Cả ngày chỉ là hành trình nhàm chán ròng rã bước đi. Sự háo hức ban đầu qua đi, việc đi bộ dần trở thành một kiểu tra tấn thể xác.
Dây đeo ba lô hằn đỏ vai, bắp chân cứng đờ vì liên tục lên xuống. Có đoạn không thể trượt tuyết, họ phải khi thì mang ván, khi lại đổi sang đi bộ. Việc liên tục thay đổi khiến cơ thể Cố Đăng bị vắt kiệt, tâm trạng cũng u ám như thời tiết.
Mỗi bước giẫm vào tuyết lầy, Cố Đăng lại nhớ thế giới văn minh. Anh cần đồ ăn ngon, chỗ ở tiện nghi, giao thông thuận tiện, vài ba người bạn chí cốt, thậm chí cả những thứ tin tức nhảm nhí trên mạng mà trước đây anh từng khinh thường.
Chính những điều từng mong sớm thoát khỏi ấy lại là thứ mang đến cho anh tự do và sự thoải mái.
Dọc đường, Chương Ly vài lần đề nghị nghỉ ngơi, nhưng Cố Đăng không muốn làm phiền ai nên đều lắc đầu từ chối.
Mãi đến mười tiếng sau khi xuất phát, Chương Ly mới tuyên bố dừng lại dựng trại nghỉ ngơi. Cố Đăng lúc này đã kiệt sức, vừa nghe xong liền ngồi phệt xuống nền tuyết ẩm ướt. Nhìn quanh vùng tuyết hoang vu, anh bỗng thấy mơ hồ không hiểu mình đang làm cái quái gì.
Tại sao anh lại có mặt ở đây? Vì sao lại dấn thân vào chuyện vô nghĩa này? Cuộc hành trình này rốt cuộc có mục đích gì?
Bên cạnh, Chương Ly đang cắm cọc trại vào tuyết. Cố Đăng muốn bước tới giúp, nhưng vừa đứng dậy thì hai chân mềm nhũn, anh lập tức quỳ sụp xuống tuyết.
Chương Ly vội bỏ đồ, chạy đến đỡ anh dậy, hỏi anh sao rồi.
Cố Đăng thấy xấu hổ, quay mặt sang chỗ khác: “Không sao, tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Chương Ly dựng ghế lên, bảo anh ngồi nghỉ.
Nhưng Cố Đăng không yên tâm ngồi đó, lại muốn phụ nấu ăn.
“Nghe lời, đừng nhúc nhích.” Chương Ly ném cho anh ánh mắt nghiêm khắc, cảm giác bị áp chế nhẹ khiến Cố Đăng sững người tại chỗ.
Bình thường Chương Ly không hay nói kiểu này với Cố Đăng. Tuy gương mặt nghiêm nghị, nhưng tính cách vốn dịu dàng chu đáo, hiếm khi thể hiện sự cứng rắn.
Cố Đăng quen với dáng vẻ điềm đạm của Chương Ly, bị dọa bất ngờ nên thấy hơi tủi thân. Anh trừng mắt nhìn Chương Ly, tức giận: “Anh dữ cái gì mà dữ?”
Chương Ly khựng lại, lúc này mới nhận ra biểu cảm của mình, vội đổi giọng: “Xin lỗi, tôi không có ý dữ với cậu.”
“Ờ.” Cố Đăng ậm ừ, giọng không vui, lại cảm thấy bản thân làm cụt hứng.
Anh biết rõ Chương Ly lo cho mình, chẳng qua giận cũng vì sợ anh xảy ra chuyện. So với việc bị dữ, Cố Đăng càng ghét bản thân vô dụng. Nói là đi cùng Chương Ly, nhưng đồ đạc đều do Chương Ly chuẩn bị, tuyến đường do Chương Ly lên kế hoạch, mọi việc đều do Chương Ly gánh vác. Anh chẳng giúp được gì, đúng nghĩa là gánh nặng.
Chương Ly đã dựng xong lều, còn đun cả một nồi nước nóng. Cố Đăng ngồi trên ghế nhìn Chương Ly lo toan hết mọi thứ, trong lòng thấy phiền, nhưng lại không rõ vì sao.
Bữa tối diễn ra trong bầu không khí trầm lặng. Ăn xong thì trời vẫn sáng. Sau ngày xuân phân, ban ngày dần dài ra, chẳng mấy chốc cả vùng Bắc Cực sẽ bước vào giai đoạn không có đêm tối.
Thời gian sáng kéo dài làm rối loạn đồng hồ sinh học của Cố Đăng. Dù cơ thể mệt nhoài, đầu óc anh vẫn không thể thư giãn, giống như một loài động vật bị mùa màng điều khiển, bản năng vẫn thúc giục anh tiếp tục di chuyển.
Nhưng suy cho cùng, anh là con người, ngủ ban ngày cũng chẳng sao. Cố Đăng ngẩng đầu ngắm bầu trời một lát, rồi cúi xuống tháo đôi giày leo núi cứng ngắc. Trong lúc tháo, vô tình chạm phải chỗ phồng rộp nơi gót chân, đau đến nhăn mặt, suýt bật tiếng.
Chương Ly đang đem túi đựng đồ ăn treo xa để tránh thú rừng, vừa quay lại đã thấy nét mặt nhăn nhó của Cố Đăng.
Sau gót chân Cố Đăng có một vết phồng lớn. Da bị cọ rách rồi đóng vảy, lại bị cọ tiếp nên rỉ máu, chẳng lành nổi vì ngày nào cũng phải đi đường. Phần da ướt lẫn máu dính chặt vào tất, rút ra là rách toạc ngay.
“Đau tới mức này rồi sao không nói sớm?” Chương Ly quỳ một gối xuống đất tháo vớ giúp anh, ánh mắt lo lắng, không có lấy một lời trách móc.
Cố Đăng mím môi, lắc đầu: “Không sao, tôi không thấy đau lắm.”
Mới đầu thì đau thật, nhưng riết rồi cũng quen, chẳng còn để tâm.
Chương Ly chợt nhớ lần đầu gặp Cố Đăng. Khi đó, anh đột ngột xuất hiện giữa trời tuyết, mặc áo khoác chuyên dụng nhưng vẫn thời thượng, rực rỡ vô cùng. Hắn lại nhớ đến dáng vẻ Cố Đăng tỏa sáng trên sân khấu. Một người như vậy lẽ ra phải được tận hưởng vinh quang và giàu sang, chứ không phải bị hắn kéo theo, kẹt giữa nơi hoang vắng.
Chương Ly cúi đầu, chậm rãi tháo vớ, rồi lấy băng cá nhân trong túi y tế băng bó vết thương.
Xử lý xong chân trái, Chương Ly hỏi chân phải có sao không. Cố Đăng bảo không, hắn mới giúp anh mang vào đôi bốt lông dày rồi tiếp tục đun một nồi nước khác.
Cố Đăng vừa ăn xong không lâu, không hiểu sao Chương Ly lại nhóm lửa nấu nước lần nữa, cho đến khi thấy hắn múc nước đã nấu vào túi chống thấm hình trụ, trộn thêm nước tan băng vào, rồi xách túi quay về phía mình.
Chương Ly quỳ xuống trước mặt anh, nói: “Tạm bợ chút, cậu dùng tạm vậy.”
Cố Đăng vẫn chưa hiểu chuyện gì, đến khi Chương Ly nói tiếp: “Ngâm chân rồi ngủ.”
Lúc này anh mới ngớ ra, thì ra Chương Ly đun nước để ngâm chân cho anh. Chiếc túi kia không hoàn toàn chống nước, cũng không đứng vững được, nên Chương Ly phải dùng tay giữ túi suốt.
Giờ mà từ chối thì hóa ra phụ tấm lòng của Chương Ly. Cố Đăng không do dự lâu, đặt hai chân vào túi nước ấm.
Hơi nước bốc lên làm mờ mắt anh. Cố Đăng cúi đầu nắm chặt ống quần, ra sức chớp mắt. Một lúc sau, anh lí nhí nói: “Cảm ơn anh… Xin lỗi…”
Chương Ly quỳ trước mặt, cụp hàng mi dài: “Không cần xin lỗi. Là tôi không chăm sóc tốt cho cậu.”
Cố Đăng đang định phản bác thì Chương Ly nói tiếp: “Tôi có kinh nghiệm hơn, lẽ ra phải lường trước chuyện này.”
Cố Đăng nghẹn họng, chẳng biết nói gì, chỉ cảm thấy ngượng. Anh nhìn đỉnh đầu Chương Ly, ngâm chân đến khi hơi ấm dần lan ra khắp người.
Trước khi ngủ, Cố Đăng trốn Chương Ly uống thuốc, thầm cầu mong mai trời đẹp.
Nhưng đời không như mơ. Hôm sau, mây xám u ám phủ kín bầu trời, tuyết trắng lặng lẽ bao trùm, phong cảnh thê lương.
Cố Đăng mang giày xong, đi xa lấy túi đựng đồ ăn treo cao để tránh gấu. Bao nhiêu ngày trôi qua, chưa từng thấy bóng dáng gấu nào, anh bắt đầu nghi ngờ liệu có cần đến biện pháp phòng gấu không. Mãi đến khi anh thấy thấp thoáng một bóng nâu…
Lúc Cố Đăng dậy, Chương Ly đã tỉnh. Hắn là người ngủ rất nông và cảnh giác, mỗi lần Cố Đăng tỉnh sớm hơn, hắn đều biết. Nhưng nghĩ Cố Đăng không muốn bị hỏi, nên hắn luôn giả vờ không hay biết.
Cho đến hôm nay, vừa chui ra khỏi túi ngủ thì nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa.
“Chương Ly!” Giọng Cố Đăng gấp gáp lạ thường.
Hắn nhớ Cố Đăng đi lấy đồ ăn… Không lẽ—?
Chương Ly còn chưa kịp mặc thêm áo, đã lao khỏi lều. Trước mắt là Cố Đăng th* d*c, ôm trong lòng một chú nai con thoi thóp.
“Làm sao bây giờ?” Cố Đăng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Chương Ly đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của chú nai con, rồi hỏi: “Từ đâu ra vậy?”
“Trên đường đi lấy đồ ăn nhặt được,” Cố Đăng đáp. “Tôi thấy nó vẫn còn thở, nhưng sao lại chẳng phản ứng gì hết?”
“Bị mất nhiệt rồi, chắc không qua khỏi hôm nay đâu.” Nói xong, Chương Ly xoay người về lều lấy đồ.
“Vậy giờ phải làm sao?” Cố Đăng có phần sốt ruột.
“Làm sao là làm sao?” Chương Ly quay lại, vẻ mặt có phần khó hiểu.
Cố Đăng sững người, vẻ mặt Chương Ly quá đỗi lạnh nhạt, như thể đó là chuyện đương nhiên vậy. Anh hơi lúng túng chớp mắt: “Anh không định cứu nó à?”
“Tại sao phải cứu?” Chương Ly nói, “Mấy con nai con bị mẹ bỏ rơi như vậy, cho dù có cứu sống thì cũng không sống nổi lâu.”
“Mẹ bỏ rơi?” Cố Đăng lơ mơ, “Chẳng phải là hôm qua gấu tấn công mẹ nó sao?”
Chương Ly: “Cậu đang nói con nai hôm qua hả?”
Cố Đăng dùng người che chắn cho nai con, cẩn thận gật đầu.
“Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế,” Chương Ly lắc đầu. “Nơi xảy ra chuyện cách đây mấy chục cây số, nai con không thể nào đi xa như vậy được. Nó có mặt ở đây chắc do bị sinh non, không theo kịp đàn, nên bị mẹ bỏ lại.”
Sự thật đó quá phũ phàng. Cố Đăng mấp máy môi, nhưng chẳng biết nên tỏ vẻ gì.
Chương Ly nhìn ra anh không nỡ, nói: “Nếu cậu thấy khó chịu, đợi nó chết rồi đào hố chôn cũng được.”
Cố Đăng không dám tin: “Nó còn chưa chết mà!”
Chương Ly: “Sớm muộn thôi.”
Cố Đăng: “Tôi muốn cứu nó.”
Chương Ly nhìn anh, phải đến bốn, năm giây sau mới nói: “Cố Đăng, đây là quy luật tự nhiên. Chỉ cần cậu còn ở ngoài thiên nhiên, sau này kiểu gì cũng gặp những chuyện như thế nữa.”
“Tôi biết chứ, nhưng tôi tận mắt thấy mà,” Cố Đăng run run, “Tôi biết làm sao được? Tôi đã thấy nó rồi, anh bảo tôi cứ thế để nó chết à?”
Chương Ly im lặng, Cố Đăng cũng chẳng trông mong hắn sẽ giúp gì nữa, ôm lấy nai con chui vào lều, định dùng túi ngủ giữ ấm cho nó.
“Không được dùng túi ngủ.” Chương Ly ngăn lại.
Cố Đăng tưởng Chương Ly ghét bỏ, cau mày: “Tôi dùng túi của tôi, không làm bẩn của anh đâu.”
“Tôi không có ý đó,” Chương Ly nói. “Đừng để máu nai dính vào đồ cá nhân của cậu, gấu nâu có thể lần theo mùi mà tấn công cậu.”
Cố Đăng đứng sững tại chỗ, nhưng rất nhanh lại bắt đầu nghi ngờ độ chuyên môn trong lời của Chương Ly.
“Đưa nai đây.” Chương Ly đứng ở cửa lều nói.
Cố Đăng không nhúc nhích, nhìn hắn cảnh giác.
Chương Ly: “Tôi giúp cậu.”
Lúc này Cố Đăng mới đưa nai con cho hắn.
Chương Ly ôm nai con đi đến chỗ khuất gió, nói: “Đưa tôi tấm chăn cấp cứu.”
Cố Đăng vội vàng mở tấm chăn đưa qua.
Chương Ly một tay ôm nai, tay kia trải chăn ra mặt tuyết, lại nói: “Lấy áo lót giữ nhiệt của tôi ra.”
Cố Đăng lần này chơi chiêu, đưa áo giữ nhiệt của chính mình. Chương Ly liếc anh một cái, không từ chối, để anh trải áo lên tấm chăn.
Cố Đăng làm theo từng bước, Chương Ly đặt nai con lên, quấn kín bằng áo giữ nhiệt, rồi để một túi nước ấm lên trên qua lớp áo.
Cố Đăng nhìn hắn, thăm dò hỏi: “Thế là được rồi hả?”
Chương Ly gật đầu: “Tiếp theo thì phải xem bản thân nó rồi.”
Trong lúc ăn sáng, Cố Đăng cứ ngó chừng nai con, phát hiện cơ thể nó từ từ hết co giật, hơi thở cũng rõ ràng hơn nhiều, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng thoi thóp khi mới phát hiện ra nó.
Cố Đăng thở phào, rồi thấy áy náy vì lúc nãy mình cáu gắt với Chương Ly, đành lí nhí cảm ơn hắn mấy lần.
Chương Ly hỏi: “Cậu thật sự muốn cứu nó à?”
“Tất nhiên rồi.” Cố Đăng không chút do dự.
“Nhưng cậu có từng nghĩ, cho dù giờ cậu cứu sống nó, không có sữa mẹ thì đến một ngày nó cũng không sống nổi.”
Cố Đăng ậm ờ: “Rồi cũng sẽ có cách mà.”
Chương Ly: “Cậu có cách gì?”
Cố Đăng: “Cùng lắm tôi mang nó theo bên mình, tôi nuôi nó!”
“Rồi sao nữa?” Chương Ly nói, “Cậu nuôi nó chơi được mười mấy ngày, sau khi rời khỏi Alaska lại thả về thiên nhiên hoang dã? Như vậy chỉ là kéo dài thời gian chết của nó thôi.”
Cố Đăng cứng họng. Nai con còn quá nhỏ, một khi đã quen hơi người thì không còn khả năng sinh tồn trong tự nhiên nữa. Nhưng lẽ nào chỉ có thể đứng nhìn nó chết dần sao? Anh vẫn nhớ lúc nai con nằm trong lòng mình, cái mũi ươn ướt còn khẽ cọ vào lòng bàn tay anh.
Thế mà bây giờ, anh chỉ có thể nhìn nó chết dần trong tuyết lạnh, trở thành mồi cho gấu nâu, chó sói, hay loài chim săn mồi nào đó. Cố Đăng ôm gối, cảm thấy lòng mình nghẹn lại.
Chương Ly miệng thì nói mặc kệ, nhưng vẫn pha sữa bột, trộn thêm ít chất điện giải, đổ vào bình rồi đút cho nai con. Nó vốn thoi thóp, vậy mà vẫn gượng dậy, uống hết sạch chỗ sữa.
Thấy cảnh đó, Cố Đăng lại thấy có chút hy vọng. Sau đó Chương Ly bảo có thể liên lạc với trung tâm bảo tồn động vật hoang dã để họ đến tiếp nhận con nai.
Không ngờ hắn lại đổi ý. Cố Đăng liền hỏi: “Có làm lỡ việc của anh không?”
Chương Ly lắc đầu, gọi điện cứu trợ, trình bày tình hình. Quay đầu lại thì thấy Cố Đăng đứng bất động nhìn mình.
Chương Ly gác máy: “Còn gì nữa không?”
Cố Đăng lắc đầu, rồi mỉm cười với hắn: “Họ bao lâu thì đến vậy?”
“Họ nói là bốn tiếng nữa.”
Bốn tiếng thì hơi lâu, nhưng nghĩ đến việc nai con có thể được cứu, anh lại thấy chờ vậy cũng đáng. Cố Đăng nhìn nó, ánh mắt không giấu được niềm vui.
“Cố Đăng.” Chương Ly đột nhiên gọi tên anh.
“Sao vậy?” Cố Đăng ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong.
Chương Ly nói: “Cậu đi cùng nhóm cứu trợ luôn đi.”
Cố Đăng ngẩn ra, chưa kịp hiểu: “Đi đâu cơ?”
“Cậu không nhận ra sao?” Chương Ly nhìn vào đôi mắt đầy mệt mỏi của anh, “Trạng thái của cậu bây giờ, không còn thích hợp để tiếp tục hành trình nữa.”