Chương 57: Chân giả cũng điên rồi
Khi Tesir và Terra ra khỏi bếp, khung cảnh ồn ào ở sảnh khách sạn bỗng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Dọc đường đi từ sảnh vào bếp, Tesir đã thu hút rất nhiều lời bàn tán, chưa kể ở thành Naj rất hiếm thấy người Dimata, hay nói đúng ra là ở đại lục Venice rất hiếm thấy người Dimata. Đã thế, hình như người đang đi phía sau người đàn ông Dimata này là một người Eden.
Mục Trọng Hạ, Tesir và Terra được đội trưởng Nagul đưa đến khách sạn và đặt hai phòng. Những vị khách trước đó ở sảnh tầng một đã tận mắt nhìn thấy. Có điều lúc đó Mục Trọng Hạ bị Tesir còn đang ướt đẫm quấn trong da thú nên không lộ mặt. Vừa rồi Mục Trọng Hạ xuất hiện ở đại sảnh rồi đi vào bếp, nhưng thực ra cũng không thu hút được bao nhiêu sự chú ý. Thành Naj có rất nhiều người Eden. Nhưng khi hai người Dimata là Tesir và Terra xuất hiện, khiến bầu không khí ấm áp trong sảnh khách sạn lập tức hạ xuống hơn mười độ. Hai người họ đều mang trong mình sự lạnh lùng của Yahan. Còn có nhiều người đang chăm chú nhìn chiếc chân giả của Terra. Khi Mục Trọng Hạ cùng hai người đi ra, mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt khác nhau.
Nhưng những ánh nhìn kỳ lạ này lại chuyển thành một kiểu chú ý khác sau khi một mùi hương chưa từng thấy nào đó xộc vào mũi họ. Những người khách gần đó đều nhìn theo khi ba người họ đi ngang qua. Có người nuốt nước miếng, cũng có người đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trong tay Mục Trọng Hạ.
Tesir cao lớn liếc nhìn, rồi bước sang một bên, để Mục Trọng Hạ đi trước mình, rồi cùng Terra bảo vệ Mục Trọng Hạ lên lầu. Khi ba bóng người biến mất ở góc cầu thang, những vị khách ở tầng dưới lập tức bùng nổ.
“Ông chủ! Hai người Dimata đó vào bếp làm gì thế?”
“Ông chủ! Ông định lừa tôi bằng cái bánh mì khô kinh tởm này à?! Ông nghĩ tôi không có tiền chắc?”
“XX, ông chủ, ông cho rằng người Dimata giàu hơn tôi sao?!”
Những vị khách ở tầng dưới bực bội. Có đồ ăn ngon thế mà lại cho họ thứ này à?! Thịt trên tay họ không còn thơm nữa, ngay cả rượu trong cốc cũng có mùi như nước đái ngựa vậy!
Chủ khách sạn thật đúng là muốn khóc sau khi bị khách mắng mỏ. Ông ta vội chạy vào bếp hỏi xem ba người kia đã mang món gì đi. Sau khi biết đồ ăn là do người Eden kia tự mình làm, ông chủ chỉ có thể cố gắng giải thích. Nhiều khách không tin, có phải họ chưa từng đến Eden đâu, và ở Eden cũng không có bánh mì thơm như vậy! Và thứ trông có vẻ tinh tế trong bát là gì? Họ cũng chưa từng thấy nó ở Eden! Ông chủ gần như quỳ gối. Các người chưa từng thấy, chẳng lẽ tôi từng thấy chắc!
Tầng dưới ầm ĩ lên. Hầu hết khách ở khách sạn này là thương nhân. Họ đi đường vốn đã mệt nên mỗi lần ở khách sạn, chỉ mong được ăn ngon và nghỉ ngơi thoải mái hơn. Thứ màu trắng trông đã thèm kia vừa lướt qua trước mặt họ, và chiếc bánh mì có mùi thơm sữa độc đáo nữa. Nhìn lại chiếc bánh mì lúa mạch xám xịt trên tay, họ thậm chí không nuốt nổi!
Ở tầng trên, Tesir và Terra mỗi người cầm một cái bát lớn, gần như vùi đầu vào đó. Đây là lần đầu tiên Terra ăn đồ ăn do Mục Trọng Hạ nấu, ngon đến mức anh gần như muốn nuốt cả lưỡi. Mục Trọng Hạ ăn một chiếc bánh mì sandwich, ăn trứng chiên, với một nửa mì và mấy lát thịt là đã no. Ba người đang dùng bữa trong phòng Terra. Mục Trọng Hạ đẩy bát của mình đến trước mặt Tesir và nói: “Em về phòng trước đây, hai người ăn xong thì cất đồ xuống nhé, phí sẽ tính trong tiền phòng.”
Tesir gật đầu, nhưng miệng đầy đồ ăn nên nhất thời không thể mở miệng. Mục Trọng Hạ lấy chìa khóa về phòng tắm rửa, trong khi Tesir và Terra tiếp tục dùng bữa.
Ở tầng dưới, ba đầu bếp bị ông chủ gọi ra ngoài. Cả đám khách hàng đang vây quanh họ. Ông chủ không hề né tránh mà hỏi thẳng: “Người Eden đó đã làm gì? Cậu ta có nói những gì mình làm không?”
Ba đầu bếp bắt đầu thi nhau nói. Vừa rồi họ cũng muốn lén học lắm, nhưng đáng tiếc là không thể.
“Người Eden đó chỉ cần cho nước vào bột, sau đó vo thành từng lát mỏng, cắt thành từng miếng rồi nấu…”
“Cậu ấy còn mang theo một miếng gì đó rất thơm, cắt nó thành từng lát rồi phết lên bánh mì lúa mạch. Vừa cho vào lò nướng đã có mùi rất thơm. Nhưng tôi không biết đó là gì…”
“Cậu ấy nấu canh xương trong nồi thuật pháp và thêm gia vị. Tôi còn chưa nhận ra thì cậu ấy đã tự mang về rồi.”
Theo lời ba đầu bếp nói, thứ duy nhất mà người Eden đó mang theo chỉ là một miếng gì đó màu trắng sữa, trông giống như bánh sữa và một gói gia vị nhỏ, còn lại là những nguyên liệu có sẵn trong bếp. Lập tức, một thương nhân nói: “Bánh sữa không thơm đến thế. Tôi buôn bán bánh sữa hơn chục năm rồi, mùi thơm của bánh sữa chắc chắn không giống vậy đâu.”
“Tôi cũng chắc chắn là người Eden không có phương pháp cắt bột thành từng dải mỏng này.”
“Nhưng người đó trông giống người Eden mà?”
“Không phải ông chủ cũng vừa nói cậu ta đến từ Eden sao?”
Khách ở tầng dưới đang bận bàn tán, nhưng không ai dám lên tầng trên hỏi. Dù sao thì hung danh của người Dimata vẫn còn đó. Cho dù đây là thành Naj thì cũng không ai dám ra mặt. Trong số đó, có hai ba thương nhân nhìn về hướng tầng hai, ánh mắt thâm trầm. Sau khi nhìn nhau, họ nhanh chóng ngầm hiểu rồi rời đi.
Hai tên ăn siêu nhiều Tesir và Terra nhanh chóng ăn hết mì và bánh mì phô mai, thậm chí còn húp hết nước dùng. Ăn uống xong, Terra bảo Tesir cứ về phòng, anh sẽ trả bộ đồ ăn xuống. Tesir không khách khí với anh. Terra bưng khay xuống lầu. Thấy anh xuống, khách ở tầng dưới lập tức chạy về chỗ ngồi của mình. Dường như Terra cũng không để ý tại sao đầu bếp vốn nên ở trong bếp lại ngồi ở tầng dưới. Anh thản nhiên bước về phía nhà bếp, nhưng bị ông chủ tươi cười chặn lại.
“Ngài ăn xong rồi à?” ông chủ hỏi bằng tiếng Eden.
Terra cũng mỉm cười lịch sự và gật đầu. Ông chủ lập tức đưa tay ra, nói: “Cứ giao cho tôi.”
Terra không từ chối, và giao nó cho ông chủ. Hai tiểu nhị lập tức đến giúp mang đồ vào bếp. Một người đàn ông có bộ râu quai nón giống Terra bước đến chỗ anh, chỉ vào một chiếc bàn trống bên cạnh và hỏi: “Vị dũng sĩ Dimata này, có thể mời ngài uống một chén không?”
Terra không giống Tesir, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ngại tiếp cận. Trông anh có vẻ dễ gần hơn, chính vì vậy nên đối phương mới dám bước tới mời. Terra khẽ mỉm cười, điều này lập tức khiến vẻ thân thiện trên khuôn mặt đối phương trở nên chân thành hơn chút.
Terra: “Cảm ơn ngài đã mời. Rượu lúa mạch ở đại lục Venice rất ngon.”
Đối phương lập tức cười tươi, có vẻ rất hài lòng với lời khen của Terra. Từ giọng điệu của đối phương, có thể biết anh ta là người Dirott.
Terra đi theo đối phương đến chiếc bàn vuông có một thanh đao lớn và ngồi xuống. Khi Terra đứng, anh cao hơn đối phương, bây giờ anh đã ngồi xuống, người kia rõ ràng là cường tráng, nhưng so với anh vẫn có vẻ còi cọc. Sự đối lập như vậy quả thật đã thấy rõ lợi thế về thể chất của người Dimata. Mặc dù lúc này khách sạn gần như chật kín người, nhưng những người này thực sự không dám có ác ý với Terra. Nhìn bàn tay Terra, anh quả thực có thể bóp nát cổ họ chỉ bằng một tay. Sự hung hãn của người Dimata không phải chỉ nói suông.
Bàn này còn có hai người khác, có lẽ là cùng đội với người này. Người đàn ông đầu tiên tự giới thiệu: “Tên tôi là Abil, tới thành Naj kinh doanh. Họ đều đến từ thương đội của tôi.”
Hai người đàn ông gật đầu thân thiện với Terra, Terra cũng gật đầu với họ và vỗ nhẹ vào ngực: “Arnold.”
Lúc này, ông chủ mang mấy ly rượu lúa mạch đặt lên bàn, Abil đẩy ly đến trước mặt Terra. Mặc dù người trong sảnh vẫn đang làm việc riêng nhưng sự chú ý của họ đều đã đổ dồn vào đây.
Terra nhấp một ngụm rượu lúa mạch và có vẻ rất hài lòng. Abil nâng ly, hai người lại chạm nhau rồi uống một ngụm, ly rượu lúa mạch lớn chỉ còn lại một nửa.
Thái độ của Terra đã khiến Abil đỡ căng thẳng hơn rất nhiều. Thực ra, khi nãy cản Terra lại, Abil cũng hơi nhũn chân. Anh ta chưa bao giờ tiếp xúc với người Dimata, chỉ cần nhìn vóc dáng của người Dimata cũng có thể khiến anh ta sợ gần chết rồi. Nhưng thấy Terra có vẻ có thái độ tốt với chủ khách sạn, lại có một thanh niên có lẽ là người Eden đi cùng với hai người Dimata này, nên anh ta mới đánh bạo.
Sau khi nhấp thêm một ngụm rượu lúa mạch, Abil lấy hết can đảm nói ra điều mình muốn nói: “Dũng sĩ Arnold, tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ muốn hỏi, ngài… có phải do Yahan sản xuất không?” Không dám nói trắng ra từ “chân giả” trước mặt người ta, Abil chỉ cúi đầu liếc nhìn chiếc chân trái kỳ lạ của Terra rồi nói tiếp: “Tôi có một đứa cháu trai, nó rất ưu tú, có thể nói là niềm tự hào của gia tộc chúng tôi. Nhưng thật không may, chân của nó đã bị kẻ thù chặt đứt trong một trận chiến cách đây một năm, và từ đó nó cũng suy sụp. Là chú ruột, tôi cũng rất thương và tiếc cho nó. Tôi thấy trên thứ này của ngài có thuật pháp trận. Tôi cũng từng muốn chi nhiều tiền để mời thợ cơ khí làm chân giả cho nó, nhưng khi biết tôi định làm một chiếc chân giả, họ đã đuổi tôi ra ngoài. Bởi vì những người thợ thủ công bình thường chỉ có thể làm được chân giả đủ cho nó đứng lên chứ không thể khiến nó đi lại bình thường như ngài. Tôi chỉ muốn hỏi, ở Yahan có ai có thể chế tác một chiếc như của ngài không…”
Terra không hề ngại ngùng với đôi chân của mình. Nếu có thì anh đã chẳng rời khỏi bộ lạc và Yahan để đến đại lục Venice. Hơn nữa, cũng có vô số người trong bộ lạc hâm mộ chiếc chân giả này của anh.
Rất nhiều người xung quanh đang vểnh tai lên. So với bữa tối ngon lành của người Dimata, họ cũng quan tâm không kém đến chiếc chân giả có vẻ là đồ thuật pháp kia.
Terra vỗ nhẹ vào chiếc chân giả của mình và nói bằng giọng đầy tự hào: “Chân này là do thợ cơ khí Yahan của chúng tôi làm cho tôi. Đó là một chiếc chân giả kỳ diệu.”
Abil trợn tròn mắt: “Thợ cơ khí Yahan à?! Yahan có thợ cơ khí sao?!”
Terra chỉ lên lầu: “Người đến cùng anh em chúng tôi chính là thợ cơ khí. Cậu ấy đến từ Eden và hiện đang sống ở Yahan của chúng tôi.”
Câu trả lời của Terra khơi dậy sự tò mò của mọi người. Thợ cơ khí của Eden thực sự đã đến sống ở Yahan sao? Điều này thật khó tưởng tượng! Và sự thành thật của Terra khiến Abil không quá câu nệ nữa, anh ta vội vàng hỏi: “Dũng sĩ Arnold, một chiếc chân giả như vậy cần bao nhiêu đá thuật pháp thế?”
Nghe Abil hỏi, Terra vừa rồi còn thành thật, đột nhiên cảm thấy chột dạ. Khi Abil thấy anh như vậy thì nghiến răng nói: “Dũng sĩ Arnold, ngài cứ nói đi, tôi biết sẽ không rẻ mà!” Nhưng nghĩ đến cháu trai mình, Abil lại nghĩ, dù cần bao nhiêu đá thuật pháp thì anh ta cũng sẽ trả. Hơn nữa, anh trai anh ta cũng không nghèo.
Nếu là trước đây, Terra sẽ trả lời thành thật là mình chỉ tiêu tốn có 100 viên đá thuật pháp màu trắng. Nhưng lần này ra ngoài, anh đã thực sự cảm nhận được địa vị cao của thợ cơ khí và mức phí cao chót vót khi mời họ làm việc. Dù không hiểu giá thị trường đến đâu thì anh cũng biết chiếc chân thuật pháp của mình chắc chắn không thể chỉ có giá 100 viên đá thuật pháp màu trắng được. Terra nói: “Em trai tôi có mối quan hệ rất tốt với đại sư Samer. Nguyên liệu dùng cho chiếc chân thuật pháp của tôi là do bộ lạc bỏ ra. Tôi dùng đá thuật pháp, con mồi, thảo dược và xương thú để nhờ đại sư Samer làm chiếc chân thuật pháp này cho mình. Khi trời lạnh, chân tôi còn có thể tự giữ ấm, để tôi không bị tê cóng.”
Xin Thần Tuyết hãy tha thứ cho anh vì đã nói dối!
“Tự giữ ấm?!”
Abil vừa nghe vậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: anh ta nhất định phải đặt một chiếc cho cháu trai mình!
Nghĩ đến việc Yahan chẳng có mấy thợ cơ khí, đối phương còn có quan hệ với thợ cơ khí Samer kia, nhưng giá chắc chắn vẫn sẽ cao. Dũng sĩ Arnold không nói thẳng, nhưng trong đầu Abil đã nghĩ đến rồi. Anh ta gọi thêm vài ly rượu lúa mạch cho Terra nếm thử, đồng thời cầu xin Terra giới thiệu mình với thợ cơ khí Samer. Terra không đồng ý luôn, mà chỉ nói mình sẽ nói trước với đại sư Samer, nhưng anh không thể quyết định liệu đối phương có muốn gặp hay không. Vì lần này, đại sư Samer đi cùng họ đến đại lục Venice, thứ nhất là để tìm người, thứ hai là để giúp họ bán những đặc sản của Yahan.
Abil vừa nghe Terra nói đến đây để bán đặc sản của Yahan, còn chưa hỏi đối phương bán gì, anh ta đã lập tức vỗ ngực nói: “Dũng sĩ Arnold, anh có hàng gì vậy? Tôi rất quan tâm.”
Ngay lập tức, một thương nhân cũng có râu quai nón chen tới và nói: “Dũng sĩ Arnold, hàng hóa tôi có thể bán cho Eden. Anh có đặc sản gì vậy? Tôi có thể mua da, xương và thú. Miễn là anh có thể vui lòng giới thiệu tôi với đại sư Samer.”
Ngoài chiếc chân giả, vẻ thân thiện của Terra cũng thu hút sự chú ý của những người thương nhân xung quanh anh. Không nói tới việc liệu họ có cần chân giả thuật pháp hay không, nhưng tận dụng cơ hội này để kết nối với một người thợ cơ khí chỉ có lợi cho họ thôi! Abil thầm lo lắng, rõ ràng anh ta mới là người đầu tiên dám tiến tới bắt chuyện với dũng sĩ Arnold – một người Dimata – nhưng những người khác lại đến dám chen tới!
Đương nhiên Terra hy vọng là hàng hóa của họ sẽ bán được nhiều nhất có thể. Anh hào phóng tháo chân giả của mình ra cho mọi người xem, rồi kể cho mọi người nghe là Yahan có những đặc sản nào. Có đủ loại lông thú tinh tế và sang trọng, túi da thời trang, pho mát thơm ngon, xúc xích hấp dẫn, xương, dầu và da thú được phân loại nghiêm ngặt v.v…
Vốn chỉ muốn mượn cơ hội làm quen với vị thợ cơ khí Eden kia – trong lòng người dân lục địa Rodrigue, thợ cơ khí Eden là “chân chính” nhất – nhưng không ngờ đối phương lại mang đặc sản của Yahan ra, và thực sự đã khơi dậy sự quan tâm mạnh mẽ của họ. Khi biết loại bánh mì thơm mà mấy người dũng sĩ Arnold đã ăn tối được gọi là bánh mì pho mát, được làm từ pho mát, mọi người ở đây đều sẵn lòng mua.
Trong khi Terra ở tầng dưới, nói đến thợ cơ khí của phe mình làm nền cho việc buôn bán của họ ở Thành Naj, thì trong căn phòng trên lầu, Mục Trọng Hạ đã ngủ say trong vòng tay Tesir. Tiếng động từ tầng dưới mơ hồ truyền vào trong phòng, Tesir cũng không có hứng thú đi xuống lầu uống một chén hay gì cả. Thỉnh thoảng hắn lại sờ sờ trán Mục Trọng Hạ, sợ cậu dính mưa rồi sốt. Mục Trọng Hạ quả thực không bị dính nước mưa nhiều, nhưng giày và ống quần đều ướt sũng. Cậu đã từng bị tê cóng và sốt cao ở Yahan, và việc đó luôn khiến Tesir sợ hãi. Giờ hắn cũng sợ cậu sẽ bị cảm lạnh.
Khi Mục Trọng Hạ đã hoàn toàn ngủ say, Tesir mới từ từ buông cậu ra và nhẹ nhàng rời giường. Hai người đều mang theo quần áo để thay nhưng không có giày. Tesir rời khỏi phòng đi xuống lầu, đại sảnh sôi động ở tầng dưới đột nhiên trở nên yên tĩnh. Terra đã đeo chân giả vào liền đứng dậy và nói: “Artai.”
Tesir bình thản nói: “Tôi tìm ông chủ, muốn một chiếc máy sưởi, giày của Samer đã ướt đẫm.”
Terra chưa kịp phản ứng thì ông chủ béo đã hét lớn: “Được, được! Tôi sẽ lấy cho anh ngay.”
Terra nói bằng tiếng Dimata: “Tesir, rất nhiều người trong số họ có hứng thú với sản phẩm của chúng ta. Họ cũng muốn nhờ Mục đại sư chế tạo vật phẩm thuật pháp cho mình.”
Tesir: “Trọng Hạ ngủ rồi, ngày mai tôi sẽ nói với em ấy.”
“Được.”
Không ai ở đây nghe hiểu hai người họ đang nói gì. Ông chủ nhanh chóng mang theo một chiếc lò sưởi thuật pháp tới, Tesir cầm lấy rồi quay người đi lên lầu. Khi Tesir rời đi, mọi người ở tầng dưới mới thở phào. Abil nhẹ nhàng hỏi: “Dũng sĩ Arnold, vị này là em trai anh à?”
Trên mặt Terra là nụ cười đầy tự hào: “Đúng vậy, cậu ấy là em trai tôi, chiến binh dũng mãnh nhất của bộ lạc chúng tôi.”
Abil nuốt khan, xoa xoa cánh tay, bảo sao trông người kia lạnh lùng như thế.
Gió: ê cái rượu lúa mạch kia chắc là bia ấy nhể, cơ mà tác giả để thế nên tôi giữ nguyên nhớ.