Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 15

Lên đường lần nữa, tuyết càng lúc càng dày, tầm nhìn cũng giảm theo. Hơi thở của Cố Đăng phả ra, nhanh chóng đông thành lớp băng trên mặt nạ.

Rõ ràng mới nghỉ cách đây không lâu, vậy mà chưa đi được bao xa, toàn thân anh lại đau nhức rã rời. Mệt tới mức chỉ dựa vào ý chí mà lê bước tiếp.

Chưa đi được bao lâu, Chương Ly bảo tuyết quá lớn, cần phải dựng trại tại chỗ. Lúc đó, găng tay và cả mặt Cố Đăng đều phủ đầy băng giá, anh cứ đứng đơ ra một lúc lâu mới kịp phản ứng, gật đầu đồng ý.

Họ cắm trại trong một khu rừng rậm gần đó. Chương Ly cắm bốn tấm ván trượt ở phía đón gió làm chắn, rồi dùng rìu băng cố định các điểm neo lều. Cố Đăng định giúp một tay, nhưng vừa giơ tay lên đã thấy cánh tay run bần bật. Anh đã quá mệt, mấy ngày liền đi bộ liên tục, sức chịu đựng đã vượt giới hạn.

Gió thốc vào làm vải lều phần phật, từng mảng tuyết dày đập l*n đ*nh đầu. Nhưng ít ra, cuối cùng họ cũng được trú tạm vào trong, có thể thở một chút.

Chương Ly treo tấm chăn cứu sinh bên ngoài lều trong để giữ nhiệt, còn nhóm lò sưởi ngay chỗ cửa ra vào. Cố Đăng đã sớm chui vào túi ngủ, không buồn cởi áo khoác, chỉ muốn nhắm mắt một cái là ngủ ngay lập tức.

“Dậy đi.” Có người lay tay anh.

Cố Đăng khẽ hừ trong mũi, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Cố Đăng, dậy đi.” Chương Ly bắt đầu vỗ nhẹ vào má anh.

Anh cuối cùng cũng he hé mắt, giọng líu ríu: “Làm gì thế? Buồn ngủ quá.”

“Không được ngủ,” Chương Ly nói, “Ngủ rồi dễ mất nhiệt. Ngồi dậy đi, cử động một chút cho cơ thể ấm lại.”

“Ờ…” Cố Đăng miệng thì ừ nhưng người vẫn cuộn tròn trong túi ngủ không nhúc nhích.

“Cố Đăng.” Giọng Chương Ly nghiêm lại.

“Biết rồi, biết rồi.” Anh cuối cùng cũng ngồi dậy, có vẻ hơi ủ rũ, đưa tay vuốt tóc rối bù.

Chương Ly đưa cho anh một ly nước. Cố Đăng lí nhí cảm ơn, cúi đầu áp mặt vào hơi nước ấm đang bốc lên. Hơi nóng tỏa ra rất nhanh, mà cũng tản đi rất nhanh, anh gần như dí sát mặt vào ly nước mới thấy được chút hơi ấm le lói.

Chưa kịp uống xong, nước đã nguội. Cố Đăng nhấp một ngụm, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Chương Ly.

“Sao thế?” Cố Đăng ngơ ngác hỏi.

Chương Ly chỉ vào mặt anh.

“Sao? Mặt tôi làm sao?” Cố Đăng đưa tay sờ thử, chẳng thấy có gì lạ. Rồi anh bật camera trước lên xem thử. Nhìn một cái là khựng lại, sau đó bật cười khúc khích.

“Trời ơi cái quỷ gì đây!” Mặt anh trắng toát, toàn là sương đông lại từ hơi nước.

Chuyện này đúng là lần đầu gặp trong đời. Anh vội giơ điện thoại chụp lại làm kỷ niệm, sau đó quay sang Chương Ly: “Nào, chụp chung cái đi.”

Chương Ly gật đầu, Cố Đăng liền ghé sát đầu vào chụp chung một tấm. Tiếc là không có mạng, không thì anh đã đăng lên mạng xã hội để kể khổ với thiên hạ rồi.

Cả hai ăn tối trong lều, đun thêm nước đổ đầy hai bình giữ nhiệt. Làm xong đâu đó, họ lập tức tắt lò sưởi để tiết kiệm gas.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, nặng nề đè lên mái lều. Ăn xong, Cố Đăng thấy người ấm lên được chút ít, nhưng chân thì vẫn lạnh cóng, tê rần như mất cảm giác.

Anh ngồi xếp bằng, nhét hai chân xuống dưới mông để ủ, rồi dùng tay xoa chân còn lại. Nhưng chân chưa ấm lên thì tay đã lạnh ngược trở lại. Tay lạnh chà chân lạnh, Cố Đăng bắt đầu tự hỏi mình có bị điên mới tham gia chuyến đi tra tấn này không.

Con người thật yếu ớt. Phải chi anh là tuần lộc thì tốt biết mấy. Cố Đăng nhắm mắt, tưởng tượng ra cảnh bầy tuần lộc băng qua bão tuyết.

Chúng chẳng cần hành lý, chẳng cần đồ ăn, không có áo giữ nhiệt, chỉ dùng mỗi cơ thể mà vượt qua hàng trăm cây số đến vùng cực.

Anh lại nhớ đến căn biệt thự ba tầng ở quê nhà, có bể bơi, vườn hoa, phòng gym, phòng thu, phòng thay đồ, chưa kể vô số đồ xa xỉ và tác phẩm nghệ thuật. Những thứ đó thật sự cần thiết đến thế sao?

Rồi anh lại nghĩ đến những bài hát, album, những lần biểu diễn trên sân khấu. Những “sản phẩm sáng tạo” đó, có thể đại diện cho con người anh sao?

Nếu bỏ hết danh vọng và tài sản, không tính đến vẻ ngoài, sở thích hay gu thẩm mỹ, thì rốt cuộc anh là ai?

Anh có thể như ngỗng đầu sọ vượt đỉnh Everest, như tuần lộc băng tuyết tới cực Bắc, hay như con choi choi đuôi nhọn “E7” — bay liên tục hơn 10.000 cây số, không ăn không nghỉ từ Alaska đến tận New Zealand?

Chắc không rồi. Đi bộ hai ngày thôi đã muốn xỉu, suýt nữa còn mất nhiệt chết cóng.

“Cố Đăng… Cố Đăng…”

“Hử?” Anh mơ màng ngẩng đầu.

“Dậy đi,” Chương Ly nói, “Cậu ngủ được mười lăm phút rồi. Đừng ngủ tiếp nữa.”

“Tôi ngủ à? Không có mà.” Cố Đăng mở to mắt, nói to như thể để khẳng định mình tỉnh táo, “Tôi chỉ đang nhắm mắt suy nghĩ thôi.”

“Nghĩ gì thế?” Chương Ly vừa hỏi vừa lấy nhiệt kế ra đo cho anh.

“Tôi nghĩ tuần lộc giỏi thật. Không cần gì mà vẫn có thể đi xuyên bão tuyết. Còn con người, phải mang đủ thứ đồ, vậy mà mỗi ngày chỉ đi được một chút.”

Chương Ly nói: “Nhưng thật ra, có tới một phần ba tuần lộc Bắc Mỹ chết trong lúc di cư. Tuần lộc con vừa sinh ra là phải chạy được ngay, không thì bị gấu hoặc sói xé xác.”

Cố Đăng cứng họng.

Chương Ly rút nhiệt kế ra, liếc số rồi nói: “Chân đưa đây.”

Cố Đăng còn chưa hiểu gì thì Chương Ly đã kéo chân anh ôm vào lòng.

Cố Đăng đỏ bừng mặt, phản xạ muốn rút lại nhưng bị giữ chặt, không giãy được.

Cơ thể ấm nóng của người đàn ông xuyên qua lớp tất len truyền vào chân, khiến Cố Đăng vừa ngại vừa xấu hổ, lí nhí nói: “Đừng, không cần đâu, tôi không lạnh đến mức đó đâu…”

Hơn nữa chân anh dơ lắm…

Đến bản thân còn thấy hơi ớn, huống gì là bị người khác ôm vào lòng.

“Cậu ghét tôi đụng vào à?” Chương Ly hỏi.

“…”

“Không phải,” Cố Đăng quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt của anh, “Chỉ là… cảm thấy hơi kỳ kỳ.”

“Ráng chút nữa,” Chương Ly nói, vẫn giữ chặt chân anh, “Cậu bắt đầu hạ nhiệt rồi đấy.”

Cố Đăng hiểu rõ chuyện mất nhiệt nguy hiểm thế nào, nhất là trong điều kiện khắc nghiệt thế này. Nói kỳ là kỳ, nhưng bảo từ chối thì anh cũng không dám. Chỉ đành nhắm mắt lại, không nghĩ nữa.

Nhiệt độ ngoài trời mỗi lúc một thấp, lớp áo ngoài gần như không giữ được hơi ấm. Đến tất len cũng chẳng giúp được mấy. Chương Ly dứt khoát cởi tất của anh, áp chân trần anh lên cơ bụng mình.

Cố Đăng ngơ ra ngay lúc bị cởi tất, đến khi thấy Chương Ly vén áo thì mặt càng đỏ dữ. Anh co rút mấy ngón chân, không may lại đạp trúng cơ bụng săn chắc của anh kia.

Cảm giác nóng rẫy và căng tràn ấy khiến Cố Đăng sững người. Gương mặt vừa mới dịu đi đôi chút, lại như bốc hỏa lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment