Hứa Chi Hạ luôn nhớ rõ câu nói của Tiêu Dã.
— đi theo tôi cũng không tốt hơn là bao, nhưng tôi có đồ ăn thì sẽ không để em đói, chuyện học hành thì có lẽ cũng miễn cưỡng lo được.
Mấy ngày quay lại Ngọc Hòa, cô không bị đói, thậm chí còn cảm thấy thế này đã rất tốt, rất hài lòng rồi.
Nhưng việc học, luôn canh cánh trong lòng cô.
Phải biết rằng, điều này không giống như cho người ta một bữa cơm.
Cô muốn xác nhận lại với anh nhưng tính cách anh thất thường nên cô vẫn chưa dám mở miệng.
Giờ đây, anh chủ động nhắc đến học phí…
Hứa Chi Hạ khó che giấu sự kích động, chạy đến trước mặt Tiêu Dã, cô muốn hỏi, mình thật sự có thể tiếp tục đi học sao? Chắc chắn chứ?
Nhưng cô không hỏi.
Cô ngẩng đầu lên, rất kiên định mà hứa hẹn: “Sau này em kiếm được tiền sẽ trả lại anh!”
Chưa đợi Tiêu Dã lên tiếng, Hứa Chi Hạ đã cam đoan: “Coi như là anh cho em mượn! Em sẽ ghi chép từng đồng từng đồng rõ ràng, sau này trả gấp đôi cho anh!”
Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ vài giây, nhếch mép cười đầy bất cần: “Vậy em phải ghi cho rõ đấy.”
Hứa Chi Hạ gật đầu mạnh.
Nhưng cô cảm thấy nụ cười thoáng qua trong mắt anh lúc này như không tin vào lời hứa của cô.
Cô xoay người: “Em đi lấy giấy bút!”
Tiêu Dã kéo cổ áo của Hứa Chi Hạ lại, kéo cô về phía sau.
Hứa Chi Hạ thuận theo lực mà lùi lại.
Cô không biết anh định làm gì, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt khổ sở.
Tiêu Dã buông tay: “Vậy học phí của em là bao nhiêu?”
Hứa Chi Hạ còn chưa kịp trả lời, Tiêu Dã đã nói thêm: “Là của trường trung học Anh Dục.”
Hứa Chi Hạ nhỏ giọng trả lời: “3000.”
Cô chăm chú nhìn Tiêu Dã không rời mắt.
Tiêu Dã im lặng vài giây: “Còn có khoản phí nào khác không?”
Hứa Chi Hạ: “Tiền sách giáo khoa chắc khoảng hơn 200, nhưng cụ thể thì chưa rõ.”
Tiêu Dã: “Còn gì nữa?”
Hứa Chi Hạ: “Tiền quỹ lớp 100.”
Tiêu Dã bước sang bên cạnh, rót cho mình một ly nước: “Còn gì nữa?”
Hứa Chi Hạ: “Tiền nước 50.”
Tiêu Dã kiên nhẫn hỏi: “Còn gì nữa?”
Hứa Chi Hạ nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Chắc hết rồi.”
Tiêu Dã trêu chọc: “Em không ăn cơm à?”
Hứa Chi Hạ: “…”
Tiêu Dã: “Năm thứ hai trung học cần tự học vào buổi tối, em tính thử chi phí bữa trưa và bữa tối đi.”
Căn tin trường Anh Dục rất phong phú.
Bữa trưa, lựa chọn tiết kiệm chi phí nhất là suất cơm theo thực đơn lập sẵn.
Suất cơm chia làm ba loại.
Ba món mặn một món rau, 5 tệ.
Hai món mặn hai món rau, 4,5 tệ.
Ba món rau, 3,5 tệ.
Bữa tối, chắc chắn tiết kiệm nhất là cháo và bánh bao.
Bánh bao 0,6 tệ, cháo 0,5 tệ…
Hứa Chi Hạ cúi đầu, nhanh chóng tính toán: “Bữa trưa và bữa tối gộp lại, một ngày 4,5 tệ là đủ.”
Tiêu Dã không nói gì.
Các khoản chi phí khác đều ổn, chỉ có 3000 tệ học phí là…
Hiện tại anh làm đủ 30 ngày một tháng thì được 2000 tệ.
Nếu có thời gian tích góp thì còn được, nhưng chỉ còn hơn một tháng nữa là đến tháng 9 nhập học.
Bây giờ anh đã mười tám tuổi, không còn là học sinh, trợ cấp 500 tệ mỗi tháng từ chính phủ cũng đã bị cắt.
Hứa Chi Hạ không phải người địa phương, không thể xin trợ cấp từ chính phủ, nhiều nhất cô chỉ có thể xin học bổng ở trường, nhưng đó cũng là chuyện sau khi nhập học.
Hứa Chi Hạ thấy Tiêu Dã không nói gì, liền có suy nghĩ của riêng mình.
Cô siết chặt nắm tay: “Sau này em nhất định sẽ trả gấp đôi cho anh! Anh yên tâm!!”
Tiêu Dã liếc mắt, đặt ly nước xuống: “Được.”
Anh nhìn đôi dép nam trên chân Hứa Chi Hạ, rồi đi vào phòng lấy 20 tệ đưa cho cô.
Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Lần trước anh đưa 20 tệ, em còn chưa dùng hết.”
Tiêu Dã: “Đủ mua dép chưa?”
Hứa Chi Hạ cúi đầu nhìn chân mình, ngượng ngùng cọ cọ ngón chân.
Cô đưa tay ra nhận tiền.
Tiêu Dã: “Em cần tiền thì nói với tôi, đừng ngại ngùng, làm như tôi đang ngược đãi em vậy.”
Giọng điệu anh không tốt, nói cũng không dễ nghe, càng giống như đang mắng cô.
Nhưng Hứa Chi Hạ biết, anh không phải mắng mà là đang tốt với cô.
Cô cảm nhận được điều đó.
Tiêu Dã dạy dỗ xong, xoay người trở về phòng.
Hứa Chi Hạ đột nhiên gọi: “Đợi đã!”
Tiêu Dã xoay người: “Nói.”
Hứa Chi Hạ siết chặt tờ 20 tệ trong tay: “Em có thể hỏi, tại sao anh lại giúp em không?”
Tiêu Dã: “Bởi vì mẹ em đã giúp tôi, câu trả lời này đủ chưa?”
Hứa Chi Hạ gật đầu, nước mắt lưng tròng.
Thực ra mấy ngày qua, cô cũng đã suy nghĩ và đưa ra được câu trả lời này.
Nhưng khi nghe xác nhận từ miệng Tiêu Dã, Hứa Chi Hạ vẫn không kìm được nước mắt.
Mẹ cô luôn là người bảo vệ cô.
Bây giờ, cũng là mẹ bảo vệ cô.
Tất nhiên, còn vì Tiêu Dã là người tốt.
Mẹ cô không giúp nhầm người.
Hứa Chi Hạ chớp mắt để ngăn nước mắt lại: “Cảm ơn anh, anh là người tốt.”
Tiêu Anh Dãu mày phủ nhận: “Tôi không phải người tốt gì đâu!”
Có lẽ anh chỉ chưa tồi tệ đến mức thối rữa hoàn toàn thôi.
Nhưng Hứa Chi Hạ là một người rất tốt.
Vậy thì cô ấy cứ tốt như vậy đi.
Tiêu Dã nghĩ như thế.
Anh vừa mới xoay người.
Giọng nói mềm mại lại vang lên sau lưng: “Đợi, đợi đã!”
Tiêu Dã như đã hết kiên nhẫn: “Em còn chuyện gì nữa?”
Hứa Chi Hạ vội vàng phủ nhận: “Không có chuyện gì cả.”
Cô ngoan ngoãn nhìn anh: “Em muốn nói là, chuyện lúc nãy em bảo sẽ giặt đồ cho anh… anh thật sự có thể đưa quần áo cho em, em sẽ giặt cho.”
Hứa Chi Hạ muốn giúp Tiêu Dã làm những việc trong khả năng của mình.
Tiêu Dã với giọng không vui, nghiêng đầu: “Em ngày nào cũng dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, giờ còn muốn giặt quần áo cho tôi?”
Hứa Chi Hạ: “…”
Anh cà khịa: “Em nghĩ mình là cô Tấm à?”
Hứa Chi Hạ mặt đỏ bừng.
Tiêu Dã: “Có sức lực thì ra ngoài tìm việc làm thêm, kiếm chút tiền học phí đi.”
Trong đầu Tiêu Dã lúc này chỉ toàn là học phí của Hứa Chi Hạ, anh cũng chỉ tiện miệng nói vậy.
Kết quả, Hứa Chi Hạ lập tức đáp: “Được, mai em đi tìm.”
Tiêu Dã: “…”
Tắt đèn, Tiêu Dã nằm trên giường, lật qua lật lại rồi ngồi dậy.
Không đúng.
Ngày mai cô ấy thực sự đi sao?
Tiêu Dã nhắm mắt, hít sâu.
Cô ấy chắc chắn sẽ đi.
Anh không bật đèn, bước xuống giường, mang dép lê đi ra phòng khách, rồi bật đèn.
“Cộc cộc cộc—” Anh gõ cửa.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó cửa mở ra.
Cửa chỉ mở ra một khe hở nhỏ, lộ ra một phần ba khuôn mặt của Hứa Chi Hạ, đôi mắt to tròn long lanh: “Anh chưa ngủ sao?”
Tiêu Dã: “Tôi chỉ đến nhắc nhở em.”
Hứa Chi Hạ mở cửa rộng hơn một chút, ngoan ngoãn nghe: “Ừm”
Tiêu Dã: “Khi tìm việc làm thêm, phải cẩn thận, đừng nghĩ rằng cả thế giới đều là người tốt!”
Hứa Chi Hạ từ từ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng sáng: “Ừm, anh yên tâm.”
Cô nhìn anh cười như vậy.
Xong rồi.
Anh cảm thấy cô càng ngốc hơn.
Tiêu Dã nhắm mắt lại, thân người nghiêng về phía trước, khuỷu tay tựa lên khung cửa.
Anh như một bức tường đổ ập xuống, bóng dáng anh che phủ cô.
Hứa Chi Hạ không quen với khoảng cách gần như vậy, khẽ cứng đờ người, ngón tay siết chặt nắm đấm cửa.
Nhưng Tiêu Dã dường như không cảm thấy có gì không ổn, anh nói chi tiết với Hứa Chi Hạ: “Đừng tin vào mấy việc nói không mệt mà kiếm được nhiều tiền, những ai nói vậy chắc chắn có vấn đề.”
Hứa Chi Hạ gật đầu: “Ừm”
Tiêu Dã: “Những ai nói sẽ giới thiệu việc cho em, bắt em phải đi theo họ, cũng có vấn đề.”
Hứa Chi Hạ lại gật đầu: “Ừm.”
Tiêu Dã im lặng vài giây: “Tìm việc làm trong nhà.”
Da đã đen rồi mà cô còn phơi nắng nữa thì có thể chuyển quốc tịch sang châu Phi được luôn.
Hứa Chi Hạ đảo mắt, không hiểu rõ yêu cầu này lắm, nhưng cô nghĩ nếu anh yêu cầu như vậy thì chắc chắn phải có lý do.
Cô vẫn gật đầu: “Ừm”
Tiêu Dã còn muốn nói đừng tìm việc gì nặng nhọc.
Tay cô là để vẽ tranh.
Nhưng đột nhiên nhớ ra, anh không có khả năng giúp cô tiếp tục vẽ tranh, nên không nói điều đó.
Tiêu Dã: “Em cứ đến mấy trung tâm thương mại lớn, hoặc là mấy tiệm nhỏ ven đường, hỏi xem họ có tuyển người không, tiền nhiều hay ít không quan trọng.”
Tiền nhiều hay ít không quan trọng.
Trong hoàn cảnh này, câu nói này giống như một viên đạn bắn thẳng vào tim Hứa Chi Hạ.
Cô nhìn Tiêu Dã với ánh mắt đầy cảm kích, rồi gật đầu: “Ừm”