Chương 79: Em không nghĩ anh ta là người tốt
Zhuotan đã tìm thấy Uhagen. Y không dám nói với gia đình là mình đã bỏ học, và hiện đang sống ở Haoran, khu vực bẩn thỉu và bừa bộn nhất thành Hesara. Zhuotan rất cẩn thận, cậu ta không vừa tìm được người đã tới báo cho Mục Trọng Hạ, mà là phái người đi theo y thêm hai ngày nữa, sau khi biết được hành tung của đối phương rồi mới đến. Sau khi nghe Zhuotan nói về tình hình hiện tại của đối phương, trong lòng Mục Trọng Hạ nảy sinh một nghi vấn, liệu người kiên cường như vậy có trộm tác phẩm của người khác không? Hơn nữa, trộm cắp tác phẩm ở trường không phải là chuyện có thể cho qua theo thời gian, trừ khi có thực lực hoặc gia thế vững chắc, nếu không thì chẳng ai lại liều mạng như vậy, vì quá dễ bị lộ. Mục Trọng Hạ thì cũng thôi, nhưng một đứa trẻ mồ côi như Mục Tu đã ở một nơi căng thẳng như Học viện Athens trong 4 năm, và chưa từng thấy ai ăn trộm tác phẩm của người khác. Nếu không, với năng lực và gia cảnh của Mục Tu, người khác nhất định sẽ ăn trộm của cậu ấy. Điều này cho thấy loại việc này không dễ thực hiện.
Mục Trọng Hạ cảm ơn Zhuotan rồi đưa cho cậu ta một túi kẹo, rồi cậu nhóc mới vui vẻ rời đi. Về đến nhà, Zhuotan lao vào thư phòng của tướng quân và hét lên: “Ông nội! Xem đoản đao mới của con này!”
“Đoản đao mới nào?”
Zhuotan nhìn sang: “Cha! Sao cha lại ở đây?”
Zhuosai bị con trai ghét bỏ, nhưng vẫn tốt tính nói: “Cha và ông nội con đang bàn bạc công việc thì con xông vào đó chứ.”
“Ồ, xin lỗi, tại con vui quá.” Zhuotan vừa khoe bảo bối mới của mình, vừa nói: “Đại sư Samer đã làm cho con một thanh đoản đao thuật pháp có 9 thuật pháp trận!”
“Đại sư Samer đã làm cho con à?!”
Hai cha con đồng thời kêu lên kinh ngạc. Zhuohan đưa tay ra, ý bảo cháu trai đưa đao cho mình, sau khi đếm kỹ, đoản đao trung cấp này quả thực có 9 thuật pháp trận!
Zhuosai: “Abiwo nhờ đại sư Samer làm giúp con à?”
Zhuotan tự hào: “Chắc chắn là vậy.” Nhưng khi nghĩ đến Abiwo, Zhuotan lại trở nên chán nản, “Abiwo, Baisimi và Ifusai có việc gấp phải quay về Yahan rồi, còn chưa kịp chào con nữa. Cha, con muốn đến Yahan để xem bộ lạc Dimata thực sự, và con cũng muốn xem dã thú là gì.”
Zhuosai: “Chờ con trưởng thành đã.”
Zhuotan không phục: “Abiwo nhỏ hơn con mấy tháng, cậu ấy đã có thể giết thú hoang rồi.”
Zhuosai: “Cậu ấy là người Dimata! Nếu con có thể đánh bại cậu ấy, cha sẽ cho con đi!”
Zhuotan lập tức nản lòng, nhưng ý nghĩ đi đến Yahan càng ngày càng mạnh mẽ.
Lấy thân phận của Zhuosai, ông sẽ dễ dàng có được vũ khí thuật pháp. Nhưng nếu muốn nhờ một thợ cơ khí cấp cao chế tạo vũ khí thuật pháp cho mình, chắc ông cũng phải lấy cha mình ra để nhờ vả, nữa là Zhuotan vẫn chưa thành niên và không có địa vị xã hội. Không có thợ máy cấp cao nào sẵn sàng hạ thấp địa vị của mình để chế tạo vũ khí thuật pháp cho một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên cả.
Đại sư Samer đã chế tạo vũ khí thuật pháp trung cấp cấp cao nhất cho Zhuotan chỉ vì yêu cầu của con trai nuôi. Điều này không chỉ cho thấy đại sư Samer yêu quý và coi trọng Abiwo, con nuôi của mình, mà còn cho thấy đại sư Samer là một người hiền lành. một thợ cơ khí dễ tiếp cận. Nghĩ đến đại sư Taqilan vội vàng rời thành Hesara… Zhuohan trả lại con đoản đao cho cháu trai. Sau khi đứa nhóc rời đi, ông nói với con trai mình: “Con phải tự mình gửi quà cảm ơn cho đại sư Samer.”
Zhuosai: “Con sẽ chuẩn bị ngay đây.”
Bên này, Mục Trọng Hạ tìm Gu’an và kể cho cô nghe về Uhagen, Gu’an nghe mà thổn thức. Mục Trọng Hạ hỏi: “Nếu Xinya biết chuyện thì sẽ thế nào?”
Gu’an: “Nhất định Xinya sẽ đi tìm anh ta.”
Mục Trọng Hạ: “Sau khi tìm được thì thế nào?”
Gu’an: “…”
Mục Trọng Hạ: “Nhất định Uhagen không muốn Xinya nhìn thấy y như thế này. Anh đã nhờ anh trai em đi tìm y rồi. Trước tiên hãy hỏi y đi. Nếu y thực sự đã làm ra chuyện như vậy, tốt nhất đừng để Xinya biết đã tìm được y.”
Gu’an cau mày: ” Anh Mục, Uhagen đã bị đuổi học. Em không cảm thấy anh ta là người tốt đâu.”
Mục Trọng Hạ: “Có phải người tốt hay không, em và Xinya là bạn bè, em nên đi gặp y thay cô ấy trước đi.”
Gu’an cảm thấy có lý, nói: “Vậy em đi tìm a huynh.”
Có người gõ cửa, Gu’an đứng dậy đi ra mở cửa.
“Mục đại sư, đại sư Mude cùng thợ cơ khí Tongxu đều tới đây, muốn gặp ngài.”
Mục Trọng Hạ: “Mời bọn họ vào nhanh đi.”
Gu’an: “Anh Mục, còn em thì sao?”
Mục Trọng Hạ: “Em gọi anh trai em đi tìm người trước đi.”
Terra: “Sao thế?”
Gu’an không giấu giếm điều gì, kể cho anh nghe về Uhagen, Terra nói: “Anh đi cho.”
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng và vóc dáng vạm vỡ của Tesir, Mục Trọng Hạ nói: “Vậy làm phiền anh.”
Mude và Tongxu đến cùng nhau. Mặc dù Tongxu có cơ hội gặp được thợ cơ khí Eden, nhưng y rất tự tư. Nếu không phải Mude đưa y đến đây thì y đã bỏ cuộc rồi. Từ lâu, Tongxu đã chấp nhận bản thân không có tài năng. Mude chỉ đưa y đến theo yêu cầu của đại sư Bibu và đại sư Mengri. Mục Trọng Hạ muốn giao tiếp với pháp sư. Ý định ban đầu của cậu là tìm một pháp sư tập sự hoặc pháp sư cấp thấp thôi là được. Nhưng sau chuyện xảy ra với Taqilan, có lẽ Bibo không muốn mối quan hệ của Taqilan ảnh hưởng đến ấn tượng của Eden đối với các pháp sư Venice nên đã chủ động tỏ ra thiện chí và cử Mude đi.
Mục Trọng Hạ nồng nhiệt chào đón hai người, Gu’an phụ trách bưng trà rót nước. Khi rót nước cho Tongxu, Tongxu liên tục nói cảm ơn, bởi y nghĩ mình mới là người nên bưng trà và rót nước. Cơ hội đã đến, Mục Trọng Hạ nhất định sẽ không bỏ qua. Cậu nói với Mude: “Đại sự Mude, tôi muốn đến thăm trường Cao đẳng Cơ khí của Học viện Sangzhu. Được không?”
Mude đã bốn mươi tuổi, Mục Trọng Hạ gọi ông là “đại sự” là hoàn toàn có thể.
Mude rất vui mừng: “Ta mong còn không được ấy chứ.”
Mục Trọng Hạ: “Sau khi rời khỏi trường học, tôi mới thấy chỉ học mỗi lý thuyết thôi là không đủ. Tôi nghĩ, Học viện Sangzhu nhất định sẽ mang đến cho tôi những ý tưởng mới và những khái niệm mới.”
Mude: “Tôi cũng rất mong Hani Samer cung cấp những ý kiến quý báu cho Khoa Cơ khí và khoa Thuật pháp của Học viện Sangzhu.”
Mục Trọng Hạ: “Vậy ngày mai sau bữa sáng, chúng ta gặp nhau ở cổng học viện Sangzhu nhé?” Cậu nhìn sang Tongxu như đang không thể bắt chuyện: “Được không?”
Tongxu vội gật đầu: “Được, được!”
Mục Trọng Hạ lại hỏi: “Năm thứ nhất khoa Cơ khí của học viện Sangzhu sẽ dạy những môn cơ bản nào?”
Mude vừa nghe lời này liền biết Mục Trọng Hạ đã đồng ý nể mặt Đại tư Mansong nên đã cầm ly nước lên và giao quyền lại cho Tongxu. Mặt Tongxu đỏ bừng, lắp bắp trả lời Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ không vội vã hay tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Vẻ căng thẳng của Tongxu dần dần biến mất, và y đã nói ngày càng trôi chảy hơn.
Sau khi Tongxu trả lời, Mục Trọng Hạ lại hỏi Tongxu một số câu hỏi cơ bản. Tongxu có thể trả lời một số câu hỏi trong số đó, nhưng những câu hỏi khác lại không biết. Sau khi nói chuyện với Tongxu về lý thuyết cơ khi rất lâu, Mục Trọng Hạ đã có hiểu biết chung về nền tảng cơ khí của Tongxu. Từ đây, cậu cũng có thể đánh giá được kỹ năng của Tongxu, và việc đối phương vẫn là một thợ cơ khí thực tập cũng là hợp lý. Tongxu không nhạy cảm với máy móc, nói cách khác, y rất nhiệt tình, nhưng phản ứng lại rất chậm. Trừ khi là người thân, không có giáo viên cơ khí nào sẽ kiên nhẫn dạy một học sinh quá chậm hiểu từng bước. Không có khoa cơ khí của học viện nào sẽ chấp nhận trình độ của Tongxu.
Nhưng Mục Trọng Hạ cũng không ghét bỏ, mà còn nói với y: “Tôi còn có mấy đơn hàng, không có trợ lý vẫn hơi bất tiện. Nếu cậu bằng lòng, có thể làm trợ lý của tôi.”
Tongxu vội đứng dậy, trông như sắp khóc, rồi khom lưng: “Tôi bằng lòng! Tôi bằng lòng!”
Mude không ngờ đại sư Samer lại đưa ra quyết định như vậy. Mục Trọng Hạ hỏi: “Cậu sống ở đâu? Cho tôi thông tin liên lạc nhé.”
Mude nói: “Người nhà Tongxu không ở thành Hesara. Nếu Hani Samer không ngại thì hãy để cậu ấy ở cùng với cậu. Cậu ấy đã là trợ lý, cậu có thể tuỳ thời sai bảo.”
Tongxu lớn hơn Mục Trọng Hạ, nhưng Mude nói vậy, Tongxu cũng không thấy có vấn đề gì. Mục Trọng Hạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu không ngại thì cứ sống ở đây.”
Tongxu: “Tôi không ngại! Tôi không ngại!”
Mục Trọng Hạ: “Vậy, Gu’an, em hãy sắp xếp một phòng cho Tongxu.”
Gu’an: “Vâng.”
Mude nói: “Vậy sáng mai chúng ta sẽ gặp nhau ở cổng học viện Sangzhu.”
“Được, sáng mai gặp.”
Tongxu: “Tôi về lấy hành lý, lát nữa sẽ đến đây luôn!”
Mục Trọng Hạ cười nói: “Không phải vội đâu.”
Mục Trọng Hạ không vội, nhưng Tongxu thì có. Lúc cùng Mude rời đi, y nhất quyết không để Mục Trọng Hạ tiễn bọn họ. Vừa rời khỏi nơi ở của Mục Trọng Hạ, mắt Tongxu đã đỏ bừng. Y lên xe ngựa, khóe mắt ươn ướt.
Mude: “Đại sư Samer bằng lòng cho cậu cơ hội này, cũng là vì nể mặt Đại tư, cậu nhất định phải nắm bắt.”
Tongxu gật đầu: “Tôi sẽ!”
Mude: “Cho dù người khác có cười nhạo hay coi thường cậu thế nào, chỉ cần ngọn lửa cơ khí trong trái tim cậu không bao giờ tắt, thì một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành một thợ cơ khí thực sự.”
Tongxu: “Tôi sẽ!”
Mude không nói thêm gì nữa, trong lòng hơi tiếc nuối. Tại sao Hani Samer không phải là pháp sư chứ? Nếu Hani Samer là một pháp sư, họ cũng có thể có cơ hội cử các pháp sư trẻ đến học hỏi từ Hani Samer. Nhưng nghĩ đến đại sư Taqilan, Mude cảm thấy bất lực. Nếu Hani Samer là một pháp sư thì họ có thể sẽ gặp rắc rối lớn.
Ngay khi Mude và Tongxu rời đi, Mục Trọng Hạ đã vội đến chỗ Tesir để báo tin vui cho hắn. Nếu có cơ hội đến thăm khoa pháp thuật của Học viện Sangzhu, chắc chắn cậu sẽ có cơ hội tiếp xúc với những kiến thức cơ bản về thuật pháp. Chiến thắng đang ở ngay trước mắt rồi!
Bên này, Terra và Albi đến một khu mỏ bỏ hoang ở Haoran. Mặc dù đây là một khu mỏ bị bỏ hoang, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể tìm thấy quặng có thể sử dụng được. Nhiều người dân nghèo ở vùng đáy sẽ đến đây để tìm kiếm những loại quặng có thể sử dụng được, sau đó tinh chế thô sơ và bán chúng để đổi lấy một khoản tiền nhỏ nuôi sống gia đình. Venice có trữ lượng khoáng sản khá dồi dào, và có rất nhiều mỏ giống như mỏ này. Mặc dù Haoran thuộc về thành Hesara, nhưng thực tế nó lại là một khu vực ngoại vi của thành Hesara. Vẻ nghèo đói và khó khăn ở đây trái ngược hoàn toàn với vẻ thịnh vượng ở Hesara.
Một thanh niên gầy gò đang đào sâu vào mỏ, trên mặt chỉ có chiếc mặt nạ bảo hộ đơn giản. Các mỏ này thường chứa đầy khí và bụi độc hại. Cũng giống như những người khai thác quặng giàu, những người tìm cách sinh tồn trong các khu mỏ bỏ hoang quanh năm cũng sẽ bị bệnh và chết vì hít phải quá nhiều khí và bụi độc hại. Đôi bàn tay thô ráp và bẩn thỉu của chàng trai trẻ đang một tay đập dụng cụ và một tay đẩy những viên đá vỡ ra. Anh ta dường như có một sự nhạy cảm tự nhiên nào đó với khoáng chất. Không giống như nhiều người trở về tay không mỗi ngày, ngày nào anh ta cũng sẽ đào được gì đó. Lúc đầu, anh ta bị cướp và đánh đập vì không biết cách che giấu. Sau đó, anh ta đã làm hai con dao găm bằng nguyên liệu thô chiết xuất từ quặng mà anh ta tìm thấy. Sau khi làm tên khốn cầm đầu bị thương nặng, không ai dám bắt nạt anh ta nữa.
Hôm nay gặp may mắn tìm được một mảnh quặng thanh huy khác, tuy nó chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng cũng là một thu hoạch. Thanh niên đeo mạng che mặt khẽ cười, khóe mắt hơi cong lên. Ném quặng vào giỏ, anh ta tiếp tục tìm kiếm.
“Uhagen! Uhagen, anh có ở đây không, Uhagen!”
Chàng trai nhìn lên.
“Uhagen! Anh có ở đây không?”
Chàng trai đứng dậy và nói: “Tôi ở đây!”
Rất nhanh, một thiếu niên thấp bé chạy tới, lo lắng ôm lấy anh ta, nói: “Uhagen! Ở ngoài có người tìm anh! Phải làm sao đây? Mau trốn đi!”
Vẻ mặt thanh niên nghiêm nghị, hỏi: “Có bao nhiêu người?”
“Hai!” Thiếu niên lo lắng. “Có một người đàn ông rất cao! Một chân của anh ta là chân giả thuật pháp! Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng! Trên đó có thuật pháp trận! Chắc chắn anh ta là một người đàn ông giàu có! Người còn lại trông cũng rất giàu có!”
Thanh niên mím môi, nói: “Tôi đi xem xem!”
Thiếu niên do dự rồi nói: “Vậy phải cẩn thận. Tôi không nghĩ họ là người tốt.”
Chàng trai ném dụng cụ vào giỏ, cúi xuống nhấc chiếc giỏ lên đưa cho đối phương: “Cất đi cho tôi.”
“Ừ! Nhớ cẩn thận đấy!”
Terra, người có một chân thuật pháp, đứng trong không gian rộng mở bẩn thỉu của khu mỏ bỏ hoang. Chiều cao tuyệt đối của anh và khí chất tự nhiên của một dũng sĩ Dimata khiến những người đang tìm kiếm đồ trong khu mỏ bỏ hoang phải tránh xa họ. Cho dù là những kẻ lưu manh chuyên dùng nắm đấm thống trị khu mỏ bỏ hoang cũng không dám ra mặt vào lúc này. Họ không dám gây sự với bất cứ ai có thể sử dụng một chiếc chân giả thuật pháp.
Abil tò mò: “Sao người mà đại sư Samer muốn tìm lại ở đây? Đại sư Samer có cần quặng không? Tôi có thể mua cho cậu ấy.”
Terra: “Tôi cũng không biết cụ thể.”
Sự việc liên quan đến vấn đề cá nhân của Xinya, mặc dù Terra và Xinya cũng chẳng nói được với nhau mấy câu, nhưng trong tiềm thức, anh không muốn nói ra vấn đề này.
Hai người đợi một lúc, từ xa, một thanh niên mặc quần áo đã không còn màu sắc nguyên bản, trên người còn dính bụi đi về phía họ. Đối phương rất gầy, tóc bị cắt ngắn trông hơi lộn xộn, trên mặt còn có mấy cọng râu lún phún. Toàn bộ khuôn mặt chỉ có thể nhìn thấy rõ đôi mắt, đó là một ánh mắt khá thờ ơ. Cặp mắt tinh tường của Terra khiến anh có thể nhìn rõ hình dáng người kia từ khoảng cách khá xa, sau khi đối phương bước vào, anh buông tay xuống và nói: “Uhagen phải không?”
Thanh niên cố gắng ngẩng đầu lên, quả thực người này rất cao, anh ta bình tĩnh nói: “Phải.”
Đối phương đã tìm được anh ta, vậy thì dù là phúc hay họa, anh ta cũng không thể trốn thoát.
Terra: “Vậy thì đi với tôi.”
Uhagen: “Anh là ai?”
Terra: “Arnold, người Dimata.”
Người Dimata?! Uhagen vốn luôn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn thờ ơ đã hơi nóng lên. Ngay cả những người sống sâu trong Haoran, Uhagen nghe danh người Dimata như sấm nổ bên tai. Một thợ cơ khí từ Eden đã đến thành Hesara. Những người bảo vệ của thợ cơ khí này là những người Dimata vốn bí ẩn huyền thoại, lại không bao giờ rời xa Yahan. Trong số đó, có hai người là những dũng sĩ Dimata!
Uhagen hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi sẽ đi cùng anh.”
Thiếu niên Akeno vừa đi báo tin cho Uhagen đang trốn ở xa và rất sợ hãi khi nhìn Uhagen rời đi cùng hai người đàn ông nọ. Cậu ta không đào nữa, mang theo giỏ của Uhagen và của mình chạy về lều.