Sau khi đưa chú nai con đến trạm cứu hộ, Cố Đăng bắt chuyến bay quay lại Anchorage. Smith lái xe ra đón anh, nhiệt tình hỏi han chuyện trên đường đi. Cố Đăng kể vài chuyện thú vị, chẳng bao lâu đã gục đầu vào cửa xe ngủ gật.
Mỗi ngày đi bộ thì không thấy gì, nhưng vừa thả lỏng một cái, mớ mệt mỏi tích tụ bấy lâu liền trào dâng. Lúc anh về thì vẫn còn là buổi chiều, định nằm nghỉ một lát thôi, ai ngờ lại ngủ liền tù tì năm tiếng. Tối dậy ăn cơm xong, lại tiếp tục lăn ra ngủ.
Tỉnh lại lần nữa thì trời đã ngả sang chiều hôm sau, Cố Đăng bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại. Smith nhờ anh đi đón Ali tan học.
Smith và Judy đều là dân công sở, hai vợ chồng ai cũng bận túi bụi, người thì suốt ngày đi công tác, người thì tăng ca không ngơi tay, chuyện chăm con thì cứ tới đâu hay tới đó. Cố Đăng ăn ở nhà người ta không trả đồng nào, nhiều lần đề nghị trả tiền thuê đều bị từ chối, nên mấy việc kiểu này tất nhiên chẳng thể chối từ.
Anh đồng ý xong thì cúp máy bước xuống giường, chân vừa chạm đất liền quỵ thẳng xuống.
Cẳng chân đau nhói, chỉ cần đụng nhẹ thôi cũng khiến anh đau điếng. Cố Đăng nghiến răng bò dậy, phát hiện dáng đi của mình giờ trông cực kỳ quái đản.
Với cái thân thể lết lết kiểu bán tàn tật này, anh ra đón Ali. Con bé buộc tóc kiểu tết thừng nhỏ xíu như mấy cô rocker, đang đứng trước cổng trường ngó nghiêng, không tài nào nhận ra Cố Đăng.
Anh giơ tay vẫy vẫy, Ali lại lùi ra sau hai bước, mắt đầy cảnh giác.
Lúc này Cố Đăng mới nhớ ra mình vẫn đang đội mũ đeo khẩu trang. Dù gì anh cũng là người của công chúng, ra ngoài vẫn phải giữ hình tượng. Bình thường ăn mặc kiểu này còn có thể gọi là ngầu lạnh lùng, khổ nỗi hôm nay toàn thân đau nhức, ngồi co ro trước cổng trường tiểu học, trông chẳng khác nào tên khả nghi sắp gây chuyện.
Anh tháo khẩu trang, gọi lớn: “Ali!”
Vẻ mặt Ali lập tức thay đổi, nháy mắt hóa thành chó Alaska, lạch bạch chạy tới nhào vào lòng anh.
“Ái chà khoan đã…!” Cố Đăng không đỡ nổi, chân mềm nhũn ngã phịch xuống đất.
“Chú ơi!” Ali nắm lấy cổ áo anh, thét lên như sắp có chuyện lớn.
Suýt nữa làm người ta tưởng có bắt cóc!
Cố Đăng xấu hổ không chịu nổi, vội vã bò dậy dặn con bé nhỏ tiếng chút.
“Chú bị thương hả?” Ali ra vẻ người lớn, bắt đầu kiểm tra thân thể anh.
“Không có,” anh gồng lên chối, “Chú khỏe re.”
Ali lùi lại một bước, vẻ mặt khó tả: “Vậy sao ngay cả cháu mà chú cũng bế không nổi?”
Cố Đăng: “……”
Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của anh xoay quanh ăn với ngủ, rồi đưa đón Ali đến trường, thi thoảng còn lo cả bữa ăn cho con bé.
May mà Ali không kén ăn, mua mấy món ăn sẵn trong siêu thị, hâm nóng bằng lò vi sóng là có thể ăn ngon lành.
Đám đồ này nổi tiếng vì rẻ, dễ chế biến, chỉ cần đun nóng là xong. Nhưng chứa toàn đường với dầu, Cố Đăng ăn được một bữa đã ngán tới cổ, cuối cùng đành ngậm ngùi tới siêu thị hữu cơ làm kẻ ngu tình nguyện, mua rau củ về rồi còn tự học nấu ăn.
Ba ngày sau, Smith trở lại phòng thí nghiệm. Đáng lẽ lúc này họ phải đến tiếp tế cho Chương Ly đợt đầu, nhưng vì lần trước anh đã để lại phần đồ ăn của mình cho hắn nên giờ phải lùi lại thêm vài ngày.
Cố Đăng quay lại với cuộc sống thành phố tiện nghi dễ chịu, thế nhưng lạ thay, anh lại bắt đầu thấy nhớ vùng hoang dã Alaska.
Đến cả Smith cũng nhìn ra anh đang buồn chán, bèn rủ đi xem nơi gấu nâu sinh sống. Đây là một phần trong dự án nghiên cứu của bọn họ, chuyến khảo sát lần này cũng nhẹ nhàng, mà Ali cũng sẽ đi cùng.
Từ sau vụ gấu tấn công tuần lộc lần trước, Cố Đăng chẳng còn thiện cảm gì với loài này. Nhưng quanh quẩn trong nhà thật quá chán, anh quyết định đi với họ.
Điểm đến là vùng ngoại ô Fairbanks, Smith cùng các đồng nghiệp chia nhau ba chiếc xe địa hình rồi thẳng tiến.
Lần này nhiệm vụ của họ là đánh giá ảnh hưởng của con đường mới xây đến nơi ở của gấu nâu. Xe chạy trên con đường trải nhựa mới tinh, rồi rẽ sang đường rải đá, cuối cùng dừng lại bên dãy núi.
Hai cây số cuối phải đi bộ, vừa để bảo vệ thảm thực vật, vừa tránh làm gấu bị kích động. Giữa tháng tư, gấu nâu vừa mới tỉnh ngủ sau kỳ ngủ đông, lúc này đang đói và cực kỳ hung hăng. Nhưng chuyến đi này không đối mặt trực tiếp với gấu, chỉ cần dựa vào vòng định vị, phân và dấu chân để theo dõi đường di chuyển của chúng.
Cố Đăng mang giày đi tuyết, lẽo đẽo theo đoàn tiến về phía trước. Anh cứ tưởng Ali chân ngắn sẽ bị tụt lại, ai ngờ con nhóc mang giày đi tuyết vào rồi thì hì hục đi còn nhanh hơn cả anh.
Hóa ra từ lúc hai tuổi, Ali đã được ba mẹ dẫn đi trượt tuyết, leo núi, cắm trại. Đừng thấy nhỏ con mà lầm, kinh nghiệm ngoài trời của con bé đủ để đánh bại anh, một người trưởng thành chính hiệu.
Càng đi sâu, họ bắt đầu phát hiện ra phân và dấu chân gấu nâu. Cố Đăng chẳng hiểu cũng chẳng mấy hứng thú, bèn ngồi một bên cùng Ali, lắng nghe tiếng chim ríu rít trên cây.
Vốn là một khung cảnh rất yên bình, vậy mà đột nhiên, một người gác bất ngờ nhấc khẩu súng gây mê lên, ánh mắt cảnh giác. Cách đó một cây số, một con gấu nâu đang lao nhanh về phía họ.
Cố Đăng lập tức nhớ đến con tuần lộc bị tấn công, lo lắng đến mức ôm chầm lấy Ali. Mãi cho đến khi nghe người khác nói gấu không leo được vách núi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, Cố Đăng luôn cầm ống nhòm theo dõi từng động tĩnh của con gấu nâu.
Cũng đúng lúc đó, anh phát hiện con gấu nâu kia còn dẫn theo một con gấu con. Gấu con gầy gò, nhỏ xíu, chạy chậm hơn hẳn, nằm lọt thỏm giữa tuyết trắng như một hạt mè đen. Chạy không nổi nữa thì lăn lông lốc xuống dốc, dáng vẻ ngây ngô, đáng yêu khiến Cố Đăng bật cười thành tiếng. Dù anh có ác cảm với gấu lớn, nhưng chẳng ai nỡ ghét một đứa nhỏ đáng yêu đến vậy.
Anh đang chăm chú nhìn qua ống nhòm thì bên cạnh chợt có người nói: “Chết rồi, con gấu con này chắc không sống nổi đâu.”
Cố Đăng ngạc nhiên: “Sao vậy?”
Người kia nói phía sau còn có một con gấu đực đang đuổi theo.
Lúc này Cố Đăng mới hiểu, thì ra con gấu nhỏ chạy loạn không phải đang đùa giỡn mà là hoảng loạn bỏ chạy để giữ mạng. Con gấu cái dẫn theo con non đã nhiều lần cố đuổi con gấu đực đi, nhưng nó quá gầy yếu, vóc dáng nhỏ hơn hẳn. Mà con gấu đực vừa mới kết thúc kỳ ngủ đông, đang đói meo, chỉ muốn nuốt chửng bất cứ thứ gì nhét được vào bụng.
Con gấu đực càng lúc càng áp sát, sắp chạm được gấu con.
Ali cuống đến bật khóc, túm lấy cổ Smith la lớn: “Daddy! Mình cứu gấu nhỏ đi mà ba!”
Smith thở dài, đưa tay che mắt Ali lại.
Cuộc săn giết cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi. Con gấu cái mất đi con, phát ra từng tiếng r.ên rỉ đau đớn.
Cả đội nghiên cứu tận mắt chứng kiến mọi chuyện, trên đường quay về ai cũng trầm mặc. Ali khóc đến mệt lả, nằm ngủ thiếp ở ghế sau, ngay cả trong mơ cũng còn nấc nghẹn.
Cố Đăng ngồi ở ghế phụ lái, không thấy được nét mặt mình nhưng anh chắc là trông rất tệ.
Vùng sâu Alaska, Chương Ly đang đứng giữa dòng sông tắm.
Hắn đã quen với việc tắm nước lạnh trong hành trình băng rừng, đây là một mẹo do chuyên gia phục hồi thể lực chỉ: ngâm nước lạnh sau khi vận động giúp giảm viêm, thúc đẩy tuần hoàn máu, giảm đau nhức cơ bắp.
Chỉ là mấy hôm trước sông còn chưa tan băng, hơn nữa có Cố Đăng đi cùng, hắn cũng ngại c** đ*.
Nhưng hiện tại, quanh đây bán kính cả trăm cây số chỉ có mỗi mình hắn, chẳng cần kiêng dè nữa. Mấy con vật ven bờ tò mò quan sát, Chương Ly vẫn bình thản, chẳng hề e ngại mà thoải mái phô bày thân hình tr*n tr**.
Mười ngày băng rừng liên tục khiến lượng cơ bắp giảm đi đôi chút, nhưng lại làm vóc dáng hắn thêm mượt mà, cân đối. Vai rộng eo thon, hông rắn chắc, cơ đùi đầy đặn, hắn đứng trong làn nước lạnh, cả người toát lên nét hoang dã nguyên sơ.
Đột nhiên, điện thoại vệ tinh để ở bờ sông reo lên. Chương Ly vươn tay với lấy.
Đầu dây bên kia, giọng Cố Đăng hơi trầm: “Bây giờ anh tiện nói chuyện không?”
“Tiện.” Chương Ly bước lên bờ, “Tìm tôi có việc gì à?”
“Cũng không có gì.” Cố Đăng nói, “Chỉ là muốn hỏi bên anh sao rồi.”
Chương Ly kể sơ qua tiến độ và mấy chuyện xảy ra mấy ngày qua.
Hắn nói quá vắn tắt, khiến Cố Đăng phải gặng hỏi: “Không có gì khác nữa sao?”
Chương Ly im lặng một lát: “Không còn.”
“À, vậy thôi…” Cố Đăng có chút thất vọng.
“Đi bộ đường dài thật ra rất nhàm chán.” Chương Ly nói tiếp, “Ngoài vài khoảnh khắc đặc biệt ra, còn lại chẳng có gì thú vị.”
“Tôi lại thấy khá thú vị đấy.” Cố Đăng lăn qua trên giường, “Dạo gần đây nhắm mắt lại là tôi nhớ về mấy ngày đó. Nếu còn sức, tôi cũng muốn đi tiếp.”
“Cậu thì sao?” Chương Ly lại hỏi, “Về rồi ổn không?”
“Ổn mà,” Cố Đăng đáp, “Ăn cơm, ngủ, chơi với Ali, ngoài ra chẳng còn gì khác.”
Chương Ly “ừ” một tiếng, gió lạnh ngoài hoang dã thổi qua th*n th* tr*n tr** của hắn. Hắn đặt điện thoại sang bên, bắt đầu mặc đồ giữ ấm.
Cố Đăng nghe tiếng động, hỏi: “Tôi làm phiền anh à?”
“Không đâu,” Chương Ly đáp, “Cậu cứ nói chuyện đi.”
Cuộc gọi vẫn tiếp tục, nhưng cả hai cùng im lặng. Mãi đến khi Chương Ly mặc đồ xong, Cố Đăng mới lại lên tiếng: “Chương Ly, tôi thấy gấu con rồi.”
“Gấu con?”
“Ừ.” Giọng Cố Đăng mang theo chút nghèn nghẹn, “Tôi thấy gấu con bị gấu đực ăn mất rồi.”
Bên tai Chương Ly bỗng trở nên im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng gió gào ngoài hoang nguyên. Ánh hoàng hôn xa xa chiếu lên lòng sông, lờ mờ hiện ra bóng dáng gấu nâu.
“Cố Đăng.” Chương Ly gọi tên anh.
“Ừm?” Đầu dây bên kia chỉ còn lại hơi thở nặng nề.
“Đừng buồn.”
“Tôi không buồn lắm đâu,” Cố Đăng nói, “Chỉ là có hơi khó chấp nhận thôi.” Dường như anh nói năng lộn xộn, một lúc sau lại lẩm bẩm, “Cũng không hẳn là không chấp nhận được… chỉ là lần đầu tiên tận mắt thấy chuyện như vậy, tôi chịu không nổi.”
Chương Ly khẽ nói: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì,” Cố Đăng lắc đầu, “Tôi có trách anh đâu. Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút. Với lại ngoài anh ra, tôi chẳng biết chia sẻ với ai.”
Chỉ có Chương Ly mới biết anh sợ gấu, ghét gấu cỡ nào. Nên anh tin, Chương Ly nhất định sẽ hiểu được cảm xúc phức tạp lẫn lộn trong lòng mình lúc này.
Chương Ly im lặng rất lâu. Cố Đăng đoán, chắc mấy lời mình nói khiến hắn không biết phản ứng thế nào.
Anh hít sâu một hơi, cố nặn ra giọng điệu vui vẻ: “Anh đừng để trong lòng, tôi chỉ là…”
“Cố Đăng, tôi…” Chương Ly đột nhiên cắt lời, nhưng vừa nói nửa câu lại khựng lại.
“Sao thế?” Cố Đăng hỏi.
Chương Ly im lặng kỳ lạ, chỉ có nhịp thở càng lúc càng nặng. Nếu Cố Đăng đang ở cạnh, anh nhất định sẽ thấy rõ cơ bắp căng cứng, và nét mặt đầy đè nén của hắn.
Cố Đăng chờ một lát, bên kia vẫn không có tiếng trả lời, bèn nói: “Vậy tôi không làm phiền nữa nhé, nghỉ ngơi đi, ba ngày nữa gặp.”
“Ừm… ba ngày nữa gặp.”
Cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng chẳng ai chịu ngắt máy.
Ngay lúc Cố Đăng định cúp máy, Chương Ly lại lên tiếng: “Xin lỗi, tôi chẳng cho cậu được lời khuyên nào có ích.”
Cố Đăng bật cười khổ: “Bảo anh đừng xin lỗi rồi mà, làm vậy tôi lại thấy áy náy.”
Chương Ly im miệng.
“Thật ra nói chuyện với anh xong tôi thấy khá hơn nhiều rồi,” Cố Đăng nói, “Đừng mang gánh nặng làm gì, không thì lần sau tôi chẳng dám gọi cho anh nữa đâu.”
“Đừng.” Chương Ly lập tức lên tiếng.
“Ừ, ngủ sớm đi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc, Chương Ly buông thõng tay phải, cơ bắp trên cánh tay cầm điện thoại vì siết chặt mà nổi rõ từng đường gân xanh.
Ban nãy, hắn suýt chút nữa đã vì xúc động mà lập tức kết thúc hành trình, bay thẳng tới bên anh.
Nhắm mắt lại, trong đầu Chương Ly lại hiện lên gương mặt đẫm nước mắt của Cố Đăng.
Hắn biết rõ, lúc này điều Cố Đăng cần không phải là những lời an ủi sáo rỗng, không phải lời xin lỗi hay mấy lời khuyên vô thưởng vô phạt.
Điều anh cần là một cái ôm, sự xoa dịu… và một nụ hôn khiến anh không thở nổi.