Chương 96: Cậu cũng ác lắm đấy.
Có đám người Tesir hộ tống, nên dù trên đường đi lại bị đàn thú tấn công lần nữa, nhưng chỉ hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm. Sức chiến đấu của người Dimata một lần nữa được thể hiện một cách sinh động, khiến những người Dirott hộ tống cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng khiến Zhuotan càng hâm mộ. Tesir không “quấy rầy” Mục Trọng Hạ nữa, hắn cũng không ra lệnh cho đoàn xe ngừng nấu ăn để Mục Trọng Hạ được ăn ngon miệng. Trong tình huống này, tốt nhất là nên nhanh chóng quay trở lại bộ lạc càng sớm càng tốt.
Mặt đất bỗng rung chuyển, Mục Trọng Hạ nghe thấy náo động liền đội mũ, quấn chặt người và mở cửa xe. Chỉ liếc nhìn, cậu đã kinh hô, Taqilan cũng cầm chiếc khăn choàng lông quấn quanh người rồi lập tức lại gần. Không hề quá lời khi nói có tới hàng ngàn chiến mã đang phi nước đại về phía trước. Sắc trời càng ngày càng u ám, nhưng ngựa phi nước đại cùng người cưỡi ngựa lại rất nhiệt tình, khiến Mục Trọng Hạ chợt thấy yên tâm hơn.
“Người đến đón chúng ta đã đến rồi.”
Bên cạnh Mục Trọng Hạ, Taqilan nhìn ngựa phi nước đại trước mặt và người đàn ông Dimata đang giơ roi lên hô lên kia, hồi lâu không nói nên lời. Ngay cả Tongxu trên chiếc xe khác cũng bàng hoàng và không thể hồi thần trong một thời gian dài. Khuôn mặt Zhuotan đang cưỡi ngựa dưới chiếc khăn quàng đỏ lên, đó là sự phấn khích và kích động tột độ. Đây là chiến mã Yahan, là các dũng sĩ Dimata của Yahan đó sao?!
Những con ngựa đồng loạt đi chậm dần, và cuối cùng dừng lại. Tesir và Terra dẫn đầu ở phía trước xuống ngựa. Người của bộ lạc thứ tư đến đón họ, dẫn đầu là Duanharan. Bộ lạc thứ tư ở gần họ nhất, nhưng dũng sĩ của bộ lạc thứ ba chắc chắn cũng đang đến rồi. Đoàn xe của Mục Trọng Hạ cũng từ từ dừng lại. Mục Trọng Hạ nhìn thấy đội trưởng Muluo, người đã đến bộ lạc thứ tư để tìm người, hẳn là anh ta đã đi cùng các dũng sĩ đến đây. Một đội trưởng khác của đội họ cũng đi tới.
Mục Trọng Hạ nói: “Đã tới nhiều người như vậy, người trong đoàn xe có thể về trước. Trận tuyết đầu mùa sắp rơi rồi.”
Taqilan: “Còn bao lâu nữa mới tới nơi?”
Mục Trọng Hạ: “Nếu chúng ta chỉ cưỡi ngựa thì sẽ nhanh hơn, nhưng vì có nhiều hàng hóa nên sẽ mất vài ngày. Nhưng nếu dùng xe ngựa của Dimata thì sẽ nhanh hơn.”
Lát sau, Terra đi về phía họ. Mục Trọng Hạ thấy các chiến binh Dimata bắt đầu tháo ngựa ra khỏi xe, liền đoán là họ sắp đổi ngựa. Terra lại đây là để nói với họ là trận tuyết đầu tiên sắp rơi, Tesir, anh và Tulasen sẽ cưỡi ngựa đến đưa Mục Trọng Hạ, Taqilan, Tongxu, Qingwa, Zhuotan và Uhagen về bộc lạc trước, những người còn lại sẽ trách nhiệm kéo hàng về bộ lạc thứ ba. Ngay cả khi tuyết rơi trên đường, các dũng sĩ Dimata vẫn có thể chịu đựng được, nhưng nếu họ ở trên đường lâu hơn, nguy cơ bị tê cóng sẽ tăng lên.
Mục Trọng Hạ quấn chặt áo khoác lông bước xuống xe, đi về phía những người còn đang thảo luận phía trước. Tesir vừa thấy cậu liền đi tới nói: “Em trở lại xe đi.”
Trước mặt rất nhiều người, Mục Trọng Hạ vẫn giữ thể diện cho Tesir. Cậu nói: “Khi em rời đi, hiệp hội cơ khí, Đại tư khu Sangzhu và một số người đã chuẩn bị tổng cộng 500 chiếc xe cho em. Anh xem xem là những chiếc nào, xem là gì và chia một nửa trong số đó cho bộ lạc thứ tư đi.”
Duanharan nghe vậy lập tức đi tới nói: “Không không không không, Mục đại sư, chúng tôi sẽ mang về bộ lạc thứ ba cho ngài.”
Mục Trọng Hạ: “Đó là đồ dùng cá nhân của tôi, về rồi cũng không dùng hết được.” Cậu lại nhìn Tesir, “Nếu có thuốc thì hãy chia thêm một ít cho bộ lạc thứ năm nữa. Anh với Terra cứ xem rồi làm.”
Tesir nắm lấy vai cậu, xoay người cậu lại: “Anh hiểu rồi, lên xe nhanh lên.”
Mục Trọng Hạ: “Hải nô đi cùng em cũng sợ lạnh, nên họ sẽ trở về bộ lạc trước cùng chúng ta.”
Đôi mắt xanh như băng của Tesir tối sầm lại một lúc rồi nói: “Anh sẽ sắp xếp.”
Mục Trọng Hạ quay lại xe, xoa xoa tay. Taqilan: “Cậu đã tha thứ cho hắn rồi à?”
Mục Trọng Hạ: “Chưa.”
Hiển nhiên là có sự hoài nghi trong mắt Taqilan. Mục Trọng Hạ: “Ở đây nhiều người như vậy, để hắn giữ thể diện chút, muốn quỳ ván giặt thì cũng phải chờ về tới nơi đã.”
Taqilan và Qingwa bối rối: “Quỳ ván giặt? Ván giặt là gì?”
Mục Trọng Hạ giải thích ván giặt là gì, Taqilan không nói nên lời: “Thật sự muốn hắn quỳ sao?”
Mục Trọng Hạ kiêu ngạo nói: “Tôi không bắt hắn quỳ vỏ sầu riêng đã là tốt lắm rồi đấy.”
Taqilan lại hỏi: “Vỏ sầu riêng là gì?”
Lúc này, Mục Trọng Hạ mới nhớ ra, thế giới này không có loại trái cây nào giống sầu riêng! Cậu liền bịa chuyện: “Ở nước ngoài nghe nói có một loại quả gọi là ‘sầu riêng’. Vỏ rất cứng và có nhiều gai.”
Taqilan nhìn Mục Trọng Hạ bằng ánh mắt khác: “Cậu cũng ác lắm đấy.”
Nhưng nghĩ đến việc người đàn ông bắt nạt mình phải quỳ ván giặt hoặc vỏ sầu riêng thì cũng hay ho lắm. Taqilan lại nhìn Mục Trọng Hạ, và cảm thấy chàng trai trẻ đến từ Eden này quả là độc.
Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống, việc bàn giao đã hoàn tất. Mỗi dũng sĩ Dimata đều có một cuộn áo khoác da dày buộc vào ngựa. Đây là trang bị không thể thiếu của người Dimata khi ra ngoài vào mùa tuyết. Không cần phải lục lọi hộp, tủ để tìm bộ da cừu nữa, hiển nhiên là Tesir sẽ ôm Mục Trọng Hạ đi. Điều đáng ngạc nhiên là Taqilan đã chủ động nhờ Terra đưa cô đi cùng. Lý do là ít ra thì cô đã gặp Terra ở thành Hesara, và cô không biết ai khác nữa cả. Uhagen, Zhuotan, Qingwa, Tongxu và 10 hải nô cũng lần lượt được các dũng sĩ bộ lạc thứ ba mang trên lưng ngựa. Tesir và Terra phải quay về bộ lạc trước, còn Tulasen, Khanbana và Suwanbi ở lại giải quyết mọi việc và phân phối 500 xe vật tư của Mục Trọng Hạ.
Không cần bộ lạc thứ tư phái người hộ tống nữa, mười mấy người họ là đủ rồi. Những bông tuyết rơi ngày càng nhiều, Tesir quấn chặt Mục Trung Hạ, đảm bảo không có bộ phận nào trên cơ thể cậu lộ ra ngoài, rồi hét lớn: “Đi thôi!”
“Ya!”
Terra và những người khác kẹp chặt bụng ngựa, ngựa bắt đầu chạy mà không cần chủ nhân ra roi. Terra thực sự rất căng thẳng. Người đang nép mình trong vòng tay anh là một pháp sư cấp thượng của Venice. Nếu không phải chỉ mặc một chiếc áo da, anh cũng muốn cởi áo của mình ra quấn cho đối phương, nếu như để cô đông cứng vì lạnh, vậy anh chính là tội nhân của bộ lạc.
Một tay Terra cầm dây cương, tay kia ôm Taqilan đang ngồi nghiêng trên ngựa, cả người cô nép trong vòng tay anh, được bọc từ đầu đến chân trong chiếc áo khoác da dày của anh. Thực ra Terra cũng khá ngượng ngùng, nhưng Tesir còn phải mang Mục đại sư, và không ai khác dám đến gần Taqilan cả. Taqilan đã chủ động yêu cầu anh ôm cô. Mặc dù người phụ nữ trong tay anh thỉnh thoảng sẽ tỏa ra một loại mùi thơm nào đó k*ch th*ch cả mũi và trái tim anh, nhưng anh lại không thể từ chối, ngược lại, càng ôm cô chặt hơn. Chỉ như vậy thì cô mới có thể ấm áp hơn chút. Gió và tuyết quất vào mặt Terra, nhưng anh không hề cảm thấy lạnh.
Taqilan, người được bao phủ trong chiếc áo khoác lông thú, có thể nghe thấy rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Terra, đồng thời cô cũng có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi rơi vào chiếc áo khoác lông dày đặc như mưa. Nghĩ đến mình được bao bọc trong chiếc áo khoác của người đàn ông này – chiếc áo dài và to đến mức có thể dùng làm chăn cho cô – trái tim vốn đã khô khốc của Taqilan đột nhiên đập loạn xạ, mặt cô hơi nóng lên.
Qingwa trên con ngựa còn lại hâm mộ nhìn sư phụ đang được bọc kín. Cô cũng được bọc trong chiếc áo khoác lông thú của dũng sĩ Dimata đang dẫn cô, nó cũng dài và đủ lớn. Nhưng cô không đủ can đảm để ngồi trước mặt đối phương và để người ta ôm, mà dũng sĩ Dimata nhút nhát cũng không có dũng khí đề nghị ôm cô, nên giờ đây cô đang ngồi ở phía sau, ôm chặt eo người kia để ổn định bản thân. Mặc dù đối phương đã che cho cô khỏi gió tuyết, nhưng chắc chắn không ấm áp bằng sư phụ. Nhưng nghĩ đến việc mình sẽ được ôm chặt như vậy trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ, Qingwa không còn hâm mộ sư phụ nữa, dù sao cô cũng không dám làm vậy.
Trong số những người đi trước, chỉ có Mục Trọng Hạ và Taqilan ngồi phía trước, được người cưỡi ngựa ôm vào lòng, còn những người khác đều ngồi phía sau. Tongxu rất lạnh, nhưng may mà thầy đã nhét cho y một chiếc máy nhỏ. Áo khoác lông tuy dày nhưng gió tuyết thổi vào vẫn khiến y thỉnh thoảng lại rùng mình. Zhuotan vốn không muốn rời đi sớm, nhưng không ai đồng ý để y ở lại một mình, không còn cách nào, y đành để người Dimata đưa mình đi. Ngựa của họ chạy chậm nên tất cả đều sẽ để vệ binh mang trở về Venice. Nếu không, những con ngựa này sẽ chết cóng ở Yahan. Chúng không chịu được giá lạnh như ngựa của Yahan.
Nhóm người cưỡi ngựa không ngừng nghỉ chưa đầy nửa ngày thì gặp đoàn xe do Duanwaqi dẫn đầu. Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cự ma tượng của người Dimata, Zhuotan phấn khích đến mức quên cả lạnh. Ngay cả Taqilan cũng kéo chiếc áo khoác lông xuống, để lộ đầu và ngước nhìn sinh v*t t* l*n kia. Thấy Duanwaqi nhảy xuống khỏi lưng cự ma tượng, Taqilan kêu lên, nhảy xuống từ độ cao như vậy sao?!
Terra rút chân trái ra trước, sau đó ôm Taqilan bằng một tay và lưu loát xuống ngựa. Ngay khi chân chạm đất, Taqilan mới nhận ra chân mình đã cứng đơ. Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông vẫn đang ôm mình nói: “Chỉ những người mạnh nhất trong mỗi bộ lạc mới có thể điều khiển được cự ma tượng. Duanwaqi là Ưng Vương của bộ lạc thứ tư.”
Taqilan ngẩng đầu lên – vì Terra quá cao – và hỏi: “Còn anh thì sao?”
Terra bỉnh thản nói: “Tôi đã mất một chân, không thể trở thành dũng sĩ nữa.”
Không phải một dũng sĩ, càng đừng nói đến người mạnh nhất trong bộ lạc.
Taqilan nuốt khan, quay lại nhìn người đàn ông đang nói chuyện với Tesir, sau đó ánh mắt cô rơi vào Mục Trọng Hạ vẫn đang được Tesir ôm và quấn chặt. Cô biết Mục Trọng Hạ đã làm chân giả cho Terra. Cô không biết người đàn ông đó trông như thế nào trước khi có thể đứng dậy trở lại. Giờ khắc này, cô bỗng thấy hơi… tò mò.
Liesetai hơi lo lắng khi biết các vệ binh hộ tống đại sư Samer và đại sư Taqilan sẽ trở về luôn. Họ sẽ an toàn hơn nhiều nếu có thể đi cùng nhau. Sau khi để Taqilan vẫn chưa hồi thần giữ ngựa đứng một lúc, Terra bước tới nói: “Bên đó không bàn giao nhanh như vậy đâu, vẫn có thể đuổi kịp.”
Duanwaqi: “Vậy chúng ta nhanh lên đi. Tuyết đang ngày càng dày.”
Terra: “Hãy để các rương thuật pháp của Mục đại sư cho người phía sau mang về. Giờ chúng tôi cần chạy nhanh về bộ lạc trước.”
Duanwaqi: “Cứ giao cho tôi.”
Hai bên không lãng phí thời gian nữa, Duanwaqi nhanh chóng bước lên cự ma tượng. Tiếng tù và của cự ma tượng vang lên, Mục Trọng Hạ cởi áo khoác da và vẫy tay chào Liesetai, Abil và hai chấp sự của thương hội. Ngay sau đó, đầu cậu đã lại được che lại.
Sau khi tìm được một nơi có mái che để nghỉ ngơi một lúc trên đường, cả nhóm lại lên ngựa và bắt đầu đi tiếp. Qingwa, Tongxu và Uhagen không chịu được lạnh. Tuyết ở Yahan không bao giờ nhẹ nhàng. Không còn cách nào khác, người đưa họ cũng chỉ có thể để họ ngồi trước rồi quấn chặt họ từ đầu đến chân trong chiếc áo khoác da dày, rồi ôm họ. Ngược lại, khả năng chịu lạnh của mười hải nô vượt xa mong đợi của Mục Trọng Hạ.
Chân của Taqilan lạnh đến mức cô không thể cảm nhận được gì nữa. Thấy cô vô thức muốn co chân lại, Terra giảm tốc độ và để ngựa tự chạy. Anh ngồi vững vàng trên lưng ngựa và dùng một tay nâng hai chân của Taqilan lên, để cô tựa vào hông mình. Choàng chiếc áo khoác quanh chân và bàn chân của cô rồi quấn thật chặt, anh nói: “Sắp tới rồi.”
Taqilan: “Tôi có thể kiên trì.”
Tesir: “Hãy bỏ máy sưởi tay vào giày đi.”
Taqilan đưa hai chiếc máy sưởi tay đang cầm trên tay cho Terra, Terra bỏ vào hai chiếc ủng lạnh như băng của cô, sau đó vòng một tay qua người Taqilan và đưa tay vào khe hở trên áo khoác da của cô. Một tay anh ủ ấm hai tay cho cô, tay kia nắm lấy dây cương ngựa, kẹp chặt chân vào bụng ngựa. Tốc độ chiến mã tăng lên, Terra hô lớn với Tesir: “Tesir! Đừng dừng lại trên đường! Mau về bộ lạc đi!”
Tesir giơ tay cầm dây cương lên, tỏ ý đã nghe thấy.
Taqilan đang được Terra ôm chặt trong vòng tay, bên tai có thể nghe thấy nhịp tim dữ dội của chính mình. Đôi mắt rũ xuống của cô nhìn vào lòng bàn tay thô ráp và nóng bỏng dễ dàng bao bọc lấy bàn tay mình, trong đầu chợt hiện lên điều mà ai đó đã nói – Tôi thích những người đàn ông cơ bắp!
Hàng ngàn con ngựa phi nước đại lại xuất hiện trước mặt cô, kéo Taqilan lại khỏi những suy nghĩ cứ bay lung tung kia. Cô chưa kịp hỏi có chuyện gì thì một cơn chấn động từ lồng ngực kề sát cô đã vang lên: “Cuối cùng mọi người cũng đến rồi! Đưa cho tôi hai chiếc áo khoác lông!”
Taqilan nghe thấy Tesir phía trước cũng muốn thêm một chiếc áo khoác lông. Tiếng vó ngựa lộn xộn vang lên trong tai vô cùng rõ ràng, Terra buông tay ra. Taqilan chợt cảm thấy hơi thất vọng, nhưng sau đó, cô phát hiện ra người đàn ông đó đang quấn thêm một chiếc áo khoác lông mới quanh người cô, nhét một chiếc máy sưởi tay và một chiếc cốc thuật pháp vào tay cô.
“Uống chút nước nóng đi. Người trong bộ lạc đã tới. Chúng ta đổi ngựa.”
Tại sao phải đổi ngựa? Sau khi nuốt xuống những nghi ngờ của mình, Taqilan vừa mệt vừa đói và khát, mở nắp cốc và uống nửa cốc nước nóng, rồi mới cảm thấy như mình còn sống. Sau đó, cô đưa chiếc cốc ra và nói: “Anh uống chút nước nóng đi.” Cô hơi lo là người đàn ông này sẽ không muốn.
Bàn tay thô ráp của anh cầm lấy chiếc cốc, Taqilan nghe thấy anh uống nước, sau đó nghe thấy người đàn ông hô lên: “Ai còn nước!”
“Tôi còn!”
“Cứ rót cho tôi đi. Không cần đưa cốc đâu.”
Có tiếng nước rót, sau đó người đàn ông nhét chiếc cốc vào chiếc áo khoác da đang được bọc như một cái tổ nhỏ: “Uống chút nước và ăn tạm chút lương khô trên đường đi, về tới nơi sẽ có đồ ăn ngon. Khoảng đêm là tới.”
Taqilan chỉ gật đầu.
Người đàn ông quấn chặt chiếc áo khoác lông, chỉ chừa một khe hở cho cô thở. Sau đó, cô cảm thấy cơ thể mình bị ôm xuống. Ở bên kia, Tesir cũng ôm Mục Trọng Hạ xuống đổi ngựa, để con ngựa mệt mỏi có thể nghỉ ngơi. Terra cũng ôm Taqilan đổi ngựa. Xung quanh rất ồn ào, nhưng trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười.
“Ya!”
Roi ngựa vung lên, các dũng sĩ của bộ lạc thứ ba đến đón họ được chia thành hai nhóm. Một nhóm các dũng sĩ sẽ hộ tống Mục Trọng Hạ và Taqilan trở lại bộ lạc. Một nhóm các vệ binh của thủ lĩnh sẽ tới chỗ các dũng sĩ bộ lạc thứ tư cùng chuyển vật tư về.
Mục Trọng Hạ cũng đã có máy sưởi tay nhét trong ủng, các thành viên trong bộ lạc đã tới, họ đã hoàn toàn an toàn và có thể trở về bộ lạc nhanh hơn rồi. Cậu chỉ muốn tắm nước nóng và ăn một bữa ăn nóng hổi!
Bộ lạc thứ ba đã phái hai nghìn dũng sĩ của Hùng Ưng Vệ và ba nghìn dũng sĩ trong đội hộ vệ của thủ lĩnh. Sau khi biết tin ai sẽ về, lãnh địa thủ lĩnh như bùng nổ. Đám mây đen bao trùm bộ lạc kể từ khi Tesir trở về lập tức tan biến. Mọi người trong lãnh địa thủ lĩnh đều rạng rỡ vui mừng, tộc nhân cũng nhanh chóng sắp xếp.
Đại phù thủy sợ mấy người Mục Trọng Hạ lạnh cóng nên đã dặn các dũng sĩ đến đón họ mang theo vài chiếc máy sưởi tay, cốc thuật pháp, thịt khô mới làm và bánh nướng. Mục Trọng Hạ ăn bánh nướng chống đói. Ăn xong một chiếc bánh, cậu lấy một chiếc bánh khác, lúc duỗi tay ra, một nửa chiếc bánh trong tay lập tức bị cắn đứt. Sau đó, cậu mở nắp cốc rồi đưa tay ra, lập tức lại bị uống mất hai ngụm nước nóng trong cốc. Mục Trọng Hạ trên lưng ngựa vẫn đưa đồ ăn thức uống cho Tesir, nhưng không nói với hắn một lời. Tesir không vội, Trọng Hạ giận hắn là đúng, nhưng dù sao em cũng đã quay lại, rồi em sẽ tha thứ cho hắn.
Lúc về tới lãnh địa thủ lĩnh thì trời đã tối hẳn, các tộc nhân đang đi qua đi lại, trông rất bận rộn. Trên mặt ai cũng tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Amunda vừa đang giúp y mạc làm bánh mì, vừa lắng nghe tiếng động bên ngoài. Gu’an thấy cậu bé vẫn không thể bình tĩnh lại thì nói: “Amunda, con sang lều của a phụ con xem có đủ ấm không.”
Amunda lập tức chạy đi.
Mộ mụ Baire nói: “Con nấu thêm canh nóng đi, chắc chắn là họ rất lạnh rồi.”
Gu’an: “Nướng xong mẻ bánh mì này, con sẽ nấu thêm một nồi canh nóng.”
Không phải Baire không giúp, mà là canh bà nấu không ngon. Gu’an đã học với Mục Trọng Hạ lâu như vậy, kỹ năng nấu nướng đã tiến bộ rõ rệt.
Gu’an cũng chưa thể bình tĩnh lại, nhưng anh Mục sắp về, cô phải nấu đồ ăn ngon, chuẩn bị nước nóng, dọn dẹp căn lều bừa bộn của a huynh, nên cô không thể đi đón anh Mục được. Nghĩ tới chuyện anh Mục đã trở lại, Gu’an lại nâng ống tay áo lau khóe mắt.