Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 56

Chương 56: Vào thành Naj

Trên đường đi, trên lưng voi, Tesir an ủi Mục Trọng Hạ: “Nếu Venice không có pháp sư, anh sẽ về Eden cùng em.”

Trái tim Mục Trọng Hạ run lên, cậu nhìn Tesir. Tesir: “Trong bộ lạc còn có Terra, nên anh có thể rời đi.”

Đại lục Venice không chào đón người Dimata, Eden thậm chí còn khó khăn hơn. Người Dimata đã sống ở Yahan qua nhiều thế hệ, và họ hiếm khi chủ động liên lạc với thế giới bên ngoài. Tesir có thể dẫn dắt các chiến binh Dimata thách thức người Eden bên ngoài quận Ailin, nhưng nếu hắn xuất hiện một mình ở Eden, chắc chắn sẽ bị người Eden căm ghét và coi thường. Đối với người Eden, Dimata là hiện thân của sự man rợ, ngu dốt và thô lỗ. Mục Trọng Hạ làm sao có thể để Tesir đến Eden và chịu đựng những thứ này được?

Cậu bình tĩnh nói: “Vậy thì có lẽ em sẽ rất cần anh đi cùng. Nhưng em sẽ không quay lại Eden. Nếu mọi chuyện ở thành Naj không suôn sẻ và chúng ta bán hết hàng, vậy chúng ta sẽ để thương đội về trước. Anh, Abiwo, Amunda và Gu’an sẽ đi cùng em tới khu Likuo. Chúng ta sẽ luôn tìm được cơ hội, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Tesir: “Cứ để họ về cả đi. Mùa tuyết tới, Abiwo sẽ vào rừng. Gu’an sẽ làm xúc xích.”

Bây giờ Mục Trọng Hạ mới nghĩ tới việc Abiwo đã đến tuổi. Đứa trẻ đó nên hoàn thiện bản thân hơn nữa trong mùa ấm và chuẩn bị tìm kiếm ma thú đồng hành của riêng mình trong mùa tuyết. Suy nghĩ một chút, Mục Trọng Hạ nói: “Gu’an đã mệt mỏi mấy tháng nay rồi, hiếm khi có dịp dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo. Amunda còn nhỏ, về đến cũng không làm được gì nhiều, mà không để bé bên cạnh thì em cũng không yên tâm. Chờ tới lúc đó mình tính nhé.”

Nghĩ đến chuyện pháp sư, trên đường Mục Trọng Hạ không thể ngủ ngon. Về vấn đề này, người đàn ông dũng mãnh nhất bộ lạc thứ ba cũng không có biện pháp. Càng đến gần Thành Naj, họ càng gặp nhiều người đi đường và thương đội. An ninh xung quanh thành Naj tốt hơn nhiều, còn có lực lượng tuần tra thường xuyên. Khác với lối sống giản dị và nguyên thủy của người Dimata, đa số người Dirott ở Venice ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi người hàng xóm Eden. Từ cách ăn mặc của họ, có thể thấy rõ sự phân biệt giàu nghèo.

Khi còn cách thành Naj một ngày, họ chạm trán với một đội tuần tra từ. Đội tuần tra vừa thấy họ đã lập tức rút con trường đao bên hông ra, ra hiệu dừng lại. Xifeng lập tức tiến lên thương lượng, Mục Trọng Hạ nhờ Tesir đưa cậu xuống khỏi lưng voi rồi cũng đi qua.

Đội trưởng đội tuần tra tên là Nagul. Phải nói thành chủ Bonatch cũng thực sự ưu đãi thợ cơ khí Mục Trọng Hạ. Ngoài ra, bản thân Xifeng cũng có động cơ riêng, anh ta đặc biệt nói tốt cho thương đội Yahan này trước mặt Nagul, đồng thời còn đặc biệt đề cập đến chuyện trong thương đội này có một vị thợ cơ khí đến từ Eden. Người Dirott rất tôn trọng và thân thiện với người Eden, hơn nữa đối phương còn là thợ cơ khí nên Nagul đã cất trường đao của mình đi.

Mục Trọng Hạ thấy có vẻ Xifeng đã nói xong, liền dẫn Tesir và Terra tiến lên thương lượng thêm. Đối với chuyện của thương đội, Terra phù hợp hơn Tesir. Nếu mọi việc suôn sẻ, kể từ bây giờ, năm nào bộ lạc cũng sẽ đến Venice, và Mục Trọng Hạ cũng có ý định để Terra phụ trách việc này. Khi Terra đi tới, những người trong đội tuần tra đã chú ý đến chiếc chân giả của anh, Nagul cũng đã đặc biệt quan sát nó.

Mục Trọng Hạ bước lên phía trước, Xifeng lập tức giới thiệu: “Đội trưởng Nagul, đây là đại sư Samer, đến từ Eden.”

Nagul lập tức chào hỏi trước, đó là kiểu chào của Eden. Mục Trọng Hạ cũng chào lại theo lễ nghi Eden và nói: “Đội trưởng Nagul, tôi là một thợ cơ khí Eden sống ở Yahan. Thương đội của chúng tôi dự định đến Naj và sẽ dựng một quầy hàng bên ngoài thành. Ngựa chiến, ma thú và cự ma tượng sẽ không vào thành. Chúng tôi đã từng giao dịch với các thương nhân ở Thành Yolu và Thành Ulado, đồng thời cũng đã ký một thỏa thuận hợp tác kinh doanh với thành chủ Bonatch và thành chủ Keba. Ngoài việc tìm kiếm cơ hội kinh doanh, tôi còn muốn mua một số quyển trục thuật pháp ở thành Naj. Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn liên hệ với các thợ cơ khí và pháp sư ở thành Naj.”

Nói xong, Mục Trọng Hạ giới thiệu thêm: ” Đây là dũng Artai, còn đây là dũng sĩ Arnold. Họ là anh em và là cũng là người phụ trách thương đội của chúng tôi.”

Mục Trọng Hạ gọi mình là “dũng sĩ”, khiến đôi mắt Terra nóng lên trong giây lát. Nagul chào hỏi theo nghi lễ của người Venice, trong khi Tesir và Terra chào hỏi theo nghi lễ của Yahan.

Đối phương đã nói sẽ không vào thành, chỉ bày sạp hàng ở bên ngoài. Nagul nói: “Chúng tôi chưa từng thấy thương đội Yahan ở thành Naj. Tôi cần phải báo cáo chuyện này, cậu có thể phái người theo tôi vào thành.”

Mục Trọng Hạ: “Nơi này còn cách thành Naj còn một ngày đường nữa. Thương đội của tôi có thể đi xa hơn chút được không? Nếu không tôi sẽ không thể báo tin vui cho họ được.”

Nagul: “Được. Thương đội của cậu có thể ở lại thị trấn Mituo.”

Xifeng nói thêm: “Thị trấn Mituo rất gần thành Naj.”

Mục Trọng Hạ hiểu, thị trấn Mituo này hẳn là một thành trấn nhỏ thuộc quyền quản lý của thành Naj.

Một đoàn lữ hành từ Yahan đến, Nagul cử hai người trong đội nhanh chóng quay trở lại thành Naj để báo cáo, bản thân anh ta thì đi theo thương đội của Mục Trọng Hạ đến thị trấn Mituo trước. Terra giải thích tình hình cho mọi người, và mọi người đều nói họ sẽ nghe lời Mục đại sư. Dù sao sau khi đi ra, tất cả người Dimata đều nói sẽ nghe theo Mục đại sư, bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Chiều hôm sau mới ddến thị trấn Mituo. Thương đội không vào thị trấn, mà cắm trại bên ngoài. Nagul đến gặp trưởng trấn Mituo và giải thích tình hình cho ông. Nếu không, thị trấn Mituo sẽ hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột của những người Dimata và cự ma tượng đáng sợ kia. Sau khi Nagul gặp trưởng trấn, ông đã đích thân dẫn người của mình ra bên ngoài thị trấn và bố trí một không gian rộng rãi cho thương đội tạm thời ở đó. Tesir nói với đám Tulason về việc dựng trại và nghỉ ngơi, sau đó hắn và Terra đi cùng Mục Trọng Hạ đến thành Naj.

Lần đầu vào thành, họ không biết mình sẽ gặp phải điều gì hay kế hoạch của họ có suôn sẻ hay không, vì vậy Mục Trọng Hạ không dẫn theo Gu’an, Amunda và Abiwo đi cùng. Nhưng ngay cả khi công việc kinh doanh ở thành Naj không suôn sẻ thì mọi người cũng đều hài lòng rồi. Lần buôn bán này đã suôn sẻ hơn nhiều so với những gì họ mong đợi.

Cánh cổng của thành Naj sẽ đóng lại sau khi màn đêm buông xuống, và Mục Trọng Hạ không chắc liệu họ có thể ra ngoài trước khi đóng cổng hay không. Cậu không lo lắng cho an toàn của mọi người, bởi chỉ riêng cự ma tượng cũng đủ khiến trưởng trấn Mituo không dám hành động liều lĩnh rồi. Vừa rồi Mục Trọng Hạ đã nhìn, bên ngoài thị trấn Mituo không có vũ khí thuật pháp quy mô lớn để bảo vệ. Có lẽ trưởng trấn Mituo cũng biết điều này và sẽ kiềm chế người dân trong thị trấn để không chọc tức người Dimata bên ngoài.

Hiện tại, ở Venice đang là mùa xuân, và có thể nhìn thấy nhiều loài hoa dại với nhiều màu sắc khác nhau trên đường. Nhưng sau khi họ khởi hành không lâu thì trời bắt đầu mưa. Ngựa của Xifeng và Nagul chạy chậm, Tesir và Terra lại không thể bỏ lại họ được. Mục Trọng Hạ không thể cưỡi ngựa nên ngồi trước mặt Tesir. Tesir quấn chặt Mục Trọng Hạ bằng một tấm da thú mỏng, mặc kệ nước mưa rơi trên người mình. Nếu trên đường đi còn trú mưa, có lẽ họ sẽ không kịp đến thành Naj trước khi cổng thành đóng lại. Thấy Tesir không có ý định trú mưa, Mục Trọng Hạ cũng không nói, Xifeng và Nagul cũng không nói.

Mọi người đều quấn trong áo mưa da thú. Sau đó, cơn mưa đã nặng hạt hơn, Tesir quấn chặt Mục Trọng Hạ và bảo cậu co chân lên. Hắn một tay nắm chặt dây cương, tay kia giữ chặt Mục Trọng Hạ trước người. Mục Trọng Hạ trong da thú kêu lên: “Tesir, mưa to quá, anh cũng nên quấn mình lại đi.”

Tesir: “Không sao.”

Nhưng em đau lòng mà.

Qua khe hở thoáng khí, Mục Trọng Hạ nhìn thấy mưa liên tục đánh trên mình ngựa. Những người Dirott như Xifeng và Nagul nhìn dũng sĩ Artai và Arnold không sợ bị ướt dưới mưa với vẻ ngưỡng mộ. Quả không hổ là các dũng sĩ Dimata, khả năng sống sót trong môi trường khắc nghiệt của họ là điều không ai sánh kịp.

Tesir không phải đang thể hiện. Ở Yahan sẽ có mưa lớn trong ba tháng mùa ấm. Mưa vào mùa ấm không những không ấm mà còn lạnh thấu xương. Người Dimata từ lâu đã quen với việc đó rồi. Họ cũng quen cưỡi ngựa, và đặc biệt không thích quấn mình trong da thú khi trời mưa, chỉ cần trời không mưa tầm tã là họ sẽ để mặc bản thân ướt sũng bên ngoài. Khi trở về lều, họ chỉ cần dùng nước ấm gội đầu và tắm qua là được. Đôi khi bọn nhỏ còn ra chơi đùa dưới mưa.

Trước khi trời tối, Tesir vốn bị ngựa của người Dirott kéo chậm tốc độ, cuối cùng đã dẫn Mục Trọng Hạ đến được thành Naj. Mưa vẫn rơi, Mục Trọng Hạ có thể nhìn qua khe hở, có rất nhiều người đang tiến vào thành Naj. Có lẽ vì đã muộn nên không có nhiều người rời khỏi thành. Người xung quanh đầy vẻ nghi ngờ nhìn Tesir và Terra, rõ ràng hai người này không phải là người địa phương. Nagul đưa eo bài của mình cho lính canh bảo vệ thành. Ngay khi nghe tin hai người Dimata và một thợ máy Eden đến, họ lập tức để anh ta đi mà không hỏi thêm gì.

Nagul: “Đại sư Samer.”

Mục Trọng Hạ hé ra một chút, nhìn thấy Nagul ở trước mặt, nói: “Đã muộn rồi, cậu về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”

Thấy Nagul cũng đã ướt sũng, cậu nói: “Đội trưởng Nagul, xin hãy đưa chúng tôi đến một khách sạn, miễn là sạch sẽ ngăn nắp là được. Đêm nay chúng tôi sẽ ở lại thành một đêm.”

Nghe vậy, Nagul thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như đêm nay đối phương nhất quyết muốn giải quyết cho xong công việc, anh ta sẽ gặp chút phiền toái. Suy cho cùng, liệu thành chủ có đồng ý cho họ dựng một quầy hàng bên ngoài thành Naj hay không là điều mà anh ta, một thủ lĩnh tuần tra nho nhỏ, không thể xác định được.

Mục Trọng Hạ chỉ muốn một khách sạn sạch sẽ và ngăn nắp nên Nagul đã đưa họ đến một khách sạn nơi các thương đội đến từ bên ngoài thành Naj thường lui tới. Khách sạn này không quá đắt đỏ, vì chủ yếu chỉ tiếp các thương đội, hơn nữa cũng có rất nhiều cơ hội kinh doanh. Đây cũng là thiện chí của Nagul. Trên đường đi, Xifeng nói với Nagul là đại sư Samer đã chế tạo một cây thương thuật pháp trung cấp với 7 thuật pháp trận cho Tổng quan của họ ở Thành Yolu, còn mạnh hơn trường đao thuật pháp đã định chế ở thành Naj nhiều. Xifeng cũng cho Nagul xem thanh đao thuật pháp mà đại sư Samer đã sửa cho mình. Nagul không khỏi động tâm. Mặc dù thành Naj có rất nhiều thợ cơ khí, nhưng với địa vị của anh ta, việc tìm được một thợ cơ khí giỏi để định chế vũ khí không phải là điều dễ dàng. Nếu đại sư Samer thực sự mạnh như Xifeng nói, liệu có cơ hội nào để anh ta có thể nhờ đối phương chế tạo cho mình một thanh đao thuật pháp không?

Có Nagul ra mặt, mặc dù Tesir và Terra đã tạo rất nhiều áp lực cho những người xung quanh, nhưng họ đã đặt hai phòng trong khách sạn thành công. Xifeng cùng mười người anh ta mang theo sẽ đi gặp đại thiếu gia trước, chỗ ở của bọn họ cũng sẽ do đối phương sắp xếp, không cần ở khách sạn. Vị đại thiếu gia mà Xifeng muốn gặp là con trai cả của thành chủ Bonatch, người từng phục vụ trong quân đội thành Naj. Trời đã khuya lại đang mưa nên Xifeng quyết định tạm thời không sắp xếp một cuộc gặp mặt nữa. Ngày mai anh ta sẽ đưa đại thiếu gia đến khách sạn gặp đại sư Samer. Trong tay Xifeng còn có một bức thư mà thành chủ yêu cầu anh ta đưa cho đại thiếu gia.

Sau khi Xifeng, Nagul và những người khác rời đi, Mục Trọng Hạ bảo Tesir và Terra về phòng tắm nước nóng. Đúng như mong đợi về một khách sạn ở thành Naj, phòng tắm còn có một chiếc bồn tắm thuật pháp. Tuy nó nhỏ hơn loại Mục Trọng Hạ mang đến Yahan chút, nhưng có thể làm được đến vậy cũng đủ thấy thành Naj không thiếu vật phẩm thuật pháp dân dụng. Nhưng nghĩ lại thì lục địa Rodrigue có lẽ cũng nghèo nàn như những vật phẩm thuật pháp của Yahan thôi.

Mục Trọng Hạ bảo khách sạn mang thêm hai thùng nước nóng, cậu bưng nước nóng vào phòng tắm, Tesir đang gội đầu, thấy cậu đi vào thì nói: “Em tắm trước đi.”

Mục Trọng Hạ: “Em không bị ướt lắm, anh vào bồn tắm đi, em gội đầu cho anh.”

Tesir không nói gì nữa, chỉ bước vào bồn tắm. Mục Trọng Hạ bảo hắn nằm xuống gội đầu trước. Sau khi dầm mình trong mưa suốt một chặng đường, tuy Tesir không sợ lạnh nhưng cơ thể vẫn lạnh buốt, khiến Mục Trọng Hạ rất đau lòng. Tesir thấy cậu mím môi không nói gì, liền giơ bàn tay ướt đẫm lên nắm tay đối phương: “Anh không lạnh, cũng không sợ lạnh.”

Mục Trọng Hạ rút bàn tay đầy bọt của mình ra, tiếp tục gội đầu cho Tesir: “Anh không sợ, nhưng em đau lòng.”

Đôi mắt xanh của Tesir tràn ngập dịu dàng.

Sau khi gội đầu cho Tesir và để hắn đi tắm, Mục Trọng Hạ rời khỏi phòng và đi xuống lầu. Tầng dưới đầy người, một số uống rượu, trò chuyện và một số hút thuốc. Thế giới này vẫn có thứ gọi là thuốc lá. Tầng dưới có mùi hôi lẫn lộn, không dễ chịu lắm, Mục Trọng Hạ ho khan vài tiếng rồi đi đến hỏi chủ quán xem có gì ăn được không. Đồ ăn có bánh mì, bánh quy khô, canh thịt các kiểu. Mục Trọng Hạ không muốn ăn, và cậu cũng không nghĩ Tesir sẽ muốn ăn. Mặc dù họ không ăn ngon như ở nhà, nhưng trên đường cũng không hề ăn kiểu tạm bợ. Bữa ăn kiểu này đối với Mục Trọng Hạ chính là tạm bợ.

Mục Trọng Hạ hỏi chủ quán xem có thể cho cậu mượn sử dụng bếp không, cậu sẽ bỏ tiền ra mua nguyên liệu và tự nấu ăn. Ông chủ nghe giọng là biết cậu đến từ Eden, và họ luôn tỏ ra lịch sự với người Eden. Ông chủ gọi người phục vụ đưa Mục Trọng Hạ vào bếp. Nguyên liệu trong bếp không phong phú nhưng lại có bột mì, bột lúa mạch, gạo trắng. v.v… Có những dụng cụ nấu ăn thông thường và có những chiếc nồi thuật pháp. Mục Trọng Hạ bảo đầu bếp mang cho cậu một cái chậu lớn sạch sẽ, cho cậu mượn một cái nồi thuật pháp, rồi múc bột ra.

Canh xương được nấu trong nồi thuật pháp, Mục Trọng Hạ bắt đầu nấu mì. Nước dùng khách sạn cung cấp khá loãng, không có dầu, mùi vị cũng không ngon. Các đầu bếp đều rất tò mò về người Eden này. Đây là lần đầu tiên họ thấy một thanh niên Eden nấu ăn.

Làm mấy khâu trước, rồi Mục Trọng Hạ rời bếp trở về phòng. Tesir đã tắm rửa xong, Mục Trọng Hạ mở rương thuật pháp nhỏ mà họ mang theo để lấy pho mát, nói: “Em không muốn ăn đồ ăn trong khách sạn nên tự làm một ít đi, anh ở trong phòng đợi em nhé.”

Tesir: “Anh đi cùng em.”

Mục Trọng Hạ: “Nhà bếp đầy khói, anh vào đó sẽ lại ám mùi, mất công tắm ra. Anh cứ chờ tầm nửa tiếng nữa rồi xuống đón em nhé, em sẽ nấu thêm một suất cho Terra.”

Tesir không phản đối. Ở đây, họ và Terra là đồng bọn, không cần phải quá keo kiệt trong việc ăn uống. Tesir ngửi mùi c* th* s*ch s* khi vừa tắm xong, nghĩ đến najia của mình thích sạch sẽ, liền không kiên trì nữa.

Mục Trọng Hạ cắt một miếng pho mát, lấy một túi gia vị nấu nước nhỏ dùng rồi vội vã ra khỏi phòng. Vào bếp. Mục Trọng Hạ bảo đầu bếp cho năm cái bánh mì lúa mạch mới nướng, một ít rau và một miếng thịt muối. Đại lục Venice không thiếu muối nên có rất nhiều loại thịt muối. Mục Trọng Hạ cắt bánh mì lớn thành từng lát, lại cắt thịt xông khói thành từng lát mỏng, chiên trong chảo với một ít dầu rồi đặt ra đĩa. Cậu đặt một miếng thịt xông khói chiên lên trên lát bánh mì, hai lá rau cỡ vừa, một miếng pho mát, vắt vài giọt nước trái cây và rắc muối tinh. Để đồ lên đầy khay nướng, Mục Trọng Hạ đặt khay nướng vào lò nướng và hẹn giờ.

Trong khi nướng bánh sandwich thịt muối, Mục Trọng Hạ bắt đầu cán sợi mì. Sợi mì cắt mỏng luộc trong nồi, năm tô lớn chứa đầy nước canh xương đã nấu chín. Bánh mì đã nướng xong rồi. Mục Trọng Hạ lấy ra, hương thơm tràn ngập. Những đầu bếp ban đầu bị thu hút bởi hành động cán mì của Mục Trọng Hạ, giờ lại càng choáng váng vì mùi thơm này.

Khi mì chín, cậu múc mì vào tô lớn cùng với nước dùng. Mục Trọng Hạ gọi thêm một miếng thịt hầm lớn, rồi cắt thành từng lát đặt ngay ngắn lên trên mì, chiên thêm năm quả trứng, cuối cùng rắc hành lá cắt nhỏ lên trên. Lúc hai bóng dáng cao lớn cúi đầu đi vào bếp – cửa bếp quá thấp đối với họ. Ngay khi cả hai xuất hiện, cả căn bếp bỗng trở nên căng thẳng. Mục Trọng Hạ nhìn thấy đối phương thì mỉm cười, dùng tiếng Dimata nói: “Tới vừa lúc, hai người bê bát lên đi, em sẽ mang bánh mì kẹp lên.”

Mũi Terra động động, mắt sáng lên. Hai vị dũng sĩ im lặng bước tới và dễ dàng nhấc những chiếc khay có mấy bát mì lớn lên. Mục Trọng Hạ bưng những chiếc bánh mì kẹp pho mát đã nguội ra đĩa, rồi đi theo Tesir và Terra ra ngoài, không nhìn thấy ánh mắt háo hức của ba đầu bếp và hai người phụ tá trong bếp kia.

Bình Luận (0)
Comment