Chương 62: Thôn làng
Tesir có thể yên tâm giao lại vấn đề ở thị trấn Mituo cho Terra giải quyết. Ăn sáng xong, hắn thu dọn đồ đạc và rời đi cùng Mục Trọng Hạ, Abiwo, Baisimi, Ifusai, Gu’an, Amunda và Muzai. Xifeng một mình đi theo họ. Cả Mục Trọng Hạ và Tesir đều không từ chối ý tốt của Xifeng. Bất kể Xifeng có động cơ gì, nhưng kiểu gì đi đường mà có người bản xứ như anh ta cũng thuận tiện hơn.
Trong chuyến đi này, Baisimi và Ifusai là hai thiếu niên duy nhất cùng tuổi với Abiwo, và ba người còn là bạn tốt của nhau. Sau khi ngủ dậy, Mục Trọng Hạ bảo Abiwo hỏi Baisimi và Ifusai xem họ có muốn cùng đến thành Hesara không. Hai thiếu niên đồng ý ngay lập tức. Đêm qua nghĩ đến Abiwo sẽ không cùng họ trở về bộ lạc, hai người đã hơi thất vọng cùng hâm mộ. Sau khi ra ngoài lần này, hai thiếu niên đã mở rộng tầm nhìn và tìm hiểu quan điểm của thế giới bên ngoài về người Dimata. Họ cũng muốn đi xem nhiều địa điểm hơn. Tất nhiên, hai người họ không có ý ghét sự hoang vắng của Yahan, nhưng vì đã hiểu nên họ càng muốn làm điều gì đó tốt cho Yahan và bộ lạc hơn.
Tám xe chở gelatin đã đi. Abil nóng lòng muốn nhờ Mục Trọng Hạ làm một chiếc chân giả cho cháu trai mình, còn chủ động mang hộ gelatin đến thành Hesara. Dù sao thì hàng hóa mà anh ta đổi từ Terra để mang đến thành Hesara cũng không lo không bán được. Tesir không từ chối, còn tặng cho Xifeng một con ngựa chiến mà họ mang theo để có thể di chuyển hết tốc lực trên đường mà không bị chậm tiến độ. Tesir dẫn Mục Trung Hạ, Gu’an dẫn Amunda, ba thanh niên mỗi người một ngựa phi nước đại về phía Hesara. Lần đầu tiên cưỡi ngựa chiến của Yahan, Xifeng chỉ có một cảm giác – thật tuyệt! Thật sự là không quá lời khi miêu tả chiến mã của Yahan là nhanh như chớp. Chẳng trách người Dimata hiếm khi bán ngựa chiến cho người khác. Cứ nghĩ tới con ngựa này là của mình, Xifeng lại cảm thấy phấn khích, và một lần nữa phải cảm khái về quyết định sáng suốt của mình.
Từ Thị trấn Mituo đến Thành Hesara, nếu cưỡi ngựa của Venice thì cũng sẽ mất ít nhất 8 ngày nếu đi nhanh, vì phải băng qua toàn bộ Tỉnh Tiye. Khu Likuo và Sangzhu đều ở gần Eden. Có lẽ vì lý do này mà pháp sư và thợ cơ khí của hai khu này đã chiếm hơn nửa Venice. Nhưng đó là ngựa của Venice. Nếu ngựa của Yahan đi nhanh thì hành trình này cũng chỉ mất 4 ngày. Tesir không có ý định vội vã, nhưng Mục Trọng Hạ lại khá sốt ruột. Cậu không muốn tốn quá nhiều thời gian trên đường, hơn nữa đường đi ở Venice đều không an toàn lắm, nên đến thành Hesara sớm để yên tâm hơn.
Mặc dù trong nhóm còn có vài đứa trẻ, nhưng người có thể lực kém nhất là Mục Trọng Hạ, ngay cả Amunda cũng có sức chịu đựng tốt hơn cậu. Mục Trọng Hạ cũng không cảm thấy chột dạ về chuyện này. Cậu chẳng bao giờ có ý định bắt kịp những người xung quanh mình về mặt thể chất.
Ngoài việc xóc nảy trên lưng ngựa thì Mục Trọng Hạ cũng không quá mệt mỏi. Có Tesir dẫn, cậu không cần phải kéo dây cương hay co chân để thúc ngựa. Khi mệt mỏi, cậu còn có thể nhắm mắt ngủ một lúc, cảm thấy không thoải mái thì có thể tìm một tư thế thoải mái hơn trên ngựa. Khi trời mưa, Tesir sẽ quấn chặt cậu bằng da thú, để cậu không phải chịu một chút gió mưa nào. Cứ sau vài giờ, Tesir lại xuống ngựa và để Mục Trọng Hạ đi vệ sinh, nghỉ ngơi, uống chút nước và ăn gì đó.
Trên đường đi, dù Xifeng có chậm hiểu đến đâu thì cũng có thể xác nhận được mối quan hệ giữa đại sư Samer và dũng sĩ Artai. Từ đó, Xifeng cũng đoán được tại sao đại sư Samer không đăng ký được với Hiệp hội cơ khí ở Eden. Đại lục Venice cũng rất tôn trọng thợ cơ khí và pháp sư, và họ không khắt khe trong hôn nhân như ở Eden. Nghe nói em gái của Đại tư khu Likuo – một pháp sư cấp thượng – vẫn luôn độc thân, dường như cô ấy thậm chí không có người yêu, và hiệp hội pháp sư của khu Likuo vẫn không can thiệp. Hoặc có thể là can thiệp cũng vô ích.
Trong lòng Mục Trọng Hạ vẫn giận, mặc dù không thể hiện ra ngoài mặt. Nếu ở đây có máy bay, cậu nhất định sẽ mua vé thẳng đến thành Hesara và đi thẳng đến trụ sở của Hiệp hội cơ khí ngay vào ngày họ rời thành Naj. Cậu không quan tâm đến việc những người đó nghi ngờ thân phận thợ cơ khí của mình, điều cậu quan tâm là sự kỳ thị rõ ràng của họ đối với Tesir. Vì lý do này, Mục Trọng Hạ đã bảo Tesir phải đi nhanh nhất có thể. Nếu mệt mỏi và không thể chịu được nữa, cậu sẽ nói với hắn.
Sau khi khởi hành, trời đã mưa rất lâu. Có Xifeng dẫn đường, họ đã đi theo con đường chính, cũng có thể hiểu là quan đạo của Venice. Mặc dù được lát bằng gạch và đá và không bằng phẳng lắm, nhưng sẽ không đầy bùn rồi hạn chế việc đi lại. Khi trời tối, Tesir cho ngựa đi chậm lại và họ tìm chỗ nghỉ qua đêm. Xifeng chỉ mới đến thành Hesara hai lần, một lần để tháp tùng Tướng Ewei và một lần đơn thuần là nghỉ phép. Lần đó, anh ta vốn muốn thử vận may ở thành Hesara, dù sao ở đó cũng có rất nhiều thợ cơ khí, nhưng cuối cùng cũng không thành công. Anh ta chỉ là một đội trưởng kỵ binh nhỏ ở một thành trấn nhỏ, còn không thuộc khu Sangzhu, cho dù có bao nhiêu thợ cơ khí ở thành Hesara thì anh ta cũng chẳng tìm được ai giúp mình.
Xifeng cưỡi ngựa tới, nói: “Dũng sĩ Artai, gần đây có một ngôi làng. Chúng ta có thể vào làng nghỉ qua đêm, hoặc có thể cắm trại trong rừng.”
Nếu qua đêm trong một ngôi làng, có thể gặp một ngôi làng đầy rẫy kẻ cướp; nếu cắm trại trong rừng, có thể gặp phải những đàn thú hoang, đều không an toàn. Đại lục Venice, dù là bốn khu hay mỗi thành trì, đều ai lo việc người nấy. Ví dụ, thành Naj sẽ không quan tâm thành Yolu thuộc thẩm quyền của mình giàu hay nghèo, cũng như không quan tâm bên ngoài thành Yolu có an toàn hay không. Những người trẻ và trung niên trong làng có thể vào thành tìm việc làm hoặc gia nhập quân đội, không được thì có thể tự cấp tự túc, hay thậm chí còn thành lập một nhóm để trở thành những tên cướp. Theo Mục Trọng Hạ, mô hình quản lý của đại lục Venice còn không tốt bằng Yahan. Mặc dù năm bộ lạc Yahan có xung đột với nhau, nhưng mỗi bộ lạc đều rất đoàn kết. Sẽ không bao giờ có tình trạng thủ lĩnh không quan tâm đến sống chết của tả hữu Tượng Vương.
Tesir: “Tìm thôn làng.”
Cắm trại trong rừng quá lạnh, hắn sợ Trọng Hạ sẽ bị lạnh.
Xifeng không phản đối, ban đêm trong rừng quả thật có hơi lạnh, họ thì không sao, nhưng đại sư Samer chắc chắn sẽ không chịu nổi. Nếu ban đêm đổ mưa, trong rừng sẽ càng kém an toàn hơn và lạnh hơn.
Xifeng dẫn đầu, đi hơn mười phút, Mục Trọng Hạ nhìn thấy bóng dáng một thôn làng. Gọi là làng nhưng đó cũng chỉ là một trại nhỏ có mười mấy hai mươi gia đình tụ tập. Ở Venice, những ngôi làng nhỏ cỡ này có thể có ở khắp mọi nơi. Có thể vì người dân trong mỗi làng phải đoàn kết và đối phó với thế giới bên ngoài để tồn tại. Đại lục Venice có đất canh tác, nhưng nói đúng ra thì họ không phải là một quốc gia nông nghiệp. Ngay cả khi dân làng trồng lương thực thì sản lượng cũng rất thấp. Phần lớn đất trồng trọt ở Venice đều nằm trong tay các Đại tư và thành chủ, ít nhất một nửa sản lượng đất trồng trọt đều chảy vào Eden. Hầu hết những người thuộc tầng lớp thấp hơn ở Venice vẫn kiếm sống bằng nghề săn bắn và chăn nuôi.
Ngay khi nhóm của họ xuất hiện, một số nam giới khỏe mạnh đã cầm đuốc và chặn lối vào làng. Mặt khác, một số người trong số họ còn cầm trường đao hoặc loan đao – đều là những vũ khí thông thường. Xifeng giải thích mục đích đến của họ bằng tiếng Dirott, rồi lấy eo bài đội trưởng Đội kỵ binh thành Yolu ra. Nhưng rõ ràng, những người dân làng này mù chữ. Họ chỉ liếc nhìn eo bài trong tay Xifeng và không có ý định xem xét kỹ hơn. Điều này là bình thường. Ngay cả ở Eden thì nền giáo dục cũng không được phổ biến rộng rãi. Ở các thị trấn của Eden, có rất nhiều trẻ em được đi học, nhưng ở nông thôn, hầu hết bọn nhỏ đều mù chữ. May mắn thay, Mục Tu sống ở quận Ailin, và mẹ cậu đã để lại một số tiền lớn cho Varus trước khi bà qua đời. Nếu không, dưới sự khắc nghiệt của Varus, cậu sẽ không bao giờ có thể đến trường.
Xifeng thương lượng hồi lâu với họ, đối phương mới miễn cưỡng thu lại vũ khí, đồng ý để bọn họ ở lại làng một đêm. Xifeng lấy túi tiền ra, trả một á tệ làm chi phí ở qua đêm. Một á tệ bằng một trăm hôi tệ, Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi ít, nhưng cũng không nói nhiều. Trên thực tế, Xifeng chỉ cần thôn dân cung cấp phòng nghỉ, không cần thức ăn và nước uống. Với mức tiêu thụ ở các ngôi làng nhỏ ở Venice, một á tệ là đủ rồi.
Sau khi người dẫn đầu nhận được một á tệ, thái độ của gã trở nên ôn hoà hơn rất nhiều, và ít nhất thì gã cũng nhìn họ với ánh mắt bớt cảnh giác hơn. Cảnh giác này hướng nhiều hơn đến Tesir. Mặc dù ba thiếu niên Abiwo, Baisimi và Ifusai cũng mặc trang phục Dimata, nhưng trông họ vẫn chưa trưởng thành. Tesir thì khác. Hắn quá mạnh mẽ và luôn toát ra một cảm giác nguy hiểm từ trong ra ngoài, chưa kể cây thương trên lưng.
Người dẫn đầu nói vài lời với những người khác, rồi họ giải tán. Trước khi đi, một vài người liếc nhìn lại, đặc biệt là Mục Trọng Hạ, Muzai và Amunda, nhưng Mục Trọng Hạ không nhìn thấy. Cậu đang quan sát ngôi làng thoạt nhìn có vẻ rất nghèo nàn này. Người cầm đầu là một người đàn ông có ngoại hình không rõ lắm, vì gã có bộ râu rậm, trời lại tối. Tuy có cầm đuốc nhưng gã giơ cao nên không thể soi rõ mặt. Mục Trọng Hạ chỉ thấy gã có đôi mắt rất đục, giọng nói hơi thô ráp, không giống như giọng nói của Tesir, có thể khiến người ta yên tâm kia. Muzai theo sát phía sau ngựa của Tesir. Đến một nơi xa lạ, đôi tai của Muzai không ngừng chuyển động. Đây là bản năng của dã thú.
Những ngôi nhà trong làng rất thưa thớt và xây dựng không đồng đều, một dãy ở phía đông và một phía tây. Hầu hết đều được xây bằng cỏ khô trộn với bùn. Tuy nhiên, cũng có một số phòng ốc được xây bằng gạch. Hướng mà người dẫn đầu đưa họ đến dường như là những ngôi nhà bằng gạch nằm san sát nhau. Mục Trọng Hạ đang nghĩ xem đó có phải là nhà của trưởng thôn hay không. Quả nhiên, người cầm đầu đã đưa họ đến trước cửa những ngôi nhà gạch đá đó. Gã mở cửa đi vào, Mục Trọng Hạ ngạc nhiên. Trong nhà không có ai sao? Đây không phải là nhà của trưởng thôn sao? Người đứng đầu nói vài lời với Xifeng, anh ta liền phiên dịch: “Tối nay chúng ta sẽ ở lại đây.”
Tesir bế Mục Trọng Hạ xuống ngựa. Amunda nhảy xuống ngựa, Gu’an cũng xuống theo. Không buộc ngựa chiến, Tesir bế Mục Trọng Hạ vào nhà trước, theo sau là Xifeng, tiếp nữa là ba thiếu niên. Người đứng đầu cũng đi vào nói chuyện với Xifeng, anh ta hỏi: “Dũng sĩ Artai, ngựa chiến để ở bên ngoài à?”
Tesir: “Ừm, không cần buộc, chúng sẽ tự tìm cỏ để ăn.”
Khi ra ngoài, người Dimata hiếm khi buộc ngựa lại, nếu có chuyện gì xảy ra, họ có thể lên ngựa và rời đi luôn. Trong bộ lạc, ngựa chiến cũng không cần buộc, chúng sẽ ngoan ngoãn ở trong chuồng. Dù sao thì bộ lạc cũng đầy rẫy ma thú, và ngựa cũng đã được thuần hoá từ lâu.
Tesir trực tiếp bế Mục Trọng Hạ lên giường. Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn và ba chiếc ghế đẩu, hình như không có người ở. Mục Trọng Hạ đang nghĩ xem có phải ngôi làng này có thường xuyên có người tá túc không, những ngôi nhà kiểu này có phải chỉ dành riêng cho những người xin tá túc qua đêm không? Chiếc giường kia chắc chắn không đủ để ngủ, nhưng đối với Tesir, chỉ cần có thể để Mục Trọng Hạ nghỉ ngơi thoải mái là được. Mục Trọng Hạ bảo Amunda và Gu’an ngồi lên giường. Họ nhìn thoáng qua căn nhà, không có bếp nấu hay bếp nấu.
Người dẫn đầu nhét đuốc vào khe cắm đuốc ở lối vào. Tesir nói với Xifeng: “Chúng tôi không cần đuốc, chúng tôi có đèn thuật pháp.”
Xifeng phiên dịch lại, người kia hơi cúi đầu và lấy ngọn đuốc ra. Abiwo gọi Baisimi và Ifusai rồi lại đi ra ngoài. Ba thiếu niên nhanh chóng xách hành lý vào. Trong hành lý có chăn da thú, bình thuật pháp và chậu thuật pháp. Khi ra khỏi nhà, vật phẩm thuật pháp là tiện lợi nhất.
Xifeng nói vài câu rồi người dẫn đầu kia rời đi. Bên ngoài, trời lại bắt đầu mưa. Abiwo nói: “A phụ, bọn con đi lấy nước.”
Tesir gật đầu. Xifeng: “Tôi sẽ đi cùng các cậu.”
Không ai nói gì đến việc xin nước của dân làng. Cho dù Xifeng là dân địa phương, nhưng ở một ngôi làng như thế này, anh ta cũng không dám sử dụng nước và thức ăn dân làng cung cấp.
Tesir đi quanh phòng, đôi mắt xanh thẳm có hơi lạnh lùng. Nhưng khi quay lại nhìn Mục Trọng Hạ, ánh mắt hắn đã ấm áp: “Trọng Hạ, em có muốn đi vệ sinh không?”
Cửa sổ được che bằng da thú thô, Mục Trọng Hạ không thấy được cảnh tượng bên ngoài cửa sổ. Rõ ràng là trong nhà không có nơi nào giống như phòng vệ sinh. Cậu liền gật đầu, Tesir dặn: “Muzai, trông chừng.”
Muzai kêu một tiếng đáp lời.
Tesir lấy da thú và che chở Mục Trọng Hạ ra ngoài. Gu’an cũng đi ra ngoài. Amunda đi ra ngoài và rẽ trái tìm một chỗ gần bức tường. Cậu bé còn nhỏ nên không sao cả.
Khi Tesir đưa Mục Trọng Hạ và Gu’an trở lại, đám Xifeng vẫn chưa quay lại. Nhưng Amunda đã tìm được cây đèn thuật pháp và thắp sáng lên. Khi có ánh sáng, căn phòng trông càng tồi tàn hơn. Muzai kêu hai lần, Tesir xoa đầu nó, Muzai liền đi ra ngoài. Mục Trọng Hạ biết nó đi tìm đồ ăn. Khi xa nhà, Muzai sẽ không nhờ Mục Trọng Hạ nấu đồ ăn cho mình, hầu như luôn săn đồ sống.
Chờ hồi lâu, Abiwo, Baisimi, Ifusai và Xifeng mang nước trở lại. Họ lấy nước từ con suối thượng nguồn bên ngoài làng. Rửa ráy đơn giản xong, Mục Trọng Hạ lấy nồi thuật pháp ra nấu canh, Gu’an lấy bánh quy khô ra. Bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa khá rõ ràng, có hơi hỗn loạn. Ngựa chiến ngoài cửa hý vài tiếng, không hề lo lắng, mà giống như báo cho người bên trong biết có người đang đến.
Tesir và Xifeng đi ra ngoài, ba thiếu niên cũng đi ra ngoài xem tình hình. Gu’an không quan tâm chuyện đó, có a huynh ở đây, cô cũng không cần bước lên. Cô chỉ nói: “Anh Mục, anh đi nghỉ đi, em sẽ trông chừng.”
Mục Trọng Hạ: “Anh ngồi tới mức hơi tê chân rồi, đứng một lát đã.”
Những giọng nói bên ngoài ngày càng gần hơn, họ nói bằng tiếng Dirott. Mục Trọng Hạ không lắng nghe, vì có nghe cũng không thể hiểu được. Cậu chỉ có thể hiểu được một vài từ đơn, giống như “ok” và “hello” trong tiếng Anh vậy, lại còn là sau khi đến Venice mới học được. Quả nhiên, Tesir, Abiwo, Ifusai và Baisimi rất nhanh đã quay lại.
Abiwo: “Mục a phụ, hình như đó là một thương đội người Dirott, bị dã thú tấn công, có người bị thương.”
Mục Trọng Hạ: “Có dã thú vào làng à?”
Abiwo: “Có lẽ là không. Đội trưởng Xifeng đang hỏi.”
Không phải dã thú vào thôn, Mục Trọng Hạ yên tâm. Nếu ngôi làng nhỏ đã có thể ở đây thì họ cũng phải có thứ gì đó để tự vệ trước những con thú hoang, tỷ như chó sói. Xifeng cũng quay lại rồi. Quả thực là một thương đội, đối phương cũng đang đi tới thành Hesara, khoảng ba bốn mươi người. Trên đường đi, họ gặp phải một bầy sói, may mà không có người chết.
Tổng cộng có bốn ngôi nhà gạch, họ đã ở một ngôi nhà, thương đội kia sẽ ở ba ngôi nhà còn lại. Xifeng không nói quá nhiều với đối phương, chỉ cần biết được chuyện gì xảy ra là được. Đó là thương đội của khu Sangzhu, Xifeng sẽ không quan tâm. Mọi người húp canh nóng với bánh quy khô lấp bụng. Mục Trọng Hạ ăn xong liền lên giường nằm. Gọi là giường, nhưng nó chỉ là nơi để nằm làm bằng ván gỗ và gạch, không có chăn ga gối đệm gì cả. Tesir trải hai lớp da thú lên. Mục Trọng Hạ đắp chăn da thú và ôm Amunda đang nằm bên cạnh.
Những người bị bầy sói tấn công đang ở ngay sát vách họ. Căn phòng không có cách âm, có thể nghe thấy hết tiếng nói chuyện. Đầu óc hơi mơ hồ, Mục Trọng Hạ cứ vậy thiếp đi.
Liesetai vắt chiếc khăn nóng đưa cho em gái: “Lau mặt đi.”
Đôi mắt Xinya đỏ hoe, cô nhận chiếc khăn nóng từ tay anh trai, chấm chấm lên mặt và vai mình. Liesetai sờ đầu em gái và nói: “Trên đường cũng không thường xuyên gặp phải dã thú. Đừng sợ. Tới gần thành Hesara là sẽ an toàn.”
Xinya lấy khăn nóng ra và nói: “Anh ơi, em xin lỗi.”
Liesetai: “Nếu không cho em ra ngoài, em vĩnh viễn không biết đi ra ngoài nguy hiểm đến mức nào. Nhưng cũng chỉ trên đường thôi, thành thị rất an toàn. Thành Hesara lại rất thịnh vượng, nhất định em sẽ thích.”
Được anh trai an ủi, Xinya cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Liesetai mang túi nước và bánh mì lúa mạch đến cho em gái. Xinya không nuốt được, nhưng cô vẫn ăn vì không muốn làm anh trai mình lo lắng. Qua đêm tại một ngôi làng như vậy, Liesetai, với tư cách là người đứng đầu nhóm, không dám lơ là cảnh giác. Những người đi cùng anh ta chỉ uống nước và ăn thức ăn do chính họ mang đến.
Có người đẩy cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại, thấp giọng nói với Liesetai: “Đại ôn, phòng bên có ma thú.”
Liesetai: “Ma thú?”
“Con ngựa ở cửa rõ ràng không phải là ngựa chiến của Venice chúng ta.”
Liesetai nheo mắt. Vừa rồi ở bên ngoài, anh ta thấy đám người đang ăn mặc khác thường kia, đồng thời cũng thấy những con ngựa cao bất thường ở cửa. Nhưng người đến hỏi thăm là một đội trưởng kỵ binh đến từ thành Yolu nên anh ta cũng không nghĩ nhiều.
Liesetai: “Dặn đám lính đánh thuê canh gác ban đêm chú ý chút.”
Đối phương mở cửa rồi lại đi ra ngoài.
Xinya tò mò hỏi: “Anh, họ là ai vậy?”
Liesetai: “Vẫn chưa xác định.” Nghe nói có một thương đội từ Dimata đến Zhaikuo. Chẳng lẽ là những người này? Nhưng hình như đối phương chỉ có mấy người, vừa rồi anh ta còn thấy, rõ ràng là có ba thiếu niên trẻ tuổi, mặc dù đối phương rất cao. Nhưng nếu thật sự là những Dimata kia thì sao, sao họ lại ở đây được? Rõ ràng đây không phải hướng đi tới khu Zhaikuo.