Chương 74: Một người phụ nữ
Kể từ khi quen Zhuotan, ba thiếu niên Abiwo, Baisimi và Ifusai đã có chỗ đi rồi. Ba người họ dành thời gian trên đấu trường mỗi ngày để trút nguồn năng lượng tuổi trẻ của mình. Ngày hôm đó, sau khi đấu với Zhuotan trên đấu trường một lần nữa, y đã đánh cho Zhuotan bầm dập, rồi trong khi ăn thịt cừu nướng nguyên con, Abiwo nói với Zhuotan nhiệm vụ mà Mục a phụ đã giao cho mình. Zhuotan nghe vậy thì mừng rỡ, lập tức nhận nhiệm vụ tìm người, đồng thời hứa hẹn là chỉ cần người đó còn ở thành Hesara, nhất định cậu ta sẽ tìm được.
Bạn bè của Zhuotan cũng rất hâm mộ. Họ cũng muốn đại sư Samer chế tạo vũ khí thuật pháp trung cấp cho mình, nhưng không dám hỏi. Abiwo cũng đã quen thuộc với những người này, liền nói: “Các cậu cứ chuẩn bị nguyên liệu và chi phí, tôi sẽ nói giúp với Mục a phụ cho.”
Những thiếu niên này vui vẻ chạy đến ôm Abiwo, nhưng bị Abiwo ghê tởm đá ra. Dầu trên tay họ sẽ làm bẩn bộ quần áo y vừa thay mất. Abiwo đã tin tưởng mình như vậy — với Zhuotan, Abiwo nhờ cậu ta giúp đỡ chính là vì tin tưởng cậu ta — Zhuotan liền hỏi thẳng: “Abiwo, tại sao cậu lại gọi đại sư Samer là a phụ?”
Trong tiếng Eden, tiếng Mục nghe gần giống như Samer, nên không ai nghi ngờ Mục Trọng Hạ đã dùng tên giả. Abiwo không tránh né mà nói: “Mục a phụ là najia của a phụ tôi, nên tôi cũng gọi là a phụ.”
Mối quan hệ giữa Mục Trọng Hạ và Tesir thì mọi người đều rõ ràng rồi, nhưng cả hai vẫn chưa chính thức công khai nên ai cũng biết nhưng không ai vạch trần. Lời nói của Abiwo có thể coi là trực tiếp công khai mối quan hệ giữa hai người họ. Zhuotan không ngờ Abiwo lại thẳng thắn như vậy, cậu ta hơi ngập ngừng: “Cậu, cứ vậy, nói cho tôi à?”
Abiwo liếc nhìn thiếu niên đang có vẻ khó xử bên cạnh mình và nói: “Mục a phụ vốn là najia của a phụ tôi.”
Baisimi và Ifusai cũng không cảm thấy vấn đề này thì có gì mà không thể thảo luận. Baisimi hỏi: “Đàn ông Dirott các cậu không thể có najia đồng giới à?”
Zhuotan lập tức lắc đầu: “Không, đàn ông Dirott chúng tôi cũng có thể ở cùng đàn ông. Chỉ là tôi nghe nói thợ cơ khí và pháp sư ở Eden không thể ở bên người cùng giới.” Cậu ta lập tức nói thêm: “Venice chúng tôi không hà khắc như vậy.”
Abiwo ăn một miếng thịt cừu và nói: “Đó là lý do tại sao Mục a phụ không trở lại Eden.”
Thì ra là thế… Zhuotan và các bạn mình đã hiểu rồi. Zhuotan hỏi xong, Abiwo hỏi một việc mà y vẫn luôn thắc mắc: “Những đối thủ có dây xích trên người là ai thế? Họ cũng là người Dirott à?”
Zhuotan kinh ngạc: “Bọn họ là Hải Nô, cậu chưa từng gặp sao?”
Abiwo lắc đầu: “Chưa từng.”
“Yahan các cậu không có Hải Nô nhỉ.” Một người bạn của Zhuotan xen vào, “Họ là nô lệ bị bắt từ biển sương mù. Nhà tôi có Hải Nô đó.”
Zhuotan: “Thân thể Hải Nô rất cường tráng, nhưng hơi ngốc, nhà tôi cũng có.”
Abiwo: “Những người phạm tội nghiêm trọng trong bộ lạc sẽ bị biến thành nô lệ. Nếu xảy ra chiến tranh giữa các bộ lạc, bên bại trận cũng sẽ trở thành nô lệ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hải Nô.”
Zhuotan: “Mấy ngày nữa sẽ có chợ nô lệ. Nếu cậu có hứng thú, tôi sẽ dẫn cậu đến đó xem. Nếu thích nô lệ thì mua.”
Abiwo không nói mình có muốn mua nô lệ hay không, nhưng xem thì chắc chắn là có.
Sau khi ra khỏi đấu trường, Abiwo bảo Baisimi và Ifusai về trước. Y đi một mình đến hiệp hội để tìm hai người cha của mình. Mục Trọng Hạ đang bận rộn công việc. Anh trai và cháu trai của Abil đã đến thành Hesara. Hôm qua, cậu vừa tạo mô hình cho cái chân bị gãy của cháu trai Abil, chuẩn bị làm một chiếc chân giả cho cậu ấy. Abil đã đưa cho Mục Trọng Hạ một món quà lớn để bày tỏ lòng biết ơn, cũng coi như một khoản phí, không hề nhắc gì đến việc đại sư Samer đã nói sẽ cho họ mức giá tốt nhất.
Mục Trọng Hạ không chỉ có một mình ở nơi làm việc, mà Mengri, Wuyunqi, Baodu và Chagante đều ở đó. Thông thường, khi một người thợ cơ khí đang chế tạo những vật phẩm thuật pháp, anh ta sẽ không để người khác xem, trừ khi là giáo viên hoặc người học việc của mình. Nhưng sau khi Mục Trọng Hạ một mình luyện kim loại cần thiết trong phòng luyện kim, cậu đã phái người đi tìm Chấp sự Chagante. Sau khi biết được đại sư Samer muốn họ quan sát quá trình chế tạo chân tay giả, Chagante lập tức đích thân đi mời ba vị đại sư. Vì Mục Trọng Hạ ở trong hiệp hội nên gần đây ba vị đại sư cấp Thượng cũng ở đây.
Luyện kim loại là nền tảng quan trọng để chế tạo vật phẩm thuật pháp. Mục Trọng Hạ đã chọn cách che giấu. Nhưng Mục Trọng Hạ không chỉ cho phép bốn người theo dõi toàn bộ quá trình chế tạo bộ phận giả thuật pháp, mà còn giải thích kỹ trong quá trình chế tác. Mặc dù bốn người họ đều có trình độ cao hơn Mục Trọng Hạ, nhưng trong quá trình chế tạo của Mục Trọng Hạ, đôi khi họ sẽ thầm cảm khái những lời kiểu – quả không hổ là thợ cơ khí Eden.
Abiwo tìm thấy a phụ mình trong phòng luyện kim. Mục Trọng Hạ đã tìm được một công việc cho Tesir đang rảnh rỗi, đó là thực hiện quá trình tinh chế cơ bản các vật liệu kim loại mà cậu có trong tay. Tesir c** tr*n và chỉ mặc một chiếc quần đùi. Dù vậy, những giọt mồ hôi vẫn lăn dài trên người. Khi Abiwo gặp cha mình, vẻ mặt y có hơi thấp thỏm.
Tesir liếc nhìn con trai lớn, không ngừng động tác trong tay, hỏi: “Sao vậy?”
Abiwo mím môi: “Con đã nói với Zhuotan là Mục a phụ là najia của a phụ.”
Tesir: “Ừm.”
Abiwo im lặng vài giây: “A phụ, con có thể nói không?” Y muốn người khác biết Mục a phụ thuộc về Yahan và gia đình họ.
Tesir nói mà không ngẩng đầu lên: “Mục a phụ của con vẫn luôn ở cùng một chỗ với ta.”
Đã sống cùng nhau lâu rồi, có nghĩa là không có ý định che giấu. Không công khai chẳng qua là vì không ai hỏi thẳng thôi. Nghe cha mình nói vậy, Abiwo mỉm cười yên tâm, sau đó nói: “A phụ, người Dirott sẽ mua Hải Nô, là nô lệ bắt được trên biển. Zhuotan nói vài ngày nữa, thành Hesara sẽ có chợ nô lệ, cậu ta nói có thể đưa con tới đó.”
Tesir dừng lại, ngẩng đầu lên: “Hải Nô?”
Abiwo kể cho cha nghe những gì mình biết, Tesir lại cúi đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ hỏi xem Mục a phụ của con có muốn đi không.”
Sau khi nhận được câu trả lời chính xác từ cha mình, Abiwo không làm phiền công việc của hắn nữa. Buổi tối, sau khi Mục Trọng Hạ trông có vẻ mệt mỏi quay lại tắm rửa, Tesir kể cho cậu nghe về Hải Nô. Cậu hơi sửng sốt: “Hải Nô?”
Tesir: “Em chưa từng gặp ở Eden à?”
Mục Trọng Hạ: “Em từng gặp rồi. Ở quận Ailin cũng có. Tuy nhiên, các chức sắc lớn ở Eden không thích sử dụng Hải Nô. Họ cho rằng Hải Nô là những kẻ không văn minh, và có Hải Nô trong nhà sẽ hạ thấp họ. Thường thì chỉ có các thương nhân mới nuôi Hải Nô.” Lúc này, Mục Trọng Hạ nói: “Cá nhân em không thích nô lệ lắm, nô lệ nào cũng không thích. Chúng ta đều là con người, không phân biệt cao thấp.”
Tesir lập tức nói: “Yahan không có Hải Nô, lãnh địa thủ lĩnh cũng không có nô lệ.”
Tức là ở lãnh địa của Tả Hữu Tượng Vương sẽ có à?
Mục Trọng Hạ không hỏi, ngược lại nói: “Tuy em không thích nô lệ, nhưng chúng ta có thể đi xem, đưa cả Gu’an và Amunda đi cùng luôn.”
Là một người đến từ một thế giới văn minh khác, cậu có thể không thích một số phong tục của thế giới này, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải thách thức chúng. Sau hàng trăm ngàn năm, những thói quen xấu này sẽ tự nhiên biến mất cùng với sự phát triển của nền văn minh.
Trước khi chân giả được hoàn thành, Mục Trọng Hạ đã ngủ quên sau khi trò chuyện với Tesir. Abiwo trở về nơi ở của mình, tìm y mạc và nói là mình đã nhờ Zhuotan giúp tìm bạn của Xinya. Gu’an lập tức đi tìm Xinya. Xinya gần đây vẫn luôn hốc hác, giờ không ngừng cảm ơn Gu’an. Gu’an khuyên cô: “Đừng khóc. Nếu tìm được người thì hãy hỏi rõ ràng, rồi giúp anh ta quay về đi. Chuyện đã xảy ra rồi, không thể trốn tránh được.”
Nước mắt Xinya lại chảy xuống: “Tôi không tin anh ấy sẽ làm chuyện như vậy.”
Gu’an: “Nếu không tin thì cô đừng khóc nữa. Nếu anh ta bị oan thì cô có thể giúp anh ta đi học lại.”
Xinya không nói gì. Cô có khả năng gì để giúp Uhagen trở lại trường học đây? Cô không đủ tư cách để nhờ đại sư Samer giúp đỡ. Lần này Gu’an giúp cô nói chuyện với đại sư Samer, cô đã rất bất an rồi. Nếu anh trai cô biết chuyện này, chắc chắn sẽ càng ghét Uhagen hơn.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Mục Trọng Hạ ăn sáng, hôn Tesir rồi vội vã đi vào phòng làm việc. Chagante và ba vị đại sư đã đến trước. Chân giả đã hình thành, tất cả những gì còn lại chỉ là những chi tiết tốn nhiều thời gian và sức lực nhất. Mục Trọng Hạ lấy bản vẽ thiết kế chân giả ra, giải thích ý tưởng thiết kế thuật pháp trận của mình, sau đó lắng nghe ý kiến của bốn vị cao thủ. Kỹ năng cơ bản của Mục Trọng Hạ rất vững chắc, nhưng ngày hôm qua, bốn vị đại sư trình độ cao hơn cậu cũng đã học thêm được nhiều điều.
Về phần Terra, anh đang đứng trong một nhà kho nhỏ đã được dọn dẹp và khử trùng. Máy làm kẹo do Mục Trọng Hạ chế tạo được đặt ở trung tâm nhà kho. Bên cạnh máy làm kẹo còn có một bàn điều khiển hoàn thiện được đặt theo yêu cầu của Mục Trọng Hạ, nối với ổ cắm kẹo của máy làm kẹo.
Terra cầm một tờ công thức làm kẹo trên tay, nguyên liệu làm kẹo đặt trước mặt Abil. Hai người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang và mặc áo khoác trắng, trên tay Abil cũng đeo găng tay da cừu sạch sẽ. Hôm nay, cả hai được lệnh thử nghiệm chiếc máy làm kẹo này, và Abil rất vinh dự khi được Terra lựa chọn.
Terra Kui: “Bước đầu tiên, cân nặng.”
Abil: “Anh nói đi, tôi sẽ cân.”
Abil cân từng nguyên liệu sẽ sử dụng theo yêu cầu của Terra, sau đó đổ tất cả nguyên liệu đã cân vào cổng nguyên liệu của máy làm kẹo. Bước thứ hai là thêm sữa tươi.
Hai người cùng nhau làm việc, Terra chịu trách nhiệm bật máy làm kẹo. Khi chiếc máy bắt đầu phát ra âm thanh ầm ầm dưới tác động của thuật pháp trận, cả hai đều vô cùng hồi hộp. Abil háo hức muốn biết những chiếc kẹo do máy làm kẹo của đại sư Samer làm ra có gì khác với những chiếc kẹo mà anh ta đã ăn không.
※
Không khí trong phòng làm việc rất sôi động. Mỗi một thợ cơ khí trong phòng đều thích thú khi thảo luận về các vật phẩm thuật pháp. Rồi chợt có người gõ cửa, Chagante hơi cau mày đi ra mở cửa.
Khi ông mở cửa, người bên ngoài nói: “Chấp sự, Đại sự Taqilan đã đến.”
Chagante ngạc nhiên: “Đã tới rồi à?” Sớm vậy sao?
“Vâng, đã ở phòng nghị sự rồi.”
Chagante: “Ta sẽ đến đó ngay!”
Các vị đại sư Mengri, Wuyunqi và Baodu cũng rất ngạc nhiên khi biết Taqilan đã đến. Họ tưởng phải hai ba ngày nữa đối phương mới đến. Nhưng nếu người đã tới rồi thì phải ra đón.
Mengri không bảo Mục Trọng Hạ đi cùng, Mục Trọng Hạ cũng không yêu cầu. Mục Trọng Hạ vẫn rất tò mò về vị pháp sư Venice cấp thượng này. Hơn nữa, cậu cũng hơi lo lắng khi nghĩ đến việc tìm cơ hội để tìm hiểu cách các pháp sư ngưng tụ năng lực thuật pháp. Việc cậu có thể đã thức tỉnh khả năng thuật pháp của mình chắc chắn sẽ không bao giờ bị ai phát hiện ra. Không còn tâm trạng tiếp tục làm chân giả nữa, Mục Trọng Hạ thu dọn các bản vẽ và ghi chú vừa ghi lại rồi đi đến phòng luyện kim tìm Tesir.
Bước vào phòng luyện kim, trái tim Mục Trọng Hạ run lên vài lần khi nhìn thấy Tesir ướt đẫm mồ hôi và tr*n tr** từ thắt lưng trở lên. Sau khi đóng cửa phòng luyện kim, cậu đặt bản vẽ và sổ ghi chép lên bàn trong góc rồi bước về phía trước: “Vị pháp sư cấp thượng của khu Likuo kia đã đến rồi, đám người Mengri cũng đã đi chào đón.”
Tesir: “Anh sắp xong rồi.”
Mục Trọng Hạ: “Không vội.”
Nhặt chiếc khăn bông lên, cậu đi đến phía sau Tesir và lau mồ hôi trên hắn. Hai người đã ở bên nhau một thời gian dài, nhưng trái tim Mục Trọng Hạ vẫn sẽ rung động khi nhìn thấy cơ thể Tesir.
Tấm vải lau lưng cho hắn được thay thế bằng ngón tay v**t v*, và chuyển động của tay Tesir cũng chậm dần. Sau khi đổ quẳng nóng chảy vào khuôn vuông, Tesir đặt chiếc thìa gỗ xuống đất, xoay người trịnh trọng cởi chiếc áo choàng đen của Mục Trọng Hạ ra, gấp lại, đặt lên bàn, rồi cúi xuống ôm thắt lưng cậu nâng lên. Mục Trọng Hạ vòng tay quanh cổ Tesir, quấn chân quanh eo hắn. Hơi thở đã hơi nóng lên.
Hơi thở của hai người dây dưa, không ai lên tiếng. Đôi môi mỏng của Mục Trọng Hạ áp lên môi Tesir, rồi ngay sau đó, cậu bị đối phương bắt giữ.
Sau nụ hôn, toàn thân Mục Trọng Hạ đã mềm nhũn. Nhiệt độ cao của lò nung khiến quần áo cậu ướt đẫm mồ hôi. Tesir trầm giọng nói: “Có người hỏi Abiwo tại sao lại gọi em là a phụ.”
Mục Trọng Hạ: “Ừm…”
Đầu cậu choáng váng đến mức không rảnh nghĩ về những gì Tesir đang nói.
“Nó nói em là najia của anh, cho nên nó gọi em là a phụ.”
“Em vốn là najia của anh mà…”
Sau khi được đặt xuống đất, ý thức của Mục Trọng Hạ đã quay trở lại: “Mình về ký túc xá luôn đi anh…” Nhưng dã thú của cậu đã không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
Đi trong hoa viên của hiệp hội, Chagante thấp giọng hỏi, vẻ mặt lo lắng: “Đại sự, vì sao tôi cứ cảm thấy dường như đại sự Taqilan có chút địch ý với Hani Samer?”
Nghĩ đến những gì Taqilan vừa nói, Mengri cũng hơi nghiêm mặt lại.
Chagante nói tiếp: “Đại sự Taqilan đến sớm hơn chúng ta dự kiến vài ngày. Tôi tưởng Đại sự Taqilan rất nóng lòng muốn gặp Hani Samer, nhưng giờ tôi không chắc lắm.”
Mengri: “Anh có chắc là Hani Samer chưa từng gặp Taqilan không?”
Chagante: “Chắc chắn. Hani Samer đã đến Yahan ngay sau khi rời Eden. Mà ít nhất là một năm nay, đại sự Taqilan không hề rời khỏi thành Tuyou.”
Mengri thở phào nhẹ nhõm: “Hiện tại, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp đối phó, Taqilan tới rồi, chúng ta không thể ngăn cô ấy gặp Hani Samer, cũng không thể ngăn Hani Samer tới bái kiến cô ấy. Nhưng anh cứ báo trước mấy câu với Hani Samer, tính tình Taqilan có hơi lạnh lùng.”
Hiểu ý của Đại sự Mengri, Chagante gật đầu. Bây giờ, tình huống này chỉ có thể quy cho tính tình của Đại sự Taqilan.
Trong căn phòng sang trọng được hiệp hội đặc biệt chuẩn bị cho đại sư cấp hình và cấp thượng, một cô gái ăn mặc duyên dáng đang đứng bên cửa sổ. Cô có mái tóc xoăn dài màu nâu vàng, buộc lỏng lẻo thành một búi. Đôi mắt nâu đang nhìn ra ngoài cửa sổ khu vườn bên dưới. Vừa rồi cô cũng thấy Mengri và Chagante đi ngang qua khu vườn, nhưng chẳng có tâm trạng chào hỏi, dù sao thì cuộc trò chuyện vừa rồi của họ trong phòng họp cũng không mấy dễ chịu.
“Sư phụ.”
Học trò của Taqilan, Qingwa, bưng khay đi đến bên cạnh cô, bàn tay trắng nõn hơn hầu hết phụ nữ Dirott của Taqilan vươn ra, cầm ly rượu hoa quả nhẹ trên khay.
Duyên dáng nhấp một ngụm, Taqilan nói: “Đi nói với Chagante là thời gian của ta rất quý giá.”
Qingwa: “Vâng, sư phụ.”
Thấy sư phụ không dặn dò gì khác, Qingwa rời đi. Taqilan nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì. Bầu trời đang tối dần, rồi cô chợt trông thấy một bóng người. Nhìn kỹ hơn, đó là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ đang ôm một người mặc áo choàng thợ cơ khí màu đen… Taqilan nghiêng về phía trước, người kia có mái tóc ngắn, và có vẻ là một người đàn ông.
Đôi mắt Taqilan hơi nheo lại.
Tesir dìu najia đang bủn rủn đi về phía ký túc xá thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh như đại bàng của hắn đã bắt gặp chính xác người đang nhìn trộm họ từ trên cao, một phụ nữ. Trên lầu, Taqilan hơi run rẩy, cơ thể vô thức lùi lại, ly rượu trong tay cũng lắc lư, rượu màu tím nhạt tràn xuống chiếc váy trắng của cô.
Người Dimata!
Taqilan có thể chắc chắn kẻ nguy hiểm kia là một người Dimata, chính là dũng sĩ Dimata đã đi theo thợ cơ khí người Eden đến đại lục Venice và thành Hesara! Vậy người mà đối phương đang ôm trong lòng…
Tesir ôm chặt người vào lòng rồi tiếp tục bước đi. Mục Trọng Hạ vốn đã buồn ngủ, không hiểu vì sao người đàn ông của mình bỗng dừng lại, cũng không phát hiện có một đôi mắt đang nhìn mình.