nhàn rỗi, liên tục trượt xuống cổ họng của Mục Trọng Hạ để cậu có thể nuốt.
Cuối cùng, toàn bộ thuốc đã được bơm vào miệng Mục Trọng Hạ, cả Tesir và Taqilan đều toát mồ hôi hột. Lúc này, phát ban trên cổ Mục Trọng Hạ đã hiện rõ mồn một, thậm chí trên cằm cũng xuất hiện vài nốt, nhưng lúc Tesir nhìn thấy Mục Trọng Hạ lúc nãy, trên cằm cậu lại không có nốt phát ban nào cả!
Taqilan sờ trán và cổ Mục Trọng Hạ rồi hỏi Tesir: “Samer có bị phát ban ở ngực và lưng không?”
Tesir nói bằng giọng khàn khàn khác thường: “Có, khá nhiều.”
Taqilan: “Để tôi xem nào.”
Terra đi ra ngoài, Tesir cởi khuy bộ đồ ngủ của Mục Trọng Hạ, Taqilan kéo áo ngủ của cậu. Quả nhiên, ngực cậu có rất nhiều phát ban, nhiều hơn cả trên người. Taqilan hiện không chắc chắn. Cô và Terra có số lượng phát ban trên cơ thể gần bằng nhau, nhưng rõ ràng là Mục Trọng Hạ có nhiều hơn cả hai người họ…
Taqilan để Tesir cài khuy đồ ngủ của Mục Trọng Hạ lại. Cô hỏi bằng giọng khô khan: “Có phải phát ban trên người Samer còn nhiều hơn anh không?”
Cơ thể Tesir căng lên, thấy hắn như vậy, Taqilan cũng hiểu rồi. Cô giơ tay lên rồi lại hạ xuống, không biết mình muốn làm gì. Cuối cùng, cô chỉ có thể nói: “Chúng ta cứ quan sát trước. Samer bị phát ban, trước tiên anh cứ lau người cho cậu ấy. Giờ cậu ấy như thế này cũng không thể ăn cháo được. Tôi sẽ lấy một ít nước ép quả mọng và cho cậu ấy ăn bằng ống tiêm.”
Tesir cố gắng thốt lên một tiếng “ừm”.
Taqilan ra ngoài, Terra cũng không vào nữa. Tesir lau mặt và cổ bằng khăn đá cho Mục Trọng Hạ để hạ nhiệt cho cậu. Bây giờ hắn không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến Abiwo nữa. Terra không theo Taqilan trở về phòng mà đi thẳng đến chỗ Abiwo. Terra không nói nhiều với Abiwo về tình trạng của Mục Trọng Hạ, chỉ nói cậu có các triệu chứng tương tự như Taqilan và đã nhiễm bệnh. Terra bảo Abiwo cởi áo và nhìn vào ngực và lưng y. Abiwo đã bắt đầu nổi mẩn đỏ trên cơ thể, nhưng không nhiều. Lúc đầu Terra và Tesir cũng không có nhiều, nhưng về sau thì dần tăng lên. Bây giờ cơn sốt đã thuyên giảm, các vết phát ban đã bắt đầu đóng vảy và có dấu hiệu giảm dần rồi.
Khi Taqilan bị sốt cao, phát ban xuất hiện ngay sau đó, nhưng cũng có độ trễ về thời gian. Nhưng hiện tại, không ai biết Mục Trọng Hạ bắt đầu sốt từ khi nào, cũng không ai biết khoảng thời gian từ lúc sốt đến lúc phát ban là bao lâu, nên không thể so sánh được.
Mục Trọng Hạ sốt và bất tỉnh, Tesir vô cùng lo lắng. Nước lạnh trong chậu dần dần chuyển sang nhiệt độ phòng rồi nhưng Mục Trọng Hạ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nghĩ đến lúc đó mình bị sốt cao, Tesir lấy máy liên lạc với thủ lĩnh và bảo ông cử người mang một ít thảo dược đến.
Khi Mushka nghe tin Mục Trọng Hạ bị sốt cao, ông không hề cảm thấy vui mừng vì việc tiêm vắc-xin đã thành công. Thay vào đó, ông lại nghe thấy sự lo lắng đáng sợ trong giọng nói run rẩy của Tesir. Các loại thảo dược mà Tesir muốn đều là những loại thảo dược rất quý trong bộ lạc, nhưng Mushka liên tục đồng ý, nói không vấn đề gì, và ông sẽ tự mình đi lấy chúng.
Những dược liệu quý giá của bộ lạc được cất giữ trong một nhà kho đặc biệt dưới lòng đất và có người canh gác. Chỉ có thủ lĩnh, Ưng Vương và hai thuộc hạ đáng tin cậy của thủ lĩnh mới có chìa khóa. Ngay sau khi nói chuyện xong với Tesir, Mushka đã ra lệnh cho người mang ngựa tới.
Taqilan pha một cốc nước ép quả mọng nhỏ, Tesir vẫn dùng ống tiêm để đút cho Mục Trọng Hạ. Abiwo đã ăn hết cháo thuốc do Thiên Đoá nấu rồi. Taqilan và Terra vẫn chưa ăn sáng, nhưng cả hai đều không có tâm trạng nào ăn uống.
“Samer vẫn cần phải ăn gì đó. Cơ thể cậu ấy sẽ không thể chịu được việc chỉ uống nước trái cây. Tôi sẽ pha cho cậu ấy thêm một cốc sữa nữa.” Taqilan lo lắng nói.
Tesir khàn giọng nói: “Trọng Hạ nói không nên ăn quả mọng với sữa.”
Taqilan: …
Tesir: “Nấu cháo đi, cho thêm ít dầu gạo vào cho em ấy.”
Trên mặt Taqilan lộ vẻ “Sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ?” rồi nói: “Tôi sẽ làm ngay đây.”
Taqilan về phòng nấu cháo. Một lúc sau, Terra quay lại báo nước ngải cứu đã sẵn sàng. Taqilan cũng quay lại với một chiếc túi trên tay. Cô bước vào và nói với Tesir, “Thủ lĩnh đã cử người mang một số loại thảo dược đến, nói đó là thứ anh muốn. Người mang đến đã gõ cửa sổ phòng chúng tôi.”
Tesir nói, “Khi Trọng Hạ mới đến bộ lạc, em ấy cũng bị sốt cao giống như lần này. Tôi đã dùng những loại thảo dược này để đun nước cho em ấy uống.”
Taqilan nghe vậy thì lập tức nói: “Nói cho tôi cách nấu, tôi sẽ làm.”
Terra: “Để tôi làm cho.”
Tesir chẳng buồn khách khí với hai người họ. Hắn nói cho họ biết mình đã sử dụng những gì và sử dụng như thế nào. Khi Tesir lần lượt kể tên các loại thảo dược quý và các bộ phận có giá trị của thú hoang, nét mặt của Taqilan và Terra rất bình thản, không hề ngạc nhiên, ghen tị hay đố kỵ về việc “làm sao có thể sử dụng được những loại dược liệu tốt như vậy”.
Sau khi Tesir nói xong, Terra cầm túi và lại rời đi cùng Taqilan.
Lần đầu tiên sau hơn mười ngày, toàn bộ lều trại trở nên căng thẳng như vậy, cứ như thể dịch đậu mùa vừa bùng phát. Cơn sốt cao của Mục Trọng Hạ thực sự quá bất thường. Nếu không phải trước đó Taqilan có biểu hiện “bất thường”, mọi người đều sẽ nghi ngờ là cậu không phải xuất hiện triệu chứng do tiêm vắc-xin, mà là bị bệnh đậu mùa!
Tesir dùng nước ngải cứu lau đi lau lại cơ thể cho Mục Trọng Hạ, đặc biệt là những chỗ phát ban. Taqilan chuẩn bị cháo và canh thảo dược. Canh thuốc của Mục Trọng Hạ khác với họ vì sử dụng nguyên liệu khác nhau.
Đầu tiên, Tesir và Taqilan cho Mục Trọng Hạ ăn cháo gạo, sau đó dùng ống tiêm để từ từ đút canh thảo dược cho cậu. Ngay lúc mọi người đang lo lắng về tình trạng của Mục Trọng Hạ, Amu Yin bắt đầu xuất hiện phát ban.
Thiên Đoá sờ trán Amu Yin nhiều lần. Mặc dù nhiệt độ cơ thể rất cao, nhưng nàng lại cảm thấy may mắn vì đã chứng kiến tình hình trước đó của Mục Trọng Hạ. Có lẽ điều này thực sự liên quan đến “chủng tộc”. Thể lực của người Dimata là mạnh nhất ở lục địa Rodrigue, nên các triệu chứng sau khi tiêm vắc-xin cũng xuất hiện nhanh nhất, hơn nữa cũng không quá nghiêm trọng. Ngược lại, Taqilan, “người Dirot”, và Mục Trọng Hạ, “người Eden”, lại sốt cao đến mức đáng sợ.
Thiên Đoá đang cảm thấy may mắn, Amu Yin cũng nghĩ vậy. Ông nắm tay Thiên Đoá, nghiêm túc dặn dò: “Đừng tiêm vắc-xin, cũng đừng quay về.” Hiện tại, Amu Yin sâu sắc cảm thấy Yahan là nơi an toàn nhất ở toàn bộ lục địa Rodrigue, chuyện này đã không còn phải nghi ngờ gì nữa!
Thiên Đoá không nói đồng ý hay không, chỉ cúi đầu xoa xoa bàn tay nóng bừng của Amu Yin.