Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 61

Chương 61: Chặn hắn lại!

Tesir không đi nghỉ ngơi, mà sắp xếp hàng hóa cùng mọi người. Mục Trọng Hạ quyết định mang toàn bộ gelatin không bán được trong chuyến đi này đi. Chuyến đi này không mua được quyển trục thuật pháp và các vật liệu cơ khí thông dụng, và cậu cũng quyết định đợi cho đến khi đạt được thân phận thợ cơ khí rồi lại mua. Lần này Terra đã liên lạc với rất nhiều thương nhân và có thể trao đổi thuốc uống, thuốc bôi, thực phẩm, v.v… với họ. Mục Trọng Hạ viết kế hoạch ra giấy, nhưng bầu không khí bên ngoài có hơi bất thường. Mọi người đều nhận thấy dường như tâm trạng Tesir rất không tốt, nhưng hắn lại chẳng nói gì. Đám Tulason thấy vậy thì quyết định chờ Terra về rồi hỏi sau.

Buổi tối, Terra, Xifeng và nhóm của anh ta quay lại. Ngay khi họ đến nơi, Tesir đã đưa cho Terra một chiếc hộp đựng đặc sản Yahan mà Mục Trọng Hạ hứa sẽ đưa cho Munner và Naoji. Những đặc sản này có thể nhờ người của ông chủ Rub mang về Thành Naj và gửi cho hai người họ. Trong lúc chờ Terra trở lại, Mục Trọng Hạ trong lều đã viết bảy tám công thức pho mát, và cũng bảo người của Rub mang về cho ông ta. Mục Trọng Hạ sẽ không bao giờ đặt chân đến thành Naj nữa, nhưng nếu pho mát Yahan có thể được phổ biến rộng rãi ở thành Naj, thì một ngày nào đó, đại lục Venice sẽ biết đến sự tồn tại của pho mát Yahan. Rub là chủ khách sạn, Mục Trọng Hạ có ấn tượng tốt với ông ta, lô hàng cuối cùng trong tay bọn họ đều do thương nhân ở trong khách sạn mua lại, điều này giúp bọn họ đỡ phiền phức khi tìm kiếm đối tác, nếu không thì Mục Trọng Hạ cũng sẽ gặp rắc rối. Cậu không thể lập tức đến thành Hesara, sau này cũng sẽ không bao giờ đặt chân đến thành Naj nữa, nhưng những thương nhân này đã hình thành nên mối quan hệ tốt với bộ lạc, và Mục Trọng Hạ cũng có ấn tượng tốt về khách sạn của Rub.

Xifeng tìm một chiếc lều và lần lượt viết một lá thư cho thành chủ Bonatch và tướng Ewei để giải thích tình hình. Tất nhiên, lý do chính khiến anh ta muốn đến thành phố Hesara là vì vũ khí thuật pháp của chính mình. Khi Mục Trọng Hạ quyết định đến Thành Hesara để lấy chứng chỉ thân phận thợ cơ khí, anh ta đã có cảm giác là nếu tách khỏi đối phương và quay trở lại Thành Yolu, chắc chắn anh ta sẽ hối hận. Thành Naj không chấp nhận đại sư Samer, nhưng anh ta đã tận mắt nhìn thấy khả năng của người đó. Đại sư Samer giờ đã là thợ cơ khí cấp trung, vậy năm mười năm nữa thì sao? Mức độ của thợ cơ khí không cố định. Mỗi thợ cơ khí đều phải làm việc chăm chỉ từng bước, từ thực tập đến cấp sơ. Là một đội trưởng kỵ binh nhỏ ở Thành Yolu, anh ta không thể kiểm soát Thành Naj, càng không thể kiểm soát toàn bộ Zhaikuo, nhưng chắc chắn sẽ không có hại gì nếu có quan hệ tốt với đại sư Samer, cho cả bản thân anh ta và Thành Yolu.

Xifeng đã viết xong thư và đưa cho thủ hạ của mình, đồng thời yêu cầu họ quay trở lại thành Yolu trước. Các thương nhân còn chưa đến, nên tất cả hàng hóa của bộ lạc sẽ được đóng gói xong trước khi các thương nhân kia tới tơi, chắc chắn họ sẽ bận rộn đến tận nửa đêm, thậm chí là sáng sớm ngày mai. Người dân thị trấn Mituo mua một ít pho mát, xúc xích và da, nhưng số lượng không nhiều. Trước khi các thương nhân đó đến, Terra đã gọi Tulasen, Suwangbi, Khanbana và hai người bộ lạc khác phụ trách chuyến công tác này tới một căn lều riêng. Vừa vào lều, Tulasen đã hỏi: “Terra, mọi người ở thành Naj đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ai có mắt đều có thể nhìn ra, đã xảy ra chuyện gì đó.

Terra ngồi khoanh chân trên mặt đất, không giấu giếm điều gì: “Người thành Naj bắt nạt Mục đại sư.”

Đám người Tulasen lập tức nổi giận: “Chúng ta lập tức đến thành Naj!”

Không ai có thể coi thường chim tuyết nhung của bộ lạc thứ ba bọn họ được!

Terra lạnh lùng nói: “Ngồi xuống hết đi.”

Mọi người giận dữ ngồi xuống, Suwangbi gầm lên: “Phái người về bộ lạc đi! Các chiến binh của bộ lạc thứ ba chúng ta sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai bắt nạt Mục đại sư!”

Những người bên ngoài nghe thấy tiếng gầm này đều dừng việc đang làm lại, và lời nói của Suwangbi lập tức lan truyền khắp trại.

Terra: “Tôi không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, tôi còn chưa tìm được cơ hội hỏi riêng Tesir. Mục đại sư chỉ nói mình đi mua quyển trục thuật pháp, rồi bị một số thợ cơ khí ở thành Naj nghi ngờ là kẻ lừa đảo. Đối phương gọi vệ binh bắt người, nên Mục đại sư đã quyết định đến hiệp hội cơ khí ở Thành Hesara để lấy chứng nhận thợ cơ khí. Thành Hesara là chủ thành của khu Sangzhu, cũng là nơi đặt trụ sở chính của hiệp hội cơ khí Venice.”

Suwangbi và những người khác nắm chặt tay, giận dữ trừng mắt.

Có người mở rèm bước vào, mấy người đồng thanh hô lớn: “Tesir!”

Tesir ngồi khoanh chân bên cạnh Terra, Terra lập tức hỏi: “Tesir, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Tesir: “Có thợ cơ khí của thành Naj khẳng định là thợ cơ khí của Eden không thể ở cùng người Dimata được, và họ nghi ngờ thân phận của Trọng Hạ. Người đó có a thản là phụ tá thành Naj. Trọng Hạ đã thề là sẽ không bao giờ bước vào thành Naj, cũng sẽ không bao giờ chế tạo vật phẩm thuật pháp cho người dân ở đó.”

Tulasen tức giận: “Tôi sẽ quay trở lại bộ lạc!” Người Dirott có thể coi thường người Dimata bọn họ, nhưng không thể coi thường chim tuyết nhung của họ được!

Tesir: “Ngày mai tôi sẽ đưa Trọng Hạ đến thành Hesara. Suwangbi, anh chọn 50 người đưa cự ma tượng đến bên ngoài thành Naj. Chờ khi Trọng Hạ truyền tin từ thành Hesara là đã đạt được chứng chỉ thợ cơ khí, anh hãy quay lại bộ lạc. Tulason, anh đến gặp bộ lạc thứ tư và yêu cầu họ phái người đến đón đoàn xe của chúng ta quay trở lại.”

Bộ lạc thứ tư gần Venice nhất, Tesir sẽ không khách khí với họ.

Tulasen: “Tôi đi ngay!”

Không ai ngăn cản, Tulasen tức giận đứng dậy đi ra khỏi lều.

Tulasen vừa bước ra đã bị mọi người vây quanh. Anh ta không giấu giếm điều gì, và kể cho mọi người nghe về việc Mục đại sư bị bắt nạt. Mọi người tức giận đến mức rút vũ khí ngay tại chỗ và đòi đến thành Naj để giải quyết những kẻ đã bắt nạt Mục đại sư. Họ không quan tâm đối phương có phải là thợ cơ khí của thành Naj hay không. Abiwo, Gu’an và Amunda cũng chạy vào căn lều nơi Mục Trọng Hạ đang ở. Amunda ôm chặt Mục a phụ của mình.

Mục Trọng Hạ hơi sửng sốt: “Amunda, sao vậy?”

Abiwo giận tái mặt: “Mục a phụ, ở thành Naj có người bắt nạt cha!”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu nhìn hai người, mím môi: “Không phải họ bắt nạt ta, mà họ kỳ thị a phụ của các con và người Dimata.”

“Cho dù đối phương là thợ cơ khí, con cũng sẽ không bỏ qua cho họ!”

Mục Trọng Hạ vỗ nhẹ vào bên cạnh mình, Abiwo lạnh lùng ngồi xuống. Gu’an tức phát khóc. Cô nói: “Anh Mục, em thà không làm ăn với người Dirott, còn hơn để họ bắt nạt anh!”

Vẻ mặt Abiwo cũng nói như vậy.

Mục Trọng Hạ giơ tay xoa đầu Abiwo, sau đó ôm chặt Amunda vào lòng, cơ thể nhỏ bé đang căng lên vì tức giận, đột nhiên mỉm cười. Nước mắt Gu’an chảy ra: “Anh Mục…” Cô cảm thấy rất đau lòng.

Mục Trọng Hạ: “Ta đã thực sự tức giận, nhưng không phải vì họ nghi ngờ thân phận thợ cơ khí của ta, mà vì sự phân biệt đối xử của họ đối với người Dimata và thái độ khinh thường người Dimata trong lời nói của họ. Theo quy định của Eden, những người đã hoàn thành ba năm học cơ khí là thợ cơ khí thực tập. Trình độ thấp nhất của sinh viên khoa cơ khí tốt nghiệp học viện của chúng ta là thợ cơ khí cấp sơ. Chỉ vì ta chưa tốt nghiệp nên mới chưa lấy được chứng nhận chính thức.”

Gu’an cắn môi, có phải vì anh trai mình nên anh Mục mới không tốt nghiệp được không? Mục Trọng Hạ tiếp tục nói: “Ở Eden, nếu anh đăng ký với hiệp hội cơ khí thì sẽ bị họ theo dõi. Anh trời sinh thích đàn ông, nhưng ở Eden, hôn nhân của một thợ cơ khí là do hiệp hội cơ khí kiểm soát, anh sẽ chỉ có thể cưới người phụ nữ mà họ chỉ định và lưu lại hậu đại.”

Amunda ngước lên khỏi vòng tay của Mục a phụ. Mục Trọng Hạ nói: “Cho nên anh không thể quay lại Eden, và anh cũng không muốn quay lại Eden. Môi trường sống ở Yahan rất khó khăn, điều kiện sống cũng không tốt, nhưng Yahan có tự do mà anh mong muốn nhất, cũng có những người anh yêu thương.”

Gu’an vừa khóc vừa cười: “Anh Mục, anh yêu anh trai em!”

Cậu cười gật đầu: “Đúng vậy, anh yêu anh trai em. Anh ấy thật mạnh mẽ, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, trong lòng anh đã rung động.”

Vẻ mặt u ám của Abiwo biến mất, Amunda cũng mím môi, cố nén nụ cười mừng thầm.

Nhưng sau đó, Gu’an lại lo lắng: “Anh Mục, vậy anh đến thành Hesara có sao không?”

Mục Trọng Hạ: “Không sao. Anh là người Eden. Cho dù anh đã đạt được chứng nhận thợ cơ khí ở Venice, thì hiệp hội thợ cơ khí ở Venice cũng không thể kiểm soát được anh. Huống chi, anh còn có Tesir và người của bộ lạc thứ ba, họ sẽ không dám kiểm soát anh.”

Abiwo gật đầu: “Không ai có thể bắt nạt cha, kể cả người Eden. Người Dimata chúng con không sợ bất kỳ kẻ địch nào hết!”

Phải thừa nhận, bộ lạc thứ ba hiện tại quả thực là niềm tin của Mục Trọng Hạ. Mặc dù chỉ có hơn 200 người đến đây, nhưng chỉ cần cự ma tượng đứng đó, Đại tư Zhaikuo cũng không dám làm gì bọn họ.

Trong lều, Mục Trọng Hạ nhanh chóng an ủi Abiwo, Gu’an và Amunda. Nhưng trong trại, mọi người đều vô cùng phẫn nộ. Cho dù số hàng còn lại không bán được, cho dù sau này không còn làm ăn với người Venice nữa, họ cũng sẽ không bao giờ cho phép người khác ức h**p chim tuyết nhung của bộ lạc mình!

Những ngọn đuốc thắp sáng rực rỡ trong trại, khi trời tối hẳn, các thương đội cũng lần lượt đến bên ngoài thị trấn Mituo. Khi đó, Mục Trọng Hạ đang ôm Muzai, Amunda cũng đã ngủ say bên cạnh cậu. Ngay khi các thương đội đến, trại cũng đã nhận được tin tức. Ngay sau khi Tesir, Terra và Mục đại sư rời đi, vệ binh thành Naj đã đến khách sạn. Này quả thực là khinh người quá đáng! Mặc dù thành Naj không lệnh cho bất kỳ vệ binh nào truy lùng Mục đại sư, nhưng hành động của đối phương đã xúc phạm họ. Suwangbi ra lệnh cho 50 dũng sĩ của bộ lạc, cưỡi chiến mã và dẫn cự ma tượng tiến về thành Naj.

Terra phụ trách bàn giao hàng hóa giữa hai bên. Các thương nhân do Abil dẫn đầu ưu tiên pho mát và xúc xích. Nhưng sau khi thấy những bộ lông thú sáng bóng mượt mà, những chiếc túi da đặc sắc và đồ da do mấy người Terra mang đến… các thương nhân đều cười toe toét, rồi bắt đầu tranh nhau mua. Tầm nhìn của những thương nhân này còn tốt hơn rất nhiều so với những người Dimata “vô tri”. Cho dù những thứ này được đưa đến những khu Likuo và Sangzhu giàu có nhất Venice, hay đến Eden, họ chắc chắn cũng sẽ bán được giá cao.

Trong trại ồn ào người qua lại, Mục Trọng Hạ chỉ ngủ mơ hồ. Mãi đến rạng sáng, tiếng ồn ào trong trại mới lắng xuống một chút. Giao dịch giữa hai bên diễn ra rất suôn sẻ. Một lượng nhỏ gelatin cũng đã được bán, và toàn bộ số hàng hoá còn lại cũng được trao đổi với các thương nhân. Bộ lạc thứ ba đã nhận được một lượng lớn những nhu yếu phẩm như thuốc bôi, thuốc uống, ngũ cốc, dầu, trái cây sấy khô và vải vóc mà họ cần. Không có đủ pho mát và xúc xích nên Terra đã ký một thỏa thuận đơn giản với các thương nhân này, hẹn họ đến cầu đá trước khi mùa tuyết đến. Chắc chắn sẽ có một mẻ pho mát, xúc xích và các hàng hóa khác được trao đổi ở đó. Đây cũng là điều mà Tesir và Terra đã thống nhất. Họ đã đi suốt chặng đường từ bộ lạc đến đại lục Venice. Lần này, họ may mắn vì có một thợ cơ khí mở đường, và giao dịch của họ luôn diễn ra suôn sẻ. Nhưng những gì xảy ra ở thành Naj đã dội một gáo nước lạnh vào họ, đồng thời cũng khiến họ nhận ra, rằng việc vận chuyển hàng hóa đến đại lục Venice để bán sẽ luôn bị người khác hạn chế, đặc biệt là khi thế giới bên ngoài không mấy thân thiện với người Dimata. Mục Trọng Hạ cũng không thể lần nào cũng đi theo thương đội được.

Tesir đã quyết định xây dựng một thị trấn phòng thủ tại cầu đá. Họ có thể phát triển nó thành điểm trung chuyển cho bộ lạc thứ ba buôn bán hàng hóa với các thương nhân bên ngoài. Và chuyện xảy ra đã khiến Tesir càng quyết tâm xây dựng thị trấn đó hơn. Dù chỉ để thuận tiện cho việc buôn bán hàng hóa sau này thì cũng cần phải xây dựng gấp.

Có quá nhiều hàng hóa được đổi về, và số lượng xe đẩy tay họ mang đến không đủ. Hầu hết các rương thuật pháp đều đã được mang về chỗ bộ lạc thứ tư. Terra lại thảo luận với các thương nhân, nói họ sẽ trả tiền để đối phương cử một phần thương đội của mình đến cầu đá. Các thương nhân vui vẻ đồng ý, coi như họ giúp vị thợ cơ khí kia một lần.

Bên này, mọi người vẫn đang thảo luận chuyện quay về, thì ở Yahan, bộ lạc thứ tư là nơi đầu tiên chào đón người của họ trở về sau khi đến Venice trao đổi hàng hoá. Đội ngũ thắng lợi trở về khiến người dân của địa phận thủ lĩnh của bộ lạc thứ tư vui mừng. Các tộc nhân ra chào đón những chiến binh chiến thắng như những anh hùng. Cánh tay của Duanwaqi đã lành lại, anh ta cùng Duanharan, Yijige được chào đón vào lều thủ lĩnh.

Thủ lĩnh Youhayi cười toe toét, Duanwaqi cũng tươi cười. Anh ta bưng bát sữa Mangmu lên uống mấy ngụm rồi nói: “Thủ lĩnh! Chúng con đã mang vật tư bên ngoài về cho bộ lạc thứ tư!”

Đôi mắt của Youhayi lập tức ươn ướt: “Các con là những dũng sĩ chân chính của bộ lạc thứ tư!”

Đoàn xe dài đến mức khó có thể nhìn thấy hết. Duanwaqi nhanh chóng nói: “Thủ lĩnh, chúng con đã thuê các thương đội của Venice, đồng thời cũng mượn rương thuật pháp của bộ lạc thứ ba. Chúng con còn phải trả lại cho họ.”

Vừa nghe vậy, Youhayi liền hỏi chi tiết.

Các tộc nhân của lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc thứ tư đang vui vẻ dỡ hàng. Bộ lạc thứ năm đã đưa đoàn xe của họ sang sông. Trên đường trở về, Duanwaqi đã chia một nửa số người theo về để hộ tống thương đội mà họ thuê ở Venice đến thẳng bộ lạc thứ ba. Chuyến đi này chắc chắn có thể được coi là thắng lợi trở về. Đó là bộ lạc thứ tư còn chỉ mang theo ít hàng hóa vì chuẩn bị không đầy đủ. Năm tới, nếu chuẩn bị nhiều hơn thì họ còn có thể đổi lấy thêm vật tư!

Duanwaqi về tới thì chỉ ở lại nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau, anh ta dẫn theo hơn mười dũng sĩ mang trả rương thuật pháp cho bộ lạc thứ ba. Tuy nhiên, các thương đội Venice được họ thuê đều không có ý định rời đi lúc này, họ còn muốn “vơ vét” ở bộ lạc thứ tư, sau đó còn đến bộ lạc thứ ba để “vơ vét” nốt. Cùng lúc đó, thương đội Eden đến Yahan hàng năm cũng đi qua cầu đá và tiến vào Yahan.

Tại thành Naj, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Bên ngoài thành, cự ma tượng và đám ma thú của người Dimata đang phát ra những tiếng gầm giận dữ. Vòi của cự ma tượng lắc lư dữ dội. Năm mươi dũng sĩ Dimata cũng đang đằng đằng sát khí chặn ngoài cổng thành. Những người vốn định ra vào thành Naj đều run rẩy và trốn ở trong hoặc ngoài thành, không dám làm gì nữa. Không phải nói người Dimata đang ở bên ngoài thị trấn Mituo sao? Chẳng lẽ đám người Dimata đó nói là đến làm ăn, nhưng thực ra là đến cướp bóc?!

Trong hành cung của mình, Đại tư Menggen đang nổi trận lôi đình. Dù đối phương chỉ có 50 người, một con cự ma tượng và một vài ma thú, nhưng ông ta vẫn không dám phái quân ra khỏi thành! Nếu ông ta dám đưa quân ra ngoài, thiết kỵ của người Dimata sẽ san phẳng cả khu Zhaikuo!

Trong khách sạn, ông chủ Rub đang thúc giục đầu bếp nghiên cứu món hoành thánh trắng mập kia. Ông ta muốn ăn đến nỗi đêm qua còn nằm mơ thấy hoành thánh, giờ mà không được ăn thì sẽ không ngủ được mất.

Tất nhiên, ông ta cũng đã biết chuyện bên ngoài thành, nhưng Rub không hề lo lắng về việc người mình phái đến có thể an toàn trở về hay không. Nói thật, Rub quả thực không nói nên lời trước hành động ngạo mạn của Đại tư và thành chủ. Đầu tiên, thật là ngu ngốc khi nghi ngờ một thợ máy người Eden, sau đó lại còn dám gọi vệ binh đi bắt người Dimata. Người Dimata mà có thể dễ dàng động tới như vậy sao? Nhìn đi, họ đến trả thù kia kìa.

Một nhóm kỵ binh trong thành đi ra, mặt đội trưởng Nagul tái nhợt, ngẩng đầu nhìn cự ma tượng cách mình không quá mười mét, đang tức giận lắc lắc vòi kia. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cự ma tượng trong truyền thuyết của người Dimata ở khoảng cách gần như vậy, nhưng tâm trạng lần này chắc chắn hoàn toàn khác với lần trước. Lần trước thái độ của người Dimata rất gần gũi, còn lần này, đối phương chỉ thiếu mỗi nước viết thẳng dòng chữ “Chúng ta rất phẫn nộ” lên mặt cự ma tượng thôi.

Bình Luận (0)
Comment