Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 17

Cố Đăng vừa định quay đầu gọi Chương Ly thì đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng vo vo, thì ra hắn đã dậy từ sớm, đang điều khiển máy bay không người lái.

Nhưng có vẻ Chương Ly vẫn chưa tỉnh hẳn, lười nhác nhìn vào màn hình điều khiển, tóc tai dựng đứng rối bù, vừa ngẩng đầu nhìn máy bay vừa ngáp một cái, để lộ biểu cảm ngây ngô hiếm thấy.

Không ngờ Chương Ly cũng có lúc dậy không nổi. Cố Đăng cứ tưởng hắn lúc nào cũng tỉnh táo, năng lượng tràn trề, vô địch mọi lúc.

Bên cạnh hắn, một chân máy đang dựng chiếc máy ảnh ống kính tele, ghi lại chi tiết cuộc di cư của đàn tuần lộc. Trong túi máy ảnh mở hé còn có cả một chiếc máy phim Hasselblad. Mang theo bao nhiêu thứ như vậy, bảo sao hắn phải điên cuồng tập gym tăng cơ.

Mấy hôm trước thời tiết quá xấu, cả hai đều bận di chuyển. Đây là lần đầu tiên Cố Đăng tận mắt thấy Chương Ly chụp ảnh, cảm giác bình thường hơn anh tưởng.

Anh nhớ lại hồi chụp ảnh thời trang, cả một ê-kíp mấy chục người, nhiếp ảnh gia rất có “sân chơi”, trợ lý thì nào là người hắt sáng, người quạt tóc, người vác thiết bị… Cả đoàn như một chiến đội, nhiếp ảnh gia chính như tướng chỉ huy, nắm quyền sinh sát.

Còn Chương Ly thì yên ắng lạ thường. Chỉ có một mình, thiết bị cũng không nhiều, cứ lặng lẽ hòa mình vào thiên nhiên, ghi lại bóng dáng của muông thú.

Máy bay không người lái vẫn đang bay cao, nhưng dưới mặt đất, đàn tuần lộc đã ra khỏi khung hình.

Cố Đăng bước lại gần hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”

Chương Ly hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Cậu biết à?”

Anh đáp: “Không chuyên, nhưng căn nét thì tôi làm được.”

Chương Ly gật đầu: “Vậy cậu trông video giúp tôi, tôi đi lên trước chụp vài tấm.”

Cố Đăng đồng ý, Chương Ly điều khiển máy bay bay về khu hạ cánh, rồi xách máy phim tiến về phía đàn tuần lộc.

Cố Đăng không di chuyển chân máy, chỉ xoay nhẹ ống kính, tìm khung hình có giá trị. Dù chẳng chơi nhiếp ảnh, thậm chí không rành dùng máy ảnh, nhưng bị chụp nhiều rồi, cảm giác trước ống kính cũng rèn ra, lại biết đâu là góc máy đẹp, dễ thu hút người xem.

Chụp vài tấm cận cảnh xong, anh chuyển sang toàn cảnh…  núi xa, tuyết trắng, đàn tuần lộc nối đuôi nhau trong khung, cả Chương Ly cũng lọt vào.

Hắn đã tiến lại rất gần đàn tuần lộc. Máy phim hắn dùng là ống kính tiêu cự cố định, muốn có ảnh cận mặt thì phải tự mình tiến lại gần, gọi là “zoom thủ công”.

May là tuần lộc ở đây chẳng sợ người, dù Chương Ly tiến sát rồi, chúng cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi tiếp tục đi như cũ.

Hắn cũng không định tiếp xúc với tuần lộc, chỉ đứng bên cạnh, cúi đầu thao tác máy ảnh trong tay.

Cố Đăng phát hiện tốc độ chụp của hắn rất chậm rãi.

Trước giờ anh từng làm việc với nhiều ê-kíp nhiếp ảnh, từ MV đến ảnh thời trang, cảnh nào cũng náo nhiệt bận rộn, nhịp độ nhanh như đánh trận.

Còn Chương Ly thì như lặn sâu vào thế giới riêng, hắn gần như không nói câu nào, nếu không vì tay cầm máy ảnh, thì trông chẳng khác gì những sinh vật sống ở đây.

Tất nhiên cũng có chuyện bất ngờ. Có một con tuần lộc bị tiếng máy ảnh hấp dẫn, tách khỏi đàn, đi thẳng về phía hắn. Chương Ly vẫn đứng yên tại chỗ, các nhiếp ảnh gia động vật hoang dã đều có nguyên tắc, không tự tiện can thiệp hành vi của động vật.

Nhưng Chương Ly không chọc nó, nó lại chọc hắn. Con tuần lộc đó tiến sát đến nơi, dí mũi vào ống kính máy ảnh. Hắn bị ép phải lùi liên tục, cuối cùng ngồi bệt luôn xuống tuyết.

Tuần lộc vẫn chưa chịu buông tha, lại cúi đầu gặm máy ảnh. Đây là chiếc máy phim trung định dạng đắt đỏ Chương Ly dốc tiền ra mua, hắn lập tức xoay người, ôm máy ảnh vào lòng. Nào ngờ tuần lộc lại cúi đầu gặm tóc hắn, còn nhai hai cái, thấy không ngon miệng thì mới nhăn mặt bỏ đi.

Cố Đăng đứng một bên xem toàn bộ, cười đến mức không thẳng nổi lưng. Đợi Chương Ly quay lại, anh đưa đoạn video cho hắn xem, rồi lại cười thêm một trận nữa.

“Các anh làm nhiếp ảnh động vật hoang dã mà cũng hồi hộp, kịch tính vậy à?”

“Hết mức bình thường,” Chương Ly vừa vuốt mái tóc ướt dính nước dãi, mặt vẫn bình tĩnh, “Động vật đều biết, không được ăn nhiếp ảnh gia.”

Cố Đăng cười đến ch** n**c mắt.

Cả sáng ngoài cười là chẳng làm được gì, khoảnh khắc chạng vạng xanh nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã thấy mặt trời lên, ánh sáng rọi xuống biến cả bãi tuyết thành một mảng trắng loá, Chương Ly thu dọn thiết bị.

Cố Đăng nấu tuyết làm nước, đổ đầy hai bình giữ nhiệt, rồi đun thêm một nồi nước nóng pha yến mạch ăn sáng. Còn Chương Ly thì tháo lều, thu gọn hành lý. Không ai phân chia gì cả, họ cứ tự nhiên chia nhau làm.

Nắng có phần gắt, Cố Đăng không muốn đeo kính râm, nên quay lưng lại với mặt trời mà ăn. Ngẩng đầu lên thì thấy một mảng tóc của Chương Ly dựng đứng, chỗ đó bị nước dãi tuần lộc làm ướt, nay đông đá rồi.

Anh bật cười, chỉ tay lên đầu Chương Ly. Hắn quay sang, mặt mũi ngơ ngác.

Cố Đăng bảo: “Anh… tóc dựng cả lên kìa.”

Chương Ly đưa tay ép xuống, chẳng ăn thua gì.

Anh lười nhắc tiếp, bèn giơ tay ra giúp hắn vuốt xuống, sợ tóc lại bật lên, còn vỗ thêm hai cái.

Chương Ly cúi đầu từ đầu đến cuối, đợi anh rút tay về rồi mới nhỏ giọng cảm ơn.

“Chuyện nhỏ ấy mà,” Cố Đăng phẩy tay, rồi thấy tò mò hỏi tiếp, “Sao anh lại nghĩ đến chuyện làm nhiếp ảnh động vật hoang dã vậy?”

Chương Ly đáp: “Thích động vật.”

Cố Đăng sững người, không ngờ lý do lại đơn giản và trực tiếp như vậy. Thích động vật, nên làm nhiếp ảnh động vật hoang dã. Một logic rất rõ ràng, nhưng không hiểu sao lại khiến anh choáng váng.

Cố Đăng đoán, chắc hẳn Chương Ly xuất thân trong một gia đình điều kiện tốt, không dám nói là giàu nứt vách, nhưng chí ít không phải lo miếng cơm manh áo, bằng không thì thật khó mà theo đuổi một công việc ít người làm lại tốn kém thế này.

Có lẽ vì Cố Đăng im lặng hơi lâu nên Chương Ly lại nói thêm: “Ban đầu tôi chỉ định đi du lịch khắp nơi. Sau đó tôi phát hiện, so với phong cảnh, tôi lại hứng thú với mấy con vật sống ở đây hơn, dần dần xem chuyện này như công việc của mình luôn.”

Cố Đăng có chút ghen tị với Chương Ly. Anh đã quên mất lý do ban đầu mình làm nhạc là gì. Thích ư? Có lẽ là thích chứ. Nhưng nỗi đau đi kèm theo cũng rất thật. Khi Cố Đăng bỏ lại âm nhạc và nỗi đau phía sau, lại rơi vào cảnh mơ hồ, không biết mình còn có thể làm được chuyện gì nữa.

Anh hỏi Chương Ly: “Nếu sau này anh không làm nhiếp ảnh nữa, anh định làm gì?”

Thật ra Cố Đăng không kỳ vọng gì nhiều, vì nhìn là biết Chương Ly rất thích nhiếp ảnh. Anh nghĩ Chương Ly cũng sẽ trả lời kiểu như Chu Tất: “Chưa từng nghĩ tới.”

Nhưng Chương Ly trả lời dứt khoát: “Làm đầu bếp.”

Cố Đăng sững người: “Làm đầu bếp?”

Chương Ly gật đầu: “Nếu sau này không chụp nữa, tôi muốn mở một quán ăn nhỏ, làm một đầu bếp bình thường.”

Nếu có thể, hắn còn muốn nấu ăn cho người mình thích nữa.

Trong đầu Cố Đăng chợt hiện ra hình ảnh Chương Ly làm đầu bếp, đeo tạp dề đen, tay cầm chảo rắn rỏi mạnh mẽ, mặt lại đẹp trai nữa, kiểu gì cũng thành nhà hàng nổi tiếng trên mạng cho xem.

“Nghe hay đấy,” Cố Đăng bật cười, “Sau này tôi tới ủng hộ anh.”

Chương Ly gật đầu, nói: “Hoan nghênh ghé thăm.”

Họ nói chuyện rất lâu, đến khi ngũ cốc ăn sáng nguội ngắt. Cố Đăng cố nuốt trôi, rồi nhét vỏ bao vào túi rác.

Mặt trời lên càng lúc càng cao, Chương Ly bắt đầu dọn bàn ghế. Còn Cố Đăng thì lại trở nên trầm mặc, vẻ mặt nặng nề như đang nghĩ ngợi gì đó.

Cho đến khi Chương Ly lấy điện thoại vệ tinh ra, Cố Đăng mới ngẩng đầu lên, chộp lấy tay Chương Ly.

Chương Ly ngước mắt nhìn anh.

Cố Đăng ấp úng hỏi: “Anh đã liên lạc với máy bay chưa?”

“Chưa,” Chương Ly đáp, “Hôm qua bão tuyết mất sóng.”

Cố Đăng mím môi, lại nói: “Có thể đừng liên lạc vội được không?”

Chương Ly không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Cố Đăng bị nhìn đến mức có hơi ngại, nhỏ giọng nói: “Tôi lại đổi ý rồi, tôi muốn tiếp tục đi tiếp. Tất nhiên, nếu anh không muốn tôi đi cùng thì tôi quay về cũng được.”

“Không,” Chương Ly lập tức nói, “Tôi không có ý đó.”

Mắt Cố Đăng sáng bừng lên: “Vậy coi như quyết định rồi nha?”

Chương Ly lại im lặng, khẽ nhíu mày như đang giằng co điều gì.

Cố Đăng hỏi: “Có chuyện gì nữa sao?”

Chương Ly hỏi ngược lại: “Tại sao cậu lại muốn đi tiếp?”

“Hôm qua bỏ cuộc chủ yếu vì quá mệt,” Cố Đăng thành thật, “Nhưng nghỉ một đêm tôi thấy mình vẫn ổn. Với lại sáng nay tôi thấy bình minh, tôi rất vui, tôi muốn được nhìn thấy nhiều cảnh đẹp như vậy nữa.”

Chương Ly im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được, chúng ta tiếp tục.”

Cố Đăng thở phào nhẹ nhõm, xỏ giày trượt tuyết vào, tiếp tục lên đường.

Lúc này họ đang ở ranh giới giữa vùng núi và đồng bằng, địa hình dốc dài mà thoải, vừa mới có tuyết rơi, rất thích hợp để trượt tuyết.

Cả ngày hôm đó họ gần như chỉ trượt tuyết, tốc độ còn nhanh hơn cả tuần lộc. Đến chiều, họ cắm trại ở một khu đất bằng, từ xa có thể thấy một đàn tuần lộc đang từ từ di chuyển.

Khác hẳn với khung cảnh dữ dội khi linh dương đầu bò di cư ở châu Phi, tuần lộc di chuyển rất trật tự và yên ắng.

Dẫn đầu là con cái lớn tuổi, cả đàn nối đuôi nhau thành một hàng, chậm rãi đi qua, để lại những vệt nhỏ như sợi chỉ trên nền tuyết.

Ánh hoàng hôn phủ lên đàn tuần lộc, tạo nên một dải bóng mờ tuyệt đẹp khiến anh ngây người nhìn theo. Đúng lúc đó, đàn tuần lộc vốn yên ổn bỗng hoảng loạn, chạy tán loạn trên tuyết.

Cố Đăng định chạy tới xem chuyện gì, nhưng Chương Ly bỗng giữ chặt cổ tay anh, sắc mặt thay đổi hẳn: “Đừng đi!”

“Sao vậy?” Cố Đăng bắt đầu lo lắng.

“Là gấu.” Chương Ly nói.

Cố Đăng sững người. Ngước mắt nhìn về hướng hỗn loạn, quả nhiên thấy một bóng đen xuất hiện giữa trung tâm.

“Vậy giờ phải làm sao?” Cố Đăng càng hoảng hơn.

Chương Ly im lặng một lúc, rồi nói: “Chúng ta cắm trại bên kia đi.”

Họ đi thật xa khỏi khu vực hỗn loạn, buộc kỹ thức ăn vào túi chống gấu rồi treo lên chỗ rất xa.

Cố Đăng ăn tối mà lòng không yên. Trời vừa sụp tối, sự hỗn loạn do gấu nâu gây ra cũng dần lắng xuống. Sau đó anh năn nỉ Chương Ly dùng máy bay không người lái để xem thử tình hình bên đó.

Chương Ly đồng ý, cho drone bay về hướng con gấu nâu.

Đàn tuần lộc đã bình tĩnh trở lại, được con cái dẫn đầu, từng chút khôi phục lại trật tự. Khu vực hỗn loạn chỉ còn lại một đống dấu chân hỗn độn, càng vào sâu dấu chân càng dày đặc.

Rồi Cố Đăng nhìn thấy máu.

Ngay giữa khung hình, một con gấu nâu đói lả đang ngấu nghiến ăn.

Cố Đăng vội nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.

Cả đêm hôm đó anh cứ mơ màng hoảng loạn. Hễ nhắm mắt lại là cảnh đàn tuần lộc bị hại lại hiện lên trong đầu.

Máu đỏ loang đầy nền tuyết, xác xé nát, nội tạng văng tung toé, thậm chí còn đang bốc hơi nóng… Cảnh tượng đó khiến anh sốc nặng. Cố Đăng không biết nấu ăn, đến thịt đóng gói trong siêu thị còn chưa từng xử lý, huống chi là xác một con thú có vú lớn.

Cố Đăng lại nhớ tới lời Chương Ly từng nói, có một phần ba số tuần lộc sẽ chết trên đường di cư.

Là con người, loài ở đầu chuỗi thức ăn, anh từng ngồi trên cao ngưỡng mộ sự tự do của đàn tuần lộc, lại chưa từng nghĩ chúng phải đối mặt với hiểm nguy sinh tồn như thế nào.

Lúc anh đang ngắm hoàng hôn, liệu những con tuần lộc kia có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp như vậy không? Đôi mắt hiền lành của chúng là bình yên thật sự hay là nỗi sợ? Liệu chúng có từng sống trong hoảng hốt, không biết tương lai mình ở đâu không?

Đầu óc anh rối tung cả lên, cuối cùng cũng thiếp đi vì quá mệt. Vừa chợp mắt thì lại mơ thấy mình biến thành tuần lộc, bị gấu tấn công.

Cố Đăng giật mình tỉnh dậy vì ác mộng, mở mắt nhìn chằm chằm l*n đ*nh lều tối om, tới tận lúc trời sáng vẫn không thể ngủ lại được.

Lúc nào anh cũng ngủ không ngon, lần này còn dậy sớm hơn cả chuông báo. Cố Đăng chui khỏi túi ngủ, thấy Chương Ly bên cạnh cũng đã mở mắt. Cố Đăng dừng lại, nói đầy áy náy: “Xin lỗi, có phải tôi làm anh thức không?”

Chương Ly lắc đầu: “Tôi tự tỉnh thôi.”

Cố Đăng không nói gì thêm, mặc xong áo khoác rồi ra ngoài nhường không gian chật hẹp trong lều lại cho Chương Ly.

Vẫn như thường lệ, Cố Đăng nấu nước nấu cơm, Chương Ly dọn trại. Thật ra Cố Đăng biết rõ, gấp lều rắc rối hơn nấu ăn nhiều. Trước kia anh cứ thản nhiên nhận lấy sự chăm sóc của Chương Ly, tự nhủ mình là lính mới, sức kém, kinh nghiệm ít nên làm ít chút cũng không sao.

Nhưng rồi anh lại nghĩ: vì sao chứ? Vì sao Chương Ly lại phải làm nhiều như vậy?

Cố Đăng dựng tấm chắn gió bên bếp, rồi tới giúp Chương Ly gỡ đinh cắm đất. Sau một đêm, mấy cây đinh đã dính chặt với băng tuyết. Cố Đăng phải cố sức lắm mới rút được một cây. Lúc đang gỡ cây thứ hai thì Chương Ly đã nhổ xong hết số còn lại. Sau đó họ phủi sạch tuyết, treo lớp vải lều ngoài đã ướt lên gậy leo núi cho ráo nước.

Lúc ăn sáng, Cố Đăng rất im lặng. Chương Ly cũng chẳng nói nhiều, nhưng lại đột nhiên nhắc đến lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh săn mồi.

Cố Đăng uể oải “ừ” một tiếng, rồi nghe Chương Ly kể: “Tôi nôn tại chỗ luôn, về nhà thì mơ ác mộng suốt cả đêm.”

Chương Ly hiếm khi nói chuyện về quá khứ của mình, nay lại nhắc đến, chắc là muốn an ủi anh.

“Tôi chỉ là chưa quen thôi,” Cố Đăng cắm thìa vào bịch ngũ cốc sền sệt, cố gắng vực dậy tinh thần, “Tôi nghỉ ngơi chút sẽ ổn. Cảm ơn anh đã nói với tôi những chuyện này.”

Chương Ly lắc đầu, đáp khẽ: “Không có gì.”

Thật ra cả hai đều hiểu, dù có lòng giúp đỡ, người ngoài có thể làm được cũng có hạn. Còn lại vẫn là Cố Đăng phải tự mình tiêu hóa cảm xúc đó.

Bình Luận (0)
Comment