Chương 72: Quá sung sướng!
Chấp sự Chagante muốn gặp Terra không vì lý do gì khác ngoài chiếc chân giả của anh. Bắt nguồn từ thiết kế mô hình tiên tiến của thế giới khác và công nghệ cơ khí của thế giới này, chiếc chân giả của Terra chắc chắn là chiếc chân giả đầu tiên thuộc loại này ở lục địa Rodrigue. Terra vừa xuất hiện, mấy vị đại sư như Mengri đã chú ý đến chiếc chân giả có hình dáng kỳ lạ của anh. Tuy nhiên, lúc đó Mục Trọng Hạ mới đạt được thân phận thợ cơ khí cấp cao và có rất nhiều chuyện phải làm nên họ chưa kịp hỏi. Hôm nay Terra chủ động đến hiệp hội, kiểu gì Chấp sự Chagante cũng phải hỏi mới được.
Tesir và Mục Trọng Hạ đã đi mua sắm dạo phố. Nếu đã ở lại đây một thời gian, họ chắc chắn sẽ cần mua một số thứ. Tesir dự định để Gu’an, Abiwo, Baisimi và Ifusai trở về cùng Terra khi anh trở về bộ lạc. Abiwo, Baisimi và Ifusai phải về để chuẩn bị cho cuộc thử thách dũng sĩ trong mùa tuyết. Amunda vẫn còn nhỏ nên có thể tiếp tục ở cùng hai người họ. Nhưng trước khi mùa tuyết đến, nếu Mục Trọng Hạ vẫn không thể rời đi, Tesir sẽ phải quay trở lại bộ lạc. Mùa tuyết sẽ có thú dữ tấn công, Tesir phải ở đó canh chừng. Nhưng nếu mọi việc suôn sẻ, Mục Trọng Hạ sẽ trở lại đúng hạn cùng Tesir.
Hai người mua rất nhiều đồ, hầu hết đều được ông chủ giao đến tận nhà họ thuê, còn một ít thì được đưa về ký túc xá ở hiệp hội – nơi họ tạm trú. Tesir cũng tuân theo phong tục địa phương và mặc trang phục truyền thống của người Dirott, nhưng mái tóc tết của hắn vẫn rất bắt mắt trên đường phố Thành Hesara. Đàn ông Dirott cũng để tóc và để râu dài, nhưng họ không để tóc dài hay tết tóc. Hơn nữa, màu tóc của người Dirott chủ yếu là nâu đỏ, nâu nhạt và hiếm khi có màu đen. Hơn nữa, so ra thì ngoại hình Eden của Mục Trọng Hạ còn đặc biệt hơn. Người Eden nhìn chung có nước da trắng hơn, làn da mỏng manh và vóc dáng nhỏ nhắn hơn so với người Dirott và Dimata. Hơn nữa, dung mạo của Mục Trọng Hạ cực kỳ xinh đẹp, càng là nhìn thoáng qua đã thấy khác hẳn người Dirott.
Mục Trọng Hạ mặc áo choàng thợ cơ khí màu đen, người đi đường hoặc nhìn thấy cậu đều tránh xa, hoặc là cung kính chào rồi tránh sang một bên. Biểu tượng bốn ngọn lửa rõ ràng trên áo choàng đen rất đáng sợ, không ai dám phạm sai lầm.
Ở thành Hesare, tâm trạng Mục Trọng Hạ rất tốt. Còn những thương nhân Eden kia, lần này đến Yahan không chỉ xui xẻo, mà các khoản thu còn rất xa so với ước tính của họ. Các thủ lĩnh của bộ lạc thứ ba, thứ tư và thứ năm không gặp họ. Chỉ có một số người trong ba bộ lạc đó buôn bán một số muối và thuốc với họ. Bộ lạc thứ nhất và thứ hai đã trao đổi rất nhiều hàng hóa với họ, vẫn như những năm trước, nhưng số tiền dự tính thu được từ ba bộ lạc còn lại quả thực quá ít. Thu nhập từ năm bộ lạc với thu nhập từ hai bộ lạc thì sao có thể bằng nhau được?
Điều khiến họ càng thất vọng hơn nữa là Lễ hội Núi Tuyết hàng năm ở Eden cũng là bữa tiệc dành cho các thương nhân ở Eden. Họ sẽ bày hàng hóa Eden phong phú của mình dưới chân những ngọn núi phủ tuyết và trao đổi phần lớn hàng hóa của mình với năm thủ lĩnh bộ lạc đến dự lễ. Nhưng ai ngờ, họ đã đưa ra những mặt hàng hấp dẫn nhất đối với các thủ lĩnh bộ lạc thứ ba, thứ tư và thứ năm của Dimata, nhưng họ thậm chí còn không thèm nhìn. Thấy thế, các thủ lĩnh của bộ lạc thứ nhất và thứ hai trước đó đã bày tỏ sẵn sàng trao đổi với họ ngay lập tức thay đổi ý định! Trong chuyến đi tới Yahan này, họ đúng là lỗ đơn lỗ kép!
Dưới chân những ngọn núi phủ tuyết trắng, năm căn lều xanh lớn nhất là nơi ở của năm thủ lĩnh bộ lạc. Hai bên lều của mỗi thủ lĩnh có một chiếc lều có kích thước chỉ đứng sau lều của tộc trưởng, đó là lều dành cho các Tả Hữu Tượng Vương của họ. Trong lều của thủ lĩnh Mushka bộ lạc thứ ba, có Tả Hữu Tượng Vương của bộ lạc thứ ba, các thủ lĩnh của bộ lạc thứ tư và thứ năm, cùng các Tả Hữu Tượng Vương của họ. Trong chuyến đi đến đại lục Venice lần này, bộ lạc thứ tư và thứ năm hiển nhiên đã coi bộ lạc thứ ba là bề trên của mình. Mặc dù vật tư mà hai bộ lạc bán ra không nhiều lắm, nhưng bộ lạc thứ ba đã lấy ra một số vật tư mà họ mua được để trao đổi với họ. Nguồn cung mà họ nhận được lần này nhiều hơn cả những gì họ đã trao đổi từ các thương nhân Eden hàng năm. Hơn nữa, thủ lĩnh của Mushka còn cho biết, sau này bộ lạc thứ ba sẽ còn có thêm thuốc. Trong mùa tuyết năm nay, bộ lạc thứ tư và thứ năm không cần phải lo lắng về thuốc nữa. Quả nhiên, khi có chim tuyết nhung, bộ lạc thứ ba đã trở nên hùng mạnh.
Các thủ lĩnh của ba bộ tộc và các Tượng vương rất vui mừng với những thu hoạch trong mùa ấm này. Nhưng thủ lĩnh bộ lạc thứ nhất và thứ hai lại không vui nổi. Bộ lạc thứ nhất và thứ hai từng có xích mích với bộ lạc thứ ba vì thèm muốn của hồi môn của Mục Trọng Hạ, đặc biệt là bộ lạc thứ hai. Tại Lễ hội Thần Tuyết lần này, Mushka đã gặp Sakosa và Dan Ega, nhưng chỉ khách sáo trao đổi vài lời rồi vào lều của mình. Những năm trước, Mushka phải đích thân dẫn Tượng Vương và Ưng Vương đến ngồi trong lều của Sakosa và Dan Ega, nhưng năm nay, ông còn chẳng buồn thể hiện thái độ với họ. Điều khó chịu hơn nữa là Yuhayi và Bai Oude cũng không chủ động đến lều của họ!
Sakosa không hiểu: “Mushka, Yuhayi và Bai Oude không cần hàng hoá của Eden nữa à?”
Hendunji nói: “A phụ, Tesir không đến.”
Sakosa nhìn qua.
Heldin: “Cả najia người Eden của Tesir, em gái và các con trai hắn đều không đến.”
Sakosa nheo mắt. Với tư cách là Ưng Vương của Hùng Ưng Vệ, Tesir không thể không tới Lễ hội Thần Tuyết được. Hơn nữa, vốn dĩ năm nào hắn cũng đến.
Bên ngoài có người hô lớn: “Thủ lĩnh, người Eden tới đây, muốn gặp ngài.”
Sakusa: “Để họ vào.”
Cửa lều được mở ra từ bên ngoài, ba người dẫn đầu thương đội Eden bước vào. Hedunji và Heldin đều đứng dậy chào hỏi. Còn Sakosa, là thủ lĩnh bộ lạc thứ nhất của Yahan, nên mặc dù đối phương là thương nhân Eden lòng dạ hiểm độc, nhưng ông ta vẫn có địa vị của mình. Các thương nhân Eden cũng không thể yêu cầu các thủ lĩnh của năm bộ tộc Yahan chào họ được.
Ba người kia cúi chào Sakosa một lần nữa rồi ngồi xuống trước mặt ông ta. Một najia của Sakosa rót một ly sữa Mangmu cho từng người rồi ngồi lặng lẽ lại trong góc lều. Ba đội trưởng kia đều đang cầm một chiếc hộp nhỏ trên tay. Họ đặt chiếc hộp trước mặt Sakosa, sau đó cầm lấy sữa và uống mà không hề thay đổi vẻ mặt. Thực ra chỉ có mỗi Mục Trọng Hạ vốn đã quen uống sữa hiện đại nên không thể chịu được mùi vị của sữa Mangmu, chứ rất nhiều người ở Eden cũng vẫn uống thứ này.
Sakosa liếc nhìn Hedunji. Hedunji cầm lấy ba chiếc hộp và mở ra. Nhìn sơ qua, mỗi hộp chứa khoảng 50 loại thuốc. Số lượng tuy ít nhưng Sakosa cũng khá hài lòng với món quà này. Tất nhiên, nếu ông ta biết bộ lạc thứ ba, thứ tư và thứ năm lần này đã có được bao nhiêu thuốc, chắc chắn ông ta sẽ tức giận ném ba người này ra khỏi lều.
Sakosa nhận thuốc rồi, những lời tiếp theo sẽ dễ nói hơn nhiều. Bright hỏi thẳng: “Thủ lĩnh Sakosa, lần này chúng tôi mang theo nhiều hàng hóa như vậy, nhưng xem ra các vị thủ lĩnh còn chưa hài lòng phải không?”
Sakosa: “Bộ lạc thứ nhất chúng ta đã đổi rất nhiều hàng, nhưng giá của các người quá cao, chúng ta không đủ khả năng đổi thêm.”
Bright: “Chúng tôi cũng không muốn để giá cao như vậy. Nhưng thực sự là chúng tôi đã phải tốn rất nhiều tiền dọc đường từ Eden đến Yahan nên không thể hạ giá được nữa. Tôi nghe nói, mùa tuyết năm ngoái có rất nhiều thú hoang, mọi bộ lạc ở Yahan đều đã chịu tổn thất lớn. Có phải vì những con thú hoang đã bị các chiến binh của các bộ lạc tiêu diệt trong mùa tuyết vừa qua nên mùa tuyết này, các vị không còn cần nhiều thuốc như vậy nữa chăng?”
Bright dùng thuốc làm bước đệm, nếu đến thuốc mà người Dimata cũng không đổi thì chắc chắn đã xảy ra vấn đề rồi!
Sakosa: “Đương nhiên là không. Làm sao có thể tiêu diệt hết dã thú được? Bộ lạc thứ nhất chúng ta cần rất nhiều thuốc.”
Thấy Sakosa không nói gì đến ba bộ lạc còn lại, Bright hỏi: “Thủ lĩnh Sakosa, có phải trước chúng tôi, đã có thương nhân từ Eden đến Yahan không? Chúng tôi đã mang theo nhiều hàng hóa như vậy, nhưng ba vị thủ lĩnh Mushka, Yuhayi và Bai Oude đều không có hứng thú.”
Sakosa nhướng mày: “Ngài đây có ý gì?”
Antonio: “Ba bộ lạc đó không trao đổi hàng hóa với chúng tôi.”
Sakosa ngạc nhiên: “Họ không trao đổi hàng hóa với các người sao?”
Ba đội trưởng cũng kinh ngạc: “Ngài cũng không biết sao?”
Sakosa nhìn Hedunji. Hedunji tỏ ra không vui và nói với ba đội trưởng kia: “Chúng tôi không hề biết.” Họ chỉ nghĩ ba bộ lạc đó không quan tâm đến hàng hóa do thương nhân Eden trưng bày nên hôm nay mới không trao đổi, nhưng lại không ngờ ba bộ lạc hoàn toàn không trao đổi hàng hóa với thương nhân Eden!
Hàng năm, khi các thương nhân Eden đến Yahan, họ sẽ đi đến từng bộ lạc dọc đường, sau đó lấy hết hàng hóa còn lại để trao đổi trong Lễ hội Thần Tuyết. Họ chỉ cho rằng trước đó ba bộ lạc kia đã đổi xong, không ngờ là không hề đổi!
Hedunji: “Vậy họ có mua gì không?”
Antonio: “Không. Họ không mua bất cứ thứ gì và cũng không trao đổi hàng hóa nào với chúng tôi cả.” Còn những trao đổi cá nhân lẻ tẻ thì không nói!
Tim Sakosa, Hedunji và Heldin chìm xuống. Hedunji: “Trước đó, không có thương nhân Eden nào đến Yahan cả.”
Lời nói của Hedunji cũng khiến Bright, Antonio và Ike lo lắng. Sakosa cao giọng gọi: “Người đâu!”
“Thủ lĩnh!”
“Đi gọi… bốn thủ lĩnh của bốn bộ lạc kia tới lều của ta.”
“Vâng!”
Trong lều, không ai có tâm trạng nói chuyện, họ chỉ im lặng chờ đợi. Một lúc sau, bên ngoài lều có tiếng bước chân, rồi cửa lều mở ra, Dan Ega đang đi ở phía trước, theo sau là Mushka, Yuhayi và Bai Oude. Vẫn là thứ tự hai, ba, bốn và năm, nhưng mọi người đều biết, địa vị của năm bộ lạc Yahan đã thay đổi.
Bốn thủ lĩnh kia tới, Bright, Antonio và Ike đứng dậy chào hỏi, Hedunji và Heldin cũng vậy. Bốn thủ lĩnh khẽ gật đầu với ba thương nhân Eden, và các vệ sĩ đi theo họ cũng lần lượt bước vào. Vệ sĩ của Dan Ega là con trai ông Kemulo. Theo sau Mushka là Suwangbi, tiếp theo là Yuhayi và Bai Oude lần lượt là Duanwaqi và Bubahan.
Ngay khi bốn thủ lĩnh ngồi xuống, Sakosa liền hỏi: “Mushka, tại sao Tesir không đến?”
Mushka thản nhiên đáp: “Tesir và najia của nó đã quay lại Eden để thăm họ hàng.”
Mushka vừa lên tiếng, Bright, Antonio và Ike đều kinh ngạc nhìn ông. Mushka phủi bụi không tồn tại trên người, dùng giọng điệu kiêu ngạo khiến Sakosa và Dan Ega muốn đấm vào mặt mình, nói: “Najia của Tesir nhớ nhà, Tesir liền dẫn theo Gu’an và đám nhỏ đi cùng nó về thăm Eden rồi.”
Ike hô lớn: “Người Eden?! Làm sao Yahan các người có thể có najia người Eden được!”
Mushka hừ lạnh: “Tại sao Yahan chúng ta không thể có najia người Eden?”
Bright đen mặt: “Không thể nào!”
Ánh mắt Mushka lạnh lùng: “Najia của Tesir – con trai ta – là người Eden!”
Thấy không ai phản bác, Bright, Antonio và Ike lập tức nhận ra việc này là sự thật. Con trai của thủ lĩnh bộ lạc thứ ba, tên Ưng Vương lạnh lùng đến mức có thể đóng băng người khác chỉ bằng một cái liếc mắt kia, có một najia người Eden?!
Bright cố gắng bình tĩnh lại: “Chuyện này xảy ra khi nào vậy?”
Mushka: “Đây là chuyện của bộ lạc thứ ba chúng ta.”
Mushka đã rất nể mặt ba thương nhân Eden này rồi. Chuyện của bộ lạc thứ ba bọn họ, không có nghĩa vụ phải giải thích với người ngoài.
Antonio tức điên: “Bộ lạc thứ ba các người không trao đổi vật tư với chúng tôi, chính vì các người có một najia người Eden sao?”
Mushka nhướng mày: “Đúng thế.”
Antonio, Bright và Ike gần như muốn hộc máu. Sakosa và Dan Ega cũng bực mình, Sakosa chất vấn: “Các người có thể đến thẳng Eden trao đổi vật tư sao?!”
Mushka mỉm cười đầy ẩn ý với Sakosa, coi như ngầm thừa nhận! Dan Ega tức giận: “Mushka! Sao chuyện lớn như vậy mà ông không nói cho tôi biết!”
Sakosa: “Mushka! Ông đã qua mặt bộ lạc thứ nhất!”
Mushka tiếp tục trêu ngươi: “Najia của Tesir không thích bộ lạc thứ nhất và thứ hai, tôi chỉ có thể theo ý nó.”
Sakosa và Dan Ega lập tức sa sầm mặt. Yuhayi và Bai Oude đều im lặng. Những người khác thấy thế đều hiểu, hai bộ lạc này đã liên thủ với bộ lạc thứ ba!
Ngay cả Hedunji, Heldin và Kemulo cũng hoảng sợ. Sakosa nghiến răng nghiến lợi: “Các người đã đổi được bao nhiêu vật tư từ Eden?”
Mushka vẫn nói: “Đây là chuyện của bộ lạc thứ ba chúng ta.”
Sakosa: “Mushka!”
Sắc mặt Mushka lập tức lạnh đi, Suwanbi phía sau rút trường đao bên hông ra, trên thân đao có thuật pháp trận. Ngay khi nhìn thấy trường đao thuật pháp của Suwangbi, Sakosa đột nhiên bình tĩnh lại. Antonio, Bright và Ike nhìn chằm chằm vào thanh đao thuật pháp của Suwanbi và hoảng sợ. Đám người Dimata nghèo kiết xác này lại thực sự có vũ khí thuật pháp!
Mushka đứng dậy. Nhìn thấy hành động của ông, Yuhayi và Bai Oude cũng đứng dậy theo. Mushka: “Najia của Tesir không chỉ đến từ Eden, mà còn quen biết nhiều thợ cơ khí và pháp sư. Việc trao đổi một số vật tư cho bộ lạc chúng ta rất dễ dàng. Những vật dụng mà các người mang đến cũng là một phần trong số những thứ chúng ta cần. Tất nhiên là ta rất hào hứng, nhưng quá đắt. Bộ lạc thứ ba chúng ta có thể có được nguồn cung rẻ hơn thì tất nhiên chúng ta sẽ không tốn nhiều tiền hơn để mua những thứ đó. Hàng của các người có thể được bán cho bộ lạc thứ nhất và thứ hai, nhưng chúng ta, bộ lạc thứ ba, không cần.”
Yuhayi: “Bộ lạc thứ tư chúng ta cũng không cần.”
Bai Oude: “Bộ lạc thứ năm chúng ta cũng thế.”
Mushka quay người bỏ đi. Suwangbi tra thanh đao của mình vào vỏ và bảo vệ thủ lĩnh rời đi. Yuhayi và Bai Oude cũng theo sau rời đi, Sakosa phun ra một ngụm máu.
“A phụ!”
Mushka mời Yuhayi và Bai Oude đến lều của mình. Vừa ngồi xuống, Mushka liền bật cười, Yuhayi và Bai Oude cũng cười theo. Có thể chọc tức Sakosa và Dan Ega, và cả đám thương nhân Eden kia nữa, thật quá sung sướng. Trước kia, ba bộ lạc đã bị bộ lạc thứ nhất và thứ hai đè nén, lại còn bị đám thương nhân Eden bóc lột. Giờ đây, họ không còn phải chịu đựng những chuyện này nữa!
Suwanbi đang kể cho Khanbana và Tulasen nghe thủ lĩnh vừa “đại sát tứ phương” như thế nào, Khanbana và Tulasen cũng cười lớn. Duanwaqi và Bubahan không tham gia, nhưng vẻ mặt hứng khởi của họ không thể lừa được ai cả.
Suwanbi: “Chúng ta sẽ không bao giờ phải nhịn đám thương nhân Eden nữa.”
Tulasen khẽ nói: “Không biết Tesir và Terra có thể mang về bao nhiêu vật tư.”
Suwanbi: “Chắc chắn không ít.”
Sakosa tức giận đến hộc máu, Dan Ega cũng gần như vậy. Nhưng người muốn nôn ra máu nhất chính là đám thương nhân Eden. Bộ lạc thứ ba, thứ tư và thứ năm đã trao đổi với Eden rồi, giờ thì có vẻ như bộ lạc thứ nhất và thứ hai chắc chắn sẽ ép giá họ. Lần này có thể nói là mất cả chì lẫn chài. Nhưng họ không thể mang hàng về được, chỉ phải cắn răng đổi lấy lông thú, xương thú và những thứ khác mà Eden cần. Lần này, không biết bao nhiêu thương nhân sẽ phá sản. Khi đó, ba đội trưởng này chắc chắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Những lời Mushka vừa nói cũng là những gì Mục Trọng Hạ đã nói với ông trước khi rời đi. Việc cậu là người Eden không phải bí mật ở Yahan. Đám thương nhân Eden tới đây, kiểu gì cũng sẽ biết. Thay vì để họ đi gây phiền toái cho các thương nhân Venice, tốt hơn hết là nên hướng sự chú ý của họ sang Eden. Khi họ phát hiện ra hàng hóa của Yahan thực sự đã đến Venice, Mục Trọng Hạ sẽ có những cách khác để giải quyết. Thương nhân chỉ cần lợi nhuận, chỉ cần nắm bắt được điều này, thương nhân Eden cũng đừng hòng cắt đứt hoàn toàn hoạt động ngoại thương của Yahan.
Vô cùng tức tối, Antonio, Bright và Ike quay trở lại trại của họ để thảo luận với những thương nhân đi cùng. Lều của bộ lạc thứ nhất và thứ hai thì như bị bao phủ trong bóng tối. Khi Misha phát hiện ra việc này, cô ta đã tức giận đến mức đập vỡ một trong số ít những chiếc bình gốm trong lều của mình.