Chương 63: Hung hãn.
Khi màn đêm buông xuống, bốn ngôi nhà gạch đá dần trở nên yên tĩnh. Mục Trọng Hạ đã ngủ rồi. Xifeng ôm trường đao, dựa trong góc tường cũng ngủ say. Muzai đang nằm ở cửa, còn Tesir thì ngồi ở chân giường, tay trái cầm cây thương thuật pháp của mình. Ba người bạn đồng hành, Abiwo, Baisimi và Ifusai cũng tựa lưng vào tường và ngủ thiếp đi.
Mưa vẫn đang rơi, đôi mắt thú của Muzai đột nhiên mở ra, một đôi mắt xanh đang nhắm cũng mở ra, không hề có dấu hiệu buồn ngủ. Muzai đứng dậy, Abiwo, Ifusai và Baisimi ngay lập tức tỉnh dậy. Ba cậu bé Dimata nhìn thấy trạng thái của Muzai, lập tức chộp lấy dao găm thuật pháp trong tay và im lặng nhảy lên.
“Xifeng!”
Sau khi gọi nhỏ, Tesir cầm cây thương lên, bước tới mở cửa lao ra ngoài. Muzai cũng gầm lên rồi chạy theo đồng đội của mình ra. Xifeng bừng tỉnh, chưa kịp hiểu tại sao Tesir lại gọi mình, chỉ kịp thấy bóng lưng của ba thiếu niên lao ra khỏi phòng. Tiếng hét từ bên ngoài truyền đến, Gu’an và Amunda đồng thời mở mắt ra. Amunda nắm lấy dao găm bên đầu, nhảy ra khỏi giường nhanh như một con thú nhỏ. Gu’an nhìn anh Mục vẫn chưa tỉnh lại, kéo chăn da thú đắp lại cho anh rồi chộp lấy dao găm thuật pháp, cũng ra khỏi giường.
Bên ngoài, trong đêm mưa, dưới cây đuốc cài bên mái hiên, dường như có vô số bóng đen cầm vũ khí… Gu’an là người ra ngoài cuối cùng đóng cửa lại. Cơn mưa đã làm dịu mùi máu. Trong đám đông hỗn loạn, dũng sĩ Dimata cao nhất cầm một cây thương thuật pháp, cứ giơ thương lên là hạ gục một bóng đen. Hắn thậm chí còn không sử dụng chức năng thuật pháp của nó.
Trong phòng, hàm răng của Xinya va vào nhau lập cập vì sợ hãi tột độ. Tấm da thú mỏng che cửa sổ đã bị xé rách. Xinya co ro trên giường, chỉ mơ hồ nhìn thấy trận chiến bên ngoài. Lúc này, toàn thân cô yếu ớt, nước mắt sợ hãi không ngừng tuôn rơi khi nghĩ đến anh trai mình đang ở bên ngoài. Cô nghĩ họ đã an toàn. Rõ ràng họ đã chiến đấu chống lại bầy sói và tìm được một ngôi làng để tá túc mà? Tại sao lại có người đến giết họ? Chúng có phải cướp không? Không phải anh trai đã nói ngôi làng này an toàn sao?
Bên ngoài nhà, Liesetai và những người lính đánh thuê mà đã chiến đấu với bọn cướp. Nhưng tình hình của anh ta không ổn chút nào. Khói bay vào phòng khiến chân tay anh ta yếu đi. Anh ta cũng không kịp kiểm tra thương vong của những người mang theo lần này, chỉ biết mình không thể ngã xuống và em gái vẫn đang ở trong phòng. Một khi anh ta chết, em gái anh ta cũng sẽ không thể sống được. Và chuyện này là do sơ suất của anh ta.
Tiếng gầm của dã thú truyền đến tai anh ta, tiếng ngựa chiến hí vang cũng khiến ý thức đang dần choáng váng của Liesetai tỉnh táo hơn một chút. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc, anh ta trông thấy người đàn ông lực lưỡng lao ra khỏi ngôi nhà gần đó, dùng thứ vũ khí lạ trên tay dễ dàng hạ gục từng tên cướp tham lam. Con ngựa chiến ở phía xa hất văng hai tên cướp có vũ trang đi rất xa. Một dòng nước nóng tạt vào mặt, Liesetai hơi choáng váng. Anh ta vô thức đưa tay lên lau, thấy lòng bàn tay có màu đỏ tươi, rồi nhanh chóng bị mưa rơi cuốn trôi. Tại sao lại có máu?
Liesetai ngày càng mất ý thức. Anh ta nhìn lên, và thấy trước mặt mình có ba người đàn ông hơi gầy, ăn mặc giống như người đàn ông cường tráng kia. Họ lao vào đám cướp, cầm đao chém như thái rau. Tên cướp hung ác dễ dàng bị lật úp dưới chân. Người Dimata… đây có phải là người Dimata không?
Vào lúc ngất đi, suy nghĩ duy nhất của Liesedai là em gái anh ta sẽ sống sót.
Hôm nay, Mục Trọng Hạ mệt mỏi vô cùng, mặc dù giường rất cứng, chăn da thú trên người cũng không dày và êm ái như ở nhà, nhưng cậu vẫn ngủ say. Tiếng mưa, tiếng la hét và tiếng gầm của ma thú và ngựa cũng không đánh thức cậu được. Nhưng cũng không thể trách cậu, lều của bộ lạc không có cách âm. Ngay cả vào ban đêm, tiếng kêu của ma thú cũng thường xuyên quấy nhiễu giấc ngủ của họ. Sau khi trải qua cả mùa tuyết ở Yahan, cậu đã phát triển được khả năng không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ tiếng động nào bên ngoài lều của mình, miễn là mình muốn ngủ.
Mưa đã thưa dần, Tesir lau mặt mà không quay lại, chỉ nói: “Đi xem Trọng Hạ.”
Gu’an và Amunda phụ trách nhặt đồ phía sau cha (anh trai) mình ngoan ngoãn quay lại. Cách đó không xa, sắc mặt Xifeng tái nhợt, còn đang nuốt khan. Với tư cách là đội trưởng kỵ binh của thành Yolu, thực ra anh ta cũng có hơi kiêu ngạo. Để trở thành đội trưởng kỵ binh thì phải có năng lực thực sự. Nhưng lúc này, Xifeng đã vô cùng nghi ngờ về khả năng chiến đấu của mình. Tay anh ta run rẩy, đó là di chứng của một trận chiến quá căng thẳng trong thời gian ngắn. Nhưng nhìn Gu’an cùng Amunda vẻ mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh bước vào nhà, Xifeng rũ mắt nhìn vào tay mình đang cầm trường đao. Khả năng chiến đấu của các dũng sĩ Dimata quả thực là không một quốc gia nào trên lục địa Rodrigue có thể so sánh, nhưng tại sao một đội trưởng kỵ binh như anh ta lại không mạnh mẽ bằng phụ nữ và trẻ em Dimata cơ chứ?!
Không quan tâm đến người Dirott từ nhà bên cạnh bước ra, Tesir vẫn đứng đó, với Muzai bên cạnh. Con ngựa chiến Yahan đang đi ngang qua các xác chết, thỉnh thoảng lại khịt mũi, trông rất cáu kỉnh. Muzai lắc cơ thể, trời mưa khiến bộ lông của nó rất khó chịu. Toàn thân nó bẩn thỉu, đầy máu và bùn, rất muốn Trọng Hạ tắm cho mình.
“Gầm!”
Tesir sờ đầu đồng đội của mình, thì thầm: “Trọng Hạ vẫn chưa tỉnh.”
Muzai im lặng.
Abiwo, Baisimi và Ifusai đang kiểm tra chiến trường. Sau khi đã chiến đấu với thú hoang trong mùa tuyết, họ đã trở thành những chiến binh Dimata xuất sắc, chỉ đợi đến mùa tuyết tiếp theo để tìm bạn đồng thành và trở thành những dũng sĩ thực sự. Lần đó, bọn họ bị đám người Eden trong Rừng Phù thủy làm bị thương, chính là do đối phương không những có nhiều người hơn, mà trong tay còn có vũ khí thuật pháp, cho nên mới thua. Hiện tại, đối mặt với những tên cướp chỉ có vũ khí bình thường này, họ có thể thoải mái chém giết.
Khi tìm thấy người còn sống, cả ba cùng đâm chết kẻ kia. Đây là kinh nghiệm được người Dimata tích lũy trong quá trình chiến đấu với thú dữ. Cả làng đều im ắng. Nếu không phải những thi thể trên mặt đất và máu chưa bị nước mưa cuốn trôi, sẽ không thể tưởng tượng được cảnh tượng vừa xảy ra ở đây đáng sợ đến thế nào.
Tesir không dọn dẹp chiến trường, hắn chỉ đứng đó với ngọn thương trên tay. Gu’an từ trong nhà đi ra phía sau anh trai mình: “Anh Mục chưa tỉnh.”
Tesir: “Em và Amunda thay quần áo trước rồi nấu canh nóng đi.”
Gu’an liền đi.
Người Dimata sinh ra đã là những chiến binh. Ngay cả khi không lên chiến trường, phụ nữ Dimata vẫn có thể cầm vũ khí và cưỡi ngựa tiêu diệt kẻ thù bất cứ lúc nào. Gu’an lại đóng cửa, Tesir quay đầu nhìn, Xifeng rất biết ý, nói: “Dũng sĩ Artai.”
Không muốn giọng nói lớn của mình làm phiền người đang ngủ, Tesir bước đến gần Xifeng và nói: “Đám người Dirott còn lại kia giao cho anh.”
Tesir đang ám chỉ những người Dirott trong ba ngôi nhà gạch còn lại. Xifeng hiểu ý Tesir và không từ chối. Ngọn đèn thuật pháp trong phòng sáng lên, Tesir bước tới, mở cửa bước vào.
Gu’an và Amunda đã thay quần áo, Gu’an đang lau tóc cho Amunda. Tesir lập tức đi vào nhìn, Gu’an liền nói nhỏ: “Chắc anh Mục mệt mỏi nên ngủ say quá. Anh nhanh đi thay quần áo đi.”
Tesir đặt trường thương lên bàn rồi đi lấy quần áo. Gu’an quay lưng lại với anh trai mình. Lúc này, Tesir cũng không để em gái ra ngoài. Hắn nhanh chóng thay bộ quần áo ướt và lấy đôi giày mà Mục Trọng Hạ mua cho mình ở thành Naj từ rương thuật pháp ra. Thấy anh trai đã thay quần áo xong, Gu’an khẽ hỏi: “A huynh, thôn này có nhiều người như vậy sao?”
Tesir: “Không biết.” Gần đây hẳn là nơi ẩn náu của chúng, vì đám cướp xuất hiện tối nay rõ ràng đã vượt quá nhân số của ngôi làng này. Nhưng Tesir không quan tâm có bao nhiêu người. Đến bao nhiêu giết bấy nhiêu là được.
Một lúc lâu sau, ba thiếu niên Abiwo, Ifusai và Baisimi đã quay lại. Việc đầu tiên là họ đến xem Mục a phụ (đại sư) đã tỉnh chưa. Thấy Mục a phụ (đại sư) vẫn đang ngủ, ba thiếu niên đồng thời thở phào. Trong thâm tâm, họ không muốn Mục a phụ (đại sư) chứng kiến cảnh tượng đẫm máu như vậy. Gu’an múc cho mỗi người một bát canh nóng, sau khi Abiwo uống xong thì khẽ nói: “A phụ, chúng con qua phòng bên cạnh thay quần áo.”
Gu’an hỏi: “Bên cạnh là ai?”
Abiwo: “Đội trưởng Xifeng nói bọn họ là thương nhân và lính đánh thuê đến thành Hesara.”
Gu’an gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Ba thiếu niên lấy quần áo và giày sạch sang phòng bên cạnh thay. Một lúc sau, Xifeng cũng cũng tới lấy quần áo. Nhưng khi Xifeng đến, anh ta còn dẫn theo một cô gái yếu đuối. Gu’an thấy đối phương thì sửng sốt. Tesir hơi cau mày. Xifeng bất đắc dĩ nói: “Hầu hết những người trong thương đội bên cạnh đều bị trúng độc do khói độc. Họ đều là đàn ông. Người cầm đầu thương đội là anh trai cô ấy, và anh ta đã bất tỉnh.”
Gu’an nhìn cô gái đang khóc, cảm thấy thương xót: “Để cô ấy ở lại đây đi.”
Xinya không nói nên lời, do vừa kiệt sức, lại vừa sợ hãi. Xifeng đỡ cô gái ngồi lên ghế, lấy quần áo và giày muốn thay rồi đi ra ngoài. Gu’an bưng bát canh nóng hổi đưa cho cô gái, tay cô yếu ớt, Gu’an thấy cô đáng thương liền đút cho cô uống.
Tesir ôm Mục Trọng Hạ đang ngủ say vào lòng. Mục Trọng Hạ tỉnh lại, lẩm bẩm: “Tesir?”
Tesir nhẹ nhàng vỗ về cậu, Mục Trọng Hạ tìm được một tư thế thoải mái trong lòng Tesir rồi tiếp tục ngủ. Tesir kéo chăn lên và che tai najia lại. Sau khi người trong ngực lại ngủ say, hắn gõ nhẹ lên tấm ván gỗ.
Gu’an đang đút canh nóng cho cô gái, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, thấy anh trai đang nhìn mình nên bước tới. Tesir ra hiệu, Gu’an ghé sát tai anh mình, nghe xong chỉ dẫn của anh trai, cô gật đầu đi ra ngoài.
Ở phòng bên cạnh, Abiwo, Baisimi và Ifusai nhận được lòng hiếu khách nồng hậu từ những người Dirott kia, họ mang cho ba người rất nhiều đồ ăn. Những người trong thương đội này hầu hết đều vô lực, có nhiều người bị thương, nhưng không có ai chết. Hôm nay họ đã bị một bầy sói tấn công, cứ nghĩ tới được ngôi làng nhỏ này là có thể nghỉ ngơi an toàn, ai ngờ suýt bị bắt gọn. Mấy người không ngất xỉu nghĩ mà sợ hãi. Đồng thời, họ rất biết ơn những người ở nhà bên cạnh. Nghe nói người Dimata có khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhất, và họ đã tận mắt chứng kiến điều đó trong đêm nay. Nhưng bọn họ không những không sợ hãi mà còn vô cùng vui mừng. Nếu không có những người Dimata này, có lẽ bây giờ họ đều đã thành xác chết. Bởi vì chính sự cảnh giác của những Dimata này cùng với ngựa chiến và ma thú mà họ mang theo, cho nên họ mới phát hiện ra bất thường và không hít phải quá nhiều khói độc. Nếu không thì tất cả bọn họ sẽ bị chặt đầu khi đang ngủ rồi.
Với tư cách là người phiên dịch, Xifeng đã giải thích tình hình đêm nay cho cả hai bên. Abiwo, Baisimi và Ifusai cảm khái. Baisimi chọc Abiwo và Ifusai, nói bằng tiếng Dimata: “Venice quá không an toàn. Yahan chúng ta sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy.”
Abiwo và Ifusai đều gật đầu đồng ý.
Có người gõ cửa, người ở cửa lập tức mở ra. Abiwo ngạc nhiên: “Y mạc!”
Gu’an bước vào, người Dirott trong phòng liên tục chào hỏi cô và bày tỏ lòng cảm kích, đồng thời một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn người Dimata vì sự dũng cảm của họ, bất kể giới tính, tuổi tác, hay thậm chí là trẻ em.
Gu’an thực hiện động tác chào của Dimata với những người Dirott trong nhà và nói với Abiwo: “A huynh bảo chúng ta sẽ rời đi trước bình minh, và không được để anh Mục nhìn thấy thi thể.”
Abiwo: “Cháu biết rồi.”
Gu’an nói xong liền đi.
Abiwo nói với Xifeng đang không hiểu gì: “A phụ tôi không muốn đại sư Samer nhìn thấy xác chết ở bên ngoài, nên chúng ta sẽ rời đi trước bình minh.”
Nghĩ tới đại sư Samer yếu đuối, Xifeng yên lặng gật đầu, thà không nhìn thấy còn hơn. Cô gái mà anh ta vừa dẫn sang bên kia chẳng phải đang vô cùng sợ hãi sao. Không ai nghĩ đến việc xử lý xác chết bên ngoài. Nếu dám làm cướp thì phải chuẩn bị tinh thần sẽ không có ai nhặt xác cho mình. Xifeng nói với những người trong nhà là họ sẽ rời đi trước bình minh, nhưng giấu nguyên nhân, để tránh bọn cướp quanh đây lại tới. Ngay khi nghe tin Xifeng và những người khác rời đi, mọi người trong phòng đều bày tỏ ý định đi theo họ, ngay cả khi đồng đội của họ còn đang hôn mê.
Xifeng có hơi tiến thoái lưỡng nan, ngựa của bọn họ chạy rất nhanh, đại sư Samer lại đang vội đến thành Hesara. Xifeng suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi hỏi đã.”
Xifeng đến hỏi Tesir, nhưng Tesir từ chối. Những người đó đã bất tỉnh, bị thương và còn đang chở hàng, điều này sẽ làm họ chậm lại. Xifeng thuyết phục: “Tôi nghĩ thương đội của họ không bình thường, nếu không họ sẽ không đưa cả một cô gái lên đường. Họ mang theo rất nhiều hàng hóa và thuê hơn 20 lính đánh thuê. Những lính đánh thuê đó đều có vũ khí thuật pháp. Những người trong đoàn cũng có vũ khí thuật pháp, thương đội này hẳn là rất giàu có.”
Tesir im lặng.
Xifeng: “Điểm đến của họ cũng là thành Hesara. Đại sư Samer sẽ không bao giờ đặt chân đến thành Naj nữa. Đại tư có thể ra lệnh không cho phép các thương đội của Zhaikuo giao dịch buôn bán với các anh.”
Xifeng dường như đang nói chuyện bên cạnh, hơi thở của Mục Trọng Hạ cũng rõ hơn một chút. Tesir lập tức vỗ nhẹ để cậu tiếp tục ngủ. Xifeng thấy mình đã đánh thức đại sư Samer, liền không nói nữa. Tuy nhiên, Mục Trọng Hạ không tiếp tục ngủ, ý thức của cậu đã dần dần trở lại, và cậu phát hiện ra hình như mình đang bị Tesir ôm chặt. Cậu dụi dụi mắt, lẩm bẩm: “Tesir… mấy giờ rồi…”
“Trời còn chưa sáng.”
Xinya đã dần tỉnh táo hơn. Cô cẩn thận quan sát Tesir. Đó có phải là người Dimata không? Thật mạnh mẽ! Mạnh mẽ đến mức cô không dám nhìn thẳng vào hắn. Ai đang bị người đàn ông Dimata đó ôm trong lòng vậy? Anh ta có bị ốm không? Sao vẫn chưa thấy tỉnh.
Mục Trọng Hạ thấy Xifeng đang đứng bên giường, liền ngồi dậy khỏi vòng tay Tesir. Cậu vô thức muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khi quay đầu, cậu lại sững sờ.
Mục Trọng Hạ choáng váng, và Xinya cũng vậy.
Tesir giơ tay kéo Mục Trọng Hạ trở lại vòng tay mình, theo bản năng, hắn không muốn Trọng Hạ chú ý đến cô gái Dirott kia. Mục Trọng Hạ bị Tesir ôm trong lòng, ngơ ngác hỏi: “Anh sao vậy?”
Thấy đại sư Samer vẫn bị mình đánh thức, Xifeng liền nói: “Đại sư Samer, người trong thôn này đều là đạo tặc, thương đội bên kia có người bị thương, bọn họ muốn đi cùng chúng ta đến thành Hesara.”
“Hả?!” Mục Trọng Hạ sửng sốt, đạo tặc?
※
Khi Mục Trọng Hạ biết được chuyện từ Xifeng và Gu’an, cậu yếu ớt che trán, mình ngủ như chết vậy sao? Nhìn sang Muzai, được rồi, Muzai đã bẩn đến mức không còn nhìn ra màu lông ban đầu nữa.
Xinya càng sốc hơn khi thấy đối phương nói tiếng Eden chính tông. Anh ta có phải người Eden không? Hơn nữa, đội trưởng Xifeng còn gọi anh ta là “đại sư”… là đại sư cơ khí hay đại sư thuật pháp? Đối phương không mặc áo choàng, Xinya tự hỏi liệu cô có hiểu sai hay không. Bất kể là thợ cơ khí hay pháp sư, đều không thể và không nên xuất hiện ở đây, lại còn cùng người Dimata, mà còn thân thiết như vậy.
Xifeng bày tỏ lo lắng của mình. Đại sư Samer hiện đang mâu thuẫn với thành Naj, điều đó cũng có nghĩa là cậu cũng mâu thuẫn với Đại tư. Vậy liệu đám người dũng sĩ Artai còn có thể đến Zhaikuo để kinh doanh trong tương lai không? Nếu không thể đến Zhaikuo thì đây có thể là một cơ hội tốt.
Mục Trọng Hạ cũng đang suy nghĩ về những gì Xifeng nói. Cậu nhìn Xinya, Xinya lập tức ngồi thẳng dậy. Cô có thể cảm nhận được người đàn ông Dimata mạnh mẽ đáng sợ kia không thích mình.
Mục Trọng Hạ: “Cô gái, cô tên gì?”
Mục Trọng Hạ nói bằng tiếng Eden, cậu đang nghĩ đối phương có thể không hiểu. Không ngờ, đối phương lại đáp lời: “Tên tôi là Xinya.”
Một người Dirott có thể hiểu được tiếng Eden… chắc chắn phải có chút tài sản.
Mục Trọng Hạ ra khỏi vòng tay của Tesir, ngồi xuống bên giường và hỏi: “Các cô có phải là thương đội đi đến thành Hesara không?”
Xinya gật đầu, bởi vì Mục Trọng Hạ có thái độ và vẻ ngoài rất ôn hòa, nên cô cũng thấy yên tâm hơn một chút và nói: “Anh trai tôi muốn đến thành Hesara. Tôi cũng muốn theo anh ấy tới đó chơi…” Lúc này, Xinya lại muốn khóc, cảm thấy thật buồn bã. “Đây là lần đầu tiên tôi đến thành Hesara…” Không ngờ trên đường lại gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy.
Mục Trọng Hạ nhìn Xinya, một cô gái chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, có khuôn mặt giống với vẻ trẻ trung và thuần khiết của Gu’an. Tuy nhiên, dáng người của cô ấy so với Gu’an thì có vẻ rất nhỏ nhắn.
Mục Trọng Hạ: “Thương đội của anh trai cô có thường xuyên tới thành Hesara không?”
Xinya có hơi tự hào: “Gia đình tôi có rất nhiều thương đội, tất cả đều do anh trai tôi quản lý. Trong khu Tieye, thương đội nhà chúng tôi là lớn nhất.” Nói đến đây, Xinya lại cắn môi, “Bởi vì tôi muốn đến thành Hesara, nên anh trai tôi đã đích thân dẫn một thương đội để đưa tôi đến đó…” Lúc này, Xinya lại khóc, tất cả là do cô.
Mục Trọng Hạ nhướng mày an ủi: “Điều này chứng tỏ anh trai cô rất yêu thương em gái mình.”
Xinya gật đầu, đúng vậy, anh trai cô rất yêu thương cô.
Mục Trọng Hạ nhìn người đàn ông vẫn im lặng, và nói bằng tiếng Dimata: “Vậy chúng ta hãy cho họ đi cùng đến thành Hesara. Có lẽ gelatin của chúng ta không cần phải tìm một thị trường đặc biệt nữa đâu. Hơn nữa, gia đình họ có số lượng thương đội nhiều nhất khu Tieye. Đây cũng là cơ hội cho bộ lạc chúng ta.”
Tesir liếc nhìn Xinya và nói “Ừ” với Mục Trọng Hạ. Cậu liền ra khỏi giường và nói: “Để em đun ít nước lau rửa cho Muzai.”
Mục Trọng Hạ vẫn không biết Tesir và những người khác đã giết bao nhiêu tên cướp, cứ thản nhiên đi đun nước. Tesir đi tới cửa, mưa tạnh rồi, hắn mở cửa nhanh chóng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.