Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 30

Chương 30: Gu’an ấm áp

Mục Trọng Hạ nhờ Tesir tìm một miếng da không có lông màu đỏ, lấy kéo cắt ra vài sợi dây da mỏng, sau đó khéo léo đan thành năm nút nhỏ và hai nút lớn, dưới nút bình an có treo một viên tinh thạch, còn có thêm một cái tua nhỏ. Cậu có dụng cụ, có thể làm rất nhanh.

Lòng thầm cảm khái chút về những kỹ năng mình đã rèn luyện được khi còn là giáo viên và được các nữ sinh trong lớp nhờ đan nút, Mục Trọng Hạ đưa cho mỗi người một chiếc và nói: “Sau khi tắm và thay đồ thì treo chúng trên thắt lưng, mang theo bên mình mỗi ngày để giữ an toàn cho bản thân. Treo một nút lớn trên cửa lều của Abiwo và Amunda, và một nút trên cửa lều của chúng ta.”

Abiwo nghe vậy liền nhặt cái lớn lên và treo nó lên cửa.

Tesir nhẹ nhàng cầm chiếc nút bình an nặng trĩu trong tay, ngẩng đầu lên: “Trọng Hạ, ta đói.”

Mục Trọng Hạ: “Giờ em nấu cơm đây. Hôm nay thu hoạch của mọi người thế nào?”

“Thu hoạch tốt.”

“Cá thì sao?”

Trước kia, mỗi khi Tesir đi săn xong đều mang khẩu phần được phân bổ về, sao hôm nay lại không có gì? Tesir: “Em muốn ăn à? Cá ăn không ngon đâu.”

Mục Trọng Hạ: “Em biết làm. Anh đi kiếm mấy con ít gai hơn. Đi nhanh đi. Abiwo và Amunda cũng đi tắm đi. Toàn thân toàn mùi cá.”

Tesir đưa lại nút bình an của mình cho Mục Trọng Hạ, chờ hắn tắm xong mới đeo. Abiwo mang chiếc bồn tắm thuật pháp ra và dẫn em trai đi tắm. Hai đứa trẻ cũng không chịu được mùi tanh trên người mình, nói gì tới Mục a phụ.

Mục Trọng Hạ lại đến chỗ Gu’an, đầu tiên treo một nút bình an lớn lên cửa, sau đó thắt một nút bình an cho cô, đồng thời chính cậu cũng đeo ngay trước mặt Gu’an, để Gu’an không suy nghĩ nhiều. Quả nhiên, sau khi nhận nút bình an và xác định nó sẽ không khiến anh trai và cháu trai đổ máu, Gu’an cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Mục Trọng Hạ mang những thứ cần thiết cho cô, lại bật máy sưởi, đun một nồi nước cho cô rồi mới ra ngoài chuẩn bị bữa tối. Trên đường đi lấy cá, Tesir tiện thể ghé qua lều thủ lĩnh. Hắn không nói nhiều với a phụ mình, chỉ bảo ở Eden, phụ nữ trong thời gian này sẽ ở nhà và nằm trên giường, người nhà phải chăm sóc thật chu đáo, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản. Cho nên, Mục Trọng Hạ không thể chấp nhận việc Gu’an bị đưa vào hang bẩn. Cậu đã đan nút bình an cho họ, sẽ không sợ Gu’an mang đến đổ máu.

Tesir không đeo nút bình an trên người, Mushka bảo sau bữa tối thì mang nó qua cho ông nhìn xem. Mushka cũng khá mâu thuẫn với những gì Tesir nói. Eden không có quy củ này , lại còn ảnh hưởng đến khả năng sinh sản? Nhưng đây là một quy tắc được người Dimata truyền lại từ xa xưa và nó đã được thực hiện từ thế hệ này sang thế hệ khác. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Mushka quyết định xem xét tình hình của gia đình Tesir trước rồi mới đưa ra quyết định .

Tesir mang 6 con cá ít gai nhất về. Người Dimata không thích ăn cá. Nhưng trong mùa tuyết, cá cũng là một trong những thức ăn chính của họ. Vì vậy, Tesir đã ăn cá ở các ao hồ trong lãnh nguyên, và hắn cũng biết loài cá nào ít gai nhất. Tesir mang cá về, Mục Trọng Hạ nhìn xong thì ra xử lý cá cùng hắn.

Con sông chế biến cá cách nơi ở của thủ lĩnh không xa. Tesir xách thùng, Mục Trọng Hạ cầm dụng cụ, hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bờ sông. Yahan có nguồn nước tương đối phong phú, sông chính Zanuo chảy qua toàn bộ lãnh nguyên Yahan, trong lãnh nguyên cũng có vô số nhánh sông Zanuo, chưa kể các hồ nước thuộc sở hữu của mỗi bộ lạc. Nếu Yahan không nằm ở vùng lãnh nguyên đất đai cằn cỗi, môi trường khắc nghiệt, thì với nguồn nước dồi dào như thế, người dân Dimata đã không phải sống một cuộc sống khó khăn như vậy rồi.

Con sông nhỏ chảy qua bộ lạc chính là một nhánh của sông Zanuo, bộ lạc chọn định cư ở đây vì không chỉ giúp tiếp cận nguồn nước thuận tiện mà còn ngăn lũ lụt khi nước sông dâng cao khi có mưa lớn trong mùa ấm. Nút bình an trên thắt lưng Mục Trọng Hạ rất dễ thấy, đã có tin tức về nút bình an từ lều thủ lĩnh, cho nên rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào thắt lưng cậu.

Khi họ đến sông, Mục Trọng Hạ không để Tesir làm gì cả, cậu tự làm hết. Tesir không chịu để cậu đi, sông quá lạnh, Mục Trọng Hạ chỉ đành nói: “Em xử lý một con trước, anh nhìn em làm rồi cứ làm vậy nhé.”

Tesir đưa lại dao cho Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ cạo vảy, moi ruột cá, bỏ mang, làm sạch một con cá xong liền đặt sang một bên, chuẩn bị cho con tiếp theo. Tesir liền đưa tay ra và nói: “Còn lại cứ để ta làm.”

Khi Mục Trọng Hạ và Tesir đang xử lý cá, những người đang xử lý con mồi bên bờ sông đều nhìn sang. Sau khi Tesir làm xong năm con cá còn lại, Mục Trọng Hạ liền đưa xà phòng mình mang theo đến và bảo hắn rửa tay.

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán: “Đây là cách người Eden xử lý cá sao?”

“Bảo người đàn ông của cô đi hỏi Tesir đi.”

Hai người trở lại lều, Mục Trọng Hạ vội vàng bảo Tesir đi tắm. Abiwo và Amunda đã tắm xong. Mùi tanh trên Tesir quá nồng. Vốn Tesir còn muốn chờ đến tối, để najia gội đầu cho mình, nhưng khi thấy Mục Trọng Hạ thật sự không chịu nổi, hắn liền ngoan ngoãn đi sang phòng tắm.

Mục Trọng Hạ để Abiwo nấu cơm, còn cậu lấy một con cá ra nấu canh cá, hai con cá hấp chín, một con om, còn hai con còn lại treo ngoài lều cho khô. Nếu không có túi bảo quản tươi mà cứ cho thẳng vào rương lạnh thì sẽ khiến thịt bên trong có mùi tanh. Sau đó Mục Trọng Hạ liền sang lều trồng cây. Những cây hành lá cậu trồng đều đã lớn và có thể thu hoạch được. Mà ngạc nhiên là hai con gà rừng đã đẻ trứng! Cả hai đều là gà mái, Mục Trọng Hạ cũng không cần ấp nở ra gà con, dù sao thì họ cũng quen ăn trứng nên như vậy là tốt nhất. Hai con gà mái đã đẻ được 8 quả trứng! Mục Trọng Hạ hái thêm mấy lá lệ đã mọc, cắt bốn nhánh rau diếp tươi, thu hoạch đầy đủ rồi thì về lều.

Hôm nay cá mới bắt nên rất tươi. Sau khi nước sôi thì cho miếng cá to vào, thêm hai củ hành lá và một miếng gừng nhỏ. Gừng mà Mục Trọng Hạ trồng vẫn chưa lớn nên cậu đang dùng loại gừng mang từ Eden. Khi nồi cá dậy mùi thơm thì vớt hành lá đã mềm ra, rắc muối rồi tiếp tục nấu. Abiwo và Amunda ngửi ngửi, thơm quá!

Bảo Abiwo mở hai cửa sổ lưu phách, Mục Trọng Hạ bắt đầu nấu món cá kho. Abiwo và Amunda thấy Mục a phụ cứ như một nghệ sĩ – tất nhiên họ không biết nghệ sĩ là gì, nhưng cảm giác là vậy – cho cá vào chảo dầu nóng, lật qua lật lại, rồi sau đó thêm nước vào và bắt đầu đun sôi. Hai đứa trẻ lại hít hít, thơm quá đi mất!

Trong lúc kho cá, Mục Trọng Hạ bắt đầu nấu rau diếp. Cho một ít dầu động vật vào nồi nước nóng, cho rau diếp đã rửa sạch và cắt nhỏ vào đun sôi đến khi chín thì vớt ra đĩa rồi để riêng. Lúc này, lò nướng ting một tiếng và ngừng hoạt động, thịt đã chín. Cá cũng đã kho xong, cậu lại cho bột khoai lang vào nồi canh để nấu súp. Hoàn hảo!

Amunda nuốt nước bọt, nhóc đói quá.

Tesir đã tắm xong, mang bồn tắm thuật pháp đã rửa sạch vào lều. Hắn đi bên ngoài đã ngửi thấy mùi thơm, thật đói lắm rồi!

“Tesir, đợi một lát, cá chín là ăn được rồi.”

“Không vội.” Miệng nói không vội mà bụng đã kêu lên .

Cá kho được bày lên đĩa, sau khi Abiwo dọn nồi xong, Mục Trọng Hạ bắt đầu hấp cá. Hấp cá tuy phiền hơn chút, nhưng đó là để thưởng cho ba cha con đã vất vả cả ngày và Gu’an từng bị đối xử rất nặng nề, cho nên phiền chút cũng không sao cả. Sau khi cá hấp xong, Mục Trọng Hạ đánh hai quả trứng, thêm chút nước ấm và chút muối, lấy một chiếc nồi thuật pháp khác rồi hấp trứng cách thuỷ.

Đánh thêm hai quả trứng, vẫn thêm nước vào rồi thêm hành lá cắt nhỏ và một chút muối rồi làm món trứng xào hành thái. Bốn quả trứng còn lại đều chiên và luộc. Hấp cá ước chừng 15 phút, không có đồng hồ, Mục Trọng Hạ chỉ có thể ước tính thời gian bằng đồng hồ cát. Cậu lấy chảo ra và tráng trứng trước, sau đó chiên lên. Sau khi Mục Trọng Hạ làm xong hết trứng thì cá hấp cũng đã chín. Cậu đổ bớt nước tanh, cho hành lá và gừng thái nhỏ lên trên cá, rưới nước mắm hấp đã chuẩn bị sẵn lên trên rồi rưới một thìa dầu sôi, vào hoàn hảo!

Tesir, Abiwo và Amunda đều đang l**m miệng, Muzai cũng đi tới kêu lên, nó ngửi thấy mùi thơm! Mục Trọng Hạ lấy mấy quả trứng hấp ra đặt trước mặt Muzai. Muzai cúi đầu ngửi ngửi, sau đó lè lưỡi l**m, lập tức bát liền trống rỗng. Nó l**m l**m miệng: “Ô~”

Mục Trọng Hạ kinh ngạc, hổ cũng ăn trứng hấp sao?

“Ngày mai ta sẽ làm cho mi. Những thứ này là của Gu’an.” Sau khi an ủi Muzai, Mục Trọng Hạ bắt đầu ra chỉ thị: “Tesir, đưa hộp thức ăn thuật pháp của anh cho em.”

Tesir lấy hộp thức ăn thuật pháp của mình ra. Mục Trọng Hạ đóng gói một hộp thức ăn gồm bánh cuộn, một miếng cá hấp lớn, súp xà lách và trứng xào, còn một hộp thức ăn khác có canh cá màu trắng sữa. Mục Trọng Hạ cũng cho trứng hấp vào hộp thức ăn của Abiwo. Gu’an ăn thế này là đủ rồi. Cậu nhét ba hộp đồ ăn vào trong túi: “Em đi đưa đồ ăn cho Gu’an, mọi người cứ ăn trước đi.”

“Để ta đưa.” Tesir ngăn Mục Trọng Hạ lại.

Mục Trọng Hạ kéo tay hắn ngồi xuống, nói: “Anh cứ ăn đi. Anh qua thì Gu’an sẽ cảm thấy khó chịu, bất an. Trước khi Gu’an khoẻ lại thì anh đừng gặp con bé, cứ đợi đến khi mọi người trong bộ lạc thay đổi quan niệm đi.”

Tesir im lặng đồng ý với sự sắp xếp của najia. Mục Trọng Hạ mặc áo khoác da dày, quàng khăn, đội mũ rồi xách túi đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, cậu còn dặn dò: “Amunda, ăn cá từ từ, cẩn thận xương nhé.”

Amunda gật đầu.

Mục Trọng Hạ đi ra ngoài. Abiwo: “A phụ, cha muốn Mục a phụ vẫn luôn ở lại bộ lạc đúng không.” Ở lại với cha, ở lại với chúng ta. Tesir không trả lời, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói với hai đứa con trai, rằng hắn sẽ dùng mọi cách và nỗ lực để giữ najia của mình ở lại bộ lạc mãi mãi.

Trước đây, mỗi lần trong thời kỳ máu bẩn, Gu’an chỉ có thể đốt lửa trong hang bẩn, nấu một ít súp nóng cho mình và ăn một ít bánh khô để sống sót qua những ngày đó. Điều Gu’an sợ nhất không phải là mệt mỏi và khó khăn mà những ngày này không thể tránh khỏi. Mùa ấm thì còn đỡ, nhưng mùa tuyết thì quá khổ. Cô cảm thấy rất buồn, đặc biệt là khi nhìn thấy một người phụ nữ ở cùng mình trong hang bẩn bị lạnh cóng, hoặc thậm chí chết cóng vì lạnh.

Nhưng lần này có anh Hạ. Chính anh Hạ đã bảo a huynh đưa cô về. Không chỉ có những tờ giấy lụa thoải mái cho cô sử dụng mà còn có cả nơi ở ấm áp và những món ăn ngon.

Gu’an nhấp một ngụm canh cá, nước mắt lại lăn xuống. Mục Trọng Hạ dỗ dành cô rồi nói: “Anh đã nói với anh trai em rồi, khi mùa ấm đến, anh sẽ dựng một cái lều nhỏ cho em ở gần lều của Abiwo và Amunda. Em sẽ không phải đến hang bẩn nữa. Cứ tin anh, em sẽ không mang tai ương đến cho anh trai mình, cùng Abiwo và Amunda đâu.”

Lý do dựng cạnh lều của Abiwo và Amunda là để tránh người khác kiêng kỵ.

Gu’an gật đầu, cô tin anh Hạ .

“Em ăn đi. Ăn bao nhiêu cũng được. Lát nữa anh sẽ qua dọn dẹp. Giờ anh phải quay lại nướng cá cho Muzai.”

“Anh Hạ, anh cứ về ăn cơm đi. Hai ngày nữa là em có thể làm việc được rồi.”

“Đừng vội, em cứ chăm sóc bản thân thật tốt.”

Trước khi Mục Trọng Hạ trở lại lều, cậu đã nghe thấy âm thanh “ô ô” thiếu kiên nhẫn của Muzai. Khi mở rèm bước vào, cậu thấy Tesir đang ấn tay vào trán Muzai, trong khi Muzai đang hét vào món cá kho trên bàn. Mục Trọng Hạ vừa bước vào, Muzai liền rầu rĩ chạy tới dụi dụi chân cậu. Mục Trọng Hạ xoa xoa Muzai, nói: “Mi cứ ăn trước, cơm tối xong ta sẽ nướng cá cho mi, hai con bên ngoài là cho mi đó.”

Muzai không rầu rĩ nữa, ủn ủn đầu vào Mục Trọng Hạ, ý bảo cậu ăn nhanh đi.

Ba cha con đều chưa động đũa, chờ Mục Trọng Hạ về ăn cơm. Mục Trọng Hạ ngồi xuống, Abiwo đưa một chiếc bánh cuộn cho Mục a phụ, Mục Trọng Hạ cầm đũa bắt đầu ăn!

Ba cha con cùng ăn ngấu nghiến, hóa ra cá lại có thể ngon đến thế! Trứng cũng ngon quá! Muzai không ngừng l**m miệng, đói quá đi mất. Muzai đưa một nửa món trứng xào của mình cho Muzai, Muzai tỏ vẻ chẳng đủ nhét kẽ răng! Mục Trọng Hạ vốn ăn ít, nhưng hôm nay hoạt động nhiều nên cậu rất đói. Nhưng dù rất đói thì cậu vẫn là người ăn xong trước tiên, trong khi Amunda còn đang cắm cúi ăn.

“Em no rồi, giờ em đi nướng cá cho Muzai. Mọi người phải ăn hết đi nhé. Cá không thể để qua đêm đâu, nếu không sẽ rất tanh.”

Tesir nhìn najia của mình, ý tứ trong mắt rất rõ ràng – yên tâm, tuyệt đối không có khả năng không ăn hết!

Mục Trọng Hạ lấy hai con cá treo ngoài lều ra đặt lên khay nướng, chỉ cho hành, gừng, ớt chuông và các nguyên liệu cơ bản khác, không thêm muối rồi cho vào lò nướng. Khi Amunda ăn không nổi nữa, miễn cưỡng đặt thìa xuống thì cá của Muzai cũng đã nướng xong. Mục Trọng Hạ lấy cá ra, đẩy cái đầu to của Muzai ra, cắt đầu cá, kiểm tra cẩn thận thấy không còn xương mới đưa cho nó ăn.

Abiwo và Amunda cảm thấy thật ấm lòng khi thấy Mục a phụ chăm sóc Muzai rất cẩn thận, còn nấu những món ăn ngon như vậy cho họ. Công việc còn lại sẽ giao cho ba cha con, Mục Trọng Hạ lại tới chỗ Gu’an, nói ngày mai sẽ tiếp tục nấu canh cá cho cô. Sau khi nói với Gu’an mấy câu rồi bảo cô nghỉ ngơi sớm, Mục Trọng Hạ mang theo hộp thức ăn rỗng quay lại, Abiwo nhận lấy đi rửa.

Sau khi ba cha con dọn dẹp xong, Mục Trọng Hạ nói: “Hôm nay lúc em đưa Gu’an đến xưởng luyện kim thì có một người tên là Longwuza đến gặp Gu’an, nói mình là thị vệ của thủ lĩnh.”

Tesir gật đầu, nói thẳng: “Cậu ta thích Gu’an.”

Abiwo và Amunda ngay lập tức nhìn a phụ. Mục Trọng Hạ lập tức hỏi: “Anh có đồng ý không?”

Tesir lắc đầu: “Trong bộ lạc có rất nhiều người thích Gu’an, nhưng con bé không thích ai cả. Longwuza…” Dừng một chút, Tesir nói: “Các vệ binh của thủ lĩnh tham gia chiến đấu và bắt con mồi kém xa các chiến binh của Hùng Ưng Vệ và các chiến binh khác. Ta càng hy vọng người đàn ông của Gu’an là chiến binh của Hùng Ưng Vệ hơn. Nhưng cuối cùng thì điều đó vẫn phụ thuộc vào việc con bé có thích không hay không.” Về điểm này, Tesir rất cởi mở.

Mục Trọng Hạ nghe vậy liền nói ý của mình: “Em rất không thích Longwuza kia. Khi Gu’an chịu khổ trong hang bẩn, cậu ta không dám đi thăm. Lúc em đưa Gu’an đến xưởng luyện kim thì có tới, nhưng là tới tay không. EQ của người đàn ông này quá thấp, nói chuyện với em còn đỏ mặt, đúng là quá nhút nhát. Tuy Gu’an mới 17 tuổi, nhưng thực sự nên cân nhắc việc hôn nhân cho con bé rồi. Cho dù người đàn ông tương lai của con bé không bằng anh thì cũng phải bằng nửa anh. Em thấy Longwuza thậm chí còn kém xa Abiwo.”

Abiwo mím môi, Mục a phụ khen cậu bé kìa.

Cũng được najia khen ngợi, Tesir lập tức bày tỏ lòng trung thành: “Ta sẽ đi nói cho Gu’an biết, cũng sẽ từ chối Longwuza. “

Mục Trọng Hạ không hề cắn rứt lương tâm, cậu thật sự cảm thấy người này không tốt. Tesir cũng muốn đến lều của thủ lĩnh nên đã đưa Abiwo đến đó cùng. Mục Trọng Hạ còn phải dọn giường cho Abiwo và Amunda, Amunda cố nén phấn khích, giúp đỡ Mục a phụ.

Ở Eden chẳng hề có quy định nào về hang bẩn, và vấn đề này rất khó khăn, ngay cả đối với Mushka. Tesir cũng nói sự thật là phong tục này của bộ lạc sẽ gây tổn hại cho cơ thể phụ nữ và sẽ khiến họ khó sinh con. Nhưng trong vấn đề này, Mushka không dám mạo hiểm. Cuối cùng, sau khi bàn bạc với đại phù thủy thì quyết định ngày mai sẽ dựng một lều nhỏ bên cạnh lều của Abiwo và Amunda. Dù không thể phá huỷ quy tắc của bộ lạc, nhưng Mục Trọng Hạ đến từ Eden, cậu muốn giữ Gu’an lại thì không ai có thể ngăn cản.

Được sự đồng ý của Mushka và đại phù thủy, Mục Trọng Hạ cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng cậu không biết, khi Tesir đến lều thủ lĩnh để báo cáo sự việc của Gu’an, hắn cũng đã thảo luận một vấn đề khác với thủ lĩnh và đại phù thủy .

Mùa tuyết đã đến, ban đêm ở Yahan lập tức bước vào nền nhiệt độ dưới 0 độ. Máng trồng cây có chức năng cài đặt nhiệt độ, Mục Trọng Hạ còn đặt một lò sưởi ở đó để đảm bảo hai con gà rừng không bị chết cóng. Bên chỗ Gu’an có một lò sưởi, bên chỗ Mục Trọng Hạ và Tesir tạm thời có một máy sưởi là đủ. Mục Trọng Hạ quấn chặt người và đi đến lều phô mai. Trong lều phô mai đã có hàng chục miếng phô mai, tất cả đều do mọi người đợt này làm tăng ca. Mục Trọng Hạ cắt một miếng nhỏ trong hai tảng phô mai đầu tiên, nếm thử, rồi trợn mắt kinh ngạc, hương vị ngon đến không ngờ! Đầy hương vị sữa! Còn hơi ngọt nữa. Phô mai có hương vị đặc biệt hơn bất kỳ loại phô mai nào cậu từng ăn “trước đây”!

Cậu lập tức cắt một mảnh và quay trở lại lều. Ngày mai Tesir sẽ đi bắt cá, giờ hắn đang nhào bột theo yêu cầu của Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ nhanh chóng vào trong lều và bảo Abiwo lập tức cố định lại rèm da thú.

“Tesir, phô mai siêu ngon! Ngày mai anh, Abiwo và Amunda có thể ăn bánh mì với phô mai.”

Amunda lần đầu tiên mạnh dạn nói: “Mục a phụ, con có thể nếm thử không?”

“Chắc chắn rồi!”

Mục Trọng Hạ đặt phô mai lên đĩa, cắt một miếng nhỏ đưa cho Amunda. Đôi mắt Amanda lập tức sáng như sao. Sau đó Mục Trọng Hạ cắt một miếng và đưa cho Abiwo, rõ ràng cậu bé cũng rất ngạc nhiên .

“Ô~ “

Muzai, thành viên tham ăn nhất nhà đi tới, và Mục Trọng Hạ cũng cho nó ăn một miếng. Muzai l**m môi, rõ ràng là muốn nhiều hơn. Mục Trọng Hạ cạn lời, xoa xoa cái đầu to của nó: “Mi còn cái gì không ăn không hả?”

Tesir cũng ăn một miếng, ba cha con và mèo lớn đều thích mùi vị của phô mai. Sau khi nhào bột xong, Mục Trọng Hạ mới tranh thủ nướng bánh mì. Gió lạnh thổi ngoài lều, hòa lẫn với những bông tuyết, nhưng trong lều lại vô cùng ấm áp, tràn ngập mùi thơm của bánh nướng. Trong lều của Abiwo, Gu’an đã ngủ say. Đây là giấc ngủ ngọt ngào và hạnh phúc nhất mà cô từng có mỗi khi phải “đau đớn” sau khi cơ thể đã trưởng thành.

Sau khi đánh răng xong, Abiwo và Amunda được Mục a phụ đưa đi ngủ. Hai đứa trẻ ngủ chung giường, nhìn Mục a phụ nướng bánh mì và cẩn thận chuẩn bị bữa trưa ngày mai, chúng cũng đã được trải nghiệm hạnh phúc là như thế nào. Nhân tiện, đánh răng là thói quen mà Mục a phụ đã “ép buộc” họ sau khi cậu tới đây.

“Anh khoẻ hơn, anh nhào bột thì sẽ làm bánh mì ngon hơn.” Mục Trọng Hạ khẽ nói, xé một miếng bánh mì đưa cho Tesir ăn thử. Tesir vừa ăn vừa nói: “Vậy sau này ta sẽ nhào bột.”

Mục Trọng Hạ: “Ngày mai anh mang phô mai cho Tulason và những người khác nếm thử. Nếu họ có thể ăn thì anh lấy cho họ một ít, cả bên thủ lĩnh, đại phù thủy, a mỗ và Terra nữa. Nếu có nhiều người có thể ăn thì sau này mọi người đều có thể làm phô mai. Phô mai dễ bảo quản hơn sữa, hơn nữa còn có thể dùng để đổi lấy vật tư.”

Tesir suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Hắn không muốn chia sẻ đồ ăn najia làm cho người khác, nhưng lời nói cuối cùng của Mục Trọng Hạ về việc có thể đổi lấy vật tư đã khiến hắn đổi ý. Nếu bộ lạc có nhiều phô mai hơn, vậy thì họ có thể đổi được càng nhiều đồ ăn và vật tư từ Eden mà najia của hắn thích hơn.

Bình Luận (0)
Comment