Chương 88: Sắp không kiên trì nổi nữa.
Dưới ánh đèn thuật pháp sáng rực, Uhagen khẽ cau mày, cẩn thận chữa từng bài tập dựa trên đáp án thầy đưa. Sáng mai anh ta sẽ đưa hết bài tập đã sửa cho thầy, thời gian rất eo hẹp. Kể từ khi chính thức trở thành trợ lý của Mục Trọng Hạ, cứ tỉnh giấc là đầu óc Uhagen sẽ làm việc điên cuồng, buổi tối thì ngã đầu là ngủ, không còn thời gian để nhớ về tình yêu đã mất hay ông nội ở quê hương xa xôi. Dù vậy, anh ta vẫn hạn chế thời gian ăn ngủ ở mức tối thiểu mỗi ngày. Nhưng trong khoảng thời gian tuyệt vọng nhất, ít nhất, thời gian ngủ của anh ta cũng được đảm bảo. Điều đau khổ nhất lúc đó là ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trong lòng vừa bất lực vừa oán hận. Hiện tại, tuy mệt mỏi đến mức nhiều lần gần như không kiên trì nổi nữa, nhưng trong lòng anh ta vẫn thỏa mãn.
Uhagen che miệng ngáp một cái thật lớn, dụi dụi đôi mắt đau nhức. Nghĩ đến vẻ mặt bình thản quen thuộc của thầy khi đối mặt với quầng thâm dưới mắt vì ngày nào cũng ngủ không đủ giấc của mình, Uhagen vỗ nhẹ lên mặt. Không có gì ngạc nhiên khi thầy lại lợi hại như vậy, vì thầy vốn dĩ là thiên tài, đã vậy lại còn chăm chỉ… Cũng không thể trách Eden vì đã trả lại rất nhiều sinh viên về Venice. Ngay cả thợ cơ khí siêng năng nhất ở học viện Sangzhu cũng chưa bao giờ mệt mỏi như anh ta. Nhưng dù vậy thì cũng chưa là gì so với thầy.
Nhìn thời gian, chắc hẳn giờ thầy đã nghỉ ngơi rồi. Uhagen để bài tập không chắc chắn sang một bên và chuyển sang bài tiếp theo. Nhưng vào lúc này, Mục Trọng Hạ, người mà Uhagen cho là đã nghỉ ngơi, đang trốn trong phòng, rèm kéo chặt và chỉ thắp một ngọn đèn thuật pháp. Cậu cầm một viên đá thuật pháp màu trắng ở tay trái và một cây bút thuật pháp ở tay phải, đang rất tập trung. Trong tầm nhìn của Mục Trọng Hạ, một đường màu đỏ mỏng chuyển động ngay khi cây bút thuật pháp bên phải mình vẽ lên viên đá thuật pháp màu trắng. Dần dần, thuật pháp trận cơ bản nhất trên viên đá thuật pháp màu trắng đã hình thành. Mỗi thuật pháp trận trên một vật phẩm thuật pháp luôn bao gồm một số thuật pháp trận cơ bản. Những gì Mục Trọng Hạ đang làm hiện tại chính là một thuật pháp trận cơ bản như vậy. Các thuật pháp trận cơ bản được sắp xếp theo nhiều cách khác nhau, và chức năng của chúng được cấu thành cũng khác nhau.
Nghe giảng lâu như vậy, cuối cùng Mục Trọng Hạ cũng hiểu ra cái gọi là năng lực ngưng tụ thuật pháp của thợ cơ khí là gì. Nói tóm lại, đó là chuyển đổi các nguyên tố thuật pháp tồn tại trong môi trường thành năng lượng đáng kể, có thể sử dụng được thông qua khả năng ngưng tụ của pháp sư, cũng có thể hiểu là khả năng thuật pháp của pháp sư. Một pháp sư đã thức tỉnh được khả năng thuật pháp của mình phải trải qua quá trình huấn luyện để có khả năng ngưng tụ thuật pháp. Phương pháp huấn luyện chính là việc mà Mục Trọng Hạ đang làm hiện tại. Sử dụng bút thuật pháp để khắc một thuật pháp trận cơ bản trên đá thuật pháp, và sử dụng năng lượng thuật pháp của chính viên đá thuật pháp để thúc giục pháp sư cảm nhận các nguyên tố thuật pháp trong môi trường, sau đó sử dụng bút thuật pháp làm phương tiện để đào sâu ý thức của pháp sư, tăng cường khả năng ngưng tụ năng lượng thuật pháp.
Đối với những pháp sư đã thức tỉnh hai năng lực thuật pháp trở lên, họ chỉ có thể phát triển khả năng ngưng tụ thuật pháp của mình theo cách này. Khả năng ngưng tụ thuật pháp càng mạnh thì số lượng năng lực thuật pháp có thể thức tỉnh càng nhiều. Giờ Mục Trọng Hạ lúc này chỉ có thể ngưng tụ được nguyên tố hoả. Đây cũng là nguyên tố thức tỉnh thường xuyên nhất trong giới pháp sư, cũng dễ ngưng tụ hơn.
Tương tự như vậy, trải qua thời gian học lỏm công khai này, Mục Trọng Hạ cũng hiểu được trạng thái thức tỉnh của thuật pháp. Khi một pháp sư thức tỉnh khả năng thuật pháp của mình, các điểm nguyên tố quả thực sẽ xuất hiện trước mặt, thứ mà cậu vẫn gọi là bông tuyết. Số lượng điểm nguyên tố và màu sắc của các điểm nguyên tố càng nhiều thì khả năng thức tỉnh của pháp sư càng mạnh. Khi đó, trước mắt cậu đầy những bông tuyết, cậu nhớ rõ chúng có màu trắng, đỏ, xanh lam và xanh lục. Bây giờ, chắc chắn là cậu đã đánh thức ít nhất 4 nguyên tố thuật pháp. Màu trắng là nguyên tố thuỷ, màu đỏ là nguyên tố hoả, màu xanh lam là nguyên tố băng và màu xanh lục là nguyên tố mộc.
Tuy giờ Mục Trọng Hạ chỉ có thể sử dụng bút thuật pháp để điều động nguyên tố hoả, chặng đường dài mới đi được bước đầu tiên, nhưng điều đó không hề cản trở cậu hưng phấn. Nguyên tố hoả rất cần cho các loại vũ khí thông dụng và thuật pháp trận, nguyên tố thuỷ và nguyên tố mộc thì cần thiết cho các loại thuốc, còn nguyên tố băng cần cho rương đông lạnh. Đã thấy được hy vọng, sao Mục Trọng Hạ có thể không vui được.
Sau khi xoay xoay cổ, Mục Trọng Hạ nhìn thuật pháp màu trắng đã “chạm khắc” xong trong tay mình, lòng thầm giơ ngón tay cái, quả thực không tệ. Khi thuật pháp trận hoàn thành, năng lượng thuật pháp trong viên đá thuật pháp màu trắng trong tay cậu cũng dần tiêu tan. Mục Trọng Hạ đặt viên đá thuật pháp sang một bên và cầm một viên mới lên. Trước khi đi ngủ, cậu sẽ phá hủy tất cả những viên đá thuật pháp đã hoàn thành. Trước khi trở về Yahan, cậu sẽ không để bất cứ ai phát hiện ra chuyện mình đã thức tỉnh khả năng thuật pháp, kể cả Uhagen.
Bữa sáng ngày hôm sau, hai thầy trò đều ngáp dài. Hiển nhiên là cả hai người đều đang thiếu ngủ. Uhagen tò mò: “Thầy, gần đây thầy không nghỉ ngơi tốt sao?”
Mục Trọng Hạ chớp những giọt nước mắt trên mắt và nói: “Trước khi trở về Yahan, anh phải hoàn thành mọi việc trong tay. Thời gian chính là tiền bạc, Uhagen.”
Thời gian là tiền bạc… Uhagen cười nói: “Thưa thầy, thầy là thợ cơ khí cấp cao, không nên thiếu tiền mới đúng.”
Mục Trọng Hạ giơ ngón trỏ tay phải lên lắc lắc: “Không, tôi đang rất thiếu tiền.”
Uhagen ngập ngừng hỏi: “Thầy, là vì mấy người dũng sĩ Artai sao?”
Mục Trọng Hạ hít sâu một hơi, nói: “Khi trải qua sự tàn khốc của mùa tuyết Yahan, anh sẽ biết mình đáng thương đến mức nào.”
Uhagen im lặng hồi lâu rồi nói: “Thầy, ngài khác hẳn với người thợ cơ khí mà tôi nghĩ.”
Mục Trọng Hạ cười nói: “Thật ra tôi vốn chỉ định làm nông dân, chẳng qua vô tình học được cơ khí thôi. Tôi còn có thể đỡ đẻ cho trâu bò, không lừa anh đâu.”
Uhagen: “…” Anh ta không biết nên dùng biểu cảm gì.
Yahan.
Trong lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc thứ ba, Amunda ngồi ngoài lều và nhìn về phía xa. Lò thuật pháp đang nướng thịt gà. Trời đang tối dần, và đội quân đông đảo đi săn sẽ sớm quay trở lại. Amunda chỉ ngồi đó một mình, khi bạn bè cùng tuổi đến gọi, cậu bé chỉ vô cảm lắc đầu và im lặng, tỏ ý không muốn chơi.
Tiếng tù và vang lên, những người trong bộ lạc ra ngoài đã quay trở lại. Các tộc nhân ra đón và cảm ơn Thần Tuyết đã bảo vệ cho họ đi săn trở về an toàn. Họ cũng mang những con mồi phong phú về bộ lạc để chuẩn bị giết thịt và phân phối. Amunda vẫn ngồi đó, không hề cử động.
Khi một người đàn ông mang theo con mồi của mình bước tới, tiếng ồn ào của những người xung quanh chợt im bặt. Tesir vác một con cừu đen trên vai, tay xách vài con gà rừng. Muzai đi bên cạnh hắn, trên mặt vẫn còn vết máu chưa l**m sạch. Sắc mặt Abiwo cũng lạnh lùng như cha mình, không hề có niềm vui thu hoạch. Y vác một con mồi nhỏ hơn trên vai, tay cũng xách vài con gà rừng. Sau khi hai người đi tới, Amunda mới đứng dậy nói: “A phụ, a huynh, có cơm chiều rồi.”
“Ừm.”
Ném con mồi ra ngoài lều, hai cha con im lặng tiến vào. Vì gần đây không khí trong nhà không tốt nên Muzai không đi theo vào, chỉ nghỉ ngơi bên ngoài lều.
Khi Gu’an từ xưởng pho mát về, biết a huynh đã trở lại, cô cũng không biểu hiện gì, chỉ quay về lều của mình và mỗ mụ để nấu bữa tối. Gu’an đã không nói chuyện với anh trai mình kể từ khi biết hắn đã bí mật để anh Mục lại thành Hesara. Nụ cười trên khuôn mặt Abiwo và Amunda cũng biến mất. Những người trong bộ lạc có thể đã chấp nhận sự thật tàn khốc, rằng Mục đại sư sẽ không quay trở lại, nhưng đối với một số người, sự việc này đã để lại một vết thương sâu khó lành trong lòng họ.
Suwanbi bước nhanh đến lều của Tesir. Trong lều không có tiếng nói chuyện, anh ta chỉ đứng ngoài gọi: “Tesir.”
Tesir đang lặng lẽ ăn thịt nướng, nghe vậy thì đặt miếng thịt nướng trên tay xuống, lau tay rồi đi ra khỏi lều. Suwanbi nhìn thoáng qua, trông hắn giờ như một cái xác biết đi, ẩn giấu dưới sự thờ ơ và xa cách, khẽ nói: “Ngày mai, người của bộ lạc thứ nhất và thứ hai sẽ tới. Thủ lĩnh dặn anh ở nhà.”
“Ừm.”
Chẳng buồn hỏi xem hai bộ lạc kia muốn gì, thấy Suwanbi không còn việc gì nữa, Tesir quay người trở về lều của mình tiếp tục ăn. Nhìn thấy hắn như vậy, Suwanbi cảm thấy vô cùng đau lòng. Sau khi biết sự thật, anh ta cũng cảm thấy mâu thuẫn không kém. Nếu chưa từng rời xa Yahan và chứng kiến sự thịnh vượng của Venice, anh ta cũng sẽ cho rằng Tesir đã phản bội lòng tin của Mục đại sư. Nhưng sau khi chứng kiến, anh ta cũng đã hiểu Tesir. Bộ lạc thứ ba của họ có thể mang lại cho Mục đại sư những gì chứ. Hít một hơi thật sâu, rồi thở ra cảm xúc ngột ngạt trong lòng, Suwanbi quay về báo cáo.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng, Abiwo đã thức dậy. Hôm nay a phụ không đi săn, nhưng y vẫn sẽ đi. Là ma thú đồng hành của Tesir, Muzai cũng ở lại. Đến gần trưa, đám người của bộ lạc thứ nhất và thứ hai đã đến, cũng toàn là người quen cũ. Sakosa, thủ lĩnh của bộ lạc thứ nhất, dẫn theo hai con trai của mình, Hedunji và Heldin. Dan Ega, thủ lĩnh của bộ lạc thứ hai, dẫn theo con gái Misha và con trai Kemulo.
Bộ lạc thứ ba đã kiếm được rất nhiều tiền trong chuyến đi đến Venice này. Mặc dù bộ lạc thứ tư và thứ năm không kiếm được nhiều như họ, nhưng vẫn được chia lợi ích, nên không cần phải lo lắng về mùa tuyết năm nay. Lần này, đám thương nhân Eden đã chịu tổn thất lớn nhất. Không chỉ 1/3 số hàng hóa mang đến chưa bán được, mà giá của hàng hóa bán ra cũng thấp hơn nhiều so với giá dự kiến của họ. Bởi vì các bộ lạc thứ ba, thứ tư và thứ năm đã nói rõ là họ sẽ không phung phí. Thấy vậy, bộ lạc thứ nhất và thứ hai cũng không vội trao đổi vật tư. Để tránh khỏi lỗ vốn to, thương nhân Eden đã phải chủ động hạ giá để giảm thiểu thiệt hại. Mặc dù vậy, họ cũng đã xám mặt rời khỏi Yahan.
Trước đây, đám thương nhân Eden sẽ ở lại cho đến khi mùa tuyết đến, nắm bắt nhu cầu cấp thiết về thuốc của người Dimata để chuẩn bị cho mùa tuyết, rồi đổi lấy mẻ da cuối cùng mà họ có thể sản xuất, ép giá đến đường cùng mới cam lòng rời khỏi Yahan. Nhưng lần này, đối mặt với những người Dimata đầy tự tin, họ chỉ có thể tuyệt vọng rời đi sớm. Bộ lạc thứ ba, thứ tư và thứ năm không hề bán da cho họ, bộ lạc thứ nhất và thứ hai có bán, nhưng vì muốn chiếm chút lợi từ ba bộ lạc kia nên họ đã giữ lại rất nhiều, cho nên lần này là số lượng da mà họ có thể mang về Eden chỉ bằng một nửa so với những năm trước. Điều này có nghĩa là họ sẽ phải đến Venice để thu mua da, đồng nghĩa với việc năm nay giá da sẽ tăng. Nhưng dù giá tăng thì họ cũng chẳng kiếm được nhiều hơn, vì trong tay không có nhiều hàng.
Đám thương nhân Eden đã về, bộ lạc thứ nhất và thứ hai liền không thể ngồi yên được nữa. Sau khi biết Tesir đã trở lại, họ nóng lòng muốn gặp nên đã đến bộ lạc thứ ba. Mục đích của Sakosa và Dan Ega rất trực tiếp, đều là người Dimata, bộ lạc thứ ba không thể chỉ hỗ trợ bộ lạc thứ tư và thứ năm được!
Ba nhóm đều đang ở trong lều thủ lĩnh, Terra và Tesir đều có mặt. Khi những người kia bước vào, Sakosa và Dan Ega nhìn Tesir đầu tiên, sau đó mới nhìn sang chiếc chân giả của Terra.
Sakosa lên tiếng trước: “Mushka, mùa tuyết sắp đến rồi. Bộ lạc thứ ba đã có đủ vật tư để sống sót qua mùa tuyết, nhưng bộ lạc thứ nhất chúng ta vẫn đang loay hoay chuẩn bị. Chúng ta đều là người Dimata, dù giữa bộ lạc thứ nhất và thứ ba có xảy ra hiểu lầm gì đi chăng nữa, thì khi đối phó với đám thú hoang, chúng ta vẫn là anh em.”
Dan Ega lập tức phụ hoạ: “Mushka, tôi biết bộ lạc thứ ba của ông có thể đã trao đổi vật tư với các thương gia Eden ở bên ngoài. Ông không nên giấu tôi và Sakosa. Loan đao trong tay người Dimata vĩnh viễn không thể chĩa vào người Dimata!”
Sakosa còn tương đối kiềm chế, nhưng Dan Ega lại vô cùng bất mãn. Các trinh sát do hai bộ lạc cử đến đã phát hiện bộ lạc thứ ba kéo về một đoàn xe dài, nhìn qua còn không thấy điểm cuối. Họ không biết bộ lạc thứ ba đã kinh doanh ở Venice, chỉ cho là bộ lạc thứ ba lợi dụng mối quan hệ của najia nhà Tesir rồi trao đổi với thương nhân Eden.
Mushka nói mà không hề chột dạ: “Bộ lạc thứ ba chúng ta quả thật có thể trao đổi vật tư với giá thấp, nhưng đó là Tesir.” Dừng một lúc, ông nói: “Đó là cơ hội mà najia của nó đã mang đến cho bộ lạc thứ ba. Hai thủ lĩnh hẳn sẽ không quên những gì các người đã làm với najia của Tesir đâu, phải không?”
Sakosa: “Bộ lạc thứ nhất sẵn sàng bồi thường và bày tỏ lời xin lỗi.”
Dan Ega: “Bộ lạc thứ hai cũng sẵn sàng.”
Lúc này, Tesir đột nhiên nói: “Najia của ta không cần các người bồi thường.” Nói rồi, hắn đứng lên: “Terra, chuyện này giao cho anh.”
Sau khi hơi hành lễ với cha mình, hắn quay người và sải bước rời đi. Thấy hắn vô lễ, không thèm nể nang gì như vậy, sắc mặt Sakosa và Dan Ega đều rất xấu xí.
Misha đứng dậy đi theo, Terra nói: “Thủ lĩnh Sakosa, thủ lĩnh Dan Ega, các ông có thể bán da, sữa, xương và dầu thú của mình cho bộ lạc thứ ba chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho các ông một mức giá ưu đãi hơn các thương nhân Eden. Tuy nhiên, vật tư trong tay chúng tôi là cần thiết cho mùa tuyết, cũng không còn dư nhiều, nên số lượng chúng tôi mua sẽ không quá lớn. Đến mùa ấm năm sau, nếu bộ lạc thứ ba chúng tôi vẫn có cơ hội trao đổi vật tư với các thương nhân khác, chúng tôi sẵn sàng mua thêm hàng hóa từ hai vị thủ lĩnh. Nhưng với việc để bộ lạc thứ nhất và thứ hai gia nhập, bộ lạc thứ ba chúng tôi không thể đưa ra quyết định.”
Terra tin là ngay cả khi Mục đại sư không quay lại, thì tuyến mậu dịch mà Mục đại sư đã giúp họ kết nối lần này sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng hai vị thủ lĩnh này đều không phải người tốt, Terra lại càng không bao giờ mang lợi ích của bộ lạc thứ ba ra để đổi lấy cái gọi là tình anh em với bộ lạc thứ nhất và thứ hai. Trước kia, bộ lạc thứ ba của họ chỉ có “tình nghĩa” khi bị hai bộ lạc kia đàn áp!
Chính vì biết Terra là người đàm phán phù hợp nhất nên Tesir mới chọn rời đi. Mục Trọng Hạ đã phân rõ trách nhiệm cho hai anh em bọn họ. Terra sẽ chịu trách nhiệm kiếm tiền cho bộ lạc, còn hắn sẽ chịu trách nhiệm về vũ lực. Tesir đi về lều của mình, phía sau chợt vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Tesir!”
Tesir dừng bước và quay lại. Misha bước tới trước mặt Tesir, b* ng*c cao chót vót, để lộ kh* ng*c sâu và cười nửa miệng, nói: “Tesir, najia người Eden của anh đâu rồi?”
Ánh mắt Tesir lập tức trở nên lạnh băng.
Misha: “Tesir, em biết, najia người Eden kia của anh đã không trở về cùng anh.”
Tesir quay người bước đi.
Misha đi theo hắn, tiếp tục k*ch th*ch: “Em nói rồi, nhất định cậu ta sẽ rời xa anh. Cậu ta không thể chịu được thời tiết lạnh giá của Yahan, chỉ có em mới là người phù hợp với anh nhất.”
Tesir chẳng buồn quay đầu lại, chỉ nói đúng một chữ: “Cút.”
Ánh mắt Misha lóe lên tia tức giận, nhưng không biểu hiện ra mặt: “Tesir, em rất khỏe mạnh, em vẫn có thể sinh ra một đứa con khỏe mạnh cho anh. Anh cần em, em cũng cần anh. Chúng ta còn có Amunda. Em rời khỏi anh là vì Nijiang, em không cho phép trong lòng người đàn ông em yêu còn có người phụ nữ khác. Tên kia thì có gì tốt? Cậu ta có thể sinh con cho anh không? Cậu ta thậm chí còn không có thân thể mềm mại của một người phụ nữ…”
Lời nói của Misha bị gián đoạn khi Tesir đột nhiên quay lại và bóp cổ cô ta.
Tesir bóp cổ Misha, nhìn xuống người phụ nữ khiến hắn vô cùng chán ghét này, giọng nói như băng trên núi tuyết ngàn năm không tan: “Najia của ta sẽ chỉ có em ấy. Amunda là con trai của em ấy và ta.”
Khi không khí vào phổi ngày càng ít đi, Misha cố gắng kéo bàn tay giống như gọng kìm của Tesir xuống, nhưng lại hoảng hốt khi phát hiện lòng bàn tay đối phương đang dần siết chặt. Xung quanh không có ai khuyên Tesir buông tay. Họ biết Tesir sẽ không giết Misha, và họ cũng biết Misha đã chạm vào vảy ngược của Tesir. Sau khi trở về, Tesir không cho phép bất cứ ai nhắc đến Mục đại sư trước mặt mình.
Khoảnh khắc trước khi cổ Misha sắp gãy, Tesir đã ném cô ta ra ngoài, cũng không thèm nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta, hắn quay người bỏ đi. Misha thở hổn hển và ho sặc sụa, cơ thể cô ta run rẩy không thể kiểm soát. Vừa rồi, cô ta thực sự đã nghĩ Tesir sẽ giết mình!
Khi Tesir quay trở lại lều và nhìn thấy chiếc gối của Mục Trọng Hạ đặt trên bục, cơn giận trong lòng hắn dần dần lắng xuống. Hắn bước tới bục, ngồi xuống, cầm chiếc gối của Mục Trọng Hạ đặt lên mũi. Mùa tuyết đang đến… Trọng Hạ đã nói, em sẽ quay lại trước mùa tuyết… Nếu Trọng Hạ biết quyết định của hắn, chắc em sẽ oán hận hắn lắm nhỉ… Liệu Trọng Hạ… có ở lại Venice không, hay em sẽ quay lại Eden, hay là…
Tesir nhắm mắt lại, hắn sắp không kiên trì nổi nữa…