Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 78

Chương 78: Kẻ ác không nói nhiều, chính là người đàn ông của cậu!

Tesir ra ngoài mà chẳng buồn mang cây thương thuật pháp. Đối với hắn, vũ khí chỉ là một trong những yếu tố nâng cao hiệu quả chiến đấu của mình. Sau khi theo Qingwa đến ký túc xá của hiệp hội và đến phòng của Taqilan trên tầng cao nhất, Tesir bước vào không chút do dự. Taqilan đang ngồi trên sofa, trước mặt cô đặt một chai rượu và hai ly rượu trên bàn trà, rõ ràng là chắc chắn hắn sẽ đến.

Tesir bước đến chiếc ghế sofa đơn và ngồi xuống không chút do dự, đôi mắt xanh băng của hắn dán chặt vào người phụ nữ ăn mặc quyến rũ trước mặt. Taqilan không mặc áo bào pháp sư màu đỏ, mà mặc một chiếc váy dài ôm sát, để lộ một nửa b* ng*c, khoe ra vóc dáng hoàn hảo. Qingwa bước tới rót rượu rồi đi ra ngoài.

Taqilan làm động tác “mời” với ly rượu, Tesir đột nhiên đứng dậy. Taqilan chỉ cảm thấy như có một bức tường thịt đang tiến về phía mình, và một bàn tay cứng như kim loại nắm lấy cần cổ thon thả của cô. Thậm chí, Taqilan còn không có thời gian để ngạc nhiên trước khi bị nỗi sợ hãi bao trùm. Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại không phát triển như cô mong đợi. Lòng bàn tay Tesir rất lớn, thừa đủ để bao bọc một nắm tay của Mục Trọng Hạ. Lúc này, lòng bàn tay hắn đã hoàn toàn nắm cần cổ thanh tú của Taqilan, sau đó bóp chặt.

“A! Ưm ưm!”

Taqilan cố gắng hết sức để nắm lấy tay Tesir bằng cả hai tay. Lúc này, cô không quan tâm đến tôn nghiêm của một pháp sư cấp thượng nữa, chỉ có hoảng sợ và muốn sống sót. Nhưng chút sức lực nhỏ bé của Taqilan chẳng thể ảnh hưởng được tới một dũng sĩ Dimata. Chỉ cần hắn tăng lực thêm một chút, chiếc cổ mảnh khảnh dưới lòng bàn tay sẽ phát ra âm thanh đứt gãy “răng rắc”.

Trên mặt Taqilan hiện lên một bóng đen chết chóc, đôi mắt mở to đến cực hạn, cô cố gắng nói gì đó để cầu xin đối phương thả mình ra, thậm chí là cầu xin tha thứ. Nhưng sau đó chỉ là sự tuyệt vọng bất lực. Người đàn ông này thực sự muốn giết cô! Và hắn không sợ giết cô!

—— [Người Dimata không sợ uy h**p…]

Giờ khắc này, cô đã dành cả vận mệnh để tin vào quyết tâm trong lời nói của người đàn ông Dimata.

“Đừng gây sự với najia của ta nữa, cút về Likuo của ngươi đi. Chỉ cần ba vạn dũng sĩ Dimata là có thể san bằng toàn bộ Likuo.”

Tesir buông tay ra, Taqilan không còn sức lực ngồi phịch xuống sofa, giống như một con cá sắp chết vì thiếu nước rồi lại được lao xuống nước, cô th* d*c tuyệt vọng, mặc cho lồng ngực đau nhức vì thiếu oxy. Cô không thể nói gì, không thể làm gì, điều duy nhất cô có thể làm là dùng hơi thở để chứng minh mình vẫn còn sống.

Taqilan vừa thở vừa ho, nước mắt nước mũi chảy dài trên mặt. Trên chiếc cổ trắng trẻo và mềm mại của cô có một vết đỏ rõ ràng, vô cùng bắt mắt.

Tesir nhìn người phụ nữ vừa rồi còn rất quyến rũ mà không hề có chút thương hại, hắn cũng không cảm thấy áy náy hay tội lỗi vì đã suýt g**t ch*t cô. Nếu không phải suy xét đến tâm tình của najia, hắn thật sự sẽ bẻ gãy cổ người phụ nữ này này. Cúi xuống, tay trái hắn nắm lấy mép bàn tràn, rồi đột nhiên dùng sức, chiếc bàn bằng gỗ nặng trịch đã tan tành như một chiếc lá mỏng dưới sức mạnh của dũng sĩ Dimata. Tiếng chai rượu rơi xuống đất vỡ tan, kèm theo tiếng bàn trà vỡ tan thành từng mảnh khiến Taqilan rùng mình, đến nỗi cô thậm chí còn không dám nhìn người đàn ông trước mặt.

Không nói thêm điều gì vô nghĩa nữa, Tesir bỏ đi. Khi đến gần cửa, hắn đá bay cánh cửa ra ngoài. Dũng sĩ Dimata đã sử dụng sức mạnh vô song của mình để tỏ thái độ với pháp sư cao quý của Venice.

Tesir vừa rời đi, Qingwa đã sợ hãi, vội vàng chạy vào: “Sư phụ!”

Taqilan trông vô cùng chật vật. Lớp trang điểm được tô điểm cẩn thận của cô đã bị bẩn, mái tóc được chải vuốt cẩn thận cũng rối tung, và chiếc váy lộng lẫy của cô đã rách nát sau cuộc giằng co vừa rồi. Qingwa lập tức sửng sốt, chuyện này sao có thể xảy ra được?

Taqilan phát ra một tiếng thở hổn hển từ cổ họng, toàn thân cô rung chuyển như một cái sàng. Những người ở tầng dưới nghe thấy tiếng ồn ào, bèn lên lầu xem chuyện gì đang xảy ra. Họ đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy một tấm cửa bị vỡ ở hành lang.

“Đại sư Taqilan? Ngài có ở đó không?”

Qingwa rùng mình, vội quay người lại chạy ra ngoài: “Sư phụ mệt rồi, cần nghỉ ngơi!” Cô tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy sư phụ như vậy!

Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Taqilan, cô đập vào ghế sofa một cách đầy hận thù. Gã đàn ông đó thực sự sẽ giết cô! Tên điên cuồng man rợ đó! Đám người Dimata đều là những kẻ man rợ và thô lỗ!

“Aaa– “

Taqilan muốn gầm lên, ôm cổ đau đớn, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Dù ở Eden bị tổn thương như thế, nhưng cô chưa bao giờ xấu hổ như ngày hôm nay. Thật đáng giận! Đáng giận!

Tesir quay trở lại nhà thuê, nhưng hắn không đến chỗ Mục Trọng Hạ ngay, mà đi tìm con trai mình. Tesir nói: “Con, Baisimi và Ifusai lập tức trở về bộ lạc. Nếu ta và Mục a phụ của con không trở về bộ lạc trước mùa tuyết, hãy báo bộ lạc liên hệ với bộ lạc thứ tư và thứ năm, bảo họ cử các dũng sĩ tới Venice, đưa ta và Mục a phụ của con trở về Yahan.”

Abiwo lập tức hỏi: “A phụ, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tesir: “Người phụ nữ đó có ý đồ xấu với Mục a phụ của con.”

Abiwo: “A phụ! Con sẽ về bộ lạc ngay bây giờ!”

Abiwo chạy ra ngoài tìm Baisimi và Ifusai, còn Tesir lại đến gặp Terra. Biết Tesir đã dạy cho Taqilan một bài học và suýt bóp cổ cô đến chết, anh không những không trách Tesir vì sự liều lĩnh của hắn, mà còn nói: “Người phụ nữ đó quả thực nên được dạy cho một bài học. Không ai có thể bắt nạt Mục đại sư! Người Dimata chúng ta không sợ bất kỳ mối uy h**p nào hết!”

Tesir: “Sẽ phải mất một thời gian nữa, Trọng Hạ mới có thể trở về bộ lạc. Tôi sẽ ở lại thành Hesara cùng em ấy. Nếu không có ai ngăn cản, chúng tôi nhất định sẽ quay về trước mùa tuyết. Tôi đã bảo ba đứa Abiwo quay về trước để báo tin.”

Terra: “Tôi sẽ về cùng chúng.”

Tesir: “Anh cứ ở lại bàn chuyện làm ăn. Họ không dám làm gì chúng ta đâu.”

Người Dimata dã man, thô lỗ và nguyên thủy, vì vậy, đừng cố gắng lý luận với họ. Họ chỉ đơn thuần dùng bạo lực kiểm soát. Liệu đám người Venice kia có dám gây chiến với người Dimata vì một pháp sư đã khiêu khích họ trước không? Tesir không nghĩ họ có đủ can đảm làm vậy.

Không có thời gian để nói lời tạm biệt với mấy người bạn vừa quen, nên y chỉ để lại một lá thư cho Mục a phụ. Nếu Zhuotan đến gặp thì đưa cậu ta là được. Y gói ghém một chiếc túi đơn giản và nói lời tạm biệt đến em trai và cô của mình, rồi cưỡi chiến mã rời thành Hesara cùng với Baisimi và Ifusai. Mãi đến khi ba đứa trẻ rời đi, Tesir mới kể cho Mục Trọng Hạ về việc này. Mục Trọng Hạ cau mày: “Chuyện gì vậy?”

Tesir: “Trên đường về, đệ tử của Taqilan đã chặn anh lại.”

Mục Trọng Hạ tức giận: “Rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”

Tesir: “Taqilan muốn gặp anh, nhưng anh không muốn nghe những gì cô ta nói.”

Mục Trọng Hạ: “Anh không gặp cô ấy, hay là đã gặp cô ấy rồi rời đi?”

Tesir: “Anh đã gặp cô ta và cảnh cáo cô ta không được gây sự với em.”

Mục Trọng Hạ chớp chớp mắt: “Anh cảnh cáo thế nào?”

Người đàn ông này sẽ không bao giờ chỉ đưa ra cảnh cáo bằng lời nói.

Tesir: “Anh bóp cổ cô ta.”

“…” Yết hầu Mục Trọng Hạ đã lên xuống rõ ràng, cậu thận trọng hỏi: “ Thế anh có mạnh tay không?”

“Có.”

“Khụ khụ khụ…”

Ôm cái đầu choáng váng của mình, Mục Trọng Hạ dùng tay còn lại giơ ngón tay cái lên với Tesir: “Anh thật tuyệt vời.”

Tesir: “Người Dimata không sợ uy h**p!”

Mục Trọng Hạ: “Ừ, đúng vậy, chúng ta không sợ bất kỳ uy h**p nào cả…” Cậu miễn cưỡng ngẩng đầu suy nghĩ: “Bọn Abiwo về trước cũng không sao, mùa tuyết này ba đứa phải vào rừng rồi. Nhưng Abiwo còn muốn đi xem chợ nô lệ, chắc không đi xem được rồi.”

Tesir: “Nếu em đã không thích nô lệ thì đừng xem.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy chúng ta chờ xem Taqilan định làm gì. Thật sự không được thì chúng ta rời đi. Quá lắm thì chúng ta có thể đến Hinchis, cũng dễ dàng tìm được một pháp sư.”

Kết quả là chỉ hai giờ sau, Chagante đã đến. Mục Trọng Hạ và Tesir cùng nhau tiếp đãi. Sau khi Chagante bước vào, ông lập tức đi gặp Tesir, sau khi ngồi xuống liền hỏi thẳng: “Dũng sĩ Artai vừa đi gặp đại sư Taqilan phải không?”

Mục Trọng Hạ có vẻ bất đắc dĩ: “Không phải Artai đến gặp đại sư Taqilan. Mà chính đệ tử của đại sư Taqilan đã chặn Artai trên đường và nói sư phụ mình muốn gặp anh ấy.”

Chagante: “Vậy thì…”

Mục Trọng Hạ: “Không biết đại sư Taqilan có hiểu lầm gì về tôi, hay chỉ đơn thuần không thích tôi, nhưng trong chuyện này, tôi rất vô tội. Đại sư Taqilan muốn gặp Artai, chắc chắn là vẫn muốn nhằm vào tôi. Artai rất không vui, và quả thật, đã có một chút “chuyện không vui” xảy ra giữa họ.”

Còn không vui thế nào thì cậu cũng sẽ không chủ động giải thích.

Chagante thở dài: “Đại sư Taqilan vừa rời đi, nói muốn trở lại khu Likuo, phòng của cô ấy đã bị đập nát.”

Mục Trọng Hạ thầm giật mình, Taqilan không nói gì sao? Cậu lập tức ra vẻ ngây thơ, nói: “À, Artai về nói với tôi là anh ấy rất không vui. Anh ấy là người Dimata, nên anh ấy thẳng thắn như vậy đấy.” Kẻ ác không nói nhiều, chính là người đàn ông của cậu!

Chagante: “…”

Mục Trọng Hạ: “Đại sự, tôi quả thực vô tội. Cho dù đại sư Taqilan nhắm vào tôi vì mục đích gì, thì tôi cũng là người vô tội bị giận cá chém thớt. Bởi vì bất kể từ quỹ đạo cuộc sống của tôi và đại sư Taqilan, hay khoảng cách tuổi tác giữa tôi với ngài ấy, thì cũng chẳng bao giờ có chuyện tôi sẽ xúc phạm gì đến ngài ấy cả.

Chagan gật đầu: “Cậu quả thực đang bị giận cá chém thớt. Mặc dù tôi không biết tại sao đại sư Taqilan cứ nhằm vào cậu ở mọi nơi, nhưng đại sư Bibu đã nói, rằng đại sư Taqilan không nhắm vào cậu, mà là thân phận người Eden của cậu.”

Mục Trọng Hạ: “Tôi biết. Đại sư Taqilan không thích ‘Eden’.”

Chagante: “Nghe nói đại sư Taqilan chưa bao giờ trở lại Eden kể từ khi cô ấy đi du học ở đó về. Hầu hết các hiệp hội cơ khí và pháp sư ở Venice đều đến Eden ba năm một lần để học hỏi, nhưng cô ấy không hề tham gia lấy một lần.”​

Mục Trọng Hạ lập tức bày tỏ thái độ: “Tôi rất sẵn lòng giao lưu với thợ cơ khí ở Hesara.”

Chagante: “Chúng tôi luôn hiểu rõ thái độ của Hani Samer. Đại sư Taqilan đã không nói gì, nên chuyện này coi như xong.”

Mục Trọng Hạ lập tức nhận lời: “Đương nhiên, cũng không phải chuyện gì lớn.”

Chagant yên tâm rời đi. Ông ta không đến đây để buộc tội Tesir không tôn trọng Taqilan – tất nhiên ông ta chắc chắn không biết Tesir đã làm gì với Taqilan – ông ta không muốn nhìn thấy, hay nói đúng ra là những người đứng đầu hiệp hội cơ khí đều không muốn chứng kiến Mục Trọng Hạ thay đổi thái độ với họ vì Taqilan cố tình nhắm vào mình.

Mục Trọng Hạ cũng hiểu ý nghĩa sâu xa của điều này. Cũng giống như những thợ cơ khí và pháp sư của Eden, họ tôn trọng lẫn nhau, nhưng không thể vượt qua ranh giới của nhau. Hiệp hội cơ khí không thể can thiệp vào các quyết định của hiệp hội pháp sư và ngược lại. Ở Venice cũng tương tự. Dù Taqilan dù có ghét Mục Trọng Hạ đến đâu, cô cũng không thể can thiệp vào thái độ của hiệp hội cơ khí thành Hesara đối với Mục Trọng Hạ. Tương tự, Taqilan cũng không thể can thiệp vào sự trao đổi và hợp tác giữa các hiệp hội pháp sư ở Venice và Eden vì sở thích cá nhân của mình. Eden hoàn toàn có thể từ chối thợ cơ khí và pháp sư của Venice đến Eden học tập, nhưng người Venice sẽ không bao giờ dám xúc phạm hiệp hội cơ khí và hiệp hội pháp sư của Eden. Nếu thái độ không thân thiện của Taqilan đối với Mục Trọng Hạ leo thang đến mức liên minh pháp sư ở Venice tẩy chay cơ chế của Eden, thì khi chuyện này đến tai người Eden, cũng sẽ không mang lại lợi ích gì cho người Venice.

Có lẽ Taqilan đã biết điều này, nên lần này cô đã chấp nhận tổn thất lớn, không nói Tesir đã làm gì, thậm chí còn lập tức quay trở lại Likuo.

Mục Trọng Hạ nói với người đàn ông bên cạnh: “Mặc dù em không có ký ức đặc biệt tốt đẹp về Eden, nhưng thân phận người Eden của em đôi khi cũng rất hữu ích.”

Taqilan đi rồi, Mục Trọng Hạ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ khi Zhuotan đến tìm Abiwo thì mới biết Abiwo đã quay lại Yahan. Cậu ta hơi rầu rĩ. Abiwo không coi cậu ta là bạn nữa, rời đi cũng chẳng nói năng gì. Mục Trọng Hạ gọi bạn mới của Abiwo đến phòng làm việc tạm thời của mình, đưa lá thư mà Abiwo để lại cho Zhuotan, và một thanh đoản đao thuật pháp trung cấp, rồi giải thích thay Abiwo: “Phía bộ lạc có việc gấp, chú và a phụ của Abiwo lại chưa thể quay về, nên nó phải cùng Baisimi và Ifusai chạy gấp về, nên nó mới không kịp chào tạm biệt cháu, chỉ để lại một bức thư, còn nhờ tôi làm thanh đoản đao này cho cháu.”

Với một thanh đoản đao thuật pháp trung cấp, Zhuotan vui mừng đến mức sự bất mãn với bạn mới của mình lập tức biến mất. Cậu ta ngượng ngùng nói: “Hóa ra là có việc gấp. Xin lỗi đại sư Samer. Cháu tưởng Abiwo không muốn làm bạn với cháu nữa nên mới không chào tạm biệt.”

Mục Trọng Hạ: “Hàng năm, khi mùa tuyết đến là thời điểm quan trọng đối với các chiến binh của bộ lạc chuẩn bị vào rừng tìm kiếm ma thú đồng hành của mình. Mùa tuyết năm nay, Abiwo, Baisimi và Ifusai đều sẽ vào rừng để tìm kiếm ma thú đồng hành của riêng mình, chỉ khi vượt qua bài kiểm tra này, họ mới có thể thực sự trở thành dũng sĩ Dimata.”

Zhuotan nắm chặt đoản đao trong tay, kiên định nói: “Chắc chắn Abiwo, Baisimi và Ifusai sẽ ổn thôi!”

Mục Trọng Hạ: “Đúng vậy, ta cũng tin là họ sẽ ổn thôi. Việc họ có thể gặp được một người bạn như cháu ở thành Hesara cũng là một lợi ích quan trọng đối với họ trong chuyến đi này. Nếu có cơ hội, sau này các cháu vẫn có thể gặp lại nhau.”

Zhuotan: “Sau này nhất định cháu sẽ tới Yahan tìm bọn họ.”

Mục Trọng Hạ: “Luôn luôn hoan nghênh.”

Nghĩ đến lần này còn có việc quan trọng khác cần làm, nhưng trong lúc tức giận lại quên mất, giờ Zhuotan lập tức nói: “Đại sư Samer, trước đây Abiwo nhờ cháu giúp tìm người, cháu đã tìm được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment