Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 46

Chương 46: Giày cao gót màu đỏ

Mở cửa vào lều, rồi lập tức đóng lại, vừa ngẩng đầu lên, Tesir đã choáng váng.

“Trọng Hạ?”

Mục Trọng Hạ đang kiểm tra chiếc giày cải tiến thứ hai của Babha trong tay, ngẩng đầu lên. Tesir cởi áo da ném sang một bên, sau đó đi tới hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

Mục Trọng Hạ: “Giày.”

Tesir: “Ai sẽ đi?”

Mục Trọng Hạ: “Phụ nữ.”

Hiển nhiên, Tesir không hiểu. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Mục Trọng Hạ bật cười. Cậu bỏ giày xuống và nói: “Chúng ta sẽ mang hàng hóa đến đại lục Venice, nhưng không thể thụ động chờ đợi cơ hội kinh doanh được, mà phải chủ động. Đồ da, túi xách… chúng ta phải cho mọi người thấy giá trị của chúng thì mới thu hút được nhiều khách hàng hơn, mới có thể khiến người ta sẵn sàng mua đồ. Những bộ áo lông thú sang trọng mà chúng ta có, kết hợp với những đôi giày này, chắc chắn sẽ khiến nhiều phụ nữ thích hơn.”

Vẻ mặt Tesir vẫn khó hiểu, hắn nhặt một chiếc giày rõ ràng không thích hợp để đi bộ lên, nghĩ mãi cũng không hiểu sao phụ nữ lại thích. Chắc chắn Gu’an sẽ không đi loại giày này.

Mục Trọng Hạ lại phì cười: “Em cho anh xem, anh sẽ hiểu.”

Mục Trọng Hạ đã vẽ năm kiểu giày cho Babha. Sau khi Babha sửa lại một lần, thành phẩm đã đáp ứng được yêu cầu của cậu. Cậu lại đưa thêm cho Babha vài mẫu giày và nhờ ông làm. Trước khi khởi hành, cứ làm càng nhiều càng tốt. Năm kiểu giày mà Babha làm trước đây có size 36, 37, 38, 39 và 40. Mục Trọng Hạ chủ yếu dự định để những phụ nữ trong bộ lạc đi theo mình làm người mẫu. Nhưng phụ nữ Dimata đều có bàn chân to hơn, ít nhất cũng phải đi size 38, hai cỡ giày 36 và 37 chỉ để đề phòng thôi.

Mục Trọng Hạ đi tới rương, lấy một chiếc quần dài tương đối mỏng và một chiếc áo sơ mi – cậu gần như đã không mặc loại trang phục này kể từ khi đến Yahan. Sau đó, cậu lại lấy chiếc áo lông màu vàng mà cậu đã mặc lúc kết hôn ra mặc vào.

“Tới đây giúp em chút nào.”

Tesir bước về phía trước.

Bám vào Tesir, Mục Trọng Hạ đi một đôi giày size 40 màu đỏ thuần, trên giày còn khảm lưu phách. Sau khi đứng vững, cậu bảo Tesir lùi lại, sau đó làm tư thế người mẫu: “Anh thấy sao? Đừng nhìn mặt, chỉ cần nhìn vào quần áo và giày thôi. Nhìn mặt là trái quy định đó.”

Mục Trọng Hạ không đi tất, đôi giày vốn không thể đi được trong mắt Tesir giờ lại để lộ đôi chân trắng nõn và mềm mại của Mục Trọng Hạ, hoàn toàn tương phản với phần trên màu đỏ. Đôi giày cao gót tinh tế khiến Mục Trọng Hạ trông vừa cao ráo vừa thanh lịch, kết hợp với chiếc áo lông màu vàng kia, thực khiến Tesir khát khô cổ.

“Nhìn này, tuy đi lại hơi khó, nhưng chắc chắn cảm giác sẽ thích hơn nhiều so với việc đi giày đế bằng hoặc ủng. Dù sao thì phụ nữ cũng sẽ luôn tìm được cách khắc phục thôi. Nhóm quý bà quý cô ở Venice và Eden chắc chắn sẽ bị những đôi giày cao gót này mê hoặc.”

Cậu muốn bước hai bước, nhưng cơ thể đã lung lay nên bỏ cuộc. Tesir lập tức tiến lên đỡ cậu, giọng đã hơi khàn: “Đừng cởi ra.”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt băng xanh giờ lại bừng lửa. Tim Mục Trọng Hạ đập thình thịch: “Sao, sao vậy?”

Tesir bế Mục Trọng Hạ lên và đặt cậu “lên giường”.

“Không, Tesir, em…” Cậu còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh thì miệng đã bị chặn lại. Mục Trọng Hạ có hơi bối rối khi đôi chân đang đi giày cao gót của mình bị người kia giữ chặt.

Giày cao gót màu đỏ, thân hình trắng nõn, áo lông vàng óng, tiếng r*n r* quyến rũ… mọi chi tiết đều có thể khơi dậy h*m m**n mạnh mẽ nhất trong cơ thể Tesir. Mục Trọng Hạ bị áp đảo, chỉ kịp nói “khóa cửa” rồi bị người đàn ông của mình kéo vào vòng xoáy d*c v*ng. Cậu còn chưa hiểu tại sao một người đàn ông đi giày cao gót lại có tác dụng tương tự như phụ nữ vậy.

Kể từ hôm thử đi giày cao gót chỉ để Tesir hiểu được tác dụng của đôi giày tưởng như không thể đi được kia, Mục Trọng Hạ không dám chạm vào giày cao gót nữa. Tuy nhiên, hôm đó, sau kh nghỉ ngơi tắm rửa, cậu không tìm thấy đôi giày cao gót màu đỏ size 40 kia nữa, nghĩ cũng biết là ai đã lấy đi.

Phản ứng của Tesir khiến Mục Trọng Hạ có niềm tin rất lớn. Kiếp trước, đương nhiên cậu không có hứng thú đi giày cao gót, nhưng sau khi nhìn thấy quá nhiều, tự nhiên nảy ra ý tưởng. Hàng năm, trong thời gian thực tập, cậu đều đưa học trò của mình đi xử lý lợn, trâu, bò, cừu, gà, vịt, cá trong trang trại rồi chế biến thành thành phẩm và bán thành phẩm để bán. Họ cần tìm các buổi hội chợ, tìm thương nhân hợp tác và tìm cách thu hút khách hàng. Nguyên tắc tương tự cũng có thể áp dụng cho các nguồn vật tư của bộ lạc.

Thấy ngày khởi hành đang đến gần, Mục Trọng Hạ tới xưởng luyện kim ở lại một ngày, sau khi trở về dùng cơm tối mới nói: “Tesir, lần này đi đến đại lục Venice, em muốn dẫn cả Abiwo, Amunda và Gu’an theo.”

Đôi mắt của Abiwo và Amunda ngay lập tức sáng lên .

Tesir: “Được.”

Mục Trọng Hạ nói tiếp: “Lần này chúng ta có thể phải ra ngoài ít nhất 2 tháng. Thực tế, nhiệt độ vào mùa ấm ở Yahan cũng không cao, có thể làm thịt khô và rất nhiều thứ, nhưng chờ chúng ta làm xong hết thì muộn mất. Abiwo, con mang rương thuật pháp nhỏ kia lại đây.”

Abiwo lập tức đứng dậy và mang chiếc rương thuật pháp nhỏ mà Mục Trọng Hạ đã làm sau khi đến Yahan tới. Với trình độ hiện tại của Mục Trọng Hạ, cậu chỉ có thể chế tạo ra một chiếc rương thuật pháp nhỏ như vậy thôi, chưa thể chế tạo rương lạnh, hoặc loại rương lớn như loại cậu mang tới đây được.

Mở chiếc rương thuật pháp nhỏ và lấy ba cuốn sổ bên trong ra, Mục Trọng Hạ đưa cho Tesir và nói: “Em đã viết hết các bước tổng thể để nấu rượu sữa, phương pháp trồng các loại cây thông thường trong bộ lạc và phương pháp nung gạch. Anh chọn 3 người phụ trách 3 việc này trong số 30 người em dạy nhé. Người ở đây không thích chặt cây, nhưng rừng ở Yahan quá rậm rạp, tài nguyên gỗ dồi dào, không sử dụng cũng quá lãng phí. Nếu mọi người chỉ chặt bỏ một số và hàng năm trồng lại một số thì hoàn toàn có thể sử dụng những cành cây chết trong rừng để đốt lên sưởi ấm, và thậm chí là để xây nhà. Không thì cứ đặt tất cả xưởng của chúng ta vào một ngôi nhà gạch trước đã.

Chúng ta còn chưa ủ rượu sữa ngựa bao giờ nên cần thử nghiệm trước. Sau khi đã nắm vững phương pháp chi tiết hơn thì sữa thú của chúng ta sẽ có công dụng khác. Công nghệ trồng trọt của bộ lạc quá lạc hậu, nông cụ cũng thế. Em đã sắp xếp chi tiết trong sổ tay của mình. Từ nhân giống và cây giống, đến phát quang và trồng trọt, cũng như cách ủ phân và bón phân… Em không dám nói năng suất lương thực và cây trồng chúng ta trồng có thể tăng gấp đôi trước mùa tuyết đợt sau, nhưng chúng ta chắc chắn có thể tăng năng suất.”

Tesir nắm tay Mục Trọng Hạ: “Anh nghe em hết.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy anh mau đi thu xếp đi.”

Tesir cầm ba cuốn sổ tay nặng trĩu đi ra ngoài. Abiwo không khỏi hỏi: “Mục a phụ, thợ cơ khí của Eden phải học nhiều thứ như vậy sao?”

Mục Trọng Hạ: “Trường ta học có rất nhiều phân khoa. Ta chọn môn trồng trọt, còn thường học ké các khoa khác nên cũng biết một chút về những môn đó.”

Abiwo và Amunda vô cùng ngưỡng mộ, Mục a phụ thật lợi hại.

Sau khi đưa ba cuốn sổ tay cho Tesir, Tesir càng bận rộn hơn, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Hàng hóa cần đóng gói và chất lên xe cũng được chuẩn bị sẵn, Mục Trọng Hạ chỉ lại một chiếc rương thuật pháp, còn lại đều cho bộ lạc mượn, trong đó còn có hai rương lạnh. Không ai trong bộ lạc tham lam sự giàu có của Mục đại sư cả, họ chỉ biết ơn.

Thấy ngày khởi hành ngày càng đến gần, cả bộ lạc đều tràn ngập hưng phấn. Lần này đến đại lục Venice, Terra cũng sẽ đi. Yehe vẫn còn nhỏ nên sẽ được Zhela chăm sóc. Tesir dẫn đội, tổng cộng 220 người. Sức chiến đấu của người Dimata rất dữ dội, với 200 dũng sĩ và 20 người không phải chiến binh. Mấy người Mục Trọng Hạ, Gu’an, Abiwo, Amunda, Terra, Babha, Ersong, Gasu, Baisimi, Ifusai chính là nhóm không phải chiến binh này. Lần này, Tulason, Suwanbi và Khanbana cũng đi cùng. Mọi người tranh giành chỉ tiêu 200 dũng sĩ, cuối cùng còn dùng vũ lực để cạnh tranh.

Bộ lạc thứ ba mang theo nhiều vật tư nhất, nhưng 200 dũng sĩ cũng đủ rồi. Cả lục địa này, trừ khi bắt buộc phải làm thì sẽ không ai chủ động khiêu khích người Dimata cả. Lúc trước, Kesmer đã cướp con mồi của Abiwo và khiến cha hắn phải trả giá đắt để chuộc về. Vì sự việc này, cả người Eden và người Dirott ở đại lục Venice đều không dám tùy tiện khiêu khích người Dimata nữa. Tính đến vấn đề tiếp tế và đồ ăn thức uống trên đường, nên chỉ có Tesir, Tulason, Suwanbi, Khanbana và sáu chiến binh khác mang theo đồng đội ma thú.

Ngày hôm đó, tiếng tù và trên cự ma tượng vang lên, đội ngũ tới đại lục Venice chuẩn bị khởi hành. Khác với đoàn quân xuất chinh, lần này, các tộc nhân reo hò cổ vũ cho cuộc khởi hành, đồng thời cũng rất thất vọng vì không thể đi cùng. Tesir đưa Mục Trọng Hạ và Abiwo lên lưng cự ma tượng, bắt đầu một cuộc hành trình với một đoàn xe dài và niềm hy vọng của các tộc nhân.

Bởi vì có hàng, chiến mã phải kéo, cho nên tốc độ đương nhiên sẽ chậm. Hai ngày sau, đoàn xe đến lãnh thổ của vua Tả Tượng Vương và nhận vật tư của bên đó. Cái lạnh trong gió đã yếu đi rất nhiều, mùa ấm đang đến, nhưng trong lòng mọi người lại vô cùng sốt ruột. Họ muốn ra khỏi lãnh nguyên Yahan vào cuối mùa tuyết.

Bộc lạc thứ năm và thứ tư cũng đã chuẩn bị sẵn vật tư, nhưng đương nhiên không nhiều như bộ lạc thứ ba. Bộ lạc thứ tư đã có 150 xe vật tư, bộ lạc thứ năm có 130 xe. Trong tay bọn họ có rất ít rương thuật pháp, lần này vì vội vàng nên đương nhiên họ không có nhiều vật tư để mang tới đại lục Venice như bộ lạc thứ ba. Họ mang da, xương thú tốt nhất của mình. Còn cả thịt khô, bánh sữa, dược liệu và các bộ phận quý lấy từ thú rừng. Tesir bảo họ giữ đá trần lại không trao đổi. Hai bộ lạc kia tin hắn nên cũng không mang theo.

Bộ lạc thứ ba có rất nhiều vật tư. Mục Trọng Hạ còn đóng góp rương thuật pháp của mình, cộng thêm rương thuật pháp nguyên bản của bộ lạc, và rương thuật pháp cậu đã sửa chữa, tổng cộng có 14 rương thuật pháp, chiếm 6 chiếc xe. Mặc dù rương thuật pháp không chiếm diện tích nhưng nếu chứa đầy vật tư lại rất nặng. Bộ lạc thứ ba có tổng cộng 440 xe hàng. Bởi vậy, có thể thấy Tesir đổi được 600 xe vật tư từ Eden về đã khiến bốn bộ lạc còn lại ghen tị tới mức nào.

Bộ lạc thứ ba đã hội hợp với hai bộ lạc kia trong lãnh thổ của bộ lạc thứ tư. Ngoài việc nghỉ ngơi và ăn uống cần thiết trên đường, họ đều vội vã di chuyển và chỉ ăn hai bữa một ngày. Ma thú có thể tự mình đi săn, chỉ cần ăn no thì mỗi ngày một bữa, hoặc hai ngày một bữa lớn là đủ rồi. Ngựa chiến có thể ăn rêu và cỏ mọc trên đường. Thức ăn của cự ma tượng thì cần các chiến sĩ đi săn. Cự ma tượng ăn no một lần là có thể đi ba ngày. Tuy lượng thức ăn nạp vào lớn nhưng cũng rất tiện là không cần ăn mỗi ngày. Mặc dù đại lục Venice nằm ở vùng đồng bằng, nhưng nơi đó có rất nhiều dã thú. Sau khi đến, họ có thể tự mình đi săn, nếu không thì có thể tiến xa hơn đến Rừng Phù Thủy. Dù sao ngựa của họ cũng rất nhanh. Vì vậy, ba bộ tộc dọc đường cũng không mang theo nhiều lương khô, nhiều nhất là một ít bánh khô. Mục đích mang theo cự ma tượng chủ yếu là để răn đe. Cự ma tượng như một thứ tượng trưng cho Yahan và không được người Dimata xuất khẩu. Ngay cả khi ai đó muốn săn trộm và bán chúng sang nước khác thì việc sinh sản cũng sẽ khó khăn vì cự ma tượng không thể thích nghi với khí hậu bên ngoài Yahan. Nếu không, sẽ có vô số thợ săn tiền thưởng đến Yahan để săn trộm những con cự ma tượng này để lấy tiền thưởng.

Tesir mang theo xúc xích, rau khô, gạo và nồi thuật pháp cho Mục Trọng Hạ để cậu có thể ăn ngon hơn trên đường. Abiwo muốn chia sẻ với bạn bè nên Mục Trọng Hạ đã đưa một ít pho mát và xúc xích cho Abiwo để cậu bé ăn cùng bạn mình. Mục Trọng Hạ dẫn thiếu nữ duy nhất trong đội Gu’an và đứa nhỏ duy nhất Amunda đi vào lều ăn cùng mình. Tesir ăn như mọi người. Không ai phản đối việc Mục Trọng Hạ đưa Amunda và Gu’an ăn cùng cả, nhưng những đứa trẻ và các cô gái khác trong bộ lạc không thể làm theo.

“Thương đội” của bộ lạc thứ ba cứ thế xuất phát. Nhưng người của bộ lạc thứ ba vẫn chưa thể nghỉ ngơi, họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Những người theo Mục Trọng Hạ học chữ không phải dũng sĩ. Lần này có sáu người đi cùng là vì họ biết chữ và cũng đã học số học cơ bản từ Mục Trọng Hạ. Ngoài ra, họ cũng coi như cường tráng nhất trong số 30 người. Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của Mục Trọng Hạ, đến lúc đó sẽ cần có những người biết chữ và biết quản lý ghi sổ.

24 người ở lại được Tesir chia thành 4 đội trước khi rời đi. Một đội tiếp tục chịu trách nhiệm làm pho mát, xúc xích, thịt khô. Một đội chịu trách nhiệm nghiên cứu về trồng trọt. Một đội chịu trách nhiệm nghiên cứu và sản xuất rượu sữa. Đội cuối cùng chịu trách nhiệm nghiên cứu việc nung gạch. Đồng thời, Mushka nhân danh thủ lĩnh ra lệnh, sau khi mùa ấm đến, các tộc nhân phải vào rừng chặt cây khô về.

Trong màn đêm, giữa đám người ngồi dưới đất, có một chiếc lều rất nổi bật, nhưng sẽ không ai bất mãn, vì đó là lều của Mục đại sư. Tesir, người lẽ ra phải ở trong lều, lại đang ngồi bên đống lửa cùng Terra, Duanwaqi, Duanhalan, Yijige, ba anh em Bu, Tulason, Suwanbi và Khanbana. Ngay sau bữa tối, nhóm người xuất sắc từ các bộ đã nói về sự phát triển của bộ lạc họ.

Lúc này, trong lều lần lượt vang lên những tiếng tanh tách. Mục Trọng Hạ cùng Gu’an, Abiwo và bốn người đàn ông đã học cùng cậu. Ngoại trừ Abiwo, mọi người đều có bàn tính trong tay. Thế giới này không có bàn tính, người Eden sử dụng máy tính cầm tay để đếm, đây cũng là một vật phẩm thuật pháp để tính toán, nhưng tương đối chậm. Kiếp trước, người trẻ tuổi chẳng có mấy ai biết dùng bàn tính, nhưng Mục Trọng Hạ đã dùng bàn tính khi còn học tiểu học. Sau này, sau khi điện thoại thông minh phổ biến, cậu cũng dần quên mất phương pháp dùng bàn tính.

Giờ vì sắp tới buôn bán ở đại lục Venice, Mục Trọng Hạ không thể không cầm bàn tính lên. Sau mấy ngày hồi tưởng và mò mẫm, bàn tính của Mục Trọng Hạ đã ra đời. Vì ban ngày còn phải đi lại, sẽ không thuận tiện, nên Mục Trọng Hạ đã tranh thủ thời gian ban đêm để dạy cách sử dụng bàn tính cho mấy người Gu’an. Khi kinh doanh, không biết đếm sẽ ảnh hưởng tới việc ghi chép sổ sách. Abiwo không học. Cậu bé ở trong lều đơn giản chỉ là để bảo vệ Mục a phụ cùng cô mình.

Bởi vì luôn ở bên cạnh Mục Trọng Hạ nên Gu’an học nhanh nhất. Nhưng so với tốc độ tay của anh Hạ, Gu’an chỉ cảm thấy tay mình quá yếu. Mục Trọng Hạ bảo mọi người đừng vội, khi chính thức sử dụng, tốc độ của họ tự nhiên sẽ càng lúc càng nhanh.

Người của bộ lạc thứ tư và thứ năm thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn căn lều đơn lẻ kia, vô cùng tò mò về najia của Tesir. Tuy nhiên, dọc đường đi hầu như không có cơ hội thấy mặt cậu. Vị najia kia có vẻ hơi khó gần. Nhưng cũng là chuyện bình thường, cậu ấy đến từ Eden, còn quen biết thợ cơ khí Eden. Mục Trọng Hạ biết chuyện thì bày tỏ bản thân rất vô tội nha. Đúng, mùa tuyết sắp qua và mùa ấm đang đến, nhưng đối với cậu trời vẫn rất lạnh! Là nhiệt độ đầu đông đó! Ngoài ra, Tesir cũng rất không thích việc có quá nhiều người chú ý đến najia của mình. Ban ngày, về cơ bản thì hắn đều để Mục Trọng Hạ ngồi trên lưng cự ma tượng. Ban đêm cũng luôn nhét người vào lều, như sợ người khác nhìn nhiều hơn chút vậy.

Duanwaqi nhặt chiếc áo khoác da của mình lên và nói: “Đi thêm một ngày nữa là chúng ta sẽ tới đại lục Venice.”

Mọi người đều gật đầu.

Duanwaqi: “Tesir, sau khi tới đại lục Venice, chúng ta nên đi đâu? Hay cứ tìm bừa một chỗ là được?”

Tesir: “Tới thành phố Naj.”

Bubahan cau mày: “Thành phố Naj? Khu Zhaikuo?”

Người dân Dimata chỉ có hiểu biết sơ đẳng về thế giới bên ngoài Yahan. Họ biết Eden, đại lục Venice, vương quốc Siam và vương quốc Xingis, đồng thời họ cũng biết chủ thành của bốn quốc gia này tên là gì. Đại lục Venice bao gồm bốn khu: khu Zhaikuo, khu Tieye, khu Luke và khu Sangzhu. Thành phố Naj là thủ đô của khu Zhaikuo. Người Dimata cũng không biết nhiều về thủ đô của các khu còn lại. Họ sống cuộc sống tự cung tự cấp ở Yahan và không tiếp xúc nhiều với các thành thị giáp ranh của Venice và Eden. Khi Tesir nói họ sẽ đến thủ đô của Zhaikuo, không chỉ Bubahan cau mày, mà những người khác cũng không tự tin.

Tesir bình tĩnh nói: “Najia của tôi nói, sau khi vào đại lục Venice, đi qua hai thị trấn nhỏ là đến thành phố Naj. Thành phố Naj là thủ đô của đại lục Venice cách chúng ta gần nhất. Trên đường đi, người Dirott sẽ không dám ngăn cản chúng ta. Chúng ta không vào thành phố, chỉ nhờ ké sự trù phú của thành phố Naj thôi.”

Những người khác đều không hiểu, không đến thành phố thì còn có thể đi đâu?

Tesir: “Tôi nghe em ấy.”

Hắn đã nói vậy thì những người khác cũng khó mà nói được gì, bởi vì quả thực không ai trong số họ hiểu rõ cả. Mà thực ra, Tesir cũng không biết họ sẽ bán hàng như thế nào sau khi đến đại lục Venice, nhưng hắn tin najia của mình chắc chắn sẽ có cách.

HẾT QUYỂN 1

Bình Luận (0)
Comment