Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 16

“Chương Ly…” Cố Đăng bị động tác của hắn làm giật mình, vừa ngượng vừa tức, suýt chút nữa là cầu xin tha, “Thôi bỏ đi, tôi ổn rồi mà.”

Chương Ly không đáp, chỉ nắm lấy mắt cá chân anh, nói: “Tôi không nên để cậu đi theo.”

Cố Đăng nhớ tới bao gian khổ đã trải qua dọc đường, cũng thấy tủi thân: “Biết khổ thế này, tôi đã chẳng đi.”

“Xin lỗi.” Chương Ly nói.

Ngay từ khi anh đề nghị đi cùng, hắn đã nên ngăn lại. Cố Đăng là người mới, không có kinh nghiệm, còn hắn thì quá rõ con đường này vất vả và đầy rủi ro thế nào. Nhưng vì tư lợi mà hắn lại lặng lẽ cổ vũ anh…

Chương Ly im lặng, dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm đôi chân lạnh buốt của Cố Đăng.

Cố Đăng cũng không nói gì thêm. Qua một lúc, anh mới lên tiếng: “Đợi hết bão tuyết, tôi muốn về.”

“Được.” Chương Ly nói: “Tôi sẽ liên hệ máy bay cho cậu.”

Cố Đăng “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Anh còn muốn tiếp tục nữa à?”

“Tôi sẽ tiếp tục.”

“Sao vậy?”

Chương Ly vừa định mở miệng thì Cố Đăng đã lắc đầu: “Thôi khỏi, tôi hiểu rồi.”

Chương Ly nhìn anh một cái, không nói gì nữa, chỉ đưa tay sưởi tiếp đến tận khi chân Cố Đăng ấm hoàn toàn mới buông ra.

Sau đó, cả hai nằm trong túi ngủ, lặng lẽ đợi bão tuyết qua.

Cố Đăng vẫn còn buồn ngủ, lại ngủ thêm một lúc. Nhưng vì lo bị h* th*n nhiệt nên Chương Ly không cho anh ngủ lâu.

Ngủ một lát rồi lại bị đánh thức, càng ngủ anh lại càng mệt. Nhưng cũng không thể để mình nghỉ một mình mãi. Cố Đăng dụi mắt, cố giữ tỉnh táo: “Không biết tuyết còn rơi tới bao giờ, anh cũng ngủ đi, tới giờ tôi gọi anh.”

“Không cần.” Chương Ly nói: “Cậu nghỉ là được.”

Cố Đăng “ừ” một tiếng nhưng cũng không ngủ tiếp nữa, thấy hơi ngại.

Mà thật ra, ở trong lều chán chết đi được. Cố Đăng nhìn quanh xem còn gì không, đếm qua từng món đồ trong tầm mắt, rồi lại hỏi: “Anh không ngủ là sợ tôi không gọi anh dậy à?”

Chương Ly hơi ngẩn ra, lắc đầu vẻ ngạc nhiên.

“Thế thì vì gì?”

Chương Ly giải thích là hắn phải theo dõi nhiệt độ trong lều, quan sát tuyết đọng trên nóc, còn phải đề phòng tuyết lở.

“Những việc đó tôi cũng làm được mà.” Cố Đăng nói, “Anh cứ giao cho tôi rồi đi ngủ.”

“Tôi không mệt…”

“Không được.” Cố Đăng ngắt lời hắn, rồi đẩy hắn nằm xuống: “Nghe tôi, giờ đi ngủ!”

Chương Ly trông hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua: “Phiền cậu rồi.”

Cố Đăng xua tay: “Anh giúp tôi thì tôi cũng phải trả lại chứ.”

Chương Ly lại cảm ơn, rồi mới nhắm mắt lại.

Cố Đăng dựng tai lên lắng nghe động tĩnh xung quanh, sự căng thẳng dần đẩy lui cơn buồn ngủ. Đợi đến khi kiểm tra kỹ lại lều trại, chắc chắn mọi thứ đều ổn, anh mới tranh thủ nhìn sang Chương Ly.

Người kia nhíu mày nhẹ, hô hấp đều đặn, rõ ràng đã ngủ say.

Cố Đăng biết ngay mà, Chương Ly chỉ khách sáo thôi. Dù thể lực có tốt đến đâu, đi bộ cả chặng dài như thế cũng phải nghỉ ngơi. Miệng nói không mệt, nhưng vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay.

Nghĩ vậy, anh lại thấy vui vui.

Họ thay phiên nhau nghỉ ngơi mấy lần liền, cho đến khi tiếng gió đập vào lều không còn đáng sợ nữa, lớp tuyết đè trên nóc cũng nhẹ đi. Chương Ly kéo khóa lều, thấy tuyết bên ngoài đã bớt nhiều, phía xa lộ ra bóng núi mờ mờ, gió cũng dịu đi, thế là cả hai bắt đầu thu dọn trại để xuống núi.

Tuyết dưới chân vừa dính vừa dày, dù mang giày đi tuyết cũng không ngăn được cơ thể bị lún xuống. Mỗi bước Cố Đăng đi đều phải gồng sức nhấc chân ra khỏi lớp tuyết dày.

May mà họ đã đến ngọn núi cuối cùng, nhìn vào bản đồ đường đồng mức thì chỉ cần vượt qua yên ngựa là có thể trượt xuống đồng bằng phía bắc.

Đây là một tin vui khiến tinh thần Cố Đăng phấn chấn hẳn lên, bám sát theo Chương Ly. Tuyết vẫn rơi, nhưng đã không còn dữ dội như bão tuyết trước đó, giống như nét chấm phá trên hành trình hơn.

Mấy trăm mét leo lên, họ mất gần hai tiếng. Nhưng xuống thì rất nhanh, Cố Đăng trượt trên ván trượt một mạch, thỉnh thoảng lại lún vào lớp tuyết bông dày, rồi lại tự đào mình ra để đi tiếp.

Sau tiết xuân phân, ban ngày ở bán cầu bắc ngày càng dài. Vĩ độ nơi họ đang ở phải tận mười giờ tối mới hoàng hôn. Xuống núi xong trời vẫn chưa tối, nhưng tuyết lại rơi dày trở lại. Họ dựng trại sau một bụi cây chắn gió, ăn tối qua loa rồi mệt quá, không ai nói câu nào đã ngủ luôn.

Từ bảy giờ sáng bắt đầu đi, đến mười giờ đêm mới ngủ, dù không tính thời gian trú bão thì cũng đã đi suốt hơn mười tiếng.

Thể lực Cố Đăng từ sớm đã cạn sạch, cố gắng xuống núi được là nhờ ý chí níu giữ. Toàn thân anh không chỗ nào là không đau, buổi tối mệt đến mức vừa ăn vừa gật gù ngủ.

Đáng ra anh không nên đến đây. Nếu không vì lúc đó bốc đồng, giờ có lẽ anh đang nằm trong khách sạn hạng sang hưởng thụ cuộc sống dễ chịu, có internet, có đồ ăn ngon, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh trong phòng sưởi ấm, ngồi ngắm tuyết rơi qua cửa sổ.

Nếu không đi, Cố Đăng cũng sẽ không thành ra như cái bang, ba ngày chưa tắm, ăn thì ngấu nghiến, chẳng còn hình tượng gì, mệt tới mức chỉ muốn nằm xuống là ngủ ngay.

Không bao giờ đi bộ đường dài nữa! Mai về ngay!!

Trước khi ngủ, Cố Đăng đã nghĩ vậy.

Không biết có phải vì mong được về quá không, mà hôm sau Cố Đăng lại dậy sớm.

Lúc ấy trời mới hửng sáng, gió đã ngừng hẳn, xung quanh im lặng đến nỗi anh có thể nghe rõ cả tiếng thở của mình. Lều màu cam lộ ra chút ánh sáng nhàn nhạt, hành lý chất đống ở cuối lều hiện rõ trong mắt. Cố Đăng đưa tay lên, sờ thấy lớp râu mới mọc dưới cằm, không cần soi gương cũng biết mình thê thảm thế nào.

Vì muốn về sớm, Cố Đăng không nằm nướng, vừa dậy đã mặc quần áo, rồi tìm được bếp ga bên hành lý, nhóm lửa. Anh định đun nước rửa mặt, nếu có thể thì gội đầu luôn trước khi về.

Cố Đăng bò ra tới cửa lều, nhưng lại hơi do dự, quay đầu nhìn Chương Ly một cái, sợ mình nhớ không kỹ liền giơ điện thoại chụp một tấm, rồi mới kéo lều ra bước ra ngoài.

Tuyết rơi cả đêm khiến lều bị chôn mất một nửa, Cố Đăng mất sức lắm mới đào được một lối đi vừa người. Xoa xoa thắt lưng đau mỏi, anh đứng thẳng người lên, rồi ngây ra tại chỗ.

Tuyết ngừng, trời trong, trước mắt là một cánh đồng tuyết mênh mông không thấy điểm dừng. Mặt trời chưa lên hẳn, nhưng đã nhuộm nửa bầu trời thành màu hồng phấn, nửa còn lại là xanh lam nhạt, nơi hai màu chạm nhau tạo thành một dải tím nhạt, đẹp đến ngỡ ngàng.

Dãy Brooks chìm trong lớp sương tím mơ hồ ấy, gột sạch vẻ hung dữ đêm qua, giờ đây trông lãng mạn và bình yên đến lạ.

Sau bụi cây gần lều, đàn tuần lộc Bắc Mỹ đang tránh gió cũng dần tỉnh giấc. Chúng giũ sạch lớp tuyết bám, rồi dưới bầu trời hồng phấn ấy, lại theo bản năng mãnh liệt khó tả, từng bước nhẹ nhàng, thanh thoát và im lặng tiến về phương Bắc.

Năm này qua năm khác, đời này sang đời khác, tuần lộc Bắc Mỹ luôn lặp lại hành trình băng qua bão tuyết và đón lấy sự tĩnh lặng trước bình minh.

Cố Đăng anh có gì hơn người, mà lại được đứng ở đây, được chứng kiến một khung cảnh choáng ngợp như thế này?

Sự xúc động ùa đến khiến sống mũi Cố Đăng cay cay, suýt nữa đã rơi nước mắt. Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế được, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn theo bóng đàn tuần lộc khuất dần nơi phương Bắc.

Bình Luận (0)
Comment