Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 86

Chương 86: Cậu gặp phải người cố tình càn quấy rồi.

Vào buổi sáng ngày thứ ba của lớp học của Mục Trọng Hạ tại học viện Sangzhu, Tesir, Terra, Gu’an, Amunda, Abiwo và em bé đầu to Muzai sẽ trở lại Yahan. Đêm hôm trước, Mục Trọng Hạ hầu như không ngủ, vì lưu luyến Tesir, và cũng hơi hoảng do sắp phải xa hắn. Cậu từng nói ở một mình cũng được, nhưng không có Tesir bên cạnh, cậu vẫn cảm thấy hơi bất an.

Mục Trọng Hạ tiễn mọi người đến tận cổng thành. Lúc đi, Uhagen đánh xe, Tesir ngồi trong xe, vẫn luôn ôm Mục Trọng Hạ, trông rõ ràng là suy sụp. Hai người ôm nhau thật chặt, nhưng không ai lên tiếng. Khi xe ngựa dừng lại ở cổng thành, đôi mắt vốn vẫn bình tĩnh của Mục Trọng Hạ lập tức hơi đỏ lên. Tesir nâng cằm cậu lên và hôn cậu thật mạnh, rồi chăm chú nhìn najia yêu quý của mình một lúc, sau đó mới kéo rèm bước ra khỏi xe ngựa.

Mục Trọng Hạ được Tesir đỡ ra khỏi xe. Hít một hơi thật sâu, đầu tiên cậu xoa đầu Gu’an, người vừa ra khỏi nhà đã khóc, nói: “A huynh của em, Abiwo và Amunda đều giao cho em, em cũng phải tự chăm sóc bản thân mình nhé. Đừng để bị lạnh, cứ ăn bất cứ thứ gì em muốn, chúng ta không thiếu thứ gì cả.”

“Anh Mục…” Gu’an không cầm được nước mắt.

Mục Trọng Hạ dịu dàng ôm cô, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Hãy thay anh chăm sóc anh trai em.”

Gu’an gật đầu, còn nói: “Anh Mục, anh nhớ về sớm.”

“Chắc chắn anh sẽ về trước mùa tuyết.”

Tiếp theo là Abiwo. Mục Trọng Hạ cũng xoa đầu y, nói: “Đừng ngại sử dụng vũ khí ta đã cho con, đợi Mục a phụ trở về rồi sẽ chế tạo vũ khí mới cho con. Con ra ngoài nhớ phải chú ý an toàn.”

Mũi Abiwo hơi đau nhức, cũng gật đầu: “Con sẽ!”

Mục Trọng Hạ cúi người bế Amunda đang sắp khóc lên, hôn lên trán cậu bé: “Sau khi về, Amunda phải ăn nhiều rau hơn nhé, bữa nào cũng phải ăn đấy.”

Amunda vòng tay qua cổ Mục a phụ, rúc vào người cậu: “Con biết rồi, Mục a phụ.”

Mục Trọng Hạ duỗi tay ra và ôm Abiwo lần nữa. Mặc dù chỉ hơn Abiwo vài tuổi, nhưng vì tuổi tác ở kiếp trước nên cậu đã thực sự coi hai đứa trẻ này như con ruột của mình. Lúc này, cậu đã lo lắng, không biết bốn người về nhà rồi có thể tự chăm sóc bản thân không.

“Ngao…”

Biết Mục Trọng Hạ không về cùng, Muzai giơ chân lên cọ cọ cậu. Mục Trọng Hạ đặt Amunda xuống, ôm lấy cái đầu to đầy lông của Muzai, xoa xoa lần nữa, rồi ngẩng đầu lên nói với Tesir: “Khi nào có thời gian, anh nhớ phải làm gà quay và cá nướng cho Muzai.”

“Ừm.”

Terra đứng sang một bên không bước tới, cảm thấy vô cùng rầu rĩ. Anh nghĩ đến việc Mục đại sư vẫn chưa biết kế hoạch của Tesir, và chia ly giữa họ có thể là mãi mãi, chỉ đành quay đi và giả vờ thu dọn đồ đạc lên ngựa, để Mục Trọng Hạ không thấy anh buồn.

Nhưng dù có lưu luyến đến đâu thì thời điểm chia tay cuối cùng cũng vẫn sẽ đến. Sau khi Tesir vỗ nhẹ Mục Trọng Hạ, Mục Trọng Hạ biết mình phải buông tay. Sau khi xoa đầu Muzai, Abiwo và Amunda, Mục Trọng Hạ quay lại, ôm chặt Tesir rồi lưu luyến buông tay: “Đi thôi!”

Tesir bế Amunda lên ngựa, trong khi Abiwo, Gu’an và Terra cưỡi ngựa của họ. Mục Trọng Hạ nghẹn ngào, ho khan một tiếng, cất giọng khàn khàn: “Đi đường cẩn thận nhé, em sẽ sớm quay về!”

Một lần nữa khắc sâu bóng dáng najia trong mắt và trái tim, Tesir vung roi ngựa. Ngựa của hắn là con ngựa đầu tiên lao đi, Terra cũng quất roi.

“Anh Mục, anh nhớ về sớm nhé!”

“Ngao– !”

“Mục a phụ! Chúng con sẽ chờ cha ở bộ lạc!”

Mục Trọng Hạ vẫy tay, chồng cậu, con trai cậu, em gái cậu… Cậu đưa tay lên miệng, hét lớn bằng tiếng Dimata: “Ta sẽ sớm quay về!”

Tesir nghiến răng vung roi ngựa mạnh hơn. Hắn không dám nhìn lại. Amunda ngẩng đầu lên nhìn a phụ đang có vẻ rất buồn. Cậu bé sụt sịt, cố nén nước mắt. A phụ chắc chắn cũng không muốn xa Mục a phụ như cậu bé. Lần đầu tiên, cậu bé hy vọng mùa tuyết sẽ đến sớm, vì khi mùa tuyết đến, Mục a phụ sẽ trở về.

Tesir và những người khác vừa rời đi, xung quanh như đột nhiên trống rỗng, trong lòng Mục Trọng Hạ cũng trống rỗng. Trên đường về, cậu ngồi trong xe, không nói một lời. Khi về đến nơi ở của mình, cậu bơ phờ bước xuống xe, cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn ngay khi Tesir rời đi.

“Thầy.”

Mục Trọng Hạ quay người lại, hôm nay cậu không mặc áo choàng thợ cơ khí, còn đội mũ, trông không quá bắt mắt. Uhagen cao hơn Mục Trọng Hạ, anh ta lùi lại một bước để thầy không phải ngước nhìn.

Uhagen hỏi: “Thầy, có phải vì yêu dũng sĩ Artai nên thầy mới không quay lại Eden không?”

Những gì Mục Trọng Hạ vừa nói là tiếng Dimata, Uhagen nghe không hiểu, nhưng điều đó không ngăn anh ta nhìn thấy sự gắn bó của thầy với dũng sĩ Artai. Mục Trọng Hạ chớp mắt, không ngờ Uhagen lại hỏi mình. Nhưng cậu không hề khó chịu, mà lắc đầu: “Không. Tôi gặp anh ấy khi tôi buộc phải rời Eden. Anh ấy đã cho tôi một mái ấm. Tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi.”

Uhagen hỏi những nghi ngờ mà mình đã ấp ủ nhiều ngày nay: “Nhưng bây giờ thầy đã là một thợ cơ khí cấp cao. Thầy còn là một thiên tài về cơ khí. Dù có gặp phải chuyện gì ở Eden thì bây giờ cũng sẽ không ai dám đến gây phiền phức cho thầy.”

Mục Trọng Hạ khẽ cau mày. Câu hỏi của Uhagen thực sự liên quan đến chuyện riêng của cậu. Uhagen thẳng thắn nói: “Là do tôi không hiểu. Rất nhiều người ở thành Hesara cũng không hiểu.”

Mục Trọng Hạ đương nhiên biết rất nhiều người không hiểu, vì vậy nghiêm túc hỏi: “Cậu cảm thấy Eden tốt à?”

Uhagen gật đầu. Eden là thánh địa trong lòng mọi thợ cơ khí ở Venice, nhưng không phải ai cũng có thể ở lại đó.

Mục Trọng Hạ: “Nhưng tôi không nghĩ Eden tốt đến vậy.”

Uhagen mở to mắt.

Mục Trọng Hạ: “Đã nhìn thấy sự thịnh vượng lớn lao, đối với tôi ‘bây giờ’, nhà tôi là nơi đẹp đẽ và thoải mái nhất. Hơn nữa, chẳng phải sự tự do của Yahan còn đẹp hơn xiềng xích ẩn dưới sự thịnh vượng của Eden sao?” Khi nói lời này, Mục Trọng Hạ mỉm cười từ tận đáy lòng. Xin lỗi, cậu là một người ngoài hành tinh đến từ tương lai, thực sự không nghĩ Eden tốt đẹp gì. Trở về với thiên nhiên mới là điều nhân loại khao khát trong thế kỷ 21!

Uhagen ngơ ngác nhìn nụ cười trên môi thầy, rồi anh ta cũng mỉm cười theo. Thầy của anh ta yêu tự do, hơn là tôn vinh mà một người thợ cơ khí có thể mang lại, và anh ta hiểu điều đó.

“Thưa thầy, tôi muốn cùng thầy đến Yahan.” Uhagen quỳ một chân xuống: “Tôi không sợ gian khổ hay lạnh lẽo. Xin cho phép tôi theo thầy đến Yahan.”

Mục Trọng Hạ nhìn vào ánh mắt không hề né tránh của Uhagen, một lúc lâu sau mới cười vui vẻ: “Được rồi. Cậu có thể cùng tôi đến Yahan, nhưng không thể tùy ý rời đi.”

Giọng điệu nhẹ nhàng của Mục Trọng Hạ khiến Uhagen lộ ra nụ cười chân thành đã lâu không thấy, anh ta nói như một lời thề: “Tôi sẽ không bao giờ rời đi, cho đến khi thầy rời đi!”

Dưới ánh mặt trời, Uhagen lần đầu tiên phát hiện ra thầy giáo trẻ của mình xinh đẹp đến thế. Có lẽ chỉ có những chiến binh Dimata dũng cảm và không biết sợ hãi mới có thể mang lại an toàn tuyệt đối cho một người xinh đẹp như vậy.

Mục Trọng Hạ rất vui mừng khi tìm được một thợ cơ khí tương lai một cách dễ dàng như vậy, tuy nhiên, khi nghĩ đến việc Tesir đã ra đi và không thể báo tin vui cho hắn ngay lập tức, tâm trạng vui vẻ của Mục Trọng Hạ cũng biến mất. Buồn bã đi vào nhà, Mục Trọng Hạ thầm than thở, buổi tối không có người sưởi ấm giường cho mình. Uhagen đi phía sau, nhìn thấy trạng thái của thầy, không biết nên bước lên an ủi hay cúi đầu cười. Thầy quả thực cứ như một đứa trẻ, nhưng thầy còn chưa đến 20 tuổi, nên quả thực vẫn còn rất trẻ.

Tesir rời đi, Mục Trọng Hạ cũng không muốn ăn trưa nữa, nhưng buổi chiều vẫn còn phải học nên cậu chỉ có thể cố ăn một bát cơm lớn, nếu không cậu sẽ mất sức giữa bài giảng mất.

Sau khi Tesir rời đi, Mục Trọng Hạ nhanh chóng vực lại tinh thần sau một ngày chán nản. Cậu vẫn còn một nhiệm vụ phải hoàn thành. Tesir đi rồi, cậu có thể tập trung vào việc nghiên cứu thuật pháp. Đối với bài tập về cơ khí, cậu đưa cho Uhagen một danh sách các câu trả lời đúng, và Uhagen đã giúp cậu sửa bài theo những câu trả lời tiêu chuẩn. Nếu Uhagen không chắc chắn, anh ta sẽ hỏi lại cậu. Sau khi Uhagen sửa xong, Mục Trọng Hạ sẽ xem lại lần nữa, điều này không chỉ tiết kiệm thời gian của cậu mà còn giúp Uhagen tập luyện.

Với giáo trình thuật pháp, Mục Trọng Hạ đã có lý do hoàn hảo. Vào buổi sáng, cậu sẽ tới lớp thuật pháp để dự thính. Các giảng viên cơ khí rất khâm phục cậu vì sự nghiêm túc trong môn cơ khí, nhiều giảng viên cơ khí trẻ cũng đến quan sát, mong rằng điều đó sẽ có ích cho kiến thức của mình.

Vào ngày thứ tư sau khi Tesir rời đi, những sinh viên thuật pháp bị trả về và hiệp hội thuật pháp ở thành Tuyou sẽ cùng đến thành Hesara. Trong số những pháp sư này có Taqilan, người vừa về đã vội vã tới. Sau khi những người này đến thành Hesara, họ đến thẳng hiệp hội cơ khí. Không bao lâu, Mục Trọng Hạ và chấp sự Chagante cũng đến. Khi gặp lại Mục Trọng Hạ, Taqilan chỉ liếc nhìn cậu mà không nói gì đặc biệt nhắm vào cậu. Mục Trọng Hạ chỉ lễ phép chào hỏi, cũng không chủ động tới bắt chuyện.

Thấy cả hai đều giữ vẻ ngoài bình tĩnh, Mengri và các vị đại sư khác cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cũng có rất nhiều người biết lúc đó dũng sĩ Artai đã làm gì với Taqilan, và sự thù địch của Taqilan với Mục Trọng Hạ cũng đã lan rộng đến các cấp trên của hiệp hội cơ khí và hiệp hội thuật pháp Venice.

Khi mọi người đã đến đủ, Mengri lên tiếng trước: “Các sinh viên cơ khí trở về từ Eden, với sự giúp đỡ của Hani Samer, chúng tôi đã tìm ra rất nhiều vấn đề. Ở đây, một lần nữa, tôi muốn cảm ơn Hani Samer vì sự hỗ trợ của cậu ấy đối với hiệp hội cơ khí Venice chúng ta.”

Các thợ cơ khí Venice có mặt đều chào hỏi Mục Trọng Hạ, và Mục Trọng Hạ cũng chào lại. Mengri tiếp tục nói: “Sự hợp tác giữa sinh viên cơ khí và sinh viên thuật pháp của chúng ta cũng có rất nhiều vấn đề. Đại sư Taqilan, hẳn là ngài đã biết về những chuyện không tốt đã xảy ra trong hiệp hội cơ khí.”

Taqilan lạnh lùng nói: “Hiệp hội thuật pháp đang tiến hành điều tra toàn diện. Ý ta là điều tra nghiêm ngặt.”

Taqilan có đầy vẻ tự tin, mặc dù cô không phải là hội trưởng Hiệp hội thuật pháp, nhưng hầu hết các vấn đề liên quan đến thuật pháp ở Venice đều không thể qua mắt cô.

Mengri: “Tôi cũng có ý như cô, nếu không chấn chỉnh lại thì ngành thuật pháp ở Venice chúng ta sẽ càng bị tụt lại phía sau xa hơn, sinh viên của chúng ta sẽ càng khó đến Eden du học hơn.”

Sắc mặt Taqilan rất khó nhìn. Tuy cô thường xuyên tuỳ hứng, nhưng sự việc này cũng khiến cô rất tức giận. Điều đầu tiên cô làm sau nhận được tin tức là với tư cách là một pháp sư cấp thượng, đó là cách chức hội trưởng hiệp hội pháp sư cấp hình kia, và cả viện trưởng khoa thuật pháp của học viện Likuo.

Mengri: “Hani Samer muốn thấy các sinh viên cơ khí và sinh viên thuật pháp bị trả về lần này phối hợp. Cho bọn họ một đêm chuẩn bị nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta sẽ gặp nhau ở hiệp hội.”

Không ai phản đối. Các sinh viên cơ khí trở về đã hợp tác với các sinh viên thuật pháp ở học viện Sangzhu, Mục Trọng Hạ cũng đã nhận thấy một số vấn đề. Tuy nhiên, cậu cũng cần biết thêm về tình hình của những sinh viên thuật pháp được trả về lần này. Đương nhiên, cậu không hiểu thuật pháp, nhưng cậu rất quen thuộc với sự hợp tác giữa sinh viên cơ khí và sinh viên thuật pháp. Tuy Mục Tu không nổi tiếng ở trường, nhưng vì cậu ấy không giỏi hòa đồng lại quá ít nói, nhưng khi sinh viên cơ khí và sinh viên thuật pháp cần hợp tác, Mục Tu chắc chắn là người nổi tiếng nhất trong lớp, ai cũng muốn làm việc cùng cậu ấy.

Mengri nói xong, Mục Trọng Hạ lại nói: “Đây chính là kế hoạch của tôi cho bài tập hợp tác ngày mai giữa sinh viên cơ khí và sinh viên thuật pháp.” Cậu mở sổ tay, nói kế hoạch mà mình đã làm từ sáng sớm ra. Sau khi cậu nói xong, ngay cả Taqilan cũng không thể tìm ra lỗi. Cô nhìn Mục Trọng Hạ với ánh mắt rất phức tạp. Mặc dù đã nhiều năm không đặt chân đến Eden, nhưng cô có thể nói, rằng Mục Trọng Hạ không hề giấu nghề.

Ba đại sư cơ khí cấp cao và Taqilan đều không tỏ ra phản đối hay bổ sung gì nên sự việc đã được thông qua. Công việc được giao lần lượt cho Chagante và Mude. Các pháp sư đến đây cũng đã mệt mỏi, Mengri tuyên bố giải tán cuộc họp, và sáng sớm mai, mọi người sẽ tập trung tại hội trường của hiệp hội.

Tesir không có ở đây, cho nên tối nay, Mục Trọng Hạ ở lại hiệp hội, Uhagen cũng đi theo. Hiệp hội đã sắp xếp một phòng cho Mục Trọng Hạ để thuận tiện cho hai người họ. Tesir và những người khác rời đi, hiệp hội lại cử lính canh, đầu bếp và người giúp việc đến nơi ở của Mục Trọng Hạ để chăm sóc cậu. Ningja thì vẫn ở nhà thuê, trong số những người giúp việc cũng có phụ nữ, có thể chăm sóc Ningja một ngày.

Khi Mục Trọng Hạ trở lại phòng và cởi áo choàng cơ khí ra thì có tiếng gõ cửa. Uhagen đi ra mở cửa, khi nhìn thấy người ngoài cửa, anh ta vô thức rùng mình.

“Đại, đại sư Taqilan!”

Ở Venice, chẳng mấy ai không sợ một pháp sư cấp thượng, càng đừng nói đến Uhagen.

Mục Trọng Hạ nghe tiếng động, từ trong thư phòng đi ra, thấy Taqilan đẩy Uhagen sang một bên rồi bước vào, trong lòng cậu cảm thấy hơi bực. Người phụ nữ này thật phiền phức.

Taqilan tới một mình, và nói với Uhagen: “Ra ngoài.”

Uhagen không dám rời đi. Anh ta nhìn Mục Trọng Hạ. Cậu chỉ bảo: “Đi lấy đồ ăn đi, đừng để người khác đưa cho, tôi muốn ăn chút gì đó thanh đạm.”

Uhagen nghĩ đến việc nơi này là hiệp hội cơ khí, và thầy còn là một người đàn ông, nên nghiến răng bỏ đi.

Cánh cửa vừa đóng lại, Taqilan ngồi xuống sofa và hỏi: “Cậu tốt nghiệp Học viện Athens phải không?”

Da đầu Mục Trọng Hạ tê dại trong chốc lát. Người phụ nữ này đến kiểm tra cậu sao?! Cậu ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, cách xa Taqilan, ánh mắt cảnh giác. Người phụ nữ này muốn gì đây?

Taqilan: “Tại sao thiên tài của Học viện Athens lại đến sống ở Yahan?”

Sắc mặt Mục Trọng Hạ u ám, nói: “Quý cô Taqilan, ngài không hiểu quyền riêng tư là gì à?” Cậu thực sự rất tức giận.

Taqilan phớt lờ vẻ mặt đen tối của Mục Trọng Hạ và tiếp tục với giọng điệu thắc mắc: “Cậu đột nhiên xuất hiện ở Venice, còn hỗ trợ ngành cơ khí của Venice như vậy. Thật khó để ta không nghi ngờ ý định của cậu. Ta cũng không điều tra cậu,” cô tiến lại gần Mục Trọng Hạ, “mà bởi vì ta đã học ở học viện Athens được 5 năm, mà cậu lại có quá nhiều dấu vết là sinh viên của học viện Athens.”

Lần này, đến lượt Mục Trọng Hạ kinh ngạc, năm năm?! Không phải người ta nói thợ máy và pháp sư ở Venice sẽ chỉ học ở đó tối đa ba năm sao?!

Taqilan lạnh lùng nói: “Mục đích của cậu là gì!”

Mục Trọng Hạ cau mày: “Tôi thì có thể có mục đích gì?”

Taqilan: “Thì vì ta không biết nên mới tới hỏi cậu đây.”

Mục Trọng Hạ: “…”

Cậu gặp phải người cố tình càn quấy rồi.

Bình Luận (0)
Comment