Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 228

Chương 228: Có liên quan đến năng lực thuật pháp không?

Sau lần Mục Trọng Hạ thức dậy vào sáng sớm, Tesir không dám rời đi nữa. Gần trưa, Tesir lại nghe thấy tiếng ngâm nga của Mục Trọng Hạ như hắn “ước ao”. Đầu tiên, hắn rót nửa cốc nước, sau đó đỡ Mục Trọng Hạ dậy và cho cậu uống nước. Quả nhiên là Mục Trọng Hạ khát nước. Khi mơ hồ nghe thấy ai đó nói “uống nước”, cậu mở miệng. Ngay lập tức, dòng nước ngọt chảy vào miệng khiến các cơ quan nội tạng như bị bỏng vì nhiệt độ cao của cậu cũng cảm thấy sảng khoái hơn đôi chút.

Sau khi uống nước, Mục Trọng Hạ mở mắt ra. Thực ra, cậu không nhìn thấy gì cả, nhưng trong vô thức, cậu biết mình đang dựa vào ai. Cậu khẽ gọi: “Tesir…”

Tesir sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn cậu: “Trọng Hạ!”

Mục Trọng Hạ cố gắng giơ tay lên nhưng vô ích. Tesir vội vàng nắm lấy tay cậu: “Anh ở đây. Em cần gì?”

Mục Trọng Hạ lắc đầu yếu ớt, môi liên tục mấp máy. Tesir áp tai vào miệng và nghe thấy giọng nói của najia thốt lên đầy tủi thân: “Chóng mặt…”

Những giọt mồ hôi chảy ra rõ rệt trên đầu Tesir, trái tim hắn đau nhói.

“Anh sẽ lấy cho em ít cháo.”

“Ừm…”

Tesir đỡ Mục Trọng Hạ nằm thẳng xuống rồi vội vã chạy ra khỏi phòng và đi thẳng vào bếp.

Sau khi Tesir rời đi, Mục Trọng Hạ lại nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy chóng mặt, nhưng khi mở mắt ra, cậu hầu như không nhìn thấy gì cả. Cảm giác như có một cục bông trong tai khiến mọi âm thanh dường như đến từ tận trên bầu trời, vừa mơ hồ vừa không rõ ràng.

Tesir nhanh chóng quay lại mà không kinh động đến những người khác. Vẫn để Mục Trọng Hạ dựa vào cánh tay mình, Tesir đặt bát xuống búc, một tay xúc cháo đút cho Mục Trọng Hạ. Cuối cùng Mục Trọng Hạ cũng có thể mở miệng, mặc dù cảm thấy rất choáng váng, nhưng cậu vẫn phối hợp ăn hết một bát cháo thuốc. Lần này, cháo không còn bị chảy ra từ khóe miệng cậu nữa.

Sau khi cho Mục Trọng Hạ ăn cháo và uống nửa cốc sữa, Tesir định đỡ Mục Trọng Hạ nằm xuống nhưng lại bị đối phương hừ hai tiếng ngăn lại. Tesir chạm vào trán cậu, vẫn chưa mát, hắn hỏi: “Em muốn đi vệ sinh à?”

Mục Trọng Hạ muốn lắc đầu, nhưng lại cảm thấy choáng váng, có cảm giác mất trọng lực, đầu nặng chân nhẹ. Tesir áp tai vào, luồng khí nóng nhẹ phả vào mặt, hắn nghe thấy najia nói: “Trước mắt em… chỉ có những đường kẻ đen… Em không nhìn rõ được gì cả…”

Tesir sững sờ một lúc, rồi vẻ sợ hãi hiện rõ trong mắt hắn. Hắn ôm chặt người trong lòng, giọng nói có hơi run rẩy: “Là không nhìn rõ, hay là, không nhìn thấy…?”

Trọng Hạ không phải là sẽ…

Mục Trọng Hạ chỉ nói được từng từ, Tesir lập tức hóa đá ngay tại chỗ. Hắn lẩm bẩm: “Năng lực, thuật pháp…”

Năng lực thuật pháp… Tesir nhất thời không hiểu ý của Mục Trọng Hạ nên hỏi: “Là bông tuyết sao?”

Mặc dù Tesir chưa bao giờ hiểu “bông tuyết” là gì, nhưng hắn nhớ lần sau khi Mục Trọng Hạ đến Yahan và bị sốt cao, cậu đã nói cơn sốt có thể đã đánh thức khả năng thuật pháp của mình. Vào thời điểm đó, mọi thứ Trọng Hạ thấy được đều là một biển “bông tuyết” đầy màu sắc.

Mục Trọng Hạ nhắm mắt lại, những con nòng nọc đen nhánh có đuôi dài trước mặt khiến cậu càng thêm choáng váng. Cậu không còn sức lực để giải thích quá nhiều với Tesir nữa, nên chỉ có thể nói: “Em bị sốt rất nặng… Có lẽ là do năng lực thuật pháp của em…” Sau khi dừng lại một lúc để lấy hơi, cậu nói tiếp: “Rất giống lúc đó… Rất đặc và tê liệt… Em không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì…”

Tesir hiểu ý cậu, lập tức lo lắng nói: “Anh đã bảo thủ lĩnh gửi thảo dược, chính là thảo dược anh đưa cho em lúc đó!”

Mục Trọng Hạ nói “Ừm”. Tesir hiểu ý cậu, chính là cứ tiếp tục dùng những loại thảo mộc đó để đun nước cho cậu uống!

Nói xong, Mục Trọng Hạ đã kiệt sức rồi, rất nhanh lại ngủ thiếp đi. Tesir ôm cậu một lúc rồi mới đặt cậu nằm xuống. Sau khi canh chừng Mục Trọng Hạ một hồi lâu, cuối cùng Tesir cũng đứng dậy và rời khỏi phòng.

Terra vẫn luôn không thấy Tesir gọi mình, nên anh nghĩ Mục Trọng Hạ vẫn chưa tỉnh. Nhưng khi Tesir đến gõ cửa, anh mới biết Mục Trọng Hạ không chỉ đã tỉnh lại mà còn ăn cháo rồi ngủ tiếp. Tesir đến gặp Terra để nhờ Taqilan chăm sóc Mục Trọng Hạ, trong lúc hắn đi làm thuốc. Terra lập tức bảo Tesir cứ về phòng, anh sẽ làm. Sau đó Tesir Mục Trọng Hạ đã dặn hắn cách làm rồi, cứ nên để hắn làm sẽ hợp hơn. Nghe vậy, Terra cũng không xin đi nữa mà cùng Taqilan trông chừng Mục Trọng Hạ.

Mặc dù đây là mùa tuyết thứ tư kể từ khi Mục Trọng Hạ đến Yahan, nhưng Tesir vẫn nhớ rõ mình đã dùng loại thảo dược nào và nấu chúng như thế nào. Mùi đắng của canh thảo mộc lan tỏa khắp lều suốt cả ngày, nhưng mọi người đều đã quen với nó nên không coi đó là vấn đề gì to tát. Trong lúc đang nấu thuốc, Tesir còn đến thăm Abiwo. Abiwo đang ngủ, Tesir sờ trán y để kiểm tra nhiệt độ. Abiwo tỉnh dậy và thấy đó là a phụ mình. Y liền hỏi: “A phụ, Mục a phụ sao rồi?”

Tesir: “Con cứ ngủ tiếp. Mục a phụ của con vừa mới thức dậy, ăn cháo rồi lại ngủ rồi.”

Ánh mắt Abiwo tràn đầy hy vọng: “Vậy Mục a phụ đã bắt đầu khỏe hơn đúng không ạ?”

Tesir: “Hẳn là vậy.”

Hắn đứng dậy và nói: “Con cứ ngủ đi, ta sẽ pha nước thuốc cho Mục a phụ của con.”

Abiwo ngoan ngoãn nhắm mắt lại, và Tesir rời đi.

Cùng lúc đó, tại lều tiêm chủng ở phía sau bộ lạc, hoạt động tiêm chủng cũng đang diễn ra sôi nổi. Không thể hoàn thành việc tiêm chủng cho 200 dũng sĩ trong một ngày, cho nên họ sẽ lần lượt vào lều tiêm chủng. Ersong và Gasu sẽ được tiêm sau khi tất cả 200 người này tiêm xong. Ersong và Gasu chắc chắn là lực lượng chủ chốt trong đợt tiêm chủng này. Tất cả những người hỗ trợ họ đều là nhân viên y tế chính thức của lều Chữ thập đỏ. Mọi người đều đã được giải thích rõ ràng về tầm quan trọng của phương pháp tiêm chủng đối với bộ lạc, đối với Yahan và đối với người Dimata. Và phương pháp này cũng có nghĩa là họ thậm chí không thể nói với các thành viên trong gia đình mình.

Tulasen, Khanbana và Suwangbi nằm trong nhóm dũng sĩ đầu tiên được tiêm vắc-xin. Ngày Mục Trọng Hạ tỉnh dậy, một số người trong nhóm tiêm vắc-xin đầu tiên bắt đầu xuất hiện triệu chứng sốt cao. Nhưng không phải ai cũng có triệu chứng. Suwangbi và Khanbana là những người đầu tiên bị sốt, nhưng Tulasen thì không. Tulasen rất lo lắng về điều này và sợ mình sẽ thất bại. Anh ta là một dũng sĩ, làm sao có thể thất bại được?! Nếu vậy thì sẽ bị đồng đội cười đến chết mất!

Có rất nhiều người có cùng mối quan tâm như Tulasen. Nếu ai đó không có triệu chứng gì thì họ sẽ quay lại và thay thế. Vì khoảng thời gian tiêm lại còn chưa xác định nên Mục Trọng Hạ phải đợi một tháng mới có thể tiêm lại. Vì vậy, nếu bất kỳ ai trong số 200 dũng sĩ được chọn không được tiêm vắc-xin, thì điều đó có nghĩa là người đó không thể đến Venice cùng đồng đội và sẽ có người đi thay. Vậy thì làm sao Tulasen có thể không lo lắng được.

“Thủ lĩnh, ngài có cân nhắc đến việc tiêm vắc-xin không?”

Bên trong lều thủ lĩnh, đại phù thủy đang hỏi Mushka. Đại phù thuỷ đã lớn tuổi, Mục Trọng Hạ cũng không đề nghị tiêm chủng cho người già trong bộ lạc, sợ phản ứng sau khi tiêm sẽ gây tổn hại lớn hơn cho cơ thể họ. Nhưng với tư cách là thủ lĩnh, đại phù thủy nghĩ Mushika nên tiêm vắc-xin. Hiện tại trong lều không có ai khác nên đại phù thủy đã hỏi câu này.

Mushka nói, “Tesir và Terra đều bị sốt cao sau khi tiêm vắc-xin. Amu Yin và Abiwo hiện cũng đang sốt. Tesir và Terra nghĩ chúng ta nên đợi cho đến khi phương án này hoàn thiện hơn rồi mới tiêm cho ta. Bên cạnh đó…” Mushka lo lắng nói, “Trong bộ lạc cũng không còn nhiều vảy đậu mùa nữa.”

Đây chính là điều đại phù thủy đang nghĩ tới. Bà hỏi: “Các bộ lạc khác có lưu không?”

Mushka lắc đầu. “Bộ lạc giữ lại những vảy đậu mùa là do lệnh của Mục đại sư. Chúng ta có phương tiện khử trùng và đủ rương lạnh. Các bộ lạc khác dù muốn cũng không lưu được. Nếu không bảo quản đúng cách, chúng có thể gây ra một đợt dịch bệnh khác.”

Đại phù thủy nghe vậy thì lo lắng: “Vậy phải làm sao? Nếu không đủ, chúng ta không thể tiêm vắc-xin cho tất cả những người trẻ tuổi và trẻ em trong bộ tộc được.”

Mushka thở dài, ông cũng lo lắng.

Đại phù thủy nghĩ một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Nếu bên ngoài cũng có dịch bệnh, chúng ta có thể…”

Mushka: “Ta cũng đã nghĩ đến chuyện đó rồi, nhưng sẽ phải đợi Tesir và Terra ra ngoài và thảo luận với chúng, cũng như với đại sư Taqilan…”

Đại phù thuỷ gật đầu: “Đại sư Taqilan nhất định sẽ đồng ý.”

Chỉ cần Đại sư Taqilan đồng ý thì mọi việc ở Venice đều sẽ dễ dàng. Cho dù nơi khác không được thì khu Likuo nhất định sẽ được.

Trong khi Mushka và đại phù thủy lo lắng về việc không có đủ vảy, thì Đại công tước Aura và hai hoàng tử đang cố gắng tìm hiểu xem bộ lạc Zhailamu đang làm gì. Mục Trọng Hạ, Tesir, Terra và Taqilan đang làm gì? Phu nhân Hách Nhiếp cũng đã đến lều, còn không giấu giếm chuyện này. Việc phu nhân Hách Nhiếp cùng người từ lãnh địa của Hữu Tượng Vương trở về đã thu hút sự chú ý và nghi ngờ của Đại công tước Aura. Bây giờ nàng lại còn đến lều. Mọi người đều nghĩ phu nhân Hách Nhiếp muốn đi tìm Taqilan, nhưng Đại công tước Aura lại cảm thấy có điều gì đó không đúng. Ông luôn cảm thấy giữa phu nhân Hách Nhiếp và Lang đầu Amu Yin kia dường như có gì đó.

Tuy nhiên, trọng tâm hiện tại của Đại công tước Aura vẫn là Mục Trọng Hạ và những dãy phòng và lều trại mới xây dựng phía sau bộ lạc Zhailamu. Chỉ có điều, bộ lạc Zhailamu đang canh giữ nghiêm ngặt, ngay cả người trong bộ lạc cũng không thể tùy ý tiếp cận, điều này khiến họ càng thêm nghi ngờ. Đại công tước Aura nghĩ sẽ thuận tiện hơn nếu lấy thông tin từ người Venice, nhưng người Venice lại không biết gì về điều đó cả. Đại công tước Aura đã nói chuyện riêng với Đại sư Mengri vì Đại sư Mengri đã đến lều của Mushka. Đại sư Mengri lại chỉ nói là thủ lĩnh Mushka đã nói với ông về việc nhiều dũng sĩ trong bộ lạc cũng bị nhiễm dịch đậu mùa. Những dũng sĩ này cần được hồi phục sức khỏe và có thể cần được điều trị. Nếu không, họ sẽ không thể ra chiến trường vào mùa tuyết tiếp theo, đây sẽ là một mất mát rất lớn đối với bộ lạc Zhailamu.

Đại công tước Aura chỉ tin một nửa lời của Đại sư Mengri. Một nửa còn lại không phải là ông nghi ngờ đại sư Mengri đang nói dối hay cố tình che giấu điều gì đó, mà là nghi ngờ Mushka đã không nói sự thật với Mengri. Tuy nhiên, vì đã có thể lấy được một số thông tin từ Đại sư Mengri nên việc không được coi là thất bại hoàn toàn. Làm sao ông biết những gì đại sư Mengri nói với mình lại khác với những gì Mushka nói. Đại sư Mengri hiểu, nếu ông không nói gì thì Đại công tước Aura sẽ vẫn kiên trì hỏi. Tốt hơn hết là trước tiên hãy nói một lời nói dối, nửa thật nửa giả để đối phó, chờ mấy người Mục Trọng Hạ ra ngoài rồi giải thích sau.

Lần này Mục Trọng Hạ tỉnh lại, dường như là khởi đầu cho sự tiến triển. Đến tối, cậu lại thức dậy. Sau khi thức dậy, cậu vẫn uống nước và ăn cháo. Tuy Taqilan không liên tục ở cạnh Mục Trọng Hạ, nhưng khi biết Tesir đi bếp múc cháo và pha sữa, cô sẽ gọi Terra cùng đi qua. Taqilan tới giúp Tesir đút cháo cho cậu.

Mục Trọng Hạ vẫn có vẻ mệt mỏi và yếu ớt, mắt chỉ mở hé. Taqilan vừa đút cháo cho cậu vừa thở dài: “Không ngờ cậu lại phản ứng với vắc-xin nghiêm trọng như vậy. So với cậu, triệu chứng của tôi vẫn tương đối nhẹ.”

Mục Trọng Hạ thầm cười khổ trong lòng. Không phải là cậu không thể mở mắt, mà là khi mở mắt ra, tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là những con nòng nọc dài ngoằng dày đặc, có con còn dài bằng con giun đất, khiến cậu vừa choáng váng vừa buồn nôn. Cậu vẫn cảm thấy như có một cục bông trong tai, não cũng sôi lên đến nỗi đau đầu dữ dội và cảm thấy như mình sắp nổ tung. Lúc này Mục Trọng Hạ cực kỳ hối hận. Nếu biết phản ứng của mình sau khi tiêm vắc-xin sẽ nghiêm trọng như vậy, cậu chắc chắn sẽ không tiêm vắc-xin.

Sau khi uống sữa, bổ sung dinh dưỡng và canh thảo dược độc quyền, Mục Trọng Hạ bảo Taqilan đến gần hơn. Tesir hiểu ý cậu nên nói với Taqilan: “Bây giờ Trọng Hạ không nghe rõ, cứ áp tai vào em ấy.”

Taqilan kinh ngạc nhìn Mục Trọng Hạ, trái tim Terra cũng chùng xuống. Nhưng khi thấy Tesir trông vẫn rất bình tĩnh, Terra không biết liệu Tesir đang kìm nén nỗi đau trong lòng hay còn lý do nào khác.

Taqilan kìm nén nhịp tim đập nhanh, áp tai vào môi Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ yếu ớt nói với cô: “Bây giờ, trước mắt tôi có những đường kẻ do nguyên tố vu tạo thành… Tôi nghi ngờ mức độ nghiêm trọng của các triệu chứng của tôi và cô… có liên quan đến năng lực thuật pháp đã thức tỉnh của chúng ta…”

Taqilan thở hổn hển, đứng dậy nói: “Tôi không có! Lúc đó trước mặt tôi chẳng có gì cả!”

Terra nhìn Taqilan với vẻ bối rối.

Taqilan lại tiến gần hơn và nghe thấy Mục Trọng Hạ nói: “Cần phải… thử nghiệm… Nếu, pháp sư, thực sự…”

Mục Trọng Hạ chưa kịp nói hết, Taqilan đã nói tiếp: “Tôi hiểu ý cậu rồi!”

Mục Trọng Hạ khẽ gật đầu, chỉ cần Đại sư Taqilan hiểu là được.

Mục Trọng Hạ mệt mỏi nhắm mắt lại. Taqilan hít một hơi thật sâu rồi nói với Tesir, “Terra và tôi sẽ về trước, anh cần gì cứ gọi chúng tôi.”

Tesir “ừm” một tiếng. Taqilan gọi Terra rồi vội vã rời đi.

Khi họ trở lại phòng, Terra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Terra biết Mục Trọng Hạ là một pháp sư toàn hệ. Taqilan kể lại những gì Mục Trọng Hạ vừa nói với cô, sau đó bày tỏ sự lo lắng của Mục Trọng Hạ: “Nếu phản ứng của pháp sư sau khi tiêm vắc-xin nghiêm trọng như vậy thì chúng ta tuyệt đối không được để mọi người biết phản ứng của Samer sau khi tiêm vắc-xin cũng tương tự! Ngoài ra, chúng ta cần phải thận trọng hơn khi tiêm vắc-xin cho pháp sư! Cũng cần phải điều tra xem những pháp sư bị nhiễm đậu mùa có triệu chứng khác với những người khác hay không.”

Terra cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Anh nói, “Em có thể hỏi Ersong và Gasu về các triệu chứng của một pháp sư bị nhiễm bệnh đậu mùa. Họ hẳn là biết rõ nhất các triệu chứng.”

Tachilan: “Vậy thì anh đi hỏi bọn họ đi, em sẽ liên lạc với Qingwa! Chúng ta vẫn cần phải làm thêm một thí nghiệm nữa.”

Taqilan liên lạc với Qingwa, trong khi Terra liên lạc với Gasu. Ersong và Gasu đều bận rộn và cả hai đều đã tắt hệ thống liên lạc nội bộ. Sau đó, Terra liên lạc với a phụ mình. Anh chỉ nói với ông là có điều quan trọng muốn hỏi Ersong hoặc Gasu, nên Mushka đã cử người đến lều tiêm chủng để tìm họ.

Terra chờ đợi trong lo lắng. Khoảng nửa giờ sau, hệ thống liên lạc nội bộ của anh reo lên. Đó là Gasu.

Terra chỉ nói là Mục đại sư muốn có dữ liệu thống kê, và Gasu và Ersong cần phải biên soạn và gửi số liệu thống kê về các triệu chứng của người Dirrot, Eden và Dimata, cũng như các triệu chứng của thợ cơ khí và pháp sư trong thời gian bùng phát dịch bệnh càng sớm càng tốt. Càng sớm càng tốt. Gasu không có ý định giấu giếm, Mục đại sư vẫn thường nhắc nhở họ phải ghi chép hồ sơ bệnh án cẩn thận. Cô nói sẽ yêu cầu trợ lý của mình biên soạn hồ sơ và gửi tới.

Sau khi nhận được thông báo của sư phụ, Qingwa lập tức thu dọn hành lý, chuẩn bị đi “tham gia” cùng sư phụ mình. Về phần Hectorun, tạm thời bé sẽ ở chỗ Gu’an.

Bình Luận (0)
Comment