Chương 55: Chuyện vặt trên đường
Thân thể đang lắc lư, Mục Trọng Hạ muốn xoay người, nhưng cơn đau rõ rệt trong cơ thể khiến hành động của cậu cứng ngắc tại chỗ. Cậu vô thức gọi: “Tesir?”
Có người bế cậu lên, môi cảm nhận được miệng túi nước, Mục Trọng Hạ nhắm mắt hút vào, uống như cá sắp chết khát. Thân thể cậu cứ như một cỗ máy rỉ sét, gần như có thể nghe thấy âm thanh lạch cạch cũ kỹ khi cử động dù chỉ một chút. Uống nước xong, Mục Trọng Hạ yếu ớt nói: “Em đói…”
Đầu sỏ gây tội đang một tay giữ chặt najia bị hắn tra tấn suốt đêm, tay kia mở hộp thức ăn thuật pháp, đút cơm hầm mà hắn nhờ em gái làm gấp trước khi rời đi cho najia đang quá mệt. Cơm hầm với khoai lang, xúc xích và rau diếp, tất cả đều được thái hạt lựu. Tesir múc một thìa đưa vào miệng najia. Giờ cậu chỉ còn sức cử động miệng thôi.
Tesir lặng lẽ đút cho cậu từng thìa một, đồng thời đưa đút canh nóng cho cậu. Tay hắn rất vững vàng, mặc dù cự ma tượng di chuyển ít nhiều gì cũng xóc nảy, nhưng hắn không hề làm đổ canh hay cơm lên người Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ ăn được một nửa đã no. Tesir đóng hộp đồ ăn lại, hai tay ôm chặt Mục Trọng Hạ, nhẹ nhàng xoa cái cằm lún phún râu l*n đ*nh đầu cậu. Mục Trọng Hạ đã ăn no, cũng nhận ra giờ họ đang ở trên lưng cự ma tượng. Về phần làm sao lên được lưng voi, Mục Trọng Hạ căn bản không có ký ức.
“Trọng Hạ.”
“Ừm?”
Vòng tay ấm áp và vững chắc của dũng sĩ cùng cảm giác xóc nảy thường xuyên khiến najia yếu đuối lại chìm vào giấc ngủ. Dũng sĩ chỉ gọi tên najia, nhưng không nói gì nữa. Mục Trọng Hạ rúc vào ngực Tesir, ngái ngủ hỏi: “Amunda đâu?”
“Nó đi cùng Muzai.”
Ngáp xong, Mục Trọng Hạ không hỏi nữa. Nhưng lồng ngực cậu đang dựa vào lại rung lên: “Trọng Hạ.”
“Ừm…”
Mục Trọng Hạ sắp ngủ.
Hơi thở của người trong tay dần dần ổn định, tròng mắt xanh lục nhìn chăm chú vào chim tuyết nhung quý giá trong tay. Vẻ sắc bén lại thờ ơ lúc xưa giờ chỉ còn chứa chan tình yêu sâu đậm. Hành động điên cuồng từ đêm qua đến rạng sáng không chỉ là sự hưng phấn của h*m m**n thể xác, mà còn khiến dũng sĩ Dimata phải đưa ra một quyết định khó khăn.
Mục Trọng Hạ được ôm chặt và ngủ trên lưng cự ma tượng. Mãi đến giữa trưa, đoàn xe mới dừng lại. Mục Trọng Hạ đã ngủ mê man. Tesir đặt cậu lên lưng voi để đảm bảo là cậu dù trở mình cũng sẽ không bị ngã xuống, sau đó hắn một mình nhảy xuống. Xifeng nhìn vị dũng sĩ Artai kia có thể lên xuống cự ma tượng dễ dàng như vậy, trong mắt anh ta lại ánh lên vẻ hâm mộ. Anh ta hâm mộ thể lực tuyệt vời của người Dimata, cũng hâm mộ khả năng giao tiếp giữa người Dimata và ma thú. Ít nhất thì người Dirott bọn họ cũng không thể thuần hóa được cự ma tượng.
Tesir vừa xuống, Gu’an đã bước tới: “A huynh, anh Mục sao thế?”
Khi cả đội ngũ khởi hành vào sáng sớm, Tesir xuất hiện với Mục Trọng Hạ vẫn đang quấn chăn. Hắn không nói gì, chỉ dẫn đội ngũ lên ngựa và trực tiếp rời thành. Sau đó lại đưa người lên lưng voi. Họ đã ra ngoài lâu như vậy mà Mục Trọng Hạ vẫn chưa xuất hiện, cô rất lo lắng, không biết có phải anh Mục ốm rồi không.
Tesir chỉ bình thản trả lời: “Đêm qua em ấy không ngủ.”
Chỉ bằng câu này, Gu’an lập tức hiểu ý anh trai. Cô đỏ mặt, nhưng vẫn hỏi: “Có cần nấu ăn cho anh Mục không ạ?”
Tesir: “Có.”
Hắn không dặn em gái mình phải nấu gì, Gu’an cũng không hỏi, cứ vậy rời đi. Xifeng đi tới và nói: “Dũng sĩ Artai, đại sư Samer có khoẻ không?”
Tesir: “Em ấy đang nghỉ ngơi.”
Lúc này, Xifeng rõ ràng cảm giác được dũng sĩ Artai lãnh đạm không muốn nói nhiều về đại sư Samer nên chuyển chủ đề: “Dũng sĩ Artai, chúng tôi sẽ đi săn, các anh có muốn đi không?”
Tesir gọi cho Tulason và bảo anh ta đưa một vài người đi săn cùng đám người Xifeng. Cự ma tượng cần bổ sung thức ăn, Mục Trọng Hạ cũng cần một ít thịt tươi.
Abiwo, Baisimi và Ifusai cũng đi cùng, Muzai cũng theo sau. Gu’an dẫn Amunda đi nấu ăn cho anh Mục. Mọi người đang nghỉ ngơi và chuẩn bị cho bữa ăn thứ hai trong ngày. Sau khi màn đêm buông xuống, họ sẽ tìm chỗ cắm trại. Ai đói sẽ ăn đồ khô họ mang theo và không tập trung nấu nướng nữa.
Hành trình từ Thành Ulado đến Thành Naj mất khoảng 5 ngày. Trên đường đi sẽ có cướp, thú dữ và đám ác bá ở các thôn làng quấy nhiễu. Các thương đội di chuyển giữa các thành phố ở đại lục Venice đều có lực lượng chiến đấu riêng hoặc thuê lính đánh thuê để bảo vệ họ. Những tên cướp và đám ác bá trong làng không dám quấy rối một đội quân chính quy như của Xifeng. Thành chủ Bonatch đã phái Xifeng hộ tống họ, đó chắc chắn là hành động lấy lòng. Đương nhiên, người Dimata không sợ cướp bóc hay ác bá, nếu đối phương dám tới thì chắc chắn sẽ không còn đường quay lại.
Khi bầu trời bắt đầu tối dần, những người đi săn đã quay trở lại. Hơn 20 dũng sĩ Dimata đi theo, mỗi người đều vác những con mồi to lớn trên vai. Những con gà lôi, vịt trời và các loài chim hoang dã khác không khiến họ hứng thú. Xifeng và người của anh ta cũng mang rất nhiều con mồi về, nhưng chủ yếu là những con mồi nhỏ. Lần đầu tiên nhìn thấy người Dimanta săn mồi trực diện, Xifeng và kỵ binh của anh ta tràn đầy ngưỡng mộ và cảm thấy xấu hổ.
Mọi người bắt đầu giết con mồi. Tesir ngồi trên lưng voi, Mục Trọng Hạ chưa hề có vẻ gì là sắp tỉnh lại. Mãi tới khi mùi thịt thơm nồng bay khắp nơi, mí mắt Mục Trọng Hạ mới khẽ động.
“Trọng Hạ.”
Tesir bế người lên. Mục Trọng Hạ lẩm bẩm: “Em muốn đi vệ sinh…”
Tesir quấn chặt người, đội mũ lên cho cậu, ôm cậu xuống khỏi lưng cự ma tượng đang quỳ của rồi đưa cậu đến một nơi khá xa và bí mật cho tiện. Những người Dimata có mặt chỉ nhìn thoáng qua đã biết chuyện gì đang xảy ra với Mục đại sư. Xifeng có phần không chắc chắn. Anh ta có thể thấy mối quan hệ giữa đại sư Samer và các chiến binh Artai không bình thường, nhưng anh ta không thể tin là đại sư Samer lại sẵn lòng ở lại Yahan chỉ vì thích một người đàn ông Dimata. Một kỵ sĩ như anh ta còn không chịu nổi hoàn cảnh gian khổ của Yahan, làm sao một thợ cơ khí xuất sắc như đại sư Samer có thể chịu đựng được. Đây không phải là vấn đề tình yêu hay không, mà là vấn đề sống còn.
Không chỉ có Xifeng không tin, ngay cả người Dimata cũng không tin chắc là Mục Trọng Hạ sẽ ở lại Yahan. Đặc biệt là sau khi tận mắt nhìn thấy Mục Trọng Hạ có thể có địa vị và sức mạnh như thế nào với tư cách là một thợ cơ khí, họ càng nghi ngờ hơn.
Sau khi Tesir bế Mục Trọng Hạ về, hắn không bế cậu lưng voi mà đi tới trước mặt Gu’an và ngồi xuống, để Mục Trọng Hạ ngồi trong lòng mình. Gu’an, Abiwo, Amunda và Muzai ở cùng nhau. Muzai sợ lửa nên nép mình bên cạnh Gu’an đang nấu ăn bằng nồi thuật pháp. Abiwo nhóm bếp nấu canh. Ăn xong họ còn phải lên đường, cho đến khi tìm được chỗ nghỉ ngơi. Đó cũng là vì lực lượng chính của thương đội này là các dũng sĩ Dimata, họ không cần phải tìm những ngôi làng hay nơi nào đó an toàn để cắm trại dọc đường. Nếu không, ngay cả đội trưởng đội kỵ binh như Xifeng cũng không dám lên đường sau khi trời tối. Ban đêm, đại lục Venice chứa đầy nguy hiểm.
Mục Trọng Hạ không thể nằm được nữa, hiện tại cậu vẫn cảm thấy cơ thể mình run rẩy không vững. Abiwo và Amunda đã nhiều lần chứng kiến cảnh Mục a phụ bị a phụ “bắt nạt” tới mức không thể ra khỏi giường. Ngay khi thấy trạng thái của Mục a phụ, hai đứa đã biết cha ấy lại bị a phụ bắt nạt nữa rồi. Sau khi ngồi xuống uống chút nước nóng, Mục Trọng Hạ mới có sức lực hỏi: “Chúng ta xuất phát khi nào vậy?”
Gu’an trả lời: “Chúng ta xuất phát vào lúc bình minh. Đội trưởng Xifeng nói sẽ mất 5 ngày để đến thành Naj. Trên đường đi sẽ rất nguy hiểm, nhưng a huynh nói không sợ.”
Abiwo: “Người và thú ở đây đều yếu mà.”
Mục Trọng Hạ cười nói: “Đương nhiên dũng sĩ Dimata chúng ta sẽ không sợ hãi.”
Khi Mục a phụ nói điều này, Abiwo cảm thấy hơi ngượng, đồng thời cũng rất vui khi Mục a phụ nói “dũng sĩ Dimata chúng ta”. Xifeng và thuộc hạ cũng đang đi lấy đồ ăn, thỉnh thoảng lại nhìn Mục Trọng Hạ, dường như hơi khó hiểu. Tesir đang ôm Mục Trọng Hạ, trong khi hai đứa trẻ và y mạc của chúng ngồi ở một bên. Muzai cũng di chuyển đến bên cạnh Mục Trọng Hạ, cái đầu to tựa vào lòng cậu. Cảnh tượng ấm áp đến mức không ai muốn làm phiền. Chẳng riêng gì Xifeng chần chừ, mà ngay cả những người như Tulasen và Suwangbi cũng không tiện tiến lên.
Ăn xong và nghỉ ngơi xong, Mục Trọng Hạ lại được Tesir đưa lên lưng voi, Gu’an và Amunda cũng đi lên. Trời đã tối hẳn. Những người không thể chiến đấu được những người khác bảo vệ xung quanh. Tất cả những người có thể chiến đấu và đám ma thú đều cảnh giác. Loan đao trong tay các dũng sĩ Dimata tỏa ra thứ ánh sáng lạnh như băng dưới ánh trăng từ hai “mặt trăng” đó. Mục Trọng Hạ vẫn đang nép mình trong vòng tay Tesir, lặng lẽ nhìn mặt trăng trên bầu trời, một lần nữa nhận ra sâu sắc là mình hiện đang ở một thế giới khác. Trong tiếng Eden, hai mặt trăng này được gọi là Lalea và Remsin. Theo truyền thuyết, Lalea và Remsin là một cặp tình nhân. Họ chọc giận các vị thần trên bầu trời và bị các vị thần nguyền rủa biến thành hai viên đá sáng và treo lơ lửng trên bầu trời đêm, không bao giờ gặp lại nhau.
Trong thần thoại của người Dimata, hai “mặt trăng” trên bầu trời là nước mắt của Thần Tuyết. Những giọt nước mắt của Thần Tuyết biến thành những viên ngọc giữa bầu trời đêm, soi đường cho những đứa trẻ được ngài bảo vệ.
Xa xa, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng dã thú gầm rú, Mục Trọng Hạ dời tầm mắt nhìn trăng. Phía dưới, Muzai đột nhiên gầm lên, Mục Trọng Hạ giật mình: “Có nguy hiểm ư?”
Tesir: “Là Muzai đang cảnh cáo.”
Quả nhiên, sau khi Muzai gầm lên, tất cả ma thú đi cùng đội đều gầm lên theo, tựa như muốn cảnh cáo người hoặc thú có ác ý ở xa đừng có đến đây chịu chết.
Đây là hành trình an toàn và suôn sẻ nhất mà Xifeng đến thành Naj. Khi đoàn xe dừng lại thì đã gần khuya. Người Dimata nhanh chóng dựng lều cho Mục Trọng Hà ở, những người khác nằm trên mặt đất. Người Dimata chịu lạnh tốt nên không hề sợ thời tiết như vậy. Họ có thể ngủ chỉ bằng cách quấn mình trong chăn da thú.
Mục Trọng Hạ gọi Gu’an và Amunda vào lều. Amunda nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Mục a phụ. Gu’an cũng nằm nghiêng gần rèm lều để ngủ. Gu’an sắp đến kỳ kinh, Mục Trọng Hạ đã cố gắng hết sức để cô không bị cảm lạnh. Vào ban đêm, đôi mắt dã thú u ám nhìn chằm chằm vào nhóm người. Mùi thịt ngọt ngào cám dỗ chúng, nhưng trực giác cảm nhận được nguy hiểm cũng khiến những con thú đang ch** n**c dãi này không dám dễ dàng tiến tới tấn công con mồi.
Không chỉ có dã thú đang theo dõi mà còn có cả những tên cướp tham lam. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cự ma tượng – biểu tượng của người Di Mata, đám sát nhân hung ác này lại im lặng như thỏ, không kẻ nào dám bước tới tìm chết. Sáng sớm hôm sau, người Dimata đã thức dậy. Tesir vào lều đánh thức Amunda và Gu’an, đồng thời bế Mục Trọng Hạ vẫn đang ngái ngủ quấn chăn lên lưng voi. Cho đến khi toàn bộ đội ngũ đã thu dọn xong và bắt đầu xuất phát, Mục Trọng Hạ mới tỉnh lại.
※
Sau ba ngày rong ruổi trên đường, cuối cùng Xifeng cũng tìm được cơ hội nói chuyện với đại sư Samer. Mục Trọng Hạ đang ngồi bên đống lửa ăn canh nóng, Xifeng mang theo hai con gà lôi vừa săn được đi tới. Sau khi đặt chúng xuống, anh ta nói với Tesir: “Tôi thấy đại sư Samer có vẻ thích canh gà. Những con gà lôi này không có nhiều thịt, nên hãy dùng nấu canh cho đại sư Samer đi.”
Tesir không cần, najia của hắn cũng không cần ăn đồ ăn do người đàn ông khác đưa đến. Mục Trọng Hạ chạm nhẹ vào Tesir, ngăn hắn lên tiếng, rồi mỉm cười nói với Xifeng: “Cảm ơn đội trưởng Xifeng. Gu’an, múc một bát cơm hầm cho đội trưởng Xifeng nhé.”
Gu’an liếc nhìn a huynh, thấy anh trai mình không tức giận, cô mới bưng một bát cơm mới nấu đưa cho Xifeng. Xifeng nhận lấy và ngồi xuống. Gu’an lại múc thêm một bát canh nóng hổi cho anh ta, Xifeng cảm ơn.
Mục Trọng Hạ tình cờ cũng có chuyện muốn hỏi Xifeng. Sau khi Xifeng ăn mấy miếng cơm, nói cơm hầm rất ngon, cậu liền hỏi: “Đội trưởng Xifeng, thành Naj có phải là thành lớn nhất trong khu Zhaikuo không?”
Xifeng gật đầu: “Đúng vậy.”
Mục Trọng Hạ: “Ở khu Zhaikuo có hiệp hội thợ cơ khí và pháp sư không?”
Xifeng vẫn gật đầu: “Có. Tuy nhiên, khu Zhaikuo chúng tôi không có nhiều thợ máy và pháp sư. Khi Likuo có nhiều pháp sư nhất, và khu Sangzhu có nhiều thợ cơ khí nhất. Em gái của Đại Tư khu Likuo là pháp sư thượng cấp. Vì vậy, hầu hết các hiệp hội pháp sư của chúng tôi đều ở Likuo, và hiệp hội cơ khí đều ở Sở Sangzhu.”
Nguồn gốc của các hiệp hội pháp sư và thợ cơ khí là ở Eden Sau đó, nhiều quốc gia khác nhau đã học hỏi từ cách làm của Eden và lần lượt thành lập các hiệp hội thợ cơ khí và pháp sư của riêng họ. Ở lục địa Rodrigue, các hiệp hội thợ cơ khí và pháp sư của Eden mặc định là có cấp độ cao nhất.
Mục Trọng Hạ: “Thợ cơ khí và pháp sư ở khu Zhaikuo có trình độ cao nhất là gì?”
Xifeng: “Họ đều là hình cấp. Đại lục Venice chúng tôi không có thợ cơ khí và pháp sư miện cấp.”
Còn việc Venice có bao nhiêu thợ cơ khí và pháp sư cao cấp, Xifeng không nói, mà Mục Trọng Hạ cũng không hỏi.
Nhưng nghe Xifeng nói như vậy, Mục Trọng Hạ cũng đã yên tâm. Chỉ cần thành Naj có pháp sư thì sẽ bán quyển trục thuật pháp, và cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc với các pháp sư.
Mục Trọng Hạ lại hỏi: “Thành Naj có dễ gặp được pháp sư không?”
Xifeng đột nhiên lộ ra vẻ mặt thần thánh: “Pháp sư đối với Venice cũng quý trọng như chim tuyết nhung đối với Yahan vậy. Tôi nghe tổng quan nói là thành chủ cũng đã từng gặp pháp sư trong phủ của Đại Tư và nói vài câu.”
Mục Trọng Hạ nghe hiểu ý Xifeng. Nói vài câu, tức là ngay cả thành chủ Bonatch cũng không có tiếng nói trước mặt pháp sư. Xifeng tò mò: “Đại sư Samer muốn tìm pháp sư à?”
Mục Trọng Hạ: “Tôi quả thực muốn tìm một pháp sư có chút việc. Tình cờ là chúng tôi đang kinh doanh ở đại lục Venice, nếu có thể gặp một pháp sư là tốt nhất.”
Khi Xifeng nghe thấy đối phương không có ý định quay lại Eden tìm pháp sư, anh ta càng tin chắc là đại sư Samer có kẻ thù ở Eden. Nghĩ đến một thợ cơ khí trung cấp như đại sư Samer, còn mạnh hơn nhiều so với thợ cơ khí trung cấp ở thành Naj, Xifeng nghĩ mình đã hiểu rõ rồi.
Sau khi hỏi thông tin từ Xifeng, Mục Trọng Hạ cũng không có phương pháp đặc biệt khả thi nào để tìm ra pháp sư ở thành Naj và đạt được mục tiêu của mình cả. Trong tình hình hiện tại, chỉ có thể thực hiện từng bước một. Nhưng cậu phải tìm cách ngưng tụ thuật pháp trước khi có thể quay trở lại Yahan. Mục Trọng Hạ lo lắng trong lòng, còn Tesir thì ôm cậu thật chặt.