Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 47

Chương 47: Không buôn bán với Yahan!

Là quốc gia văn minh nhất trên lục địa này, tuy Eden có một số khía cạnh khiến Mục Trọng Hạ vẫn cảm thấy nguyên thủy và lạc hậu, nhưng lại có một số khía cạnh khiến Mục Trọng Hạ phải kinh ngạc. Học viện Athen không chỉ là học viện tốt nhất ở Eden mà còn là học viện tốt nhất trên lục địa Rodrigue. Trong năm đầu tiên vào Học viện Athen, không chỉ có các môn chuyên ngành mà còn có các môn không phải chuyên ngành như lịch sử và địa lý của các quốc gia khác. Thông qua các môn học này, sinh viên có thể hiểu rõ hơn về vị thế của Eden ở lục địa Rodrigue cũng như sức mạnh của quốc gia mình. Mặc dù xuất phát từ mục tiêu không đơn thuần, nhưng nó đã giúp sinh viên hiểu thế giới một cách chi tiết hơn .

Người dân Dimata biết rất ít về thế giới ngoài Yahan. Mục Trọng Hạ lại càng không biết gì về thế giới này, nhưng kho kiến thức quý giá mà Mục Tu để lại ít nhất cũng cho phép cậu có được hiểu biết tổng thể về thế giới này trước khi tiếp xúc chi tiết với nó. Sự phân chia quốc gia của lục địa Rodrigue, vị trí thủ đô của mỗi quốc gia, khí hậu, môi trường địa lý và đặc sản của mỗi quốc gia… Giống như khi Mục Trọng Hạ học tập ở kiếp trước, thế giới này không hoàn toàn xa lạ với cậu.

Ngồi trên lưng cự ma tượng, Mục Trọng Hạ nhìn thấy cây cầu đá nối Yahan với thế giới bên ngoài từ xa. Lần trước cậu cảm thấy hơi bất an, bối rối về tương lai, nhưng lần này nhìn thấy cây cầu đá, cậu lại cảm thấy rất thân thiết. Cậu khẽ hỏi người bên cạnh: “Tesir, chúng ta sắp tiến vào đại lục Venice rồi.”

Tesir ôm chặt cậu và nói: “Ngồi vững nhé.”

Gu’an và Amunda cũng đang ngồi trên lưng cự ma tượng đều đứng dậy. Đây là lần đầu tiên cả hai rời khỏi Yahan, họ vô cùng kích động. Gu’an gần như cả đêm hôm trước đều không ngủ được. Khi cô lớn lên, nơi xa nhất mà Gu’an đặt chân tới chính là chân núi Tuyết Thần, nơi Yahan tổ chức đại lễ hàng năm. Cô chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó, mình sẽ rời Yahan và đến các quốc gia khác.

Abiwo và những người bạn của mình cùng nhau cưỡi ngựa đi bên cạnh cự ma tượng. Chẳng mấy chốc, họ đã sắp qua cầu, tiếng tù và của cự ma tượng vang lên, bộ lạc thứ ba phía trước đã qua cầu, theo sau là bộ lạc thứ tư và thứ năm. Ba bộ lạc và ba con cự ma tượng trông có vẻ rất đồ sộ và đáng sợ khi nhìn từ xa.

Cự ma tượng dẫn đầu đoàn là người lên cầu đầu tiên. Mục Trọng Hạ lại cẩn thận nhìn cây cầu đá có dấu vết cổ xưa này. Nhìn từ xa, cây cầu giống như một đỉnh núi sụp đổ. Nhưng nhìn kỹ thì cây cầu lại giống một đỉnh núi nằm vững chắc trong một thung lũng sâu nối liền hai thế giới – một thế giới nơi nền văn minh phát triển, một thế giới là nơi truyền thống cổ xưa được bảo tồn; một bên đầy nét quyến rũ của nền văn minh, bên kia đầy nét quyến rũ cổ xưa.

Tesir ôm chặt eo Mục Trọng Hạ để cậu không bị ngã khỏi lưng cự ma tượng. Gu’an và Amunda đã nằm rạp trên lưng nó, cả hai đều thốt lên kinh ngạc khi thấy cây cầu đá này. Mục Trọng Hạ cảm thán: “Thiên nhiên thật kỳ diệu.” Có lẽ hàng ngàn năm trước, ở đây đã có những ngọn núi, rồi một ngày nào đó trái đất chuyển động, những ngọn núi sụp đổ, mặt đất nứt ra và thế giới xuất hiện Yahan, Eden, đại lục Venice…

Thân hình khổng lồ của cự ma tượng bước lên cây cầu đá, nhưng nó không gây ra bất kỳ chấn động nào cho cây cầu đá cả. Cây cầu vẫn lặng lẽ nằm gọn trong thung lũng sâu, lặng lẽ dùng lưng hộ tống người Yahan an toàn vượt qua thung lũng. Không biết vì sao, lúc này Mục Trọng Hạ không khỏi cảm thấy hốc mắt nóng lên. Tesir nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở Mục Trọng Hạ, đôi mắt xanh lục của hắn tối sầm lại trong giây lát.

“Em sao vậy?” Hắn nâng ngón tay, lau những giọt nước trên khóe mắt Mục Trọng Hạ. Có lẽ cậu rất nhớ Eden.

Mục Trọng Hạ hơi khàn giọng, nói: “Em thấy cây cầu đá này quá vĩ đại. Anh thấy không, nó giống như một người cha già, dùng tấm lưng rắn chắc của mình để hộ tống các con đến và đi từ Yahan an toàn năm này qua năm khác. Nếu không có nó, người Yahan chỉ có thể thông qua Rừng Phù thủy để đến được thế giới bên ngoài, nhưng Rừng Phù thủy không thích hợp cho ngựa chiến và ma thú ra vào, càng không thể vận chuyển hàng hóa. Có thể nói, nếu không có cây cầu đá này, người Dimata sẽ không thể đến được với thế giới bên ngoài. Cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn hiện tại. Dù không thể mang lại cho Yahan một cuộc sống giàu có như Eden, nhưng nó lại mang đến cho Yahan niềm hy vọng.” Nói tới đây, Mục Trọng Hạ bỗng ngượng ngùng, “Là do em đột nhiên dâng trào cảm xúc thôi…”

Gu’an thò tới, nói: “Anh Hạ, nghe anh nói, em cũng cảm thấy cây cầu đá này rất vĩ đại.”

Amunda lặng lẽ di chuyển tới. Mục Trọng Hạ ôm Amunda vào lòng, hỏi: “Tesir, anh chưa từng nghĩ đến việc bảo vệ cây cầu đá này sao?”

Khi cậu hỏi, Tesir nhanh chóng hiểu ý. Mặc dù cây cầu đá này rất vững chắc, nhưng nếu một ngày nào đó có người phá hủy cây cầu đá này, điều đó có nghĩa là người Dimata sẽ bị hạn chế tối đa ở Yahan. Rừng Phù thủy chỉ thích hợp để huấn luyện. Nếu xảy ra chiến tranh, lối đi tốt nhất cho người Dimata chính là cây cầu đá.

Tesir: “Anh sẽ bàn bạc với bộ lạc thứ tư. Lãnh thổ của họ gần đây nhất.”

Mục Trọng Hạ: “Thật ra an toàn nhất chính là xây dựng một thành phòng thủ ở gần đây. Không cần quá lớn, chỉ cần có công năng phòng thủ cần thiết là được. Chiến mã của Yahan rất nhanh. Nếu một ngày nào đó không may xảy đến, tốc độ của chiến mã nhất định có thể truyền tin đến cho các anh trước đối thủ phá hủy cây cầu đá. Bộ lạc thứ ba và bộ lạc thứ tư có thể cùng nhau làm việc này, bộ lạc thứ năm muốn làm cũng được, mọi người đều có thể đóng góp. Các đoàn lữ hành vào Yahan có thể trả một số phí tượng trưng cho việc bảo trì và quản lý thành. Chúng ta cũng có thể kinh doanh gần đó và thu hút các thương gia từ Eden và các quốc gia khác. Ý nghĩa của cây cầu đối với Yahan mang tính chiến lược. Người Dimata không có ý định xâm lược các quốc gia khác, chỉ muốn ngăn cản các quốc gia khác sử dụng cây cầu này làm phương tiện để kiểm soát Yahan. Nếu có một ngày, Eden hoặc các quốc gia khác cảm thấy các anh quá nguy hiểm, chỉ cần bọn họ phá hủy cây cầu này, vậy thì sẽ tương đương với việc khống chế người Dimata. Bởi dù sao thì các anh cũng không thể chạy vào Rừng Phù Thủy chiến đấu được.”

Thế giới này có vũ khí nóng, và không có gì đảm bảo rằng thứ tương tự như tên lửa sẽ không xuất hiện trong tương lai. Cây cầu đá này dù lớn đến đâu thì vẫn dễ bị tên lửa tấn công.

Tesir cau mày, Gu’an cảm thấy hơi hoảng. Tesir: “Khi quay về, anh sẽ tìm thủ lĩnh. Bất kể bộ lạc thứ tư và thứ năm có làm hay không thì bộ lạc thứ ba cũng sẽ cử người tới.”

Mục Trọng Hạ: “Bộ lạc thứ tư và thứ năm chắc chắn sẵn lòng. Ở khu vực này có tài nguyên đá và gỗ rất dồi dào. Một toà thành phòng thủ nhỏ có thể được xây dựng bằng gỗ và đá mà không cần dùng lều. Thuyền nhỏ đi cẩn thận cũng được vạn năm, em không muốn một ngày nào đó, Yahan trở nên thụ động như vậy.”

Tesir cúi đầu hôn lên tóc Mục Trọng Hạ: “Cám ơn Trọng Hạ.”

Nếu cậu không nói ra, chắc hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến điều này.

Mục Trọng Hạ đỏ mặt. Amunda và Gu’an đều ở đó. Nhưng họ cố ý quay đi, không nhìn cha (anh trai) và Mục a phụ (anh Hạ) âu yếm nhau.

Sau khi vượt qua cây cầu đá, cũng vẫn là địa giới của Yahan, hay nói cách khác, nơi đây là vùng chân không, không có ai sinh sống. Bởi vì vắng vẻ nên đại lục Venice cũng ngầm thừa nhận nơi này thuộc về Yahan. Cái gọi là hoang tàn không có nghĩa là không có cỏ mọc, mà là bởi vì ở đây gần Yahan, mùa ấm ngắn, mùa lạnh lại dài, lại ở sát bên cạnh Yahan. Người Dirott chỉ cần nghe danh người Dimata đã biến sắc, cho nên chẳng ai tới nơi đây làm gì. Nhưng hiện tại, xem ra đây chính là điều cần thiết. Người Dimata có thể xây dựng một toà thành phòng thủ nhỏ ở phía bên kia cây cầu đá để bảo vệ cây cầu đá một cách hiệu quả, giúp người Dimata tiếp cận thế giới bên ngoài an toàn hơn.

Đoàn xe dài do ba con cự ma tượng dẫn đầu đã vượt qua cây cầu đá một cách an toàn và chính thức tiến vào lãnh thổ Venice vào ngày thứ ba sau khi rời khỏi cây cầu đá. Ngay khi người Dimata xuất hiện, cả đại lục Venice đều lo lắng. Mà phía tiếp giáp đầu tiên là khu Zhaikuo. Đại Tư của khu Zhaikuo như phát điên rồi. Chết tiệt, năm ngoái người Dimata đã đến Eden và lấy về hàng trăm xe vật tư, chẳng lẽ năm nay đã nhắm tới Venice! Gạt mọi chuyện khác sang một bên, vừa nghe nói người Dimata đã mang theo ba con cự ma tượng đến, vẻ mặt của Đại Tư Zhaikuo đã thay đổi đáng kể. Nếu đụng độ với người Dimata, cho dù có thể thắng thì cũng chỉ làm kẻ địch bị thương một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm. Không ai trên thế giới này muốn gây chiến với người Dimata cả!

Đương nhiên, đại lục Venice có vũ khí thuật pháp. Theo lý thì người Dimata có thể sử dụng vũ khí thuật pháp để tiêu diệt những con voi rừng mạnh hơn cả cự ma tượng, không có lý do gì mà phía Venice có nhiều vũ khí thuật pháp hơn lại phải sợ họ cả. Nhưng thực ra thì không phải. Bản thân người Dimata đã chiến đấu rất mạnh mẽ, và các dũng sĩ Dimata mạnh hơn nhiều lần so với các chiến binh bình thường. Hiệu quả chiến đấu của người Dimata khi có vũ khí thuật pháp chính là một sự cải thiện về chất. Tesir sở hữu thương thuật pháp, có thể một tay đánh bại con voi rừng. Nếu đổi thành người Eden và Dirott thì chẳng cần vũ khí thuật pháp, hắn cũng có thể dễ dàng lấy mạng họ. Đây chính là chênh lệch về thiên phú của chủng tộc, cũng chẳng trách được người Eden nghiêm cấm xuất khẩu vũ khí thuật pháp cho người Dimata. Những người Dimata có vũ khí thuật pháp và những người ở các quốc gia khác chắc chắn là hai chủng tộc đến từ hai thế giới khác nhau. Điều đơn giản nhất là người dân Dimata có thể cầm nỏ nhẹ bằng một tay và tay kia vác nỏ nặng, nhưng nếu là người nước khác, một chiến binh đã vác nỏ nặng thì không thể dễ dàng bỏ chạy, thậm chí cầm nỏ nhẹ cũng không thể linh hoạt chuyển động. Nếu một người lính không thể sử dụng vũ khí hạng nặng một cách hiệu quả, vậy thì đương nhiên hiệu quả chiến đấu của anh ta sẽ giảm đi rất nhiều.

Ngay khi cự ma tượng của người Dimata xuất hiện, chưa nói đến những ngôi làng nhỏ dọc đường đã sợ hãi đến mức nào, mà ngay cả thành chủ của thành phố đầu tiên – thành Yolu – đối mặt với họ đã sợ hãi đến mức gần như thu dọn đồ đạc và bỏ chạy, cũng may còn có tổng quan thành Yolu ngăn lại. Vị tổng quan này là đội trưởng đội hộ tống, chịu trách nhiệm về an ninh của một thành phố. Ở đại lục Venice, đội trưởng của đội hộ tống ở những thành phố như thành Yolu được gọi chung là Tổng quan. Thành phố Naj đóng vai trò là chủ thành của một khu, và người lãnh đạo cao nhất của quân đội được gọi là Tướng quân. Cứ 10 năm một lần, bốn khu của đại lục Venice lại bầu ra một Hãn Tư để lãnh đạo bốn khu. Theo hiểu biết của Mục Trọng Hạ thì Hãn Tư có thể là của Đại hãn hay Hãn ở kiếp trước. Tuy nhiên, không giống như các Đại Hãn, các Hãn Tư này thiên về một sự tượng trưng cho thân phận nhiều hơn, và không có nhiều quyền lực thực sự. Nếu Eden muốn trao đổi công việc gì với Venice, thì tuy Hãn Tư có thể làm người đại diện, nhưng vẫn cần bốn vị Đại Tư đồng ý mới được. Không phải là chưa từng có người nghĩ tới việc thực sự thống nhất đại lục Venice và trở thành một Hãn Tư có thực quyền, nhưng Eden sẽ không muốn thấy một Venice thống nhất và hùng mạnh, cho nên đại lục Venice vẫn luôn theo mô hình hành chính này.

Sở dĩ Tổng quan thành Yolu ngăn cản thành chủ, không phải vì ông ta không sợ người Dimata. Nhưng nếu họ cứ bỏ chạy, không những họ sẽ bị người dân thành phố mắng chết, mà Đại Tư cũng sẽ không tha cho họ. Vì cả hai đường đều chết nên họ vẫn có thể có cơ hội sống sót nếu ở lại chống lại người Dimata. Người Dimata chưa bao giờ phá vỡ thỏa thuận kể từ khi ký với đại lục Venice và Eden. Có thể có lý do nào đó cho sự xuất hiện đột ngột của họ lần này, giống như lần ở quận Ailin của Eden chẳng hạn. Lời khuyên của Tổng quan khiến Thành chủ yên tâm, nhưng sau đó ông ta lại gầm lên giận dữ. Nếu thực sự là tên khốn nào đó đã thu hút sát tinh của Yahan tới, vậy thì chờ xong việc, ông ta nhất định sẽ chặt tên đó thành từng mảnh! Thành Yolu không có nhiều vật tư đến mức những kẻ man rợ đó có thể tống tiền!

Đoàn xe dài dừng cách cổng thành Yolu 50 mét. Ngăn cản họ là một nhóm kỵ binh, được trang bị đầy đủ và tràn đầy tinh thần chiến đấu. Tiếng tù và của cự ma tượng vang lên, đội hình phía sau từ từ dừng lại. Tesir đang ngồi trên lưng cự ma tượng đầu tiên, lạnh lùng nhìn kỵ binh ở cổng thành, trong mắt đầy sát ý.

Mục Trọng Hạ thấy hắn như vậy, tim đập thình thịch, vội vàng đứng dậy, vẫy tay trước, sau đó cao giọng hô lên: “Chúng ta là thương đội của bộ lạc thứ ba Yahan, muốn đến thành phố Naj để buôn bán, xin các vị đừng hiểu lầm!” Sau đó, cậu vội nói nhỏ: “Tesir, chúng ta đến đây để làm ăn chứ không phải để đánh nhau!” Lại nhanh chóng quay ra sau và nói: “Mọi người mau bỏ vũ khí xuống. Chúng ta đến đây để buôn bán chứ không phải gây chiến!”

Các dũng sĩ của bộ lạc thứ ba tra lại những thanh kiếm đã rút ra vào thắt lưng của họ. Thấy thế, bộ lạc thứ tư và thứ năm phía sau cũng làm theo. Mục Trọng Hạ trên lưng cự ma tượng toát mồ hôi đầm đìa. Cậu đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch, nhưng lại quên mất bản chất hiếu chiến của người Dimata và tôn nghiêm chủng tộc không thể bị chọc giận của họ!

Mục Trọng Hạ đã hô lên như vậy, nhưng đội trưởng kỵ binh phía bên kia lại không chút do dự đáp lời: “Đại lục Venice chúng ta chưa bao giờ làm ăn với Yahan, mau quay về con đường mà các người đã đến!”

Tesir vừa nghe thấy đối phương không tôn trọng najia của mình, lập tức muốn cầm thương thuật pháp bước xuống, nhưng Mục Trọng Hạ đã nhanh chóng giữ hắn lại.

“Tesir, đừng bốc đồng!”

Mục Trọng Hạ đã sốt ruột tới mức nói “đừng”. Tesir liền mím môi và ngừng hành động.

Vuốt ngực Tesir, Mục Trọng Hạ nói: “Đưa em xuống, em sẽ nói chuyện với họ.”

Tesir: “Không!”

Mục Trọng Hạ: “Vậy anh muốn em về Eden sao?”

Một lý do quan trọng khác khiến Mục Trọng Hạ nhất quyết muốn đến đại lục Venice là để tìm pháp sư. Nếu họ không thành công, thì cậu thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến Eden. Tesir liếc nhìn Gu’an và Amunda đang tái mặt vì sợ hãi trước câu vừa rồi của Mục Trọng Hạ thì không ngăn cậu nữa. Thay vào đó, hắn ôm lấy Mục Trọng Hạ và dẫn cậu nhảy xuống khỏi lưng voi.

Để Tesir đợi ở chỗ cũ, Mục Trọng Hạ một mình đi về phía trước. Đội trưởng kỵ binh thấy vậy cũng xuống ngựa, nhưng những người khác vẫn đang thủ thế. Abiwo bước đến bên cạnh cha mình, không giấu được vẻ hoảng sợ: “A phụ, Mục a phụ muốn về Eden sao?”

Abiwo cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi trên lưng cự ma tượng.

Tesir: “Em ấy đang tìm đồ. Nếu không tìm được thì phải quay lại Eden. Em ấy không muốn quay lại.”

Nghe vậy, Abiwo không lo lắng nữa, mà lập tức hỏi: “Mục a phụ đang tìm gì vậy?”

Tesir không trả lời. Mặc dù a phụ không nói gì, nhưng Abiwo cũng hiểu đó hẳn là một báu vật vô cùng quan trọng, không thể tùy tiện tiết lộ.

Terra, Tulasen, Suwangbi, Khanbana, Duanwaqi và Bubahan đều đi tới, mọi người đều cau mày. Nếu họ bị ngăn lại ở đây, vậy thì kế hoạch lần này của họ sẽ thất bại hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment