Năm đó, Hứa Chi Hạ chuyên ngành hội họa sơn dầu, nhưng cũng thường tham gia các lớp điêu khắc và tranh quốc họa.
Vì yêu thích tranh quốc họa, cô không ngừng học hỏi và khám phá từ nhiều góc độ khác nhau, bao gồm chủ đề, hình thức biểu đạt và ngôn ngữ quốc họa.
Cũng chính vì thế, cô đã được thầy Yêu Thanh Phong để ý và đánh giá cao.
Sau khi tay hồi phục, Hứa Chi Hạ dốc hết tâm huyết hoàn thành một tác phẩm và nhờ thầy Yêu nhận xét.
Thầy Yêu chỉ hỏi ngược lại một câu khiến cô cảm thấy hụt hẫng:
“Tại sao không có ý niệm?”
“Ý” là khía cạnh thẩm mỹ đỉnh cao không thể chối cãi trong tranh quốc họa.
Phải biết rằng, rất nhiều họa sĩ kỹ thuật xuất sắc cuối cùng lại thất bại ở chữ “ý” này.
Tháng Chín, Hứa Chi Hạ nhận được cuộc gọi từ thầy Yêu.
Trong điện thoại, thầy Yêu trích dẫn một câu cổ ngữ:
Lão Tử nói: “Trí hư cực, thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục.”
Thầy Yêu hỏi: “Chi Hạ, em có thể quan sát được không?”
Hứa Chi Hạ không hiểu rõ ý nghĩa câu hỏi, nhất thời im lặng.
Thầy Yêu mời cô: “Giữa tháng sau, tôi sẽ đến chùa Thanh Phong tu thiền một tháng, em có muốn đi cùng không?”
Sau cuộc gọi, Hứa Chi Hạ lên mạng tra câu cổ ngữ đó.
Nó có nghĩa là: dùng tâm trí tĩnh lặng, rỗng không để quan sát sự vận động và biến đổi của vạn vật trong vũ trụ.
Hứa Chi Hạ tự diễn giải rằng thầy Yêu nghĩ tâm cô chưa đủ “tĩnh” và chưa thể quan sát thế giới một cách yên bình.
Sau khi kể với Tiêu Dã, đến giữa tháng Mười, cô cùng thầy Yêu lên đường đến chùa Thanh Phong.
Sau khi xuống máy bay, họ lên xe để đi lên núi.
Con đường quanh co uốn lượn, xuyên qua những cánh rừng mây mù bao phủ.
Trên đường trò chuyện, Hứa Chi Hạ mới biết cái tên “Thanh Phong” của thầy Yêu được lấy từ chính tên ngôi chùa này.
Chùa Thanh Phong nằm giữa núi non, cây cối bao quanh, không khí trong lành dễ chịu.
Bên cửa sổ có thể nghe tiếng suối róc rách, mở cửa sổ là thấy mây cuộn mây tan.
Hứa Chi Hạ cứ nghĩ rằng đây sẽ là một kỳ tu hành thư thái để thả lỏng thân tâm nhưng hóa ra không phải.
Mỗi ngày, cô phải dậy lúc 4 giờ rưỡi sáng để tụng kinh.
Hứa Chi Hạ không quen nhiều chữ trong kinh Phật, nên đành vừa ngượng vừa lẩm bẩm đọc theo.
Sau đó là bữa sáng.
Ăn sáng xong, họ ngồi thiền.
Hứa Chi Hạ mệt đến mức mắt mở không nổi, suýt ngã, may mà kịp chống tay xuống đất.
Đúng lúc, cô thấy thầy Yêu Thanh Phong cũng giống hệt mình.
Hứa Chi Hạ hơi ngượng.
Nhưng thầy Yêu thì không chút xấu hổ.
Sau khi thiền xong, thầy Yêu nói với cô: “Tất cả chỉ là hình thức, thành tâm là được!”
Một vị cao nhân phong thái uy nghiêm trong mắt Hứa Chi Hạ bỗng trở nên thật đáng yêu.
Trong chùa có một vị sư thầy, khi thấy Hứa Chi Hạ ngồi thiền đã nhận ra vấn đề ở vai và cổ của cô, liền giúp cô nắn chỉnh lại.
Ngày hôm đó, tiếng kêu của Hứa Chi Hạ làm chim chóc ngoài chùa đều bay tán loạn.
Sau khi được chỉnh xương, cô ngồi ở góc khuất trong chùa, gọi video cho Tiêu Dã.
Video vừa kết nối, Tiêu Dã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khóc xong của cô làm tim anh thót lại.
Nghe cô kể lể “tủi thân”, anh chỉ muốn bật cười.
Trong màn hình, Hứa Chi Hạ trông vô cùng đáng yêu như một đứa trẻ.
Trước ngôi chùa mang phong cách kiến trúc Nam Tống, cô búi tóc thành một búi nhỏ, gương mặt mộc mạc, đầu mũi hơi đỏ, mặc chiếc áo cà sa rộng thùng thình, ôm một chú mèo nhỏ trong tay, giả bộ làm ra vẻ mình bị “gãy xương”, bảo rằng ngày mai sẽ lại “gãy tiếp”.
Nhìn Tiêu Dã cười, Hứa Chi Hạ nói: “Anh đến thử xem, cũng sẽ giống như vậy!”
Tiêu Dã tự tin trả lời: “Chúng ta không giống nhau đâu!”
Hứa Chi Hạ im lặng.
Trong chùa có một vị sư huynh, khi trở về mang theo một bó hoa dại đẹp tặng Hứa Chi Hạ.
Cô chụp ảnh bó hoa gửi cho Tiêu Dã xem.
Trong chùa còn có năm chú chó và bảy chú mèo nhỏ.
Cô cũng chụp ảnh những chú chó, chú mèo đó gửi cho Tiêu Dã xem.
Sau đó, mỗi ngày ăn gì cô cũng chụp lại gửi cho anh.
Tiêu Dã nhắn tin: “Có phải em đang nhớ anh không?”
Hứa Chi Hạ trả lời: “Cũng bình thường thôi.”
Tiêu Dã: “Anh thì rất nhớ em.”
Hứa Chi Hạ: “Còn nửa tháng nữa em sẽ về mà!”
Tiêu Dã: “Thật sự không nhớ anh?”
Hứa Chi Hạ gõ chữ: “Nhớ.”
Hoa núi đã rụng không ai thấy, tiếng chuông ngân sâu trong mây trắng.
Bầu không khí tĩnh lặng, sự bình yên thấm vào tận xương tủy, trong môi trường như vậy, bức tranh Hứa Chi Hạ vẽ ra vẫn bị Yêu Thanh Phong lắc đầu.
Hứa Chi Hạ không hiểu lắm: “Thầy Yêu, em cảm thấy em đã rất tĩnh tâm để quan sát rồi mà.”
Yêu Thanh Phong: “Em đã quan sát cái gì?”
Ánh mắt Hứa Chi Hạ quét qua trời đất: “Trời, mây, cây, chuông, giếng, mèo, chó, hoa, chim sẻ, người…”
Yêu Thanh Phong cười và xua tay: “Chi Hạ, ở đây em chỉ cần quan sát chính mình là được”
Câu nói của Yêu Thanh Phong khiến Hứa Chi Hạ nghĩ cả đêm.
Sáng sớm tỉnh dậy, cô mơ màng đi tụng kinh.
Lúc này, Hứa Chi Hạ đã có thể thuộc lòng vài đoạn kinh văn ngắn.
Sư thầy gõ mõ.
Hứa Chi Hạ theo mọi người đi ăn sáng, cô đi cuối hàng, trong đầu vẫn nghĩ đến lời của Yêu Thanh Phong.
Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng búng tay.
Hứa Chi Hạ ngơ ngác quay đầu sang trái, thấy một cánh tay rụt lại theo hướng ngược lại. Cô lập tức quay phải, đụng ngay một bóng dáng cao lớn.
Áo khoác chống nước kéo khóa lên tận cằm che khuất phần dưới khuôn mặt.
Môi mỏng, sống mũi cao, lông mày sắc nét.
Sáu giờ sáng, trời chưa hoàn toàn sáng rõ.
Một tia sáng vàng xuyên qua lớp sương mỏng, chiếu lên mái ngói lưu ly, nhẹ nhàng bao phủ ánh vàng rực rỡ.
Hứa Chi Hạ ngẩn ngơ.
Tiêu Dã nhướn mày, giơ tay gõ nhẹ lên trán Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ bừng tỉnh, vội vàng lấy tay che miệng.
Trong chùa không được nói lớn tiếng.
Cô thực sự sợ mình hét lên mất.
Tiêu Dã không mang theo hành lý, cùng Hứa Chi Hạ đi ăn sáng.
Bữa sáng trong im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhai nhẹ nhàng.
Hứa Chi Hạ cắn một miếng bánh bao lớn, liếc nhìn người đối diện, ánh mắt cười rạng rỡ.
Sau bữa sáng, mọi người tự rửa chén, sử dụng bột trà tự nhiên.
Tiêu Dã rửa chén của mình, định rửa luôn cho Hứa Chi Hạ nhưng cô lắc đầu từ chối, nói không được phép.
Ba tiếng chuông vang lên, bắt đầu ngồi thiền.
Ba tiếng chuông nữa vang lên, kết thúc ngồi thiền.
Sư huynh sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Tiêu Dã.
Hứa Chi Hạ uống sữa chua mà Tiêu Dã cõng lên núi, dẫn anh đi xem năm chú chó và bảy chú mèo, cố ý hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tiêu Dã nhấc mí mắt: “Tu hành.”
Hứa Chi Hạ rút ống hút sữa chua ra, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh tu hành gì?”
Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ: “Việc này chỉ mình em được làm sao?”
Hứa Chi Hạ vạch trần: “Rõ ràng là anh nhớ em.”
Tiêu Dã không phủ nhận, xoa đầu Hứa Chi Hạ, khiến cô hơi lắc lư: “Đây là chốn Phật, chú ý lời nói.”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn che miệng, gật đầu.
Hôm sau, sau buổi ngồi thiền.
Vị sư thầy từng nắn xương cho Hứa Chi Hạ gọi Tiêu Dã, nói anh có vấn đề nhẹ ở vai, lưng và eo.
Hứa Chi Hạ hứng thú đứng ngoài phòng, hy vọng nghe được tiếng kêu của Tiêu Dã.
Tiếng kêu thì không có.
Nhưng tiếng rên âm thầm khi cắn răng thì nhiều vô kể.
Hứa Chi Hạ che miệng cười đến đỏ mặt.
Yêu Thanh Phong đi ngang qua, chỉ vào Hứa Chi Hạ đang đứng nghe lén với vẻ hả hê.
Buổi tối, Hứa Chi Hạ và Tiêu Dã ngồi cạnh nhau trong sân, ngẩng đầu lên.
Bầu trời đầy sao như những viên kim cương nhỏ lấp lánh trên nền trời đen thẳm.
Xa xôi.
Mà cũng như gần ngay trong tầm tay.
Hứa Chi Hạ ngồi trên phiến đá, chân lơ lửng đong đưa nhẹ nhàng, vô tình tay cô chống trên phiến đá chạm vào tay Tiêu Dã.
Cả hai cùng lúc quay đầu lại.
Dưới bầu trời đầy sao, họ nhìn nhau thật sâu và đầy tình cảm.
Tiếng nước suối chảy róc rách từ xa vọng lại, thỉnh thoảng có tiếng chim đêm kêu lên.
Muốn hôn.
Không phải chỉ muốn.
Là rất muốn.
Tiêu Dã hít sâu một hơi, đứng dậy đi ra giữa sân, làm hơn hai mươi cái hít đất.
Hứa Chi Hạ che mặt, không nhịn được mà muốn bật cười.