Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 94

Chương 94: Hắn sẽ không buông tay nữa!

Liesetai ấn chiếc khăn lông dày trên cổ xuống. Yahan vừa bước vào mùa tuyết, nhưng trang phục của Liesetai đã là kiểu của mùa đông rét đậm ở Venice rồi. Nghĩ giờ còn chưa đến thời điểm lạnh nhất của mùa tuyết, Liesetai cưỡi ngựa mà rùng mình. Nghe nói sau đợt tuyết đầu tiên ở Yahan, nhiệt độ sẽ giảm mạnh. Chỉ còn vài ngày nữa là đợt tuyết đầu tiên rơi, họ phải tăng tốc. Đây là lý do tại sao Liesetai không ngồi xe ngựa tương đối ấm áp, mà cưỡi ngựa.

Nhìn lại Terra đang cưỡi ngựa bên cạnh mình, Liesetai một lần nữa cảm khái, không hổ là người Dimata. Những người Dimata hộ tống họ đều chỉ mặc một chiếc áo da, không trùm kín trong ngoài như họ. Ngay cả một người tàn tật như Terra cũng không quàng khăn hay đội mũ. Nhìn họ thôi, Liesetai cũng cảm thấy lạnh rồi. Không có gì ngạc nhiên khi Tesir muốn để đại sư Samer ở Venice, không để cậu ấy về lại Yahan. Anh ta ở bộ lạc thứ ba nhiều ngày như vậy mà còn không quen nổi. Trong lều vẫn quá lạnh, mùi cũng không dễ chịu, dù là thương nhân chuyên ra ngoài mà anh ta cũng chưa từng ở nơi nào đơn sơ như vậy. Một người có địa vị cao quý như đại sư Samer, dù sống trong lều có cửa sổ lưu phách cũng đã là vô cùng thiệt thòi. Chưa kể, mùa tuyết ở Yahan rất dài và cực kỳ lạnh.

Cự ma tượng dọn đường phía trước, mặt đất ầm ầm khiến đám dã thú đang ẩn náu trong khu rừng rậm phía xa và chú ý đến nhóm người họ, cũng sợ hãi. Liesetai và Abil theo bản năng nhìn vào khu rừng rậm phía xa, mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó đang chạy qua. Hai người đều không khỏi run rẩy trong lòng. May có các dũng sĩ Dimata hộ tống, nếu không họ đã không thể an toàn và suôn sẻ đi đường như vậy rồi.

Vào mùa tuyết ở Yahan, trời tối rất sớm. Thấy ánh sáng mờ dần, cự ma tượng thay đổi lộ trình, đi tìm một nơi tương đối bằng phẳng để cắm trại. Những chiếc lều của người Dimata đều được làm bằng loại da thú dày nhất, nhưng cũng chỉ có thể cản gió chứ không giữ ấm được. Cũng may là đoàn người không thiếu máy sưởi nên có thể sống sót qua đêm trong lều da thú.

Trên cây cầu đá ngăn cách thế giới bên ngoài với Yahan, một đoàn xe dài chậm rãi đi qua. Ngoại trừ Mục Trọng Hạ, tất cả mọi người đều rất căng thẳng, thận trọng thở khẽ, sợ chỉ cần vô ý là sẽ rơi khỏi cầu đá. Đáy vực đá rất sâu, nếu sợ độ cao, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ ngất xỉu.

Nhóm vệ binh hộ tống đều xuống ngựa, bao gồm cả Zhuotan và Uhagen. Họ dắt ngựa của mình và ngựa kéo xe, không ngừng hét lớn, hướng dẫn mọi người đi chậm qua. Qingwa đã ngồi trong xe ngựa, cô co ro trong một góc xe, không dám nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô sợ độ cao. Tongxu ngồi lùi vào thầy trong xe, y cũng hơi sợ, lúc này đành phải ở bên cạnh thầy.

Mục Trọng Hạ bình thản nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe. Bước lên cầu đá lần nữa, tâm trạng cậu đã khác lần trước. Cậu an ủi Tongxu đang tái mặt, còn nói: “Cây cầu đá này nối Yahan với thế giới bên ngoài. Nó rất cổ kính và giản dị, chỉ im lặng đứng đây mà không cần bất cứ ai báo đáp. Chúng ta nên tôn trọng nó. Hãy kính sợ, nhưng đừng sợ hãi.”

Tongxu nhìn thầy, xấu hổ vì vẻ nhát gan của mình.

Mục Trọng Hạ kể lại: “Lần đầu tiên đi qua cầu đá, tôi cũng sợ, nhưng lúc đó tôi ngồi trên lưng cự ma tượng, và Artai bảo vệ tôi, nên cũng không sợ lắm. Tôi chỉ cảm thấy nó rất vĩ đại.”

Tongxu cố gắng hết sức nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nén hoảng sợ: “Thầy, tôi, tôi không sợ.”

Mục Trọng Hạ vỗ vỗ vai y, nói: “Đừng ép buộc bản thân, lần đầu tiên Artai ôm tôi nhảy xuống khỏi cự ma tượng, anh ấy đã làm tôi sợ gần chết.”

Tongxu đánh bạo nói: “Thầy, rất yêu dũng sĩ Artai.”

Mục Trọng Hạ thừa nhận: “Anh ấy là người yêu tôi nhất trên thế giới này, và cũng là người tôi tin tưởng nhất.”

Vậy thầy từng bị phản bội sao? Những lời nói xoay quanh đầu lưỡi y, nhưng Tongxu cũng không hỏi.

Mục Trọng Hạ mở cửa sổ xe: “Uhagen, đi chậm lại chút cũng không sao, đừng làm ngựa giật mình.”

Uhagen: “Tôi hiểu.”

Uhagen nhờ Zhuotan giúp mình giữ ngựa, anh ta chạy đi truyền tin trước sau. Trên thực tế, cây cầu đá không hề hẹp, dù sao ma thú khổng lồ như cự ma tượng bước đi trên đó cũng vẫn dư dả. Chỉ có điều hai bên cầu đá không có lan can, điều này chắc chắn sẽ khiến người và động vật lần đầu đi trên đó sợ hãi. Trên chiếc xe sang trọng phía sau, sắc mặt Taqilan cũng không được tốt. Cô đã sử dụng máy sưởi trong chiếc xe rộng rãi của mình và mặc áo lông dày, nhưng vẫn cảm thấy mình chưa đủ ấm. Tuy nhiên, Taqilan không có ý định quay lại, cô cũng không thể giải thích tại sao mình cứ phải đến Yahan, nhưng mỗi lần nghĩ đến thợ cơ khí trẻ tuổi Eden kia, cô lại không muốn để cậu cứ thế rời đi như vậy. Tên nhóc đó cứ luôn muốn về Yahan, Yahan thì có gì tốt? Mà cô cũng thực sự thấy phiền khi cứ mãi ở Venice. Có lẽ Yahan có thể khiến cô thấy thú vị hơn, nhưng thời tiết thực sự hơi lạnh. Họ chưa vào Yahan. Và nếu tới đó, cô thực sự sẽ phải ở trong lều tận chín tháng.

Qingwa: “Sư phụ, chúng ta có nên…”

Taqilan liếc nhìn Qingwa, Qingwa im lặng. Taqilan quay lại nhìn ra bên ngoài xe, tiếng gió bên ngoài khiến chiếc xe cũng rung lên theo. Nhưng cậu nhóc đó có thể sống sót ở Yahan, thì cô cũng vậy.

Mục Trọng Hạ cũng dùng máy sưởi trong xe ngựa vì sợ lạnh. Bây giờ, cậu đã trùm áo khoác lông. Khi xuất phát, Mục Trọng Hạ đã dặn đám người Tongxu phải chuẩn bị quần áo dày để mặc trên đường, tránh tới khi đó lại phải lục tìm trong xe. Bây giờ, mọi người đều mặc quần áo mùa đông. Zhuotan và đám vệ binh cũng có khả năng chịu lạnh tương đối. Họ không đội mũ hay đeo găng tay, nhưng cũng mặc áo khoác lông thú.

Uhagen thông báo một lượt rồi thở hổn hển quay lại. Tốc độ của cả đoàn xe cũng đã chậm hơn. Khi cả đoàn xe đi qua cầu đá thì trời đã tối. Vì chắc chắn không thể cắm trại ở đây nên đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước. Giờ họ đã chính thức tiến vào lãnh thổ Yahan, không chỉ phải đối mặt với nhiệt độ ngày càng lạnh giá, mà những nguy hiểm trên đường cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Mục Trọng Hạ biết thú hoang trong mùa tuyết rất hung dữ.

Khi trời tối hẳn, họ tìm chỗ cắm trại. Các đỉnh núi của lãnh nguyên Yahan đều là những nơi không thích hợp cho con người ở. Những nơi họ đi qua thường là những vùng đất hoang vu vô tận, nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy một ngọn núi nhỏ. Loại gò cao mà ai cũng có thể dễ dàng trèo lên này lại là điểm cắm trại thích hợp nhất vào mùa tuyết, vì nó có thể chắn được một chút gió.

Lều không quá lớn nhưng cũng không nhỏ. Mục Trọng Hạ bảo Zhuotan, Uhagen và Tongxu ở chung lều với mình, nhiều người sẽ ấm hơn chút. Bên cạnh lều của Mục Trọng Hạ là lều của Taqilan. Lều của họ ở vị trí tốt nhất và an toàn nhất. Xa xa, có tiếng dã thú gào thét, Tongxu hơi sợ. Uhagen và Zhuotan trông tương đối bình tĩnh, đặc biệt là Zhuotan còn đang ở bên ngoài kiểm tra an toàn cùng vệ binh. Sau đó, vẫn là Mục Trọng Hạ gọi y về lều cho ấm áp chút.

Wuli và Wuji, hai hải nô, sống trong lều cùng với những hải nô khác. Hải nô tự lo việc ăn uống, Mục Trọng Hạ cũng không khắt khe với họ. Không biết có phải do ảnh hưởng của cậu hay không, nhưng trên đường đi, Tongxu, Zhuotan và Taqilan không quá khắc nghiệt với hải nô của mình. 10 hải nô đều mặc áo lông thú và có đủ thức ăn, nhưng họ phải cưỡi ngựa giống như vệ binh trên đường. Không có xe ngựa để trốn vào giữ ấm.

Tiếng kêu của dã thú càng ngày càng rõ ràng, trong lều có thể nhìn thấy ánh sáng từ đống lửa trại bên ngoài. Mỗi đống lửa đều khiến dã thú trong rừng rậm không dám lại gần, nhưng cũng khiến người ta không khỏi bất an. Mục Trọng Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Uhagen, mời hai vị đội trưởng tới đây.”

Zhuotan: “Để cháu đi cho.”

Tất nhiên, Zhuotan có khả năng chịu lạnh tốt hơn Uhagen, và Uhagen cũng không từ chối. Zhuotan rời khỏi lều, không lâu sau, hai đội trưởng tiến vào. Mục Trọng Hạ nói: “Vào mùa tuyết, dã thú sẽ hung dữ hơn mùa ấm, rạng sáng ngày mai chúng ta phải phái người đến bộ lạc thứ tư, để họ cử người đến đón chúng ta.”

Hai đội trưởng đều gật đầu: “Chúng tôi cũng nghĩ vậy.”

Mục Trọng Hạ nói: “Lúc chúng tôi ra ngoài, Artai đã nói với tôi là sẽ có những dấu vết trên đường đến mỗi bộ lạc. Đó là da thú hoặc ngọn đuốc được buộc vào xương thú. Nơi đầu tiên các anh đến khi đi theo dấu vết hẳn là lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc thứ tư. Chỉ cần đến chỗ Duanwaqi và nói tôi đã về, cần người của bộ tộc thứ tư đến đón tôi, anh ta sẽ sắp xếp.”

“Vâng!”

Đội trưởng Muluo nói: “Vậy để tôi đi.”

Mục Trọng Hạ: “Anh nên mang thêm hai người, đề phòng dọc đường gặp phải dã thú.”

Sau đó, Mục Trọng Hạ bảo Uhagen lấy mấy thanh trường đao thuật pháp cấp cao từ rương thuật pháp của mình ra và đưa cho hai đội trưởng để họ sử dụng, những thanh còn dư có thể đưa cho người khác. Cả hai người họ đều rất mừng.

Sau khi hai đội trưởng rời đi, Mục Trọng Hạ nói: “Zhuotan, lại phiền cậu đi thêm một chuyến, nói với đại sư Taqilan là ngày mai, Muluo sẽ dẫn người đến bộ lạc thứ tư, bảo họ tới đón chúng ta.”

Zhuotan lại đi ra ngoài.

Trên đường đi, Taqilan không gây rắc rối gì cho Mục Trọng Hạ, nhưng cũng không thân thiết với cậu. Sự ghét bỏ của Mục Trọng Hạ đối với Taqilan cũng đã giảm đi rất nhiều, điều cậu lo lắng nhất bây giờ là liệu Taqilan có chịu được mùa tuyết của Yahan hay không.

Lúc này, Uhagen mới hỏi: “Thầy, chúng ta có thể gặp thương đội của thương hội không?”

Mục Trọng Hạ hơi sửng sốt, sau đó tính thời gian rồi nói: “Có thể, nhưng không biết bọn họ sẽ đi đường nào.”

Uhagen: “Mấy người dũng sĩ Artai có tiễn thương đội không?”

Mục Trọng Hạ: “Nếu thương đội còn ở Yahan thì chắc là có, ít nhất là bộ lạc thứ tư cũng sẽ tiễn. Nhưng khó mà biết họ sẽ đi đường nào. Nếu họ phải đi vòng qua bộ lạc thứ tư và thứ năm, vậy thì có thể sẽ đi đường khác. Nhưng nếu gặp được thì cũng tốt.”

Tongxu: “Nếu có thể gặp nhau, chúng ta sẽ an toàn hơn.”

Mục Trọng Hạ gật đầu.

Uhagen thực sự muốn hỏi, nếu thầy quay trở lại, liệu dũng sĩ Artai có còn nhất quyết muốn đưa thầy về Venice hay không. Nhưng Tongxu còn đang ở đây, anh ta cũng không tiện hỏi. Dù đã thấy dũng sĩ Artai yêu thương thầy mình thế nào, nhưng hiện tại, rõ ràng dũng sĩ Artai không cho thầy quay về, anh ta cũng không biết liệu người đó có còn yêu thầy nữa hay không. Uhagen mới chỉ trải qua một tình yêu ngây thơ, hay nói cách khác, tình yêu của anh ta đã kết thúc trước khi bắt đầu, vì vậy, anh ta không biết tình yêu giữa thầy và dũng sĩ Artai sâu đậm đến mức nào.

Đêm hôm đó, tiếng gió và tiếng gầm của thú hoang khiến mọi người khó mà ngủ yên. Sáng sớm hôm sau, người trong lều còn chưa thức dậy, Muluo dẫn theo năm vệ binh và cưỡi trên những con ngựa nhanh nhất mà họ mang theo lên đường. Yahan thuộc về người Dimata. Dù những vệ binh này có thể rất có năng lực chiến đấu, nhưng khi chạm trán với lũ dã thú của Yahan, họ cũng không thể đảm bảo an toàn cho những người cao quý nhất trong đội ngũ, mà vẫn phải nhờ các dũng sĩ Dimata hộ tống.

Kế hoạch ban đầu của Mục Trọng Hạ là đưa người đến Yahan rồi sẽ vào bộ lạc thứ tư tìm người. Chỉ có điều, kế hoạch ban đầu của cậu là sau khi đi vào sâu hơn mới phái người đi, nhưng bây giờ, nghe tiếng gầm của dã thú lúc xa lúc gần, cậu cũng sợ.

Trời sáng, mọi người thu dọn lều trại, rửa mặt đơn giản rồi lên đường. Họ sẽ ăn sáng trên đường đi. Mục Trọng Hạ uống nước nóng và đồ khô trên xe. Điều quan trọng là bây giờ lên đường, có thể tiết kiệm chút thời gian đốt lửa nấu nướng vẫn tốt hơn. Taqilan không phản đối, ấn tượng xấu của Mục Trọng Hạ về cô lại tiêu tan thêm một chút. Nếu là một người phụ nữ được chiều chuộng, chắc chắn họ sẽ gặp rắc rối sau chuyến đi vất vả, nhưng Taqilan không nói một lời nào, mà chỉ im lặng ngồi trong xe. Nghĩ đi nghĩ lại, Mục Trọng Hạ cũng quyết định sau này sẽ có thái độ tốt hơn với Taqilan. Cô là một phụ nữ, có lẽ những trải nghiệm trong quá khứ đã khiến thái độ của cô mang đầy gai nhọn, nên mới không có ấn tượng tốt với một thợ cơ khí Eden như cậu. Trong tương lai, chỉ cần Taqilan không nhằm vào cậu nữa, thì cậu sẵn sàng chung sống hòa bình với Taqilan.

Trên đường đi, vệ binh rất cảnh giác, những người có vũ khí thuật pháp sẽ kích hoạt chức năng thuật pháp lên. Ánh sáng đỏ và xanh do vũ khí phát ra cũng có thể xua đuổi những con thú hoang đang lăm le tấn công họ.

Cự ma tượng chạy phía trước, ngựa phía sau cũng tăng tốc. Xe rất nặng, nhưng vệ binh và lính đánh thuê hộ tống vẫn giục ngựa di chuyển nhanh hơn. Nhìn lên bầu trời, trận tuyết đầu mùa sẽ sớm đổ xuống. Lúc này, gió ở Yahan đã lạnh đến mức tất cả mọi người, ngoại trừ những người Dimata đi cùng, đều cảm thấy lo lắng.

“Ùuuu—— “

Tù và của cự ma tượng đột nhiên vang lên, vẻ mặt của Tesir, Terra và những người khác đằng sau đều trở nên nghiêm túc. Tesir: “Tôi đi xem.” Hắn quất vào mông ngựa vài cái, con ngựa nhanh chóng đưa hắn đến chỗ cự ma tượng.

“Duanwaqi!”

Duanwaqi trên lưng cự ma tượng nói to: “Có người từ phía trước tới! Họ không phải là người của chúng ta!”

Tesir: “Tôi sẽ đến đó!”

Kẹp bụng ngựa, ngựa của Tesir phi nước đại ra ngoài. Đám người Tulasen, Duanharan, Suwanbi, Khanbana từ phía sau cũng lao tới.

Muluo và người của anh ta đã đi trên đường được ba ngày, và gần như bị lũ thú bao vây. May mà vũ khí thuật pháp cấp cao mà đại sư Samer đưa cho họ có ánh sáng đáng sợ, nên khi lũ thú đến gần, chúng đều sẽ sợ hãi.

Từ xa, anh ta đã thấy cự ma tượng của người Dimata và đoàn xe dài phía sau. Muluo cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta rất may mắn, đã gặp được thương đội đang trở về từ Yahan.

Tesir đã nhìn thấy rõ bộ dáng của người đến. Lúc đó, tim hắn đập điên cuồng như không thể kiểm soát, đôi tay cầm dây cương cũng run rẩy. Chỉ có chính hắn mới biết rõ, rằng vào lúc này, đầu óc hắn bỗng trống rỗng.

Hai bên ghìm ngựa lại, không đợi Tesir hỏi, đối phương đã lên tiếng trước bằng tiếng Eden: “Tôi là Muluo, được lệnh hộ tống đại sư Samer và đại sư Taqilan đến Yahan.”

Tai Tesir ù đi, tiếng vó ngựa và tiếng nói lớn vang lên phía sau hắn: “Đại sư Samer?! Đại sư Samer đã trở lại?!!”

Muluo: “Đại sư Samer phái chúng tôi đi trước để tìm bộ lạc thứ tư, nhờ bộ lạc thứ tư phái dũng sĩ đến hộ tống. Trên đường đi, chúng tôi đã gặp phải đàn thú hoang.”

Đàn thú hoang!

Tesir giơ tay quất ngựa, không nói gì nữa, chỉ giục ngựa lao đi. Terra cũng không kịp gọi hắn lại, mà nhanh chóng sắp xếp người quay lại bộ lạc và cử người đến đón Mục đại sư. Sau khi sắp xếp xong, Terra cũng phóng ngựa đuổi theo Tesir gần như đã khuất bóng.

Rất nhanh, Duanwaqi trên lưng cự ma tượng cũng thét lớn: “Duanharan! Trở về bộ lạc, phái người hộ tống Mục đại sư!”

Duanharan quay đầu ngựa, điên cuồng chạy về phía bộ lạc.

Tiếng tù và của cự ma tượng lại vang lên, Duanwaqi ra lệnh, tiến hết tốc lực mà không dừng lại để cắm trại và nghỉ ngơi trên đường đi. Liesetai, Abil và hai chấp sự của thương hội biết đại sư Samer và đại sư Taqilan đang ở đây và ở ngay phía trước, họ cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình. Chưa nói đến việc đại sư Samer sắp trở lại Yahan, nhưng đại sư Taqilan là một nhân vật quý giá trong toàn bộ Venice của họ! Và cô cũng đang ở đây! Không có dũng sĩ Dimata nào hộ tống họ cả! Sự an toàn của hàng hóa trong thương đội sao có thể so sánh với sự an toàn của hai vị đại sư Taqilan và Samer chứ!

Khi Tesir lao đi, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất – Trọng Hạ đã trở lại! Trọng Hạ đã trở lại! Trọng Hạ không chấp nhận sự sắp xếp của hắn và ở lại thành Hesara, mà em đã trở lại!

Đôi mắt băng xanh lúc này đã bùng cháy thành ngọn lửa xanh. Tesir lại quất roi ngựa. Hắn đã cho em một sự lựa chọn, và giờ, hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa!

HẾT QUYỂN 2

Bình Luận (0)
Comment