Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 71

Chương 71: Thôi học

Hai người âu yếm nhau trong phòng nên sáng hôm sau lại dậy muộn. Và ở một bên, Terra bị người người vây quanh. Những thương nhân đã nhận được lời hứa của Mục Trọng Hạ là chế tạo một vật phẩm thuật pháp với giá rẻ, lúc biết đại sư Samer đã đạt được chứng nhận thợ cơ khí cấp cao, họ càng vui mừng, đương nhiên không thể buông tha “người trung gian” Terra. Những “tin đồn” là các chiến binh Dimata không dễ hòa hợp đã biến mất từ khi họ uống rượu với Terra rồi. Bây giờ Terra chính là người thân của họ! Là anh em ruột thịt của họ!

Người vui nhất là Liesetai. Mục Trọng Hạ cho Xinya con dao găm thuật pháp cấp thấp để chơi, điều này khiến Liesetai càng tự tin. Tuy nhiên, Liesetai không có ý định lợi dụng tình bạn này để nhờ đại sư Samer chế tạo vũ khí thuật pháp cho mình. Điều anh ta muốn là duy trì mối quan hệ lâu dài với một thợ cơ khí cấp cao.

Terra tiễn đám Abil đi, tay xoa xoa trán. Tuy mọi người đều nói không cần Mục đại sư hạ giá thấp, chỉ muốn cậu chế tạo vật phẩm thuật pháp trung cấp cho mình, nhưng giờ anh lại hơi khó nói khi nghĩ đến thân phận hiện tại của Mục đại sư. Nhìn xem, địa vị của thợ cơ khí ở thành Naj cao đến mức nào, ngay cả những thợ cơ khí thực tập cũng có thể ra lệnh cho vệ binh. Địa vị của thợ cơ khí ở thành Hesara chắc chắn lại càng cao hơn. Trước đây, họ đều là những kẻ không biết gì trong bộ lạc, nhưng bây giờ đã ra ngoài nhìn thế giới, Terra chỉ cảm thấy cứ tuỳ tiện nhờ chế tạo vật phẩm là quá hạ thấp địa vị của Mục đại sư.

Khi Liesetai tới, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Terra, anh ta hỏi: “Tối qua dũng sĩ Arnold ngủ không ngon à?”

Terra cười lịch sự: “Giường rất êm. Tôi ngủ rất ngon, chỉ là tôi hơi nhớ con gái mình thôi.”

Liesetai ngồi xuống và hỏi: “Dũng sĩ Arnold có mấy đứa con rồi?”

Terra: “Tôi chỉ có một đứa con gái, nó còn nhỏ.”

Liesetai: “Tôi thì có hai con trai và hai con gái, đều đang ở độ tuổi nghịch ngợm nhất.”

Khi hai người cha nói về con cái, ít nhiều gì họ cũng sẽ có điểm chung. Trước đây Terra đã sống một cuộc sống khốn khổ và mơ hồ, khi bắt đầu đứng lên được mới học cách chăm sóc con gái mình. Nhưng ngay sau đó, anh lại trở nên bận rộn, con gái cũng phải để a mỗ chăm sóc. Liesetai thì vắng nhà quanh năm, cứ liên tục đến nhiều vùng khác nhau của Venice hoặc Eden, cũng không có thời gian và sức lực để chăm sóc con cái. Hai người nói vài câu thì cũng hết chuyện. Tuy nhiên, Liesetai là một thương nhân khôn ngoan và có trình độ, nên đương nhiên sẽ không để bầu không khí trở nên khó xử. Anh ta thản nhiên chuyển chủ đề và nói: “Lúc tôi và em gái mình nghỉ qua đêm tại một ngôi làng trên đường thì gặp…”

Liesetai kể cho Terra nghe về trải nghiệm ly kỳ đêm đó, nhưng Terra thì không cảm thấy điều gì đặc biệt cả. Chỉ là một lũ cướp, còn chưa đủ nhìn trước mặt Tesir. Họ là những chiến binh Dimata phải đối mặt với dã thú quanh năm. Cho dù có voi rừng ở trước mặt thì sắc mặt cũng sẽ không đổi. Có Muzai ở đây, không có khói độc nào có thể thoát khỏi mũi nó. Và anh đoán là Tesir có thể đã nhận thấy sự bất thường ngay sau khi vào làng rồi. Người Dimata sẽ không chủ quan khi bước vào lãnh thổ của người khác. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Liesetai đã nói quá. Người Dimata sinh ra đã là những chiến binh, và có một số điều đã khắc sâu vào xương tủy của họ mà không ai có thể so sánh được.

Nhìn thấy vẻ bình tĩnh của Terra, Liesetai không khỏi lại cảm thán lần nữa. Thực không hổ là người Dimata. Anh ta nói tiếp: “Chính dũng sĩ Artai đã cứu anh em chúng tôi và mọi người trong thương đội của tôi. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải báo đáp dũng sĩ Artai. Tôi biết giá hàng hóa mà các thương nhân Eden bán cho Yahan hàng năm rất cao. Nếu tôi vẫn trả ơn bằng bằng tiền hoặc đá thuật pháp thì sẽ là xúc phạm dũng sĩ Artai. Gia tộc chúng tôi có một mỏ muối hợp pháp. Tôi sẵn sàng cung cấp miễn phí cho dũng sĩ Artai một mẻ muối. Tương lai, nếu các anh muốn mua muối của tôi, tôi chắc chắn sẽ đưa ra mức giá phù hợp nhất cho các anh.”

Mắt Terra sáng lên, muối! Bộ lạc thiếu phương pháp điều trị y tế và thuốc men, nhưng họ cũng thiếu cả muối. Yahan không có mỏ muối hay hồ muối, chỉ có một lượng nhỏ muối đá, không đủ cho tất cả các bộ lạc. Muối của họ do Eden và Venice kiểm soát. Bây giờ có cơ hội lấy thêm muối từ Venice, tất nhiên Terra sẵn lòng! Anh biết rất rõ Liesetai làm vậy là vì Mục đại sư, nhưng vậy thì sao, bộ lạc cần muối. Có muối, họ có thể làm được nhiều xúc xích và lạp xưởng hơn…!!

Ngay lập tức, Terra bắt đầu nói chuyện với Liesetai về việc buôn bán muối. Liesetai không thiếu tiền. Anh ta không chỉ đưa cho Tesir một lượng lớn muối với danh nghĩa để báo đáp lòng tốt của hắn, mà còn tặng 20 rương thuật pháp, cho dù không phải là loại lớn nhất hiện nay, nhưng sức chứa cũng không hề nhỏ. 20 rương thuật pháp này chứa đầy muối, và hàng chục xe muối nữa! Terra có tiền trong tay, và đã mua hàng chục xe muối từ Liesetai. Trước đó, họ đã dùng rất nhiều muối! Năm nay, toàn bộ muối trong bộ lạc đã hết!

Terra vô cùng kích động, và anh cũng hiểu rõ, nếu không có Mục đại sư, lần này công việc kinh doanh của họ sẽ không suôn sẻ như vậy, và họ cũng sẽ không có cơ hội thiết lập mối quan hệ với một thương nhân buôn muối. Sau khi ký một hợp đồng đơn giản với Liesetai, Terra đi một mình đến Hiệp hội cơ khí. Terra vừa đi, Gu’an và Xinya đã đưa Amunda ra ngoài. Hôm nay Xinya sẽ đi tìm người yêu bí mật của mình, và Gu’an là người bạn đồng hành tốt nhất.

Người Xinya phải lòng tên là Uhagen. Gu’an cũng biết tại sao Xinya không dám cho anh trai mình biết. Uhagen là cháu trai của một quản sự của gia tộc Zhantai. Xinya là con gái của người đứng đầu gia tộc, làm sao một đứa cháu trai của quản sự có thể xứng đáng với đại tiểu thư là cô? Xinya chưa bao giờ nói cho Uhagen biết tâm tư của mình, cũng rất ý thức được khoảng cách giữa hai người họ. Uhagen rất thông minh, gia đình cậu ta đã chi hết số tiền mình có cho cậu ta đi học. Họ cũng chi rất nhiều tiền để nhờ vào mối quan hệ của gia tộc Zhantai và đưa cậu ta đến Sangzhu học tập. Uhagen quyết tâm trở thành một thợ cơ khí, và Xinya cũng rất ủng hộ cậu ta. Tuy nhiên, sau khi Uhagen đến học tại học viện Sangzhu, chỉ có năm đầu tiên là viết thư cho Xinya, từ năm thứ hai thì chẳng còn tin tức gì nữa.

Thỉnh thoảng, Uhagen cũng viết thư về nhà. Vì đường xa nên từ khi đến Sangzhu, cậu ta chưa từng về nhà, cũng rất ít viết thư. Trong thư, cậu ta chỉ nói mọi chuyện đều ổn, nhưng việc học rất nặng nề, còn dặn người nhà đừng lo lắng cho mình. Thực ra Xinya cũng đoán Uhagen đã vào học viện Sangzhu và gặp nhiều người, có thể đã có người yêu. Tình cảm giữa cô và Uhagen chỉ là chút mơ hồ, hai người còn chưa hề tỏ tình với nhau chứ đừng nói đến thề nguyện. Cô chỉ muốn đến thăm Uhagen trước và xem cậu ta có ổn không, để cô thực sự có thể bỏ cuộc.

Hai cô gái dẫn một đứa trẻ đến quảng trường trước học viện Sangzhu. Từ xa là có thể nhìn thấy cánh cổng hùng vĩ của Học viện Sangzhu rồi. Mỗi ngành ở Venice đều có học viện riêng, cấu trúc và thành phần của trường được mô phỏng theo học viện ở Eden. Và khoa Cơ khí của học viện Sangzhu và cùng học viện Likuo chắc chắn là hai trường tốt nhất trong các trường ở Venice.

Hai cô gái chưa đầy 20 tuổi đi đến cửa học viện Sangzhu với tâm trạng hơi bất an. Đây là lần đầu tiên Gu’an nhìn thấy một thánh địa huyền thoại như học viện, cô mới chỉ nghe anh Mục kể về học viện Athens. Sau khi đến đây, nghe Xinya nói học viện Athens là trường đại học tốt nhất ở Eden và là trường đại học tốt nhất trên toàn lục địa Rodrigue. Hai khoa tốt nhất của Học viện Athens là cơ khí và thuật pháp. Gu’an vẫn rùng mình khi nghĩ đến anh Mục từng học khoa cơ khí của Học viện Athens, tuy chưa tốt nghiệp. Anh Mục lợi hại như vậy, nhưng lại theo anh trai mình đến Yahan… Mỗi lần nghĩ đến điều này, Gu’an cả đêm không ngủ được, cô chỉ cảm thấy có lỗi, mặc dù cô không thể nói rõ mình đang cảm thấy có lỗi vì điều gì.

Thỉnh thoảng cũng có người ra vào trường, Xinya kéo tay Gu’an, đi đến cổng, lấy hết can đảm nói với người canh cổng: “Tôi là người của gia tộc Zhantai – khu Tieye. Tôi đến đây để gặp bạn tôi. Anh ấy tên là Uhagen, anh ấy đã đến Học viện Cơ khí để học cách đây ba năm.”

Người canh gác: “Chờ chút.”

Rồi quay lại và bước vào cổng trường để hỏi ai đó.

Xinya và Gu’an đang đợi ở ngoài cổng, Amunda nắm lấy tay còn lại của cô mình, nhìn trái nhìn phải, cũng rất tò mò. Phía sau họ không xa, có một chiếc xe ngựa dừng lại, hai học sinh một nam một nữ mặc đồng phục của học viện Sangzhu bước xuống xe. Sau khi xuống xe, hai người lấy túi xách từ người hầu đi cùng rồi bước vào học viện. Xinya nhìn hai người họ với ánh mắt hâm mộ. Đương nhiên, cô có học ở nhà, nhưng không thông minh nên đã nghỉ học từ năm ngoái.

Xinya khẽ nói: “Gu’an, nhìn họ lợi hại biết bao.”

Gu’an gật đầu: “Ừ.”

Cô tự hỏi, khi nào bộ lạc sẽ có trường học nhỉ, dù chỉ để dạy mọi người đọc chữ thôi cũng được. Sau một chuyến đi, suy nghĩ của Gu’an đã thay đổi rất nhiều. Cô hy vọng bộ lạc sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

Lúc này, vệ binh kia đi ra, đưa cho mỗi người một thẻ bài rồi nói: “Vào đi.”

Xinya cảm ơn và kéo Gu’an về phía trước. Amunda ngoan ngoãn đi theo y mạc. Cậu bé không ghen tị với những học sinh này, vì bé có Mục a phụ dạy dỗ. Hai người bước vào khuôn viên trường, Gu’an đã chặn người lại hỏi đường đến khoa Cơ khí, mặc dù đối phương rất ngạc nhiên trước chiều cao của cô gái này, nhưng vẫn tả chi tiết cho họ. Xinya có tính cách nhút nhát, nhưng Gu’an thì khác.

Hai người đi về phía khoa Cơ khí. Gu’an và Amunda vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh. Nhưng Xinya vẫn rất bất an và căng thẳng, không có tâm trạng xem bên trong Học viện Sangzhu như thế nào.

Khoa Cơ khí là khoa chiếm diện tích lớn nhất ở học viện Sangzhu. Diện tích của mỗi khoa đều bao gồm khu giảng dạy, khu lưu trú và khu vui chơi giải trí. Có thể nói, mỗi khoa là một khu tập trung nhỏ. Hai cô gái và một đứa trẻ đi bộ rất lâu mới đến cổng khoa Cơ khí. Gu’an và Xinya đưa tấm thẻ và giải thích mục đích của họ, bảo vệ trường đại học đã cho họ vào.

“Khoa Cơ khí lớn thật…” Xinya đang lo lắng đến mức tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ đơn giản là đang muốn nói gì đó.

Lúc này, Amunda kéo tay y mạc, theo tầm mắt của Amunda, họ thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen của thợ cơ khí. Cô hiểu ý bé. Ngày hôm qua, anh Mục cũng mặc áo choàng đen như thế này.

Gu’an hỏi: “Chúng ta nên hỏi trực tiếp người đó hay đến nơi anh ta ở? Anh ta sống ở trường à?”

Gu’an vừa hỏi, Xinya bỗng hơi ngượng ngùng: “Tôi, tôi không biết… khi anh ấy viết thư cho tôi, anh ấy nói mình sống ở trường, nhưng giờ thì tôi không biết anh ấy còn sống ở trường không…”

Gu’an nhìn quanh, buông tay Xinya và Amunda ra, đi sang một bên. Cô chặn một thanh niên đang ôm mấy cuốn sách đang đi về phía mình. Gu’an rất cao, trên đường đi cũng không có nhiều nam sinh cao hơn cô. Bên kia bị một cô gái cao hơn nửa cái đầu chặn lại, người kia ngạc nhiên dừng lại.

“Xin chào.” Gu’an vừa nói, đối phương càng kinh ngạc hơn, là tiếng Eden, nhưng không thuần.

Nam sinh kia hỏi: “Có chuyện gì à?”

Gu’an: “Bạn có biết Uhagen không? Anh ta là sinh viên khoa Cơ khí, đã đến đây ba năm trước.”

Vẻ mặt nam sinh đột nhiên có hơi quái dị: “Uhagen?”

Gu’an chớp chớp mắt: “Ừ, đúng vậy.”

Nam sinh: “Anh ta đã bị đuổi học lâu rồi, các bạn không biết sao?”

Xinya hoàn toàn sửng sốt, Gu’an cũng sửng sốt: “Đuổi học?”

Nam sinh nhìn cô, rồi nhìn Xinya cách đó không xa với khuôn mặt tái nhợt và thân hình run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Anh ta trộm tác phẩm của người khác và đã bị đuổi khỏi trường. Anh ta đã bị đuổi học hai năm trước rồi.”

Hai năm trước… Cơ thể Xinya rung chuyển và tầm nhìn của cô tối sầm lại. Trước khi ngất đi, cô chỉ nghe thấy Gu’an hét lên – Xinya!

Đối với một thứ quan trọng như muối, Terra phải đến nói với Tesir và Mục Trọng Hạ. Tesir vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, nhưng Mục Trọng Hạ lại mỉm cười vui vẻ. Có thương nhân buôn muối Liesetai, sau này dù bộ lạc sẽ không thừa thãi muối, nhưng ít nhất sẽ không khó khăn như trước. Mục Trọng Hạ bắt đầu đếm ngón tay: “Vậy năm nay chúng ta hãy làm thêm xúc xích và thịt xông khói. Xúc xích phải vừa ngọt vừa cay mới được.”

Nhìn Mục đại sư đang tính, tâm trạng của Terra chắc chắn không bình thản như vẻ ngoài. Một thợ cơ khí lẽ ra phải có địa vị rất cao này lại vui mừng vì có thêm muối cho bộ lạc, khiến Terra không khỏi cảm thấy hơi áy náy, cũng hơi đau lòng. Đương nhiên, sự đau lòng này không liên quan đến tình cảm, chỉ đơn giản là cảm thấy họ nợ Mục Trọng Hạ quá nhiều mà thôi.

Nói xong muối, Terra nói đến yêu cầu của thương nhân, Mục Trọng Hạ nói: “Chúng ta nhất định phải làm được những gì đã hứa. Anh có thể đưa cho tôi danh sách những vật phẩm thuật pháp mà họ muốn làm, tôi sẽ đưa danh sách nguyên liệu cho họ.” Đầu tiên, lò nung ở hiệp hội rất tốt. Khi họ gửi nguyên liệu đến, tôi sẽ để họ trả một nửa phí bằng đá thuật pháp, nửa còn lại sẽ được trả bằng những nguyên liệu mà chúng ta cần. Muối thì thôi, nhưng cần đổi thêm thuốc, dầu khoai lang, giấy lụa, vải bông…”

Tesir xen vào: “Còn muốn gạo trắng và bột mì.”

Terra biết Mục đại sư thích ăn cơm trắng và mì phở, nên nói: “Tôi sẽ nói với bọn họ.”

Terra đang viết những gì cần làm càng sớm càng tốt vào sổ ghi chú của mình thì có tiếng gõ cửa, Tesir đứng dậy và mở cửa. Mục Trọng Hạ nghe được tiếng hắn: “Gu’an?”

Gu’an có ở đây không? Terra Kui và Mục Trọng Hạ cùng nhìn và thấy Gu’an bước vào với vẻ mặt lo lắng. Mục Trọng Hạ lập tức cau mày: ” Gu’an, sao vậy? “

Gu’an nhanh chóng bước vào và nói: “Anh Mục, Xinya và em vừa đến học viện Sangzhu để tìm một người bạn của cô ấy…” Gu’an giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra, sau đó nói: “Xinya vẫn đang khóc, nhưng không dám để anh trai mình biết, em…” Cô không biết phải giúp Xinya như thế nào. Sau khi đưa Xinya trở lại, Gu’an vô thức đến hiệp hội tìm anh Mục.

Tesir lạnh lùng nói: “Đó là việc của người khác.”

Gu’an cắn khóe môi, cúi đầu: “Em xin lỗi, anh Mục.”

Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Tesir, ý bảo hắn đừng hung dữ với Gu’an. Mục Trọng Hạ đi tới nói: “Cứ kệ anh trai em. Bạn của Xinya tên là gì?”

Gu’an nhìn anh trai, nhưng Mục Trọng Hạ lại kéo cô nhìn lại mình.

Gu’an r*n r*: “Anh Mục, em đã làm gì sai phải không…”

Mục Trọng Hạ quay lại trừng mắt nhìn Tesir, hắn đi tới ngồi đối diện với Terra, cầm chiếc cốc trên bàn lên và uống một ít nước. Mục Trọng Hạ kéo Gu’an sang một bên: “Em và Xinya là bạn tốt. Bây giờ Xinya gặp khó khăn, em muốn giúp cô ấy là đúng. Mấy ngày nay anh không thể chăm sóc cho mọi người, chẳng phải là Xinya đang chăm sóc mọi người sao?”

Nghe anh Mục nói xong, Gu’an lén nhìn anh trai mình lần nữa, rồi nhỏ giọng nói: “Anh Mục, Xinya thích Uhagen đó, nhưng gia đình cô ấy không biết. Cô ấy nói Uhagen là cháu trai của một quản sự của nhà cô ấy.” Gu’an giải thích cặn kẽ sự tình, cũng hơi ảo não, “Em quả thực đã sơ suất rồi. Uhagen đã bị đuổi học hai năm trước, Xinya cũng không biết tìm cậu ta ở đâu, thế thì sao chúng ta tìm được.”

Mục Trọng Hạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Em cứ về cùng Xinya trước đi, anh sẽ giúp hỏi thăm Uhagen, nhưng không nhanh được. Nếu có tin tức xác định, anh sẽ nói cho em biết. Trước đó thì em đừng nói gì cả. Cũng đừng nói với Xinya là em đã đến tìm anh, kẻo lại khiến cô ấy hy vọng và cuối cùng lại thất vọng.”

Gu’an gật đầu, lập tức nghe lời anh Mục.

“Vậy em về đi, mấy ngày nữa anh mới về. Hãy chăm sóc Amunda và Muzai.”

“Anh yên tâm.”

Gu’an không dám nói chuyện với anh trai mình, bỏ chạy nhanh như chạy trốn.

Gu’an rời đi, Terra cũng chuẩn bị ra về. Sau khi Terra rời đi, Mục Trọng Hạ nói với Tesir: “Chỉ một câu hỏi thôi, không phải chuyện khó gì đâu mà.”

Tesir không vui lắm: “Đó là trộm cắp.” Tesir không có ấn tượng tốt về người bị đuổi học vì tội ăn trộm kia.

Mục Trọng Hạ: “Thật hiếm khi Gu’an có một người bạn để nói chuyện. Khi trở về Yahan, chẳng biết bao giờ con bé mới gặp lại Xinya, coi như để Gu’an trở về bộ lạc mà không hối tiếc đi. Hơn nữa cũng không nhất định sẽ có tin tức mà. Đừng lo, em biết chừng mực. Anh đi dạo phố mua sắm với em nhé.”

Tesir lập tức bước vào phòng ngủ, nơi hắn và Mục Trọng Hạ cất giữ toàn bộ số tiền của họ.

Bên kia, Terra vừa bước ra khỏi hiệp hội đã có người đuổi theo, gọi: “Dũng sĩ Arnold!”

Terra quay lại.

Đối phương chạy tới chào hỏi trước, Terra cũng chào lại. Terra quá cao, đối phương lùi lại hai bước, sau đó mới ngẩng đầu lên nói: “Dũng sĩ Arnold, chấp sự của chúng tôi muốn gặp anh.”

Terra: “Chấp sự?”

“Là Chấp sự Chagante.”

“…Được.”

Không hỏi đối phương muốn gặp mình làm gì, Terra vẫn đi theo.

Bình Luận (0)
Comment