Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, rải những vệt sáng lấp lánh xuống sàn nhà.
Hứa Chi Hạ mở đôi mắt mỏi mệt, chớp nhẹ vài lần.
Tiêu Dã nhắm mắt, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng.
Một buổi sáng thật bình dị, yên bình.
Hứa Chi Hạ cảm thấy đầu óc mơ hồ, cô cố gắng xâu chuỗi lại sự kiện tối qua.
Cô đến quán “Mua Say” chờ Tiêu Dã, gặp Hà Đông Phàm, uống vài ly rượu, đầu óc trở nên choáng váng.
Tiểu Đinh lo lắng mang cho cô cốc nước mật ong:
“Em sắp bị mắng rồi đây!”
Hứa Chi Hạ trấn an:
“Là chị tự uống, không liên quan đến em đâu. Hơn nữa, chị… vẫn ổn.”
Khi đó, cô thực sự vẫn ổn.
Hứa Chi Hạ thấy Tiểu Đinh lo lắng thật sự, liền an ủi:
“Đừng lo, chị đảm bảo sẽ không để anh ấy nổi giận!”
Sau đó…
Cô không nhớ nổi nữa.
Ký ức đứt đoạn.
Lần tiếp theo có ký ức là ở nhà, trong phòng tắm.
Tiêu Dã đặt Hứa Chi Hạ ngồi trên bồn rửa, giúp cô tẩy trang.
Bông tẩy trang chạm vào da mát lạnh.
Hứa Chi Hạ ngước mắt, chăm chú nhìn Tiêu Dã.
Đôi lúc, hai ánh mắt chạm nhau ngắn ngủi.
Hứa Chi Hạ lại cụp mắt, nhìn xuống cằm anh, chậm rãi đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.
Tiêu Dã hơi ngửa đầu né tránh.
Hứa Chi Hạ mềm mại nói: “Râu anh mọc rồi.”
Tiêu Dã như không nghe thấy, giữ tay cô lại, véo nhẹ má cô quan sát một lượt: “Xuống rửa mặt đi.”
Anh vừa đỡ cô xuống, cô liền rụt người lại, khăng khăng:
“Em muốn cạo râu cho anh.”
Tiêu Dã: “…”
Thấy anh mặt lạnh, Hứa Chi Hạ mím môi, ấm ức gọi: “Tiêu Dã…”
Tiêu Dã nhắm mắt, bất lực đầu hàng: “Được! Cạo thì cạo!”
Hứa Chi Hạ một tay chống lên vai anh, tay kia cầm dao cạo, cẩn thận và dịu dàng.
Tiêu Dã nhìn cô chăm chú không rời mắt.
Hứa Chi Hạ hoàn thành, ngẩng mắt lên cười rạng rỡ: “Xong rồi!”
Tiêu Dã sờ cằm, cảm nhận sự mịn màng.
Hứa Chi Hạ ghé sát, hơi rượu thoảng qua: “Em cạo có được không?”
“Được.” Anh đáp ngắn gọn.
Anh vòng tay ôm eo cô, đặt xuống đất, không rời tay vì sợ cô đứng không vững.
Hứa Chi Hạ ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói:
“Sau này anh tẩy trang cho em, em sẽ cạo râu cho anh.”
Có chút giống như thỏa thuận qua lại.
Tiêu Dã bất đắc dĩ đồng ý: “Ừ.”
Hứa Chi Hạ quay người, đánh răng, rửa mặt rồi bôi tinh chất dưỡng da.
Cô định bôi kem, bôi sữa dưỡng nhưng cảm thấy mệt quá nên quyết định bỏ qua.
Tiêu Dã đã chuẩn bị nước tắm xong, giúp cô cởi đồ.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, đặt vào bồn tắm, tạo một lớp bọt, rồi chậm rãi giúp cô lau rửa.
Hứa Chi Hạ thoải mái nhắm mắt, sau đó mở ra:
“Anh giúp em tắm, em cũng phải giúp anh.”
Tiêu Dã liếc cô một cái rồi thu ánh mắt, tiếp tục công việc.
Hứa Chi Hạ không hài lòng vì bị phớt lờ, chống tay lên thành bồn, ngồi thẳng dậy làm nước bắn tung tóe.
Tiêu Dã nhìn cô, hít thở nặng nề, bất ngờ kéo cô lại, giữ sau gáy và cắn mạnh lên đôi môi đỏ mọng.
Khi Tiêu Dã buông ra, môi Hứa Chi Hạ đỏ thẫm, hơi đau rát, ngoan ngoãn hơn hẳn.
Anh bế cô ra khỏi bồn, lau khô người bằng khăn tắm, mặc vào chiếc váy ngủ mềm mại rồi đặt cô xuống giường, đắp tấm mền mỏng.
Hứa Chi Hạ buồn ngủ nhắm mắt lại nhưng ngay khi sắp mất ý thức cô lại mở mắt ra.
Cô ngồi dậy xỏ dép, quyết tâm bước về phía phòng tắm.
Cô vẫn chưa giúp anh tắm.
Không được!
Cửa phòng tắm khép hờ, hơi nước mịt mù lan tỏa.
Hứa Chi Hạ bước vào.
Tiêu Dã đứng nghiêng dưới vòi sen, cơ bắp căng cứng, từng đường gân xanh nổi rõ.
Anh hơi ngửa đầu, những tiếng thở khàn khàn, quyến rũ thoát ra cùng với chuyển động của yết hầu.
Hứa Chi Hạ không biết mình đứng đó bao lâu, nhìn anh bao lâu.
Cho đến khi Tiêu Dã cúi đầu xả nước rồi quay người lại.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Im lặng.
Chỉ có tiếng nước rơi tí tách.
Khoảnh khắc đó, tất cả hơi nóng ùa vào cơ thể Hứa Chi Hạ làm căng tràn từng lỗ chân lông.
Bộ não hỗn loạn không thể lý giải tại sao cô ở đây và đứng nhìn như thế bao lâu rồi.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Dã cô hơi sợ, bất giác lùi lại.
Vừa mới nhích chân Tiêu Dã đã sải hai bước dài, áp cô vào tường, nâng cằm cô lên và hôn mạnh mẽ đầy xúc cảm.
Khi nụ hôn chạm đến vành tai cô, giọng anh mơ hồ:
“Vốn định tha cho em…”
Nước trên người anh thấm ướt toàn bộ váy ngủ của cô.
Anh nâng váy ngủ lên, bế cô lên bằng một tay.
Sau đó không thay váy ngủ cho cô nữa, chỉ đơn giản lột nó ra rồi ném sang bên, cả hai cứ thế ngủ cùng nhau.
Nghĩ đến đây đầu óc Hứa Chi Hạ như ù đi, cơ thể nóng bừng lên.
Cô rón rén xoay người, cố gắng dịch dần về phía mép giường.
Bất chợt một lực giữ chặt lấy eo cô.
Toàn thân Hứa Chi Hạ bị kéo ngược trở lại, rơi vào vòng tay rắn chắc và ấm áp.
Tiêu Dã tựa đầu lên vai cô, đầu mũi hơi lạnh chạm nhẹ vào sau gáy cô.
Hứa Chi Hạ rùng mình, lưng căng cứng không dám cử động.
Cô không biết Tiêu Dã đã tỉnh hay vẫn đang ngủ.
“Thức rồi à?” Anh cất giọng, khàn khàn và trầm thấp.
Tim Hứa Chi Hạ thắt lại, không dám trả lời.
Tiêu Dã siết tay ôm chặt hơn: “Nhớ gì không?”
Hứa Chi Hạ lập tức đáp: “Không nhớ!”
Hai giây im lặng trôi qua.
Tiêu Dã bỗng bật cười, ngực anh rung nhẹ.
Hứa Chi Hạ quay người, chui vào lòng anh.
Tiêu Dã vỗ nhẹ lưng cô: “Lần sau còn dám uống say nữa không?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu trong sự ngượng ngùng.
Tiêu Dã xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô, với tay lấy điện thoại kiểm tra giờ, sau đó đặt xuống.
Anh vòng tay ôm chặt cô, giọng dịu dàng: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Hứa Chi Hạ nằm cứng đờ vài giây, sau đó chậm rãi thư giãn, cọ mặt vào ngực anh tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.
Lần tiếp theo cô tỉnh dậy là khi chuông báo thức điện thoại reo.
Bên cạnh đã không còn ai.
Hứa Chi Hạ với tay tắt báo thức thì phát hiện có tin nhắn chưa đọc.
Mở ra xem, tin nhắn là từ “Bạn học Hoàng Đinh”.
Cô nhớ đã đặt biệt danh này cho Tiểu Đinh khi thêm bạn, nhưng quên đổi lại.
Cô nhấn mở tin nhắn.
Bạn học Hoàng Đinh: [Lần đầu tiên thấy ông chủ không dám hé răng!!!]
Bạn học Hoàng Đinh: [Bà chủ thật oai phong!!!]
Bạn học Hoàng Đinh: [Bà chủ nhớ ghé thêm nhiều lần nhé!!!]
Kèm theo một tấm ảnh.
Hứa Chi Hạ nhấn vào xem.
Dưới ánh sáng đan xen giữa màu sắc và bóng tối, Tiêu Dã đang bế Hứa Chi Hạ đi qua quán bar náo nhiệt.
Tiêu Dã mặc bộ đồ tối màu, trên lưng đeo chiếc túi nhỏ màu trắng của cô trông rất nổi bật.
Anh vòng tay ôm lấy chân cô, trong khi đầu cô tựa lên vai anh, tay quàng qua cổ, chân thì quấn quanh eo anh…
Hứa Chi Hạ như chết đứng trong vài giây.
Rồi ký ức dần dần ùa về.
Cô nhớ lại lúc ở quán bar, Tiêu Dã định bế cô kiểu ngang nhưng cô lại dang tay, nhất quyết đòi anh bế kiểu đó.
Hình ảnh khác cũng hiện lên trong đầu cô.
Cô đứng giữa quán bar sôi động, giơ cao tay và hét to:
“Tiêu Dã, em yêu anh!”
Ánh mắt Hứa Chi Hạ cứng đờ, quay lại nhìn màn hình trò chuyện.
Bạn học Hoàng Đinh: [Bà chủ nhớ ghé thêm nhiều lần nhé!!!]
Hứa Chi Hạ đặt điện thoại xuống.
A!
A!!
A!!!
Cô thề sẽ không bao giờ đến “Mua Say” nữa!!!
Tuyệt đối không!!!
Khi Hứa Chi Hạ đang đấu tranh tư tưởng, Tiêu Dã bước vào phòng:
“Sao còn chưa dậy? Hôm nay không đến phòng vẽ à?”
Hứa Chi Hạ ú ớ trả lời:
“Ồ, ồ!”
Cô lật mền đứng dậy nhưng ngay lập tức cảm thấy cơ thể lành lạnh, chợt nhận ra điều gì, cô vội vàng nằm trở lại.
Cô quấn mền mỏng quanh người, lần này trốn luôn cả đầu vào trong.
Về sau, Hứa Chi Hạ vẫn lưu lại bức ảnh mà Tiểu Đinh gửi.
Thực ra bức ảnh đó rất đẹp.
Tiêu Dã là bóng lưng.
Còn cô chỉ lộ ra một góc nghiêng.
Dẫu xung quanh rất nhiều người, nhưng ánh nhìn vẫn bị hút về hai người ở trung tâm.
Tất nhiên điều đó một phần là nhờ chiều cao vượt trội của Tiêu Dã.
Bầu không khí trong bức ảnh thật đặc biệt.
Hứa Chi Hạ nghĩ mãi, cuối cùng chọn bức ảnh đó làm hình nền trong cuộc trò chuyện với Tiêu Dã.