Chương 73: Bạn mới
Mục Trọng Hạ thu những bản vẽ lại rồi để sang một bên, nhéo phần gáy cứng ngắc của mình. Một đôi tay to lớn đưa lên, vô cùng thuần thục x** n*n cột sống cổ và vai cho cậu, Mục Trọng Hạ thoải mái thở ra: “Sau này nhất định em phải chế tạo một chiếc máy mát xa cổ mới được.” Thợ cơ khí và pháp sư đều có bệnh nghề nghiệp như nhau.
Tesir: “Chờ khi về bộ lạc, anh dẫn em đi cưỡi ngựa.”
Ý là nói cậu ít vận động à? Mục Trọng Hạ cau mày: “Em quả thực thiếu vận động trầm trọng.” Dừng một chút, cậu nói: “Giờ chắc các thương nhân Eden đã đến Yahan rồi nhỉ?”
Tesir lạnh nhạt ừm một tiếng.
Mục Trọng Hạ: “Chờ khi Terra trở về Yahan, nếu các thương nhân Eden vẫn chưa rời đi thì cứ để anh ấy nói chuyện với họ. Bộ lạc vẫn sẽ trao đổi vật tư hàng năm với Eden, nhưng họ phải giảm giá. Giá có thể cao hơn một chút so với Venice, nhưng không thể quá mức như trước nữa. Chúng ta cũng có thể bán các sản phẩm mới của mình như pho mát và xúc xích cho họ. Chúng ta không thể hoàn toàn từ chối giao dịch với các thương nhân Eden. Cắt đường làm ăn giống như như giết cha mẹ của họ vậy, làm vậy sẽ không có lợi cho chúng ta. Hơn nữa, nếu ba bộ lạc chúng ta không trao đổi hàng hóa với Eden, bộ lạc thứ nhất và thứ hai nhất định cũng sẽ làm theo, và kiểu gì họ cũng sẽ đòi gia nhập thương đội của chúng ta. Đã nói đến vậy rồi mà thương nhân Eden còn không muốn thì sẽ không có gì để nói nếu chúng ta cắt nguồn tài chính của họ. Nhưng em nghĩ chắc chắn họ sẽ đồng ý thôi.”
Tesir: “Anh sẽ nói chuyện với Terra.”
Mục Trọng Hạ đã nhận lời tìm người yêu thầm đang mất tích của Xinya, nhưng giờ cậu không tìm kiếm sự giúp đỡ từ Chagante hoặc bất kỳ ai khác trong hiệp hội. Các thợ cơ khí đều kiêu ngạo, và sẽ không thích hợp nếu nợ họ một ân tình chỉ vì tìm một người đã bỏ học. Không phải Mục Trọng Hạ không thích đối phương, mà là từ góc độ con người mà nói, giờ cậu không thể làm như vậy. Sau khi yến tiệc ở hiệp hội kết thúc, cậu sẽ tìm cơ hội thích hợp để hỏi sau.
Kể từ khi biết Uhagen bị đuổi học, Gu’an cùng Xinya ngày nào cũng ra ngoài tìm. Xinya đã sụt cân rõ rệt. Gần đây, Liesetai rất bận rộn, nhưng anh ta cũng nhận thấy sự bất thường của em gái mình. Tuy nhiên, dường như anh ta đã biết điều gì đó, hoặc quá bất cẩn nên không hỏi em gái mình xem chuyện gì đã xảy ra. Anh ta chỉ cử hai vệ sĩ đến bảo vệ Xinya khi cô đi sớm và về muộn mỗi ngày chứ không ngăn cản.
Gu’an muốn đi tìm người cùng Xinya nên không thể dẫn Amunda đi theo, cho nên anh trai Abiwo ngày nào cũng đưa Amunda và Muzai ra ngoài tản bộ. Trong vài ngày qua, ba thiếu niên và Amunda đã đi khắp thành Hesara. Họ không hề lóa mắt trước vẻ thịnh vượng của Thành Hesara, mà thay vào đó, họ ngày càng nhớ vùng đất rộng lớn và bầu trời xanh của Yahan hơn. Người Dimata sinh ra đã thuộc về Yahan. Dù họ ở đâu, trái tim họ cũng sẽ chỉ hướng về Yahan.
Amunda cầm một que đường xanh trên tay, đây là món ăn vặt nổi tiếng ở hầu hết các vùng của Venice. Theo Mục Trọng Hạ thấy thì nó tương tự như kẹo mạch nha, nhưng có vị ngọt và bạc hà nhẹ. Trẻ em đều thích đồ ngọt, và Amunda cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, ba thiếu niên Abiwo, Baisimi và Ifusai đều thấy rất bình thường. Họ thích ăn thịt, đủ loại thịt. Hôm nay Muzai được Tesir đưa đến hiệp hội, Mục Trọng Hạ muốn tắm và tỉa lông cho nó. Công việc này cần có sự giúp đỡ của Tesir, vì Muzai quá lớn.
Ba thiếu niên không chỉ đơn thuần đi dạo. Họ đã nhớ rõ thứ gì bán chạy nhất và thứ gì có giá trị nhất trong các cửa hàng ở Thành Hesara. Khi quay trở lại bộ lạc, họ sẽ hình dung rõ hơn về loại con mồi nào nên bắt khi đi săn. Đồng thời, họ cũng chú ý hơn đến việc người Dirott thường dùng những vũ khí thuật pháp nào và thường mang theo bao nhiêu.
Đối với những nơi họ đã đến, cho đến nay, không phải người Dirott nào cũng sử dụng vũ khí thuật pháp. Thành Hesara có nhiều hơn chút. Trong số 10 người đã gặp, 3 hoặc 4 người có vũ khí thuật pháp, và chủ yếu là binh khí. Đôi khi còn thấy những cảnh vệ dùng vũ khí nóng, nhưng chỉ liếc qua là biết đó là những người chỉ huy.
Ba lớn và một nhỏ đang bước đi thì một nhóm nam sinh Dirott tiến về phía họ. Abiwo nắm tay em trai và bước sang một bên, nhưng nhóm thiếu niên kia đã dừng lại trước mặt họ. Amunda đang l**m kẹo buông tay xuống, Baisimi và Ifusai hơi nheo mắt lại, ba thiếu niên đồng thời đặt tay lên dao găm trên thắt lưng.
Trưởng nhóm người Dirott là một thiếu niên có mái tóc đỏ sẫm, nhìn Abiwo và ba người họ từ trên xuống, rồi hỏi bằng tiếng Eden: “Các người đến từ Dimata à? Tôi đã theo dõi các người nhiều ngày rồi.”
Abiwo: “Có chuyện gì?”
Thiếu niên: ” Tôi tên Zhuotan, ông nội tôi là tướng quân của khu Sangzhu chúng tôi. Tôi nghe nói người Dimata đều rất giỏi chiến đấu, nhưng tôi không tin.”
Abiwo hừ lạnh: “Sao, tới chịu đòn à?”
Thiếu niên tên Zhuotan này thấp hơn Abiwo nửa ngón tay, thân hình gầy hơn Abiwo một chút, nhưng so với hầu hết người Dirott cùng tuổi thì chắc chắn là cường tráng hơn. Zhuotan giơ ngón cái lên, chỉ về phía sau mình: “Các người dám tỷ thí với tôi không?”
Abiwo không chút do dự: “Đi.”
Baisimi và Ifusai không phản đối việc Abiwo đưa ra quyết định thay họ, người Dimata không ngại bất kỳ khiêu chiến nào cả!
Kể từ khi Mục Trọng Hạ có được thân phận thợ cơ khí cấp cao, một thông tin đã lan truyền khắp Thành Hesara, đó là không gây sự với người Dimata trong thành. Họ là những người bảo vệ thợ cơ khí cấp cao mới. Với một tin tức được truyền đi rộng rãi như vậy, đương nhiên sẽ không có ai tìm kiếm rắc rối làm gì. Nhưng đó là dành cho người trưởng thành và có lý trí. Vị Tướng quân kia tương đương với chỉ huy tối cao của quân đội Sangzhu. Nhưng người khác không dám gây rối, cũng không có nghĩa là cháu trai của ông ta sẽ chủ động né tránh người Dimata.
Người đi đường nhìn thấy Zhuotan đều kinh hãi cúi đầu, thậm chí có rất nhiều dân chúng bình thường cũng không dám nhìn cậu ta. Nếu Mục Trọng Hạ thấy tư thế của Zhuotan và đám bạn bè của cậu ta, nhất định cậu sẽ hiểu, đây là đám thiếu niên không sợ ai trong thành Hesara.
Zhuotan và đồng bọn đưa Abiwo, Baisimi và Ifusai đến một đấu trường trong nhà ở thành Hesara. Khán phòng bên cạnh đấu trường đang ồn ào náo nhiệt, Zhuotan vừa xuất hiện, khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có hai đấu thủ đang đấu với nhau trong đấu trường là không bị quấy rầy. Abiwo, Baisimi và Ifusai thờ ơ nhìn hai người đàn ông trưởng thành đang chiến đấu trên đấu trường, không có phản ứng gì với vết máu trên người họ. Amunda còn giơ tay lên, tiếp tục l**m nốt kẹo que chưa ăn xong.
Phản ứng của bốn người Dimata khiến Zhuotan nhướng mày. Cậu ta nói với người quản lý đấu trường vừa bước tới đã khom lưng cúi chào mình: “Sắp xếp cho tôi mấy trận đấu.”
Quản lý liếc nhìn bốn người Abiwo, không khỏi hỏi: “Đại ôn, bọn họ…”
Zhuotan thản nhiên nói: “Bọn họ là người Dimata.”
Zhuotan vừa nói lời này, lưng quản lý đã toát mồ hôi, lập tức nói bằng giọng van xin: “Đại ôn, Đại sự đã hạ lệnh không được tiếp xúc với người Dimata…”
Zhuotan lạnh lùng nhìn hắn, quản lý không dám nói gì, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Zhuotan và quản lý nói bằng tiếng Dirott, không ai trong số đám Abiwo có thể hiểu được. Y liền sốt ruột hỏi: “Còn phải đợi bao lâu?”
Zhuotan đuổi quản lý đi rồi nói: “Thấy chưa, họ cũng muốn tranh tài với tôi kia kìa? Đi thu xếp đi!”
“Vâng vâng…”
Quản lý lùi lại, ở nơi Zhuotan không thấy, hắn nhanh chóng sai người đến phủ tướng quân báo cáo. Nếu thiếu gia Zhuotan đả thương những người Dimata kia, Tướng quân nhất định sẽ lột da hắn!
Hai đối thủ đang chiến đấu trên võ đài đã kết thúc với chiến thắng bi thảm cho một người. Những tiếng la hét chói tai vang lên, đối thủ bị đánh bại bị kéo đi. Máu chảy ra từ cơ thể họ để lại nhiều vết máu trên sàn. Vẻ mặt người chiến thắng cũng không có bao nhiêu vui mừng, chỉ ngơ ngác đi về phía lối ra. Abiwo, Baisimi và Ifusai đều thấy trên mặt hai đối thủ có hoa văn màu lục lam, trông họ không giống người Dirott. Thể trạng của họ giống người Dimata nhưng màu da nâu hơn, tóc ngắn và xoăn. Abiwo cũng nhìn thấy, sau khi người chiến thắng bước ra ngoài, có hai người đeo dây xích đen quanh cổ và tay anh ta. Abiwo cau mày, cảnh tượng này khiến y không vui chút nào.
Trên sàn đấu đã không còn ai nên Zhuotan bước ra trước. Abiwo chặn Baisimi và Ifusai đang chuẩn bị thi đấu rồi bước lên. Zhuotan rút dao găm thuật pháp từ thắt lưng ra, nhưng Abiwo đã tháo dao găm thuật pháp của mình rồi ném nó cho Baisimi. Baisimi chỉ dùng một tay bắt lấy. Zhuotan nhướng mày: “Sao vậy, đừng nói sợ bị vũ khí làm bị thương nhá.”
Abiwo: “Vũ khí của người Dimata chúng tôi chỉ được sử dụng để chống lại kẻ thù và thú dữ!”
Hơi thở của Zhuotan trầm xuống, cậu ta mím môi, cũng mở bao da, nhét đoản đao thuật pháp vào và ném cho đồng đội. Abiwo nắm chặt tay. Gần đây y sắp nghẹn chết rồi, giờ có người tới chịu đánh, quả đúng là cầu mà không được.
Hai người cũng không nói chuyện nhiều, khi Zhuotan di chuyển thì Abiwo đã di chuyển trước. Ngay khi cả hai bước lên, họ đã vung nắm đấm. Baisimi và Ifusai khoanh tay với vẻ mặt thoải mái, không hề tỏ ra lo lắng cho bạn đồng hành của mình. Nhưng những người bạn ở phía Zhuotan thì khác. Amunda thì vừa l**m kẹo vừa nhìn anh trai mình thể hiện sức mạnh trên sàn đấu.
Người Dimata rất thiện chiến, nhưng không ai có thể nói chính xác họ thiện chiến đến mức nào. Suy cho cùng, người Dimata đã không có chiến tranh với người Dirott trong một thời gian dài. Những “huyền thoại” về sự dũng mãnh của người Dimata đều được thế hệ trước truyền lại. Nó giống như một mãnh thú, nếu nói nó hung dữ đến mức nào, trừ khi bạn nhìn thấy, nếu không thì sẽ không thể biết được. Nhưng nếu nói nó không hung dữ, thì dù sao nó cũng là mãnh thú, và chắc chắn sẽ cắn người.
Abiwo, người đã “bắt” najia cho cha mình, ném Zhuotan nặng nề xuống đất, đá cậu ta ra, sau đó lại nhấc lên rồi đập xuống. Nhiều khán giả đã phải che mắt lại. Thiếu gia Zhuotan “hùng bá”, có thể ngăn trẻ em khóc vào ban đêm ở thành Hesara, nhưng giờ đây, trước mặt thiếu niên Dimata kia, cậu ta đang bị tra tấn như một con búp bê rách. Zhuotan luôn tự tin về thực lực của mình, nhưng khi bị đánh như chó, còn bị thiếu niên Dimata kia dẫm lên ngực, tự tin của Zhuotan đã bị vỡ thành từng mảnh.
Dừng chân, không nhìn Zhuotan nữa, Abiwo xoay cổ vài cái rồi nói với bảy tám người bạn đang sửng sốt của Zhuotan: “Cùng lên đi.”
Baisimi: “Này, Abiwo, phải để lại cho tôi và Ifusai một ít chứ.”
Zhuotan cùng bạn bè: “…”
Khi tướng quân Zhuohan nhận được tin báo, ông nhanh chóng ra lệnh cho con trai Zhuosai dẫn người đến đấu trường lôi thằng cháu cứ luôn quậy phá kia của mình về. Nhưng những gì Zhuosai thấy là đứa con trai bầm dập cùng nhóm bạn cũng bầm dập không kém của mình đang vui vẻ ăn uống trong đấu trường. Ba thiếu niên và một đứa trẻ ngồi cạnh con trai ông đều có khuôn mặt sạch sẽ. Còn con trai ông, người chưa bao giờ thân thiết quá mức với ai, đang trò chuyện và cười đùa với thiếu niên bên cạnh, chỉ thiếu nước nắm tay khoác vai nhau.
Zhuosai không lập tức bước tới, mà ra gọi quản lý, quản lý lập tức báo cáo chi tiết sự việc. Thiếu gia Zhuotan và những người bạn của cậu ta đã bị ba thiếu niên Dimata tra tấn một trận. Sau khi bị tra tấn, thiếu gia Zhuotan cười toe toét với ba thiếu niên Dimata rồi ra lệnh nướng nguyên một con cừu non trong nhà ăn. Zhuosai thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng rời đi, không làm phiền con trai mình nữa.
Thịt cừu nướng nguyên con được phục vụ, Abiwo, Amunda, Ifusai và Baisimi, cũng như nhóm Zhuotan, đều sáng mắt. Các thiếu niên đều không câu nệ tiểu tiết, cứ cầm dao găm cắt thịt. Zhuotan vừa nhét vào miệng vừa hỏi: “Người Dimata các cậu lợi hại như thế, có phải là vì ăn nhiều thịt không?”
Abiwo vừa ăn vừa trả lời: “Người Dimata chúng tôi sinh ra đã là những chiến binh.”
Zhuotan hâm mộ lắm, rồi lại hỏi: “Cậu có thể bắt thú hoang như cha cậu không?”
Abiwo khinh thường: “Đó không phải là bắt thú hoang, mà là tìm kiếm ma thú đồng hành.”
Zhuotan: “Ờ ờ, ma thú đồng thành, cậu sẽ đi tìm ma thú đồng hành sao?”
Abiwo: “Mùa tuyết này, tôi, Ifusai và Baisimi đều sẽ tìm được ma thú đồng hành của riêng mình, và chúng tôi sẽ trở thành những dũng sĩ.”
Zhuotan nghe xong cảm thấy rất ngứa ngáy. Có ma thú đồng hành của riêng mình thật đáng tự hào biết bao. Ngày hôm đó, cậu ta đã trông thấy ma thú bên cạnh dũng sĩ Dimata kia từ xa.
Abiwo hỏi: “Nơi này có thể tuỳ ý đến được không?”
Zhuotan: “Đương nhiên rồi. Cậu có thể đến bất cứ lúc nào cậu muốn.”
Abiwo vui mừng: “Lúc ở trong bộ lạc, ngày nào chúng tôi cũng phải đi săn. Từ khi đến Venice, đã lâu rồi tôi không đi săn, xương cốt tôi sắp nhũn rồi.”
Zhuotan: “Nếu cậu đồng ý, tôi có thể giúp cậu sắp xếp, nhất định cậu sẽ hài lòng.”
Abiwo liếc nhìn Zhuotan và nói: “Tìm mấy người mạnh chút.”
Zhuotan bị ghét bỏ, cảm thấy rất là tổn thương.
Zhuosai trở về dinh thự và kể lại tình hình cho cha mình nghe. Tướng quân Zhuohan nghe xong thì rất ngạc nhiên, sau đó cười hài lòng. Cháu trai tuy thích gây sự và đánh nhau, nhưng trong lòng vẫn vô tư. Khi gặp người mạnh hơn mình, cậu bé không những không ghen tị mà còn ngưỡng mộ người đó. Có vẻ như sự khiêu khích của cháu trai lần này đã đưa ông đến gần hơn với những thiếu niên Dimata đó rồi.
Zhuohan nghĩ nghĩ rồi nói: “Cứ kệ nó, bảo nó cứ mời những thiếu niên đó tới nhà chúng ta làm khách cũng được.”
Zhuosai: “Con cũng nghĩ vậy.”
Hôm sau, khi Abiwo tới đón Muzai, Mục Trọng Hạ và Tesir mới biết chuyện này. Mặc dù Abiwo ghét bỏ Zhuotan đánh kém quá, nhưng lời nói của y cũng tiết lộ là họ đã hẹn nhau và sẽ đến đấu trường. Mục Trọng Hạ rất vui khi Abiwo, Baisimi và Ifusai có thể kết bạn với người Dirott. Và sẽ thật tốt nếu có một nơi để ba đứa tập luyện. Dù sao thì ngay khi mùa tuyết đến, ba thiếu niên cũng sẽ vào rừng.
Trước khi Abiwo và Muzai rời đi, Mục Trọng Hạ đã ngăn y lại và nói: “Con có biết chuyện Xinya đang tìm người không?”
Abiwo gật đầu.
Mục Trọng Hạ: “Chuyện này không tiện nhờ các thợ cơ khí bên này hỗ trợ. Zhuotan là cháu trai của tướng quân, cậu ta sẽ dễ dàng giúp đỡ hơn. Con giúp ta hỏi xem cậu ta có chịu giúp tìm người hay không nhé, ta có thể cho cậu ta một món vũ khí thuật pháp trung cấp.”
Abiwo: “Chắc chắn cậu ta sẽ đồng ý thôi.”
Mục Trọng Hạ: “Vậy giao cho con.”
Abiwo đưa Muzai đi, Mục Trọng Hạ liền nói với Tesir: “Em đến phòng luyện kim.”
Mùa tuyết này, ba đứa trẻ sẽ vào rừng, và cậu muốn chế tạo cho mỗi đứa một món vũ khí thuật pháp cấp cao. Và trường thương của Tesir cũng cần được nâng cấp. Giờ cậu đã là thợ cơ khí cấp cao nên đương nhiên, người đàn ông của cậu và con trai cậu cũng sẽ dùng đồ cấp cao!