Chương 226: Vẫn sốt cao
Một đôi bàn tay thô to cẩn thận vò chiếc khăn hơi ấm vào chậu nước lạnh chứa đầy tuyết, vắt khô, sau đó gấp thành một dải dài, nhẹ nhàng đặt lên trán nóng hổi của Mục Trọng Hạ. Đắp khăn lên trán xong, bàn tay ấy lại tận dụng chút lạnh ấy đặt lên hai bên cổ cậu, hy vọng có thể hạ nhiệt.
Có người gõ nhẹ vào cửa rồi đẩy cửa ra. Tesir quay đầu nhìn, sau đó quay lại tiếp tục hạ nhiệt cho Mục Trọng Hạ. Taqilan đi vào cùng với Terra, hỏi: “Samer vẫn còn sốt thế sao?”
Tesir nói “ừm”. Từ khi phát hiện Mục Trọng Hạ bị sốt, Tesir vốn ít nói càng gần như không nói một lời. Terra đặt khay trong tay xuống và nói, “Abiwo đã ăn và dùng cả canh thuốc rồi. Một lúc nữa tôi sẽ đi lau người cho nó. Nó cũng giống như chúng ta, không có cảm giác thèm ăn, ngoài ra không có gì khác.”
Tesir gật đầu.
Taqilan nắm tay Mục Trọng Hạ bên ngoài chăn. Cậu vẫn nóng như trước. Cô liếc nhìn Tesir nhưng không nói câu “Sao Samer vẫn sốt thế?” Thay vào đó, cô nói, “Cho Samer ăn nước cháo đi. Sau khi ăn nước cháo xong thì cho cậu ấy uống dịch dinh dưỡng, rồi hãy cho uống thuốc.”
Trên khay có hai cái bát, ba ống tiêm và một ống dịch dinh dưỡng. Hai bát đựng nước gạo trắng sánh, bát còn lại đựng canh thảo dược. Tesir bỏ chiếc khăn đã ấm trên trán Mục Trọng Hạ ra rồi đỡ người đang bất tỉnh dậy dựa vào mình. Taqilan hút nước cháo vào ống tiêm.
Nhiệt độ của Taqilan vẫn chưa giảm hoàn toàn và vẫn đang sốt nhẹ. Tesir và Terra không còn sốt nữa. Mặc dù Taqilan còn sốt nhưng những nốt phát ban đã bắt đầu đóng vảy, ở một số chỗ chỉ còn lại vết thâm do mụn. Các vết phát ban trên người Tesir và Terra vẫn còn đóng vảy. Đến trưa, các nốt phát ban trên người Mục Trọng Hạ đã giảm, số lượng cũng không tăng lên đáng kể nữa. Ngược lại, từ lúc Tesir phát hiện cậu bị ngất vì sốt vào sáng sớm cho đến giữa buổi sáng, các nốt phát ban của hắn lại bùng phát rất nhanh với số lượng lớn.
Người mở miệng Mục Trọng Hạ vẫn là Taqilan, Tesir đích thân đút cho cậu ăn. Mặt Mục Trọng Hạ đã đỏ bừng vì sốt, nhiệt độ cao từ cơ thể cậu truyền qua lớp đồ ngủ sang Tesir, khiến Tesir cũng đổ mồ hôi đầm đìa. Taqilan cầm khăn tay trên tay, bất cứ lúc nào cũng có thể lau miệng cho Mục Trọng Hạ. Thấy cậu như vậy, Taqilan cảm thấy lo lắng, đau khổ và vô cùng buồn bã. Chỉ cần ở gần Mục Trọng Hạ như vậy, Taqilan cũng có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ cậu.
Tesir đút rất chậm, nhưng dù vậy, sau khi đút cho Mục Trọng Hạ một ống nước cháo, một ít nước vẫn chảy ra từ khóe miệng cậu. Tesir phải mất 9 lần mới đút hết được bát nước cháo.
Taqilan đổi một ống tiêm khác, chuẩn bị cho Mục Trọng Hạ uống dịch dinh dưỡng. Cô nói: “Lát nữa lại cho Samer uống nước cháo.”
Tesir vẫn nói “ừm”.
Có người gõ cửa. Terra lúc này không có việc gì làm, liền đi ra mở cửa và nói: “Phu nhân Hách Nhiếp.”
Taqilan quay sang nhìn rồi nhanh chóng quay lại. Thiên Đoá đi vào hỏi: “Tình hình của hani Samer đã khá hơn chưa?”
Taqilan không quay đầu lại nói: “Vẫn còn sốt, cậu ấy vẫn chưa tỉnh. Mẫu thân, Lang đầu Amu Yin thế nào rồi?”
Thiên Đoá đi tới, liếc nhìn bát canh thuốc trên khay rồi nói: “Ông ấy vẫn ổn, nhưng khẩu vị không tốt. Bây giờ ông ấy đang ngủ nên ta qua xem hani Samer thế nào.”
Taqilan: “Samer sốt cao quá, đành phiền mẫu thân chăm sóc Lang đầu Amu Yin và Abiwo.”
Thiên Đoá: “Đừng khách khí với ta.” Sau đó, nàng nói với Terra: “Ta đã làm bánh phô mai và gửi đến phòng các cậu. Mang một ít cho Tesir nữa nhé.”
Ngay lúc Tesir định nói không cần, Thiên Đoá đã nhìn hắn và nói, “Hani Samer cần cậu chăm sóc. Cậu cần ăn nhiều hơn để duy trì sức lực. Hơn nữa, bản thân cậu cũng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.”
Terra tiếp tục nói: “Tesir, đây cũng là thời kỳ quan trọng đối với chú. Nếu Mục đại sư tỉnh lại, cậu ấy chắc chắn sẽ không muốn chú bỏ bê sức khỏe của mình để chăm sóc cậu ấy. Chú không thể để vắc-xin này bị lãng phí được.”
Tesir nghiến răng và nói với phu nhân Hách Nhiếp: “Cảm ơn phu nhân.”
Thiên Đoá: “Ta có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân. Nếu có việc gì ta có thể làm, cứ cho ta biết.”
Lúc này, Tesir cũng đút dịch dinh dưỡng cho Mục Trọng Hạ. Thiên Đoá đi đến bên Taqilan, nói: “Còn cần cho ăn canh thuốc nữa không? Để ta giúp con.”
Taqilan ngước nhìn mẹ và đưa ống tiêm sạch cuối cùng cho bà. Phu nhân Hách Nhiếp ngồi xuống, dùng cả hai tay đều đặn hút thứ thuốc màu nâu sẫm vào ống tiêm. Nàng không đưa cho Tesir mà nhẹ nhàng nâng miệng Mục Trọng Hạ lên bằng một tay, ngón tay cái nạy răng Mục Trọng Hạ ra, tay còn lại cẩn thận nhét ống tiêm vào miệng cậu. Nàng dùng bốn ngón tay còn lại dưới cằm ấn nhẹ vào cổ họng Mục Trọng Hạ, thuốc trong ống tiêm tiếp tục được bóp ra, từ từ và đều đặn.
Thiên Đoá đã thực hiện động tác đó chỉ trong một lần, khiến Taqilan sửng sốt. Ngay cả Terra cũng tỏ vẻ khó tin. Dù nhìn thế nào đi nữa thì phu nhân Hách Nhiếp cũng không phải là kiểu người biết chăm sóc bệnh nhân! Nàng nên được hưởng một cuộc sống sung túc, trồng hoa, chơi với mèo và đi dạo phố mỗi ngày mới đúng!
Tesir vốn còn định tự mình cho Mục Trọng Hạ ăn, nhưng thấy động tác khéo léo của phu nhân Hách Nhiếp, dần dần hắn cũng buông tay. Hiển nhiên là phu nhân Hách Nhiếp làm còn nhanh hơn Tesir, còn rất ít bị đổ ra ngoài. Lượng thuốc chỉ bằng một nửa nước cháo nên nàng đã cho Mục Trọng Hạ uống rất nhanh. Khi phu nhân Hách Nhiếp đứng dậy, nàng trông thấy ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của con gái mình.
Không nói thêm lời thừa thãi nào, nàng chỉ nói: “Nếu hani Samer cần uống thuốc thì cứ tìm ta. Ta sẽ chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai. Mấy đứa nên nghỉ ngơi thật tốt để còn có sức chăm cậu ấy.”
Taqilan nắm lấy tay mẹ, cảm động nói: “Cảm ơn mẫu thân, người đã vất vả rồi.”
Thiên Đoá rút tay ra, khóe mắt không trang điểm của nàng đã hiện rõ vài nếp nhăn. Mặc dù đang chăm sóc bệnh nhân, nhưng nàng vẫn ăn mặc chỉnh tề và chải tóc thành búi, quả thực trông trẻ hơn tuổi thật.
Thiên Đoá quả thực không nể mặt con gái: “Để con khỏi nói ta không nghĩ gì tới con.”
Taqilan: …
Thiên Đoá rời đi, dường như nàng thực sự chỉ đến để giúp đỡ. Terra quay lại lấy bánh phô mai và bắt Tesir ăn hết, sau đó anh và Taqilan mới rời đi. Taqilan trở lại phòng trước, còn Terra thì đi lau người cho Abiwo. Vừa thấy a thản, Abiwo đã hỏi: “A thản, Mục a phụ thế nào rồi?”
Terra: “Cậu ấy vẫn còn sốt cao. Chúng ta chỉ cho cậu ấy uống nước cháo và canh thuốc thôi. A phụ con và ta sẽ chăm sóc tốt cho Mục đại sư. Đừng lo lắng quá. Sớm khỏe lại sẽ là sự giúp đỡ lớn nhất cho cậu ấy.”
Abiwo cố nén lo lắng và gật đầu: “Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Terra: “Cởi áo ra, a thản sẽ lau người cho con.”
Các triệu chứng của Abiwo nghiêm trọng nhất khi mới tiêm vắc-xin, vì vậy y đã cố gắng không rời khỏi phòng. Nhưng y rất lo lắng cho Mục a phụ, lại không thể đến thăm ông. Abiwo cũng biết việc quan trọng nhất mà y phải làm bây giờ là nằm nghỉ ngơi, uống thuốc và lau người theo chỉ dẫn, không gây rắc rối cho a phụ và Mục a phụ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Abiwo rất lo lắng cho Mục a phụ. Y hy vọng mình sẽ sớm khỏe lại để có thể chăm sóc Mục a phụ cùng a phụ mình.
Khi Terra quay lại phòng thì thấy Taqilan đang ngơ ngác. Anh hỏi: “Em sao vậy?”
Hiển nhiên, Taqilan đã lấy lại bình tĩnh và hỏi: “Abiwo thế nào rồi?”
Terra: “Tôi đã lau mình cho nó, nó ngủ rồi.”
Taqilan thở dài, Terra quan tâm hỏi: “Em mệt à?”
Taqilan nói với vẻ mặt phức tạp: “Không, em đang nghĩ đến mẹ mình.”
Terra: “Phu nhân Hách Nhiếp làm sao?”
Taqilan: “Lúc cha em lâm bệnh nặng, em nghe anh trai kể là mẹ em đã đích thân chăm sóc cha. Lúc đó, anh trai em đang tranh giành quyền lực với các anh trai cùng cha khác mẹ, mẹ lại không cho em về nên em không tận mắt chứng kiến. Em không ngờ lúc đó mẹ em lại thực sự đích thân chăm sóc cha em. Khi em còn nhỏ bị bệnh, bà thậm chí còn không tự mình cho em uống thuốc. Mẹ em nói mình có kinh nghiệm, chắc hẳn bà đã học được điều đó từ việc chăm sóc cha em.”
Thì ra là chuyện này. Terra bèn nói: “Phu nhân Hách Nhiếp thật tuyệt vời, tôi rất ngưỡng mộ bà.”
Taqilan dặn dò: “Đừng nói chuyện này với Lang đầu Amu Yin. Chắc chắn mẹ em sẽ không nói đâu.”
Terra thấy buồn cười và nói: “Tôi nhớ rồi.”
Taqilan đi rửa mặt, nhưng thứ cô nhìn thấy trước mắt vẫn là động tác điêu luyện của mẹ khi bà cho Mục Trọng Hạ uống thuốc. Cô không muốn tìm hiểu xem mẹ có tình cảm gì với cha mình hay không, cũng không muốn đào sâu vào việc mẹ đã chăm sóc cha tốt như vậy vào thời điểm đó là vì bà không nỡ để ông đi, hay vì mục đích nào khác… Trước khi mất, cha đã lập anh trai cô làm đại tư, và đã trừ bỏ thế lực của một số anh em cùng cha khác mẹ gây nguy hiểm cho anh trai cô… Bất kể lý do là gì, cha cô cũng chắc chắn có tình cảm với mẹ cô.
Nghĩ đến mẹ mình và Lang đầu Amu Yin, Taqilan thở dài. Có lẽ tốt nhất là mẹ nên ở lại Yahan. Nếu những người trong khu Likuo biết chuyện này… Taqilan rửa mặt bằng nước lạnh. Chuyện của mẹ, chuyện của Mục Trọng Hạ, chuyện của Venice, chuyện của các pháp sư… tất cả đều khiến cô đau đầu.
Sau khi Terra và Taqilan rời đi, Tesir bắt đầu lau người cho Mục Trọng Hạ bằng nước ngải cứu. Khi lau vết phát ban, Tesir khom người, nín thở và lau bằng lực nhẹ nhất có thể, vì sợ làm vỡ vết phát ban rồi sẽ làm Mục Trọng Hạ bị thương, mặc dù có thể cậu sẽ không cảm thấy đau. Sau khi lau ngực và lưng, cảm giác nóng bỏng lan ra lòng bàn tay khiến trái tim Tesir chùng xuống.
Mồ hôi chảy xuống trán Tesir, làm ướt cả quần áo hắn. Vì sợ Mục Trọng Hạ bị cảm khi lau người nên Tesir đã đặt hai chiếc máy sưởi trong phòng. Sau khi lau sạch cho Mục Trọng Hạ, trông Tesir như thể vừa được vớt ra khỏi nước.
Sau khi mặc quần áo cho Mục Trọng Hạ rồi đắp chăn và tắt lò sưởi, Tesir thay chậu nước ngải cứu, lại c** q**n áo và lau người. Bình thường thì Mục Trọng Hạ sẽ lau người cho hắn, nhưng bây giờ Mục Trọng Hạ đã hôn mê, Tesir cũng không thể qua loa được. Trọng Hạ vẫn cần được chăm sóc, hắn phải hồi phục càng sớm càng tốt. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Tesir đi đến căn phòng mà Mục Trọng Hạ thường nghỉ ngơi và mang chăn của cậu qua.
Trước khi đi ngủ, Taqilan đến giúp Tesir đút cho Mục Trọng Hạ nửa bát nước cháo. Cô không gọi mẹ mình đến giúp. Sau khi bảo Tesir đi ngủ sớm, Taqilan ngáp dài rời đi.
Tesir không cảm thấy mệt mỏi, mặc dù ngày hôm nay hắn không nghỉ ngơi được mấy. Cảm giác giày vò trong lòng khiến hắn muốn tìm người để chiến đấu, muốn ôm chặt Mục Trọng Hạ vào lòng, cọ xát mạnh cậu vào cơ thể mình. Nhưng trên người Trọng Hạ lại nổi mẩn đỏ khiến hắn thậm chí còn không dám ôm cậu. Khi Tesir tắt đèn thuật pháp và nằm xuống, hắn nhìn lên trần nhà trong bóng tối, nắm lấy bàn tay đang sốt của Mục Trọng Hạ, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại.
※
Tesir đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng “hừ hừ” rất nhỏ. Hắn mở mắt, nhìn xung quanh trong bóng tối, phát hiện tiếng r*n r* khe khẽ kia quả thực là do người bên cạnh phát ra. Hắn nhanh chóng lật chăn ra, dậy bật đèn thuật pháp.
Rầm!
Chiếc đèn thuật pháp bị Tesir đánh đổ. Hắn vội vã mò mẫm trong bóng tối tìm chiếc đèn thuật pháp, tay run rẩy mở nó ra. Căn phòng sáng lên. Không đợi mắt thích ứng với ánh sáng, Tesir nheo mắt lại, vội vã chạy đến bên Mục Trọng Hạ, hoảng hốt sờ mặt cậu. Dưới ánh đèn, Mục Trọng Hạ nhíu mày, trông rất không thoải mái, trong miệng vẫn phát ra tiếng ậm ừ.
Da đầu Tesir tê dại, tay hơi nhũn ra, hắn lo lắng gọi: “Trọng Hạ! Trọng Hạ!”
Cơ thể Mục Trọng Hạ vẫn nóng ran. Tesir xoa mặt, ghé vào tai cậu gọi lần nữa: “Trọng Hạ! Tỉnh dậy đi! Trọng Hạ!”
Trong phòng của Terra và Taqilan, Terra đột nhiên mở mắt, dường như anh nghe thấy giọng nói của Tesir. Anh ngồi dậy trong bóng tối, dỏng tai lên.
Mục Trọng Hạ cố gắng mở miệng, ý thức hỗn loạn: “Te… sir…”
Tesir áp tai vào miệng Mục Trọng Hạ: “Trọng Hạ! Em nói gì?”
“Khát…” Mục Trọng Hạ r*n r* yếu ớt, “Nước…”
Lần này Tesir đã nghe rõ. Hắn vội vàng đứng dậy đi rót nước. Mục Trọng Hạ vẫn đang r*n r*, dường như cơ thể đã bị mất nước đến mức không thể chịu đựng được nữa, khiến cậu phải cố gắng tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê.
Thay vì sử dụng ống tiêm, Tesir nhấc Mục Trọng Hạ lên và cho cậu uống nước từ cốc. Mục Trọng Hạ yếu ớt dựa vào Tesir. Nếu Tesir không giữ chặt cậu, cơ thể cậu đã có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nhưng mâu thuẫn là tuy cậu không có sức lực, nhưng vẫn cố gắng há miệng, muốn nhanh chóng hấp thụ đủ nước để giải tỏa “cơn khát” của mình.
Một ít nước vẫn chảy xuống khóe miệng Mục Trọng Hạ, nhưng lượng nước cậu uống vào đều bị nuốt hết. Khóe mắt Tesir đỏ hoe, bàn tay đang đỡ Mục Trọng Hạ cũng run rẩy. Ngay cả bàn tay cầm cốc cũng mất đi sự bình tĩnh thường thấy. Một phần nước chảy ra từ khóe miệng Mục Trọng Hạ là do tay Tesir không đủ vững.
Có tiếng gõ cửa nhẹ, nhưng Tesir quá bận rộn nên không thể trả lời. Terra đứng ở cửa thì thầm: “Tesir, tôi có thể vào không?”
Tesir: “Vào đi!”
Khi Terra đẩy cửa bước vào, anh thấy Tesir đang cho Mục Trọng Hạ uống nước. Anh đóng cửa lại rồi nói: “Tôi nghe thấy chú gọi Mục đại sư.” Anh giải thích lý do mình đến đây vào giờ này.
Tesir nhanh chóng kể lại tình hình của Mục Trọng Hạ. Lúc này, trong cốc đã không còn nước, nhưng Mục Trọng Hạ dường như vẫn chưa uống đủ. Tesir vội vàng nói: “Rót cho tôi thêm một cốc nước nữa!”
Terra lập tức rót thêm nước đưa cho hắn.
Terra đến vừa kịp lúc. Ban ngày Taqilan đã rất mệt mỏi nên đêm đến đã ngủ say. Khi Terra nghe thấy động tĩnh bên Tesir, anh không đánh thức Taqilan mà mặc quần áo rồi vội vã chạy tới.
Mục Trọng Hạ cứ như cá thiếu nước. Cậu đã “cầu xin” tận 5 cốc nước rồi mới ngậm miệng và ngừng uống – chủ yếu là vì rất nhiều nước đã đổ ra ngoài – và cậu cũng ngừng r*n r*. Sau khi uống nước, lông mày cậu không còn nhíu lại nữa, lại lần nữa bình thản chìm vào hôn mê. Bộ đồ ngủ của Mục Trọng Hạ, chăn trên người cậu và cả bộ đồ ngủ của Tesir đều ướt nhiều chỗ. Tesir đổ mồ hôi rất nhiều vì lo lắng và vì cho cậu uống nước. So ra thì Mục Trọng Hạ “đang ngủ” trông còn đẹp hơn hắn nhiều. Nếu không phải vì hơi nóng tỏa ra từ cơ thể, trông cậu còn giống một người khỏe mạnh hơn Tesir.
Tesir áp mặt vào trán Mục Trọng Hạ, vẫn còn nóng đến mức khiến trái tim hắn run rẩy. Terra nhìn thời gian. Lúc này đã hơn 3 giờ sáng. Anh nhìn nét mặt Mục Trọng Hạ rồi hỏi: “Mục đại sư đã đỡ hơn rồi phải không?”
Câu hỏi này nằm ngoài khả năng trả lời của Tesir. Hắn ngẩng lên và nói: “Anh có thể về phòng rồi. Cảm ơn anh.”
Terra không vui: “Chúng ta là anh em, sao chú lại khách sáo với tôi như thế? Thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi.”
Tesir tuỳ ý gật đầu, Terra thấy giờ đã không có việc cần mình giúp nữa nên anh rời đi.
Sau khi Terra rời đi, Tesir thay đồ ngủ cho Mục Trọng Hạ trước rồi đưa chăn của mình cho Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ không thể dùng chăn ướt nữa. Sợ cậu lại khát, Tesir đun thêm một ấm nước nữa. Khi hắn làm xong việc thì đã hơn 4 giờ sáng. Nằm xuống lần nữa, Tesir không tắt đèn thuật pháp. Vẫn nắm tay Mục Trọng Hạ, Tesir ép mình nhắm mắt lại và ngủ. Hy vọng buổi sáng khi thức dậy, najia của hắn sẽ mở mắt ra nhìn hắn.