Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 29

Chương 29: Người Eden chúng tôi không có quy tắc này

Ban đầu, Mục Trọng Hạ muốn tạm thời chấp nhận những thói quen xấu của người Dimata và từ từ cố gắng thay đổi định kiến của bộ lạc đối với kỳ kinh nguyệt của phụ nữ. Nhưng vào lúc này, nhìn Gu’an mặt tái nhợt yếu ớt, thấy cô rưng rưng nước mắt, Mục Trọng Hạ liền nhịn không được nữa.

“Gu’an, chúng ta cùng về đi.”

“Không, không.” Gu’an lắc đầu, lui về phía sau một bước, “Em không thể về được.”

Suwanbi đành phải nói: “Sẽ mang đến tai hoạ cho chiến binh ở nhà.” Hàm ý là nó sẽ đe dọa đến an toàn của Tesir và Abiwo.

Tai họa cái khỉ mốc! Mục Trọng Hạ chê bai, nhưng cậu đã kìm lại được, rồi nói với Gu’an: “Được rồi, không về cũng được, nhưng em cũng không thể ở lại đây. Em đến xưởng luyện kim của anh đi, chỗ đó của anh, không liên quan gì đến người khác đâu. Đó là một ngôi nhà bằng đá và ấm hơn ở đây. Anh mang máy sưởi tay với chăn cho em, em ở đây anh không yên tâm.”

Gu’an lau nước mắt, quay đầu nhìn lại. Mục Trọng Hạ lại nói: “Nếu các cô ấy không ngại, vậy họ cũng có thể đi cùng em.”

Gu’an hỏi mọi người nhưng các cô ấy đều lắc đầu từ chối, sợ mang đến tai họa đẫm máu cho những người đàn ông trong gia đình. Mục Trọng Hạ nói với Gu’an: “Anh không ép được họ, nhưng em cứ đi cùng anh đi.”

Gu’an do dự một lát, nhưng vẫn không nhịn được khát vọng với ấm áp. Cô chậm rãi quay lại lấy một chiếc túi da nhỏ của riêng mình, sau đó lại chậm rãi đi về phía cửa hang. Suwanbi giúp dời mấy tảng đá, Mục Trọng Hạ giơ tay dẫn Gu’an đi ra ngoài. Gu’an bị đau bụng, Mục Trọng Hạ biết Suwanbi kiêng kỵ nên đã bảo Gu’an ngồi lên người Muzai, còn cậu đi bộ. Gu’an mặc quần da dài, ống quần buộc chặt, mặt không một chút máu, nhìn rất đau đớn. Mục Trọng Hạ thấy mà tội cho cô.

Xưởng luyện kim của Mục Trọng Hạ nằm cách đồng ruộng không xa. Sau khi xuống sườn đồi, Mục Trọng Hạ cũng trèo lên lưng Muzai, để Gu’an ngồi sau mình. Muzai dẫn hai người nhanh chóng đi tới vị trí xưởng luyện kim. Lò luyện trong xưởng luyện kim không đốt nên bên trong rất lạnh. Mục Trọng Hạ bảo Suwanbi đợi bên ngoài, cậu dẫn Gu’an vào, bảo Gu’an trải tấm da thú quấn trong người cô xuống đất, sau đó lấy từng thứ mình mang đến ra và nói: “Trước tiên em hãy quấn mình lại trong chăn, uống chút nước ấm, anh về lấy chút đồ. Cái này ấn một chút là sẽ nóng lên, em đặt lên bụng cho ấm. Còn đây là giấy lụa.” Vẫn dùng một cách tế nhị, cậu giải thích cho Gu’an tác dụng của giấy lụa trong kỳ kinh nguyệt.

Gu’an vừa nghe vừa cảm động rơi nước mắt. Mục Trọng Hạ ôm cô, nói: “Sau này nếu em cảm thấy không thoải mái mà không tiện nói với anh trai em thì cứ nói với anh. Anh thấy em như thế này thật khổ quá.”

“Anh Hạ…” Lúc ốm là lúc yếu đuối nhất, Gu’an ôm Mục Trọng Hạ nhỏ giọng khóc, bụng cô rất đau, còn lạnh nữa.

Mục Trọng Hạ nhẹ nhàng vỗ vỗ cô: “Lúc này em không thể để nhiễm lạnh, càng lạnh sẽ càng đau, hơn nữa còn ảnh hưởng đến khả năng sinh sản. Em cứ chờ ở đây, anh về đã.”

“Vâng.”

Gu’an buông Mục Trọng Hạ ra, Mục Trọng Hạ liền dẫn Muzai ra ngoài.

Trở về bộ lạc, Mục Trọng Hạ đi thẳng về lều, Suwanbi đứng ngoài chờ cậu. Mục Trọng Hạ lấy một gói lớn giấy lụa ra, một cái chăn bông và vài miếng da thú, cùng với một hộp đồ ăn thuật pháp mà Abiwo để ở đây, một ít thức ăn, và quan trọng nhất là một chiếc lò sưởi. Trong lều vệ sinh có hai con ngựa gỗ, Mục Trọng Hạ cầm một con vào túi, rồi lại dẫn Muzai ra ngoài. Suwanbi cầm đồ giúp, Mục Trọng Hạ cưỡi Muzai.

Gu’an đã có chỗ ngủ đàng hoàng trong phòng luyện kim. Cô thay một chiếc quần đùi bó sát, dùng giấy lụa thay chiếc quần dài đã dính máu. Chiếc máy sưởi tay đặt lên bụng rất ấm, và bụng dường như cũng không đau đến thế.

Khi anh Hạ quay lại, thấy anh Hạ bận rộn lấy đồ ăn cho mình, lại có lò sưởi nhanh chóng sưởi ấm xưởng luyện kim, Gu’an lại muốn khóc. Mục Trọng Hạ bảo Suwanbi về trước, cậu muốn ở lại chăm sóc Gu’an. Suwanbi không thể thuyết phục được cậu nên đành phải rời đi trước. Gần đó có chiến binh tuần tra của bộ lạc, Muzai cũng đi theo nên sẽ không nguy hiểm. Suwanbi đành đợi Tesir về rồi để hắn tự thuyết phục najia của mình.

Mục Trọng Hạ nấu nước dùng nóng hổi cho Gu’an và làm món mì cô thích. Muzai vất vả cả buổi sáng đã được ăn đồ hộp mà mình vẫn thích. Bụng no thì cơn đau cũng giảm đi nhiều, Gu’an khuyên: “Anh Hạ, anh về đi. Anh cứ ở bên cạnh em mãi sẽ không tốt cho anh đâu.”

Mục Trọng Hạ bình tĩnh nói: “Không có gì sai trái cả. Người Eden bọn anh không có quan niệm như vậy.”

Gu’an kinh ngạc: “Phụ nữ ở Eden khi đau bụng vẫn có thể ở nhà sao?”

“Có thể chứ.”

Trong ký ức Mục Tu để lại cho cậu, quả thực không có quan niệm nào như vậy cả. Dù sao Mục Tu cũng đã sống cùng Varus từ nhỏ. Nếu Eden có quy tắc như vậy thì dù Mục Tu có chậm chạp đến đâu, Varus có đối xử tệ với cậu ấy đến thế nào thì Mục Tu cũng nên biết. Hơn nữa, sau khi Mục Tu đến Học viện Athens, cũng có rất nhiều bạn cùng trường cùng lớp là nữ. Cho dù có tránh né kiểu gì thì cũng sẽ luôn có một số dấu vết. Mục Tu sẽ không để ý, nhưng Mục Trọng Hạ có thể tra cứu qua trí nhớ của Mục Tu. Eden không có thói quen xấu này. Và cho dù có thì cậu cũng sẽ nói không!

Gu’an thật không thể tưởng tượng nổi.

Mục Trọng Hạ: “Kinh nguyệt của phụ nữ được gọi là kỳ sinh lý. Đây là hiện tượng sinh lý bình thường. Nếu phụ nữ không có kinh nguyệt bình thường thì sẽ không thể mang thai và sinh con. Không chăm sóc chu kỳ kinh nguyệt thì sẽ để lại nhiều hậu quả và ảnh hưởng đến khả năng sinh sản bình thường. Cho nên, phong tục này của bọn em là một thói quen xấu và sai trái.”

Gu’an cắn môi, những gì Hạ Anh nói hoàn toàn nằm ngoài phạm vi mà cô có thể nghĩ tới.

Mục Trọng Hạ: “Đừng lo sẽ có ảnh hưởng xấu đến anh.”

Gu’an vẫn không tin: “Thật sao?”

“Thật đấy, nếu không anh sẽ không tới chỗ em đâu. Nằm xuống nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là tốt nhất.”

Gu’an nằm xuống, trong bầu không khí ấm áp và có anh Hạ an ủi, cô dần trở nên mơ hồ rồi chìm vào giấc ngủ. Gu’an ngủ không bao lâu, Muzai đang nằm sấp đột nhiên đứng dậy, Mục Trọng Hạ thấp giọng hỏi: “Có người đến à?”

Muzai đi tới cửa, Mục Trọng Hạ đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy một thanh niên đang đi tới. Hình như cậu đã nhìn thấy người này ở bên ngoài lều của Mushka, nhưng cũng có thể cậu đã nhớ nhầm.

Đối phương cưỡi ngựa đi ở bên ngoài xưởng luyện kim, rồi xuống ngựa, do dự gõ cửa, nhưng cửa đã mở ra. Nhìn thấy người mở cửa, cậu ta lập tức ngoảnh đi, mặt đỏ bừng hỏi: “Najia của Ưng Vương, ừm, tôi nghe nói Gu’an ở đây…”

Mục Trọng Hạ đóng cửa đi ra ngoài, kéo khăn quàng cổ lên, chỉ lộ ra một đôi mắt: “Cậu là ai?”

“Tên tôi là Longwuza, tôi là thị vệ ở lều thủ lĩnh.”

Mục Trọng Hạ nhìn đối phương, thản nhiên hỏi: “Cậu tìm Gu’an làm gì?”

Longwuza ngượng ngùng nói: “Nghe nói Gu’an tới đây, tôi tới thăm cô ấy.”

Ồ, đến thăm tay không à?

Mục Trọng Hạ hỏi ngược lại: “Nếu Gu’an không ở đây, cậu có đến thăm cô ấy không?”

Mặt Longwuza lập tức đỏ bừng, Mục Trọng Hạ lịch sự nói: “Gu’an đang ngủ, chờ em ấy tỉnh lại, tôi sẽ nói cậu đã tới.”

Longwuza cảm thấy najia của Tesir không thích mình, trong lòng hơi xấu hổ, vội vàng chào cậu rồi lên ngựa đi mất. Mục Trọng Hạ lại dẫn Muzai vào nhà.

Hôm đó, Mục Trọng Hạ đã trông Gu’an trong xưởng luyện kim. Khi Gu’an không tiện, cậu sẽ đưa Muzai ra ngoài một lúc. Có cậu ở bên cạnh, trong phòng ấm áp, lại có đồ ăn nóng hổi, Gu’an cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đến tối, những người đi bắt cá mới trở về. Ngay khi Tesir quay lại cùng Abiwo và Amunda, hắn đã được thông báo về những chuyện hôm nay. Tesir lên ngựa và đi thẳng đến xưởng luyện kim.

Trước khi chiến mã của Tesir đến phòng luyện kim, Muzai đã nhận ra tiếng hắn rồi. Muzai đứng dậy cào cửa, Mục Trọng Hạ đi tới mở ra. Nhìn thấy người đàn ông đang chạy ngược chiều gió, phản ứng của Mục Trọng Hạ là đóng cửa lại.

Gu’an đã tỉnh, đang uống nước âm, cô hỏi: “Có người đến ạ?”

Mục Trọng Hạ nhàn nhạt nói: “Anh trai em đã về.”

Cậu vừa dứt lời, Gu’an đã nghe thấy tiếng ngựa bên ngoài. Cô cẩn thận nhìn anh Hạ, không biết có phải là cô tưởng tượng không, nhưng anh Hạ có vẻ hơi giận.

Cửa bị đẩy ra, Gu’an lập tức gọi: “A huynh!”

Tesir bước vào với cái lạnh của mùa tuyết. Người vẫn thường đón hắn về nhà bên ngoài lều và thân thiết chuẩn bị cơm canh cho hắn, giờ lại đang quay lưng về phía hắn mà không có phản ứng gì. Tesir bước tới, cúi người xuống, Gu’an chưa kịp phản ứng thì hắn đã bế cả cô cả chăn lên.

“A huynh!”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu nhìn lên.

Tesir nhìn Mục Trọng Hạ nói: “Nếu em không thích, ta sẽ đưa Gu’an trở về lều.”

Gu’an nghe vậy liền lo lắng: “A huynh! Không được!”

Tesir bế cô rồi quay người rời đi: “Trọng Hạ, lát nữa ta sẽ đón em.”

“A huynh! Không được! Đặt em xuống nhanh lên!”

Tesir một tay ôm em gái, tay kia giữ yên ngựa, lưu loát lên ngựa rồi nói: “Nếu em không muốn Trọng Hạ lúc nào cũng giận anh thì đi về cùng anh đi.”

Gu’an cảm động. Tesir quấn chặt chăn quanh người em gái, một tay giữ dây cương rồi quay đầu ngựa. Mục Trọng Hạ bước ra khỏi xưởng luyện kim và nhìn Tesir phi nước đại, động tác không chút do dự, cậu liền gọi với theo: “Tesir! Hãy đưa Gu’an đến lều của Abiwo, còn Abiwo và Amunda sẽ chuyển sang ở cùng chúng ta— “

Tay nắm cương ngựa của Tesir giơ lên, tỏ ý đã nghe thấy. Khóe miệng Mục Trọng Hạ chậm rãi nhếch lên, cậu hài lòng rồi.

Sau khi xoa xoa cái đầu to của Muzai, Mục Trọng Hạ quay lại dọn dẹp. Lát nữa Tesir sẽ đến đón cậu về. Trên tấm thảm da thú mà Gu’an dùng có rất nhiều máu, Mục Trọng Hạ cầm ra đốt. Cậu cũng không ngại rửa ngựa gỗ.

Tesir thực sự đã đưa Gu’an trở lại và để cô ở trong lều của Abiwo và Amunda! Sự việc này ngay lập tức gây ra một cú sốc lớn trong lãnh địa của thủ lĩnh. Phụ nữ thời kỳ máu bẩn không được ở nhà, nếu không sẽ mang tai ương đến cho gia đình. Trong mắt mọi người, hành động của Tesir chắc chắn là điên rồ. Mushka phái Suwanbi đi gọi Tesir tới.

Tesir an ủi em gái và nói với Suwanbi: “Tôi đi đón Trọng Hạ. Trọng Hạ không muốn để Gu’an ở bên ngoài.”

Suwanbi kéo Tesir ra ngoài lều, hoảng sợ nói: “Chúng ta đều biết lúc này Gu’an ở một mình trong hang bẩn rất đáng thương, nhưng hai người không nghĩ tới bản thân, Abiwo và Amunda sao! Tại sao hai người không nghĩ tới chuyện đó hả? Anh có najia rồi! Tesir! Gu’an sẽ mang tai ương tới cho mọi người!”

Đương nhiên Tesir cũng lo lắng, nhưng hắn càng không muốn để Mục Trọng Hạ trách cứ mình vì chuyện này, chỉ nói: “Tôi sẽ cẩn thận.”

“Anh phải nói rõ với najia của anh, đây không phải là chuyện nhỏ đâu!”

Tesir không nói có muốn hay không mà chỉ lên ngựa đi đón Mục Trọng Hạ. Gu’an ngồi trong lều của Abiwo và Amunda, cảm thấy rất bất an. Abiwo và Amunda đang ở bên ngoài, hai đứa trẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, hai đứa trẻ cũng rất lo lắng vì người lớn không cho vào lều gặp y mạc.

Tesir rất nhanh đã quay trở lại xưởng luyện kim, chào đón hắn là nụ cười khi nãy vắng bóng và vòng tay rộng mở của Mục Trọng Hạ – thực ra cũng mới một ngày không gặp mà thôi – Tesir xuống ngựa và sải bước về phía trước ôm cậu, còn nói: “Trọng Hạ, đừng giận ta.”

Mục Trọng Hạ kéo khăn quàng cổ xuống, cắn nhẹ đôi môi lạnh lẽo của Tesir, sau đó kéo khăn quàng lên nói: “Lúc trước em có hơi giận anh, nhưng sau khi anh đưa Gu’an đi, em cũng không còn tức giận nữa. Tesir, cảm ơn anh vì đã ủng hộ em.”

“Em là najia của ta.” Chỉ cần najia không giận hắn, không trách móc hắn, không rời bỏ hắn, hắn có thể đồng ý bất cứ chuyện gì với cậu.

Tesir bế Mục Trọng Hạ lên ngựa, nhặt đống đồ đạc mà Mục Trọng Hạ đã đóng gói và đưa Muzai về nhà. Có khá nhiều người đang tụ tập bên ngoài lều của Tesir. Ngựa của Tesir dừng lại, hắn xuống ngựa và bế Mục Trọng Hạ xuống. Talason: “Tesir…”

Lời còn chưa dứt, Mục Trọng Hạ đã lên tiếng trước: “Người Eden chúng tôi không có quy củ đó, tôi tôn trọng phong tục của người Dimata, nhưng đây là chuyện nhà chúng tôi, xin hãy hiểu cho. Trước khi Gu’an khoẻ lại, cô ấy sẽ sống trong lều của Abiwo và Amunda, tôi sẽ không để cô ấy ra ngoài gặp mọi người. Nhưng sau này, khi Gu’an không khoẻ, tôi sẽ không để con bé tới “hang bẩn” nữa.”

Nói xong những lời này, Mục Trọng Hạ đẩy đám người sang một bên, tiến vào trong lều của Abiwo. Trong lều, Gu’an đang lặng lẽ rơi nước mắt. Nhìn thấy anh Hạ bước vào, cô bật khóc. Mục Trọng Hạ ngồi xuống trước mặt, vỗ vai cô: “Cứ yên tâm, anh không lừa em. Ở Eden bọn anh, trong khoảng thời gian này, phụ nữ không những không bị đẩy đến “hang bẩn” nào, mà các thành viên trong gia đình họ cũng sẽ chăm sóc họ thật tốt. Về những điều em lo lắng, chúng hoàn toàn không có căn cứ gì cả, đừng sợ.”

Gu’an nhìn cậu: “Thật sao? Anh Hạ?”

Mục Trọng Hạ: “Đương nhiên là thật. Nếu Eden cũng có quy định này, anh sẽ không để anh trai em đưa em về.”

Nghe anh Hạ nói vậy, Gu’an cảm thấy yên tâm hơn một chút. Người Eden không có quy tắc này, điều đó có nghĩa là trên thực tế, cô ấy sẽ không mang tai ương đến cho anh trai mình cùng Abiwo và Amunda đâu đúng không?

Nhóm người bên ngoài lều đang chuẩn bị thuyết phục Tesir đưa Gu’an đi lúc này đều im lặng. Việc này khó đấy. Najia của Tesir là người Eden, và Eden không có quy tắc này, thế thì làm sao họ yêu cầu Tesir đưa Gu’an đến hang bẩn được? Tesir bình tĩnh nói: “Tôi sẽ đi nói rõ với thủ lĩnh, các người cứ về trước đi.”

“Tesir, tốt nhất anh nên nói rõ ràng.” Tulason thuyết phục, Tesir gật đầu.

Tesir để Abiwo và Amunda vào lều của hắn và Mục Trọng Hạ. Một lúc sau, Mục Trọng Hạ đi tới. Sau khi vào, cậu cởi khăn quàng cổ ra và nói: “Abiwo, Amunda, mấy ngày tới y mạc sẽ ở trong lều của các con. Các con cứ ở lại đây đi.”

Amunda: “Y mạc sao thế ạ?”

Mục Trọng Hạ đi tới bàn ngồi xuống, vẫy tay gọi ba người, ba người đi tới ngồi xuống, Tesir ngồi bên cạnh cậu. Mục Trọng Hạ nói: “Abiwo, Amunda, mặc dù các con còn nhỏ, nhưng ta vẫn muốn nói rõ ràng với các con. Hi vọng các con có thể đưa ra phán đoán của chính mình.”

Abiwo và Amunda gật đầu thật mạnh.

Trước tiên, Mục Trọng Hạ giải thích sơ về kết cấu sinh lý của phụ nữ cho ba tên đực rựa “vô tri” kia, sau đó nói: “Máu bẩn mà mọi người nghĩ là do niêm mạc trên t* c*ng sẽ bong ra khi phụ nữ không mang thai. Theo một nghĩa nào đó, thứ này quả thực là máu không cần thiết, nhưng đó là đối với phụ nữ, chứ không phải đối với nam giới. Và bởi vì phụ nữ thường xuyên bị chảy máu sinh lý nên vô hình trung sẽ tạo ra quá trình trao đổi chất trong máu nhiều hơn, nên họ sẽ khoẻ mạnh hơn nam giới. Đây là một trong những nguyên nhân khiến phụ nữ thường sống lâu hơn nam giới.”

Abiwo và Amunda mở to mắt, lời nói của Mục a phụ đã mở ra một cánh cửa mới cho những người còn chưa biết gì như họ. Hai đứa trẻ nhìn Mục a phụ với ánh mắt hết sức ngưỡng mộ. Tesir cũng nhìn sâu vào najia dường như biết tất cả mọi thứ của mình, nhưng tâm trạng lại rất phức tạp. Najia của hắn quá tốt, hắn cần phải cố gắng nhiều hơn.

“Trong thời kỳ này, phụ nữ sẽ rất yếu đuối. Nếu bị đẩy đến một nơi nào đó như bây giờ và bỏ mặc họ tự lo cho bản thân thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản sau này của họ, khiến họ bị bệnh hoặc thậm chí tử vong. Ta không phóng đại đâu. Tỷ lệ sinh sản của người Dimata thấp như vậy, một phần có thể do đến môi trường sống lạnh buốt, nhưng mặt khác cũng do nguyên nhân từ chính mọi người. Dù phụ nữ đang trong kỳ kinh nguyệt hay sinh con thì cũng là lúc họ yếu đuối nhất và cần được nghỉ ngơi nhiều nhất. Hãy chăm sóc họ. Những thói quen xấu của mọi người sẽ đẩy họ đến bờ vực nguy hiểm hơn. Hãy thử nghĩ xem, nếu không có phụ nữ thì khả năng sinh sản của con người sẽ đi về đâu? Phụ nữ thật vĩ đại, nhưng họ lại bị đối xử như vậy. Ta không yêu cầu mọi người phải chấp nhận tư tưởng bình đẳng giữa nam và nữ. Nhưng khi Gu’an đến kỳ, mọi người hãy bỏ thói quen xấu này sang một bên và chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Nói xong, Mục Trọng Hạ nhìn về phía Tesir: “Gu’an mới 17 tuổi, nhưng kỳ kinh nguyệt lại rất không đều, bình thường thì mỗi tháng phải có một lần. Nếu bây giờ không chăm sóc tốt thì làm sao sau này cô ấy có thể sinh con được.”

Tesir: “Ta nghe em.”

Mục Trọng Hạ: “Người Dimata có phong tục của người Dimata, ta không mong có thể lập tức thay đổi ý kiến của mọi người về chuyện này, cũng không thể xen vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể chăm sóc gia đình nhỏ của chúng ta. Ta sẽ thắt cho mọi người một chiếc khoá bình an. Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, khoá bình an sẽ bảo vệ mọi người.”

Ánh mắt của ba cha con đều hơi sáng lên.

Bình Luận (0)
Comment