Chương 58: Không! Hề! Ngon!
Đêm qua, Terra về phòng để nghỉ ngơi rất muộn, lúc đó Tesir đã ngủ rồi. Terra cũng không có gì không hài lòng. Dù không còn khả năng chiến đấu, nhưng anh vẫn có thể làm những việc khác cho bộ lạc, có thể tiếp tục thể hiện giá trị của bản thân, như thế thì cuộc đời anh mới có ý nghãi. Anh cũng hiểu vì sao Tesir lại yêu cầu anh ra mặt đàm phán các giao dịch với các thành chủ và các thương đội sau khi đến đại lục Venice, cho dù là ở Thành Yolu hay Thành Ulado. Mục đại sư cũng hiểu sự khác biệt về địa vị giữa anh và Tesir trong bộ lạc nên không yêu cầu Tesir ra mặt.
Nghĩ đến đây, Terra hít một hơi thật sâu. Anh rũ mắt nhìn chiếc chân giả của mình. Mục đại sư đã cho anh hy vọng sống sót, Tesir đã cho anh một cơ hội sống. Nếu Tesir ngăn cản Mục đại sư thì bây giờ, anh vẫn sẽ là kẻ vô dụng chỉ biết nằm trong lều chờ chết. Về vấn đề này, Terra đã từng vô cùng hối hận, hối hận vì đã cướp Nijiang từ tay Tesir. Nhưng nghĩ lại, Terra đột nhiên nghĩ, nếu Tesir được lựa chọn, nhất định hắn sẽ chọn chờ Mục đại sư xuất hiện, thay vì người phụ nữ hắn từng thích khi còn nhỏ kia.
Sau khi ngồi dưới lầu quá lâu, trên người anh đầy mùi khói và rượu, Terra lại vào phòng tắm tắm rửa. Mục đại sư thích sạch sẽ, ngày mai nếu có người tới mà trên người anh lại đầy mùi hôi như vậy sẽ không tốt. Đã tới Venice nhiều ngày như vậy, gặp hai thành chủ, Terra cũng đã trưởng thành. Anh không còn là người đàn ông Dimata “đơn thuần”, chỉ quan tâm đến việc mình có thể bắt được bao nhiêu con mồi và giết được bao nhiêu dã thú nữa.
Ở một căn phòng khác trong khách sạn, Abil vẫn phấn khích đến mức không ngủ được. Anh ta đã tự mình xem chiếc chân giả thuật pháp kia của dũng sĩ Arnold và vô cùng kích động. Sau khi về phòng, anh ta lập tức viết thư cho anh trai mình, bảo anh trai đưa cháu trai đến thành Naj để gặp thợ cơ khí kia càng sớm càng tốt. Nghe ý của dũng sĩ Arnold thì thợ cơ khí đó sẽ ở lại thành Naj một thời gian. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy hoặc nghe nói về một chiếc chân giả nào như vậy cả. Nếu vị thợ cơ khí đó đã sẵn sàng làm một chiếc chân giả cho một người đàn ông Dimata, vậy thì cậu sẽ không quá khó gần. Có chiếc chân giả thuật pháp như vậy, cháu trai anh ta sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường. Cho dù không còn khả năng chiến đấu nữa, nhưng chỉ cần có thể hành động như một người bình thường là được, cùng lắm thì đi theo người lớn học và làm kinh doanh.
Đêm nay, cả khách sạn chắc chỉ có Tesir và Mục Trọng Hạ là ngủ ngon nhất. Bình minh không bao lâu, Mục Trọng Hạ đã tỉnh lại. Cậu đã ngủ cả đêm trong vòng tay ấm áp của Tesir, nóng đến mức đổ mồ hôi luôn rồi. Ngay khi Mục Trọng Hạ di chuyển, Tesir cũng tỉnh dậy. Buổi sáng của Yahan muộn hơn. Mục Trọng Hạ lấy chiếc đồng hồ bỏ túi trên bàn cạnh giường ngủ. Đồng hồ bỏ túi hiển thị đã hơn 6 giờ, nhưng chắc là không chuẩn, cậu ước tính phải gần 7 giờ rồi.
Tesir sờ sờ trán Mục Trọng Hạ, nói: “Em cứ ngủ thêm một lát.”
Mục Trọng Hạ trở mình trong lòng hắn, cậu nằm ngửa, duỗi tay ra khỏi giường, nói: “Em không ngủ nữa đâu. Đồ ăn khi ăn trên đường quá đơn giản, em muốn ăn bánh mì. Nếu có thể, sau bữa sáng, hai ta đi dạo nhé? Để Terra ở lại khách sạn chờ tin của đội trưởng Xifeng.”
Mục Trọng Hạ không quá kiên trì về việc liệu thành chủ thành Naj có cho phép họ mở một quầy hàng bên ngoài thành hay không. Thành Naj không cho phép thì họ có thể mở ở ngay bên ngoài Thị trấn Mituo. Có thành chủ Bonatch và thành chủ Keba giới thiệu các thương nhân ở thành Naj cho họ, còn có con rể của đại sự Wusheng, kiểu gì họ cũng tìm được những người ở thành Naj sẵn sàng làm ăn với họ. Thương nhân đương nhiên sẽ theo đuổi lợi nhuận, và cậu cũng tin tưởng vào sản phẩm của mình, nhưng…
Mục Trọng Hạ: “Bất kể phía Nagul có thuận lợi hay không, ngày mai chúng ta đều sẽ quay lại thị trấn Mituo. Gelatin chưa bán được nhiều, em cũng không có ý định trực tiếp bán nguyên liệu. Chúng ta làm một ít thành phẩm để bán đi.”
Tesir vẫn nói như mọi khi: “Nghe em.”
Dậy rồi thì cũng không nằm lì trên giường nữa, hai người đứng dậy, tắm rửa rồi cùng nhau đi xuống lầu. Ở sảnh dưới không có ai, cũng không thấy ông chủ, chỉ có hai tiểu nhị đang quét sàn chuẩn bị cho công việc trong ngày. Vừa thấy hai người xuất hiện, hai tiểu nhị lập tức tạm dừng công việc, có vẻ hơi căng thẳng. Tesir thì kiểu gì cũng khiến người ta căng thẳng thôi. Chỉ có Mục Trọng Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tối qua tôi mượn bếp của các anh nấu bữa tối, sáng nay lại muốn mượn, tôi sẽ trả phí nguyên liệu.”
Một tiểu nhị lập tức nói: “Chờ một chút, tôi đi tìm ông chủ.”
Mục Trọng Hạ chưa kịp phản ứng, anh ta đã bỏ chạy. Một tiểu nhị khác chỉ vào chiếc ghế bên cạnh và nói: “Mời ngồi.” Sau đó anh ta vội vàng nói: “Chúng tôi vừa lau sạch sẽ!”
Họ biết người này là một thợ cơ khí đến từ Eden! Lần đầu tiên một thợ cơ khí xuất hiện trong khách sạn của họ, lại còn là từ Eden! Tiểu nhị chỉ cảm thấy xung quanh không đủ sạch sẽ.
Mục Trọng Hạ: “Cảm ơn.” Cậu lấy túi tiền trong túi áo khoác da của Tesir ra, lấy 10 hôi tệ đưa ra: “Đây là tiền boa cho hai người.”
Đối phương kinh ngạc đến mức không biết để tay vào đâu. Mục Trọng Hạ đưa tiền ra: “Cầm đi.”
“Cảm ơn cảm ơn!”
Tiểu nhị nhận 10 hôi tệ và mỉm cười vui vẻ. Đây là lần đầu tiên anh ta nhận được tiền boa từ một thợ cơ khí! Đưa 5 hôi tệ cho một tiểu nhị khác đi tìm ông chủ. Anh ta sẽ giữ 5 hôi tệ này!
Sau khi Mục Trọng Hạ và Tesir ngồi trên ghế đợi một lúc thì tiểu nhị đi báo tin và ông chủ đã xuất hiện. Ông chủ vừa tới đã nói: “Đại sư Samer, cậu có thể sử dụng nhà bếp tùy thích mà không phải trả tiền.”
Mục Trọng Hạ kinh ngạc: “Ông biết tôi sao?”
Ông chủ ngượng ngùng nói: “Là dũng sĩ Arnold nói cho chúng tôi biết.”
“…” Mục Trọng Hạ có hơi không hiểu. Terra đã nói? Nhưng nói gì cơ?
Ông chủ đích thân đưa Mục Trọng Hạ vào bếp, giúp cậu lấy nguyên liệu cần dùng ra, đồng thời giải thích ngắn gọn lý do tại sao ông lại nghe được Terra nói cậu là thợ cơ khí đến từ Eden. Mục Trọng Hạ lấy các loại hạt, trái cây sấy khô, sữa tươi, trứng, đường và dầu gạo từ số nguyên liệu trong bếp. Cậu cho dầu khoai lang, trứng, sữa tươi và đường vào bột mì, thêm nước vào. Tesir nhận việc nhào bột, Mục Trọng Hạ làm nhân. Cậu muốn làm một phiên bản đơn giản của bánh mì Trung Quốc và phương Tây. Nhân được làm từ pho mát cắt nhỏ, trái cây khô và các loại hạt. Ông chủ đứng gần đó, thấy đại sư Samer không có ý đuổi mình ra ngoài nên đã công khai học mót.
Mục Trọng Hạ lại bắt đầu băm thịt, lần này là nhân thịt thuần túy. Ông chủ chủ động nhận hỗ trợ, Mục Trọng Hạ cũng không khách khí. Cậu lấy một cái chậu khác, đổ đầy bột mì vào và bắt đầu nhào bột. Ăn sáng bằng bánh mì và hoành thánh, hoàn hảo phải không? Quá hoàn hảo.
Tesir sức lớn, bột hắn nhào rất đều, nướng ra bánh rất ngon. Chừng nào Tesir còn ở nhà thì hắn sẽ là người nhào bột. Nhân thịt của ông chủ cũng đã được cắt nhỏ xong, bột của Mục Trọng Hạ cũng xong. Cậu bắt đầu làm nhân hoành thánh, chỉ thêm hành lá cắt nhỏ, trứng và muối, sau đó thêm một ít nước và khuấy mạnh cho đến khi nhân đặc lại. Tesir cũng đã nhào bột xong, bỏ vào lò nướng thuật pháp để lên men.
Mục Trọng Hạ bắt đầu cán vỏ hoành thánh. Ông chủ không hiểu khâu này, ba đầu bếp của khách sạn cũng vào bếp chuẩn bị bữa sáng mà khách sẽ gọi khi thức dậy. Ông chủ hỏi: “Đại sư Samer, ngài đây là…”
Mục Trọng Hạ: “Tôi đang làm vỏ hoành thánh. Đây là món ăn tôi tự nghĩ ra ở Yahan.”
Ông chủ lập tức ngưỡng mộ cực kỳ. Đại sư Samer là một thợ cơ khí, lại còn có thể nghiên cứu các loại thực phẩm mới. Quả nhiên là thợ cơ khí của “Eden” ư?
Mục Trọng Hạ đã bỏ công làm bánh mì cho bữa trưa hoặc bữa tối. Bánh mì họ mang theo khi ra ngoài đều đã ăn hết trên đường rồi. Từ lúc tới Venice, họ chưa từng ăn bánh mì nhà làm nữa. Người Dirott quen ăn bánh mì lúa mạch, nó hơi giống bánh mì đen, cứng, vị lại chua. Cậu không quen và cũng không thích.
Có lò nướng thuật pháp nên thời gian lên men rất nhanh. Tesir biết cách làm bánh mì. Hắn cho nhân bánh mì mà Mục Trọng Hạ đã làm vào bánh sừng bò và phết dầu lên từng chiếc một. Mục Trọng Hạ cũng làm xong vỏ hoành thánh và bắt đầu gói. Nhìn thấy cái gọi là hoành thánh ra khỏi tay đối phương, ông chủ và ba đầu bếp đều bối rối. Ba đầu bếp muốn thử, nhưng họ không dám hỏi.
Khi hai người đang chia nhau làm việc, một chiến binh Dimata cao lớn bước vào: “Artai, đại sư Samer.”
Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên nói: “Chào buổi sáng.”
Tesir chỉ nhìn Terra, không nói gì. Terra bước tới và nói: “Tôi có thể giúp gì không?”
Mục Trọng Hạ nhìn thành phẩm trong tay Tesir và nói: “Giúp phết dầu nhé.”
“Được!”
Hai chiến binh Dimata và một thợ cơ khí Eden chiếm một nửa căn bếp để chế biến những món ăn ngon. Những vị khách dần dần thức dậy gọi món, ba đầu bếp cũng trở nên bận rộn. Thực ra, bữa sáng tại khách sạn rất đơn giản, bánh mì lúa mạch nướng từ tối hôm trước sẽ được phục vụ kèm súp nóng, thịt xông khói chiên và nhiều nhất là một loại trái cây. Ngay cả khi đi ăn bên ngoài thì hầu hết cũng đều là những món ăn này. Ngay cả cái gọi là văn hóa ẩm thực ở Eden cũng có vẻ quá thô sơ đối với Mục Trọng Hạ, chứ đừng nói đến những nơi như đại lục Venice và Yahan.
Những chiếc hoành thánh to mập được lấy ra khỏi nồi, Mục Trọng Hạ còn đang tiếc vì không có tôm khô và rong biển, đó những nguyên liệu tiêu chuẩn cho món hoành thánh nha! Mục Trọng Hạ lại lấy một nắm rau xanh trong bếp, rửa sạch, cắt thành từng sợi rồi cho vào nồi nấu chín. Lúc này, mùi thơm của bánh mì bay ra, ba đầu bếp và ông chủ không khỏi nuốt nước miếng thèm thuồng. Lò nướng thông thường trong bếp rất lớn, bánh mì do Tesir làm có thể nướng trong một mẻ. Còn lò nướng thuật pháp nhỏ hơn nhiều nên Tesir chỉ dùng để lên men.
Kỹ năng nướng bánh mì của Tesir đã được Mục Trọng Hạ mài giũa. Bánh chưa nướng xong mà hoành thánh đã chín rồi. Cho các gia vị cơ bản vào tô lớn, thêm hoành thánh và bắp cải thái nhỏ vào. Có hai bát hoành thánh lớn và một bát nhỏ, lượng còn lại đủ một bát hoành thánh lớn, Mục Trọng Hạ mỉm cười nói với ông chủ khách sạn đang ch** n**c miếng: “Ngài Rub, cảm ơn ngài đã hào phóng cung cấp nguyên liệu miễn phí cho tôi. Số hoành thánh còn lại đây là lời cảm ơn của tôi dành cho ngài.”
Ông chủ Rub vui mừng đến mức không chút do dự nói: “Cảm ơn tấm lòng hảo tâm của các bạn!”
Tesir và Terra mỗi người bưng một khay ra ngoài. Bánh mì sẽ để lại một lúc, nhưng đầu bếp nói họ sẽ lo việc đó. Ba người vừa đi ra ngoài, Rub đã bưng bát múc mấy miếng hoành thánh còn sót lại ra. Ba đầu bếp hô to: “Ông chủ! Để lại cho chúng tôi một ít với!”
Vì bánh chưa nướng nên ba người không có ý định quay lại phòng trên lầu ăn. Tesir tìm một chiếc bàn trông sạch sẽ nhất, đặt khay xuống và để Mục Trọng Hạ ngồi xuống trước. Đã có rất nhiều người ngồi ở sảnh ăn sáng. Những vị khách tối qua đã bị ba người hành hạ bất lực nhìn bát thức ăn thơm phức mà họ chưa từng thấy trước mặt ba người. Một lần nữa, họ cảm thấy chiếc bánh mì lúa mạch trên tay mình chẳng ngon gì cả! KHÔNG! HỀ! NGON!
Đây là lần đầu tiên Terra ăn hoành thánh, tâm tình cũng không khá hơn những người khác là bao. Mục Trọng Hạ cầm thìa múc một miếng hoành thánh, thổi trước, sau đó cắn một nửa, rồi hài lòng hít một hơi, sau đó lại thổi và ăn nửa còn lại. Bên kia, Tesir không sợ bị bỏng, cứ ăn từng miếng. Terra cũng làm theo, thổi rồi cho hết vào miệng. Phần nhân hoành thánh thơm ngon k*ch th*ch vị giác của anh, ngay sau đó, Terra cũng làm y như Tesir, chẳng quan tâm thổi hay chưa nữa.
“Chậm thôi, đừng ăn đồ quá nóng, không tốt cho cổ họng đâu.”
Tốc độ của Tesir chậm lại, Terra cũng cố gắng giảm tốc độ. Những người xung quanh thì thật sự muốn khóc, họ cũng muốn ăn!
“Ông chủ! Ông chủ!”
Một số người không thể chịu đựng được nữa.
Rub đang tranh giành hoành thánh với đầu bếp trong bếp, giả vờ bị điếc tạm thời. Mùi bánh mì bay ra từ trong bếp. Sau khi ăn hoành thánh, Tesir đứng dậy đi vào bếp xem bánh nướng thế nào. Xung quanh vang lên một loạt những tiếng nuốt nước miếng, khiến Mục Trọng Hạ chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy. Nếu không phải đợi bánh nướng xong, cậu đã lên lầu về phòng ăn rồi.
Khi Tesir bước ra, chiếc khay lớn trên tay hắn chứa đầy bánh mì mới nướng. Đặt khay lên bàn, Tesir nói: “Còn rất nóng.”
Mục Trọng Hạ gật đầu, nhưng Tesir đã cầm một chiếc lên và bẻ nó thành hai. Pho mát được làm nóng ở nhiệt độ cao sẽ trở nên dai và có mùi thơm đậm đà hơn. Terra đang ngậm hoành thánh trong miệng, nhìn chiếc bánh mì trong tay Tesir, trong mắt tràn đầy khao khát muốn ăn ngon.
“Ông chủ! Mau ra đây!”
Các vị khách như muốn bùng nổ.
Không để ý đến xung quanh nữa, Tesir liên tục thổi một nửa chiếc bánh mì trong tay, khi không còn nóng nữa, hắn mới đưa cho Mục Trọng Hạ. Cậu cầm lấy và nói: “Em ăn một nửa là đủ rồi.”
Tesir liền cho luôn nửa còn lại vào miệng.
Trong bếp, Rub và ba đầu bếp tiếp tục giả chết. Khi Tesir lấy bánh mì, Rub ngượng ngùng xin hai chiếc, nhưng Tesir lại đưa cho ông ta những bốn chiếc. Rub lập tức nói tiền ăn ở của bọn họ sẽ được giảm một nửa! Ông và ba đầu bếp đã ăn xong hoành thánh, giờ đang ngấu nghiến chiếc bánh mì kẹp pho mát. Ăn tới mức muốn rơi lệ. Sao thứ màu trắng sữa bên trong lại thơm thế này chứ!!!
Trong số những vị khách ở tầng dưới cũng đang rơi nước mắt, Abil là một trong số đó. Anh ta nhanh chóng đến nói chuyện với dũng sĩ Arnold và hỏi xem liệu có thể bán cho anh ta hai chiếc bánh mì họ làm không. Nhưng rõ ràng, một vị dũng sĩ Dimata khác không dễ nói chuyện như vậy, và anh ta cũng không dám xin đồ ăn trước mặt thợ cơ khí. Nhưng thứ đó có mùi rất thơm… muốn ăn quá… hu hu hu…
Terra đang ăn đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi, cuối cùng cũng nhìn được sang Abil. Terra cắn miếng bánh mì cuối cùng trên tay và nói với Tesir: “Cho tôi hai chiếc bánh mì nữa.”
Tesir: “Chỗ còn lại, cho anh một nửa.”
Terra không khách khí nữa, anh ăn hết mấy miếng hoành thánh còn sót lại trong bát, thậm chí nước dùng cũng húp hết sạch. Sau đó, anh cầm năm miếng bánh mì trên cả hai tay rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Abil. Abil đột nhiên có cảm giác như mình đã thấy cha mẹ tái sinh vậy, đôi mắt sáng như đèn thần. Mục Trọng Hạ đã ăn no rồi, nhỏ giọng nói với Tesir: “Em lên lầu trước.”
Tesir gật đầu, biết bữa ăn này, najia của mình có hơi mất tự nhiên.
Mục Trọng Hạ đi lên lầu. Bữa ăn này khủng khiếp như thể cậu đang ăn thịt một mình giữa bầy sói vậy. Bên kia, ngay khi Terra ngồi xuống trước mặt Abil, một nhóm người đã vây quanh anh. Tesir không có hứng thú với việc này. Hắn nhanh chóng ăn bữa sáng và lên lầu với số bánh mì còn lại. Hắn vừa đi, đã có người chạy tới bàn bưng bát của ba người họ vừa ăn lên ngửi ngửi. Rốt cuộc là họ đã ăn cái gì vậy?