Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 13

Cố Đăng k** kh** q**n lại, lòng nặng như đá, quay về lều. Chương Ly vẫn đứng trước cửa, im lặng nhìn anh. Mãi đến khi Cố Đăng cởi áo khoác, chui vào túi ngủ, hắn mới bước vào, kéo khóa lều lại.

Không gian chật hẹp bên trong trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở của nhau.

“Chương Ly.”

“Ừ.”

“Vừa nãy anh ra ngoài làm gì?”

“……”

“Trả lời tôi đi.”

“Sợ cậu gặp chuyện.”

Tách—

Là tiếng bật đèn bên trong lều, thực ra hành động ấy vốn không phát ra tiếng động gì, nhưng Chương Ly lại có cảm giác như mình đã nghe thấy.

Cố Đăng quỳ trong chiếc lều thấp, cúi đầu nhìn hắn: “Tôi muốn bàn một chuyện.”

“Chuyện gì?” Chương Ly nheo mắt lại vì ánh đèn quá gắt.

“Tôi biết anh lo cho tôi, nhưng tôi mong anh có thể cho tôi một khoảng không gian riêng. Tôi không còn là con nít, tôi có thể tự chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mình.”

Lều lại chìm trong im lặng, đến mức nghe được cả tiếng gió rít bên ngoài. Một lúc sau, Chương Ly đáp: “Không được.”

Cố Đăng hít sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận: “Chương Ly, tôi không đùa đâu, tôi không thích bị người khác theo dõi.”

“Mọi thứ khác tôi đều nhượng bộ được, riêng chuyện này thì không.” Chương Ly nói, “Mức độ nguy hiểm của Alaska vượt xa tưởng tượng của cậu. Ngoài tuần lộc và chim sơn ca, còn có gấu nâu đói khát vừa tỉnh sau kỳ ngủ đông, bầy sói đi săn theo nhóm. Kể cả may mắn không gặp những thứ đó, vẫn có khả năng gặp bão tuyết, lở tuyết, hay thậm chí muỗi kiến. Cố Đăng, tôi hiểu cậu cần không gian, nhưng tôi thực sự không thể để cậu rời khỏi tầm mắt tôi.”

Khi nói những lời đó, giọng Chương Ly không gấp gáp, thậm chí còn rất bình tĩnh. Nhưng gương mặt hắn vốn đã đầy khí chất áp đảo, khi không cười, khí thế ấy càng khiến người ta cảm thấy bị đè nặng.

Chính sự căng thẳng đó chạm vào dây thần kinh của Cố Đăng, khiến anh phản bác ngay: “Tôi thừa nhận anh nói có lý, nhưng cái kiểu theo dõi toàn diện như vậy, chẳng phải là không tin tưởng tôi sao?”

“Tôi không hề không tin cậu.” Trong không gian chật hẹp, ánh mắt Chương Ly đen kịt, hắn nhìn thẳng vào Cố Đăng, nói từng chữ một, “Tôi tin cậu biết đường quay về, tin cậu sẽ không rời khỏi phạm vi liên lạc, thậm chí tin cậu sẽ không liều mạng. Nhưng cậu bỏ qua một vấn đề — năng lực cá nhân, trong sinh tồn nơi hoang dã, chỉ chiếm một phần rất nhỏ.”

Cố Đăng mím chặt môi, không nói gì.

“Cố Đăng, tôi biết giờ cậu khó chấp nhận,” giọng Chương Ly dịu lại, “Nhưng tôi từng thấy quá nhiều người từng trải mất mạng. Họ có thể may mắn rất nhiều lần, nhưng chỉ cần một lần tai nạn xảy ra, là đủ để cướp đi mạng sống.”

Cố Đăng vẫn im lặng. Anh không thích cảm giác bị nghi ngờ, càng không muốn bị coi thường. Nhưng anh cũng chẳng thể phản bác lại Chương Ly về kinh nghiệm sinh tồn, anh chẳng thể so với hắn.

Cố Đăng không nói gì nữa, tắt đèn, chui vào túi ngủ. Gió ngoài kia thổi ngày càng dữ, lều rung lên phần phật như thể cả Trái Đất đang khóc.

Gió lớn, rét buốt, cùng những âm thanh thỉnh thoảng vang lên của muông thú… Tất cả đều nhắc nhở anh rằng, nơi đây là vòng Bắc Cực, vùng hoang dã Alaska, nơi cư trú của động vật hoang dã, trong bán kính trăm cây số chỉ có hai người họ.

Đáng lẽ đây phải là một khung cảnh đầy tính định mệnh và chữa lành. Thế mà anh lại đang cãi nhau với Chương Ly.

Thật ra Cố Đăng cũng không giận Chương Ly nhiều, phần nhiều là vì anh chán ghét chính mình, cái bản thân yếu đuối, trở thành gánh nặng cho người khác.

Anh từng quyết tâm từ bỏ sáng tác, cố gắng dũng cảm thử những điều khác, nhưng có vẻ… vẫn không làm nên trò trống gì.

Ngoài âm nhạc, anh chẳng có lĩnh vực nào đặc biệt yêu thích. Anh cũng không biết mình thực sự muốn làm gì.

Từ khi rơi vào bế tắc sáng tác, nhiều người đã khuyên anh thử đóng phim, khởi nghiệp, hoặc ít nhất là tham gia mấy chương trình thực tế hay livestream bán hàng như những người nổi tiếng khác. Với nền tảng anh đã tích lũy bao năm, chuyển hướng là điều hoàn toàn khả thi.

Nhưng Cố Đăng không thích. Anh cảm thấy mấy việc đó không phải thứ mình muốn làm. Đời người chỉ vài chục năm, anh không muốn lãng phí vào những điều không khiến mình thấy vui.

Thế nên anh bỏ nhà ra đi, hy vọng tìm được câu trả lời qua những chuyến đi, tìm thấy điều khiến anh có thể dốc hết đam mê, thậm chí sẵn sàng đánh đổi bằng cả mạng sống.

Chuyến đi Alaska đầu tiên kết thúc bằng một lần tự tử bất thành. Sau đó anh lại theo Chương Ly đến Bắc Cực để xem tuần lộc di cư. Thiên nhiên có chữa lành anh đôi chút, nhưng không thể giải được mớ rối ren trong lòng.

Anh vẫn là kẻ thất bại, vẫn chẳng làm được gì ra hồn.

Thật khó tin, đây lại là tình cảnh khi anh gần bước sang tuổi 30.

Lúc còn nhỏ hay thậm chí lúc mới ngoài 20, anh từng nghĩ tuổi 30 sẽ là thời điểm bản thân vững vàng, tao nhã, đầy nội lực, đang ở vào thời kỳ đẹp đẽ nhất của đời người.

Nhưng thực tế là anh bị trầm cảm, rơi vào khủng hoảng nặng nề, còn mông lung, đau khổ và lạc lối hơn cả trước kia.

Khi những người cùng tuổi đang bận rộn hướng về chặng đường kế tiếp trong đời, anh vẫn giậm chân tại chỗ, thậm chí thụt lùi, còn phải quay đầu lại xử lý những tàn dư của thời trưởng thành.

Sao lại thành ra thế này? Rốt cuộc là sai từ chỗ nào? Mà khiến anh sống thành ra thế này?

Cố Đăng cuộn tròn trong chiếc túi ngủ lạnh lẽo, bất chợt thấy hơi buồn.

 

Nửa đêm sau đó anh không ngủ được, trằn trọc mãi mới lơ mơ buồn ngủ, lại nghe thấy bên lều của Chương Ly có động tĩnh.

Ban đầu Cố Đăng nghĩ hắn chưa ngủ, nhưng sau đó lại nghe tiếng r.ên rỉ đầy đau đớn. Anh khẽ gọi tên hắn, không có ai trả lời, liền đoán Chương Ly đang gặp ác mộng.

Một lúc sau, tiếng rên biến mất, chỉ còn lại hơi thở nặng nề. Rồi thêm một lúc nữa, nhịp thở ấy dịu lại, yên ắng hoàn toàn. Cơn ác mộng của hắn đã qua.

Cố Đăng khép mắt, cũng chìm vào giấc ngủ.

Cố Đăng bị đánh thức lần nữa bởi chuông báo thức, bên giường đã không còn ai, bên ngoài lều vang lên tiếng Chương Ly đang nấu ăn.

Lạnh quá, Cố Đăng vừa kéo hở một khe nhỏ thì luồng khí lạnh đã tràn vào, anh lại chui tọt vào trong túi ngủ, chỉ thò một tay ra mò mẫm khắp lều.

Nhưng quần áo của anh đâu rồi? Cái lều này nhỏ thế, không đến mức tìm không ra chứ.

Cố Đăng đang định gọi Chương Ly thì chợt lật túi ngủ bên cạnh lên, mới phát hiện ra quần áo của mình đã bị Chương Ly nhét vào trong đó.

Quần len lông cừu, áo giữ nhiệt, áo phao… ngay cả tất cũng ấm áp như vừa mới sưởi xong.

Cố Đăng vừa thấy ấm lòng vừa khó diễn tả cảm xúc, mặc đồ xong, kéo khóa lều chui ra ngoài. Chỉ liếc một cái, anh đã sững người tại chỗ.

Khung cảnh ngoài lều đã hoàn toàn thay đổi. Hôm qua vẫn còn trời quang mây tạnh, băng tuyết dưới nắng trải dài tận chân trời. Vậy mà giờ đây xung quanh anh chỉ là một màn sương mù dày đặc, tầm nhìn không quá năm mét, đến cả lối đi qua đèo trên núi cũng biến mất tăm.

Không thấy gì cả, như thể cả thế giới này chỉ còn lại mình anh. Tim Cố Đăng đập nhanh, một cảm giác bị thế giới ruồng bỏ trào lên trong lồng ngực.

Sương mù trong thành phố nhiều khi chỉ là một cảnh tượng đặc biệt, cùng lắm là làm chậm tốc độ đi lại, không ảnh hưởng mấy đến cuộc sống thường nhật. Nhưng giữa hoang dã, sương mù lại giống như một sự tước đoạt, nó che khuất ánh sáng mặt trời và tầm nhìn, khiến mọi thứ xung quanh trở nên bí hiểm khó lường, tựa như có thể có sinh vật đáng sợ xuất hiện bất cứ lúc nào.

“Chương Ly.” Anh cất tiếng gọi.

May thay, giữa màn sương mù nhanh chóng hiện lên một bóng cam rực rỡ, là chiếc áo khoác dã ngoại màu cam trên người Chương Ly.

“Có chuyện gì à?” Chương Ly bước lại gần hỏi.

Cố Đăng cuối cùng cũng thở phào: “Sao sương mù dày đặc thế?”

“Lưng chừng núi vốn hay có sương. Thường thì sau khi mặt trời mọc sẽ tan.” Chương Ly ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời mọc, lại nói: “Nhưng hôm nay trời u ám, có lẽ tụi mình phải leo núi trong sương mù thôi.”

Quả nhiên, sau bữa sáng, sương vẫn chưa tan. Họ lau khô lều dính sương đọng, thu dọn toàn bộ hành lý, mang giày tuyết rồi chậm rãi tiến về phía lối đèo.

Không xa bên cạnh họ, đàn hươu dưới sự dẫn dắt của hươu mẹ cũng đang lần lượt vượt qua đèo, di cư về đồng bằng ven Bắc Băng Dương.

Cố Đăng vác ván trượt tuyết và hành lý nặng nề đi trên sườn núi, hai tay nắm chặt gậy leo núi, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.

Càng lên cao, tầm nhìn càng kém. Ngoài bản thân mình ra, Cố Đăng gần như chẳng thấy được gì, chỉ có thể bước theo dấu chân của Chương Ly phía trước.

Chiếc áo khoác màu cam nổi bật thấp thoáng trong làn sương như ngọn hải đăng dẫn đường. Thỉnh thoảng Cố Đăng không kịp theo kịp, Chương Ly lại dừng lại chờ anh, còn nhắc anh chú ý tuyết dày và đá rơi.

Cứ thế, họ đi suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới được lối đèo.

Gió thổi khiến quần áo phần phật, nhưng sương mù vẫn không tan. Thỉnh thoảng có con hươu chạy qua, rồi lại nhanh chóng biến mất vào làn sương.

Tin tốt là tuyết trên núi rất dày, họ có thể dùng ván trượt để xuống. Nhưng chọn đường đi lại là một vấn đề lớn. Sương mù che khuất tầm nhìn, chỉ cần sơ suất sẽ va phải đá ngầm, rơi vào khe băng, thậm chí gây ra tuyết lở.

Dù có nguy hiểm thế nào cũng phải tiếp tục. Chương Ly đi trước mở đường, Cố Đăng theo sát phía sau, cố gắng không để mất dấu anh.

Nửa đầu chặng đường trượt xuống khá suôn sẻ. Cho đến khi xuống đến lưng chừng núi, bất ngờ một con tuần lộc lao tới từ bên cạnh, Cố Đăng vội vàng đổi hướng, phanh ván lại. Anh tránh được con vật, nhưng cũng mất dấu Chương Ly.

Trời vẫn âm u, Cố Đăng thở gấp, trong lòng dâng lên nỗi sợ. Nhưng vừa trải qua một trận vận động cực độ, endorphin và adrenaline làm giảm cảm giác sợ hãi, tăng thêm tự tin cho anh. Nghĩ ngắn gọn vài giây, Cố Đăng quyết định tiếp tục trượt xuống.

Vừa rẽ qua một khúc, anh đã thấy bóng dáng màu cam rực rỡ kia. Thì ra Chương Ly vẫn luôn đợi anh ở phía trước, chỉ cách anh mười mét.

Cố Đăng thở phào, kể lại chuyện vừa rồi gặp một con hươu, suýt nữa mất dấu anh.

“Đừng sợ,” Chương Ly nói, “Tôi nhìn thấy cậu mà.”

Cố Đăng bỗng khựng lại.

“Sao thế?” Chương Ly hỏi.

Cố Đăng hoàn hồn, lắc đầu: “Không sao, đi tiếp thôi.”

Chỉ riêng việc xuống núi cũng mất một tiếng đồng hồ. Trượt tuyết ngoài tự nhiên khác xa với đường trượt được ép tuyết bằng máy, thậm chí còn không bằng tuyết tơi trong sân trượt. Ở đây tuyết dày không đều, đá lởm chởm, chỉ cần một chút xao nhãng là gặp nguy hiểm.

Một giờ trượt tuyết với cường độ cao khiến Cố Đăng mỏi cổ, đau vai, cơ đùi căng cứng, toàn thân mệt đến mức không muốn nhúc nhích. Anh cứ tưởng họ đã xuống đến chân núi, ai ngờ ngẩng đầu lên lại là một dốc đứng khác.

Thì ra họ mới chỉ vượt qua một ngọn núi, trong khi dãy núi Brooks rộng hơn trăm cây số. Dù họ chọn đoạn hẹp nhất, cũng phải đi mấy chục cây số.

Nhìn dãy núi chìm trong sương mù mịt mờ, trong lòng Cố Đăng trào lên ý định bỏ cuộc. Nhưng đây mới chỉ là ngày đầu tiên họ xuất phát, anh không cho phép mình mất mặt, nên vẫn cắn răng bước tiếp.

Cả một ngày, họ đi xuyên qua vùng núi chìm trong sương dày, khi lên khi xuống, mãi đến bảy giờ tối mới tìm được chỗ hạ trại nghỉ ngơi. Lúc này Cố Đăng đã mệt đến mức bụng dính vào lưng, vội vàng ăn hết một gói cơm, thậm chí còn thấy chưa đã.

Cố Đăng liế.m môi, nhận ra đã lâu lắm rồi anh chưa có cảm giác thèm ăn như vậy.

Và anh bỗng nhận ra, suốt cả ngày hôm nay, anh không hề nghĩ đến mấy thứ trừu tượng như giá trị cuộc sống, ý nghĩa tồn tại, hay sự tự hoàn thiện. Trước mắt anh chỉ còn một việc: sinh tồn. Theo kịp. Sống sót. 

Thế thôi. 

Maslow đúng là quá lý thuyết.

Ăn tối xong, Cố Đăng cởi đôi giày leo núi nặng nề, rửa mặt sơ qua rồi chui ngay vào túi ngủ.

Anh mệt rũ cả người, nhưng vừa nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên tất cả chuyện ban ngày — leo núi, trượt tuyết, lần mò trong sương mù… Rõ ràng đã nằm xuống rồi mà cứ như còn đang tiếp tục đi.

Để phòng gấu, tối nào Chương Ly cũng niêm phong thức ăn bằng túi cách mùi rồi treo ở chỗ cách xa lều. Đến khi anh quay lại, Cố Đăng đã ngủ say, cơ thể co lại trong túi ngủ hình xác ướp, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều nặng nề.

Với Cố Đăng mà nói, đúng là quá khổ rồi nhỉ. Thế nhưng anh chẳng kêu ca gì, vẫn luôn lặng lẽ theo sát hắn.

Chương Ly muốn đưa tay chạm vào má Cố Đăng, hoặc giúp anh xoa bóp thư giãn một chút. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi cởi áo khoác, tắt đèn, đi ngủ.

Bình Luận (0)
Comment