Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 233

Chương 233: Lúc chân anh bị cắn đứt

“Ha!”

Vào buổi tối, những chú ngựa chiến phi nước đại về phía lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc Kelunda. Tại ngã tư hẹp của cây cầu đá, Tesir và Terra đặt 10 quả mìn họ mang theo xuống mặt đất đóng băng và phủ cỏ khô lên trên. Đảm bảo nếu có đám đông đến từ phía bên kia cầu đá, họ sẽ lập tức bị mìn nổ bay và cảnh báo Tesir và Terra ở pháo đài Cầu Đá.

Tại một vùng đất trống hẻo lánh ở thị trấn Cầu Đá, hai người Dirrot bị sốt và có vết phát ban trên cơ thể đã bị những người đồng tộc đeo khẩu trang và được trang bị vũ khí đầy đủ thiêu chết, họ bị đổ dầu lên người và ném đuốc lên thiêu giữa đêm. Tiếng la hét của hai người đó thật kinh hoàng, nhưng nhiều người xung quanh đang theo dõi họ lại có vẻ mặt ngơ ngác. Người thân của hai người đàn ông vô cùng đau buồn khi chứng kiến ​​họ bị thiêu chết ở một nơi hẻo lánh mà lại không thể làm gì được. Ngoài ra còn có một nhóm thanh niên cũng bịt miệng, mũi, cầm đuốc tụ tập bên ngoài thị trấn Cầu Đá.

“Yahan có thực sự an toàn không?”

“Nếu người Dimata không cho chúng ta vào Yahan thì sao?”

“Tôi đã nhìn thấy ba người Dimata xuất hiện hôm nay. Họ là những dũng sĩ Dimata của các bộ lạc Yahan đã từng đến Venice chúng ta vào mùa ấm! Tôi đã nhìn thấy họ dẫn đội!”

“Yahan chắc chắn không có dịch đậu mùa!”

“Ba người kia trông khỏe mạnh lắm. Yahan rất lạnh, có lẽ bệnh đậu mùa không lây được đâu!”

Ngày càng có nhiều người tụ tập, và bất kỳ ai có người thân hoặc bạn bè bị nhiễm bệnh đậu mùa đều không được phép gia nhập. Nhóm người Dirrot này được tập hợp bởi một nhóm lính đánh thuê từ Venice. Nhóm lính đánh thuê này được thành lập bằng cách kết hợp hơn chục đội lính đánh thuê nhỏ. Ban đầu họ là lính đánh thuê được các thương gia đưa đến thị trấn Cầu Đá để làm ăn. Bây giờ, khi ông chủ của họ không còn khả năng tự chăm sóc bản thân, những người lính đánh thuê muốn sống sót đã tập hợp lại với nhau và giành quyền kiểm soát thị trấn Cầu Đá. Sau đó, khi ngày càng nhiều người Dirrot chạy trốn đến Yahan, thị trấn Cầu Đá đã trở nên quá đông đúc.

“Carlton, bảo họ là chúng ta sẽ khởi hành lúc rạng sáng! Bảo họ nhanh lên!” Rudolph – thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê – hô lớn. Mùa tuyết ở Yahan sắp kết thúc nên họ phải nhanh chóng đến Yahan trước khi người Dimata xuất hiện.

Tất cả người Dirrot tụ tập ở thị trấn Cầu Đá thực ra đã muốn vào Yahan từ lâu, nhưng, cũng như dịch đậu mùa, mùa tuyết ở Yahan cũng đầy rẫy những nguy hiểm không lường trước được đối với họ. Cái lạnh khắc nghiệt, băng giá, bão tuyết, thú hoang hung dữ mà Venice không có… Nếu không có người quen thuộc với Yahan chỉ huy nhóm, họ sẽ khó có thể sống sót nếu tiến vào Yahan. Cho nên bọn họ vẫn luôn chờ ở thị trấn Cầu Đá, chờ mùa tuyết ở Yahan qua đi và chờ đoàn xe Dimata xuất hiện. Nếu họ tiến vào Yahan vào thời điểm này, cơ hội sống sót của họ sẽ là lớn nhất.

Kết quả là, sau khi ba người Dimata xuất hiện hôm nay, Rudolph, với tư cách là thủ lĩnh của nhóm, đã thảo luận với một số phó thủ lĩnh khác và quyết định tiến vào Yahan sớm hơn. Chỉ có ba người Dimata. Nếu người Dimata biết tình hình hiện tại của Venice, chắc chắn sẽ cử quân đến ngăn cản họ tiến vào Yahan. Mặc dù chỉ có ba người, nhưng họ cũng phải lập tức chạy qua Cầu Đá và Pháo đài Cầu Đá để tiến vào Yahan. Sau khi tiến vào Yahan rồi, họ sẽ tản ra và phải tự lực cánh sinh để sinh tồn. Mặc dù Yahan cũng đầy rẫy nguy hiểm, nhưng nếu tiến vào Yahan, họ vẫn có thể có cơ hội sống sót; còn nếu ở lại, họ không biết khi nào mình sẽ bị nhiễm bệnh và bị thiêu chết.

“Làm ơn! Hãy đưa chúng tôi đi! Chúng tôi không bị sốt! Chúng tôi không bị đậu mùa! Chúng tôi khỏe mạnh! Hãy đưa chúng tôi đi!”

“Chúng tôi cũng muốn đến Yahan! Chúng tôi khỏe mạnh!”

“Cho tôi qua!”

“Làm ơn hãy mang các con tôi đi cùng! Chúng còn quá nhỏ… làm ơn…”

Đám đông tụ tập bên ngoài – những người Dirrot không được phép gia nhập – đã quỳ xuống, khóc lóc và cố gắng mở lại bức tường người đã chặn đường. Mỗi lính đánh thuê đều cầm một vũ khí thuật pháp trên tay. Năng lượng thuật pháp lóe lên, một số người cố gắng lao tới đều ngã xuống và la hét. Sau khi dịch đậu mùa bùng phát ở Venice, Yahan vốn bị lục địa Rodrigue lãng quên, đã trở thành niềm hy vọng sống sót của người Dirrot. Nhờ các hoạt động giao thương thường xuyên giữa Venice và Yahan trong những năm gần đây, người Dirrot dần biết là có một vùng đất giống như Yahan tách biệt với họ, và người Dimata không hề man rợ và nguyên thủy như họ nghĩ. Vì vậy, khi dịch đậu mùa bùng phát, người Dirrot không còn nơi nào để cầu cứu và không còn hy vọng điều trị đã nghĩ đến việc đến Yahan.

Khi ánh sáng ban ngày dần sáng lên, những người Dirrot bị bỏ lại, tuyệt vọng nhìn những người đồng hương được phép đi theo đến Yahan chuẩn bị lên đường. Một số thành viên gia đình và bạn bè của họ đã bị nhiễm bệnh và bị thiêu chết, nên mặc dù họ không có triệu chứng nhiễm bệnh thì cũng không đủ điều kiện để tham gia chuyến đi. Người mẹ mất hết sức lực, ngồi trên nền đất lạnh, ôm đứa con nhỏ khóc lớn. Trong nỗi tuyệt vọng, cả gia đình ngơ ngác nhìn những người đồng hương sắp rời đi, không biết ngày mai bản thân sẽ đi đâu.

Bên ngoài thị trấn Cầu Đá, tiếng kêu khóc, tiếng la hét, tiếng gầm rú… mọi âm thanh đều tràn ngập sự tuyệt vọng và bất lực. Máu trên mặt đất đã khô, và có mùi hôi thối của thứ gì đó đang cháy trong không khí. Đây không phải là địa ngục, nhưng đã gần như địa ngục rồi. Theo lệnh của trưởng đoàn Rudolph, đám đông bắt đầu di chuyển. Đi đầu là những lính đánh thuê cưỡi ngựa, chiếm 30% toàn đội, 70% còn lại phải đi bộ. Họ đi theo đám lính đánh thuê về phía Cầu Đá, hoặc đi cùng gia đình, hoặc đi một mình, mang theo tất cả đồ đạc và tài sản quan trọng. Họ không biết liệu họ đến Yahan có thể sống sót hay không, và liệu họ có thể sống sót rồi chờ cho đến khi dịch bệnh ở Venice kết thúc hay không. Nhưng sự bối rối và do dự trong lòng cũng không thể cưỡng lại được khát vọng sống. Cho dù phía trước vẫn còn nguy hiểm, bọn họ vẫn sẽ chiến đấu đến chết và đi đến Yahan!

Trong căn phòng cao nhất của pháo đài Cầu Đá, cứ mỗi nửa giờ, Tesir và Terra lại cầm một chiếc kính viễn vọng và nhìn về phía Cầu Đá. Hôm qua, sau khi biết được tình hình bên ngoài, Tesir, Terra và Duanwaqi đã quyết đoán quay trở lại. Duanwaqi cưỡi ngựa, cũng mang theo ngựa của Tesir và Terra trở về bộ lạc Kelunda, trong khi Tesir và Terra ở lại Pháo đài Cầu Đá để ngăn người Dirrot ở Thị trấn Cầu Đá tiến vào Yahan.

Đêm qua, cả Tesir và Terra đều không ngủ được mấy, và cả hai đều có cùng nỗi lo lắng trong lòng. Trong kho vũ khí của Pháo đài Cầu Đá chỉ có một số ít vũ khí thuật pháp cấp sơ và cấp trung, không có vũ khí nóng, càng không nói đến mìn và lựu đạn. Tesir và Terra chỉ mang theo tổng cộng 10 quả mìn và 20 quả lựu đạn.

Dịch đậu mùa đã bùng phát ở Eden và Venice. Không ai biết dịch bệnh bùng phát ở Eden khi nào và tình hình hiện tại ra sao. Điều duy nhất chắc chắn là dịch đậu mùa thực sự đã bùng phát ở Eden. Dịch đậu mùa ở Venice xảy ra muộn hơn gần hai tháng so với ở Yahan. Người ngày hôm qua cũng không thể giải thích được virus bắt đầu lây lan từ đâu. Khi có nhiều người biết về dịch đậu mùa hơn thì nó đã lan rộng khắp các khu vực ở Venice và không thể kiểm soát được nữa. Venice đã sụp đổ chỉ trong nửa tháng và mức độ nghiêm trọng của thảm họa này lớn hơn nhiều so với Yahan. Hầu hết người Dirrot ở thị trấn Cầu Đá đều đến từ khu Zhaikuo vì lãnh thổ của khu Zhaikuo gần Yahan nhất.

Dịch đậu mùa bùng phát dữ dội. Không ai, dù nghèo hay giàu, dù bần cùng hay quyền lực, thoát khỏi dịch bệnh. Những người bị nhiễm bệnh sẽ bị đưa đi, mặc kệ sống chết. Các lãnh đạo cấp cao của hầu hết các sở ban ngành ở Venice đều bất lực trước đại dịch đậu mùa. Điều duy nhất họ có thể làm là bắt những người bị nhiễm bệnh và nhốt lại, rồi cử quân lính đến canh gác chặt chẽ nơi ở của họ. Cổng của các thành trấn cũng không còn lính gác. Những người dân hoảng loạn đã thử mọi cách có thể để tìm nơi an toàn nhất. Mỗi ngày có vô số người bị bắt đi và vô số thi thể bị thiêu cháy.

Sau khi biết được tình hình “bên ngoài” hiện tại, Tesir, Terra và Duanwaqi lập tức quay trở lại. Duanwaqi vội vã quay trở lại bộ lạc Kelunda để báo tin và điều động quân đội, trong khi Tesir và Terra phải bảo vệ Pháo đài Cầu Đá. Nếu người Dirrot ở thị trấn Cầu Đá không có ý định tiến vào Yahan thì sẽ ổn thôi, nhưng nếu họ muốn tiến vào Yahan để tránh dịch đậu mùa, Tesir và Terra sẽ không để bất kỳ ai vào hết. Họ phải canh gác Pháo đài Cầu Đá – cũng là cổng vào Yahan.

Ngựa chiến của Tesir và Terra đã đưa cho Duanwaqi mượn để gã có thể đổi ngựa trên đường đi, để có thể nhanh chóng quay trở lại bộ lạc Kelunda mà không cần phải dừng ngựa.

Tesir và Terra ngồi nghiêng trên bệ cửa sổ, hai anh em lau sạch mọi vũ khí họ tìm thấy. Terra nói đùa: “Đáng lẽ chú nên mang theo cây thương thuật pháp của mình.”

Tuy nhiên, Tesir lại nói: “Duanwaqi sẽ không về tận lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc Kelunda mới phái người tới. Gã sẽ tìm cách đưa người tới đây ngay sau khi tiến vào lãnh thổ của bộ lạc.”

Terra: “Chú có nghĩ đám người Dirrot đó có vào Yahan không?”

Tesir gật đầu.

Terra liếc ra ngoài cửa sổ, rồi quay lại nói: “Tôi không ngờ Venice cũng bùng phát dịch đậu mùa, lại còn muộn hơn nhiều so với Yahan chúng ta.”

Tesir: “Khi con người ta tuyệt vọng, họ sẽ làm mọi cách để sống sót. Những người Dirrot đó chắc chắn sẽ vào Yahan. Yahan là hy vọng sống sót duy nhất của họ.”

Terra: “Tôi hy vọng Duanwaqi có thể nhanh lên.”

Tesir đặt thanh đao thuật pháp trên tay xuống và cầm lấy kính viễn vọng.

Khoảng cách từ Pháo đài Cầu Đá đến thị trấn Cầu Đá vẫn còn khá xa. Nhưng ngựa chiến của người Dimata rất nhanh và có thể đến nơi chỉ sau vài giờ. Người Dirrot cưỡi những con ngựa chiến bình thường, và thậm chí chỉ là ngựa thường, và vì rất nhiều người phải tự đi bộ nên tốc độ của họ còn chậm hơn. Nhưng dù vậy, họ vẫn đến được Cầu Đá khi trời đã tối hẳn. Ngọn đuốc chiếu sáng cây cầu đá. Rudolph ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.

Một số thành viên của nhóm lính đánh thuê tụ tập quanh Rudolph và hỏi: “Khi nào chúng ta qua cầu?”

Cầu Đá không có lan can bảo vệ, việc chen chúc trên cầu chắc chắn là muốn tự tử. Do đó, nếu muốn đi qua Cầu Đá an toàn, mọi người phải tuân thủ hướng dẫn, giữ khoảng cách và đi qua một cách thong thả.

Nếu được lựa chọn, Rudolph sẽ không muốn băng qua cầu vào ban đêm. Nhưng đêm dài lắm mộng, mỗi đêm họ ở bên ngoài sẽ làm tăng thêm nguy hiểm, còn không biết liệu ba người Dimata kia có ở lại Pháo đài Cầu Đá không, hay đã trở về bộ lạc của họ.

Carlton nói, “Mọi người đã đi cả ngày, đều đã mệt rồi. Tại sao không để sáng mai hãy qua cầu?”

Ý kiến ​​của Carlton được một nửa số người ủng hộ. Rudolph lại nói, “Tôi lo lắng về ba người Dimata xuất hiện hôm qua.”

Carlton: “Anh lo là họ sẽ không cho chúng ta vào Yahan à?”

Rudolph gật đầu.

Carlton: “Chỉ có ba người thôi!” Anh ta chỉ về hướng Pháo đài Cầu Đá ở đằng xa, “Nhìn Pháo đài Cầu Đá đi, không hề có chút ánh sáng nào cả. Những dũng sĩ Dimata đó chắc hẳn không đến. Có lẽ ba người đó chỉ tình cờ muốn đến Venice, và khi biết Venice đang có dịch đậu mùa, họ đã quay trở lại.”

Rudolph vẫn do dự.

Carlton: “Sao chúng ta không đến đó trước và thăm dò pháo đài Cầu Đá?”

Sau đó có người nói: “Sao chúng ta không nghỉ đêm tại Pháo đài Cầu Đá? Pháo đài Cầu Đá không có ai cả. Mùa tuyết ở Yahan rõ ràng là vẫn chưa kết thúc. Cho đến mùa ấm, chắc chắn người Dimata sẽ không đến đây đâu.”

Người này vừa nói, những người khác lập tức phấn khích. Càng đi về phía Yahan, trời càng lạnh. Sau khi đi bộ cả chặng đường, họ đã kiệt sức, vừa đói vừa lạnh. Pháo đài Cầu Đá đã nằm ngay phía trước. Ở đó có nhà và chắc chắn phải có giường. Có thể còn có chăn, máy sưởi và nồi thuật pháp do người Dimata để lại nữa…

Ngay cả Rudolph cũng động tâm. Sau khi nhìn chằm chằm về phía Pháo đài Cầu Đá một lúc lâu, anh ta nói, “Lính đánh thuê tiếp tục tiến về phía trước và tiến vào Pháo đài Cầu Đá. Những người còn lại đi qua cầu theo thứ tự, nhưng không được phép tiến vào Pháo đài.”

Đám lính đánh thuê vẫn nghe theo lệnh Rudolph. Thực ra, hầu hết mọi người đều muốn đi qua cầu và họ đều hy vọng có thể vào Yahan càng sớm càng tốt. Họ đã phải chịu đựng quá nhiều để có được khoảnh khắc này. Giờ đã thấy Cầu Đá ngay trước mặt, đương nhiên họ rất sốt ruột muốn vào.

Rudolph quyết định băng qua cầu và vào Pháo đài nghỉ ngơi, nhưng chỉ có lính đánh thuê mới có thể vào Pháo đài, những người khác chỉ có thể nghỉ ngơi bên ngoài. Không ai dám phản đối, những người phản đối đều đã bị lính đánh thuê xử tử rồi. Lính đánh thuê bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh của thủ lĩnh, đội quân hơn 3.000 người bắt đầu nhanh chóng xếp hàng. Có người ở phía sau liên tục hét lên “đừng chen lấn.” Những người lính đánh thuê sử dụng vũ khí thuật pháp và roi da để nhanh chóng ổn định hàng ngũ.

Trong căn phòng tối của pháo đài Cầu Đá, ánh mắt Tesir và Terra sáng lên vẻ lạnh lùng của loài thú hoang. Terra: “Chú đoán đúng rồi, đám người Dirrot kia quả thực muốn tiến vào Yahan.”

Tesir đã trang bị đầy đủ: “Đi thôi.”

Terra đi theo Tesir ra khỏi phòng. Ống quần bên trái của Terra bị cắt làm đôi và buộc chặt, để lộ chân giả thuật pháp, giúp chân anh có thể linh hoạt hơn khi chiến đấu. Cả hai đều có vũ khí ở sau lưng và bên hông, trên tay cũng cầm vũ khí thuật pháp.

Lực lượng tiếp viện từ bộ lạc thứ tư sẽ mất ít nhất hai ngày mới đến nơi, hoặc thậm chí có thể chậm hơn. Hai người phải bảo vệ Pháo đài Cầu Đá cho đến khi quân tiếp viện tới.

Terra bước đi song song với Tesir, anh đột nhiên cười: “Lần cuối cùng chú và tôi kề vai chiến đấu là khi nào nhỉ? Tôi thậm chí còn không nhớ nổi.”

Tesir đáp thẳng thừng: “Lúc chân anh bị cắn đứt.”

Terra mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment