Cố Đăng bị nhột đánh thức. Có luồng hơi rất nhẹ phả lên mặt, như ai đang lấy lông chim gãi ngứa cho anh vậy. Muốn gãi, nhưng tay vẫn bị bó trong túi ngủ, Cố Đăng đành cọ qua một bên, túi ngủ phát ra tiếng sột soạt, mềm mềm nóng nóng, như đang đè lên thân người ai đó.
Cố Đăng mở mắt, đầu óc trống rỗng.
Anh gần như dán hẳn vào Chương Ly, đầu áp sát hõm cổ hắn, thân thể qua lớp túi ngủ mà đè lên người hắn. Mà thứ vừa làm anh nhột, lại là hơi thở của Chương Ly.
Cố Đăng: “…”
Anh ngủ đúng là hay trở mình thật, nhưng đã chui vào túi ngủ rồi, dù là người khó ngủ nhất cũng phải nằm yên.
Hơn nữa túi ngủ kiểu kén vì sao gọi là túi kén? Là bởi vì nó quấn chặt lấy người, giống như xác ướp vậy. Cố Đăng cũng chịu thua chính mình, tay chân bị trói chặt thế mà vẫn có thể như con sâu mà lết đến chỗ Chương Ly, chỉ tại thời tiết quá lạnh.
May mà Chương Ly chưa tỉnh, Cố Đăng lặng lẽ cựa người, kéo giãn khoảng cách ra, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh còn muốn ngủ thêm một chút, nhưng ánh sáng đã le lói ngoài lều, trong người anh, lượng hoóc-môn tỉnh táo cũng từ từ tăng lên, đánh thức cơ thể khỏi giấc ngủ.
Không thể nào ngủ lại được nữa, Cố Đăng đành nằm đó nhìn chằm chằm vào đèn trại, lòng thầm nghĩ thiên nhiên đúng là kỳ diệu. Trước đây anh từng mất ngủ cả đêm, vậy mà giờ chỉ mới ra ngoài dã ngoại có hai ngày, nhịp ngày đêm đã trở lại bình thường. Buổi tối đặt lưng là ngủ, sáng chưa đến sáu giờ đã tự tỉnh giấc.
Một lúc sau, chuông báo thức cuối cùng cũng vang lên, Cố Đăng nghe thấy tiếng Chương Ly trở mình dậy. Hắn mặc quần áo xong thì nhét bộ đồ bị lạnh cả đêm của anh vào túi ngủ của mình, rồi cúi người chui ra khỏi lều. Chờ đến khi đống quần áo lạnh buốt kia ấm lên, Cố Đăng mới mặc vào rồi rời lều.
Hôm nay trời vẫn âm u, lại thêm gió lớn khiến cảm giác lạnh càng rõ rệt. Mặt Cố Đăng chỉ để trần chưa đầy một phút đã bị tê cứng vì lạnh.
Anh quay lại lều lấy mặt nạ trùm đầu, ra ngoài thì thấy Chương Ly đang xách túi đồ ăn trở về trại.
Tuy vẫn có sương mù, nhưng tầm nhìn hôm nay tốt hơn chút. Cố Đăng nhóm bếp, Chương Ly thì tháo lều, đóng gói hành lý. Họ vừa uống cà phê trong làn sương sớm, vừa ăn hết phần ngũ cốc sền sệt, rồi nhổ trại tiếp tục vượt núi.
Hôm nay đường đi cũng chẳng dễ dàng gì, phần lớn là xuyên qua rừng rậm. Ván trượt không dùng được, chỉ còn cách mang đinh móc băng rồi cuốc bộ.
Thể lực của hôm qua vẫn chưa hồi phục, trong cơ bắp lại tiếp tục tích tụ axit lactic. Ba lô leo núi cộng thêm ván trượt như kéo người anh xuống, khiến anh phải khom lưng mới giữ được thăng bằng.
Và đúng là rất lạnh, chỉ có vận động mới đủ giữ ấm. Mà hễ dừng lại là cơ thể liền bị đông cứng.
Trong rừng nơi họ đi qua, tuyết phủ dày đặc, đá vụn lởm chởm, thỉnh thoảng có đàn tuần lộc băng qua, bộ lông dính đầy băng tuyết trắng xóa.
Cố Đăng chỉ đi theo sau mà đã mệt rã rời, huống chi là Chương Ly đang mở đường phía trước. Là người dẫn đầu, hắn phải liên tục quan sát, lựa chọn lối đi, xác định điểm đặt chân, tránh tuyết lở và băng ngầm.
Nhìn bóng dáng Chương Ly, Cố Đăng nhiều lần mệt muốn nghỉ chân, nhưng rồi vẫn cắn răng chịu đựng không mở miệng.
Họ vượt qua một đỉnh núi, rồi lại xuống dốc, rồi lại trèo lên… Bữa trưa chỉ ăn qua loa vài miếng lương khô, sau đó tiếp tục theo sau đàn tuần lộc.
Có lúc Cố Đăng mệt đến chịu hết nổi, buột miệng hỏi Chương Ly: “Tuần lộc không cần nghỉ à?”
Chương Ly nghe thấy thì dừng lại, nói nghỉ hai mươi phút rồi đi tiếp.
Cố Đăng hơi ngượng: “Tôi không có ý đó…”
Mặc dù, đúng là trong lòng có nghĩ như vậy thật.
Chương Ly không nói gì nữa, chỉ tháo ba lô, lấy máy ảnh ra, vừa lắp ống kính vừa giải thích với anh: “Tuy không rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng trong lúc di cư, tuần lộc không tuân theo nhịp sinh học ngày đêm.”
Nhịp ngày đêm thì Cố Đăng hiểu. Nói đơn giản thì chính là đồng hồ sinh học, mặt trời lên thì hoạt động, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi – phần lớn động vật có vú trên thế giới đều tuân theo quy luật này.
Nhưng tuần lộc lại không cần tuân theo? Cố Đăng khó tin: “Anh nói là tuần lộc di cư mà không ngủ luôn à?”
“Không hẳn,” Chương Ly đáp, “Tuần lộc cũng có nghỉ ngơi ngắn, nhưng mỗi ngày chỉ ngủ rất ít, phần lớn thời gian đều dành cho việc di chuyển.”
Cố Đăng nghe xong thì hiểu ra, đồng thời âm thầm cầu mong hành trình của bọn họ đừng có giống kiểu hành xác như tuần lộc.
Nghỉ ngơi được một lúc ngắn, hai người lại lên đường.
Uống ít nước nóng, ăn miếng sô-cô-la, cơ thể Cố Đăng hồi sức được chút ít. Nhưng càng đi lên cao, nhiệt độ càng thấp, gió lạnh như dao cắt lướt qua người, khiến kính trượt tuyết mờ hết cả.
Thấy những vệt trắng mờ dần phủ lên ống kính, Cố Đăng giơ tay lên hứng, chẳng mấy chốc găng tay đã dính đầy tinh thể băng trắng – bắt đầu có tuyết rơi rồi.
Cố Đăng là người miền Nam, dù sau này chuyển ra Bắc, cũng rất hiếm khi gặp tuyết. Tuyết vừa hiếm, lại thường được phim ảnh tô vẽ nên mỗi lần thấy tuyết rơi, anh lại thấy phấn khích, cảm giác rất lãng mạn.
Nhưng tuyết mà tượng trưng cho lãng mạn, chỉ giới hạn trong thành phố. Ở nơi hoang dã, một trận tuyết lớn có thể trở thành hiểm họa kinh hoàng.
Ban đầu chỉ là những hạt tuyết lác đác, cộng thêm tầm nhìn vẫn ổn, mà đường đi cũng đã vượt quá nửa, hai người bàn bạc quyết định tiếp tục xuống núi, cố gắng tìm nơi bằng phẳng để hạ trại qua đêm.
Lúc đó mới đầu buổi chiều, nhưng bầu trời đã đen kịt như giữa đêm, mây đen dày đặc như điềm báo một cơn bão tuyết sắp tràn về.
Họ thỏa thuận không được đi xa quá tầm mắt nhau. Trong thời tiết khắc nghiệt thế này, chỉ cần một người lạc mất tầm nhìn cũng sẽ rất nguy hiểm.
Cố Đăng gật đầu, nhưng lại thấy khó hiểu: “Nếu sợ lạc nhau, sao chúng ta không buộc dây leo núi giữa hai người?”
Anh thấy mấy người leo núi vẫn làm vậy, để đảm bảo an toàn cho đồng đội.
Chương Ly cũng đang thở nặng nề, đáp: “Địa hình rừng rậm khá phức tạp, nhưng không có chênh lệch độ cao rõ rệt, dây leo núi không giúp ích được mấy. Nếu một người ngã có thể kéo người kia theo, sẽ tăng thêm rủi ro. Quan trọng nhất là ở đây có gấu, buộc dây vào sẽ khó thoát thân.”
Cố Đăng bị dọa cho giật mình, một lúc lâu vẫn chưa nói được câu nào. Anh cảnh giác nhìn quanh, sợ có gấu nâu xuất hiện.
“Đừng lo quá,” Chương Ly nói tiếp, “cho dù có gấu thì nó cũng không dễ gì tấn công người. Gấu không thích thứ lạ, chúng thích tuần lộc hơn.”
Cố Đăng: “…”
Nghe vậy thì cũng chẳng thể xem là tin tốt lành gì.
Hai người cắm đầu đi giữa gió tuyết. Lúc đầu Cố Đăng đúng là bị hù cho run cầm cập, nhưng chẳng bao lâu đã mệt đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ còn biết máy móc điều khiển thân thể tiến về phía trước.
Đến lúc này, anh buộc phải thừa nhận mình đã đánh giá thấp độ gian nan của chuyến đi bộ này. Hôm qua sương mù dày đặc khiến anh bất an, còn hôm nay bão tuyết lại làm anh thấy tuyệt vọng thật sự.
Sương mù là nỗi sợ với những điều chưa biết – phần nhiều là sợ trong lòng. Nhưng bão tuyết thì là hiểm họa hiện hữu: gió mạnh, giá buốt, tuyết dày đặc đều ngăn cản họ bước tiếp.
Cố Đăng cố gắng hết sức bám theo Chương Ly. Thỉnh thoảng vì địa hình hoặc phương hướng mà anh lạc mất bóng dáng hắn, lúc đó liền hoang mang không biết phải làm sao, đến khi lại thấy Chương Ly trong tầm mắt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong một lần xuống dốc, vì tầm nhìn hạn chế, Cố Đăng lại mất dấu Chương Ly.
Anh lần theo vết trượt trên tuyết xuống dưới, bỗng nghe phía trước có tiếng hét: “Dừng lại!”
Cố Đăng lập tức hãm trượt, đuôi ván tuyết hất lên một đám bụi tuyết lớn. Anh đứng yên nhìn quanh vẫn chẳng thấy bóng người, lại tiếp tục lần theo dấu vết, phát hiện có một ụ tuyết lớn giống cái nấm đã bị ván tuyết đè qua. Dưới ụ tuyết đó là một dòng sông ngầm – Chương Ly đang bị treo ngược người trong đó. May mà ván tuyết của hắn bị kẹt vào kẽ đá, nếu không thì cả người hắn đã rơi tọt xuống dưới.
Tình huống nguy hiểm đến mức Cố Đăng không kịp lôi điện thoại ra chụp lại, lập tức lao xuống.
Anh chạy đến bên cạnh Chương Ly, muốn giúp nhưng không dám tùy tiện động vào ván tuyết. Cả người lẫn đồ đạc của Chương Ly ít cũng phải gần trăm ký, anh không chắc mình có đủ sức kéo lên được không.
Cố Đăng chỉ đành nằm rạp bên cạnh, hỏi: “Anh còn ổn không? Em giúp kiểu gì bây giờ?”
“Không sao,” giọng Chương Ly vang lên từ dưới dòng sông ngầm, nghe vẫn khá bình tĩnh, “gần đây có cây không?”
“Có.”
“Tháo dây leo ra, buộc nút hãm quanh cây đi.”
“Được.” Cố Đăng tháo ván tuyết, lấy dây leo từ balô.
Không cần Chương Ly nhắc thêm, Cố Đăng cũng biết phải làm gì tiếp theo. Anh buộc nút cố định bên phía thân cây, rồi gắn khóa vào đầu kia của dây, thả dây xuống khe nứt.
Thứ được kéo lên đầu tiên là chiếc balô. Cố Đăng kéo nó lên, rồi lại thả dây xuống lần nữa.
Chương Ly không đeo đai an toàn nên không dùng được khóa, chỉ có thể quấn dây quanh tay, rồi bảo Cố Đăng lấy rìu băng trong balô ra.
Cố Đăng đưa rìu cho Chương Ly, lại hỏi có cần giúp gì nữa không.
Chương Ly nhận lấy rìu, ngẩng đầu nhìn lên. Cố Đăng đang nửa quỳ bên mép sông ngầm, vẻ mặt sốt ruột, nửa người đã thò ra ngoài. Cứ tưởng hắn không nghe rõ, Cố Đăng còn hỏi lại một lần.
Nếu gỡ được ván tuyết trước thì tốt hơn, như vậy chân hắn có thể đạp lấy đà. Nhưng tháo ván cũng có thể khiến Cố Đăng trượt xuống. Chương Ly lắc đầu, tay trái nắm dây, tay phải dùng rìu bám vào vách băng, rồi lộn người lại tháo cố định ván.
Cố Đăng vội vàng cất ván tuyết đi, chưa đầy một lúc, Chương Ly đã tự mình trèo ra khỏi khe.
Cố Đăng vẫn còn hoảng hốt, hỏi vì sao lại xảy ra sự cố.
Chương Ly đáp: “Gặp một con tuần lộc nên tôi đổi hướng gấp, không ngờ dưới ụ tuyết lại là dòng sông ngầm.”
Cố Đăng gật đầu, thở phào: “Miễn không sao là được rồi.”
Chương Ly nhìn anh bằng ánh mắt chân thành: “Cảm ơn. May mà có cậu.”
Cố Đăng khựng lại, chợt nhớ đến cuộc cãi nhau với Chương Ly hôm qua.
Trước kia anh từng nghĩ tự do là được sống không ràng buộc, muốn làm gì thì làm. Nên anh đã buông bỏ tất cả để đến nơi hoang dã tận sâu trong lòng Alaska, nhưng vẫn chẳng thấy tự do.
Anh ghét quy tắc, vì cho rằng chúng là xiềng xích. Anh không thích bị dòm ngó từng chút một, vì cảm thấy mình không được tin tưởng.
Thế nhưng không thể phủ nhận – khi lạc lối trong sương mù mà nghe Chương Ly nói “Tôi nhìn thấy cậu”, trong lòng anh có một cảm giác rất an tâm.
Khi anh thành công cứu Chương Ly, chắc chắn hắn an toàn, trong tim anh cũng dâng lên một niềm vui kỳ lạ.
Anh chợt cảm thấy, tự do vốn không đơn giản như vậy.
“Chương Ly.”
“Hử?”
“Xin lỗi, hôm qua em nổi nóng với anh.”
Chương Ly vừa mặc đồ xong, đang định đeo kính chắn tuyết lên, nghe vậy liền dừng lại, cúi đầu nhìn Cố Đăng.
Hắn nhìn một lúc lâu, lâu đến mức Cố Đăng phải hỏi lại: “Sao vậy?”
Lúc này Chương Ly mới đeo kính lên, đáp: “Tôi cũng có lỗi. Khi đó tôi nóng vội quá, không nghĩ đến cảm xúc của cậu.”
Cố Đăng vốn còn hơi khó chịu, nghe Chương Ly nói vậy, lửa giận cũng nguôi hẳn. Anh khoát tay, rộng lượng bảo: “Thôi bỏ đi, giờ em cũng hiểu rồi. Chỉ cần lơ là một chút là thật sự có chuyện ngay.”
Chương Ly lại lần nữa nói lời cảm ơn.
Cố Đăng hừ một tiếng, vẻ mặt đắc ý: “Không có em thì anh biết làm sao.”
Chương Ly gật đầu: “Một mình tôi không xoay sở được.”
Cố Đăng nghĩ Chương Ly đang nói quá. Với bản lĩnh và kinh nghiệm của hắn, chắc chắn cũng có cách thoát ra, chỉ là phiền hơn một chút. Nhưng câu nói đó lại khiến anh thấy thật ấm lòng – ít nhất thì anh không phải là gánh nặng, cũng không phải kẻ vô dụng.
“Biết vậy thì tốt.” Cố Đăng chống hai tay lên hông, ưỡn ngực, trông y như một chú sơn tước đuôi dài đang hãnh diện.