Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 229

Chương 229: Thì ra tôi là gấu trúc!

Chỉ đến khi Qingwa bị sư phụ gọi đến thì cô mới biết chuyện gì sắp xảy ra với mình. Mặc dù Qingwa cũng ít nói ít cười như Tesir, nhưng biểu cảm của cô lần này lại thay đổi rất nhiều. Bằng cách “tiêm vắc-xin”, người ta có thể bị nhiễm nhẹ bệnh đậu mùa, rồi trở nên miễn dịch với bệnh. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiểu biết của Qingwa trong cuộc đời này. Tuy nhiên, biểu cảm của cô chỉ thay đổi trong một thời gian ngắn, rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh như thường lệ. Mục Trọng Hạ vẫn còn yếu, Taqilan không dám tự mình làm cho học trò. Cô bảo Qingwa cứ nghỉ ngơi trong lều trước, khi Mục Trọng Hạ có thể dậy được thì sẽ tiêm vắc-xin cho cô. Trong thời gian này, Qingwa cũng vừa lúc điều dưỡng bản thân vào trạng thái tốt nhất.

Qingwa bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra đang choáng váng nên cô tìm một căn phòng trống để ở. Khi Mục Trọng Hạ tỉnh lại và biết Qingwa đã đến, cậu cũng bảo Qingwa tĩnh dưỡng trước. Nếu phỏng đoán của cậu đúng thì pháp sư muốn tiêm vắc-xin phải là người khỏe mạnh, nếu không hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Trước mắt Mục Trọng Hạ vẫn còn cảnh nòng nọc đen phiên bản mở rộng “lấp đầy màn hình”. Taqilan hâm mộ ghen tị cực kỳ. Vừa đút cháo cho Mục Trung Hạ, cô vừa trêu: “Cậu thực sự đã thức tỉnh được nguyên tố vu rồi! Nếu không dạy dỗ cậu thật tốt thì thực sự là có lỗi với ‘thiên phú’ của cậu!” Sao cô lại không có thiên phú như vậy chứ! Cô cũng muốn có nguyên tố vu!

Mục Trọng Hạ cười khổ, cậu thà không có! Não cậu gần như bị cháy và bốc hơi rồi!

Tesir đỡ Mục Trọng Hạ, trong lòng hắn cũng có cùng ý tưởng với najia. Hắn thà najia của mình không thức tỉnh khả năng thuật pháp, còn hơn để najia phải chịu đựng nỗi đau này. Nếu Taqilan biết hai người này đang nghĩ gì, cậu chắc chắn sẽ đánh cho cả hai một trận. Terra không có ở đây. Anh đã đi chăm sóc Abiwo. Số lần Mục Trọng Hạ tỉnh lại ngày càng nhiều, thời gian tỉnh lại cũng tăng lên, cho nên Thiên Đoá tập trung chăm sóc Amu Yin.

Sau khi cho Mục Trọng Hạ ăn cháo, uống sữa và bổ sung dinh dưỡng, Taqilan đau lonhg hỏi: “Vẫn không nhìn rõ sao?”

“Ừm.” Mục Trọng Hạ tò mò hỏi: “Cô đã thức tỉnh năng lực thuật pháp của mình thế nào?”

Taqilan nhớ lại mà sợ: “Đó là khi tôi 10 tuổi… Ngày hôm trước, tôi đã hẹn với bạn bè để cùng nhau may một chiếc váy mới vào ngày hôm sau, nhưng đêm đó tôi bị sốt mà không có dấu hiệu báo trước. Thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần này, giống như cậu, tôi đã ngất xỉu vì sốt.”

Mục Trọng Hạ cũng cảm thấy như vậy. Khi tỉnh dậy, cậu thực sự nghĩ rằng mình sẽ bị sốt đến chết, và lần này cũng vậy.

Taqilan: “Tôi đã làm một bài kiểm tra về sự tương thích thuật pháp năm 3 tuổi. Sau khi tôi bị sốt, ông tôi đã lập tức mời chủ tịch Hiệp Hội Pháp sư đến để xác nhận tôi đã thức tỉnh. Sau đó, tôi đã sốt trong 7 ngày và chỉ uống thuốc dinh dưỡng mỗi ngày. Sau khi cơn sốt thuyên giảm, tôi đã thực sự thức tỉnh khả năng thuật pháp. Biết mình đã thức tỉnh khả năng thuật pháp, tôi không còn sợ hãi nữa. Khi vượt qua bài kiểm tra về sự tương thích, ông nội và cha tôi đã được thông báo là khi thức tỉnh khả năng thuật pháp, con người ta sẽ bị sốt, vì vậy ông tôi đã nghĩ đến việc mời chủ tịch lúc đó. Chỉ sau khi thức tỉnh, chúng tôi mới có thể kiểm tra là đã thức tỉnh nguyên tố nào.”

Mục Trọng Hạ chỉ cảm thấy Taqilan thật sự may mắn. Việc có một người biết rõ mọi việc ở bên cạnh đã giúp cô tránh được nhiều sai lầm. Cậu thì khác. Khi đó cậu thực sự nghĩ cuộc đời mình sẽ kết thúc ở Yahan. Tesir cũng tràn đầy cảm khái sau khi nghe điều này.

Taqilan hỏi lại, “Còn cậu thì sao? Cậu cũng sốt cao chứ. Các pháp sư sẽ sốt cao khi họ thức tỉnh. Càng nhìn thấy nhiều màu sắc khi bị sốt cao thì khả năng thuật pháp thức tỉnh của cậu sẽ càng mạnh và có thể cảm nhận được nhiều nguyên tố ma thuật hơn. Hầu hết các gia đình ở Venice có đủ khả năng sẽ gửi con cái của họ đến hiệp hội pháp sư để làm bài kiểm tra về năng lực thuật pháp. Nếu vượt qua bài kiểm tra, chúng có thể thức tỉnh thành pháp sư. Tất nhiên, những người có năng lực chưa chắc đã thức tỉnh thành pháp sư. Nhưng nếu không có năng lực, chắc chắn sẽ không thể thức tỉnh thành pháp sư được.”

Mục Trọng Hạ: “Tôi chưa thử…”

Taqilan: “Chẳng trách cậu không hiểu gì cả.”

Tesir trả lời thay cậu: “Lúc Trọng Hạ thức tỉnh quả thực đã sốt rất cao. Cơn sốt kéo dài 14 ngày.”

Taqilan nghe vậy, mắt cô mở to và nhãn cầu gần như lồi ra. 14 ngày! Gấp đôi cô!

Taqilan cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng: “Thì ra là do tôi sốt không đủ lâu, nên mới không thể đánh thức nguyên tố vu?”

Mục Trọng Hạ dở khóc dở cười. Có chuyện đó nữa á?

Taqilan vô cùng hâm mộ: “Trong số những pháp sư mà tôi biết, chưa có ai bị sốt quá 10 ngày cả. Xem ra, có lẽ thực sự cần nhiều thời gian như vậy để đánh thức nguyên tố vu.”

Khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm của Taqilan thay đổi, cô nói rất nghiêm túc: “Việc cậu là một pháp sư phải được giữ bí mật! Nếu sau này cậu phải công khai hoặc tình hình bắt buộc cậu phải làm như vậy, thì cũng không được để mọi người biết cậu là một pháp sư toàn hệ! Đừng để mọi người biết cậu đã thức tỉnh nguyên tố vu!”

Mục Trọng Hạ trịnh trọng đáp lời.

Taqilan nhìn Tesir lần nữa và nói cho hắn biết ý nghĩa của pháp sư toàn hệ. Một khi thế giới bên ngoài biết Mục Trọng Hạ là một pháp sư toàn hệ, Eden chắc chắn sẽ dùng mọi cách để đưa Mục Trọng Hạ về. Một pháp sư toàn hệ, một pháp sư toàn hệ thành thạo cả về cơ khí lẫn thuật pháp, chắc chắn đáng để Eden huy động toàn bộ quân đội tuyên chiến với Yahan.

Mục Trọng Hạ không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy. Cậu nghĩ ngay cả khi sau này mọi người biết chuyện thì cậu cũng vẫn ở Yahan và Eden sẽ không thể làm gì cậu được. Nhưng liệu Eden có tuyên chiến với Yahan để giành lấy một pháp sư toàn hệ không?!

Taqilan: “Đây không phải lời đồn!” Cô đưa ra một phép so sánh, “Những người như Samer sẽ là báu vật quốc gia của Eden. Không quan trọng là báu vật quốc gia này có muốn ở lại Eden hay không, vì cậu có thể và phải thuộc về Eden. Quốc vương Eden sẽ không cho phép báu vật quốc gia của họ ở lại một quốc gia khác, chứ đừng nói đến Yahan. Hãy tự hỏi mình, chỗ các anh đã thay đổi bao nhiêu kể từ khi Samer đến bộ lạc Zhailamu?”

Khuôn mặt Tesir trở nên căng thẳng.

Taqilan: “Nếu đổi lại là Yahan, báu vật quốc gia của anh bị một quốc gia khác cướp mất, anh sẽ làm gì?”

Mục Trọng Hạ thực sự muốn nói dùng từ “cướp” với cậu có vẻ không thích hợp. Bảo vật quốc gia… Liệu một ngày nào đó cậu có thể ngang hàng với gấu trúc không? Nhưng gấu trúc sẽ không gây ra chiến tranh giữa hai nước!

Taqilan: “Nếu có chiến tranh giữa Eden và Yahan, thì cho dù cả hai bên đều chịu tổn thất, Eden chắc chắn sẽ xuất quân, và người dân Eden chắc chắn sẽ ủng hộ.”

Mục Trọng Hạ miễn cưỡng hỏi: “Không có cách nào phá vỡ thế bế tắc đó sao? Đương nhiên tôi sẽ không nói cho người khác biết, nhưng không thể đảm bảo sẽ không có ai biết chuyện này…”

Tachilan: “Cậu trở thành một thợ cơ khí cấp miện và một pháp sư toàn hệ, và Yahan phải có sức mạnh chiến đấu để nghiền nát Eden.”

Mục Trọng Hạ: “…” Thế thì còn lâu mới được!

Taqilan buồn bã nói: “Giống như Venice vậy. Venice luôn tránh xung đột trực tiếp với Eden vì chúng tôi biết mình không thể thắng. Nếu bảo vật quốc gia của chúng tôi bị Eden cướp đi, sẽ rất khó để lấy lại ngay cả khi chúng tôi huy động toàn bộ đất nước. Vì vậy, Eden không bao giờ coi trọng Venice.”

Mục Trọng Hạ nhắm mắt lại, càng cảm thấy choáng váng hơn. Cậu không muốn trở thành một chú gấu trúc đâu!

Taqilan sờ đầu cậu, như thể đang chạm vào một con vật nhỏ nào đó, liên tục nhắc nhở cậu: “Hãy tự bảo vệ mình.”

Sau khi Taqilan rời đi, Mục Trọng Hạ cũng nằm xuống. Tesir ra ngoài và mang nước ngải cứu đến. Lúc hắn đang c** đ* cho Mục Trọng Hạ, Mục Trọng Hạ mở mắt ra. Tesir vừa giúp cậu c** đ* vừa nói, “Nhắm mắt lại đi, anh giúp em lau người.”

Mục Trọng Hạ nhắm mắt lại.

Nhưng Tesir lại tiếp tục, “Anh sẽ bảo vệ em, bộ lạc sẽ bảo vệ em, toàn thể người Dimata ở Yahan sẽ bảo vệ em, cho nên em đừng sợ.”

Mục Trọng Hạ hơi mỉm cười, vẫn nhắm mắt nói: “Em không sợ, em biết anh sẽ bảo vệ em.” Liệu cậu có nên biết ơn vì là một pháp sư toàn hệ nên không cần phải ăn cây trúc, do đó cậu sẽ không bị phát hiện trong thời điểm hiện tại không? Thật muốn khóc quá.

Tesir cởi áo của Mục Trọng Hạ ra rồi lau người cho cậu. Hắn lau rất cẩn thận, lau sạch từng vết phát ban. Phát ban của Mục Trọng Hạ tập trung ở cổ, chỉ có vài đốm rải rác ở ngực và lưng. Mục Trọng Hạ lại mở mắt ra. Mặc dù bây giờ không thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng cậu vẫn nhìn vào khuôn mặt mờ nhạt của Tesir và hỏi: “Anh thế nào rồi? Các nốt vảy đã rụng hết chưa?”

Tesir: “Đã đóng vảy, gần như đã lành rồi. Lau người cho em xong rồi anh sẽ lau.”

Mục Trọng Hạ: “Abiwo thì sao?”

Tesir: “Terra đang giúp chăm sóc nó. Nó cũng bị phát ban và cơn sốt đang bắt đầu thuyên giảm. Em đừng nói chuyện nữa.”

Lúc Mục Trọng Hạ nói chuyện, rõ ràng vẫn còn khó thở, Tesir sợ cậu nói nhiều sẽ lại mệt. Mục Trọng Hạ ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, cậu vẫn cảm thấy choáng váng, đau đầu dữ dội. Nhưng cậu không nói với Tesir là mình bị đau đầu, cậu không muốn Tesir lo lắng cho mình.

Không lâu sau khi Tesir lau sạch cơ thể và thay quần áo sạch cho Mục Trọng Hạ, cậu đã lại ngủ thiếp đi. Sau khi lau khô người, Tesir đi nấu cháo cho Mục Trọng Hạ. Hắn đã nói với phu nhân Hách Nhiếp là từ giờ trở đi, hắn sẽ phụ trách nấu cháo thuốc cho Mục Trọng Hạ. Tesir không thích người khác chăm sóc najia của mình, trừ khi cần thiết. Ở phương diện này, nói hắn hơi gia trưởng cũng không sai.

Mục Trọng Hạ vẫn còn sợ hãi trước lời nói của Taqilan. Khi cậu nghĩ mình có thể gây ra một cuộc chiến tranh giữa hai quốc gia – mặc dù trước đây, điều đó đã từng xảy ra một lần, nhưng lần đó là Bộ lạc thứ nhất và thứ hai trước đây đã liên minh với đám lính đánh thuê Eden để đàn áp Bộ lạc Zhailamu, và điều đó không hoàn toàn là vì cậu – cậu không cảm thấy nhiều áp lực như vậy. Chính vì việc tiết lộ thân phận của mình có thể dẫn đến chiến tranh giữa hai nước, nên Mục Trọng Hạ đã thề sẽ giữ kín sự thật này. Cậu may mắn vì không nhiều người biết cậu đã thức tỉnh khả năng thuật pháp, ngay cả hai học trò của cậu là Uhagen và Tongxu cũng không biết. Còn Mục Hi, Taqilan và Terra chắc chắn sẽ không tiết lộ.

Mục Trọng Hạ sợ hãi, nhưng Tesir lại rất bình tĩnh. Với sự xâm lăng của thú dữ hàng năm, người Dimata đã quen với việc chiến đấu. Ngược lại, Eden đã quá an nhàn trong thời gian quá dài và binh lính của họ cũng đã lâu không ra chiến trường. Vũ khí thuật pháp của người Eden rất mạnh, nhưng nếu họ dám đến Yahan, các dũng sĩ Dimata sẽ khiến họ phải ở lại vùng đất này! Không ai có thể cướp najia của hắn, càng không ai có thể cướp chim tuyết nhung của Yahan!

Cơn sốt cao của Mục Trọng Hạ kéo dài 5 ngày mới có dấu hiệu giảm xuống, và số lượng nòng nọc đen trước mắt cậu cũng giảm đi đáng kể. Khi cơn sốt cao của Mục Trọng Hạ bắt đầu thuyên giảm, vết đậu mùa trên người cậu cũng đóng vảy. Mục Trọng Hạ vẫn sốt, không thể tiêm vắc-xin cho Qingwa, nên Terra đã gọi Ersong tới hỗ trợ.

Taqilan bắt đầu sốt cao vào ngày thứ 8 sau khi tiêm vắc-xin, còn Mục Trọng Hạ bắt đầu sốt cao vào ngày thứ 12 sau khi tiêm vắc-xin. Qingwa bắt đầu sốt vào ngày thứ 4 sau khi tiêm vắc-xin và nhiệt độ cơ thể tăng vọt ngay lập tức. Cô bắt đầu sốt từ buổi trưa và bắt đầu nổi mẩn vào buổi tối. Xét theo thời gian sốt và phát ban, các triệu chứng của cô cũng tương tự như Terra và Tesir. Mục Trọng Hạ và Taqilan cũng bắt đầu thắc mắc về điều này. Có thể là phỏng đoán của họ đã sai chăng?

Khi Qingwa xuất hiện triệu chứng, Tesir và Terra đã có thể tuyên bố việc tiêm chủng đã thành công. Ban đầu, cả hai đều không bị nổi nhiều phát ban, và sau khi vảy bong ra, ngay cả vết thâm do phát ban cũng nhanh chóng biến mất. Ngược lại, Taqilan đã thành công nhanh hơn vì vết phát ban bắt đầu đóng vảy khi cô bị sốt. Mục Trọng Hạ không biết có phải vì triệu chứng sau khi tiêm vắc-xin bằng phương pháp thô sơ này quá “nghiêm trọng” và kéo dài lâu như vậy hay không; hoặc vì bản chất của bệnh đậu mùa ở đây khác với những gì cậu tin là bệnh đậu mùa, nên phản ứng sau khi tiêm vắc-xin cũng sẽ khác, dẫn đến những tác dụng phụ lớn hơn.

Nhưng không thể phủ nhận là các triệu chứng của phương pháp tiêm chủng thô sơ này rất nhẹ so với dịch đậu mùa thực sự. Ngoại trừ Taqilan và Mục Trọng Hạ gần như bị sốt rất kinh khủng thì những người khác chỉ bị sốt, sau đó hạ sốt và phát ban. Toàn bộ quá trình diễn ra rất yên bình. Không giống như bệnh nhân đậu mùa thực sự bị sốt, co giật hoặc thậm chí sốc, số lượng phát ban cũng lên tới hàng trăm hoặc hàng nghìn…

“Qingwa chỉ thức tỉnh được một nguyên tố thuật pháp. Có thể liên quan đến việc cô ấy thức tỉnh quá ít nguyên tố thuật pháp không?” Taqilan vẫn cảm thấy sở dĩ cô và Mục Trọng Hạ sốt cao như vậy là vì họ là pháp sư.

Mục Trọng Hạ: “Có thể là vậy. Chúng ta vẫn phải chờ Ersong và Gasu tổng hợp dữ liệu đã.”

Taqilan đã thức tỉnh năm nguyên tố thuật pháp và trước mắt cô không có gì bất thường khi bị sốt cao. Qingwa không có bất kỳ triệu chứng “lạ” nào. Chẳng lẽ Mục Trọng Hạ đã thức tỉnh lần thứ hai? Vừa nghĩ đến đây, Taqilan liền vỗ mạnh vào trán khiến Terra giật cả mình.

“Em sao vậy?”

Taqilan: “Đau đầu.”

Terra vội vàng xoa đầu cho cô. Taqilan rất lo. Nếu cô không hiểu vì sao trước mắt Mục Trọng Hạ lại xuất hiện những vệt đen dày đặc – hẳn là phản ứng của nguyên tố vu – thì cô sẽ mất ngủ mất.

Đúng lúc Taqilan đang đau đầu và Mục Trọng Hạ sắp từ bỏ việc tìm kiếm sự thật thì dữ liệu mà Taqilan chờ đợi cuối cùng cũng được đưa đến.

Bình Luận (0)
Comment