Chương 87: Phản bội
Có vẻ như Taqilan sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, nhưng Mục Trọng Hạ lại vô cùng khó chịu. Nhưng cho dù Tesir có ở trước mặt thì cậu cũng không thể để Tesir dạy cho Taqilan một bài học nữa. Nếu Taqilan đã hoài nghi như vậy, thì cũng không thể nói là cô sai. Nếu Mục Trọng Hạ né tránh câu hỏi này thì lại có vẻ như cậu đang chột dạ. Mục Trọng Hạ có chột dạ không? Tất nhiên là không rồi.
Mục Trọng Hạ không chột dạ nhìn thẳng vào đôi mắt nghi ngờ của Taqilan và ngả người ra sau để tránh mùi nước hoa rõ ràng tỏa ra từ cơ thể cô. Trong một thế giới tràn ngập ma dược này, đương nhiên sẽ có những thứ như nước hoa. Tất nhiên, những loại đó không thể so sánh được với những loại ở thế giới mà Mục Trọng Hạ quen thuộc. Đã quen với mùi vị mạnh mẽ trên cơ thể Tesir, mũi Mục Trọng Hạ bỗng nhiên không thể chịu đựng được khi ngửi thấy mùi nước hoa quá nồng.
Mục Trọng Hạ nghiêm túc nói: “Đại sư Taqilan, tin hay không thì tùy ngài, nhưng ý định ban đầu của tôi đến Yahan chỉ là để cuộc sống của người dân trong bộ lạc trở nên tốt hơn. Giá cả vật tư mà các thương nhân Eden hàng năm đến Yahan trao đổi quá ác độc. Người Dimata đã phải vật lộn với cái lạnh buốt giá ở Yahan trong nhiều thế hệ. Họ có thể nguyên thủy hoặc man rợ, nhưng họ là những người dũng cảm nhất trên thế giới. Ngài sẽ không bao giờ biết, vào mùa tuyết hàng năm, khi dã thú xâm lược, người Dimata đã dùng máu thịt của mình để ngăn chặn dã thú xâm nhập như thế nào. Nhưng dù cuộc sống khó khăn đến thế, họ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ Yahan. Nhưng chỉ cần họ muốn, họ có thể tập trung toàn bộ sức mạnh của Dimata, tôi tin là họ sẽ dễ dàng chiếm được đại lục Venice, vùng đất màu mỡ hơn nhiều so với Yahan.”
Đôi mắt Taqilan lạnh lùng đến mức nguy hiểm. Mục Trọng Hạ coi như không thấy, còn nói tiếp: “Nhưng họ đã không làm vậy. Trăm năm trước, dù người Dimata có xung đột với các nước khác, chẳng qua cũng chỉ vì muốn sống sót. Chỉ khi không còn sống sót được nữa, họ mới từ bỏ vùng đất Yahan – nơi đã sinh ra người Dimata. Người Dimata thuộc về Yahan. Ở đó, có bầu không khí lạnh buốt mà họ đã quen; có chiến mã Yahan ngày đi ngàn dặm; có bầu trời trong xanh rộng lớn hơn cả Eden… Có thể họ không bao giờ có được cuộc sống thoải mái như người Dirott và người Eden, nhưng họ cũng không nên bị áp bức như vậy.”
Taqilan cười lạnh: “Cậu đang thương hại họ à?”
Sắc mặt Mục Trọng Hạ trở nên lạnh lùng: “Tôi không thương hại họ, tôi chỉ thương xót, thương xót người đàn ông của tôi, con trai tôi và em gái tôi. Một người sinh ra đã không phải lo cơm ăn áo mặc, không cần lo lắng dinh dưỡng thiếu hụt, một người phụ nữ kiêu ngạo không mắc bệnh đau xương như ngài, có không hiểu được cũng là chuyện bình thường.”
Đương nhiên, Taqilan nghe được ý mỉa mai trong lời nói của Mục Trọng Hạ, cũng biết Mục Trọng Hạ không thích cô. Cô ngả người về phía sau: “Ở học viện Athens, dù là sinh viên tài năng đến đâu cũng không có khả năng tốt nghiệp sớm. Cậu đã rời khỏi học viện Athens trước khi tốt nghiệp. Với tài năng của cậu, đám cổ hủ đó sẽ không bao giờ dễ dàng để cậu ra đi. Vậy thì chỉ có một khả năng: cậu đã tự mình rời khỏi học viện. Vậy thì điều gì khiến cậu phải rời khỏi học viện Athens và không dám quay lại Eden? A, đừng bảo tôi là vì cậu yêu người đàn ông Dimata kia. Trong mắt đám cổ hủ kia, chuyện này không là gì cả. Chỉ cần để lại một đứa nhỏ, dù cậu có yêu mười người đàn ông Dimata, bọn chúng cũng sẽ không thèm để ý.”
“Khụ khụ khụ…”
Mục Trọng Hạ sặc nước bọt của chính mình. Thôi dẹp đi, mười người ấy hả, cậu không muốn nhìn thấy Tesir tự tay đâm tộc nhân của mình đâu!
Mục Trọng Hạ cau mày, nói: “ Sao ngài có thể chắc chắn rằng tôi là sinh viên của học viện Athens?”
Taqilan: “Ta nói cho cậu biết, dấu vết của học viện Athens trên người cậu quá nặng.”
Mục Trọng Hạ cau mày: “Việc tôi rời học viện có quan trọng với ngài đến thế không? Đây là chuyện riêng của tôi. Tôi đến Venice chỉ để bộ lạc nơi tôi sống thoát khỏi sự bóc lột của đám thương nhân Eden. Về việc đến thành Hesara, chuyện này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của tôi, và ngài hẳn đã biết rõ lý do. Bây giờ đã ở đây, tôi không thể có quan hệ không tốt với các hiệp hội thành Hesara được. Thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn là thêm một kẻ địch. Hơn nữa, các vị đại sự đều đối xử với tôi rất tốt, sao tôi phải xa lánh họ làm gì? Cho dù ấn tượng của người khác về thợ máy của Eden là gì, hay họ nghĩ thợ máy của Eden hẳn phải như thế nào, tôi cũng chỉ như vậy thôi. Chỉ cần có thể kiếm tiền, tôi sẽ nhận đơn hàng; chỉ cần họ không có ý xấu với tôi, tôi sẵn sàng kết bạn với họ.
Hơn nữa, khi đến học viện, tôi cũng không giảng được mấy tiết. Đó chỉ là một số chương trình học cơ bản mà Venice chưa đạt trình độ. Ngay cả khi tôi dạy thêm một vài chương trình cơ bản, họ sẽ không thể lập tức sửa chữa được những bất cập về cơ học. Mà nếu tôi làm được điều này, tôi có thể khiến công việc kinh doanh của bộ lạc và Venice tốt hơn, vậy tại sao lại không làm. Khi việc kinh doanh ổn thoả, cuộc sống của tôi ở Yahan cũng sẽ tốt hơn. Đây là sự việc mà đôi bên cùng có lợi, tôi không hề phức tạp như ngài nghĩ.”
Đôi mắt đẹp của Taqilan hơi nheo lại, nhưng cô lại nói một câu hoàn toàn không liên quan đến tình hình: “Tên đàn ông Dimata đó của cậu đã bỏ cậu lại đây một mình. Không phải cậu nói cậu yêu hắn ta sao? Cậu cứ để hắn ta đi như vậy sao?”
Mục Trọng Hạ không khỏi trợn mắt: “Yêu thì nhất định phải luôn giữ anh ấy ở bên cạnh sao? Anh ấy có việc mà anh ấy phải làm, tôi cũng có việc của tôi, trước mùa tuyết tôi sẽ về. Đương nhiên là anh ấy nói sẽ đón tôi, nhưng điều đó không cần thiết. Trước mùa tuyết là thời điểm bộ lạc bận rộn nhất, anh ấy còn phải đi săn để dành thức ăn cho mùa đông.”
Taqilan chán ghét nói: “Sở thích của cậu thật đặc biệt. Đám đàn ông Dimata kia, ngoài sức mạnh vô song, cậu còn có thể nói chuyện gì với họ? Họ không hiểu gì hết.”
Mục Trọng Hạ: “Tôi chỉ thích đàn ông có sức mạnh vô song thôi. Tôi với người đàn ông của tôi nói chuyện gì thì không phiền ngài lo lắng.”
Mục Trọng Hạ chẳng buồn tỏ ra khách sáo với người phụ nữ khó hiểu này nữa. Tốt nhất là hai người họ nên tỏ rõ thái độ, sau này gặp nhau ít thôi. Dù sao thì cậu cũng là thợ cơ khí, sẽ không có việc gì cần qua lại với Taqilan. Cậu biết rất rõ, Taqilan không dám làm gì mình.
Taqilan đứng dậy, giọng điệu âm dương quái khí, nói: “Vậy thì chúc cậu và người đàn ông của cậu có một tình yêu lâu dài.”
Nói xong, Taqilan vẫn giữ nguyên phong thái quyến rũ rời đi, bỏ lại Mục Trọng Hạ sau cửa bĩu môi: “Đúng là dở hơi.”
※
Kể từ cuộc đối đầu cũng không tính là quá gay gắt với Taqilan hôm đó, Mục Trọng Hạ trở nên rất bận rộn, Taqilan cũng không đến gặp cậu một mình nữa. Mục Trọng Hạ còn phải đi nghe giảng bên học viện thuật pháp, giảng bài cho sinh viên năm thứ nhất của học viện cơ khí, hướng dẫn Uhagen, nhận đơn hàng, và thỉnh thoảng phải giao lưu với mấy người đại sư Mengri. Có đôi khi các thợ cơ khí và pháp sư phải họp cùng nhau, cậu cũng tham dự.
Sau khi kiểm tra sơ bộ các sinh viên cơ khí và các sinh viên thuật pháp bị trả về, Mục Trọng Hạ nhận thấy, thực lực của một trong những sinh viên bị trả về có vấn đề, còn người còn lại thì quả thực là do Eden yêu cầu quá cao. Mục Trọng Hạ không giấu mấy người Mengri bất cứ điều gì. Cậu chỉ rõ những khuyết điểm của các sinh viên, đồng thời cũng nói rõ là một nửa trong số những người này sẽ có thể học ở Eden. Xét cho cùng, các yêu cầu của học viện Eden đối với sinh viên nước ngoài không khắt khe như đối với sinh viên trong nước, dù sao thì chi phí du học cũng rất cao. Việc tuyển một số sinh viên nước ngoài một cách hợp lý không chỉ giúp ích cho mối quan hệ của Eden với các nước khác, mà còn là một cách để tạo dựng nguồn thu nhập. Nhưng lần này, học viện Hersey và học viện Yuli trả lại nhiều sinh viên đến mức ngay cả Mục Trọng Hạ cũng không thể hiểu được tại sao. Dù sao thì Mục Tu cũng chỉ là sinh viên, không có khả năng tiếp xúc đến những vấn đề sâu hơn, nên Mục Trọng Hạ không thể tìm ra mấu chốt.
Venice đã quyết định cử người đến Eden để tìm hiểu lý do cụ thể. Chuyện này Mục Trọng Hạ cũng không giúp được, cho dù có thể thì cậu cũng sẽ không nhiệt tình như vậy. Dù sao thì chuyện cũng không liên quan gì đến cậu. Thời gian rảnh duy nhất cậu có mỗi ngày đều đã dùng để nhận đơn đặt hàng. Vừa kiếm được tiền, vừa có thể nâng cao trình độ cơ khí của mình. Dù sao kiến thức về cơ khí của cậu cũng là do Mục Tu để lại, không phải nguyên bản của cậu. Cậu vẫn cần phải học thêm và luyện tập nhiều hơn.
Mục Trọng Hạ ở lại thành Hesare và tập trung vào công việc học tập và nhận đơn hàng. Còn Tesir và đoàn người vẫn luôn tiếp tục đi, ngoại trừ những lúc cần thiết phải nghỉ ngơi. Amunda dù còn nhỏ cũng không hề phàn nàn. Có lẽ người Dimata trời sinh đã có thể chịu được những xóc nảy trên lưng ngựa. Tốc độ ngựa của Yahan nhanh đến mức chỉ trong mười ngày, chúng đã vượt qua cây cầu đá và tiến vào Yahan. Tesir không đi theo con đường mà các thương nhân Eden đã đi. Vào ngày thứ mười sáu sau khi rời xa Mục Trọng Hạ, họ đã về tới bộ lạc.
Ngay khi Tesir bước vào lãnh địa thủ lĩnh, đã có người đến đưa tin trước. Bên ngoài lều thủ lĩnh, tiếng kèn du dương vang lên. Mushka và đại phù thuỷ dẫn đầu các thành viên trong lãnh địa thủ lĩnh chào đón các anh hùng trở về. Khanbana, Tulasen và Suwanbi cưỡi ngựa tiến về phía trước, vui mừng đi đón những người về. Tuy nhiên, sau khi ngựa của Tesir, Terra và những con ngựa còn lại ngày càng đến gần hơn, nụ cười trên khuôn mặt của ba người không còn nữa. Mục đại sư đâu?!
Ba người họ mở to mắt nhìn chằm chằm vào phía trước, phía sau và xung quanh Tesir. Không hề có dấu hiệu của Mục đại sư! Ngựa của Tesir nhanh chóng đến gần, Tulasen hỏi: “Tesir, Mục đại sư đâu!”
Gu’an đang định nói anh Mục sẽ về trước mùa tuyết, thì anh trai cô lại nói: “ Về rồi nói sau.”
Gu’an nhìn anh trai mình. Không biết tại sao, nhưng cô thấy vẻ mặt anh mình không tốt, khóe miệng mím chặt, thì đột nhiên có dự cảm không lành. Tulason, Suwanbi và Khanbana đều cảm thấy căng thẳng, chân đặt trên bàn đạp bỗng hơi yếu đi.
Đoàn người Tesir trở về, không mang lại sự cổ vũ và chào đón lãnh địa thủ lĩnh, mà thay vào đó, lại phủ bóng đen lên toàn bộ lạc. Bởi vì Mục đại sư không trở lại. Tesir bế Amunda xuống ngựa, đi đến trước mặt thủ lĩnh hành lễ: “Thủ lĩnh, đại phù thủy, chúng con đã trở lại.”
Mushka nhìn Terra ngơ ngác cùng Guan đang hoảng sợ phía sau, trong lòng trầm xuống: “Đến lều của ta!”
Không để Gu’an và hai đứa trẻ quay lại trước, Tesir dẫn họ vào lều thủ lĩnh, theo sau là Tulasen, Khanbana và Suwanbi. Xung quanh vừa trở nên ồn ào, nhưng giờ lại yên tĩnh. Mọi người đều chú ý đến những gì đang diễn ra trong lều thủ lĩnh.
Sau khi ngồi xuống và đặt Amunda xuống, Tesir nói trước khi cha mình lên tiếng: “Con đã để Trọng Hạ ở lại thành Hesara. Em ấy không nên ở lại Yahan.”
“A phụ (a huynh)!”
Abiwo, Amunda và Gu’an đều sửng sốt. Terra bình tĩnh nói với cha mình và đại phù thuỷ đang vô cùng kinh ngạc: “Mục đại sư là một thợ cơ khí cấp cao. Venice đã mời cậu ấy đến giảng dạy tại học viện. Mục đại sư là một thiên tài, một thiên tài mà chúng ta không thể tưởng tượng được. Mặc dù con không hiểu một thiên tài như Mục đại sư mạnh đến mức nào, nhưng Tesir nói đúng, Mục đại sư không nên ở lại Yahan chịu khổ. Tesir cũng không nói chuyện này với Mục đại sư, là do chính cậu ấy tự quyết định.”
Gu’an kêu lên trước: “A huynh! Sao anh có thể bỏ anh Mục ở lại đó! Anh Mục rất yêu anh!”
Yết hầu Tesir run rẩy dữ dội, nhưng hắn không tranh cãi.
Abiwo nhảy dựng lên: “Con đi đón Mục a phụ!”
Tesir túm con trai mình lại, “Abiwo!”
Abiwo lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhìn cha mình: “A phụ! A phụ làm vậy là phản bội, phản bội lòng tin của Mục a phụ dành cho mình!”
Tesir: “Ta đã quyết.”
Terra: “Abiwo, nếu Mục đại sư trở lại Eden, sẽ không có ai dám ức h**p cậu ấy. Ở Eden, cậu ấy sẽ không phải chịu đựng cái lạnh mùa tuyết, cũng sẽ không tê cóng ngón tay. Cháu hẳn đã biết, ngón tay của thợ cơ khí quan trọng đến thế nào.”
Nước mắt Abiwo chảy xuống.
Terra: “Chúng ta thậm chí còn không thể cung cấp cho cậu ấy một lò luyện kim tốt.”
Abiwo lau mặt thật mạnh, quay người chạy ra khỏi lều. Y đã rất đau đớn. Y không thể bác bỏ lời nói của a thản, nhưng cũng không thể chịu đựng được việc sau này sẽ không còn Mục a phụ nữa. Y vốn đã nghĩ, cuối cùng mình và Amunda cũng có thể có một gia đình trọn vẹn như những người khác, có a phụ, có a mỗ, nhưng…
Abiwo bỏ ra ngoài, Amunda cắn môi khóc khe khẽ, Tesir nói: “Trọng Hạ đã làm quá nhiều việc cho bộ lạc rồi.”
Nói xong, hắn bế Amunda đứng dậy và giao phần tiếp theo cho Terra, bởi vì hắn không còn sức để nói thêm nữa. Hắn chỉ muốn quay trở lại lều, nơi hắn và Trọng Hạ đã sống cùng nhau. Gu’an khóc nức nở. Mushka nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, sau đó lại mở mắt ra, nói: “Terra, con nói rõ ràng xem.”