Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 59

Chương 59: Kỳ thị

Tesir đã dùng máy sưởi thuật pháp hong khô đôi giày bị ướt hôm trước cho cậu lúc cậu ngủ. Mục Trọng Hạ dự định ra ngoài đi dạo với Tesir. Hôm qua trời mưa rất to, cũng may hôm nay đã tạnh. Hôm qua Mục Trọng Hạ ở khách sạn, nhìn thấy có người cầm ô, cậu đang định mua mấy chiếc ô về. Nếu phải đi bộ vào một ngày mưa, có một chiếc ô sẽ thuận tiện hơn.

Cả hai tàn nhẫn bỏ lại Terra vẫn đang bị những người khác vây quanh, và cùng nhau bước ra khỏi khách sạn. Tesir cao tới mức có thể nhón chân là chạm vào khung cửa khách sạn rồi. Trên đường phố đã có rất nhiều người đi bộ, cũng có xe ngựa và người cưỡi ngựa. Vóc dáng của Tesir lập tức thu hút sự chú ý.

Mục Trọng Hạ nhìn xung quanh, nói: “Chúng ta đi dạo trước đi. Việc ở phía Nagul chắc sẽ không nhanh như vậy đâu.”

Tesir: “Nghe em.”

Các biển hiệu cửa hàng ở hai bên đường đều là tiếng Dirott, thỉnh thoảng cũng bắt gặp những biển hiệu bằng tiếng Eden. Mục Trọng Hạ không hiểu tiếng Dirott, cũng không biết nói, nên quyết định vừa đi vừa quan sát. Cậu lấy đồng hồ bỏ túi ra xem giờ, rồi kéo tay Tesir đi sang bên trái.

Thành Naj không hổ là chủ thành của khu Zhaikuo. Từ những bức tường thành cho đến số lượng và vẻ đông đúc của các cửa hàng trong thành, thực sự là Thành Yolu và Thành Ulado không thể sánh được. Mục Trọng Hạ đưa Tesir đến một cửa hàng giày, mua cho bản thân và Tesir hai đôi giày. Mục Trọng Hạ nói tiếng Eden, thuận lợi giao dịch với ông chủ. Đôi giày cũ của cậu và Tesir đi ban đầu đã bị ném thẳng vào thùng rác trước cửa cửa hàng.

Đối với Tesir, đây là lần hiếm hoi mà hắn và Mục Trọng Hạ đi mua sắm thoải mái và dễ chịu như vậy. Hai người họ cũng đã từng đi mua sắm khi ở thành Yolu, nhưng khi đó, chủ yếu là họ muốn tìm hiểu thị trường ở Venice, trạng thái hoàn toàn khác bây giờ.

“Những người ở khách sạn tối qua đã nói với Terra là muốn em chế tạo những vật phẩm thuật pháp cho họ.”

Mục Trọng Hạ nghiêng đầu nhìn đối phương, Tesir nhẹ nhàng đỡ vai cậu, tránh cho cậu dọc đường va phải mảnh vụn hoặc bị vấp ngã. Hắn nói tiếp: “Terra nói là có rất nhiều người quan tâm đến chân giả của anh ấy. Anh ấy còn nói với họ là em là một thợ cơ khí đến từ Eden, và hiện đang sống ở Yahan.”

Mục Trọng Hạ nhìn đi nơi khác, nhưng Tesir không rút tay lại. Mục Trọng Hạ không nghĩ khoác vai một người cùng giới tính với mình, lại là một người Dimata như Tesir thì có gì sai, chỉ nói: “Bất kể phía Nagul có tin tốt hay không thì chúng ta đều sẽ ở lại thành Naj một thời gian, có thể nhận một số công việc. Khi trở về Yahan, em muốn trao đổi càng nhiều lọ thuốc bôi, thuốc uống, quyển trục thuật pháp và vật liệu máy móc càng tốt.”

Trên đường đi, Mục Trọng Hạ cũng đã hiểu rất rõ ràng về giá trị của các sản phẩm do thợ cơ khí chế tạo. Cho dù chỉ dựa vào chút đồ mình làm ra, cậu cũng có thể trao đổi một lượng lớn thuốc men cho thủ lĩnh và gia đình nhỏ của họ, điều này hoàn toàn có thể đảm bảo cho Tesir, Abiwo và Muzai có thể an toàn và mạnh dạn sử dụng trong mùa tuyết tiếp theo. Và kể từ khi tiếp nhận hộp dụng cụ của Mục Tu, kỹ năng máy móc của cậu cũng tiến bộ nhanh chóng. Chỉ có luyện tập nhiều mới có thể khiến cậu phát triển nhanh hơn. Cậu không kiêu ngạo như thợ cơ khí trong thế giới này, chỉ cần có thể kiếm tiền và tiến bộ, cậu sẵn sàng nhận bất kỳ đơn đặt hàng nào về vật phẩm thuật pháp.

Tesir quàng tay qua vai Mục Trọng Hạ, biết tâm nguyện của người này đều dành cho mình. Nếu hỏi một điều Tesir đã làm mà không hối hận trong đời, thì đó chính là hắn chợt nghĩ đến việc dùng tên rác rưởi đó để đổi lấy người này về làm najia của mình.

Đi ngang qua một cửa hàng đồ ăn vặt, Mục Trọng Hạ dẫn Tesir vào. Cậu không mua quá nhiều đồ ăn vặt, muốn chờ đám Gu’an đến rồi lại mua, chỉ mua một vài loại kẹo khác nhau, nhưng số lượng không nhiều. Có điều, tuy số lượng không nhiều nhưng giá thành cũng không hề rẻ. Hầu hết kẹo ở Venice đều đến từ Eden, chỉ có hai loại kẹo địa phương. Một loại là kẹo cứng nhân sữa, còn loại kia là kẹo Mộc Diệp hơi mặn, được làm từ nước ép từ lá của một loại cây tên là Mộc Diệp trộn với đường mía. Ở đây cũng có loại đường tương tự như đường nâu, đều được nhập khẩu từ Eden.

Khi cả hai bước ra khỏi cửa hàng, chiếc túi da thú trên tay Tesir đã có vài túi giấy nhỏ đựng kẹo. Mục Trọng Hạ nói: “Thứ chúng ta bán ít nhất bây giờ là gelatin. Gelatin của chúng ta được luộc từ da và có thể ăn được. Ít người mua, nghĩa là ít được sử dụng hơn, nghĩa là mọi người vẫn chưa biết giá trị của gelatin. Chúng ta có thể tự làm thức ăn bằng gelatin. Nếu nó có thể phổ biến như pho mát, thì chúng ta không chỉ có thể bán trực tiếp nguyên liệu gelatin mà còn cả các sản phẩm làm từ gelatin.”

Tesir vẫn nói như vậy: “Anh nghe em.”

Mục Trọng Hạ vừa nói với Tesir về kế hoạch của mình, vừa chú ý đến những cửa hàng đi ngang qua. Bản thân cậu không có hứng thú với việc mua sắm. Khi đi mua sắm, cậu chỉ vừa quan sát môi trường kinh doanh của thành Naj, vừa muốn tìm một cửa hàng vật liệu để mua quyển trục thuật pháp.

Đi hồi lâu mà vẫn không thấy một cửa hàng nào bán quyển trục thuật pháp, Mục Trọng Hạ cảm thấy khó hiểu. Cậu rẽ vào cửa hàng bán thịt và mua một ít thịt tươi. Khi trả tiền, Mục Trọng Hạ nhân cơ hội hỏi: “Ông chủ, xin hỏi, tôi có thể mua quyển trục thuật pháp ở đâu?”

Chủ quán thịt vừa mới thu tiền, có hơi sửng sốt: “Quyển trục thuật pháp?”

Mục Trọng Hạ: “Có một người bạn nhờ tôi mua cho anh ấy một số quyển trục thuật pháp. Anh ấy muốn tìm thợ cơ khí để chế tạo một thanh trường đao thuật pháp.”

Ông chủ tiệm thịt nghe vậy liền nói: “Vậy cậu phải đến Hiệp Hội Cơ khí hoặc Hiệp Hội Pháp sư để mua. Các cửa hàng vật liệu thuật pháp và cơ khí ở đằng kia.” Ông chủ tốt bụng nhắc nhở: “Các cậu có thể đến đó, nhưng nhớ đừng xúc phạm các pháp sư và thợ cơ khí, nếu không sẽ bị bắt và bị lưu đày.”

Mục Trọng Hạ: “Chỉ có thể mua ở bên kia thôi à?” Ở Eden, các cửa hàng vật liệu thuật pháp và máy móc không chỉ giới hạn trong các hiệp hội.

Thấy đối phương mua rất nhiều thịt, chủ hàng thịt kiên nhẫn đáp: “Đúng vậy. Các pháp sư và thợ cơ khí đều rất cao quý. Vật liệu họ cần không thể tùy tiện bán trên đường phố được. Ở nơi đó, mọi người đều không được phép cưỡi ngựa, thành chủ cũng không được.” Ông chủ liếc nhìn người đàn ông Dimata cao lớn kia – cách ăn mặc và vóc dáng của Tesir rất dễ nhận biết – và tốt bụng nhắc nhở: “Tốt nhất là cậu nên đi một mình.”

Mục Trọng Hạ: “Cám ơn, vậy tôi nên đi như thế nào?”

Chủ tiệm thịt: “Với 5 hôi tệ là cậu có thể thuê một đứa trẻ đưa mình đến đó.”

“Cảm ơn.”

Mục Trọng Hạ và Tesir bước ra khỏi cửa hàng thịt. Cậu hỏi: “Tesir, chúng ta nên quay lại khách sạn cất thịt rồi mới đến đó, hay nên đi luôn?” Mục Trọng Hạ thậm chí còn chẳng buồn để tâm về lời đề nghị tốt bụng của ông chủ là không nên đưa Tesir đến đó.

Tesir giơ một túi thịt lớn, đối với hắn cũng không nặng mấy, rồi nói: “Cứ đi luôn thôi.”

Mục Trọng Hạ chỉ có những quyển trục thuật pháp do tướng Ewei và đám Xifeng đưa cho. Tesir biết cậu rất lo lắng về vấn đề này. Hắn vừa nói xong, Mục Trọng Hạ nhìn quanh, rồi đi về phía một đứa trẻ đang ngồi xổm bên đường.

Quả nhiên, như chủ quán thịt đã nói, chỉ cần họ đưa 5 hôi tệ, bọn nhỏ chơi đùa trên đường sẽ vui vẻ dẫn họ đến Hiệp Hội Cơ khí và Hiệp Hội Pháp sư. Các tòa nhà của hai hiệp hội nằm đối diện nhau ở bên trái và bên phải của quảng trường lớn nhất thành Naj. Cũng giống như Athens, thủ đô của Eden, là nơi tập hợp chung của Hiệp hội Pháp sư và Hiệp hội Cơ khí Eden. Ngoài ra còn có chi nhánh ở nhiều thành chính và thành phụ khác. Hiệp hội Cơ khí và Hiệp hội Pháp sư ở Eden sẽ chiếm toàn bộ khu vực, chứ không giống như Thành Naj, chỉ có hai tòa nhà trong một hình vuông. Điều này cũng cho thấy số lượng và địa vị của thợ cơ khí và pháp sư ở Eden mạnh mẽ như thế nào.

Sau khi đi cùng đứa trẻ khoảng 20 phút, điều đầu tiên Mục Trung Hạ nhìn thấy là hai tòa nhà rõ ràng cao hơn nhiều so với những tòa nhà xung quanh. Một tòa nhà có màu vàng ròng và tòa nhà kia có màu đen tuyền. Giống như màu sắc của tất cả các toà nhà của hiệp hội pháp sư và hiệp hội cơ khí ở Eden. Thỉnh thoảng sẽ có xe ngựa nhanh chóng đi ngang qua hai người, quả nhiên không có ai cưỡi ngựa cả. Những người cưỡi ngựa sẽ xuống ngựa khi đến gần quảng trường. Trong số những người đến và đi phía trước, có người mặc áo choàng đen, có người mặc áo choàng trắng, theo sau những người mặc áo choàng là những người trông giống như người hầu.

Mục Trọng Hạ nhìn thấy những người xuống ngựa dẫn ngựa về cùng một hướng, nên cậu đoán ở đó có thể có nơi cất ngựa. Lối vào quảng trường còn có vệ binh. Nhìn thấy Mục Trọng Hạ và Tesir đến gần, vệ binh rút trường đao trên thắt lưng ra. Anh ta không chỉ cảnh giác với Tesir, mà còn đặc biệt quan sát cây thương thuật pháp mà hắn đeo sau lưng. Hơi thở trên người Tesir lạnh hơn một chút. Mục Trọng Hạ nắm cổ tay Tesir và đi về phía một vệ binh.

Không đợi đối phương hỏi, Mục Trọng Hạ đã chủ động nói: “Tôi là thợ cơ khí đến từ Eden, tôi đến đây để mua một số vật liệu máy móc. Đây là bạn của tôi. Hôm qua chúng tôi đã gặp đội trưởng Nagul, anh ấy biết thân phận của chúng tôi.”

Khi nghe nói đối phương là thợ cơ khí và quen biết đội trưởng Nagul, ánh mắt của vệ binh bớt cảnh giác hơn, nhưng vẫn hỏi: “Cậu là thợ cơ khí, vậy sao không mặc áo choàng thợ cơ khí?”

Mục Trọng Hạ: “Áo choàng của tôi bẩn rồi, còn chưa có thời gian giặt. Tôi vừa đi ngang qua thành Naj nên muốn mua một ít vật liệu bổ sung.”

Mục Trọng Hạ nói thông thạo tiếng Eden, trông cũng giống người Eden. Vệ binh không hỏi thêm nữa, mà nhìn Tesir: “Anh ta là ai?”

Mục Trọng Hạ: “Anh ấy là bạn, kiêm vệ sĩ của tôi. Người Dimata. Có một thương đội của Dimata đã đến đại lục Venice, và hiện đang đóng quân bên ngoài thị trấn Mituo.”

Vệ binh không muốn cho họ vào. Nhỡ hai người này có ác ý với thợ cơ khí và pháp sư ở thành phố Naj mà để họ đi qua thì sẽ quá nguy hiểm! Mục Trọng Hạ bất lực, nói: “Chúng tôi hiện đang ở khách sạn Pita do đội trưởng Nagul sắp xếp. Nếu có ý đồ xấu thì chúng tôi đã không thể vào thành Naj rồi.”

Mục Trọng Hạ nói khô miệng, giải thích hồi lâu, cuối cùng vệ binh cũng cho cậu đi. Trong suốt quá trình, toàn thân Tesir đều căng chặt. Nếu đây là Yahan, có lẽ hắn đã động thủ từ lâu rồi. Tuy nhiên, mặc dù vệ binh đã để họ đi, nhưng vẫn yêu cầu đi theo họ cho đến khi rời khỏi quảng trường. Mục Trọng Hạ đồng ý.

Tâm trạng Tesir không tốt, Mục Trọng Hạ không ngừng nắm cổ tay hắn, nói nhỏ bằng tiếng Dimata: “Chờ em nắm được tri thức thuật pháp, sau này chúng ta sẽ không bị người khác khống chế nữa.”

Tesir không nói gì, chỉ một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi và không thân thiện của thế giới bên ngoài đối với người Dimata. Hắn cảm thấy thật quá thiệt thòi cho Mục Trọng Hạ. Chim tuyết nhung của hắn không đáng bị đối đãi như vậy!

Khi Mục Trọng Hạ cùng Tesir bước vào quảng trường, liền thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Ánh mắt mọi người nhìn họ đầy nghi ngờ và cảnh giác. Họ thắc mắc tại sao lại có một người đàn ông trông có vẻ là người Dimata ở đây, và cũng cảnh giác vì người đàn ông quá mạnh mẽ. Mục Trọng Hạ liền hỏi thẳng vệ binh đang đi theo: “Tôi muốn mua một ít quyển trục thuật pháp, nên đến cửa hàng nào đây?”

Vệ binh kia không hề làm khó cậu, mà chỉ về một hướng: “Chúng được bán ở cửa hàng bên kia.”

Mục Trọng Hạ nắm tay Tesir và sải bước tới đó.

Sau khi chọn được một cửa hàng có vẻ lớn nhất, Mục Trọng Hạ bước vào. Chuông cửa báo cho cửa hàng biết là có khách hàng đến. Đây là một cửa hàng có vẻ như có ba tầng. Sau khi Mục Trọng Hạ vào cửa hàng, nhìn xung quanh thì thấy có cầu thang và không có biển cấm người lên lầu, chắc trên lầu cũng có bán hàng. Trong cửa hàng có bốn thợ cơ khí mặc áo choàng đen. Mục Trọng Hạ cũng không cố ý quan sát số lượng ngọn lửa trên áo choàng đen của bốn người này. Người đầu tiên mà nhân viên trong cửa hàng nhìn vào không phải Mục Trọng Hạ, mà là Tesir phía sau cậu và những vệ binh đi theo họ.

Mục Trọng Hạ lên tiếng trước: “Tôi muốn mua quyển trục thuật pháp.”

Một người phục vụ đi tới, thấy vệ binh không nói gì liền nói: “Quyển trục thuật pháp ở tầng hai.”

“Cảm ơn.”

Mục Trọng Hạ đi về phía cầu thang, đột nhiên có người nói: “Vệ binh, sao lại có người Dimanta ở đây?”

Mục Trọng Hạ dừng lại và nhìn thấy bốn thợ cơ khí đều đang quay về phía cậu và Tesir. Vệ binh chưa kịp lên tiếng, Mục Trọng Hạ đã lạnh lùng hỏi lại: “Người Dimata không thể vào mua đồ sao?”

Bốn thợ cơ khí đều lộ vẻ mặt chán ghét. Người lên tiếng có thêu hai ngọn lửa đỏ trên ngực trái, là thợ cơ khí cấp sơ. Ba người còn lại đều chỉ có một ngọn lửa, và là thợ cơ khí thực tập. Từ vị trí của bốn người lúc này, rõ ràng là người thợ cơ khí cấp sơ này đang phụ trách họ.

Thợ cơ khí cấp sơ nhìn Mục Trọng Hạ: “Anh là ai?”

Mục Trọng Hạ: “Thợ cơ khí Eden.”

Khi cậu nói điều này, vẻ bối rối và hoảng sợ chợt thoáng qua trên khuôn mặt thợ cơ khí kia. Mục Trọng Hạ phớt lờ đối phương, bước lên cầu thang, Tesir im lặng đi theo. Vệ binh ở lại và thấp giọng giải thích cho bốn thợ cơ khí về nguồn gốc của họ. Thợ cơ khí cấp sơ vừa bị Mục Trọng Hạ hỏi lại thẳng thừng đã rất tức giận khi nghe điều này: “Thợ cơ khí của Eden sao có thể đến Yahan được? Định qua mặt vì tôi chưa từng đến Eden sao? Làm sao thợ cơ khí Eden lại có chuyện áo choàng bị bẩn mà chưa đổi được! Rõ ràng tên kia là một kẻ lừa đảo! Vệ binh, gọi người bắt hai kẻ đó lại!”

Các thợ cơ khí ở Eden sẽ có người giặt áo choàng đen cho họ, và Hiệp hội Cơ khí sẽ cung cấp cho mỗi thợ cơ khí ít nhất 10 chiếc áo choàng đen!

Vệ binh hơi khó xử: “Đại sư, bọn họ là người do đội trưởng Nagul dẫn đến. Vũ khí trên lưng người đàn ông Dimata đó là vũ khí thuật pháp.”

Thợ cấp sơ: “Chắc chắn họ đã cướp hoặc ăn trộm nó từ đâu đó! Thợ cơ khí của Eden sẽ không bao giờ chế tạo vũ khí thuật pháp cho người Dimata! Nagul là ai? Cậu của tôi là phụ tá Jitu!”

Khi biết đối phương là cháu trai của phụ tá Jitu, vệ binh căng thẳng, lập tức yêu cầu nhân viên cửa hàng để mắt tới hai người kia, trong khi anh ta đi gọi người.

Tesir và Mục Trọng Hạ trên lầu đều đã nghe thấy. Tesir lấy cây thương trên lưng ra, bình tĩnh đi xuống cầu thang. Mục Trọng Hạ không ngăn hắn. Tiếng bước chân từ phía trên truyền đến, thợ cơ khí cấp sơ vừa bảo vệ binh đi gọi người đưa Tesir và Mục Trọng Hạ đi đã sợ hãi khi nhìn thấy hai người từ trên lầu đi xuống, đặc biệt là vẻ đằng đằng sát khí của Tesir, đến mức cậu ta đã hét lên: “Người Dimata đến! Người đâu! Người đâu!” Ba thợ cơ khí còn lại cũng hét lên sợ hãi.

Mục Trọng Hạ: “Tesir, chúng ta về khách sạn đi.”

Trường thương của Tesir đâm mạnh xuống sàn, mũi thương phát nổ và tạo ra một lỗ lớn trên mặt đất. Tesir bảo vệ Mục Trọng Hạ, đá tung cánh cửa và lao ra ngoài.

Một nhóm vệ binh trên quảng trường đang lao về phía bên này, rất nhiều người đều hét lên là người Dimata đang tới. Mục Trọng Hạ mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó nhìn. Mục tiêu của Tesir rất rõ ràng, tay trái hắn cầm một túi đầy thịt, tay phải cầm trường thương, thân hình cao lớn kiên quyết bảo vệ Mục Trọng Hạ. Sáu bảy mươi vệ binh tiến đến bao vây hai người, tiếng tù và phía xa báo cho Mục Trọng Hạ biết, sẽ có thêm vệ binh tới nữa.

Mục Trọng Hạ đi vòng qua Tesir và cao giọng: “Thì ra đây là thái độ của Thành Naj đối với thợ cơ khí Eden. Ta xin ghi nhận.”

Cậu vừa nói, đám vệ binh có hơi xôn xao, một đội trưởng tiến lên nói: “Vì sao một thợ cơ khí Eden như cậu lại đi cùng người Dimata?”

Mục Trọng Hạ: “Ta thích thế.”

“…”

Mục Trọng Hạ: “Hôm nay, nếu các người dám đụng đến ta cùng người đàn ông của ta, ngày mai, quân đội Dimata sẽ tiến vào thành. Các người có thể thử xem.”

Đội trưởng lập tức lùi lại một bước.

Nhưng Mục Trọng Hạ đã tiến lên hai bước và nói: “Chúng ta tới Venice buôn bán, ta tự thấy bản thân đã rất có lòng thành. Ở thành Yolu, ta đã chế tạo vũ khí thuật pháp miễn phí cho thuộc hạ của thành chủ Bonatch. Ta nghĩ như vậy là đã biểu hiện đầy đủ thái độ của mình. Nhưng thật không ngờ đạo đãi khách của thành Naj lại như vậy! Chẳng qua chỉ là một thợ cơ khí cấp sơ, nhưng các người không thèm phân rõ phải trái, đã không chút do dự cho người tới bắt một thợ cơ khí cấp trung như ta! Vậy thì hôm nay, ta sẽ nói thẳng cho các người biết. Samer ta sẽ không chế tạo vật phẩm thuật pháp cho bất kỳ ai ở Thành Naj! Ngày sau cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến Thành Naj nữa. Artai, chúng ta đi thôi!”

Không ai dám ngăn cản hai người. Họ kiêng kỵ thân phận người Dimata của Tesir, cũng kiêng kỵ thân phận thợ cơ khí Eden của Mục Trọng Hạ.

Bình Luận (0)
Comment