Chương 93: Bắt nạt người khác nghèo chưa trải sự đời à!
“Thầy, phía trước có vệ binh.”
Mục Trọng Hạ ngẩng lên khỏi đống sách vở, mở cửa sổ ra: “Vệ binh?”
Uhagen: “Chắc họ đến đây để đón đại sư Taqilan. Trang phục họ đang mặc là của vệ binh Likuo.”
Zhuotan bước tới nói: “Cháu thấy không giống lắm. Tại sao vệ binh đến đón đại sư Taqilan lại mang theo nhiều vật tư như vậy được? Có lẽ là thương hội của Likuo chăng?” Chỉ có thương đội mới được vệ binh hộ tống.
Mục Trọng Hạ thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, phía trước quả nhiên có rất nhiều người cưỡi ngựa, mặc đồng phục của vệ binh Likuo. Nhưng đúng như Zhuotan nói, rõ ràng có một hàng xe ngựa rất dài đỗ bên lề đường. Mục Trọng Hạ thậm chí còn thấy bốn hải nô đứng cạnh chiếc xe phía trước đang cúi đầu khom lưng. Đội trưởng vệ binh dẫn đầu giơ tay ra hiệu dừng lại, đoàn xe của Mục Trọng Hạ chậm lại.
Mục Trọng Hạ cau mày, đội trưởng giục ngựa tới, chào hỏi đội trưởng bên Mục Trọng Hạ và nói: “Chúng tôi được lệnh hộ tống đại sư Taqilan đến Yahan.”
Uhagen và Zhuotan sửng sốt, Mục Trọng Hạ đập mạnh vào đầu hét lên: “Anh nói gì cơ! Hộ tống đại sư Taqilan đến Yahan á?!”
Đội trưởng lại cưỡi ngựa đi tới, hành lễ: “Ngài là đại sư Samer phải không?”
“Là tôi!”
Đội trưởng lại hành lễ: “Muluo được lệnh của Đại tư Likuo, hộ tống đại sư Taqilan đến Yahan, kèm theo là đồ dùng cá nhân của đại sư Taqilan, tổng cộng 420 xe.”
Mục Trọng Hạ bùng nổ: “Ai nói đại sư Taqilan sẽ đi Yahan! Tôi không đồng ý!”
Uhagen và Zhuotan kinh ngạc quay lại. Mục Trọng Hạ nhấc chiếc bàn xếp lên, xuống xe, hoàn toàn không để ý đến lễ phép quân tử, mắng Muluo: “Không ai nói cho tôi biết đại sư Taqilan sẽ đi Yahan cả! Tôi không đồng ý để cô ấy đi Yahan! Yahan là nơi có thể tuỳ tiện đến hay sao! Ai cho phép cô ấy đi! Lạnh cóng thì làm sao!”
Muluo bị mắng mà xấu hổ, đội trưởng bên Mục Trọng Hạ cũng xấu hổ. Tongxu xuống xe, có hơi bối rối trước tình huống này. Một chiếc xe ngựa sang trọng từ phía sau đi tới, Mục Trọng Hạ tức giận trừng mắt nhìn. Taqilan mở cửa xuống xe, Mục Trọng Hạ lạnh lùng nói: “Đại sư Taqilan, xin hãy giải thích xem chuyện gì đang xảy ra? Ngài đi Yahan sao? Tại sao tôi lại không biết.”
Taqilan nhếch môi cười: “Ta cần phải có sự cho phép của cậu mới được đến Yahan à?”
Mục Trọng Hạ cũng nhếch môi cười lạnh: “Không cần, nhưng ngài đi theo tôi làm gì?”
Taqilan: “Hani Samer, ta là pháp sư cấp thượng. Đây là thái độ của cậu đối với bề trên sao?”
Mục Trọng Hạ: “Taqilan các hạ, tôi với ngài chẳng hề quen thân. Thái độ của ngài đối với tôi ngay từ đầu đã không khiêm tốn như một vị bề trên nên có. Đừng trách tôi không thể hiện sự tôn trọng thích đáng với ngài.”
Đúng là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Zhuotan, Uhagen, Qingwa và hai đội trưởng vừa xuống ngựa đã lén lùi lại vài bước. Mọi người đều ngầm hiểu, hai vị này không ưa gì nhau, lúc này, họ có nói gì cũng không thích hợp. Uhagen nhanh chóng kéo Tongxu, Tongxu cũng vội vàng lùi lại.
Nếu đây là truyện tranh, chắc chắn giữa Mục Trọng Hạ và Taqilan sẽ có sấm sét. Tâm trạng của Mục Trọng Hạ vô cùng tồi tệ, sự phấn khích khi trở lại Yahan của cậu đã bị “tin xấu” này làm cho tan nát. Cậu sẽ không bao giờ để người phụ nữ này đi cùng mình đến Yahan và tiếp tục phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mình!
Taqilan bị Mục Trọng Hạ đáp lại một cách thô lỗ, nhưng không hề tức giận, ngược lại vẫn nở nụ cười duyên dáng, nói: “Trẻ con đúng là trẻ con, chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi mà vẫn cứ canh cánh trong lòng. Nhìn đi, ta thậm chí còn không để tâm đến này.”
Ha!
Mục Trọng Hạ: “Tôi quả thực còn trẻ, nhưng ngài đâu phải. Cái lạnh ở Yahan sẽ đông lạnh cả xương và mắt ngài. Ngài là một pháp sư “cấp thượng” không thể thiếu ở Venice. Tôi không muốn sự cố ý cá nhân của ngài lại gây ra những tranh chấp không cần thiết giữa Yahan và Venice.”
Vẻ quyến rũ trên mặt Taqilan sắp không giữ nổi khi bị nói vòng vo là mình đã già! Mục Trọng Hạ không quan tâm cô có tức giận hay không, lại nói tiếp: “Đại sư Taqilan, xin đừng tuỳ hứng. Lều của Yahan nhỏ lắm, không thể chứa được một vị thần vĩ đại như ngài đâu. Cái lạnh của Yahan sẽ đóng băng cả xương cốt của ngài, tôi không doạ đâu. Cho dù ngài có mang theo bao nhiêu máy sưởi, nhưng ngài có thể chịu đựng được việc không thể rời khỏi lều trong 9 tháng không? Ngoài ra, Yahan chỉ có một chiếc lều làm bằng da thú, không có nhà cửa, đi vệ sinh cũng phải ở trong lều. Chín tháng, không có rau tươi và trái cây tươi. Ngoài màu trắng xoá của tuyết thì chỉ còn màu máu của các chiến binh vật lộn với ma thú. Dù ngài có là pháp sư cấp miện, thì ở Yahan, ngài cũng chỉ là một người thường không chịu nổi rét lạnh.”
Ánh mắt Taqilan lóe lên, cô nói: “Cậu chịu được thì ta cũng chịu được.”
Mục Trọng Hạ tức giận: “Tôi có người ôm để sưởi ấm, cô có không?”
Uhagen, Zhuotan, Qingwa và hai đội trưởng lại lùi tiếp. Uhagen kéo Tongxu đang hơi chậm lại, và tất cả đều đỏ mặt khi nghe cậu nói điều này. Nhưng Mục Trọng Hạ lại không đỏ mặt, cậu nói thật. Trong thời gian Tesir ra ngoài chiến đấu, dù máy sưởi trong lều có ấm đến đâu, cậu vẫn bị tê cóng, và giường ngủ vào ban đêm vẫn không đủ ấm.
Taqilan: “Cậu không phải hù dọa ta, cho dù ta có chết cóng cũng không liên quan gì tới cậu hay Yahan, trừ phi cậu đánh gục ta và đưa ta về Likuo.”
Mục Trọng Hạ suýt nữa chửi bậy.
Taqilan: “Đưa ta đến Yahan. Trong số hàng hóa ta mang theo, có 200 xe chứa đầy quyển trục thuật pháp, vật liệu cơ khí và đá thuật pháp. Hãy coi như đó là tiền thuê của ta.”
Mục Trọng Hạ: “…”
Taqilan: “Ta cũng có thể giúp cậu chế tạo vật phẩm thuật pháp.”
Mục Trọng Hạ: “…”
Taqilan: “Ta còn mang theo rất nhiều dược liệu, có thể giúp cậu chế thuốc.”
Mục Trọng Hạ: “…”
Mẹ nó! Bắt nạt người khác nghèo chưa trải sự đời à!
Taqilan: “Sao?”
Mục Trọng Hạ: “Viết một hợp đồng đi, tôi đảm bảo an toàn cá nhân của cô ở Yahan, nhưng tôi không thể đảm bảo là cô sẽ không bị bệnh hoặc bị chết cóng ở Yahan. Nếu cô không thể thích nghi, không thể chịu được lạnh, cô sẽ phải chịu toàn bộ thiệt hại, Yahan và tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Được.”
Mục Trọng Hạ lên xe soạn hợp đồng và yêu cầu Taqilan ký, Taqilan cũng ký luôn. Mục Trọng Hạ cũng yêu cầu Zhuotan và Muluo ký tên làm nhân chứng. Sau khi cất hợp đồng đi, Mục Trọng Hạ đen mặt lên xe, Taqilan cũng quay lại xe của mình, đoàn xe lại lên đường.
Dù Taqilan đã đưa ra những ưu đãi rất lớn, nhưng Mục Trọng Hạ vẫn tức giận đến mức đau cả gan. Cậu không hiểu tại sao Taqilan rõ ràng không ưa gì cậu, lại cứ nhất quyết đòi theo làm gì!
Ba người trẻ nhất là Tongxu, Uhagen và Zhuotan đều đã lên xe. Tongxu vẫn hơi bối rối: “Đại sư Taqilan muốn đi Yahan với chúng ta à?”
Zhuotan: “Rõ ràng rồi.”
Uhagen: “Đại sư Taqilan muốn đi, thầy cũng không thể ngăn cản.”
Tongxu: “Chẳng phải, đại sư Taqilan, không thích thầy sao?”
Uhagen lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu tại sao đại sư Taqilan lại nhất quyết đòi đến Yahan.”
Zhuotan: “Đại sư Taqilan rất tuỳ hứng, nghe nói Đại tư Likuo cũng không làm gì được.”
Tongxu: “Vậy mấy người đại sư Mengri có biết không?”
Ba người nhìn nhau, Zhuotan nói: “Chắc là không biết đâu nhỉ?”
Uhagen: “Khó mà nói.”
Mục Trọng Hạ đang rất khó chịu, nên đêm đến cắm trại cũng ăn luôn trên xe. Kỹ năng nướng thịt của Wuji và Wuli khá tốt, nhưng họ không giỏi sử dụng nồi thuật pháp, có thể thấy là họ không có cơ hội chạm vào bất kỳ vật phẩm thuật pháp nào trước khi được đưa tới cho Mục Trọng Hạ. Hải nô ở Venice thực sự chỉ là nô lệ. Họ có địa vị rất thấp và có thể bị mua bán, hoặc thậm chí bị giết theo ý muốn. Giống như những nô lệ da đen mà Mục Trọng Hạ từng biết trong lịch sử. Cậu không thể thay đổi tình hình hiện tại của thế giới này, điều cậu có thể làm chỉ là để Wuji và Wuli từ từ hòa nhập vào bộ lạc sau khi đến Yahan, thay vì bị bắt làm nô lệ.
Mục Trọng Hạ lo Taqilan sẽ không chịu được cái lạnh khắc nghiệt ở Yahan cũng là sự thật. Mùa đông ở Venice cũng rất lạnh, nhưng so với Yahan thì chẳng thấm vào đâu. Cậu cảm thấy Taqilan quá ngây thơ, cho rằng một pháp sư là có thể an toàn sống sót qua mùa tuyết ở Yahan. Nhưng trước đó, cậu đã nói hết những gì cần nói rồi, nếu Taqilan không nghe thì cậu cũng chẳng thể làm gì được. Mục Trọng Hạ gõ cửa sổ xe rồi mở ra, Zhuotan lại gần: “Đại sư Samer.”
“Nói với đội trưởng là chúng ta cần phải tăng tốc. Nếu đại sư Taqilan không chịu được cái lạnh khắc nghiệt ở Yahan, thì nhân lúc mới đầu mùa tuyết, phải đưa cô ấy rời khỏi Yahan ngay. Vì một khi có nhiều hơn ba trận tuyết, nhiệt độ trên đường sẽ rất thấp.”
Zhuotan nghiêm túc nói: “Cháu đi ngay!”
Mục Trọng Hạ bảo Uhagen nói với Taqilan là giờ họ phải tăng tốc độ. Thời gian ăn uống và nghỉ ngơi phải rút ngắn lại. Taqilan và Qingwa là hai người phụ nữ duy nhất. Cái lạnh ở Yahan không phải chuyện đùa. Nếu họ nhanh chân lên thì sẽ có cơ hội quay lại, nếu không sẽ phải ở Yahan ít nhất là 7 tháng, chỉ có thể rời Yahan sớm nhất là một tháng rưỡi trước khi mùa tuyết kết thúc, và tuyệt đối không được phép lên đường trong những tháng lạnh nhất của mùa tuyết. Vào thời điểm đó, chỉ có người Dimata mới có thể chịu đựng được.
Taqilan không phản đối, điều này khiến Mục Trọng Hạ thở phào. Nếu đi đường mà Taqilan vẫn giống như đang thống trị thì cho dù có phải hoàn toàn trở mặt, cậu cũng sẽ không bao giờ cho phép cô đến Yahan để gây phiền toái cho bộ lạc thứ ba.
Phía Yahan, đoàn người Liesetai cũng đã lên đường. Vẫn là Duanwaqi và Duanharan dẫn theo người của bộ lạc thứ tư hộ tống nhóm Liesetai đến cầu đá. Vào đầu mùa tuyết, sẽ có rất nhiều dã thú đi ra tích trữ lương thực, nếu gặp phải một đàn thú, lính đánh thuê và vệ binh do đám người Liesetai và mang đến sẽ không đủ. Những con thú ở Yahan hung dữ hơn nhiều so với ở Venice.
Ngoài bộ lạc thứ tư, bộ lạc thứ ba cũng cử một số dũng sĩ hộ tống họ. Người dẫn đội là Tesir. Tesir không cưỡi cự ma tượng, mà cưỡi con ngựa nhanh nhất. Hắn chỉ dẫn theo Terra và 20 dũng sĩ của Hùng Ưng Vệ. Vốn dĩ bộ lạc thứ ba không cần cử người đi, nhưng Tesir đã chủ động. Mấy người Terra, Tulasen, Suwanbi và Khanbana đều hiểu tại sao hắn lại làm vậy. Khi đám người Liesetai rời khỏi Yahan, điều đó thực sự có nghĩa là kết nối giữa Yahan và Venice sẽ chính thức bị gián đoạn trong chín tháng, và điều đó cũng có nghĩa là Mục Trọng Hạ thực sự sẽ không quay trở lại. Có lẽ trong lòng vẫn còn nhung nhớ, vẫn còn một số mâu thuẫn rối rắm, nên khi Tesir chủ động yêu cầu, Mushka cũng đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Khi Tesir hộ tống mấy người Liesetai ra khỏi bộ lạc, Amunda và Gu’an đều đến tiễn họ. Amunda vẫn không biểu cảm, nhưng Gu’an thì đang khóc. Cô gần như không nhịn được mà bảo anh trai mình đến Venice đưa anh Mục về. Nhưng cô cũng lo anh Mục sẽ tức giận, không cần anh trai mình nữa. Nếu là cô, chắc chắn cô cũng sẽ tức giận. Gu’an chỉ khóc và nhìn ngựa của anh trai mình đi xa. Cô bế Amunda lên và lau nước mắt lên áo bé. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Amunda căng chặt, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy trong mắt cậu bé có ánh nước.
Terra cũng đi theo. Anh vốn đã quen thuộc với Abil, và bây giờ cũng rất quen thuộc với Liesetai và hai chấp sự của thương hội. Anh đi theo cũng coi như đóng vai trò điều tiết, đưa mối quan hệ của hai bên xích lại gần nhau hơn. Terra lại nhìn lại đoàn xe phía sau mấy người Liesetai đang chở đầy hàng hóa. Nhưng trên xe còn có 8 chiếc rương thuật pháp cao cấp, chính là của hồi môn mà Mục Trọng Hạ mang đến. Mục Trọng Hạ đưa cho bộ lạc hai chiếc, còn lại 8 chiếc, Tesir nhét đầy đồ, nhờ Liesetai giúp mang về thành Hesara và giao chúng cho Mục Trọng Hạ. Của hồi môn Mục Trọng Hạ mang đến đã dùng hết rất nhiều, và Tesir đã lấp đầy lại bằng những đặc sản của bộ lạc.
Khi dựng lều cắm trại ban đêm, Terra tìm cơ hội hỏi lại Tesir: “Chú có muốn cưỡi ngựa đi trước và đón Mục đại sư trở lại không? Tôi sẽ giữ lại và mang 8 rương thuật pháp kia về.”
Tesir: “Trọng Hạ không phải là người tôi muốn liền có, không muốn đi bỏ lại.”
Terra: “ Nhưng giờ chú cứ đau khổ như thế chẳng lẽ là tốt? Từ khi trở về, tôi chưa từng thấy Amunda cười, Abiwo không để ý đến chú, Gu’an cũng giận chú, chú thật sự cho rằng như vậy là tốt sao? Rốt cuộc, chú có từng hỏi ý của Mục đại sư không?”
Tesir bướng bỉnh nói: “Em ấy không nên ở Yahan.”
Terra liền nói toạc ra: “Thế sao chú phải đến đây tiễn làm gì? Tôi đi làm được rồi.”
Tesir: “… Tôi là Ưng Vương của Hùng Ưng Vệ, tôi có trách nhiệm phải nhìn bọn họ rời đi an toàn.”
Terra tức giận đến mức đấm Tesir: “Chú cứ cứng đầu đi!”
Sau khi cùng Tesir dựng lều xong xuôi, Terra ghét bỏ rời đi. Tulasen kéo anh lại, khẽ hỏi: “Sao rồi? Tesir đã đổi ý chưa?”
Terra tức giận nói: “Tôi đang chờ hắn hối hận.”
Tulasen: “Chắc chắn là hối hận từ lâu rồi.”
Terra: “Hắn vẫn nhất quyết muốn Mục đại sư ở lại Venice hoặc quay về Eden.”
Tulasen thở ra một hơi sương: “Mùa tuyết đến rồi, Yahan cũng bắt đầu lạnh rồi. Liesetai nói giờ Venice vẫn đang là mùa hè nóng bức. Phụ nữ ở đó sẽ mặc những chiếc váy đẹp nhất, để lộ chiếc cổ xinh đẹp, thậm chí là ngực.”
Cơn giận của Terra tan biến ngay lập tức, vai anh hơi chùng xuống.
Tulasen: “Tesir cũng không làm gì sai.” Anh ta nhìn về phía xa, ban đêm mà vẫn còn nhìn thấy màu trắng của dãy núi phủ tuyết, “Sao có thể cứ giữ chim đỏ ở Yahan mãi được? Sẽ bị đóng băng thôi.”
Giọng Terra khàn khàn: “Tôi giúp anh dựng lều.”