Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 95

Chương 95: Tôi không cần anh nữa!

Lãnh nguyên Yahan, ngựa hí vang, vệ binh gào thét. Những ngọn lửa khác nhau từ vũ khí thuật pháp xé toạc những con thú đang lao về phía trước. Tất cả các xe tạo thành một vòng tròn, bao quanh ba xe ở trung tâm. Các vệ binh đang chiến đấu ở bên ngoài với những con thú đang lao về phía họ. Khi màn đêm buông xuống, những con thú đi theo họ không còn kiềm chế được h*m m**n khát máu nữa, và chúng đã tấn công.

Tongxu sợ hãi đến mức mặt cắt không còn chút máu. Taqilan và Mục Trọng Hạ quan sát tình hình bên ngoài qua cửa sổ xe, vẻ mặt căng thẳng. Để đảm bảo an toàn, khi phát hiện bầy thú đang lao về phía họ, một đội trưởng khác lập tức ra lệnh cho đoàn xe vây lấy họ, và bảo Taqilan di chuyển sang xe ngựa của Mục Trọng Hạ. Cả Zhuotan và Uhagen đều đang chiến đấu với dã thú. Uhagen không bằng các vệ binh, nên anh ta chỉ canh giữ ở phía sau. Tongxu thì trói gà không chặt, nên lúc này chỉ có thể ở bên cạnh hai vị đại sư. Điều đáng ngạc nhiên là Qingwa cũng nằm trong đội ngũ chiến đấu. Cô cầm một thanh trường đao thuật pháp. 10 hải nô có nhiệm vụ trấn an những con ngựa đang bị sợ hãi. Nhưng ngựa bị sợ hãi nhiều đến nỗi hải nô và vệ binh chỉ đành cắt trục xe, thả cho chúng bỏ chạy, tránh giẫm đạp lên người mình.

Khi màn đêm buông xuống, Mục Trọng Hạ lấy cây đèn thuật pháp trên xe ra, treo ở phía trước xe để chiếu sáng cho vệ binh chiến đấu. Thấy thầy can đảm như vậy, Tongxu cũng nghiến răng xuống xe, loạng choạng quay lại xe ngựa của mình, lấy hai chiếc đèn thuật pháp trên đó rồi treo lên phía trước xe. Làm xong việc này, Tongxu hoảng sợ chạy lại rồi nhanh chóng lên xe, toàn thân run rẩy. Trong gió lạnh, mùi máu tanh nồng nặc khiến y suýt nôn.

Có tiếng vó ngựa vang lên, nhưng vì âm thanh tại hiện trường quá hỗn loạn nên không ai nghe thấy. Khi một con thú đen hung dữ lao vào một con ngựa đang chạy trốn và c*n v** c* ngựa, một ngọn thương từ bên cạnh bất ngờ đâm vào cơ thể nó, và ngọn lửa thuật pháp trên đầu thương bùng nổ, con thú thậm chí còn không kịp kêu lên, liền chết dưới vó ngựa.

Trường đao thuật pháp chém xuống, đầu con thú lăn ra. Chiến mã Yahan giơ cao chân trước, hất văng dã thú. Sự xuất hiện bất ngờ của các dũng sĩ Dimata đã mang lại hy vọng cho những vệ binh đang bị dã thú bao vây. Có người hét lên: “Người Dimata đã đến!”

Người Dimata?!

Mục Trọng Hạ mở cửa xe bò ra ngoài. Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn thuật pháp, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khoảng mười hai mươi người đàn ông cưỡi ngựa rõ ràng là cao hơn, mạnh hơn ngựa của những vệ binh. Mỗi lần vũ khí thuật pháp của họ sáng lên là sẽ tiêu diệt một con thú.

Taqilan cũng ra khỏi xe và hỏi: “Có phải người quen của cậu không?”

Mục Trọng Hạ: “Tôi không nhìn rõ. Nhưng hẳn là người Dimata. Ngựa của người Dimata sẽ chủ động tấn công, sẽ không sợ dã thú.”

Taqilan: “Vậy chúng ta sẽ được an toàn chứ.”

Mục Trọng Hạ: “Chắc chắn sẽ an toàn.”

Nói xong, cậu thở phào, cơ thể căng thẳng của Taqilan cũng thả lỏng rõ rệt.

Các dũng sĩ Dimata đến đã giảm bớt áp lực cho các vệ binh Dirott, và họ có thể cử một số người của mình đến để trấn an những con ngựa đang sợ hãi. Nhìn sự dũng cảm của những con ngựa của người Dimata, rồi lại nhìn những con ngựa sợ hãi bên cạnh họ, các vệ binh cảm thấy rất khó chịu. Chiến mã Yahan quả nhiên danh bất hư truyền.

Terra cầm trường đao vẫn còn dính máu, tay kia cầm dây cương, từ khe hở giữa những chiếc xe bừa bộn đi tới bên cạnh xe ngựa, hai mắt sáng rực: “Mục đại sư!”

“Terra!”

Nhìn thấy người tới, toàn thân Mục Trọng Hạ như nhũn ra, nhịp tim không biết vì sao đập loạn.

Vừa chiến đấu xong, toàn thân Terra tràn ngập luồng khí hung bạo. Mặc dù anh không còn là dũng sĩ Dimata nữa, nhưng tinh thần chiến đấu toát ra lúc này vẫn khiến Tongxu không dám đến gần, nhưng ánh mắt Taqilan lại đang chăm chú nhìn anh.

Nhấc chiếc chân giả ra khỏi bàn đạp, Terra nhanh chóng xuống ngựa, mỉm cười vui vẻ: “Cũng may là đã đến kịp. Cậu ổn chứ?”

Mục Trọng Hạ lắc đầu: “Tôi không sao, trời sắp tối rồi, chúng tôi phải tìm chỗ cắm trại. Có thương vong không?”

Terra: “Có một số người bị thương, nhưng tôi không thấy ai chết. Đợi một chút, Tesir và người của chúng tôi đang dọn dẹp chiến trường.”

Terra chủ động nhắc đến Tesir. Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Mục Trọng Hạ khi thấy Terra đột nhiên biến mất, cậu chỉ nói một tiếng “Ồ”. Terra cười thầm, nhìn người phụ nữ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, cúi chào: “Đại sư Taqilan.”

Hai người họ nói tiếng Dimata, cả Taqilan và Tongxu đều không thể hiểu được. Terra nói với Taqilan bằng tiếng Eden, Taqilan nhẹ nhàng gật đầu: “Chào anh.”

Mục Trọng Hạ: “Vị này là Terra, có thể gọi anh ấy là Arnold.”

Taqilan: “Dũng sĩ Terra.”

Terra: “Tôi không còn là dũng sĩ nữa.” Terra thản nhiên liếc nhìn chân tay giả của mình và nói: “Bộ lạc chúng tôi và bộ lạc thứ tư sẽ sớm cử người đến, sẽ không để ngài gặp phải sự đe dọa của thú dữ trên đường nữa. Chỉ có điều, trận tuyết đầu mùa sắp đến, và chúng ta không thể ở lại trên đường quá lâu. Chúng ta phải nhanh chóng quay trở lại bộ lạc càng sớm càng tốt.”

Taqilan: “Các anh cứ quyết định thôi.”

Mục Trọng Hạ: “Tôi cũng muốn nhanh chóng về bộ lạc.”

Terra: “Mọi người lên xe đợi đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Mục Trọng Hạ: “Anh cầm một chiếc đèn đi.”

Terra không khách khí, lấy một chiếc đèn thuật pháp rồi lại lên ngựa rời đi. Mục Trọng Hạ gọi Taqilan lên xe, trong xe có máy sưởi, trời càng tối, bên ngoài càng lạnh hơn. Thấy Tongxu vẫn còn kinh hãi, Mục Trọng Hạ nói: “Không sao đâu. Dũng sĩ Artai và dũng sĩ Arnold đã dẫn người đến đây. Cho dù trên đường có dã thú, chúng ta cũng an toàn.”

Mặt Tongxu hơi nóng lên: “Tôi, tôi không sợ. Dũng, dũng sĩ, Arnold, thật lợi hại.”

Mục Trọng Hạ: “Anh ta từng là dũng sĩ của Hùng Ưng Vệ. Nếu mùa tuyết năm đó không bị mất một chân trong trận chiến với thú hoang, thì anh ta đã là Ưng Vương rồi.”

Taqilan nói: “Ưng Vương là gì?”

Mục Trọng Hạ giải thích ngắn gọn về cơ cấu quyền lực của Yahan, rồi nói: “Thủ lĩnh có thể có hai najia. Tesir và Terra là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng mẹ của Tesir đã qua đời.”

“Tesir?”

“Tên của Artai là Tesir.”

Sau khi trở lại Yahan, Mục Trọng Hạ không có ý định giấu diếm nữa, trái tim cậu đã trở nên ổn định hơn khi có sự xuất hiện của “một số người”.

Tất cả những con thú bị giết đều bị ném lên xe và cùng mang đi. Ngay cả những vệ binh bị thương cũng uống thuốc hoặc băng bó rồi ngay lập tức lên đường trong thời gian ngắn nhất. May mắn thay, không có ai tử vong. Nếu vệ binh bị thương trong trận chiến, họ sẽ lập tức dùng thuốc nên không có vết thương nghiêm trọng. Điều này cũng là do vệ binh của Venice không thiếu thuốc. Mỗi vệ binh luôn mang theo 10 lọ thuốc, đây là sự giàu có mà người Dimata không thể sánh bằng.

Terra tìm thấy Tesir và nói với hắn: “Mục đại sư có vẻ giận chú.”

Tesir mím chặt môi, quay đầu nhìn xe ngựa của Mục Trọng Hạ. Dù thiếu ánh sáng, dù đang chiến đấu, nhưng chỉ liếc mắt là hắn vẫn thấy người ngồi trong xe.

Terra hả hê nói: “Nghĩ xem làm thế nào để dỗ dành Mục đại sư đi. Mục đại sư thậm chí còn không phản ứng nhiều khi tôi nói chú đang ở đây đâu.”

Tesir: “Giao cho anh.” Sau đó hắn giục ngựa đi về phía xe ngựa của Mục Trọng Hạ.

Tulasen đến chỗ Terra và hỏi: “Mục đại sư thế nào rồi? Cậu ấy có trách Tesir không?”

Terra: “Anh nghĩ sao? “

Tulasen: “Kiểu gì chả có.”

Terra: “Lần này Tesir gặp rắc rối rồi.”

Tulasen cũng hả hê: “Đánh cược xem bao lâu Tesir mới được Mục đại sư tha thứ.”

Suwanbi không biết đã tới từ lúc nào: “Tôi đánh cược 5 ngày.”

Tulasen: “Tôi cá là 7 ngày.”

Terra sờ cằm: “Tôi nghĩ phải 10 ngày.”

Tulasen và Suwanbi đều nhìn anh, Terra nói: “Tôi chỉ không nghĩ là Mục đại sư sẽ tha thứ cho Tesir dễ dàng như vậy thôi.”

Đội ngũ vẫn chưa tập hợp lại, vệ binh vẫn đang trấn an ngựa. Những chiếc xe bị mất ngựa phải sắp xếp lại. Một số xe không có ngựa, phải nhờ các dũng sĩ Dimata mang ngựa đến kéo. Tesir đến xe ngựa của Mục Trọng Hạ, xuống ngựa và gõ cửa.

Tongxu đang ngồi bên ngoài mở cửa xe rồi hét lên “A”. Mục Trọng Hạ và Taqilan nhìn sang và thấy một người đàn ông cường tráng đến mức gần như có thể chặn hoàn toàn cửa xe đang tiến vào. Trước khi Mục Trọng Hạ và Taqilan kịp phản ứng, hắn đã đưa ra bàn tay khỏe mạnh của mình ra nắm thắt lưng Mục Trọng Hạ, dễ dàng kéo cậu ra ngoài.

“Tesir!”

Khi hồi thần lại, Mục Trọng Hạ tức giận đến mức muốn đấm người.

Nắm đấm rơi xuống người hắn mà không hề đau đớn hay ngứa ngáy, Tesir lên ngựa, tay kia nắm lấy bộ lông cừu dày vẫn buộc vào đuôi ngựa rồi giũ ra, quấn chặt cho người trong lòng, sau đó vẫn một tay ôm chặt cậu, tay kia nắm cương ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, ngựa chạy đi.

“Đồ khốn! Thả tôi ra!”

Bàn tay đang ôm chặt Mục Trung Hạ của Tesir chợt run rẩy mà không ai nhìn thấy, vẻ mặt hắn căng thẳng, con ngựa hắn đang cưỡi càng lúc càng chạy nhanh hơn. Mục Trọng Hạ nói đầy giọng mũi: “Chẳng phải anh không cần tôi nữa sao! Thế sao anh còn đến đây làm gì! Thả tôi ra! Anh không cần tôi thì vẫn có rất nhiều người cần tôi! Tôi không cần anh nữa! “

Tesir không nói một lời mà chỉ dẫn Mục Trọng Hạ chạy càng lúc càng xa, cho đến khi cách xa đội quân đông đảo ở phía sau rồi mới từ từ chậm lại. Mục Trọng Hạ vẫn đang đánh Tesir: “Thả tôi ra! Đồ khốn kiếp! Tôi không cần anh nữa!”

Đôi mắt xanh lục của Tesir giống như những con thú hoang trong bóng tối. Hắn tìm thấy một ngọn đồi khuất gió và xuống ngựa. Ôm Mục Trọng Hạ trong tay, hắn sải bước đến sườn đồi, ấn em dựa vào đó, nâng cằm em lên hôn cuồng nhiệt. Mục Trọng Hạ đấm đá hắn, cố gắng tránh né Tesir đang ép môi và lưỡi mình, nhưng thực sự không nỡ cắn hắn.

Mùi hương nam tính mạnh mẽ ùa vào miệng và mũi. Mùi vị trên người Tesir thực ra không dễ chịu chút nào, hắn vừa mới giết dã thú, trên người còn có mùi máu và mồ hôi, nhưng chính mùi này đã khiến Mục Trọng Hạ nhanh chóng bị hắn bắt giữ, đôi chân cũng trở nên yếu ớt.

Nếu thời tiết không quá lạnh, nếu Mục Trọng Hạ không đặc biệt sợ lạnh, nếu Mục Trọng Hạ không phải người Eden, thì lúc này, Tesir đã lột quần áo của em và đè em xuống. Rồi hắn sẽ đâm mạnh vào em, cảm nhận em, để tự nói với bản thân một cách trực tiếp nhất, rằng najia của hắn đã quay lại. Najia của hắn sẵn lòng từ bỏ thế giới thịnh vượng bên ngoài, sẵn lòng quay về Yahan để ở bên hắn.

Sau khi Mục Trọng Hạ mềm nhũn trong vòng tay Tesir, Tesir cũng không buông em ra, chỉ vùi đầu vào cổ em, thở hổn hển và khàn giọng gọi: “Trọng Hạ… Trọng Hạ…”

Mục Trọng Hạ đã nhũn người vì nụ hôn, không còn sức để đáp lại, chỉ mở miệng cắn vào tai Tesir, còn cắn mạnh. Nhưng Tesir vẫn bất động, cho dù bây giờ Mục Trọng Hạ có cắn đứt hết thịt của hắn, hắn cũng không buông em ra. Đương nhiên, Mục Trọng Hạ cũng không b**n th** như vậy.

“Đừng tưởng tôi, đã tha thứ cho anh…”

“Trọng Hạ…”

“Tôi đang tức giận!”

Tesir thẳng người lên và quấn chặt chiếc áo khoác da rộng thùng thình cho Mục Trọng Hạ để ngăn gió lạnh thổi vào người. Hai mắt Mục Trọng Hạ đỏ hoe, giọng mũi rõ ràng: “Anh là đồ khốn!” Mắt cậu chua xót, trong lòng cũng chua xót, “Anh nói sợ tôi chịu khổ ở Yahan, cho nên mới để tôi ở lại thành Hesara và bảo tôi quay lại Eden, trên thực tế, về cơ bản đều là ép tôi phải lựa chọn!”

“Là sẽ lựa chọn toàn tâm toàn ý sống ở Yahan cùng anh, hay là không nhịn được mà quay về Eden! Anh không tin lời tôi nói, cũng không tin tôi bằng lòng ở lại Yahan, cho nên anh cố ý đẩy tôi ra, để tôi tự mình quyết định! Anh thật là một tên khốn nạn!”

Tesir bế Mục Trọng Hạ bằng cả hai tay, rồi quay người lại và ngồi xuống dựa vào ngọn đồi.

Mục Trọng Hạ lau mũi: “Tôi nói tôi yêu anh, nguyện ý ở lại Yahan, nhưng anh không tin; tôi nói tôi không sợ gian khổ, tôi có thể nghĩ biện pháp khiến cuộc sống của chúng ta tốt hơn, nhưng anh vẫn không tin. Anh không tin tôi thì anh còn đến làm gì. Tôi nói cho anh biết! Đừng tưởng tôi không có anh thì không sống nổi! Dù sao Dimata cũng nhiều dũng sĩ như thế!”

Nói cho hả giận, nhưng lại bị môi lưỡi lấp kín. Mục Trọng Hạ đấm Tesir hết lần này đến lần khác. Cậu thực sự rất tức giận!

“Gào——”

Xa xa vẫn vang lên tiếng hú của dã thú. Tesir đứng dậy, ôm Mục Trọng Hạ vẫn đang đánh hắn lên ngựa và trở lại. Cho dù chỉ có một mình, hắn cũng không sợ cả đàn thú. Nhưng giờ, najia yêu quý của hắn đang ở đây, hắn không thể để em gặp nguy hiểm hay để em sợ hãi.

Khi Tesir quay lại chỗ đội quân đông đảo, họ vẫn đang trên đường. Dù chỉ có 20 người ở Dimata, nhưng mọi người đều cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Mặc dù trời đã tối đen, mặc dù các loại dã thú vẫn đang theo dõi trong khu rừng rậm phía xa, nhưng không ai còn sợ hãi nữa. Tesir vô trách nhiệm bỏ đi, nên sau khi bàn bạc với thủ lĩnh đội cận vệ, Terra quyết định tiếp tục lên đường cho đến khi ngựa mệt mới nghỉ ngơi. Đại sư Taqilan và những người khác có thể ngủ và nghỉ ngơi trên xe ngựa. Thức ăn chỉ có một ít đồ khô và thịt khô. Sở dĩ anh vội vã lên đường không phải vì sợ dã thú trên đường, mà là sợ nhiệt độ thấp ở Yahan.

Ngay khi Tesir trở lại cùng Mục Trọng Hạ, các dũng sĩ bộ lạc thứ ba do Tulasen đứng đầu bắt đầu huýt sáo và la hét ầm ĩ. Mục Trọng Hạ vẫn đang bị quấn chặt, cậu nghiến răng nghiến lợi, nhưng Tesir đã đưa Mục Trọng Hạ lên xe ngựa và lùi lại sau khi cậu lên xe. Mục Trọng Hạ vừa vào, Taqilan liền nói: “Miệng sưng kìa.”

Mục Trọng Hạ xấu hổ cực kỳ, chỉ đành giả vờ thờ ơ: “Tôi bị chó cắn.”

Taqilan & Tongxu: “…”

Taqilan tiến lại gần Mục Trọng Hạ hóng chuyện: “Cậu đã tha thứ cho hắn rồi à?”

Mục Trọng Hạ hừ một tiếng: “Sao mà dễ dàng như vậy được.”

Taqilan: “Tên đó có vẻ không thành thật như bề ngoài đâu. Hắn thực sự sẵn lòng để cậu vứt bỏ rồi về Yahan sống một mình à?”

Mục Trọng Hạ: “Không chỉ có phụ nữ mới nghĩ một đằng làm một nẻo.”

Taqilan trừng mắt nhìn cậu, Mục Trọng Hạ nói: “Đàn ông cũng có thể nghĩ một đằng làm một nẻo, tôi cũng vậy.”

Sắc mặt Taqilan đã khá lên một chút, Mục Trọng Hạ cũng bắt đầu buôn chuyện: “Sao ngài nhất định phải đến Yahan?”

Taqilan nhìn bóng dáng mơ hồ ngoài cửa sổ xe rồi nói: “Ở một nơi lâu quá, sẽ luôn muốn đổi chỗ khác.”

Lần này, Mục Trọng Hạ chân thành hỏi: “Trong chín tháng, ngài sẽ không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, lỡ như hiệp hội thuật pháp xảy ra chuyện gì thì sao?”

Taqilan rất vô tình trả lời: “Ta không phải người của hiệp hội thuật pháp. Có lẽ vì ta luôn ở đó, nên họ mới làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu ta vắng mặt trong chín tháng, họ không tìm được ai để dựa vào, cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi.”

Mục Trọng Hạ và Tongxu: “…”

Tongxu muốn nói, liệu y có thể coi như mình không nghe thấy gì không.

Ở bên ngoài, Tulasen nháy mắt với Tesir và nói: “Mục đại sư đã tha thứ cho anh chưa?”

Tesir không giấu giếm: “Chưa.” Nhưng vẻ mặt hắn chắc chắn không phải là sự mất mát vì không được tha thứ, và đôi mắt xanh như băng đó lúc này chắc chắn đang rực cháy.

Tulasen: “Mục đại sư chưa tha thứ cho anh là chuyện bình thường. Nhưng Mục đại sư rất tốt bụng và rất yêu anh, nên nhất định sẽ sớm tha thứ thôi.”

Tesir không đáp lại, cho dù Trọng Hạ có mất bao lâu mới tha thứ cho hắn, thì em cũng đã quay lại, thế là đủ rồi. Tesir lại nhìn xe ngựa của Mục Trọng Hạ. Trái tim hắn chưa bao giờ ấm áp đến thế.

Bình Luận (0)
Comment