Tiêu Dã đang nói gì vậy?
Hứa Chi Hạ không thể tin nổi.
Cũng không hiểu.
Cô tháo chiếc mũ rơm xuống, mở miệng: “Hả?”
Tiêu Dã chậm rãi nhắc lại: “Hứa Chi Hạ, em có muốn đi với tôi không?”
Hứa Chi Hạ sững sờ, đôi mắt tròn xoe.
Tiêu Dã nói thêm, giọng chẳng mấy dễ nghe: “Tôi nói trước, đi theo tôi cũng không tốt hơn là bao, nhưng tôi có đồ ăn thì sẽ không để em đói, chuyện học hành thì có lẽ cũng miễn cưỡng lo được.”
Hứa Chi Hạ im lặng một lúc lâu.
Tiêu Dã chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhưng những ngón tay đang nắm chặt chiếc mũ, móng tay đã trắng bệch.
Tiêu Dã nhắm mắt lại như một lời hứa: “Tôi sẽ không làm hại em.”
Nói xong, anh quay lưng đi: “Em suy nghĩ đi.”
Chưa đi được mấy bước.
Hứa Chi Hạ liền đáp: “Được!”
Tiêu Dã quay lại, môi mấp máy mấy giây mới thốt ra tiếng: “Em chắc chứ?”
Hứa Chi Hạ từng bước đi về phía Tiêu Dã.
Thực ra, cô cũng không tin tưởng Tiêu Dã lắm.
Họ chẳng thân thiết gì, càng không nói đến hiểu nhau.
Nhưng, chắc sẽ không tệ hơn bây giờ.
Hơn nữa, cô muốn trở về Ngọc Hòa.
Có thể trở về Ngọc Hòa, thế nào cũng được.
Chỉ khi ở Ngọc Hòa, cô mới có thể theo dõi được tiến trình của vụ án Phương Thanh.
Hứa Chi Hạ đứng trước mặt Tiêu Dã, ngước cái đầu nhỏ lên, đôi mắt đen láy kiên định lạ thường: “Em sẽ đi với anh!”
Tiêu Dã gần như không nhận ra mình khẽ gật đầu, rồi dặn dò: “Em nói với người nhà một tiếng, thu dọn đồ đạc, tôi sẽ đưa em về Ngọc Hòa.”
Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Mợ em sẽ không dễ dàng để em đi như vậy đâu.”
Tiêu Dã nhướng mày: “Em định…?”
Hứa Chi Hạ: “Tối nay anh có thể đến đón em không? Em sẽ leo tường ra ngoài.”
Tiêu Dã: “…”
Hứa Chi Hạ nhìn quanh một cái, nói nhỏ: “Em sẽ lén đi.”
Tiêu Dã: “…”
Hứa Chi Hạ vội vàng nói thêm: “Mợ em sẽ không phí công đi tìm em đâu! Nếu… nếu… anh yên tâm, em sẽ nói là tự mình trốn đi, không liên quan gì đến anh!”
Tiêu Dã im lặng vài giây, rồi gật đầu.
Dù sao đến bước này rồi, cũng chẳng khác gì thêm chuyện này nữa.
Sau khi Tiêu Dã rời đi, Hứa Chi Hạ vào ruộng bắp bẻ một sọt bắp.
Về đến nhà, chưa kịp để mợ mắng, cô đã ngồi xuống trước chuồng heo cắt cỏ cho heo.
Buổi tối, sau khi mọi người ăn cơm xong, Hứa Chi Hạ rửa chén.
Rửa xong, cô như mọi ngày, lấy một cái ghế nhỏ ngồi trong sân tước đậu, lắng nghe tiếng tivi và tiếng nói chuyện vọng xuống từ tầng hai.
Đến gần 11 giờ, tiếng tivi tắt.
Chẳng bao lâu sau, đèn cũng tắt.
Hứa Chi Hạ đặt đậu xuống, múc nửa thùng nước giếng ra sau nhà, rửa qua người.
Về phòng, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô chỉ lấy những thứ quan trọng để mang đi.
Sau khi thu dọn xong, chỉ còn lại từng giây phút chờ đợi.
Trong những ngày này, Hứa Chi Hạ đã nhiều lần mong có người đưa cô rời khỏi nơi này.
Nhưng cô biết rõ rằng trên đời này không có người như vậy.
Cô vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ, thật sự có người đến đưa cô đi.
Người đó lại là Tiêu Dã…
Hứa Chi Hạ có rất nhiều điều không hiểu, nhưng tình hình thực tế không cho cô thời gian suy nghĩ thêm.
Khi không còn đường thoát, thì chẳng còn sợ gì nữa.
Dù phía trước có là vực sâu, cô cũng chấp nhận.
Đêm đến 2 giờ, Hứa Chi Hạ đeo ba lô, lén lút bước ra ngoài.
Tiểu Hắc nghe thấy tiếng động, đứng dậy, trong đêm tối nhìn Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ xoa dịu Tiểu Hắc, bảo nó đừng kêu.
Cô đứng ở chỗ đã hẹn từ ban ngày, dùng giọng nhỏ nhẹ gọi bên ngoài bức tường: “Anh có đó không?”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Hứa Chi Hạ bắt đầu lo lắng.
Cô sợ rằng anh chỉ hứng lên nhất thời, giờ lại hối hận rồi.
Cô định gọi thêm lần nữa, thì có ai đó gõ nhẹ vào viên gạch.
Hứa Chi Hạ thở phào, men theo đống vật liệu lộn xộn bên cạnh leo lên.
Cô leo lên tường, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Dã, cười một cái.
Tiêu Dã giơ tay: “Xuống đây.”
Nụ cười của Hứa Chi Hạ lập tức cứng lại.
Tiêu Dã nhìn thấu cô, nhấc tay lên một chút: “Nhảy xuống đi, tôi sẽ đỡ em.”
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, lại nhìn xuống mặt đất, cố gắng tự trấn tĩnh.
Tiêu Dã dọa cô: “Em không nhảy, tôi đi đây.”
Gần như ngay lập tức, Hứa Chi Hạ nhắm mắt lại, nhảy từ trên tường xuống.
Cô nhảy mà không hề báo trước.
Tiêu Dã đỡ lấy cô, nhưng cũng phải lùi lại nửa bước.
Vai của Hứa Chi Hạ không biết đã va vào đâu trên người Tiêu Dã, đau đến nỗi nước mắt chực trào.
Tiêu Dã nâng eo cô lên rồi đặt cô xuống đất.
Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại vì cơn đau ở vai thì Tiểu Hắc bỗng nhiên sủa to.
Trên tầng hai, đèn bật sáng.
Hứa Chi Hạ hoảng hốt, lập tức nắm lấy tay Tiêu Dã và chạy đi.
Đêm hè đó.
Đêm ấy.
Mây bị gió thổi tan, ánh trăng sáng tỏ, những ngôi sao lấp lánh rải khắp bầu trời.
Tiếng chó sủa dồn dập như muốn cào xé tim gan người ta.
Thế mà họ vẫn nắm tay nhau, chạy mãi không ngoảnh đầu, băng qua cánh đồng, men theo con đường nhỏ, cứ thế đi về phía trước.
Về sau, Hứa Chi Hạ không còn đủ sức, Tiêu Dã kéo cô tiếp tục chạy.
Hứa Chi Hạ thở không ra hơi, nhưng cũng chẳng nghĩ đến việc dừng lại.
Ngược lại, cô càng siết chặt tay anh hơn, mong rằng sẽ không bị bỏ lại vì mình chạy quá chậm.
Mãi lâu sau, họ đến thị trấn, nơi có ánh đèn đường.
Cả hai dừng lại.
Tiêu Dã ngoảnh đầu nhìn Hứa Chi Hạ, rồi buông tay cô ra.
Anh không nói gì, chỉ cố lấy lại nhịp thở rồi bước tiếp.
Anh đi không nhanh lắm, Hứa Chi Hạ có thể theo kịp bước chân anh.
Đèn đường kéo dài rồi thu ngắn bóng họ, lặp đi lặp lại.
Sau khi lấy lại nhịp thở, Hứa Chi Hạ mới nhận ra vai mình rất đau.
Cô dịch quai ba lô ra, ấn vào chỗ đau, mặt nhăn lại, nhẹ nhàng xoa bóp.
Tiêu Dã đột nhiên quay lại, bước đến trước mặt cô, nắm lấy quai ba lô, tháo nó ra, rồi đeo lên vai mình.
Anh không nói một lời, lại tiếp tục bước đi.
Hứa Chi Hạ ngây người.
Người phía trước hơi quay đầu lại: “Đi hay không?”
Dù giọng anh không dễ nghe, nhưng Hứa Chi Hạ không kìm được mà mỉm cười.
Cô chạy chậm chậm theo sau anh.
Tiêu Dã cứ thế đi mãi.
Hứa Chi Hạ thì cứ thế theo mãi.
Không có nghi vấn, cũng không kêu mệt.
Cô không biết phía trước là đâu.
Còn Tiêu Dã, anh cũng không nhìn rõ con đường phía trước.
Họ đi mãi cho đến khi trời hửng sáng, đến một công trường.
Nơi đó tỏa ra hơi nóng, mùi thơm ngào ngạt.
Tiêu Dã ngoảnh lại nhìn Hứa Chi Hạ, rồi bước đến một quầy ăn sáng.
Có mì bò, bánh bao, màn thầu, cháo và cả sữa đậu nành cùng quẩy.
Tiêu Dã hỏi: “Em ăn gì?”
Hứa Chi Hạ bụng đói cồn cào, nhìn quầy ăn sáng mà thèm nhỏ dãi: “Màn thầu.”
Tiêu Dã: “Mấy cái?”
Hứa Chi Hạ cẩn thận nhìn Tiêu Dã, giơ một ngón tay: “Một cái.”
Tiêu Dã: “Có uống sữa đậu nành không?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu.
Đi cả đêm, tóc cô đã xõa ra, ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào cổ, đôi môi cũng khô nứt rõ rệt.
Tiêu Dã nói với chủ quán: “Ba cái màn thầu, hai ly sữa đậu nành.”
Rồi Tiêu Dã đi về phía sau quầy.
Hứa Chi Hạ bước theo.
Tiêu Dã đặt ba lô xuống, ngồi xuống.
Hứa Chi Hạ cũng ngồi xuống.
Tiêu Dã ngẩng đầu, nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
Khi mở mắt ra, ánh mắt anh chạm phải ánh nhìn của Hứa Chi Hạ.
Cô bối rối, lập tức quay mặt đi.
Chủ quán mang màn thầu và sữa đậu nành đến: “Tổng cộng 2,5 đồng, uống hết sữa đậu nành thì có thể tự rót thêm.”
Nói xong, chủ quán đứng đó, ý muốn thu tiền trước.
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã, thấy anh móc tiền ra, trả 3 đồng, chủ quán lấy từ túi tạp dề ra 0,5 đồng trả lại.
Lúc đó, cô mới cầm đũa lên, gắp lấy một cái màn thầu, cắn một miếng thật lớn.
Hứa Chi Hạ ăn xong một cái màn thầu, uống hai chén sữa đậu nành, Tiêu Dã uống mấy chén thì cô không để ý.
Sau khi ăn sáng, họ tiếp tục đi đến thị trấn.
Tiêu Dã mua hai vé xe về Ngọc Hòa.
Hứa Chi Hạ mệt không chịu nổi, cũng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, mắt cô cứ díp lại.
Cuối cùng, cô thiếp đi trong cơn mơ màng.
Nhưng thỉnh thoảng cô lại giật mình tỉnh dậy.
Mỗi lần tỉnh, cô lại nhìn sang ghế bên cạnh, thấy Tiêu Dã vẫn ngồi đó, cô liền nhắm mắt lại lần nữa.