Khoảng hơn mười giờ sáng.
Hứa Chi Hạ quay về chỗ quen thuộc.
Nhưng lần này, cô đi lên tầng sáu, không rẽ trái nữa mà rẽ phải.
Tiêu Dã mở cửa, Hứa Chi Hạ bước vào với dáng vẻ vụng về.
Cửa an ninh đóng lại phát ra một tiếng “cạch”, khiến Hứa Chi Hạ không tự chủ được mà run rẩy.
Ở chung với một người đàn ông, không gian kín mít, giờ cô mới cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Cô không khỏi tự hỏi, tại sao anh ta lại làm như vậy?
Tiêu Dã không nói gì, cũng chẳng làm gì, thậm chí anh còn không ở nhà quá lâu.
Anh đặt ba lô của Hứa Chi Hạ xuống, đẩy cửa một căn phòng: “Em ở phòng này, tự dọn dẹp đi.”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Tiêu Dã vào phòng của mình.
Hứa Chi Hạ cũng không dám động đậy lung tung, ngồi xuống sofa.
Khi Tiêu Dã đi ra lần nữa, anh đã tắm gội sạch sẽ và thay bộ quần áo khác.
Tóc anh vẫn còn ướt, nhỏ nước, nhưng anh cũng không để ý.
Anh ném chìa khóa về phía Hứa Chi Hạ đang ngồi trên sofa với vẻ mặt lo lắng: “Đây là chìa khóa cửa, ra ngoài nhớ mang theo.”
Hứa Chi Hạ hai tay đón lấy chìa khóa, gật đầu.
Tiêu Dã đi đến cửa, giơ tay chỉ: “Bên này là phòng chứa đồ.”
Rồi lại chỉ tiếp: “Bên này là bếp.”
Cuối cùng: “Bên này là nhà vệ sinh.”
Đó là tất cả những gì anh giới thiệu về căn nhà.
Anh bước đến cửa, cúi xuống xỏ giày: “Phòng anh có nhà vệ sinh riêng nên nhà vệ sinh ngoài này em dùng, tự dọn dẹp.”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Nhìn thấy anh có vẻ sắp đi, cô đứng lên: “Anh định đi đâu?”
Tiêu Dã cột dây giày: “Xưởng sửa xe.”
Anh đứng dậy, móc ra mười đồng, ngập ngừng một lát rồi móc thêm mười đồng nữa, tổng cộng hai mươi đồng, đặt lên cái tủ giày tróc sơn: “Trong nhà không có gì ăn, em tự xuống mua mà ăn.”
Nói xong, anh rời khỏi nhà, đóng cửa cái “rầm”.
Trong nhà chỉ còn lại Hứa Chi Hạ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu dọn dẹp phòng và nhà vệ sinh.
Chắc lâu rồi không có ai ở, các góc khuất bám đầy bụi bẩn.
Dọn dẹp xong đã hơn bốn giờ chiều.
Hứa Chi Hạ cầm hai mươi đồng đi xuống, trong đầu tính toán cách tiêu.
Tại cửa hàng tiện lợi, cô mua hai cái khăn tắm giá 2 đồng/cái; một chiếc bàn chải đánh răng giá 1 đồng; một tuýp kem đánh răng giá 3,5 đồng; một chai dầu gội đầu giá 3 đồng, có 10 gói nhỏ.
Còn lại 8,5 đồng.
Ở chợ, cô mua một bó mì khô giá 5 đồng.
Đủ để cô ăn được nhiều bữa.
Còn lại 3,5 đồng.
Về nhà, Hứa Chi Hạ cảm thấy mình đã bốc mùi.
Cô kiểm tra khóa cửa kỹ càng rồi tắm nhanh như thể đang ra trận.
Không có máy sấy tóc, cô chỉ dùng khăn lau khô tóc.
Nhưng khăn kém chất lượng, bị rụng lông nên cô ngừng lau, để tóc khô tự nhiên.
Đến tối, Hứa Chi Hạ nấu một chén mì chẳng có mấy vị.
Sau đó là chuỗi thời gian chờ đợi bất tận.
Cô chờ Tiêu Dã về nhà.
Cô cũng chờ xem liệu anh có làm gì hay đề nghị điều gì, hoặc là những thứ cô không thể tưởng tượng được…
Khoảng hơn tám giờ tối, tiếng khóa cửa an ninh vang lên.
Hứa Chi Hạ đứng dậy như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, lo lắng và bất lực nhìn chằm chằm vào cửa.
Tiếng chìa khóa xoay, vặn đi vặn lại hai vòng.
Tiêu Dã gõ cửa: “Hứa Chi Hạ?”
Lúc này cô mới nhận ra, khi tắm cô đã khóa cả cửa an ninh.
Cô vội vàng chạy đến mở cửa.
Vừa mở ra, một mùi xăng rất nặng ập vào mặt.
Quần áo anh cũng dính đầy bụi bẩn.
Khung cửa không rộng mà Tiêu Dã lại cao lớn, còn mang theo đồ đạc.
Hai người đứng ở đó trông thật chật chội.
Hứa Chi Hạ cúi đầu, lách qua một bên, khẽ biện minh cho hành động của mình: “Em có chút sợ, nên mới khóa cửa.”
Tiêu Dã đá giày ra: “Em sợ ai?”
Hứa Chi Hạ cắn môi, không đáp.
Tiêu Dã liếc cô một cái, rồi đặt đồ xuống đất: “Soạn chỗ này đi.”
Nói xong, anh vào phòng.
Hứa Chi Hạ ngồi xuống mở túi nhựa ra.
Bên trong có gạo, trứng và một ít rau củ.
Còn có một túi nhỏ, bên trong là kem đánh răng, bàn chải, khăn tắm và một chai dầu gội.
Hứa Chi Hạ bất ngờ vì Tiêu Dã lại mua những thứ này cho cô.
Nhưng cô cũng thấy chán nản, vì cô đã mua rồi.
Bên cạnh còn có một thùng giấy, khi mở ra, bên trong là một chiếc quạt nhỏ.
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn dọn dẹp đồ đạc.
Tiêu Dã tắm rửa xong, giặt quần áo luôn.
Anh bước ra, đi đến ban công phơi đồ.
Nhìn thấy quần áo con gái treo trên ban công, có phần lạ lẫm, anh nhìn lâu thêm vài lần.
Phơi đồ xong, anh trở về phòng.
Hứa Chi Hạ đứng bên cạnh sofa, ánh mắt dõi theo Tiêu Dã.
Cô không nói gì, trông như một chiếc robot đứng gác được gắn radar.
Tiếng dép lê vang lên lạch bạch
Đột nhiên dừng lại.
Tiêu Dã quay đầu, có chút bực bội: “Hứa Chi Hạ.”
Ngón tay Hứa Chi Hạ siết chặt, cô nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói run run: “Anh cần em làm gì?”
Tiêu Dã hơi nheo mắt: “Không ngờ, em nghĩ tôi bẩn thỉu như thế!”
Hứa Chi Hạ: “…”
Tiêu Dã: Tôi chỉ hỏi em, giữa chúng ta, ai là người thiệt thòi?”
Hứa Chi Hạ cắn chặt môi: “…”
Trước khi quay vào phòng, Tiêu Dã liếc nhìn chiếc quạt để ở cửa: “Đem quạt vào phòng em!”
Sau đó anh không ngoảnh đầu lại mà trở về phòng.
Chỉ còn lại Hứa Chi Hạ đứng đó, mặt đỏ đến tận cổ, môi bị cô cắn chặt đến mức gần chảy máu.
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Hứa Chi Hạ dậy.
Cô nấu cháo, luộc trứng, còn làm thêm một đĩa khoai tây xào.
Sau những gì xảy ra ngày hôm qua, Tiêu Dã vừa về nhà đã phải lao ngay ra xưởng sửa xe, khiến giấc ngủ của anh thật mơ màng, choáng váng.
Anh bước ra khỏi phòng, mắt còn lim dim, đi lấy nước uống.
Hứa Chi Hạ thò nửa đầu ra khỏi bếp, giọng trong trẻo: “Có thể ăn sáng rồi!”
Không phải nói quá, hồn của Tiêu Dã lúc đó như bay mất.
Bởi trong tiềm thức của anh, ngoài anh ra thì nhà này không có ai cả.
Nhưng anh không để Hứa Chi Hạ nhận ra, anh lau khóe miệng, giọng phát ra từ lồng ngực: “Ừ.”
Bữa ăn được dọn lên bàn.
Tiêu Dã nhìn, không thể nhớ lần cuối cùng mình ăn sáng thế này là khi nào.
Hứa Chi Hạ đưa đũa cho Tiêu Dã.
Cô lén nhìn anh ăn khá ngon miệng rồi mới cúi đầu uống cháo.
Khi thấy Tiêu Dã sắp ăn xong, Hứa Chi Hạ đặt đũa xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay anh cũng đi xưởng sửa xe à?”
Tiêu Dã ngước mắt lên: “Em có việc gì?”
Hứa Chi Hạ vội vã xua tay: “Không, không có.”
Cô thả tay xuống: “Hôm nay em định dọn dẹp nhà cửa, muốn hỏi có thứ gì mà em không được động vào không.”
Tiêu Dã hờ hững: “Tùy em.”
Dừng lại một chút, anh bổ sung: “Phòng của tôi không cần dọn.”
Hứa Chi Hạ gật đầu, bưng chén cháo lên uống: “Được.”
Sau khi Tiêu Dã ra ngoài, Hứa Chi Hạ cũng đi ra ngoài.
Cô đến đồn cảnh sát, cảnh sát Ngô nói vụ án của Phương Thanh tạm thời chưa có tiến triển.
Đêm đó mưa, trên đường người thưa thớt, không có nhân chứng, nhiều dấu vết tại hiện trường cũng bị nước mưa cuốn trôi.
Tuy nhiên, cảnh sát Ngô cho biết sẽ tích cực điều tra.
Sau khi cảm ơn, Hứa Chi Hạ trở về nhà.
Những ngày sau đó, Hứa Chi Hạ bận rộn dọn dẹp nhà cửa.
Ngôi nhà cũ kỹ, từ trong ra ngoài cô đều dọn sạch sẽ.
Trừ phòng của Tiêu Dã.
Vào một ngày, Tiêu Dã thức dậy, ánh sáng mùa hè chiếu vào nhà, gạch sàn sáng bóng, rèm cửa sạch sẽ được buộc thành hình nơ bướm bằng một sợi dây không biết từ đâu ra, khiến cả ngôi nhà trở nên sáng sủa lạ thường.
Hứa Chi Hạ từ bếp mang chén ra: “Ăn sáng thôi.”
Hứa Chi Hạ cảm thấy hôm nay Tiêu Dã tâm trạng khá tốt, trong bữa ăn còn chủ động khen dưa muối của cô rất ngon.
Nhưng đến tối hôm đó, thái độ của anh lại thay đổi.
Đêm đó, Hứa Chi Hạ đã ngủ được một lúc, bỗng nhiên ngửi thấy mùi khét.
Cô thức dậy, ra ngoài xem.
Trên ban công, lửa bùng lên cao đến nửa thân người.
Còn Tiêu Dã, đang đứng bên cạnh ngọn lửa.
Hứa Chi Hạ lập tức tỉnh táo, chạy tới.
Tiêu Dã: “Không được tới đây!”
Hứa Chi Hạ dừng bước.
Từ xa, cô thấy Tiêu Dã ném từng thứ vào trong chậu inox, hết cái này đến cái khác.
Anh đang đốt đồ.
Cuối cùng, đồ đạc bị đốt cháy thành tro, ngọn lửa tắt dần, chỉ còn vài tàn lửa.
Hứa Chi Hạ không biết Tiêu Dã đang đốt thứ gì, chỉ cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt.
Ngày hôm sau, Tiêu Dã mặt lạnh lùng, không ăn sáng rồi ra ngoài.
Hứa Chi Hạ hoang mang, lo lắng.
Cô không biết liệu mình có làm gì sai khiến anh khó chịu không.
Liệu anh có đuổi cô đi khi tâm trạng không vui?
Tối đến, Tiêu Dã trở về, người nồng nặc mùi xăng dầu.
Mỗi lần về từ xưởng sửa xe, việc đầu tiên anh làm là tắm gội, giặt quần áo.
Hứa Chi Hạ liếm đôi môi khô khốc, chủ động bước lên: “Nếu anh không ngại, tắm xong anh có thể đưa quần áo bẩn cho em, em sẽ giặt giúp.”
Tiêu Dã mệt mỏi liếc nhìn Hứa Chi Hạ, không nói gì.
Sau đó, anh tắm xong, mang quần áo giặt xong treo lên ban công.
Nhìn anh phơi đồ xong định quay vào phòng, Hứa Chi Hạ vừa mở miệng.
Tiêu Dã quay lại, hỏi: “Học phí của em bao nhiêu?”